Chương 28: Sư phụ đại nhân xin dừng bước (3)
Editor: Mèo lười
Thương Vân Ẩn nhìn quyển trục truyền âm trong tay, sau một lát thì bóp nát, xoay người vào phòng bếp nhỏ bưng canh nấu cho Hạ Lưu đi vào.
"Sau khi uống canh xong thì nhớ rửa chén, sắp tới vi sư có chuyện quan trọng muốn làm, con ở đây tĩnh dưỡng thật tốt, nếu có chuyện gì thì đi tìm sư huynh của con" Thương Vân Ẩn vươn vai vỗ nhẹ đầu Hạ Lưu, trầm giọng nói: "Trong khoảng thời gian này giới tu tiên sẽ rất loạn, con tốt nhất nên an phận ở trong tông, chớ chạy loạn để người tính kế đấy"
Hạ Lưu vùi đầu uống canh, nghe Thương Vân Ẩn dặn dò có chút dong dài chỉ có thể liên tục gật đầu.
Sau khi tỉ mỉ nói một phen về tất cả những chuyện có thể xảy ra, Thương Vân Ẩn lúc này mới yên tâm đứng dậy ngự kiếm bay đi. Hạ Lưu bỗng vội vàng đuổi theo, hô một tiếng "Sư phụ", sau khi thấy Thương Vân Ẩn quay đầu liền chạy tới phía trước hai bước, nhìn thẳng vào nam tử kia: "Trở về sớm một chút, con ở nhà chờ người"
Sau khi nói lời này, nàng bỗng ngây ngốc cười, gãi đầu một cái lẩm bẩm nói: "Sư phụ không nên chơi bời lêu lỏng bên ngoài, con vẫn đợi người về nấu cơm cho ăn đâu, hương vị của Tích Cốc đan quả thực không tốt..."
Thương Vân Ẩn không nói gì cúi đầu nhìn tiểu đồ đệ ngốc nghếch nhà mình, bỗng cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, làm vơi đi cảm giác phẫn nộ khi vừa nghe tin tức Ma tông đả thương người.
Hắn gật đầu với Hạ Lưu, sau đó cùng với linh kiếm dưới chân phá không mà đi.
[Chúc mừng bạn đạt được 3 điểm độ hảo cảm, hiện tại đọ hảo cảm là 20]
Thành Đông Ngự là đô thành của các môn hạ cuả Thiên Diễn tông ở phàm giới. Bởi vì khoảng cách với Thiên Diễn tông không xa, hơn nữa mấy trăm năm qua vẫn luôn làm việc cho thờ phụng Thiên Diễn tông, cũng có không ít người ở đây vào Thiên Diễn tông làm đệ tử, cho nên vẫn luôn được Thiên Diễn tông phù hộ.
Nhưng bắt đầu từ mười ngày trước, có một đám người bắt đầu đến thành Đông Ngự giết hại những người thường không có linh lực. Hơn nữa thủ đoạn của họ cực kỳ tàn nhẫn, đa số là chém đứt nửa người, thậm chí còn bẻ gãy cổ người đã chết. Cứ như vậy, thành Đông Ngự đại loạn, lòng người hoang mang, bốn là nơi đô thành náo nhiệt, cư nhiên bị làm loạn đến mức không còn một bóng người.
Mà tình huống hai ngày nay càng thêm nghiêm trọng, theo những lời mà đệ tử của Thiên Diễn tông được an bài ở thành Đông Ngự nói, những quái vật trong thành bây giờ có lẽ đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, và hiện nay Thiên Diễn tông đã mất đi hai vị trưởng lão cảnh giới Kết Đan. Làm một người duy nhất có tu vi đạt Nguyên Anh, Thương Vân Ẩn đi chuyến này không nghi ngờ chính là đi giết vị cao thủ Ma Tông kia.
Chân trời vang lên tiếng sét đánh "ầm ầm", một tia chớp rạch ngang bầu trời, gương mặt lạnh nhạt không gợn sóng dưới những tia chớp khẽ ẩn khẽ hiện. Bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, áo dài trắng như tuyết theo gió nhẹ nhàng giơ lên, nhìn hắn giống như một người bình thường không nhiễm bụi trần.
Hắn bỗng nhiên dừng bước lại, ngừng trước một vách núi có vẻ hoang tàn, hơi hơi ngẩng đầu, giọng nói thanh lãnh nghe tựa như tiếng thạch va chạm.
"Xuất hiện đi"
Cùng với vài tiếng cười tràn đầy mị hoặc hoặc âm trầm, sau lưng những người luôn đi theo Thương Vân Ẩn rốt cuộc cũng hiện thân, lại là ba tu sĩ Ma tông cảnh giới Nguyên Anh.
Tông chủ Hợp Hoan tông, tông chủ Ngục Huyết tông, cung chủ Thiên Ma cung, ba vị đứng đầu Ma Tông thế nhưng lại đều xuất hiện ở đây.
"Trái lại là rất nhiệt tình" Thương Vân Ẩn nhìn thoáng qua ba người này, lần này hắn quả thực không ngờ được vốn ba vị tông chủ luôn đấu đến mức ngươi sống ta chết lại có thể liên hợp với nhau. Cứ tưởng chỉ có một vị, không ngờ lại đến tận ba vị tông chủ.
"Tốt xấu gì ngươi cũng là người đệ nhất trong tiên tông, mấy người chúng ta không coi trọng sao được" tông chủ Ngục Huyết tông cười thâm trầm, trong tay đã lấy ra một pháp bảo hồ lô.
