Chương 9: Vương gia phúc hắc trộm tâm kế (3)
Mùng ba tháng ba, nơi nơi trong cung đều rực rỡ hẳn lên, tất cả cung nhân đều bận rộn chuẩn bị đại yến vì đêm nay là sinh thần thái tử.
Là phi tần của thái tử, Hạ Lưu không thể thường ngày tiếp cận Phong Húc được, đại yến lần này ngược lại cấp cho nàng một cơ hội gặp được hắn, huống hồ…
Bắt đầu tối nay, Hạ Lưu có thể xoát độ hảo cảm của nam chính rồi.
Không thể không nói, hệ thống quân lần này cũng thật thất đức, nguyên văn cũng không đề cập tỉ mỉ đến Phong Yến muốn lung lạc người nào cùng nhau phản lại Phong Húc, mà Hạ Lưu muốn xoát được hảo cảm của Phong Húc, trước hết đương nhiên phải hoàn thành tốt nhiệm vụ nằm vùng, đồng nghĩa với việc nàng phải chiếm được tín nhiệm của Phong Yến…
Này còn không phải là cùng lúc xoát độ hảo cảm của nam chính và nam phụ hay sao? Hệ thống quân thật là không để nữ chính vào mắt!”
“Không cần ghét bỏ, nhớ năm đó bản quân ra tay thu phục…”
Âm thanh đắc ý dạt dào của hệ thống quân vang lên, không đợi Hạ Lưu hỏi năm đó lão làm gì thì lão đã ngừng lại, triệt để im lặng.
Hạ Lưu đặt tay lên bàn, đưa mắt nhìn chăm chú vào khối Ngọc Bích.
Thân là một nhân viên thu phục chuyên nghiệp, nàng đã từng nhận một kịch bản điền văn làm một nữ phụ, thuận tiện học được kỹ năng chạm khắc ngọc thạch.
*Điền văn: Cốt truyện xoay quanh cuộc sống hằng ngày của đôi nhân vật chính, củi gạo muối dầu, trồng rau nuôi cá phát tài làm giàu các loại… Nhẹ nhàng ấm áp không tiểu tam tiểu tứ dây dưa dài dòng.
Bàn tay trắng nõn xoa xoa miếng ngọc, mặc dù không rõ ràng nhưng ẩn ẩn có thể thấy được một con hãn long đang lặn xuống nước, còn một miếng ngọc khác lại khắc càng thêm tinh xảo, giao long ẩn hiện giữa đằng văn (mây).
Trong khi chờ đợi Họa Ảnh đi lấy chút điểm tâm, Hạ Lưu tùy ý cầm dao khắc rạch vài chỗ trên ngón tay.
Máu tươi chói mắt chậm rãi chảy ra, Hạ Lưu cũng không vội mà chỉ cầm vải bông xoa xoa, độ mạnh yếu vừa vặn, lát sau, máu cũng không rịn ra nữa, chỉ còn vài đường vết thương trông thật dọa người.
Họa Ảnh vừa bước vào phòng đã thấy một cặp ngọc thạch điêu khắc thật tinh xảo đặt trên bàn.
Hạ Lưu ngày thường rất có ngạo khí, từ trước đến nay việc gì cũng không cần tự mình làm cho nên Họa Ảnh không nhịn được liền mở miệng nhắc nhở: “Nương nương, phần thọ lễ này hình như có chút…”
Họa Ảnh khổ não nhìn cặp ngọc bội trước mặt Hạ Lưu, loại ngọc bình thường này do chúng thị thiếp thấp kém dâng lên cũng có thể hiểu được. Nhưng đối với một Lương viện mà nói, phần lễ vật này có phần keo kiệt.
Hạ Lưu lại không chút lo lắng, cười cười không để tâm đến Họa Ảnh đang thì thầm.
Mãi đến khi Họa Ảnh thay phục cho Hạ Lưu mới phát hiện vết thương trên tay của nàng, Họa Ảnh nhất thời chấn kinh: “Nương nương, này là như thế nào?”
Hạ Lưu đỏ mặt, giả bộ không để tâm nói: “Chỉ là trong lúc rảnh rỗi, tùy ý chạm ngọc chơi bị thương mà thôi.”
