Chương 52 : THẬP MỸ TUYỂN THÂN
Tôi ngồi buồn bã suốt một buổi tối, vừa dậy liền nói ngay một biện pháp với Tử Thần: ngày mai mang gả các cô ấy đi hết.
Tử Thần đang cầm khăn lông lau mặt, tiếng nước vang lên, khăn rơi vào chậu bắn nước lên hết cả người. Biện pháp này có hiệu quả chấn động lòng người đến thế sao? Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, biện pháp tôi đưa ra đúng là kì quái thật.
Tôi hơi sợ hãi, nói: “Trả lại Chứ vương thì không thể rồi, nhưng cũng chẳng nuôi ở đây, nên tìm nhà khác nuôi các cô ấy thì hơn. Lại thêm, các cô ấy đang tuổi như hoa như ngọc, không tìm được anh chồng nào để gửi bọn họ, thì biết làm sao với mấy đóa hoa rực rỡ này đây.” Tử Thần phủi mấy giọt nước bám trên áo, chậm rãi bảo: “Cách này rất hay, vừa không làm mất mặt Chứ vương, cũng tìm nơi tốt cho các cô ấy, có điều, ngày mai em làm cách gì để gả bọn họ, tôi tò mò quá.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, dù gì thì biện pháp này cũng không bị chê. Gom thêm can đảm tiếp tục nói ra biện pháp thứ hai của mình: “Không phải trong kinh phổ biến cách dùng tú cầu để tìm chồng sao, ngày mai em cũng làm cho các cô ấy một cái lôi đài, để bọn họ tự chọn người mình thích.”
Tử Thần trợn mắt nhìn tôi, chẳng lẽ quá ngạc nhiên với ý tưởng xuất sắc của tôi chăng? Tôi khiêm tốn cười, trong lòng rất tự đắc.
Tử Thần trầm ngâm hồi lâu mới gật đầu, nói: “Cách này rất hay!”
Tôi lập tức vui vẻ trở lại, sự hào hứng quyết tâm làm bà mối năm nào trong nháy mắt đã dâng trào.
Tôi vội vàng tìm Phùng quản gia, sấm rền gió cuốn mà chuẩn bị. Củ khoai lang nóng bỏng tay này, họa lớn trong bụng nhanh chóng được giải quyết, trong lòng vui vẻ thoải mái hết sức.
Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp, trời trong nắng ấm. Tôi đứng trên đài nhìn xung quanh, trời trong xanh mây lãng đãng phấp phới những dải lụa màu đỏ rực. Những chữ lớn trên bức màn là nhờ tối qua tôi đe dọa dụ dỗ Tử Thần mới chịu viết cho: Kinh thành thập mỹ, tú cầu chiêu thân! Há há, ôi cái trò này! Tôi tự bội phục tài văn chương của mình, lại có thư pháp của Tử Thần. Tiếc là Tử Thần sống chết gì cũng nhất định không chịu tới, biết làm sao được, tôi đành đứng ra chỉ huy.
Mặt trời đã lên cao, mở màn. Trên mặt mười vị mỹ nhân kia đều đeo một cái mạng mỏng nhưng không che kín mít, thanh tú dáng yêu, đứng cùng một hàng trên đài cao, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng, ha ha, thật là ngoài dự liệu của tôi, ngay cả tới gần cũng không dám tới, người ở dưới đài nhiều ơi là nhiều, tôi bị quáng mắt ù tai, chịu không thấu. Bỗng hơi hối hận một chút, đáng ra phải làm từ từ, chia làm mười ngày mới đúng. Có điều bây giờ cũng không kịp nữa rồi, mặc bọn họ vậy.
Tôi trốn trong bức bàn đằng sau, thổi chén trà, lảm nhảm niệm: nhanh lên một chút, nhanh hơn nữa đi. Nghe thấy đám người dưới đài hò hét vui vẻ một hồi, nghe ba lần, tôi thò đầu ra xem ba lần, đúng là mỗi lần có một người vui, đến lần reo hò thứ tư, tôi uống một ngụm nước lớn, lải nhải: còn sáu người nữa.