"Thương tông chủ thật can đảm, thế nhưng lại dám một người đến đây" Cầm đầu tông chủ Hợp Hoan là một nữ tử thiên sinh mị cốt. Nàng che miệng cười khanh khách, trêu chọc: "Nghe nói Thương tông chủ còn dễ nhìn hơn cả nữ nhân, ta quả thực không ra tay được, nếu ngươi mở miệng cầu ta thu ngươi làm nam sủng, ta liền để ngươi sống"
Không đợi hai tông chủ khác mở miệng, Thương Vân Ẩn liền mặt không đổi sắc mở miệng nói: "Ngươi quá bẩn"
Vừa dứt lời, Thương Vân Ẩn vung tay phải lên, một thanh phi hiện lên trên ttay, trên thân kiếm mang theo hàn khí lạnh buốt xương, giống như không khí xung quanh ngay lập tức bị hàn khí băng lãnh kia làm đông lại.
Ba người tâm thần chấn động, phân tán ra ba hướng, ba đạo công kích không chút nào che giấu sát khí phóng về Thương Vân Ẩn. Lệ quang trong mắt hắn chợt lóe, hai tay đốt ngón tay biến ảo, từng đạo pháp thuật phát ra từ kẽ tay, hình thành một tấm lưới, trong nháy mắt liền bao vây lấy ba vị tông chủ vào bên trong lưới.
Sắc mặt ba người đại biến, tông chủ Ngục Huyết tông run giọng nói: "Ngươi thế nhưng... đã đột phá tới cảnh giới Hóa Thần?!"
Thương Vân Ẩn thản nhiên nhìn thoáng qua tông chủ Ngục Huyết tông, chỉ ngón tay vào hắn, một đạo phi kiếm phá không đâm về phía đan điền của hắn. Người vừa rồi mới còn sống sờ sờ cứ như vậy mở to mắt từ trên không trung rớt xuống, thành một khối thi thể lạnh như băng.
"..." trong mắt hai người khác đều có tuyệt vọng, cứ tưởng rằng lần này có thể giết Thương Vân Ẩn dễ như trở bàn tay, lại chưa từng lường đến chuyện hắn đột phá Hóa Thần!
Vẻ mặt của Thương Vân Ẩn vẫn như trước thản nhiên mở miệng nói: "Trở về nói cho những tông phái khác trong Ma Tông biết, nếu lại dám đến Thiên Diễn tông của ta gây rối, hậu quả chỉ có chết"
Nhìn Thương Vân Ẩn đã thu kiếm, tông chủ Hợp Hoan tông có chút không thể tin, do dự hỏi: "Ngươi... không giết chúng ta?"
Thương Vân Ẩn hơi hơi giương cằm, trong mắt giường như mơ hồ chứa ý cuồng ngạo: "Chỉ là hai con kiến nhỏ, các ngươi đáng để ta ra tay sao?"
Hắn đứng ở đó, áo trắng tung bay, quanh thân tỏa ra áp lực cường đại khiến hai người kia nhịn không được phải bước lùi về phía sau từng bước. Sau khi cười khẽ một tiếng không rõ hàm ý, Thương Vân Ẩn xoay người, không hề cố kỵ cưỡi kiếm rời đi. Mà hai người kia sau vài phút do dự, rốt cuộc cũng có chút sợ hãi sức mạnh của hắn, từ bỏ ý định đuổi theo. Hai tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh chống lại một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh thì phần thắng rất lớn, nhưng nếu người tu sĩ kia đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần... thì tốt nhất vẫn là nên trốn chạy đi.
Sau khi dùng thần thức tra xét phát hiện hai người kia không đuổi theo, lúc này thân ảnh cưỡi kiếm của Thương Vân Ẩn bỗng có chút lung lây sắp đổ. Vốn là gương mặt trắng nõn bây giờ lại mất đi huyết sắc, vẻ mặt trắng bệch giống hệt màu da, giống như người chết mất đi sinh khí.
Mạnh mẽ dùng thọ nguyên một trăm năm của mình để giả trang ra linh lực kỳ Hóa Thần, nhưng thực chất thân thể hắn chỉ đang ở kỳ Nguyên Anh cho nên căn bản không chịu nổi, lúc này linh lực bỗng phản phệ khiến hắn gần như mất mạng.
Khó khăn điều khiển kiếm hạ xuống một góc nào đó trong thành, Thương Vân Ẩn dưới chân lảo đảo một cái, sau đó dáng vẻ chật vật trực tiếp ngã ngồi xuống đất. Linh lực phản phệ quá lớn gần như muốn xé rách thân thể hắn ra, tất cả mọi sự vật trước mắt đều dần dần trở nên mơ hồ.
Trong mảnh mông lung kia, Thương Vân Ẩn bỗng cảm giác được có một người ngồi xổm xuống bên cạnh mình, kèm theo đó là một giọng nói non nớt vang lên bên tai hắn.
"Đại ca ca, tại sao huynh lại ngủ ở đây?"
"Đại ca ca, mau đứng lên đi, dưới đất rất bẩn nha"
"Mẹ vẫn đang chờ ta ở nha, huynh cũng dậy đi, trời sắp mưa rồi, trong nhà hẵng cũng có người đang đợi huynh trở về chứ?
Về nhà...
"Trở về sớm một chút, con ở nhà chờ người"
Thương Vân Ẩn phảng phất như nhìn thấy lúc hắn rời đi, nghe thấy những lời nói của Hạ Lưu ở trên đỉnh Lãm Nguyệt.