”Chẳng lẽ là hai miếng ngọc chuẩn bị dâng lên lúc nãy…”
Hạ Lưu híp mắt, khóe miệng cong cong, cười đến có chút đắc ý: “Chỉ là tiện tay thử một chút.”
Nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng của Hạo Ảnh, Hạ Lưu khẽ nhướn mi, ngón trỏ và ngón cái cong lại, búng một cái trên trán Họa Ảnh.
“Bây giờ còn chưa đi là không kịp tới dự đại yến đấy.”
Giới luật trong cung Đại Diệp cũng không quá khắt khe về màu sắc y phục, chỉ cần không phải màu hoàng kim thì màu trắng cũng không kiêng kị.
Bởi vì nguyên văn, Hạ Lưu ngụy trang là hình tượng nữ nhân phong lưu quyến rũ, cho nên nàng dứt khoát cùng nguyên văn giống nhau, vận một thân váy Cẩm Chức đỏ rực, dẫn theo bốn cung nhân, khí thế nhân vật phản diện hoàn toàn bày ra đi đến Trọng Hoa cung.
Trong cung thắp thật nhiều đèn lưu ly, nơi nơi đều là tiếng cười vui vẻ của chúng phi tần.
Dưới ánh đèn, oanh oanh yến yến, trăm hoa đua nở, tất cả đều muốn thu hút sự chú ý của Phong Yến.
Hạ Lưu cũng không khách khí, trực tiếp ngồi vị trí phía sau Liễu Mộc Lâm, quả nhiên, cho dù hôm nay là sinh thần của Phong Yến, vị nữ chính cao quý lãnh diễm này vẫn mặc một thân quần áo trắng, đúng là không cho Phong Yến một chút mặt mũi.
Nếu là để đạo hiếu thì thân váy trắng của Liễu Mộc Lâm quả thật vô cùng đẹp, ở đây e rằng cũng chỉ có một thân váy đỏ của Hạ Lưu mới đoạt được sự nổi bật của nàng ta.
Thỉnh thoảng uống một ngụm thanh tửu, lúc nâng ly rượu lên, ánh mắt Hạ Lưu luôn dựa vào sự che dấu của ống tay áo mà nhìn về phía Phong Húc.
Ở giữa vô số nam tử, hắn ngồi ở vị trí đầu tiên, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Ánh đèn cung đình ấm áp lạ thường, chiếu xuống mặt hắn có chút nhu hòa.
Cảm thấy Hạ Lưu nhìn mình, Phong Húc bí mật nhìn thoáng qua, mặt vẫn đang cười, chỉ có Hạ Lưu đã tu thành tinh mới biết, ánh nhìn dịu dàng đó ẩn chứa ý tứ cảnh cáo.
Quả nhiên, vị Nhiếp chính vương này rất khó đối phó.
Hạ Lưu thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Phong Yến, hắn trước sau như một chỉ nhìn mình Liễu Mộc Lâm, người xưa có câu mỹ sắc phía trước, rượu thịt phía sau, quả là không sai.
Nhìn tình hình một mảng hòa khí, ai biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì đâu?
Hạ Lưu cười cười, nhẹ nhàng cắn một miếng bánh hoa đào, nhìn như đang chăm chú thưởng thức biểu diễn trên khán đài.
Đến thời điểm dâng quà mừng thọ, theo thường lệ thì thái tử phi là người đầu tiên dâng lên lễ vật nhưng vị nữ chính này vẫn chưa có động tĩnh.
Phía dưới, chúng phi tần xôn xao một hồi, đột nhiên xuất hiện một giọng nói nũng nịu châm chọc vang lên: “Chẳng lẽ thái tử phi không muốn cho mọi người xem lễ vật, hay là nói…”
Nàng ta dừng một chút, giọng điệu kỳ quái nói tiếp: “Ngài vốn dĩ không có chuẩn bị đi?”
Thực ra Liễu Mộc Lâm không phải là không chuẩn bị, chẳng qua lễ vật này bị một người trong đám phi tần kia làm hư rồi.
Hạ Lưu đã biết trước tất cả, nhìn vẻ mặt như thường của Liễu Mộc Lâm mà trong lòng không khỏi thầm khen ngợi sự bình tĩnh của nàng ta.
Lúc này, toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía này.
