Chương 56 : ĐIỀM LÀNH
Tôi thở ngắn than dài trong sơn động đến nửa đêm mới ngủ thiếp đi, trong mộng mơ thấy mình và lão già kia tranh chấp kịch liệt với nhau.
Mặt trời vừa nhô, tôi đến trước cây lang mai, nhìn thấy mà sợ hết hồn, không nói chuyện số binh sĩ nhiều hơn so với hôm qua, mà dân chúng cũng xếp thành hàng dài, không tới gần thì ở xa xa vái lạy. Nhờ tay của Chân Vũ đại đế, giá trị của cây lang mai này cũng tăng gấp bội, có tiên khí. Nhiều người như thế, muốn xuống tay cũng khó.
Tôi xuống núi dạo một vòng, quay lại núi đá gió đã thổi cả một ngày trời, trời tối dần, người thưa bớt, làm phép để mấy tay bảo vệ ngủ thiếp đi, định bắt tay hành động, thì cảnh hôm qua lại tái hiện! Lão già không nhanh không chậm ngay lúc tay tôi cách quả lang mai nửa thước mới đánh xuống, tôi quay đầu nhìn, không phải kể lão đắc ý hả hê thế nào. Tôi buông tay, cười cười, mang bầu rượu ra, đưa tới dưới mũi lão. Đây là thứ sáng nay tôi cố tình xuống chân núi để tìm riêng, phòng khi cần. Lão cũng chẳng buồn nhìn, hừ mũi, lạnh lùng nói: “Lão không phải thổ địa núi Kì Bàn, lão đây không uống rượu.” Tôi hơi thất vọng đặt bầu rượu xuống, không cãi cũng chẳng gây ầm ĩ, rất yên lặng.
Tôi tìm một khối đá để ngồi, nhìn cây lang mai kia mà tự nhiên cảm thấy thật bùi ngùi, nói thế nào nhỉ, tôi và lang mai, đều là cây, thế mà thân phận thật khác biệt. Sau đó tôi lại nghĩ tới thần tiên, lại càng cảm khái, như lão thổ địa và Ngọc đế vậy, đều là thần tiên, nhưng đãi ngộ thì khác nhau. Lúc lão nghe tôi bảo mình là cây thì khinh thường dẩu miệng, chẳng để ý mấy, đến khi tôi nói về lão thổ địa thì mới chuyên chú hơn, dần cảm thấy thân thiết như gặp được tri âm. Tôi hào hứng kể những chuyện bất bình, dùng tiền công của thổ địa ở núi Kì Bàn, quả nhiên, càng trò chuyện lão càng ăn ý với tôi. Vòng vo đến hơn nửa đêm, sau cùng tôi lại nhắc đến cây lang mai, lo lắng hỏi: “Lão thần tiên, không thể cho tôi quả nhỏ nhất sao?” Lão nói chuyện phiếm với tôi đến nửa đêm, có cảm tình nhiều, lần này nghe tôi cầu xin, không trở mặt, bình thản nói: “Không phải lão keo kiệt, nhưng quả này là vật cống cho hoàng gia. Có lẽ, đương kim thiên tử đang bị bệnh, ba trái này quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cô không thấy binh sĩ ban ngày đó sao? Nếu mất một trái, thì e rằng những binh sĩ trông coi và dân chúng trên núi đều chịu tai ương.” Lão nói có lí, nhưng mà, tôi rất rất muốn có. Ánh mắt mong chờ nhìn, gương mặt lão vẫn một vẻ chính nghĩa hào hùng, trong lòng lạnh lẽo như băng.
Xem ra có vòng vo nữa thì cũng chẳng có kết quả gì, tôi ỉu xìu nói: “Tôi đi ngủ trước.”
Khi về lại sơn động, khoanh tay lặng lẽ, chán ngán vô cùng, tôi sờ lên người, ngoại trừ một viên ngọc trai lớn và một mảnh vảy rồng thì chẳng có món gì đáng giá. Vảy rồng thì đương nhiên không thể tặng, còn nếu đưa lão ngọc trai, dựa vào suốt cả đêm tôi nói chuyện với lão để bồi dưỡng tình cảm, không biết có được châm chước hay không nữa. Tôi quyết định nghỉ ngơi một chút, sẩm tối mai sẽ đi hỏi thử. Nói thật, nói chuyện phiếm với người ta cũng mệt lắm chứ, miệng không ngừng hoạt động, trong đầu chẳng ngừng nghĩ đề tài, mới có thể nói liên miên bất tuyệt, chuyện chẳng hề nhẹ nhàng. Có điều, mệt mỏi một đêm, rốt cuộc tôi lại ngủ rất ngon.
Hôm sau, tôi thong thả đi dạo trên núi, đúng là một nơi rất tuyệt, so với núi Kì Bàn thì có nhiều tiên khí và nhân khí hơn mấy phần. Thật đúng như câu: Núi không nhờ cao, có tiên ắt linh.