Có người đang chờ hắn trở về, trở về nhà của bọn họ.
Thương Vân Ẩn vươn tay, run rẩy chống tay lên góc tường. Bởi vì trong cơ thể cảm thấy đau đớn mãnh liệt, lúc này ngực hắn kịch liệt phập phồng, từng giọt mồ hôi lớn tuôn từ trên mặt xuống. Nhưng trong lòng vẫn luôn có một âm thanh gọi hắn trở về, cứ như vậy, hắn cắn răng chậm rãi đứng lên.
[Chúc mừng bạn đạt được 7 độ điểm hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 27]
Trên đỉnh Lãm Nguyệt, hạ Lưu cau mày, dùng linh lực ít ỏi trong cơ thể mnhf thúc giục pháp trận đã được Thương Vân Ẩn bố tria từ trước trên đỉnh Lãm Nguyệt. Trong nguyên văn, Huyễn Cơ mang theo trăm tên cao thủ Đan Kỳ của Ma Tông đến đỉnh Lãm Nguyệt, ý đồ tìm ra mảnh ngọc trấn tông của Thiên Diễn tông. Bởi vì không có Thương Vân Ẩn, các vị trưởng lão kỳ Kết Đan đang bế quan thế nhưng lại không có một ai ra ngăn cản, chỉ có đại sư huynh mang theo một đám đệ tử kỳ Trúc Cơ ở đây chiến đấu. Một thế hệ mấy trăm đệ tử trẻ tuổi xuất sắc cứ thế hi sinh, một số thì đại thương nguyên khí.
Mà Thương Vân Ẩn thì lại bị người của Ma Tông cầm tù, bởi vì Huyễn Cơ lén thả hắn nên hắn mới sinh tình. Nguyên văn như vậy quả thực mọi chuyện biến chuyển quá nhanh khiến cho Hạ Lưu không kịp ứng phó. Nếu như lần này Thương Vân Ẩn giống như trong nguyên văn bị người bắt đi, như vậy nhiệm vụ lần này coi như xong.
Bởi vì cơ bản luôn ở cùng một chỗ với Thương Vân Ẩn, cho nên chuyện của hắn Hạ Lưu gần như đều biết toàn bộ, bao gồm kể cả chuyện tông chủ lệnh của hắn đặt ở nơi nào, nàng cũng biết rất rõ ràng tường tận.
Rất nhanh mở ra trận pháp bí mật, linh lực của Hạ Lưu thật sự quá ít. Khong còn cách nào khác, nàng đành phải cắt vào lòng bàn tay mình đặt lên trên tông chủ lệnh, trực tiếp dùng hết tất cả linh lực máu mở ra kết giới của tông chủ lệnh. Sau đó không có một chút chần chờ nào, nàng trầm giọng phát ra mệnh lệnh.
"Tông chủ chi lệnh, 247 vị trưởng lão kỳ Kết Đan của Thiên Diễn tông nhanh chóng đến đỉnh Lãm Nguyệt ngăn địch!"
Vừa dứt lời, động phủ của các vị trưởng lão đang bế quan đều đồng loạt mở ra, đây quả thực là một cảnh tượng trăm năm mới xuất hiện. Hơn hai trăm trưởng lão kỳ Kết Đan đều xuất quan, dường như họ có tâm ý tương giao, đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía Hạ Lưu nơi đỉnh Lãm Nguyệt xa xa.
Hạ Lưu nhìn bóng đám người đang bay tới phía xa, dẫn đầu chính là Huyễn Cơ vừa đạt đến kỳ Nguyên Anh. Cùng lúc đó, đại sư huynh nhận được tin tức cũng mang theo một đám đệ tử Trúc Cơ chạy thật nhanh đến đây.
Hạ Lưu bất động thanh sắc nhìn Huyễn Cơ đang bị trận pháp ngăn lại. Thực lực của Thương Vân Ẩn đã là đỉnh cao của Nguyên Anh, trong chốc lát họ sẽ không thể nào phá vỡ trận pháp này được. Nàng trái lại không hề lo lắng sự an nguy của mình, bởi vì so với nàng, đám người của đại sư huynh còn khiến người khác lo lắng hơn.
"Sư muội!" Đại sư huynh vừa nhìn thấy Hạ Lưu còn ngây ngốc đứng đằng kia, trong lúc nhất thời cũng trở nên luống cuống, chỉ muốn đến kéo nàng ra, kết quả chỉ có thể bất lực đứng ở ngoài vì bị trận pháp ngăn trở.
"Tông chủ chi lệnh, đám người của huynh phải nhanh chóng rời đi!"
Hạ Lưu nhanh chóng hạ lệnh để đám đệ tử thực lực chỉ Trúc Cơ này nhanh chóng rời đi, đại sư huynh vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hạ Lưu dùng ánh mắt kiên định giơ lên tông chủ lệnh đang phát ra ánh sáng vàng chói mắt, quát lớn: "Lui ra!"
Ánh mắt Huyễn Cơ chợt lóe, giọng nói lạnh lùng nói: "Bây giờ muốn lui, sợ là đã muộn" nói xong nàng ta liền nhẹ nhàng vung tay lên, sau lưng những tu sĩ kỳ Kết Đan của Ma Tông cũng nhanh chóng phóng kiếm ra. Lúc tưởng chừng như đám đệ tử Trúc Cơ này sắp phải chết, bỗng một kết giới hiện lên kịp thời ngăn chặn sự công kích của những thanh kiếm kia.