Nha hoàn phía sau Liễu Mộc Lâm muốn mở miệng thay chủ nhân nhà mình giải thích, Hạ Lưu lại cười khẽ ra tiếng, ánh mắt thản nhiên liếc về vị phi tần vừa lên tiếng kia, lên tiếng giải vậy: “Xem ra, tối này thái tử phi có điều bất ngờ cho điện hạ, chúng ta chớ nên tò mò.”
Hạ Lưu vừa nói xong, không khí nghiêm túc lúc nãy cũng biến mất. Đã đến nước này Hạ Lưu liền thuận thế đứng dậy, cười với Liễu Mộc Lâm, tiến lên phía trước dâng lên hộp gấm đựng ngọc trong tay.
Nguyên văn là Phong Húc tại nơi này giải vây cho Liễu Mộc Lâm, loại chuyện tạo điều kiện để nam nữ chính thông đồng như thế này, Hạ Lưu quyết định cướp diễn.
Phong Yến nhìn thoáng qua ngọc bội rồi thuận miệng khen ngợi: “Ngọc này thật tinh xảo, ban thưởng.”
Sau khi tạ ơn, Hạ Lưu về lại vị trí, nhàn nhạt nhìn đám người đang cười cười hùa theo kia.
Còn không phải là muốn lấy lòng Phong yến hay sao.
Hạ Lưu muốn xem lễ vật của Phong Húc thì phải chờ đến lúc cuối cùng.
Phong Húc vỗ vỗ tay, nội thị ngay lập tức khiêng một bức bình phong Lưu Ly thập phần tinh xảo đưa lên, mọi người đều kinh thán, liên tục khen Nhiếp chính vương có tâm.
Chẳng qua, người thông minh đều có thể thấy được, tấm bình phong Phong Húc tặng cũng chỉ khắc Bị Hí, Si Vẫn, Bồ Lao, Bệ Ngạn, Thao thiết, Công Phúc, Nhai Xế, Toan Nghê, Tiêu Đồ.
Chín đứa con của rồng* nhưng không phải rồng.
Phong Yến vờ như không nhận ra ý tứ Phong Húc, vẫn cảm tạ Phong Húc có tâm, không khí một mảng hài hòa.
Hạ Lưu yên lặng vừa ngồi ăn điểm tâm vừa xem trò vui, mãi đến khi có phần phi tần bước ra diễn tấu trợ hứng thì tinh thần nàng mới tỉnh táo lại. Cơ hội xoát hảo cảm đã tới!
Căn cứ vào nguyên tắc “nữ chính nằm cũng trúng đạn”, chỉ lát sau, lại có người mở miệng nhằm vào Liễu Mộc Lâm.
“Nô tỳ thường nghe nói thái tử phi ở Thiên Hành lấy cầm nghe tiếng*, trăm nghe không bằng một thấy, liệu tối nay có thể được nghe nương nương khảy một khúc?”
*Ý là: Có tài năng đánh đàn mà trở nên nổi tiếng.
Nhiều năm nay, vô số nữ tử trong hậu cung chịu đau khổ giày vò như vậy chỉ vì cái chức thái tử phi, không ngờ lại nhảy ra một vị công chúa Thiên Hành quốc chặt đứt vô số ý niệm của chúng phi tần, tự nhiên sẽ không ai ưa thích nổi rồi.
Phong Húc cùng Phong Yến nghe được động tĩnh bên này, ánh mắt đồng thời nhìn lại.
Liễu Mộc Lâm lạnh lùng nhìn thoáng qua vị nữ tử vừa mới mở miệng kia, đang chuẩn bị sai thị nữ đem đàn lên thì nghe bên cạnh lại truyền đến tiếng cười mềm mại.
“Hình như thân thể thái tử phi hôm nay không được khỏe. Đã nói đến cầm, mong mọi người không ghét bỏ, thần thiếp nguyện đàn một khúc giúp mọi người trợ hứng.”
Ánh mắt mang theo ý cười nhìn Phong Yến, nhận được cái gật đầu của hắn, nàng liền ra hiệu cho người cầm đàn tới.
