Lạc Tử Mộng bận rộn ở trong phòng bếp, phòng bếp ở đây hoàn toàn khác với phòng bếp ở thế kỉ 21, nàng không ngờ phòng bếp ở phủ Vương gia lại lớn như vậy, hơn nữa chỗ này còn là phòng bếp đặc biệt chuẩn bị thức ăn cho Hàn Hạo Thần, quả thực rất khoa trương.
Liên Vân, lọ nào là giấm, lọ nào là nước tương? Lạc Tử Mộng cầm hai bình bắt đầu nghiên cứu, nhưng Liên Vân vừa định mở miệng, nàng lại vội vàng ngăn lại, Ngươi đừng nói, ta tự mình đến ngửi một cái.
Các đầu bếp của phòng bếp cũng bị nàng đuổi ra ngoài, mắt thấy sắp đến giờ Tỵ, nhưng còn chưa chuẩn bị món ăn trưa, bọn họ muốn đi vào khuyên ngăn. Nhưng căn bản nàng không nghe, bọn họ cũng không dám đắc tội với nàng, bởi vì hai ngày nay mọi người quá rõ địa vị của nàng ở trong lòng Vương gia, chỉ có mình Lạc Tử Mộng là chẳng hay biết gì.
Lọ nào là muối đây. Nàng lấy tay chấm một chút từ bình nhỏ, phát hiện cảm giác không đúng, Cái này là bột mì? Không đúng, là tinh bột... quản nó làm gì, dù sao bây giờ cũng không cần.
Nghe nàng lầm bầm lầu bầu, Liên Vân đứng ở một bên đầu đầy hắc tuyến. Đợi nàng có thể nấu ra được một bàn món ăn, đoán rằng tất cả mọi người đã chết đói.
Thời gian trôi qua rất lâu, Lạc Tử Mộng mới xào ra được một đĩa cơ hồ không nhìn ra được dáng vẻ rau cải, tay cầm con cá, rau dưa không tốt còn nghĩ rán cá. Chỉ nhìn thấy bong bóng tỏa trong chảo, mồm mém lém lỉnh lẩm bẩm nói :Không khác biệt lắm, bây giờ thả cá xuống, ba....hai....
Vương gia.
Aaaaa...
Liên Vân và mọi người kêu một tiếng Vương gia khiến nàng sợ đến mức thả con cá trong tay, mà trong chảo lại là dầu nóng, bởi vì cá bị thả xuống nên dầu văng vào tay nàng, một vết sưng đỏ rất nhanh xuất hiện trên tay nàng.
Mộng Nhi. Hàn Hạo Thần thấy thế giật mình trong lòng, bước một bước dài tới, cầm bàn tay nàng liền đau lòng :Nóng chỗ nào?
Nhìn thấy chỗ sưng đỏ ở bàn tay nàng, hắn nhíu chặt mi tâm gầm nhẹ :Còn không mau truyền thái y. Nói xong, tưới nước lạnh lên bàn tay nàng.
Lạc Tử Mộng thật sự cảm thấy mình xung khắc với Thần vương phủ, đến nơi này thì lúc nào cũng bị thương.
Không có việc gì, sẽ nhanh khỏi. Nàng rút bàn tay mình từ trong tay hắn, có cảm giác là lạ khi bị hắn nắm tay, đặc biệt là cả đám đứng ngây ngốc bên ngoài cúi đầu thấp không dám nhìn bọn họ, giống như bọn họ làm chuyện xấu.
Trên tay đột nhiên trống không, Hàn Hạo Thần có chút không biết làm sao, Ai cho nàng tới chỗ này?
Lạc Tử Mộng bị hắn mắng như vậy cũng có chút mất hứng :Chỉ là dùng phòng bếp của ngươi một chút, sao lại hẹp hòi như vậy?
Hắn bị nàng nói xong cũng có chút nổi cáu, không phải hắn không bỏ được phòng bếp, mà là hắn không bỏ được chuyện để cho nàng đến phòng bếp như thế này, đây là chỗ làm của hạ nhân , không phải chỗ Vương phi tương lai nên đến.
Nhưng mà, nếu hắn nói những lời này ra, nàng nhất định không vui, bởi vì căn bản nàng vô tâm với Vương phi, cho nên hắn chỉ nói những lời này trước mặt nàng :Sắp trưa rồi, đồ ăn hôm nay chưa chuẩn bị, chẳng lẽ Mộng Nhi muốn Bổn vương đợi đến khi bụng đói kêu vang hay sao?