Dù thế nào, thì mười cô gái kia đều rất viên mãn, ai cũng vui vẻ. Chờ đám người giải tán, tôi nhìn qua mười người được chọn, phát hiện, quan điểm của mỗi người không giống nhau, chọn chồng cũng khác nhiều, tác phong khác hẳn.
Nhưng ai cũng đều vui vẻ là được rồi. Người ngoài xem thỏa thuê. Tôi vội tặng cho các cô ấy một ít bạc, tuy không nhiều, nhưng cũng là chút tấm lòng của Hướng đại nhân. Các cô vui vẻ đi theo người tình của mình, so với việc làm vợ bé cho người khác, thì tự chọn một người chồng vừa ý đương nhiên tốt hơn. Tôi cảm thấy hôm nay mình đã làm một chuyện công đức rất lớn, thật viên mãn.
Duỗi người, định dọn dẹp một chút rồi quyết định về phủ cùng Phùng quản gia.
Đến khi thu dọn ổn thỏa màn ầm ĩ ban nãy xong, tôi đứng lên phát hiện Chứ vương đang ở trước mặt mình, không lẽ, anh ta thấy hội chọn chồng nào cũng tới à? Chả có ấn tượng tốt đẹp gì với anh ta, vốn chẳng muốn đả động gì tới, nhưng nghĩ lại, bây giờ tôi là người của Hướng phủ, không thể mang tai họa đến cho Tử Thần. Mà ở đây đang giữa ban ngày ban mặt, chẳng thể giả vờ không nhận ra được, đành bước vội đi tới, thi lễ với Chứ vương.
Anh ta lạnh nhạt: “Đại nhân nhà cô đúng là một chủ nhân biết thương hương tiếc ngọc, chuyện như vậy cũng làm được.” Tôi nghe thế, giọng điệu có vẻ không được tốt lắm, vội vàng vơ vào mình: “Đại nhân nhà tôi rất cảm kích ý tốt của vương gia, ấy thế mà, thân thể suy yếu không có phúc hưởng thụ, sợ chậm trễ các cô ấy, rất phiền muộn, thế nên tiểu nữ chia sẻ ưu sầu cùng đại nhân, nảy ra cách này.”
Chứ vương ồ lên một tiếng, lại nói: “Biện pháp này của cô đã làm kinh động nửa kinh thành.”
Thật thế à, tôi kinh ngạc giật nảy mình, khiêm nhường mà thưa: “Chỉ là làm mối cho các cô ấy thôi mà.”
“À, cô còn thích làm mai nữa.”
“Vâng ạ.”
Chứ vương nghe thế nhướng mày, nói: “Sao không tìm một mối cho bản vương với?”
Vị vương gia này đúng là rắc rối, có điều, bản thụ tinh chẳng có hứng thú với anh. Tôi cười miễn cưỡng, đáp: “Vương gia, nếu chỗ ngài cho làm mối, chỉ cần ngài muốn, từ mùng một đến giao thừa, mỗi ngày một mối cũng được ấy chứ.”
Không biết nịnh hót thế nào vương gia nghe thấy có thoải mái không.
Hồi lâu sau, thấy anh ta vẫn tỉnh bơ, tôi định chạy lấy người.
“Còn nếu ta muốn cô thì sao?”
Cho dù sét đánh giữa trời quang thì cũng không chấn động bằng những lời này. Dải lụa trong tay tôi rớt xuống mà vẫn không nhận ra, mãi đến khi gió thôi, bám vào vạt áo anh ta, tôi mới phản ứng lại, vội vàng tiến tới giữ lại dải lụa, tay hơi run. Tôi gượng cười bảo: “Vương gia nói đùa, tiểu nữ phải trở về sắc thuốc cho Hướng đại nhân, xin cáo lui trước.” Không chờ Chứ vương mở miệng, tôi vội vàng chạy biến. Tim đập như sấm, hô hấp không thuận hồi lâu. Chỉ mong anh ta đùa, hi vọng tôi nghe lầm.