Mặc kệ Liễu Mộc Lâm bị đoạt diễn, Hạ Lưu thu lại biểu tình, bên trong ống tay áo hiện ra đôi tay thon dài trắng nõn, buông mi không nói, một tay đè lại dây đàn, một tay lại như điệp vũ, uốn lượn trên cung cầm.
Tiếng đàn phát ra du dương như tiếng nước róc rách chảy, xen lẫn một chút thanh u rồi một chút nhàn nhã.
Cả người Liễu Mộc Lâm chấn động, đôi mắt vốn dĩ trong trẻo lạnh lùng lại hiện lên một tia nghi hoặc… Khúc nhạc này...chính là khúc nàng chuẩn bị đàn đây mà.
Khúc nhạc này tên là Quan Sơn Nguyệt, cũng chính là khúc nhạc mà Phong Húc thích nhất.
Phong Húc tươi cười càng thêm sâu, ánh mắt nhìn Hạ Lưu cũng trở nên dịu dàng. Hắn đã từng dạy nàng đánh đàn, lại không có dạy qua khúc Quan Sơn Nguyệt này.
Hạ Lưu đàn vô cùng tốt, thậm chí cả động nhỏ lúc gảy đàn so với hắn đều có chút tương tự, xem ra là trước kia Hạ Lưu thường xuyên nhìn lén hắn gảy đàn.
Một khúc nhạc kết thúc, Hạ Lưu an tĩnh lui ra.
Lúc đó Phong Yến có nói ban thưởng gì gì đó nhưng Hạ Lưu đều không mỉm cười, thật không giống nàng lúc bình thường.
Mãi đến khi về lại vị trí, Hạ Lưu nhịn không được lén nhìn về phía Phong Húc, ánh mắt ẩn chứa vẻ chờ mong.
Hắn cũng nhìn nàng một cái, mỉm cười, sau lại khẽ lắc đầu.
Hạ Lưu vội vã cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn một bàn điểm tâm.
[Chúc mừng cô thu được 4 điểm hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 32.]
Thật là không công bằng nha! Đầu cùng khúc nhạc đó, nhưng nếu đổi lại là nữ chính thì dám chắc sẽ xoát lên được 40 điểm. Nam chính thật khó chơi!
____________________
Ánh đèn chợt động, không đợi mọi người kịp phản ứng, một tên thị vệ bất ngờ xông lên, một đạo ánh sáng của dao găm nhanh như chớp đâm về phía Phong Yến.
“Thích khách! Có thích khách!”
“Bảo vệ điện hạ!”
“Người đâu!”
Trong nháy mắt đó, vô số âm thanh thét chói tai cùng tiếng quát lớn vang lên, thích khách đột nhiên xuất hiện khiến tình cảnh trở nên hỗn độn, thậm chí có không ít phi tần khóc lóc vì quá sợ hãi.
Đã sớm chuẩn bị từ trước, Hạ Lưu đẩy Liễu Mộc Lâm đang cản đường ra, chạy thật nhanh về phía Phong Yến.
Mắt thấy dao găm sắp đâm vào người Phong Yến, một bóng hình đỏ như lửa đột nhiên xuất hiện, chắn trước người hắn.
Bị dao găm đâm vào da thịt, sắc mặt Hạ Lưu liền trắng bệch, mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Thực ra thương thế cũng không nặng, lúc trước Hạ Lưu từng làm thầy thuốc, cho nên bây giờ cũng không khó khăn điều chỉnh tư thế, lấy nơi an toàn nghênh tiếp dao găm.
Máu đỏ nhuốm ướt hồng y, hai màu đều giống nhau đến nỗi khiến người ta không thể nào phân biệt được.
Cuối cùng thị vệ cũng bắt được thích khách kia, mắt thấy thích đã bị bắt, mọi người lập tức xông lên đua nhau hỏi han Phong Yến có bị thương hay không.
Cách đó không xa, Phong Húc cúi đầu nhìn bóng dáng nằm trong ngực Phong Yến, hàng mi cau lại nhưng không có tiến lên.
Khuôn mặt nàng tái nhợt, mắt vẫn không muốn khép lại, dường như đang tìm kiếm thứ gì.
Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy được hắn, khóe môi mới có gắng lộ ra vẻ tươi cười nhưng lại quá khó coi, thật không nhìn ra được nụ cười.
