Tiếu Vong Thụ

Chương 53

Chương 54 : THẦN TIÊN QUYẾN LỮ

 

Sau đó tôi trở về lại Thấm Tâm trà trang, thầm hạ quyết định, nhất định phải giúp Tử Thần tu thành chính quả, để trở thành thần tiên quyến lữ chân chính vói tôi.

 

Đợi khi Tử Thần tỉnh dậy, thấy tôi đang tròn mắt nhìn ra cửa sổ, đứng lến cúi người xuống bên tai tôi, nói: “Hợp Hoan, em đang nghĩ gì vậy?” Tôi quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt sáng trong sáng, ánh đen, tôi khẽ khàng mơn trớn gương mặt anh, lòng tham không đáy muốn giữ tất cả vào tâm trí, mãi mãi về sau.

 

Tôi nhìn bóng mình trong mắt anh, tựa hồ có vẻ lo âu, vì thế cười yếu ớt nói: “Tử Thần, không phải chàng muốn làm thần tiên quyến lữ ở nơi này với em sao?” Ngón tay Tử Thần quấn lấy một lọn tóc của tôi, gật đầu chân thành, thấy anh vào đề, vội tiếp: “Chàng không có việc gì, không bằng, tu tiên luận đạo với em nhé?” Tử Thần nghe thế, bật cười thành tiếng: “Cô bé ngốc, nhất định phải thành tiên mới gọi là thần tiên quyến lữ sao?” Dẫu trong lòng biết rõ là thế, nhưng nỗi khổ tâm của tôi sao có thể nói rõ với anh? Trước mắt, tôi chỉ có thể lằng nhằng không thể giải thích. Cong môi phản bác: “Nhưng mà, thần tiên thì sẽ sống lâu hơn con người, chẳng lẽ chàng không thích trở thành đôi thần tiên quyến lữ trường cửu cùng đất trời sao? Làm sơn thần của núi Kì Bàn cũng mãn nguyện!” Vẻ mặt Tử Thần cưng chiều, tiếp tục cười tôi: “Thành tiên dễ vậy à? Nếu nói thế, chỉ sợ sơn thần của núi Kì Bàn còn nhiều hơn lá chè.” Tôi nói thầm, tuy tu tiên khó như lên trời, nhưng dẫu sao cũng có thể thành công, nếu không thử một lần, làm sao biết được. Đến tôi là cây cũng là thành người đấy thôi! Tiếc là ví dụ sống sờ sờ như tôi lại không thể giải thích rõ với anh, chỉ biết lo lắng suông, không cách nào khác, đành nhịn sự bức bối của mình, quyết định làm nũng: “Tử Thần, Tử Thần, chàng theo ý em đi mà.” Tử Thần vẫn cười, cả người tôi tê rần, muốn nhõng nhẽo thêm, lại phát hiện việc làm nũng rất cần dụng tâm sức lắm, phải nhịn cơn buồn nôn, tính ra còn khó hơn khóc lóc om sòm nhiều. Tôi biết chỉ trong một chốc thì khó mà thành công, có điều, tôi sẽ năn nỉ anh mỗi ngày, chẳng lẽ anh lại cứng hơn Long vương. Tôi nhớ thành tích thuyết phục ngày trước của Kiến Mộc, tức thì liền có lòng tin.

 

Hôm đó, tôi mang tới rất nhiều sách về tu tiên luận đạo đến thư phòng của Tử Thần, nhất định phải để anh nhìn qua. Tử Thần không thay đổi được tôi, cười dịu dàng, sau đó bảo: “Hợp Hoan, tôi thông minh như thế, nếu thử một lần không may thành tiên mất, em phải làm sao?” Tôi nghe xong, lời anh có vẻ lo lắng cho tôi, nghĩ rằng tôi không thông minh à? Tôi cau có la ầm lên: “Chẳng lẽ em không thông minh chắc? Nói không chừng, em sẽ thành tiên trước đó!” Tử Thần nhìn tôi đánh giá một vòng, trong mắt lóe tia bỡn cợt, thong thả bảo: “Nếu thông minh, tại sao suốt mấy tháng trời vẫn chẳng nhận ra tôi thích em, nếu không phải bị trúng nắng…” Tôi nghe xong, thấy nhụt chí đi mấy phần, không phục mà bảo: “Chẳng qua tính em khiêm tốn, không muốn tự mình đa tình mà thôi.” Tử Thần gật đầu: “Đúng là khiêm tốn, ngày đó để tôi được thưởng thức món ngon, vào miệng khó quên.” Tôi nghe vậy, lại mất đi mấy phần nữa, thầm nghĩ, khả năng cãi nhau phải được siêng năng tập luyện mỗi ngày, lâu ngày không cãi nhau với lão thổ địa, xuống trình nhanh quá.

 

Tôi im lặng, nghĩ thầm, chuyện khác không tính, chỉ cần mỗi ngày chàng nhìn qua một cái, em không tin, không thể mài sắt thành kim.

 

Những ngày dưỡng bệnh thật là thoải mái! Hướng mẫu được như ý muốn, không để ý, bó buộc Tử Thần nữa, ngày ngày Tử Thần đi ngắm trời non mây nước núi Kì Bàn với tôi, bỗng nhiên phát hiện còn nhiều chỗ chưa tới. Con đường nhỏ mọc rêu xanh trong rừng, hoa cỏ lạ kì ở núi đá, thì ra trước nay tôi chưa từng để ý đến bao giờ, nay có Tử Thần chỉ ra lại cùng đi, cũng cảm thấy khác với bình thường.