Một đám mặc những bộ áo bào dành cho trưởng lão của Thiên Diễn tông đứng chắn trước người của những đệ tử Trúc Cơ. Người cầm đầu là Tiêu trưởng lão cũng đã bước vào kỳ Nguyên Anh, lão vung tay lên tản ra kết giới, sắc mặt âm trầm nhìn Huyễn Cơ: "Nha đầu ngươi là người của tông nào, tuổi còn nhỏ không ngờ đã có tu vi cao đến vậy!"
Huyễn Cơ cười mị hoặc đáp: "Huyễn Cơ của Ngục Huyết tông, hôm nay cố ý tới lấy Bảo Ngọc của Thiên Diễn tông, kính xin trưởng lão... có thể giao ra bảo ngọc"
Tiêu trưởng lão hừ lạnh một tiếng: "Người của Ngục Huyết tông trái lại là đến khi dễ người trong Thiên Diễn ta, tốt, tốt, rất tốt!" lão liên tục nói ba chữ tốt, cùng lúc những lời của Tiêu trưởng lão vừa dứt, lại là một đoàn trưởng lão từ xa nhanh chóng ba tới. Nhìn thấy tình trạng này, dù là Huyễn Cơ cũng nhịn không được đổi sắc mặt.
Nàng lùi về sau một bước, nhanh chóng lấy ra pháp bảo linh thuyền, hô lên với những người phía sau: "Chuyện tình hôm nay có biến, chúng ta đi!"
Một đám người nhanh chóng lên chiếc linh thuyền xa xỉ kia, rất nhanh liền rời khỏi phạm vi của Thiên Diễn tông.
Thường những người tu vi càng cao, càng sống lâu dài, thì họ càng sợ chết. Tỉ như lúc này một đám trưởng lão của Thiên Diễn tông, cũng không ái đuổi theo ngăn chặn đám người Ngục Huyết tông. Bọn họ cứ như vậy nhìn người của Ma Tông rời đi, lại nghĩ đến Thương Vân Ẩn vì đi giết người của Ma Tông có thể bây giờ đã bị thương thảm hại, Hạ Lưu cũng nhịn không được trái tim có chút giá lạnh.
Vết thương trên tay vẫn đang chảy máu, Hạ Lưu phất tay tắt đi trận pháp trên đỉnh Lãm Nguyệt, đại sư huynh liền chạy đến bên người đỡ lấy nàng, liên tục áy náy nói mình không bảo hộ được sư muội thật tốt, không có hoàn thành được nghĩa vụ của một sư huynh.
Nắm chặt tông chủ lệnh trong tay, Hạ Lưu không hề đáp lại đại sư huynh câu nào, mà nhìn về phía Tiêu trưởng lão vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía mình nhưng lại không mở miệng kia, sau đó lễ độ hơi cúi người chào với bọn họ, nói: "Đã vất vả cho các vị trưởng lão"
"Vì sao tông chủ lệnh lại nằm trong tay một tiểu oa nhi ngũ linh căn? Tông chủ ở đâu? Bây giờ đã ở nơi nào?!" không để ý đến sự cung kinh của Hạ Lưu, Tiêu trưởng lão trực tiếp mở miệng hỏi. Giờ khắc này những vị trưởng lão phía sau hắn cũng đang nghị luận ầm ỉ, vô số ánh mắt dừng lại trên người Hạ Lưu.
Nến đến thì sẽ đến, giờ khắc này rốt cuộc cũng đến.
Hạ Lưu ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn bọn họ, cung kính nhưng không mất đi khí độ trả lời nghi hoặc của đám trưởng lão này: "Đệ tử là đệ tử thân truyền của tông chủ, Hạ Lưu"
Trong nháy mắt lời vừa thoát ra, ánh mắt của tất cả trưởng lão đều trở nên quái dị. Bọn họ vừa bế quan thì ít nhất cũng năm sáu mươi năm, lâu thì trên trăm năm, bởi vậy đám trưởng lão này hoàn toàn không biết Hạ Lưu chính là đệ tử của Thương Vân Ẩn.
"Nói bậy! Tông chủ làm sao có thể nhận một phế vật ngũ linh căn làm đệ tử thân truyền? Ngũ linh căn, chuyện này truyền đi chính là một truyện cười, đây không phải là vứt hết mặt mũi của Thiên Diên tông chúng ta rồi sao! Qủa thực chính là nói bậy!"
"Nhìn nàng hiện nay còn chưa luyện đến Trúc Cơ, xem ra quả thực là một phế vật, lần này tông chủ bị quỷ nhập mới nhận nàng làm đệ tử thân truyền!"
"Tông chủ lần này thật sự là..."
Hạ Lưu một mực im lặng nghe bọn họ nói, sau khi đợi đám trưởng lão phát biểu những oán niệm trong lòng ra mới im lặng một chút, nàng lại tiếp tục trả lời câu hỏi của Tiêu trưởng lão: "Sư phụ có chuyện quan trọng, sẽ sớm trở về, chư vị trưởng lão không cần lo lắng" dừng một chút, nàng cúi đầu nhìn tông chủ lệnh bị máu của mình nhuộm đỏ, chậm rãi nói: "Người vừa rồi sử dụng tông chủ lệnh để gọi các vị trưởng lão xuất quan, chính là đệ tử"
Tông chủ lênh, không phải người đứng đầu không thể dùng.
