Chương 73: Vong linh pháp sư và khô lâu (7)
Editor: Mèo Lười
Mấy trăm năm trước từ sau khi Giáo Đình Quang Minh đánh bại Giáo Đình Hắc Ám, vong linh pháp sư gần như biến mất ở đại lục Vĩnh Hằng. Đã có rất nhiều người tìm kiếm nhưng họ chỉ xuất hiện ba, bốn lần. Đáng nói hơn là mỗi lần họ xuất hiện đều đại biểu cho vô số vong linh khô lâu và vài tên cường giả thánh giai ngã xuống. Bởi vậy lần này Schreyer đánh bậy đánh bạ chế tạo hỗn loạn thành công mới cướp được hai con Tinh Linh kia.
Dưới sự ẩn dấu của nhẫn hắc diệu, Schreyer và Hạ Lưu thành công mang hai con Tinh Linh kia rời khỏi trấn nhỏ, núp vào một góc của rừng rậm.
Trong nguyên văn Schreyer không chỉ có công chúa Emily là hồng nhan tri kỷ, hai cô chị em song sinh Tinh Linh trước mặt này cũng nằm trong hậu cung của cậu. (:vvv)
Tinh Linh chị tên là Lao Đạt, em gái là Lao Nhi. Hai cô chính là cặp song sinh đẹp nhất tộc Tinh linh, cả hai đều có mái tóc màu xanh lá đậm và đôi mắt xanh thẫm, chỉ khác nhau ở nốt ruồi son dưới khóe mắt.
Dung nhan tuyệt mỹ của hai cô Tinh Linh này đủ để cho bất kỳ ai cảm thấy tự ti. Đương nhiên cũng bao gồm Hạ Lưu, cô hiện tại chỉ là bộ xương khô cho dù đứng trước mặt cô gái loài người xấu xí nhất cũng cảm thấy tự ti.
Chỉ là đối với sự tồn tại của cái đẹp như vậy, thoạt nhìn Schreyer cũng chẳng có cảm giác gì. Sau khi nghe Hạ Lưu giải thích là muốn đưa hai chị em họ về tộc Tinh Linh, Lao Đạt và Lao Nhi mới buông trạng thái đề phòng ra. Cho đến sau khi thấy khuôn mặt thật của Schreyer sau lớp hóa trang, Lao Đạt cùng Lao Nhi càng tràn ngập tin tưởng mà tỏ vẻ toàn bộ đều nghe theo sự an bài của Schreyer, hơn nữa còn chủ động kể chuyện của tộc Tinh Linh.
Hạ Lưu im lặng đi theo phía sau của bọn họ đi sâu vào rừng rậm Tuyệt Vọng.
Vào ban đêm, trên trời lác đác rơi xuống vài bông tuyết.
Lúc Hạ Lưu đang định đi nhặt củi giúp Schreyer chống lạnh, chợt nghe thấy giọng của Lao Đạt: "Schreyer, ngài phái khô lâu của ngài đi tìm chút củi được không? Chúng tôi cảm thấy rất lạnh"
Lao Nhi ở một bên cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, Schreyer, ngài quá nhân từ rồi. Tên khô lâu kia của ngài dọc đường rất lười biếng, ngay cả hành lý cũng không xách giúp ngài"
Schreyer chớp chớp mắt, đôi mắt màu xanh thẳm hơi híp, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, vẫn là nhàn nhạt, chỉ là âm điệu kéo có chút dài: "Người hầu?"
Hạ Lưu ở bên cạnh ý thức được điều không đúng, bộ dạng kia của Schreyer giống như muốn giết người. Cô lôi kéo pháp bào của Schreyer, dụng ý mờ mịt nhắc nhở cậu: "Qùa"
Schreyer vốn đã hơi nâng lên pháp trượng lại lặng lẽ buông, dằng dặc liếc nhìn Hạ Lưu một cái. Bị xem là người hầu, thế nhưng cô vẫn không tức giận, phải nên nói cô tính tình hào sảng hay là đang suy nghĩ cho đại cục?
[Chúc mừng bạn đạt 4 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 49]
Hạ Lưu xoay người đi tìm củi khô, Schreyer ngồi xuống đất, không hề nhìn hai vị Tinh Linh kia nữa, cầm sách ma pháp bắt đầu xem.
Lao Đạt cùng Lao Nhi làm một ma pháp để dưới đất mọc lên đầy rêu xanh, thế này mới ngồi xuống.