Trong ánh mắt nàng, tràn đầy lưu luyến khi nhìn hắn …
Mùng ba tháng ba, nơi nơi trong cung đều rực rỡ hẳn lên, tất cả cung nhân đều bận rộn chuẩn bị đại yến vì đêm nay là sinh thần thái tử.
Là phi tần của thái tử, Hạ Lưu không thể thường ngày tiếp cận Phong Húc được, đại yến lần này ngược lại cấp cho nàng một cơ hội gặp được hắn, huống hồ…
Bắt đầu tối nay, Hạ Lưu có thể xoát độ hảo cảm của nam chính rồi.
Không thể không nói, hệ thống quân lần này cũng thật thất đức, nguyên văn cũng không đề cập tỉ mỉ đến Phong Yến muốn lung lạc người nào cùng nhau phản lại Phong Húc, mà Hạ Lưu muốn xoát được hảo cảm của Phong Húc, trước hết đương nhiên phải hoàn thành tốt nhiệm vụ nằm vùng, đồng nghĩa với việc nàng phải chiếm được tín nhiệm của Phong Yến…
Này còn không phải là cùng lúc xoát độ hảo cảm của nam chính và nam phụ hay sao? Hệ thống quân thật là không để nữ chính vào mắt!”
“Không cần ghét bỏ, nhớ năm đó bản quân ra tay thu phục…”
Âm thanh đắc ý dạt dào của hệ thống quân vang lên, không đợi Hạ Lưu hỏi năm đó lão làm gì thì lão đã ngừng lại, triệt để im lặng.
Hạ Lưu đặt tay lên bàn, đưa mắt nhìn chăm chú vào khối Ngọc Bích.
Thân là một nhân viên thu phục chuyên nghiệp, nàng đã từng nhận một kịch bản điền văn làm một nữ phụ, thuận tiện học được kỹ năng chạm khắc ngọc thạch.
*Điền văn: Cốt truyện xoay quanh cuộc sống hằng ngày của đôi nhân vật chính, củi gạo muối dầu, trồng rau nuôi cá phát tài làm giàu các loại… Nhẹ nhàng ấm áp không tiểu tam tiểu tứ dây dưa dài dòng.
Bàn tay trắng nõn xoa xoa miếng ngọc, mặc dù không rõ ràng nhưng ẩn ẩn có thể thấy được một con hãn long đang lặn xuống nước, còn một miếng ngọc khác lại khắc càng thêm tinh xảo, giao long ẩn hiện giữa đằng văn (mây).
Trong khi chờ đợi Họa Ảnh đi lấy chút điểm tâm, Hạ Lưu tùy ý cầm dao khắc rạch vài chỗ trên ngón tay.
Máu tươi chói mắt chậm rãi chảy ra, Hạ Lưu cũng không vội mà chỉ cầm vải bông xoa xoa, độ mạnh yếu vừa vặn, lát sau, máu cũng không rịn ra nữa, chỉ còn vài đường vết thương trông thật dọa người.
Họa Ảnh vừa bước vào phòng đã thấy một cặp ngọc thạch điêu khắc thật tinh xảo đặt trên bàn.
Hạ Lưu ngày thường rất có ngạo khí, từ trước đến nay việc gì cũng không cần tự mình làm cho nên Họa Ảnh không nhịn được liền mở miệng nhắc nhở: “Nương nương, phần thọ lễ này hình như có chút…”
Họa Ảnh khổ não nhìn cặp ngọc bội trước mặt Hạ Lưu, loại ngọc bình thường này do chúng thị thiếp thấp kém dâng lên cũng có thể hiểu được. Nhưng đối với một Lương viện mà nói, phần lễ vật này có phần keo kiệt.
Hạ Lưu lại không chút lo lắng, cười cười không để tâm đến Họa Ảnh đang thì thầm.
Mãi đến khi Họa Ảnh thay phục cho Hạ Lưu mới phát hiện vết thương trên tay của nàng, Họa Ảnh nhất thời chấn kinh: “Nương nương, này là như thế nào?”
Hạ Lưu đỏ mặt, giả bộ không để tâm nói: “Chỉ là trong lúc rảnh rỗi, tùy ý chạm ngọc chơi bị thương mà thôi.”