Nếu như có người vi phạm, trục xuất bản môn.
Editor: Mèo lười
Thương Vân Ẩn nhìn quyển trục truyền âm trong tay, sau một lát thì bóp nát, xoay người vào phòng bếp nhỏ bưng canh nấu cho Hạ Lưu đi vào.
"Sau khi uống canh xong thì nhớ rửa chén, sắp tới vi sư có chuyện quan trọng muốn làm, con ở đây tĩnh dưỡng thật tốt, nếu có chuyện gì thì đi tìm sư huynh của con" Thương Vân Ẩn vươn vai vỗ nhẹ đầu Hạ Lưu, trầm giọng nói: "Trong khoảng thời gian này giới tu tiên sẽ rất loạn, con tốt nhất nên an phận ở trong tông, chớ chạy loạn để người tính kế đấy"
Hạ Lưu vùi đầu uống canh, nghe Thương Vân Ẩn dặn dò có chút dong dài chỉ có thể liên tục gật đầu.
Sau khi tỉ mỉ nói một phen về tất cả những chuyện có thể xảy ra, Thương Vân Ẩn lúc này mới yên tâm đứng dậy ngự kiếm bay đi. Hạ Lưu bỗng vội vàng đuổi theo, hô một tiếng "Sư phụ", sau khi thấy Thương Vân Ẩn quay đầu liền chạy tới phía trước hai bước, nhìn thẳng vào nam tử kia: "Trở về sớm một chút, con ở nhà chờ người"
Sau khi nói lời này, nàng bỗng ngây ngốc cười, gãi đầu một cái lẩm bẩm nói: "Sư phụ không nên chơi bời lêu lỏng bên ngoài, con vẫn đợi người về nấu cơm cho ăn đâu, hương vị của Tích Cốc đan quả thực không tốt..."
Thương Vân Ẩn không nói gì cúi đầu nhìn tiểu đồ đệ ngốc nghếch nhà mình, bỗng cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, làm vơi đi cảm giác phẫn nộ khi vừa nghe tin tức Ma tông đả thương người.
Hắn gật đầu với Hạ Lưu, sau đó cùng với linh kiếm dưới chân phá không mà đi.
[Chúc mừng bạn đạt được 3 điểm độ hảo cảm, hiện tại đọ hảo cảm là 20]
Thành Đông Ngự là đô thành của các môn hạ cuả Thiên Diễn tông ở phàm giới. Bởi vì khoảng cách với Thiên Diễn tông không xa, hơn nữa mấy trăm năm qua vẫn luôn làm việc cho thờ phụng Thiên Diễn tông, cũng có không ít người ở đây vào Thiên Diễn tông làm đệ tử, cho nên vẫn luôn được Thiên Diễn tông phù hộ.
Nhưng bắt đầu từ mười ngày trước, có một đám người bắt đầu đến thành Đông Ngự giết hại những người thường không có linh lực. Hơn nữa thủ đoạn của họ cực kỳ tàn nhẫn, đa số là chém đứt nửa người, thậm chí còn bẻ gãy cổ người đã chết. Cứ như vậy, thành Đông Ngự đại loạn, lòng người hoang mang, bốn là nơi đô thành náo nhiệt, cư nhiên bị làm loạn đến mức không còn một bóng người.
Mà tình huống hai ngày nay càng thêm nghiêm trọng, theo những lời mà đệ tử của Thiên Diễn tông được an bài ở thành Đông Ngự nói, những quái vật trong thành bây giờ có lẽ đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, và hiện nay Thiên Diễn tông đã mất đi hai vị trưởng lão cảnh giới Kết Đan. Làm một người duy nhất có tu vi đạt Nguyên Anh, Thương Vân Ẩn đi chuyến này không nghi ngờ chính là đi giết vị cao thủ Ma Tông kia.
Chân trời vang lên tiếng sét đánh "ầm ầm", một tia chớp rạch ngang bầu trời, gương mặt lạnh nhạt không gợn sóng dưới những tia chớp khẽ ẩn khẽ hiện. Bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, áo dài trắng như tuyết theo gió nhẹ nhàng giơ lên, nhìn hắn giống như một người bình thường không nhiễm bụi trần.
Hắn bỗng nhiên dừng bước lại, ngừng trước một vách núi có vẻ hoang tàn, hơi hơi ngẩng đầu, giọng nói thanh lãnh nghe tựa như tiếng thạch va chạm.
"Xuất hiện đi"
Cùng với vài tiếng cười tràn đầy mị hoặc hoặc âm trầm, sau lưng những người luôn đi theo Thương Vân Ẩn rốt cuộc cũng hiện thân, lại là ba tu sĩ Ma tông cảnh giới Nguyên Anh.
Tông chủ Hợp Hoan tông, tông chủ Ngục Huyết tông, cung chủ Thiên Ma cung, ba vị đứng đầu Ma Tông thế nhưng lại đều xuất hiện ở đây.
"Trái lại là rất nhiệt tình" Thương Vân Ẩn nhìn thoáng qua ba người này, lần này hắn quả thực không ngờ được vốn ba vị tông chủ luôn đấu đến mức ngươi sống ta chết lại có thể liên hợp với nhau. Cứ tưởng chỉ có một vị, không ngờ lại đến tận ba vị tông chủ.
"Tốt xấu gì ngươi cũng là người đệ nhất trong tiên tông, mấy người chúng ta không coi trọng sao được" tông chủ Ngục Huyết tông cười thâm trầm, trong tay đã lấy ra một pháp bảo hồ lô.