Hai cô nhìn Schreyer, hỏi thăm lý do cậu muốn đến nơi ở của tộc Tinh Linh.
Schreyer nâng mí mắt, lạnh lùng nói với hai vị Tinh Linh: "Nhớ kỹ điều này"
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lao Đạt và Lao Nhi, Schreyer chậm rãi nói: "Cô ấy không phải là người hầu, cô ấy là người thân của tôi"
Những lời này cũng đồng thời theo khế ước linh hồn của bọn họ truyền đến trong đầu của Hạ Lưu. Tay nắm chặt củi của cô thật lâu vẫn không có động tác gì, chỉ có một câu thông qua ý thức đáp lại cho Schreyer.
"Cảm ơn cậu, Schreyer"
Đúng vậy, cậu rốt cuộc cũng ý thức được, ngoại trừ Hạ Lưu, trên thế giới này cậu thật sự một người cô độc. Nhưng bởi vì có cô, cậu mới có thể có người đồng hành với mình trên con đường này, lý giải cho mình, trợ giúp cho sự sống của mình.
Cậu và cô là người nhà, trong thế giới này, trừ cậu ra cô chẳng thế tin cậy vào người khác. Mà cậu, cũng chỉ có thể tin tưởng mình cô.
[Chúc mừng bạn đạt 10 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 59]
Sự kiêu ngạo của Tinh Linh khiến cho Lao Đạt và Lao Nhi không thể nghe theo lời giải thích của Schreyer với Hạ Lưu. Nhưng bởi vì là lời của Schreyer, hai cô cho dù có bất mãn cũng không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng từ ánh mắt chán ghét cùng sự khinh thường kia thì rất rõ ràng.
Tuyết ngừng, dưới ánh sáng của ánh trăng, tuyết tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Hai Tinh Linh ngủ say càng có vẻ yên tĩnh lại mĩ lệ, không hổ là sinh vật sáng tạo xinh đẹp nhất. Lúc này đây Lao Đạt và Lao Nhi, xinh đẹp đến mức khiến người khác hít thở không thông.
Schreyer phía trước của hai cô, dùng tư thái đứng từ trên cao đánh giá hai Tinh Linh này.
"Cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Hạ Lưu nhịn không được ngẩng đầu hỏi cậu. Schreyer liếc mắt nhìn cô, sau đó lại tiếp tục quay đầu nhìn hai Tinh Linh kia, thản nhiên nói: "Tôi nhìn xem hai người bọn họ ai xinh đẹp hơn"
Hạ Lưu ngẩng người, sau đó cúi đầu ôm xương đầu gối nhìn đống lửa. Nhưng Schreyer lại không tính cứ thể buông tha cho cô, cậu thế nhưng lại hỏi cô hai người kia ai trông xinh đẹp hơn.
Hạ Lưu quay đầu mặt đầy nghi vấn: "Hai cô ấy bề ngoài đều rất giống nhau, trên thế giới này rất khó có được người xinh đẹp như vậy. Chỉ là đối với tôi cảm thấy không khác nhau lắm... Tóm lại tôi đối với Tinh Linh mà nói đều thấy giống như nhau"
Schreyer lại đổi câu hỏi khác: "Hạ Lưu, cô muốn thân thể của ai?" Dừng một chút, cậu giải thích: "Qùa thì có thể chọn lại cái khác"
Cậu giống như đang nói một chuyện rất hiển nhiên, nhưng lại khiến Hạ Lưu sửng sốt đến nửa ngày. Lúc ý thức được ý tứ của cậu, cô liền ngăn cản ý tưởng đã trở nên cực đoan của Schreyer.
Cậu chính là muốn chọn một Tinh Linh để giết, cho cô làm thân thể. Qùa thì có thể đổi cái khác, nhưng thân thể hoàn mỹ như vậy lại rất khó tìm. Không có cô bé nào không hy vọng bản thân trở nên càng xinh đẹp, Schreyer suy đoán Hạ Lưu cũng như thế.
Ý nghĩ của cậu trở nên ngày càng cực đoan, ma pháp hắc ám đã dần dần ảnh hưởng đến cậu. Hoặc là... từ sau khi tận mắt thấy người thân bị đại biểu cho quang minh giết chết, trong nhận thức đối với cái gọi là "chính nghĩa", cậu đã sinh ra hoài nghi và phản kháng.
