Tiếu Vong Thụ

Chương 28

Chương 29 : LẠI GẶP HOA ĐÀO

 

Tôi ngồi trong bồn nước, tâm trạng hồi hộp cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Nước, dù chảy qua người, nhưng cứ như đang len lỏi vào trong tim, vỗ về nơi không yên. Hơi nước mông lung, đột nhiên tôi nhớ mình từng có lần nhìn thấy Tử Thần tắm rửa, nghĩ đến đó, đột nhiên trong lòng cảm thấy tình cảm như cơn sóng xuân xô đến. Tôi vội vàng dừng lại, mặc cho trong lòng cảm thấy có một niềm vui mơ hồ mông lung nào đó, nhưng rồi tựa như cảm thấy sự mông lung mơ hồ ấy là không nên.

 

Tôi không dám nghĩ nữa, đứng dậy mặc một bộ quần áo sạch vào, mở cửa. Ánh trăng sáng vằng vặc, Tử Thần lẳng lặng đứng bên hồ, không biết đang nghĩ gì, bộ trung y màu trắng bay bay theo gió, tôi giật mình, nhận ta khắp nơi đều vắng vẻ, chỉ có người này mà thôi. Tử Thần nghe tiếng động, quay đầu cười với tôi, thế mà tôi lại cảm thấy hơi say, quả là ngâm nước đến nhũng cả người. Tôi vội vàng nói: “Thiếu gia, anh mau đi vào đi, cẩn thận kẻo bị cảm.” Tử Thần bước tới, vẻ mặt tươi cười: “Còn nhanh hơn rửa rau nữa.” Tôi sửng sốt, khẽ ngượng ngùng, đúng là nhanh hơn thật. Lúc tâm loạn thì nên tắm rửa sạch sẽ, lên giường đánh một giấc ngon lành, tôi luôn nghĩ như vậy, thế là đóng cửa kĩ càng, trải giường cho Tử Thần cẩn thận, sau đó mời anh lên giường. Tử Thần nhìn bộ trung y của mình, muốn nói gì đó rồi lại thôi, tôi thì càng vờ không thấy. Khả năng giả vờ không nhìn thấy của tôi hiện nay đã lên tới trình độ điêu luyện lắm rồi. Vội vàng hạ rèm, nói thầm trong bụng: Thiếu gia, anh cứ để thế này mà ngủ đi, bảo tôi giúp anh cởi áo, sờ tới sờ lui, thật sự là làm khó thụ tinh tôi quá. Tôi chỉ thích nhìn người khác đỏ mặt, còn bản thân mình hả, một bó tuổi này rồi, ít làm những chuyện xấu hổ tim đập thì hơn.

 

Tôi đóng cửa cẩn thận, vào một cái phòng nhỏ phía tây nằm xuống, phòng nhỏ giường chật, nhưng thế này mới hợp với thân phận hiện tại, tôi cũng không quản nhiều, muốn mau ngủ cho nhanh, khỏi phải nghĩ ngợi lung tung. Tôi che đầu nhắm mắt, chỉ là tâm này lại không thư thả được chút nào, càng không muốn nghĩ thì càng nghĩ nhiều hơn. Tôi âm thầm cảm thán, bản thân mình từ lúc thành tên giúp việc thì thụt lùi rất nhiều, ngay cả tĩnh tâm cũng không làm được, xem ra thành tiên là chuyện rất xa vời, đột nhiên tôi chợt nhớ tới Kiến Mộc, có anh ở đây thì tốt rồi.

 

Nằm trên giường nhỏ lă qua lăn lại đến nửa đêm mới mệt mỏi thiếp đi. Hận nhất là trong mộng cũng không hề chấm dứt, khi tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, tôi mở mắt nhìn quanh, sáng rồi, mặt trời đã lên cao, bây giờ là canh mấy rồi?

 

Tôi vội vàng mặc quần áo đi vào phòng của Tử Thần sát bên. Vừa bước vào liền ngẩn người, sao mới ngủ một đêm mà Tiểu Hà đã thay hình đổi dạng mất rồi? Ít đi ba phần thanh tú, thêm vào bốn phần hào sảng. Nhìn sang Tử Thần, cả đầu đầy mồ hôi! Tôi đứng bên này không hiểu chuyện, bên kia Tử Thần như gặp được cứu tinh, cặp mắt sáng rỡ. Như vừa trút được gánh nặng, gọi tôi: “Hợp Hoan, mau tới giúp tôi đổi thuốc, tôi muốn đi gặp ông chủ Trương,” Tôi cúi đầu đi tới, nhìn Tiểu Hà thêm lần nữa mới phát hiện không phải cô nàng thay hình đổi dạng mà đúng là đã đổi người khác. Cô nương nọ vẻ mặt niềm nở, nắm lấy tay Tử Thần bảo: “Để tôi giúp, Hướng công tử.” Tử Thần vội vàng né tránh: “Vẫn là để Hợp Hoan làm thì hơn. Đạ tạ Ngọc Thanh cô nương, mới sáng sớm đã làm phiền, cô cứ đi nghỉ đi.” Dứt lời muốn rút tay, tôi nhìn anh, mới đầu thì không biết thế nào cho phải phép, sau dùng sức hai lần mới rút tay ra được, tôi thầm bội phục, sức của Ngọc Thanh nào mạnh đến vậy, anh rõ là người cẩn thận.

