Yến Luật lập tức có cảm giác bị người đùa giỡn, mặt đỏ tía tai lên xe, kiên quyết không đáp lại vấn đề mang tính nội hàm phong phú này.
Về nhà, Ôn Tửu lên tầng với anh, để đồ vào nhà vệ sinh, xem gần đến giờ rồi, Ôn Tửu liền nhắn tin cho Yến Luật: “xuống bếp đi.”
Yến Luật dề dà khoảng 5 phút, thế này mới phụng phịu đi vào phòng bếp.
Ôn Tửu đang ướp cá, quay đầu cười với anh: “Cởi quần áo ra.”
Yến Luật hơi biến sắc mặt: “Cởi quần áo làm gì?” Vì sao nghe câu như thế, lại có cảm giác cả người nóng lên.
Ôn Tửu đánh giá áo khoác khí phái phẳng phiu của anh, săn sóc nói: “Không cởi quần áo thì làm việc thế nào, bộ đồ này của Yến tiên sinh có vẻ rất đắt.”
Yến Luật đút hai tay trong túi quần, trả lời: “Phòng bếp không có điều hòa, rất lạnh.”
“Không sao, tôi đã bảo bà nội chuẩn bị cho anh một chiếc áo bông của ông nội.” Ôn Tửu suy nghĩ chu đáo lấy một chiếc áo bông kiểu Trung cho người lớn tuổi từ trên chiếc ghế chân cao đưa cho anh.
Yến Luật nhíu mày, bảo anh mặc loại áo bông sa tanh màu lam thêu đầy họa tiết ngũ phúc tràn ngập không khí vui mừng này, làm việc trong phòng bếp giống như một quý ông? A, đó quá buồn cười rồi.
Yến tiên sinh nói hai chữ rõ ràng lưu loát: “Không cần.”
“Không thay quần áo, vậy anh đeo tạp dề cũng được.” Ôn Tửu săn sóc lại lấy một chiếc tạp dề màu hồng hoa anh đào viền cánh sen từ sau lưng ghế dựa tới đây.
Yến Luật: “…”
Cô đây là cố ý chọc giận anh đi? Nhưng mà trông biểu cảm lại có vẻ rất quan tâm … quần áo của anh.
Trong đầu hình dung dáng vẻ mình mặc chiếc tạp dề này, Yến Luật lại quyết đoán chối từ, “Không cần mặc, quần áo bẩn thì bẩn.”
Ôn Tửu đành phải buông tạp dề xuống, “Vậy được rồi, anh cẩn thận một chút, đừng để bẩn quần áo, trước rửa rau xanh đi.”
Yến Luật trên cao nhìn xuống đánh giá bùn đất ở rễ rau, hai tay cắm trong túi quần lập tức đau nhức như ngày tận thế đã tới.
Ôn Tửu thấy anh không động đậy nên tốt bụng hỏi: “Anh có biết rửa không? Có muốn tôi dạy anh không?” Loại ánh mắt như đối xử với các em bé đi nhà trẻ này lập tức làm tổn thương lòng tự ái của Yến tiên sinh.
Anh hừ một tiếng, thọc tay vào bồn nước, sau đó bắt đầu giũ giũ lá rau. Loại việc đơn giản này còn cần học? Chẳng qua là anh không muốn làm mà thôi.
Rửa rau khoảng bảy lần, đến khi mỗi một lá rau đều ‘mình đầy thương tích, thoi thóp một hơi’ thì Yến Luật mới vừa lòng, xoay người lại muốn hỏi Ôn Tửu để rau ở chỗ nào, lời nói đến miệng lại sớm quên từ.
Ôn Tửu cúi đầu, đang thái rau.
Cô đã cởiáo khoác, mặc chiếc áo phông cashmere bó sát người màu đen, bên ngoài đeo chiếc tạp dề màu hồng anh đào viền lá sen. Màn đêm ngoài cửa sổ đã lặng yên phủ xuống, ánh đèn sáng tỏ trong phòng bếp chiếu vào sườn mặt thanh lệ cùng vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, dáng vẻ thái rau của cô cũng đẹp như thế, thong dong ưu nhã, cẩn thận tỉ mỉ.