Vất vả lắm mới chờ đến khi trời lặn về tây, mọi người tản đi hết. Tôi xốc lại tinh thần, ra trận. Giơ tay làm bộ mong hái được quả lang mai, quả nhiên, chẳng có gì linh nghiệm hơn, lão thổ địa xuất hiện ngay tức khắc. Tôi cười hì hì, nói: “Lần này tôi không phải muốn hái trộm quả đâu, chỉ muốn mời lão xuất hiện thôi.” Lão cũng cười khà khà. Lần này tôi có mang một ấm trà ngon tới, tôi nghĩ, không thích uống rượu thì hẳn thích thưởng trà. Đúng vậy thật, lần này lão vui vẻ nhận. Tôi mừng thầm, nói chuyện trà đạo với lão, nhớ đến tôi và Tử Thần bên nhau mỗi ngày, mưa dầm thấm đất, nói về trà thì không chỉ biết một chút thôi đâu, lão cực kì hứng thú lắng nghe, chỉ chút nữa là dắt tôi về làm tri âm.
Tôi mở đầu kha khá rồi, cuối cùng thấp thỏm lấy viên ngọc trai rất lớn kia ra, đưa đến dưới lỗ mũi lão, nói: “Lão xem, tôi lấy viên ngọc này để đổi một quả lang mai với lão, được không?” Lão từ từ đặt chén trà trong tay xuống: “Nha đầu như cô, nói dễ nghe thì là người thành thật, mà khó nghe, thì đúng là hơi ngốc. Lão nói suốt hai ngày rồi mà cô vẫn chưa hiểu, trái này không phải của lão.” Trong lòng tôi lại xuất hiện một tảng băng. Nhìn viên ngọc trai trong tay, cực kì chán nản, món đồ tốt thế này, mà hết lần này đến lần khác chẳng ai muốn.
Khả năng tôi chỉ có tới đó, đành hậm hực nhìn quả lang mai, gần trong gang tất thế rồi mà lại như ở tận chân trời. Tôi ngồi rầu rĩ suốt nửa buổi trời, cưới cùng nghĩ ra một biện pháp, nếu mà lão già hiền lành này vẫn không đồng ý, thì tôi sẽ lên đường về phủ ngay lập tức. Lại nâng viên ngọc trong tay, đưa đến dưới mũi lão, chầm chậm nói: “Lão thổ địa, tôi có ý kiến này, không biết lão có đồng ý không?” Lão lắc đầu một cái, bảo: “Đúng là vẫn chưa chịu bỏ ý định à. Nói đi!”
Tôi cân nhắc từ ngữ: “Thế này, các bậc đế vương thích nhất là những thứ được coi là điềm lành. Nếu, khi Hoàng đế ăn lang mai, mở ra thấy một viên ngọc trai, thì có xem là điềm lành không?” Lão a lên một tiếng, ra vẻ rất hiếu kì. Tôi lại tiếp: “Ở đây có ba quả, tôi không làm thiếu mất trái nào, chỉ có điều treo đầu dê bán thị chó một lần, đổi thịt quả thành ngọc trai, lão thấy có được hay không?”
Lão chẳng ừ hử gì, vuốt râu. Tôi thấy hình như có thể có biến chuyển, càng hăng hái hơn: “Lão thổ địa, biện pháp này của tôi quả thật không chê vào đâu được. Lão nhận lời đi, lão là một lão thần tiên tâm địa thiện lương như thế, chẳng lẽ lão không muốn giúp để người được toại nguyện sao?” Lão nhìn tôi, thở dài, bảo: “Biện pháp này quả không tệ. Chỉ là, một yêu tinh si tình như cô không biết rồi sẽ có kết quả tốt hay không.” Tôi nghe thấy lão rộng rãi nói vậy, mừng rỡ mà nói: “Ai cũng bảo người – yêu khác biệt, tôi nhất định sẽ để lão được nhìn với cặp mắt khác xưa.” Lão giơ tay hái một quả đưa cho tôi, bảo: “Vậy thì để nó làm điềm lành của cô đi.” Tôi vội vàng nhận quả, cẩn thận bóc thịt quả ra, bỏ ngọc trai thay vào, sau đó niệm quyết để bọc lại. Nhìn từ ngoài, không lộ ra sơ hở nào. Lão thổ địa cũng hài lòng, đưa tay gắn nó lại lên cây. Thế là công cuộc điềm lành treo đầu dê bán thịt chó đã được hoàn thành.
Tôi ôm quả lang mai trong tay, để dưới mũi hít thật sâu, ngửi thấy mùi thật là ngọt ngào, không biết tại sao, bỗng cảm thấy thật thèm, muốn ăn vô cùng, tôi mà lại tham ăn đến thế à, thẹn đỏ mặt, nhưng cũng vui mừng khôn xiết. Tôi vội vàng niệm quyết để che lại mùi của nó. Đúng là càng ngắm càng thích. Lão thổ địa nói: “Ngậm miệng lại rồi mau mau xuống núi đi.” Tôi hơi xấu hổ, cảm tạ ân lão ngàn vạn lần rồi chào tạm biệt, xuống núi.