"Thương tông chủ thật can đảm, thế nhưng lại dám một người đến đây" Cầm đầu tông chủ Hợp Hoan là một nữ tử thiên sinh mị cốt. Nàng che miệng cười khanh khách, trêu chọc: "Nghe nói Thương tông chủ còn dễ nhìn hơn cả nữ nhân, ta quả thực không ra tay được, nếu ngươi mở miệng cầu ta thu ngươi làm nam sủng, ta liền để ngươi sống"
Không đợi hai tông chủ khác mở miệng, Thương Vân Ẩn liền mặt không đổi sắc mở miệng nói: "Ngươi quá bẩn"
Vừa dứt lời, Thương Vân Ẩn vung tay phải lên, một thanh phi hiện lên trên ttay, trên thân kiếm mang theo hàn khí lạnh buốt xương, giống như không khí xung quanh ngay lập tức bị hàn khí băng lãnh kia làm đông lại.
Ba người tâm thần chấn động, phân tán ra ba hướng, ba đạo công kích không chút nào che giấu sát khí phóng về Thương Vân Ẩn. Lệ quang trong mắt hắn chợt lóe, hai tay đốt ngón tay biến ảo, từng đạo pháp thuật phát ra từ kẽ tay, hình thành một tấm lưới, trong nháy mắt liền bao vây lấy ba vị tông chủ vào bên trong lưới.
Sắc mặt ba người đại biến, tông chủ Ngục Huyết tông run giọng nói: "Ngươi thế nhưng... đã đột phá tới cảnh giới Hóa Thần?!"
Thương Vân Ẩn thản nhiên nhìn thoáng qua tông chủ Ngục Huyết tông, chỉ ngón tay vào hắn, một đạo phi kiếm phá không đâm về phía đan điền của hắn. Người vừa rồi mới còn sống sờ sờ cứ như vậy mở to mắt từ trên không trung rớt xuống, thành một khối thi thể lạnh như băng.
"..." trong mắt hai người khác đều có tuyệt vọng, cứ tưởng rằng lần này có thể giết Thương Vân Ẩn dễ như trở bàn tay, lại chưa từng lường đến chuyện hắn đột phá Hóa Thần!
Vẻ mặt của Thương Vân Ẩn vẫn như trước thản nhiên mở miệng nói: "Trở về nói cho những tông phái khác trong Ma Tông biết, nếu lại dám đến Thiên Diễn tông của ta gây rối, hậu quả chỉ có chết"
Nhìn Thương Vân Ẩn đã thu kiếm, tông chủ Hợp Hoan tông có chút không thể tin, do dự hỏi: "Ngươi... không giết chúng ta?"
Thương Vân Ẩn hơi hơi giương cằm, trong mắt giường như mơ hồ chứa ý cuồng ngạo: "Chỉ là hai con kiến nhỏ, các ngươi đáng để ta ra tay sao?"
Hắn đứng ở đó, áo trắng tung bay, quanh thân tỏa ra áp lực cường đại khiến hai người kia nhịn không được phải bước lùi về phía sau từng bước. Sau khi cười khẽ một tiếng không rõ hàm ý, Thương Vân Ẩn xoay người, không hề cố kỵ cưỡi kiếm rời đi. Mà hai người kia sau vài phút do dự, rốt cuộc cũng có chút sợ hãi sức mạnh của hắn, từ bỏ ý định đuổi theo. Hai tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh chống lại một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh thì phần thắng rất lớn, nhưng nếu người tu sĩ kia đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần... thì tốt nhất vẫn là nên trốn chạy đi.
Sau khi dùng thần thức tra xét phát hiện hai người kia không đuổi theo, lúc này thân ảnh cưỡi kiếm của Thương Vân Ẩn bỗng có chút lung lây sắp đổ. Vốn là gương mặt trắng nõn bây giờ lại mất đi huyết sắc, vẻ mặt trắng bệch giống hệt màu da, giống như người chết mất đi sinh khí.
Mạnh mẽ dùng thọ nguyên một trăm năm của mình để giả trang ra linh lực kỳ Hóa Thần, nhưng thực chất thân thể hắn chỉ đang ở kỳ Nguyên Anh cho nên căn bản không chịu nổi, lúc này linh lực bỗng phản phệ khiến hắn gần như mất mạng.
Khó khăn điều khiển kiếm hạ xuống một góc nào đó trong thành, Thương Vân Ẩn dưới chân lảo đảo một cái, sau đó dáng vẻ chật vật trực tiếp ngã ngồi xuống đất. Linh lực phản phệ quá lớn gần như muốn xé rách thân thể hắn ra, tất cả mọi sự vật trước mắt đều dần dần trở nên mơ hồ.
Trong mảnh mông lung kia, Thương Vân Ẩn bỗng cảm giác được có một người ngồi xổm xuống bên cạnh mình, kèm theo đó là một giọng nói non nớt vang lên bên tai hắn.
"Đại ca ca, tại sao huynh lại ngủ ở đây?"
"Đại ca ca, mau đứng lên đi, dưới đất rất bẩn nha"
"Mẹ vẫn đang chờ ta ở nha, huynh cũng dậy đi, trời sắp mưa rồi, trong nhà hẵng cũng có người đang đợi huynh trở về chứ?
Về nhà...
"Trở về sớm một chút, con ở nhà chờ người"
Thương Vân Ẩn phảng phất như nhìn thấy lúc hắn rời đi, nghe thấy những lời nói của Hạ Lưu ở trên đỉnh Lãm Nguyệt.