 

Ngọc Thanh đành bước ra cửa, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn Tử Thần thêm một lần, tôi nhìn ánh mắt ấy cảm thấy thật quen thuộc, cố gắng lục trong trí nhớ, hình như rất giống ánh mắt của Lưu tiểu thư trong ngày hội đấu trà nọ, đột nhiên giật mình hiểu ra! À, thì ra ở đây có hoa đào nở nha. Tử Thần nhìn cô nàng đã rời đi, thở dài một hơi, mừng rỡ nhìn tôi: “Hợp Hoan, cậu tới rồi.”

 

Tôi nhìn anh, lấy khăn lau trán, cố tình hỏi: “Thiếu gia, sao lại đổi nha đầu thế, chẳng lẽ Ngọc Thanh cô nương vô lễ với anh, dọa công tử sợ đến vậy sao?”

 

Tử Thần cười như mếu, đáp: “Mới sớm tinh mơ cô ấy đã xuất hiện trước mặt tôi, lại ân cần quá mức, khiến tôi không tự nhiên, chúng ta mau chóng ra ngoài thôi, tôi sợ chút nữa cô ấy lại quay lại đây đấy.”

 

Tôi đổi thuốc cho Tử Thần, ra ngoài sân, thấy ông chủ Trương đang ở sau quầy trong cửa hàng. Vài tên tiểu nhị đang đứng chỉnh lí vài thứ trong tiệm, ông chủ Trương đang gẩy bàn tính, thấy anh liền đứng dậy bước tới, Tử Thần và ông ta khách khí chào hỏi nhau một phen. Ông chủ Trương mừng rỡ ra mặt, đôi mắt nhìn Tử Thần xen lẫn vài phần ngợi khen, chẳng lẽ trà bán được lắm à? Quả nhiên, sau đó ông ta nói: “Hướng thiếu gia, mới sáng sớm mà đã bán được ba cân trà (~1,5 kg), có điều ai tới cũng uống thử, chỉ sợ tốn không ít.” Tử Thần cười bảo: “Ngài cứ pha sẵn cho mọi người nếm thử đi, tính cho tôi là được.” Trương chưởng quầy cười càng thêm tươi, Tử Thần nói với tôi: “Chúng ta đi ra ngoài được không?” Tôi chưa đáp, ông chủ Trương đã luôn miệng: “Được, được, mau đi đi, đi dạo trong tỉnh thành, Hướng công tử cũng có thể tìm được những thứ thú vị cho lão phu nhân ở nhà.”

 

Tử Thần kéo tôi cùng đi, tôi đương nhiên rất vui.

 

Dọc đường không kịp ngó đông nhìn tây, Tử Thần cũng cười nhiều nói nhiều hơn, lộ ra bản tính trẻ con. Tôi nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy khi anh cười rộ lên trông rất đẹp. Ngắm đến ngẩn người, Tử Thần cảm giác được, cũng nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi: “Sao vậy?” Tôi nhìn lén người ta nhưng bị phát hiện, vội nói: “Tôi sợ anh mệt.” Tử Thần cười đáp: “Tôi không mệt, có điều cậu còn chưa ăn sáng đấy, chúng ta tìm chút gì ăn đi.” Tôi nghe mà thấy trong lòng ấm áp, sau đó đến bên một cửa hàng bán khăn ven đường, hỏi: “Xin hỏi ở gần đây có món gì đặc biệt không?” Ông chú bán hàng ôn tồn, cười chỉ về khu phố phía nam, giới thiệu: “Nổi tiếng nhất là bánh bao ở đó. Người nơi khác tới không thể không ăn thử.” Tôi cảm ơn, sau đó cùng Tử Thần đi tới, ước chừng khoảng một tuần trà, quả nhiên thấy một quán ăn nho nhỏ, biển hiệu đỏ thẫm: Đảm bảo hài lòng. Tôi và Tử Thần cười không ra tiếng, bước vào.

 

Tuy đã quá giờ điểm tâm, nhưng trong tiệm vẫn kín chỗ, muốn tìm chỗ ngồi cũng khó khăn.

 

Đến khi vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi, đợi bánh hấp xong, tôi vừa nhìn qua đã thấy đói cồn cào. Bụng kêu rồn rột, tôi xấu hổ nhìn sang Tử Thần, chả hiểu sao lại cảm thấy trong ánh mắt kia như có ý sủng nịch, chớp mấy cái, quả nhiên là đói đến mờ mắt rồi. Tôi cười bảo: “Thiếu gia, chắc sáng nay ngài đã được Ngọc Thanh hầu hạ chu toàn lắm rồi, tôi không khách khí nữa.” Tử Thần đỏ mặt, nói: “Nếu lần sau cậu còn dám giao việc cho người khác, để xem tôi phạt cậu thế nào.” Tôi cười khúc khích trong bụng, giả vờ tròn mắt sợ hãi: “Ối, thế ngài định phạt tôi thế nào?” Tử Thần dừng một chút, hung hăng bảo: “Bằng cách bắt cậu buổi tối ngủ ở phòng tôi, bưng trà rót nước, đút cơm thay áo.” Lời này quả là có hiệu lực, tôi cười hì hì, hứa hẹn: “Thiếu gia, sau này tôi nhất định không để Ngọc Thanh có cơ hội nữa.” Nói xong, không chịu nổi liền mang bánh bỏ vào miệng, cẩn thận nhai nuốt, quả nhiên, cái tên ‘Đảm bảo hài lòng’ không sai một chữ.

 

Ăn no, Tử Thần lại đưa tôi đi dạo, trong thành cảnh xuân tươi, chỉ nhìn cũng vui mắt. Đi một lát rồi lại nghỉ ngơi một chút. Mãi đến khi mặt trời lặn mây về tây, ăn xong bữa tối ở một tiệm ven đường mới thỏa mãn quay về.

back top