"Schreyer, tôi không cần thiết phải có thân hình của con người"
Hạ Lưu lôi kéo pháp bào của cậu, bởi vì cảm xúc kích động, ngọn lửa linh hồn cũng không ngừng đung đưa: "Có thân hình của con người, có thể tôi sẽ có cơ hội đi gặp người quen của mình, nhưng tôi lại không muốn mình có cơ hội để phản bội cậu"
Những lời này thành công khiến cho Schreyer vốn có chút bất mãn dần dần bình tĩnh trở lại. Cậu nhìn thật sâu vào Hạ Lưu, vươn tay cẩn thận chạm vào hàng rào của ngọn lửa linh hồn.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Hạ Lưu, chỉ cầu mong linh hồn của cô không lừa gạt tôi"
[Chúc mừng bạn đạt 8 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 67]
Lao Nhi cùng Lao Đạt vĩnh viễn sẽ không biết được mình từng đi đến Qủy Môn quan một lần. Hai cô vẫn như cũ nói chuyện vui vẻ với Schreyer, cho dù người kia vẫn không hề phản ứng lại với hai cô.
Dưới sự chỉ dẫn của hai vị Tinh Linh, Schreyer thành công đặt chân vào lãnh địa của tộc Tinh Linh. Đó là một mảnh rừng rậm cổ che trời, ở trong kết giới có tác dụng ẩn nấp ở đại lục Vĩnh Hằng. Nếu không phải nhờ Lao Đạt cùng Lao Nhi dẫn vào, hai người bọn họ cho dù tìm xung quanh một trăm năm cũng không có khả năng vào được.
"Chính là nơi này, nơi này chính là nhà của chúng tôi, Schreyer" Lao Nhi đi ở phía trước, vui vẻ vẫy tay với người của tộc Tinh Linh. Chỉ là ánh mắt của bọn họ lúc dừng trên người của Hạ Lưu và Schreyerthì trở nên phẫn nộ, thậm chí còn có Tinh Linh bắt đầu cầm cung lên nhắm vào bọn họ chuẩn bị công kích.
Đây không phải là cử chỉ của một tộc Tinh Linh đam mê hòa bình nên có.
"Đó là vong linh sao?"
"Tên ma pháp sư kia, sẽ không phải là vong linh pháp sư chứ?"
Những loại lời nói này không chút che giấu truyền vào tai của Schreyer và Hạ Lưu. Cậu ngẩng đầu lạnh lùng quét mắt nhìn, "Muốn trở thành vong linh sao?"
Lời uy hiếp không chút khách khí vừa ra, những giọng nói kia đều im bặt, chỉ là lập tức liền có nhiều mũi tên từ khắp hướng phóng về phía Schreyer. Sự tự tôn của Tinh Linh đã đến tình cảnh kiêu ngạo, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục chính mình, huống chi là loại uy hiếp này.
Nâng pháp trượng trong tay lên, một vong linh hộ thuẫn nhất thời bọc lấy bản thân cùng Hạ Lưu. Miệng cậu nhanh chóng đóng mở, lúc đọc chú ngữ lên đồng thời pháp trượng cũng khẽ nhúc nhích, một vài khô lâu đồng loạt được triệu hồi ra, trực tiếp đi về phía những Tinh Linh bắn ra những mũi tên kia.
Động tác của Schreyer rất nhanh, nháy mắt đã đảo ngược bị động thành chủ động. Lao Đạt và Lao Nhi đứng một bên kinh hoàng nhìn hết tất cả mọi chuyện. Mắt thấy cuộc chiến sắp bắt đầu, đột nhiên một tia ánh sáng nhu hòa màu lục sáng lên, một dây leo mọc lên từ mặt đất, ngăn cản đường đi của khô lâu.
"Có khách đến từ phương xa, chúng ta phải nên hoan nghênh mới đúng."
Một Tinh Linh lớn tuổi che miệng ho khan, chống quải trượng chậm rãi từ phía sau đi đến trước mặt Schreyer, ánh mắt nhu hòa, "Pháp sư vong linh trẻ tuổi, hoan nghênh đến tộc Tinh Linh"
Sau khi biết được Schreyer là hộ tống Lao Đạt và Lao Nhi trở về, thái độ của tộc trưởng tộc Linh Tinh đối với cậu càng âu yếm, cũng thành khẩn xin lỗi chuyện ngày hôm nay.