Có người đang chờ hắn trở về, trở về nhà của bọn họ.
Thương Vân Ẩn vươn tay, run rẩy chống tay lên góc tường. Bởi vì trong cơ thể cảm thấy đau đớn mãnh liệt, lúc này ngực hắn kịch liệt phập phồng, từng giọt mồ hôi lớn tuôn từ trên mặt xuống. Nhưng trong lòng vẫn luôn có một âm thanh gọi hắn trở về, cứ như vậy, hắn cắn răng chậm rãi đứng lên.
[Chúc mừng bạn đạt được 7 độ điểm hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 27]
Trên đỉnh Lãm Nguyệt, hạ Lưu cau mày, dùng linh lực ít ỏi trong cơ thể mnhf thúc giục pháp trận đã được Thương Vân Ẩn bố tria từ trước trên đỉnh Lãm Nguyệt. Trong nguyên văn, Huyễn Cơ mang theo trăm tên cao thủ Đan Kỳ của Ma Tông đến đỉnh Lãm Nguyệt, ý đồ tìm ra mảnh ngọc trấn tông của Thiên Diễn tông. Bởi vì không có Thương Vân Ẩn, các vị trưởng lão kỳ Kết Đan đang bế quan thế nhưng lại không có một ai ra ngăn cản, chỉ có đại sư huynh mang theo một đám đệ tử kỳ Trúc Cơ ở đây chiến đấu. Một thế hệ mấy trăm đệ tử trẻ tuổi xuất sắc cứ thế hi sinh, một số thì đại thương nguyên khí.
Mà Thương Vân Ẩn thì lại bị người của Ma Tông cầm tù, bởi vì Huyễn Cơ lén thả hắn nên hắn mới sinh tình. Nguyên văn như vậy quả thực mọi chuyện biến chuyển quá nhanh khiến cho Hạ Lưu không kịp ứng phó. Nếu như lần này Thương Vân Ẩn giống như trong nguyên văn bị người bắt đi, như vậy nhiệm vụ lần này coi như xong.
Bởi vì cơ bản luôn ở cùng một chỗ với Thương Vân Ẩn, cho nên chuyện của hắn Hạ Lưu gần như đều biết toàn bộ, bao gồm kể cả chuyện tông chủ lệnh của hắn đặt ở nơi nào, nàng cũng biết rất rõ ràng tường tận.
Rất nhanh mở ra trận pháp bí mật, linh lực của Hạ Lưu thật sự quá ít. Khong còn cách nào khác, nàng đành phải cắt vào lòng bàn tay mình đặt lên trên tông chủ lệnh, trực tiếp dùng hết tất cả linh lực máu mở ra kết giới của tông chủ lệnh. Sau đó không có một chút chần chờ nào, nàng trầm giọng phát ra mệnh lệnh.
"Tông chủ chi lệnh, 247 vị trưởng lão kỳ Kết Đan của Thiên Diễn tông nhanh chóng đến đỉnh Lãm Nguyệt ngăn địch!"
Vừa dứt lời, động phủ của các vị trưởng lão đang bế quan đều đồng loạt mở ra, đây quả thực là một cảnh tượng trăm năm mới xuất hiện. Hơn hai trăm trưởng lão kỳ Kết Đan đều xuất quan, dường như họ có tâm ý tương giao, đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía Hạ Lưu nơi đỉnh Lãm Nguyệt xa xa.
Hạ Lưu nhìn bóng đám người đang bay tới phía xa, dẫn đầu chính là Huyễn Cơ vừa đạt đến kỳ Nguyên Anh. Cùng lúc đó, đại sư huynh nhận được tin tức cũng mang theo một đám đệ tử Trúc Cơ chạy thật nhanh đến đây.
Hạ Lưu bất động thanh sắc nhìn Huyễn Cơ đang bị trận pháp ngăn lại. Thực lực của Thương Vân Ẩn đã là đỉnh cao của Nguyên Anh, trong chốc lát họ sẽ không thể nào phá vỡ trận pháp này được. Nàng trái lại không hề lo lắng sự an nguy của mình, bởi vì so với nàng, đám người của đại sư huynh còn khiến người khác lo lắng hơn.
"Sư muội!" Đại sư huynh vừa nhìn thấy Hạ Lưu còn ngây ngốc đứng đằng kia, trong lúc nhất thời cũng trở nên luống cuống, chỉ muốn đến kéo nàng ra, kết quả chỉ có thể bất lực đứng ở ngoài vì bị trận pháp ngăn trở.
"Tông chủ chi lệnh, đám người của huynh phải nhanh chóng rời đi!"
Hạ Lưu nhanh chóng hạ lệnh để đám đệ tử thực lực chỉ Trúc Cơ này nhanh chóng rời đi, đại sư huynh vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hạ Lưu dùng ánh mắt kiên định giơ lên tông chủ lệnh đang phát ra ánh sáng vàng chói mắt, quát lớn: "Lui ra!"
Ánh mắt Huyễn Cơ chợt lóe, giọng nói lạnh lùng nói: "Bây giờ muốn lui, sợ là đã muộn" nói xong nàng ta liền nhẹ nhàng vung tay lên, sau lưng những tu sĩ kỳ Kết Đan của Ma Tông cũng nhanh chóng phóng kiếm ra. Lúc tưởng chừng như đám đệ tử Trúc Cơ này sắp phải chết, bỗng một kết giới hiện lên kịp thời ngăn chặn sự công kích của những thanh kiếm kia.