Hắn không tức giận, giơ tay ý bảo đầu bếp đến khắc phục hậu quả, cá trong chảo đã cháy đen như than không có cách nào ăn vào nữa, may là không có xảy ra hỏa hoạn, nếu không khó lường trước được hậu quả.
Lạc Tử Mộng như bóng cao xu xì hơi, không chút sức lực rũ hai bả vai đi ra ngoài. Cứ theo đà này, thật đúng là nàng phải nương nhờ Thần vương phủ rồi, nếu không ra bên ngoài thì làm sao mà sống?
Thái y mở lộ thuốc trị bỏng cho Lạc Tử Mộng, Hàn Hạo Thần muốn tự mình bôi thuốc cho nàng, lại bị nàng từ chối, bởi vì gần đây nàng càng cảm thấy có gì đó không đúng, giống như hắn có chút ý tứ với nàng, nhưng nàng lại vô pháp tin tưởng hắn là thật tâm thích nàng, nói không chừng đều là hắn ngụy trang, mục đích là để cho nàng khuất phục sau đó làm tiêu khiển cho hắn chơi đùa.
Lúc ăn cơm, Hàn Hạo Thần bảo người mời Lạc Tử Mộng tới dùng bữa, bây giờ đối với hắn mà nói, ăn cơm cùng với nàng đã trở thành một thói quen, nếu như không có dáng vẻ ríu rít của nàng ở bên cạnh, đúng là không quen.
Sao vậy, không ngon miệng? Thấy nàng cúi đầu bới thức ăn trong chén, mất đi những om sòm thường ngày, Hàn Hạo Thần nghi ngờ hỏi.
Một tay nàng chống cằm một tay cầm chiếc đũa cắm trong chén cơm làm bộ mặt không vui, nàng miễn cưỡng nói với hắn :Lúc nào ta có thể đi chơi?
Vương phủ tốt nhưng cứ bị nhốt giống như là chim Hoàng Yến trong lồng, một chút thú vị cũng không có.
Hàn Hạo Thần bất đắc dĩ nhìn nàng, nàng đúng là không có chút phong cách khuê các đại gia, cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, lại thích loại tính tình không biết lớn nhỏ của nàng, nhưng để nàng đi ra ngoài, hắn đúng là không yên lòng, tính tình giống như nàng, đi ra ngoài không gây họa cũng khó.
Chờ nàng thu lại tính tình rồi nói. Hắn nhàn nhạt mở miệng, trên thực tế đã nhượng bộ.
Lạc Tử Mộng nghe vậy liền nặng nề đặt đũa trên bàn rồi mới ném qua một câu :Ăn no. Sau đó xoay người rời đi.
Tiểu Đông và Thiệu Tần ngơ ngác nhìn bóng lưng nàng rời đi, lại nhìn tâm mi đang nhíu chặt của Hàn Hạo Thần, cuối cùng tất cả đều cúi đầu thấp, sợ mình không cẩn thận nói một câu chọc đến hắn.
Khi đến giờ Mùi, Hoa Thiên Sóc đến Thần vương phủ, ban đầu lúc Lạc Tử Mộng không có ở Thần vương phủ thì hắn thường đến nhưng sau đó không biết có chuyện gì xảy ra, hắn ít khi đến phủ. Hoa Thiên Sóc đi đến thư phòng của Hàn Hạo Thần thì thấy hắn đang cúi đầu vẽ cái gì đó. Hắn tò mò đi lên trước, sau khi thấy bức họa hắn vẽ, không nhịn được cười ra tiếng.
Ha ha ha... cuối cùng Thần vương gia chúng ta đã động xuân tâm, còn tưởng rằng ngươi căm hận nữ nhân đến tận xương tủy, không muốn động đến phàm tâm ( tâm người bình thường có dục vọng á) rồi sao.
Hàn Hạo Thần vẽ xong nét vẽ cuối cùng mới đặt bút xuống, nhìn bức họa nhẹ nhàng cong lên khóe môi :Tướng quân nói chuyện càng ngày càng không ra thể thống rồi.
Được được, Vương gia dạy phải, chỉ là Mạt tướng thật sự thấy chính là lần đầu tiên Vương gia vẽ bức họa của người khác. Hắn cầm bức họa xem tỉ mỉ, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, Giống như, thật đúng là giống như, xem ra người không có ít nhìn Lạc cô nương, nếu không sao lại vẽ giống như vậy.
Một tay Hàn Hạo Thần lấy bức họa từ trong tay hắn, chỉ sợ hắn làm hỏng.