 

Thơ từ, tranh vẽ của Tử Thần cũng có vẻ phong lưu tự nhiên, tôi từng năn nỉ anh vẽ cho tôi một bức, anh lại không chịu. Tôi dằng dưa mấy ngày không chịu thôi, anh đành viện cớ: vẽ được người đã khó, mà không thể nào thể hiện cái thần cho thật linh động. Lý do này khiến tôi khá là hài lòng, tạm tha cho anh vậy.

 

Chuyện gì cũng tốt, chỉ có một thứ không hài lòng, đó là Tử Thần chẳng có chút hứng thú nào với chuyện tu tiên luận đạo, nếu không phải tôi ép quá, khó có lúc nào trong ngày anh chịu xem qua, tôi cứ thúc ép anh thế vài ngày, đột nhiên nhận ra mình thật giống Hướng mẫu? Trong lòng lập tức cảm thấy xấu hổ.

 

Đêm khuya, Tử Thần nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng ngày nào tôi cũng khó ngủ, đúng là trong lòng không thể giấu được chuyện, dễ bị kích động. Từ khi lão thổ địa nói chuyện này ra, liền có tâm bệnh trong lòng.

 

Tôi ngồi gặm bụng liền ngày ngày tbánh nướng trên giường, quyết định đi tìm lão thổ đĩa. Thụ tinh vô thân vô cố (không thân thích chẳng bạn bè) như tôi chỉ biết dựa vào lão. Tôi cưỡi gió đến đài ngắm sao, không tìm thấy lão đâu, ra sức giậm chân ba cái, mới thấy lão thủng thẳng xuất hiện, ngáp dài liên tục: “Nha đầu, lão đây ngàn năm khó lắm mới ngủ sớm được một bữa, bị cô cắt ngang xương, xem ra đến ông trời cũng quen với thói làm việc nghỉ ngơi của lão, ôi chao.”

 

Tôi chưa nói lời nào đã thở dài một hơi, không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ thấy phiền não, thấy bầu rượu của lão vẫn treo ở thắt lưng, đưa tay giật lấy, uống vào hớp. Lão a lên một tiếng, chạy tới giành lại: “Cái con bé này, bây giờ ngày càng không tiến bộ, không tu hành cho tốt thì thôi, còn muốn làm sâu rượu hả?” Tôi cười khổ, kéo tay áo lão nói: “Lão thổ địa, bây giờ tôi không có cách nào hết mới đi tìm lão, lão nói đi, nếu người phàm muốn thành tiên thì có bao nhiêu khả năng thành công?”

 

Lão thương hại liếc tôi, nói: “Muốn thành tiên cũng có nhiều loại, có khi nhờ khổ tu, có lúc lại dựa vào cơ duyên.” Tôi ngẫm nghĩ, bây giờ với Tử Thần thì chuyện khổ tu rất không có khả năng, cơ duyên sao, tôi hỏi tiếp: “Cơ duyên gì?” Lão thổ địa vuốt râu, nói: “Cơ duyên thì cũng còn tùy, ví dụ như, có vị thần tiên nào đó vừa mắt, tới độ cho anh ta, hoặc vô tình ăn phải quả tiên thuốc tiên gì đấy, bay thẳng lên trời.” Nghe thế không khác nào chẳng nghe gì, tôi đâu biết đại tiên nào để nhờ người ta tới độ cho Tử Thần, càng không thể đi trộm tiên đơn của Thái Thượng Lão Quân rồi mang cho anh được. Trong lòng lạnh dần, lại muốn giành lấy bầu rượu của lão thổ địa. Lão chặn lại, tiếp: “Con bé không có đầu óc này, sao bỗng để tâm thế.” Tôi cười khổ đáp: “Từ khi nghe lời lão, ngày nào tôi cũng lo lắng, hận mình chẳng thể biến thành người phàm để trải qua sinh lão bệnh tử cùng chàng, tiếc là không được. Chỉ đành thành tiên mới là đường đúng đắn.” Lão chậc chậc hai tiếng, bảo: “Ngày đó khi cô phải tu hành cũng chẳng thấy tích cực được như thế, xem ra mấu chốt là phải có động lực.” Tôi đau khổ nhìn, giữ tay áo lão, định cướp thêm tí rượu, lão vội vàng giữ lại bầu rượu nói: “Khoan, khoan đã, lão còn một chuyện quên nói, ở núi Vũ Đương có một cây lang mai, cô biết không?” Tôi gật đầu. Cây đó được Chân Vũ đại đế tự tay chiết mà thành. Quả lang mai hoàn mỹ đó, nghe bảo người ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, xưa nay được hoàng thất canh giữ. Tiếc là, chỉ có năm dựng nước khi ấy mọc một lúc khoảng trên dưới trăm quả, sau đó mấy trăm năm nghỉ ngơi chẳng động tĩnh gì. Lão thổ địa nói chuyện này với tôi không biết có ý gì. Lão lại tiếp: “Mấy ngày trước, thổ địa núi Vũ Đương có báo cho lão một tin, bảo rằng cây lang mai đó vừa mọc được ba quả. Không bằng, cô đến đó hái, tặng cho tiểu tử kia, dẫu không thể thành tiên, thì trước hết cũng kéo dài tuổi thọ, sau đó từ từ bàn bạc kĩ lại.” Trong lòng tôi rất vui, vậy thì tốt quá.

back top