Một đám mặc những bộ áo bào dành cho trưởng lão của Thiên Diễn tông đứng chắn trước người của những đệ tử Trúc Cơ. Người cầm đầu là Tiêu trưởng lão cũng đã bước vào kỳ Nguyên Anh, lão vung tay lên tản ra kết giới, sắc mặt âm trầm nhìn Huyễn Cơ: "Nha đầu ngươi là người của tông nào, tuổi còn nhỏ không ngờ đã có tu vi cao đến vậy!"
Huyễn Cơ cười mị hoặc đáp: "Huyễn Cơ của Ngục Huyết tông, hôm nay cố ý tới lấy Bảo Ngọc của Thiên Diễn tông, kính xin trưởng lão... có thể giao ra bảo ngọc"
Tiêu trưởng lão hừ lạnh một tiếng: "Người của Ngục Huyết tông trái lại là đến khi dễ người trong Thiên Diễn ta, tốt, tốt, rất tốt!" lão liên tục nói ba chữ tốt, cùng lúc những lời của Tiêu trưởng lão vừa dứt, lại là một đoàn trưởng lão từ xa nhanh chóng ba tới. Nhìn thấy tình trạng này, dù là Huyễn Cơ cũng nhịn không được đổi sắc mặt.
Nàng lùi về sau một bước, nhanh chóng lấy ra pháp bảo linh thuyền, hô lên với những người phía sau: "Chuyện tình hôm nay có biến, chúng ta đi!"
Một đám người nhanh chóng lên chiếc linh thuyền xa xỉ kia, rất nhanh liền rời khỏi phạm vi của Thiên Diễn tông.
Thường những người tu vi càng cao, càng sống lâu dài, thì họ càng sợ chết. Tỉ như lúc này một đám trưởng lão của Thiên Diễn tông, cũng không ái đuổi theo ngăn chặn đám người Ngục Huyết tông. Bọn họ cứ như vậy nhìn người của Ma Tông rời đi, lại nghĩ đến Thương Vân Ẩn vì đi giết người của Ma Tông có thể bây giờ đã bị thương thảm hại, Hạ Lưu cũng nhịn không được trái tim có chút giá lạnh.
Vết thương trên tay vẫn đang chảy máu, Hạ Lưu phất tay tắt đi trận pháp trên đỉnh Lãm Nguyệt, đại sư huynh liền chạy đến bên người đỡ lấy nàng, liên tục áy náy nói mình không bảo hộ được sư muội thật tốt, không có hoàn thành được nghĩa vụ của một sư huynh.
Nắm chặt tông chủ lệnh trong tay, Hạ Lưu không hề đáp lại đại sư huynh câu nào, mà nhìn về phía Tiêu trưởng lão vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía mình nhưng lại không mở miệng kia, sau đó lễ độ hơi cúi người chào với bọn họ, nói: "Đã vất vả cho các vị trưởng lão"
"Vì sao tông chủ lệnh lại nằm trong tay một tiểu oa nhi ngũ linh căn? Tông chủ ở đâu? Bây giờ đã ở nơi nào?!" không để ý đến sự cung kinh của Hạ Lưu, Tiêu trưởng lão trực tiếp mở miệng hỏi. Giờ khắc này những vị trưởng lão phía sau hắn cũng đang nghị luận ầm ỉ, vô số ánh mắt dừng lại trên người Hạ Lưu.
Nến đến thì sẽ đến, giờ khắc này rốt cuộc cũng đến.
Hạ Lưu ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn bọn họ, cung kính nhưng không mất đi khí độ trả lời nghi hoặc của đám trưởng lão này: "Đệ tử là đệ tử thân truyền của tông chủ, Hạ Lưu"
Trong nháy mắt lời vừa thoát ra, ánh mắt của tất cả trưởng lão đều trở nên quái dị. Bọn họ vừa bế quan thì ít nhất cũng năm sáu mươi năm, lâu thì trên trăm năm, bởi vậy đám trưởng lão này hoàn toàn không biết Hạ Lưu chính là đệ tử của Thương Vân Ẩn.
"Nói bậy! Tông chủ làm sao có thể nhận một phế vật ngũ linh căn làm đệ tử thân truyền? Ngũ linh căn, chuyện này truyền đi chính là một truyện cười, đây không phải là vứt hết mặt mũi của Thiên Diên tông chúng ta rồi sao! Qủa thực chính là nói bậy!"
"Nhìn nàng hiện nay còn chưa luyện đến Trúc Cơ, xem ra quả thực là một phế vật, lần này tông chủ bị quỷ nhập mới nhận nàng làm đệ tử thân truyền!"
"Tông chủ lần này thật sự là..."
Hạ Lưu một mực im lặng nghe bọn họ nói, sau khi đợi đám trưởng lão phát biểu những oán niệm trong lòng ra mới im lặng một chút, nàng lại tiếp tục trả lời câu hỏi của Tiêu trưởng lão: "Sư phụ có chuyện quan trọng, sẽ sớm trở về, chư vị trưởng lão không cần lo lắng" dừng một chút, nàng cúi đầu nhìn tông chủ lệnh bị máu của mình nhuộm đỏ, chậm rãi nói: "Người vừa rồi sử dụng tông chủ lệnh để gọi các vị trưởng lão xuất quan, chính là đệ tử"
Tông chủ lênh, không phải người đứng đầu không thể dùng.
Nếu như có người vi phạm, trục xuất bản môn.