”Chẳng lẽ là hai miếng ngọc chuẩn bị dâng lên lúc nãy…”
Hạ Lưu híp mắt, khóe miệng cong cong, cười đến có chút đắc ý: “Chỉ là tiện tay thử một chút.”
Nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng của Hạo Ảnh, Hạ Lưu khẽ nhướn mi, ngón trỏ và ngón cái cong lại, búng một cái trên trán Họa Ảnh.
“Bây giờ còn chưa đi là không kịp tới dự đại yến đấy.”
Giới luật trong cung Đại Diệp cũng không quá khắt khe về màu sắc y phục, chỉ cần không phải màu hoàng kim thì màu trắng cũng không kiêng kị.
Bởi vì nguyên văn, Hạ Lưu ngụy trang là hình tượng nữ nhân phong lưu quyến rũ, cho nên nàng dứt khoát cùng nguyên văn giống nhau, vận một thân váy Cẩm Chức đỏ rực, dẫn theo bốn cung nhân, khí thế nhân vật phản diện hoàn toàn bày ra đi đến Trọng Hoa cung.
Trong cung thắp thật nhiều đèn lưu ly, nơi nơi đều là tiếng cười vui vẻ của chúng phi tần.
Dưới ánh đèn, oanh oanh yến yến, trăm hoa đua nở, tất cả đều muốn thu hút sự chú ý của Phong Yến.
Hạ Lưu cũng không khách khí, trực tiếp ngồi vị trí phía sau Liễu Mộc Lâm, quả nhiên, cho dù hôm nay là sinh thần của Phong Yến, vị nữ chính cao quý lãnh diễm này vẫn mặc một thân quần áo trắng, đúng là không cho Phong Yến một chút mặt mũi.
Nếu là để đạo hiếu thì thân váy trắng của Liễu Mộc Lâm quả thật vô cùng đẹp, ở đây e rằng cũng chỉ có một thân váy đỏ của Hạ Lưu mới đoạt được sự nổi bật của nàng ta.
Thỉnh thoảng uống một ngụm thanh tửu, lúc nâng ly rượu lên, ánh mắt Hạ Lưu luôn dựa vào sự che dấu của ống tay áo mà nhìn về phía Phong Húc.
Ở giữa vô số nam tử, hắn ngồi ở vị trí đầu tiên, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Ánh đèn cung đình ấm áp lạ thường, chiếu xuống mặt hắn có chút nhu hòa.
Cảm thấy Hạ Lưu nhìn mình, Phong Húc bí mật nhìn thoáng qua, mặt vẫn đang cười, chỉ có Hạ Lưu đã tu thành tinh mới biết, ánh nhìn dịu dàng đó ẩn chứa ý tứ cảnh cáo.
Quả nhiên, vị Nhiếp chính vương này rất khó đối phó.
Hạ Lưu thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Phong Yến, hắn trước sau như một chỉ nhìn mình Liễu Mộc Lâm, người xưa có câu mỹ sắc phía trước, rượu thịt phía sau, quả là không sai.
Nhìn tình hình một mảng hòa khí, ai biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì đâu?
Hạ Lưu cười cười, nhẹ nhàng cắn một miếng bánh hoa đào, nhìn như đang chăm chú thưởng thức biểu diễn trên khán đài.
Đến thời điểm dâng quà mừng thọ, theo thường lệ thì thái tử phi là người đầu tiên dâng lên lễ vật nhưng vị nữ chính này vẫn chưa có động tĩnh.
Phía dưới, chúng phi tần xôn xao một hồi, đột nhiên xuất hiện một giọng nói nũng nịu châm chọc vang lên: “Chẳng lẽ thái tử phi không muốn cho mọi người xem lễ vật, hay là nói…”
Nàng ta dừng một chút, giọng điệu kỳ quái nói tiếp: “Ngài vốn dĩ không có chuẩn bị đi?”
Thực ra Liễu Mộc Lâm không phải là không chuẩn bị, chẳng qua lễ vật này bị một người trong đám phi tần kia làm hư rồi.
Hạ Lưu đã biết trước tất cả, nhìn vẻ mặt như thường của Liễu Mộc Lâm mà trong lòng không khỏi thầm khen ngợi sự bình tĩnh của nàng ta.
Lúc này, toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía này.
