Chương 58 : SẦM SÉT GIỮA TRỜI QUANG
Tôi và quản gia rời khỏi tiệm trà, đi thêm chừng một canh giờ nữa thì đến Hướng phủ, kinh thành lớn quá cũng bất tiện.
Xuống xe ngựa, đập vào mắt là một màu đỏ chói mắt, dưới mặt trời ban trưa càng rực rỡ sắc màu. Đèn lồng màu đỏ, dải lụa màu đỏ trên con sư tử đá, lại còn có chữ hỉ màu đỏ nữa.
Tôi hơi sững sờ, quay đầu nhìn Lưu quản gia, ông cười ha hả ra vẻ hâm mộ nói: “Xem ra thiếu gia định đón dâu.” Tôi ruột gan rối bời, chẳng lẽ Tử Thần muốn làm tôi ngạc nhiên? Tôi nhìn màu đỏ tươi rói kia, dưới chân gấp gáp hơn, bước lên đẩy cửa, phát hiện đã bị khóa bên trong, tôi gõ cửa, tim đập rất nhanh.
Dường như đợt rất lâu mới có tiếng kẽo kẹt vang lên, lão Phùng mở cửa, lão nhìn thấy tôi tựa hồ rất ngạc nhiên, hỏi: “Sao giờ cô nương mới tới.” Tôi hơi ngại ngùng, chẳng lẽ Tử Thần đã gấp rút chuẩn bị lắm sao? Tôi hận bây giờ không thể lập tức bay đi gặp anh. Chỉ xa nhau chín ngày, lại dài như một đời. Lão Phùng nói thêm: “Cô nương, trước tiên đi gặp lão phu nhân đã.” Quả thật, bây giờ Hướng mẫu ở trong phủ, đương nhiên phải đi chào bà trước tiên. Tôi và Lưu quản gia theo lão Phùng đến phòng Hướng mẫu.
Hướng mẫu nằm nghiêng trên giường, thấy tôi đi tới, lập tức ngồi dậy, bấy giờ tôi mới nhận ra, mắt bà hơi sưng. Tôi hơi bất an, chẳng lẽ Tử Thần vì chuyện cưới xin với tôi mà tranh chấp với Hướng mẫu? Tuy tôi không thích Hướng mẫu lắm, nhưng không muốn mẹ con anh bất hòa. Tôi hơi áy náy, cúi đầu hành lễ với bà. Hướng mẫu khoát tay áo, để hai người quản gia rời đi, chỉ còn mỗi tôi. Dù trong lòng nóng như lửa đốt muốn đi gặp Tử Thần nhưng tôi chỉ có thể yên lặng hầu ở đây chờ xem Hướng mẫu có gì phân phó.
Bà chỉ vào bên cạnh, muốn tôi đến ngồi. Tôi không dám tin, hơi do dự rồi cũng ngồi xuống. Hướng mẫu cẩn thận ngắm tôi, từ trán đến cằm, ánh mắt như cây kim, tỉ mỉ đâm vào khiến cả người không được tự nhiên. Hồi lâu sau, cuối cùng bà cũng mở miệng: “Bộ dạng xinh đẹp như vậy, quả thật vừa thấy đã thương. Con làm con gái ta được không? Sau này ta sẽ tìm nhà chồng thật tốt cho con.” Nếu ngồi ở hơi xa một chút, chắc chắn tôi cho rằng mình đã nghe lầm. Tiếc thay, bà đang ngồi bên cạnh tôi, không thể nghe nhầm được. Tôi nhìn ánh mắt của bà, dù lời nói có ý khen ngợi, nhưng trong mắt mang vẻ lo lắng ưu sầu. Để tôi làm con dâu của bà thì đau khổ như vậy sao, trong lòng thật khó chịu, nhưng tôi không muốn phản bác, chỉ cười nhạt, sau đó nói: “Nếu phu nhân thấy con không xứng với Tử Thần thì hãy nói thẳng đi, con không muốn là em gái của chàng.” Bà thở dài, nói: “Ta vốn muốn để con làm thiếp, nhưng bây giờ, ngay cả làm thiếp cũng không được.” Lời này như mây mù lượn lờ, tôi nghe mà hãi hùng rồi lại cảm thấy khó hiểu.
Bà nhìn tôi, ánh mắt như có vẻ thương hại, giải thích rõ: “Hoàng thượng muốn gả Thụy Dương công chúa cho Tử Thần, phủ công chúa xây xong thì làm đại lễ.” Tôi nhìn Hướng mẫu, giọng nói vang vên tai, rõ ràng minh bạch, thế mà cảm thấy bà ở cách tôi thật xa, tôi không nghe rõ, hít sâu một hơi, đè nén sự hoảng loạn của mình, hỏi: “Bà nói gì?” Lời ra khỏi miệng, tôi cảm thấy mình đang run. Hướng mẫu lặp lại rõ ràng lần nữa: “Hoàng thượng muốn gả Thụy Dương công chúa cho Tử Thần.” Nhất thời tôi cảm thấy xung quanh vắng vẻ như đã chết, hoảng hốt. Hướng mẫu đè tôi trên giường, gằn từng chữ: “Nếu cô thật sự yêu Tử Thần, thì hãy đi khuyên nó, hôn sự này không thể từ chối, trừ phi,” Hướng mẫu ngừng, nhìn chòng chọc vào mắt tôi, tôi thẫn thờ, ngơ ngác nhìn bà: “Trừ phi nó muốn chết.” Tôi không muốn nghe, chỉ muốn mau mau rời đi, hình như ở đây có một cái màng khổng lồ từ từ hút cạn sức lực, thần trí mơ hồ. Tôi muốn đứng lên, nhưng hơi lung lay, Hướng mẫu đè chắc tôi xuống, nói lợi hại cuộc hôn nhân này mang đến thật rõ ràng. Tôi không muốn nghe gì hết, nhưng lời rõ ràng, rành mạch, từ từ khắc từng chữ vào trái tim tôi, đậm nét dày đặc, nhìn mà đau đớn.