"Bởi vì hai ngày nay tộc Tinh Linh chúng tôi gặp tập kích, có một vài Tinh Linh bị vong linh pháp sư mang đi, mà bây giờ cậu lại mang theo khô lâu xuất hiện, cho nên bọn họ mới có thái độ như vậy"
Schreyer sau khi nghe thấy có vong linh pháp sư, trong mắt cũng lộ ra ý tứ hứng thú,. Chung quy hiện tại ở đại lục Vĩnh Hằng rất khó nghe được tin tức của bọn họ.
"Cậu muốn hỏi vị vong linh pháp sư Hạ Lạc kia sao? Khụ khụ..." tộc trưởng che miệng kịch liệt ho khan, thật vất vả mới phì phò khôi phục lại, cười cười xin lỗi với Schreyer. Xong mới nói tiếp: "Xin lỗi, tôi không có cách nào tìm ông ta, bằng không ta khẳng định mang theo người trong tộc đi giải cứu những Tinh Linh bị bắt. Chỉ là dự cảm nói cho tôi biết, ông ta không bao lâu nữa sẽ đến tộc Tinh Linh của chúng tôi, đối với chuyện này tôi cũng rất là lo lắng..."
Đây là thế giới con người làm chúa tể, tộc Tinh Linh cùng Long tộc, cũng như tộc người lùn, thời kỳ viễn cổ huy hoàng đều đã thành trí nhớ xa xôi. Mà nay bọn họ chỉ có thể an phận ở một góc miễn cưỡng thu nhỏ nền văn minh của mình lại, thực lực cũng đã dần trở nên yếu kém.
Schreyer ở lại tộc Tinh Linh theo lời mời của tộc trưởng. Nhưng không để cho cậu chờ lâu, vào lúc ban đêm, cậu liền cảm giác được một trận hơi thở hắc ám cường liệt đáng sợ.
Ngay nháy mắt mở mắt ra, một bộ xương rồng chậm rãi bay đến đậu ngày cửa vào thôn, dưới ánh trăng, bóng dáng kia trông có vẻ cực kỳ dữ tợn.
Hạ Lưu đứng bên cạnh cậu, cũng ngẩng đầu nhìn bộ xương rồng kia, nhẹ giọng nói: "Là thánh giai vong linh pháp sư"
Editor: Mèo Lười
Mấy trăm năm trước từ sau khi Giáo Đình Quang Minh đánh bại Giáo Đình Hắc Ám, vong linh pháp sư gần như biến mất ở đại lục Vĩnh Hằng. Đã có rất nhiều người tìm kiếm nhưng họ chỉ xuất hiện ba, bốn lần. Đáng nói hơn là mỗi lần họ xuất hiện đều đại biểu cho vô số vong linh khô lâu và vài tên cường giả thánh giai ngã xuống. Bởi vậy lần này Schreyer đánh bậy đánh bạ chế tạo hỗn loạn thành công mới cướp được hai con Tinh Linh kia.
Dưới sự ẩn dấu của nhẫn hắc diệu, Schreyer và Hạ Lưu thành công mang hai con Tinh Linh kia rời khỏi trấn nhỏ, núp vào một góc của rừng rậm.
Trong nguyên văn Schreyer không chỉ có công chúa Emily là hồng nhan tri kỷ, hai cô chị em song sinh Tinh Linh trước mặt này cũng nằm trong hậu cung của cậu. (:vvv)
Tinh Linh chị tên là Lao Đạt, em gái là Lao Nhi. Hai cô chính là cặp song sinh đẹp nhất tộc Tinh linh, cả hai đều có mái tóc màu xanh lá đậm và đôi mắt xanh thẫm, chỉ khác nhau ở nốt ruồi son dưới khóe mắt.
Dung nhan tuyệt mỹ của hai cô Tinh Linh này đủ để cho bất kỳ ai cảm thấy tự ti. Đương nhiên cũng bao gồm Hạ Lưu, cô hiện tại chỉ là bộ xương khô cho dù đứng trước mặt cô gái loài người xấu xí nhất cũng cảm thấy tự ti.
Chỉ là đối với sự tồn tại của cái đẹp như vậy, thoạt nhìn Schreyer cũng chẳng có cảm giác gì. Sau khi nghe Hạ Lưu giải thích là muốn đưa hai chị em họ về tộc Tinh Linh, Lao Đạt và Lao Nhi mới buông trạng thái đề phòng ra. Cho đến sau khi thấy khuôn mặt thật của Schreyer sau lớp hóa trang, Lao Đạt cùng Lao Nhi càng tràn ngập tin tưởng mà tỏ vẻ toàn bộ đều nghe theo sự an bài của Schreyer, hơn nữa còn chủ động kể chuyện của tộc Tinh Linh.