Nha hoàn phía sau Liễu Mộc Lâm muốn mở miệng thay chủ nhân nhà mình giải thích, Hạ Lưu lại cười khẽ ra tiếng, ánh mắt thản nhiên liếc về vị phi tần vừa lên tiếng kia, lên tiếng giải vậy: “Xem ra, tối này thái tử phi có điều bất ngờ cho điện hạ, chúng ta chớ nên tò mò.”
Hạ Lưu vừa nói xong, không khí nghiêm túc lúc nãy cũng biến mất. Đã đến nước này Hạ Lưu liền thuận thế đứng dậy, cười với Liễu Mộc Lâm, tiến lên phía trước dâng lên hộp gấm đựng ngọc trong tay.
Nguyên văn là Phong Húc tại nơi này giải vây cho Liễu Mộc Lâm, loại chuyện tạo điều kiện để nam nữ chính thông đồng như thế này, Hạ Lưu quyết định cướp diễn.
Phong Yến nhìn thoáng qua ngọc bội rồi thuận miệng khen ngợi: “Ngọc này thật tinh xảo, ban thưởng.”
Sau khi tạ ơn, Hạ Lưu về lại vị trí, nhàn nhạt nhìn đám người đang cười cười hùa theo kia.
Còn không phải là muốn lấy lòng Phong yến hay sao.
Hạ Lưu muốn xem lễ vật của Phong Húc thì phải chờ đến lúc cuối cùng.
Phong Húc vỗ vỗ tay, nội thị ngay lập tức khiêng một bức bình phong Lưu Ly thập phần tinh xảo đưa lên, mọi người đều kinh thán, liên tục khen Nhiếp chính vương có tâm.
Chẳng qua, người thông minh đều có thể thấy được, tấm bình phong Phong Húc tặng cũng chỉ khắc Bị Hí, Si Vẫn, Bồ Lao, Bệ Ngạn, Thao thiết, Công Phúc, Nhai Xế, Toan Nghê, Tiêu Đồ.
Chín đứa con của rồng* nhưng không phải rồng.
Phong Yến vờ như không nhận ra ý tứ Phong Húc, vẫn cảm tạ Phong Húc có tâm, không khí một mảng hài hòa.
Hạ Lưu yên lặng vừa ngồi ăn điểm tâm vừa xem trò vui, mãi đến khi có phần phi tần bước ra diễn tấu trợ hứng thì tinh thần nàng mới tỉnh táo lại. Cơ hội xoát hảo cảm đã tới!
Căn cứ vào nguyên tắc “nữ chính nằm cũng trúng đạn”, chỉ lát sau, lại có người mở miệng nhằm vào Liễu Mộc Lâm.
“Nô tỳ thường nghe nói thái tử phi ở Thiên Hành lấy cầm nghe tiếng*, trăm nghe không bằng một thấy, liệu tối nay có thể được nghe nương nương khảy một khúc?”
*Ý là: Có tài năng đánh đàn mà trở nên nổi tiếng.
Nhiều năm nay, vô số nữ tử trong hậu cung chịu đau khổ giày vò như vậy chỉ vì cái chức thái tử phi, không ngờ lại nhảy ra một vị công chúa Thiên Hành quốc chặt đứt vô số ý niệm của chúng phi tần, tự nhiên sẽ không ai ưa thích nổi rồi.
Phong Húc cùng Phong Yến nghe được động tĩnh bên này, ánh mắt đồng thời nhìn lại.
Liễu Mộc Lâm lạnh lùng nhìn thoáng qua vị nữ tử vừa mới mở miệng kia, đang chuẩn bị sai thị nữ đem đàn lên thì nghe bên cạnh lại truyền đến tiếng cười mềm mại.
“Hình như thân thể thái tử phi hôm nay không được khỏe. Đã nói đến cầm, mong mọi người không ghét bỏ, thần thiếp nguyện đàn một khúc giúp mọi người trợ hứng.”
Ánh mắt mang theo ý cười nhìn Phong Yến, nhận được cái gật đầu của hắn, nàng liền ra hiệu cho người cầm đàn tới.
Mặc kệ Liễu Mộc Lâm bị đoạt diễn, Hạ Lưu thu lại biểu tình, bên trong ống tay áo hiện ra đôi tay thon dài trắng nõn, buông mi không nói, một tay đè lại dây đàn, một tay lại như điệp vũ, uốn lượn trên cung cầm.