Tôi quay đầu nhìn bà, tầm mắt mông lung. Cuối cùng bà cũng nói xong, thả tôi ra. Tôi rung rẩy, muốn lau nước mắt để có thể nhìn rõ ràng, nhưng càng lau càng nhiều. Vội vàng chạy ra khỏi cửa phòng, cảnh sắc rực rỡ của ngày hè, màu đỏ tươi thắm như máu như kim châm đâm vào hai mắt. Tôi muốn gặp Tử Thần, trong lòng tôi còn chút ảo tưởng, lời Hướng mẫu không phải là thật.
Tôi đứng sau vườn hoa, mặt trời ban trưa chiếu xuống người, nhưng toàn thân lại cảm thấy thật lạnh lẽo. Tử Thần đang lẳng lặng ngồi hành lang dưới cây tử đằng. Hoa tử đằng đã sớm tàn từ lâu, cánh hoa tàn cũng chẳng có. Tôi nhìn Tử Thần, sương mù mông lung như trăng trong nước, như hoa trong gương, gần tôi thế mà như cách rất xa. Bước chân như nặng ngàn cân, tôi từ từ bước đến đằng sau anh, Tử Thần nghe tiếng quay đầu nhìn tôi, gương mặt anh hốc hác, một bộ cô đơn, trên vai áo màu đen có một chiếc lá rơi xuống. Tôi run tay, nhặt chiếc lá kia lên, xanh biếc tươi mới, không phải rụng vì tiết trời, há sao chết yểu?
Thì ra, tôi chỉ là một con rối sớm nắng chiều mưa dưới tay người. “Thì ra, muôn vàn ước mơ, tất cả tưởng niệm, chẳng qua chỉ là giấc mộng Nam Kha.” Giọng nói Tử Thần như có như không, như màn sương trong núi. Trong lòng tôi lại càng thêm lạnh lẽo, càng tuyệt vọng. Tôi hơi đứng không vững, chầm chậm ngồi xuống, không cần hỏi nữa. Thì ra, tất cả đều là thật. Chỉ vừa chín ngày, thế mà như đã thay đổi hoàn toàn, Tử Thần và tôi gần trong gang tấc mà như cách mặt biển trời.
Tử Thần đưa tay nắm ngón tay tôi, lạnh buốt lạ lẫm.
Tôi muốn rút tay, Tử Thần cầm thật chặt, như muốn khiến ngón tay tan vào bàn tay mình. Anh nhìn tôi bất đắc dĩ, vành mắt phiếm hồng, chẳng lẽ ngoại trừ hai mắt đẫm lệ nhìn nhau, không còn cách nào sao? Tôi không cam tâm.
Tôi nhìn Tử Thần, anh luôn băng tuyết thông minh, tựa hồ chẳng có gì làm khó được anh, anh sẽ có cách gì đó, nhưng đáng tiếc điều tôi đau đáu chờ đợi lại là: “Mẹ lấy cái chết để ép buộc, không cho tôi đi từ chối, bà bảo thánh mệnh không thể không tuân, không thể lấy trứng chọi đá.” Tôi thấy đắng nghét, bỗng lại bật cười, bảo: “Mẹ thật lòng muốn tốt cho chàng.” Tử Thần thê lương gấp gáp mà rằng: “Hợp Hoan, em oán tôi sao? Trong thiên hạ, đều là vương thổ, nhưng nơi giáp ranh, cũng là vương thần, chúng ta dung thân ở đâu?”
Hôm nay, tôi mới hiểu được thì người – yêu quả thật khác biệt.
Tôi có thể cưỡi gió mà đi, tự do tùy tính, trừ thiên kiếp, thì không có gì trói buộc. Anh là người phàm, phải làm thần tử dưới vua, trên có mẹ. Tôi đã đọc rất nhiều câu chuyện, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ rằng thói đời già cỗi này có ngày sẽ ứng lên thân mình. Vốn tưởng rằng, chỉ có sinh tử mới có thể ngăn cách chúng tôi, thật không ngờ, một câu nói có thể dễ dàng đập nát lời thề non hẹn biển. Chung quy thì tôi coi thường trần thế, thì ra quyền thế lại lợi hại đến vậy, có thể khiến người ta sinh li tử biệt. Con người chỉ như rơm rác sâu kiến, nhỏ bé hèn mọn thế thôi.
Tôi đè lên tim mình, bên trong là quả lang mai ấm áp, bây giờ lại như đang như một thứ trào phúng, giễu cợt đâm vào sự tình nguyện của tôi. Tôi đứng dậy bỏ đi, bị Tử Thần kéo lại, ôm chặt vào lòng. Đã từng ấm áp, đã từng rung động mà bây giờ chẳng gì sót lại, người này đã không còn thuộc về tôi nữa. Tôi muốn rời đi, Tử Thần khàn giọng nói bên tai: “Hợp Hoan, xin em hãy cho tôi thời gian, cuối cùng tôi sẽ thực hiện được lời hứa của mình.” Chàng làm thế nào, lấy cái chết mà tranh sao, mẹ chàng cũng lấy cái chết để ép buộc đấy thôi. Tôi cứng ngắt để mặc anh ôm, nước mắt rơi xuống vai anh, tôi phải làm thế nào? Tôi phải cưỡi gió mà đi, rời khỏi chốn hồng trần này, nhưng mà, nhìn bàn đu dưới tàng tử đằng, không thể li rời.