Hạ Lưu im lặng đi theo phía sau của bọn họ đi sâu vào rừng rậm Tuyệt Vọng.
Vào ban đêm, trên trời lác đác rơi xuống vài bông tuyết.
Lúc Hạ Lưu đang định đi nhặt củi giúp Schreyer chống lạnh, chợt nghe thấy giọng của Lao Đạt: "Schreyer, ngài phái khô lâu của ngài đi tìm chút củi được không? Chúng tôi cảm thấy rất lạnh"
Lao Nhi ở một bên cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, Schreyer, ngài quá nhân từ rồi. Tên khô lâu kia của ngài dọc đường rất lười biếng, ngay cả hành lý cũng không xách giúp ngài"
Schreyer chớp chớp mắt, đôi mắt màu xanh thẳm hơi híp, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, vẫn là nhàn nhạt, chỉ là âm điệu kéo có chút dài: "Người hầu?"
Hạ Lưu ở bên cạnh ý thức được điều không đúng, bộ dạng kia của Schreyer giống như muốn giết người. Cô lôi kéo pháp bào của Schreyer, dụng ý mờ mịt nhắc nhở cậu: "Qùa"
Schreyer vốn đã hơi nâng lên pháp trượng lại lặng lẽ buông, dằng dặc liếc nhìn Hạ Lưu một cái. Bị xem là người hầu, thế nhưng cô vẫn không tức giận, phải nên nói cô tính tình hào sảng hay là đang suy nghĩ cho đại cục?
[Chúc mừng bạn đạt 4 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 49]
Hạ Lưu xoay người đi tìm củi khô, Schreyer ngồi xuống đất, không hề nhìn hai vị Tinh Linh kia nữa, cầm sách ma pháp bắt đầu xem.
Lao Đạt cùng Lao Nhi làm một ma pháp để dưới đất mọc lên đầy rêu xanh, thế này mới ngồi xuống.
Hai cô nhìn Schreyer, hỏi thăm lý do cậu muốn đến nơi ở của tộc Tinh Linh.
Schreyer nâng mí mắt, lạnh lùng nói với hai vị Tinh Linh: "Nhớ kỹ điều này"
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lao Đạt và Lao Nhi, Schreyer chậm rãi nói: "Cô ấy không phải là người hầu, cô ấy là người thân của tôi"
Những lời này cũng đồng thời theo khế ước linh hồn của bọn họ truyền đến trong đầu của Hạ Lưu. Tay nắm chặt củi của cô thật lâu vẫn không có động tác gì, chỉ có một câu thông qua ý thức đáp lại cho Schreyer.
"Cảm ơn cậu, Schreyer"
Đúng vậy, cậu rốt cuộc cũng ý thức được, ngoại trừ Hạ Lưu, trên thế giới này cậu thật sự một người cô độc. Nhưng bởi vì có cô, cậu mới có thể có người đồng hành với mình trên con đường này, lý giải cho mình, trợ giúp cho sự sống của mình.
Cậu và cô là người nhà, trong thế giới này, trừ cậu ra cô chẳng thế tin cậy vào người khác. Mà cậu, cũng chỉ có thể tin tưởng mình cô.
[Chúc mừng bạn đạt 10 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 59]
Sự kiêu ngạo của Tinh Linh khiến cho Lao Đạt và Lao Nhi không thể nghe theo lời giải thích của Schreyer với Hạ Lưu. Nhưng bởi vì là lời của Schreyer, hai cô cho dù có bất mãn cũng không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng từ ánh mắt chán ghét cùng sự khinh thường kia thì rất rõ ràng.
Tuyết ngừng, dưới ánh sáng của ánh trăng, tuyết tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Hai Tinh Linh ngủ say càng có vẻ yên tĩnh lại mĩ lệ, không hổ là sinh vật sáng tạo xinh đẹp nhất. Lúc này đây Lao Đạt và Lao Nhi, xinh đẹp đến mức khiến người khác hít thở không thông.
Schreyer phía trước của hai cô, dùng tư thái đứng từ trên cao đánh giá hai Tinh Linh này.
"Cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Hạ Lưu nhịn không được ngẩng đầu hỏi cậu. Schreyer liếc mắt nhìn cô, sau đó lại tiếp tục quay đầu nhìn hai Tinh Linh kia, thản nhiên nói: "Tôi nhìn xem hai người bọn họ ai xinh đẹp hơn"
Hạ Lưu ngẩng người, sau đó cúi đầu ôm xương đầu gối nhìn đống lửa. Nhưng Schreyer lại không tính cứ thể buông tha cho cô, cậu thế nhưng lại hỏi cô hai người kia ai trông xinh đẹp hơn.
Hạ Lưu quay đầu mặt đầy nghi vấn: "Hai cô ấy bề ngoài đều rất giống nhau, trên thế giới này rất khó có được người xinh đẹp như vậy. Chỉ là đối với tôi cảm thấy không khác nhau lắm... Tóm lại tôi đối với Tinh Linh mà nói đều thấy giống như nhau"
Schreyer lại đổi câu hỏi khác: "Hạ Lưu, cô muốn thân thể của ai?" Dừng một chút, cậu giải thích: "Qùa thì có thể chọn lại cái khác"
Cậu giống như đang nói một chuyện rất hiển nhiên, nhưng lại khiến Hạ Lưu sửng sốt đến nửa ngày. Lúc ý thức được ý tứ của cậu, cô liền ngăn cản ý tưởng đã trở nên cực đoan của Schreyer.
Cậu chính là muốn chọn một Tinh Linh để giết, cho cô làm thân thể. Qùa thì có thể đổi cái khác, nhưng thân thể hoàn mỹ như vậy lại rất khó tìm. Không có cô bé nào không hy vọng bản thân trở nên càng xinh đẹp, Schreyer suy đoán Hạ Lưu cũng như thế.
Ý nghĩ của cậu trở nên ngày càng cực đoan, ma pháp hắc ám đã dần dần ảnh hưởng đến cậu. Hoặc là... từ sau khi tận mắt thấy người thân bị đại biểu cho quang minh giết chết, trong nhận thức đối với cái gọi là "chính nghĩa", cậu đã sinh ra hoài nghi và phản kháng.
"Schreyer, tôi không cần thiết phải có thân hình của con người"
Hạ Lưu lôi kéo pháp bào của cậu, bởi vì cảm xúc kích động, ngọn lửa linh hồn cũng không ngừng đung đưa: "Có thân hình của con người, có thể tôi sẽ có cơ hội đi gặp người quen của mình, nhưng tôi lại không muốn mình có cơ hội để phản bội cậu"
Những lời này thành công khiến cho Schreyer vốn có chút bất mãn dần dần bình tĩnh trở lại. Cậu nhìn thật sâu vào Hạ Lưu, vươn tay cẩn thận chạm vào hàng rào của ngọn lửa linh hồn.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Hạ Lưu, chỉ cầu mong linh hồn của cô không lừa gạt tôi"
[Chúc mừng bạn đạt 8 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 67]
Lao Nhi cùng Lao Đạt vĩnh viễn sẽ không biết được mình từng đi đến Qủy Môn quan một lần. Hai cô vẫn như cũ nói chuyện vui vẻ với Schreyer, cho dù người kia vẫn không hề phản ứng lại với hai cô.
Dưới sự chỉ dẫn của hai vị Tinh Linh, Schreyer thành công đặt chân vào lãnh địa của tộc Tinh Linh. Đó là một mảnh rừng rậm cổ che trời, ở trong kết giới có tác dụng ẩn nấp ở đại lục Vĩnh Hằng. Nếu không phải nhờ Lao Đạt cùng Lao Nhi dẫn vào, hai người bọn họ cho dù tìm xung quanh một trăm năm cũng không có khả năng vào được.
"Chính là nơi này, nơi này chính là nhà của chúng tôi, Schreyer" Lao Nhi đi ở phía trước, vui vẻ vẫy tay với người của tộc Tinh Linh. Chỉ là ánh mắt của bọn họ lúc dừng trên người của Hạ Lưu và Schreyerthì trở nên phẫn nộ, thậm chí còn có Tinh Linh bắt đầu cầm cung lên nhắm vào bọn họ chuẩn bị công kích.
Đây không phải là cử chỉ của một tộc Tinh Linh đam mê hòa bình nên có.
"Đó là vong linh sao?"
"Tên ma pháp sư kia, sẽ không phải là vong linh pháp sư chứ?"