Tiếng đàn phát ra du dương như tiếng nước róc rách chảy, xen lẫn một chút thanh u rồi một chút nhàn nhã.
Cả người Liễu Mộc Lâm chấn động, đôi mắt vốn dĩ trong trẻo lạnh lùng lại hiện lên một tia nghi hoặc… Khúc nhạc này...chính là khúc nàng chuẩn bị đàn đây mà.
Khúc nhạc này tên là Quan Sơn Nguyệt, cũng chính là khúc nhạc mà Phong Húc thích nhất.
Phong Húc tươi cười càng thêm sâu, ánh mắt nhìn Hạ Lưu cũng trở nên dịu dàng. Hắn đã từng dạy nàng đánh đàn, lại không có dạy qua khúc Quan Sơn Nguyệt này.
Hạ Lưu đàn vô cùng tốt, thậm chí cả động nhỏ lúc gảy đàn so với hắn đều có chút tương tự, xem ra là trước kia Hạ Lưu thường xuyên nhìn lén hắn gảy đàn.
Một khúc nhạc kết thúc, Hạ Lưu an tĩnh lui ra.
Lúc đó Phong Yến có nói ban thưởng gì gì đó nhưng Hạ Lưu đều không mỉm cười, thật không giống nàng lúc bình thường.
Mãi đến khi về lại vị trí, Hạ Lưu nhịn không được lén nhìn về phía Phong Húc, ánh mắt ẩn chứa vẻ chờ mong.
Hắn cũng nhìn nàng một cái, mỉm cười, sau lại khẽ lắc đầu.
Hạ Lưu vội vã cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn một bàn điểm tâm.
[Chúc mừng cô thu được 4 điểm hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 32.]
Thật là không công bằng nha! Đầu cùng khúc nhạc đó, nhưng nếu đổi lại là nữ chính thì dám chắc sẽ xoát lên được 40 điểm. Nam chính thật khó chơi!
____________________
Ánh đèn chợt động, không đợi mọi người kịp phản ứng, một tên thị vệ bất ngờ xông lên, một đạo ánh sáng của dao găm nhanh như chớp đâm về phía Phong Yến.
“Thích khách! Có thích khách!”
“Bảo vệ điện hạ!”
“Người đâu!”
Trong nháy mắt đó, vô số âm thanh thét chói tai cùng tiếng quát lớn vang lên, thích khách đột nhiên xuất hiện khiến tình cảnh trở nên hỗn độn, thậm chí có không ít phi tần khóc lóc vì quá sợ hãi.
Đã sớm chuẩn bị từ trước, Hạ Lưu đẩy Liễu Mộc Lâm đang cản đường ra, chạy thật nhanh về phía Phong Yến.
Mắt thấy dao găm sắp đâm vào người Phong Yến, một bóng hình đỏ như lửa đột nhiên xuất hiện, chắn trước người hắn.
Bị dao găm đâm vào da thịt, sắc mặt Hạ Lưu liền trắng bệch, mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Thực ra thương thế cũng không nặng, lúc trước Hạ Lưu từng làm thầy thuốc, cho nên bây giờ cũng không khó khăn điều chỉnh tư thế, lấy nơi an toàn nghênh tiếp dao găm.
Máu đỏ nhuốm ướt hồng y, hai màu đều giống nhau đến nỗi khiến người ta không thể nào phân biệt được.
Cuối cùng thị vệ cũng bắt được thích khách kia, mắt thấy thích đã bị bắt, mọi người lập tức xông lên đua nhau hỏi han Phong Yến có bị thương hay không.
Cách đó không xa, Phong Húc cúi đầu nhìn bóng dáng nằm trong ngực Phong Yến, hàng mi cau lại nhưng không có tiến lên.
Khuôn mặt nàng tái nhợt, mắt vẫn không muốn khép lại, dường như đang tìm kiếm thứ gì.
Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy được hắn, khóe môi mới có gắng lộ ra vẻ tươi cười nhưng lại quá khó coi, thật không nhìn ra được nụ cười.
Trong ánh mắt nàng, tràn đầy lưu luyến khi nhìn hắn …