Những loại lời nói này không chút che giấu truyền vào tai của Schreyer và Hạ Lưu. Cậu ngẩng đầu lạnh lùng quét mắt nhìn, "Muốn trở thành vong linh sao?"
Lời uy hiếp không chút khách khí vừa ra, những giọng nói kia đều im bặt, chỉ là lập tức liền có nhiều mũi tên từ khắp hướng phóng về phía Schreyer. Sự tự tôn của Tinh Linh đã đến tình cảnh kiêu ngạo, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục chính mình, huống chi là loại uy hiếp này.
Nâng pháp trượng trong tay lên, một vong linh hộ thuẫn nhất thời bọc lấy bản thân cùng Hạ Lưu. Miệng cậu nhanh chóng đóng mở, lúc đọc chú ngữ lên đồng thời pháp trượng cũng khẽ nhúc nhích, một vài khô lâu đồng loạt được triệu hồi ra, trực tiếp đi về phía những Tinh Linh bắn ra những mũi tên kia.
Động tác của Schreyer rất nhanh, nháy mắt đã đảo ngược bị động thành chủ động. Lao Đạt và Lao Nhi đứng một bên kinh hoàng nhìn hết tất cả mọi chuyện. Mắt thấy cuộc chiến sắp bắt đầu, đột nhiên một tia ánh sáng nhu hòa màu lục sáng lên, một dây leo mọc lên từ mặt đất, ngăn cản đường đi của khô lâu.
"Có khách đến từ phương xa, chúng ta phải nên hoan nghênh mới đúng."
Một Tinh Linh lớn tuổi che miệng ho khan, chống quải trượng chậm rãi từ phía sau đi đến trước mặt Schreyer, ánh mắt nhu hòa, "Pháp sư vong linh trẻ tuổi, hoan nghênh đến tộc Tinh Linh"
Sau khi biết được Schreyer là hộ tống Lao Đạt và Lao Nhi trở về, thái độ của tộc trưởng tộc Linh Tinh đối với cậu càng âu yếm, cũng thành khẩn xin lỗi chuyện ngày hôm nay.
"Bởi vì hai ngày nay tộc Tinh Linh chúng tôi gặp tập kích, có một vài Tinh Linh bị vong linh pháp sư mang đi, mà bây giờ cậu lại mang theo khô lâu xuất hiện, cho nên bọn họ mới có thái độ như vậy"
Schreyer sau khi nghe thấy có vong linh pháp sư, trong mắt cũng lộ ra ý tứ hứng thú,. Chung quy hiện tại ở đại lục Vĩnh Hằng rất khó nghe được tin tức của bọn họ.
"Cậu muốn hỏi vị vong linh pháp sư Hạ Lạc kia sao? Khụ khụ..." tộc trưởng che miệng kịch liệt ho khan, thật vất vả mới phì phò khôi phục lại, cười cười xin lỗi với Schreyer. Xong mới nói tiếp: "Xin lỗi, tôi không có cách nào tìm ông ta, bằng không ta khẳng định mang theo người trong tộc đi giải cứu những Tinh Linh bị bắt. Chỉ là dự cảm nói cho tôi biết, ông ta không bao lâu nữa sẽ đến tộc Tinh Linh của chúng tôi, đối với chuyện này tôi cũng rất là lo lắng..."
Đây là thế giới con người làm chúa tể, tộc Tinh Linh cùng Long tộc, cũng như tộc người lùn, thời kỳ viễn cổ huy hoàng đều đã thành trí nhớ xa xôi. Mà nay bọn họ chỉ có thể an phận ở một góc miễn cưỡng thu nhỏ nền văn minh của mình lại, thực lực cũng đã dần trở nên yếu kém.
Schreyer ở lại tộc Tinh Linh theo lời mời của tộc trưởng. Nhưng không để cho cậu chờ lâu, vào lúc ban đêm, cậu liền cảm giác được một trận hơi thở hắc ám cường liệt đáng sợ.
Ngay nháy mắt mở mắt ra, một bộ xương rồng chậm rãi bay đến đậu ngày cửa vào thôn, dưới ánh trăng, bóng dáng kia trông có vẻ cực kỳ dữ tợn.
Hạ Lưu đứng bên cạnh cậu, cũng ngẩng đầu nhìn bộ xương rồng kia, nhẹ giọng nói: "Là thánh giai vong linh pháp sư"