Yến Luật đã từng thấy vô số người đẹp trong vô số trường hợp, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ cũng có thể đẹp như thế ở trong phòng bếp, hơn nữa khác hẳn cái đẹp ở những nơi xa hoa trụy lạc y hương tẫn ảnh (*). Thanh lịch nhu hòa như một ly rượu nho, chậm rãi thẩm thấu vào ruột gan, cả người như thả lỏng đến cực hạn.
[(*)Y hương tẫn ảnh: chỉ những người phụ nữ thanh tao lịch sự, ăn mặc diễm lệ]
Thời gian tĩnh lặng đẹp đẽ, giai nhân như ngọc.
Ôn Tửu có cảm giác bị người nhìn chăm chú, ngẩng đầu lại phát hiện Yến Luật chậm chạp giũ rau xanh, nhìn không chớp mắt, cực kỳ nghiêm túc, chỉ là các lá rau xanh này đã vô cùng thê thảm rồi.
“Rửa xong rồi thì để trên giỏ dóc nước.”
Yến Luật xoay người tìm cái giỏ dóc nước, bỏ rau xanh vào, sau đó mở cửa phòng bếp ra, cô mặc quá ít, mở cửa ra, gió ấm từ điều hòa trong phòng khách cũng có thể thổi vào một ít.
Bà nội đang chơi đồ chơi với Hoan Hoan, thấy cửa phòng bếp mở, liền tò mò đi tới cửa nhìn xem, vừa thấy liền giật mình không thôi, dưới sự chỉ đạo của Ôn Tửu, Yến Luật đang chuyển đồ ăn cho cô bé, phân chia đồ ăn, quả thực ngoan ngoãn đến quái lạ.
Bà nội đi đến trước sô pha nói với ông cụ: “Thằng bé nhà chúng ta này thật sự là thích cô bé này rồi.”
Ông cụ cầm điều khiển từ xa, từ chối cho ý kiến ờ một tiếng.
Bà nội còn nói: “Ông xem xem, nó thế mà bị cô bé sai khiến loanh quanh.”
Ông cụ iếc phòng bếp một cái, hừ nói: “Mùng ba Úc Thiên Thiên đã tới rồi, bà cứ xem xem, đến lúc đó sẽ náo nhiệt.”
Bà nội nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy này cô bé này tốt hơn Thiên Thiên, ông thì sao?”
Ông cụ không lên tiếng.
Ông ngoại của Yến Luật – Cố Anh Kiệt là người nóng nảy, suốt đời không ai dám chọc ông, ấy mà ông cụ Yến không sợ ông. Mọi việc ông cụ Cố đều theo ý cháu trai, chỉ trừ chuyện Úc Thiên Thiên này, bởi đây là nguyện vọng phút hấp hối của mẹ Yến Luật.
Yến Luật dẫn Ôn Tửu về, chính là muốn giành được sự cho phép của ông nội, để ông nội đứng ra chống đối ông ngoại. Ông cụ Yến đương nhiên hiểu rõ tính toán nhỏ nhặt của cháu trai. Mùng ba là sinh nhật ông, hàng năm Úc Thiên Thiên đều tới chúc thọ ông, theo tính tính của Úc Thiên Thiên, nhìn thấy Yến Luật dẫn bạn gái về nhà, thể nào cũng ầm ĩ ngất trời. Vừa nghĩ thế, ông đã đau hết cả đầu.
Bà nội còn nói: “A Luật không thích Thiên Thiên, chúng ta cũng không thể ép buộc thằng bé, đây chính là chuyển cả đời đấy.”
Ông cụ hừ một tiếng: “Tôi lại không can thiệp vào hôn nhân của con cháu, lời này bà đi nói với ông già Cố kia kìa.”
Bà nội nghẹn họng không nói được gì.
Cha Yến Luật – Yến Minh Ba tái hôn sau khi vợ mới mất ba tháng, không bao lâu đã sinh Hoan Hoan, ông cụ Cố tức giận chạy đến nhà họ Yến nổi giận đùng đùng, suýt chút nữa ra sức đánh Yến Minh Ba một trận.
Ông cụ Yến cả đời thanh cao cao ngạo, giữ mình trong sạch, lại bị chuyện của con trai khiến cho không ngẩng mặt lên được trước mặt thông gia, âm thầm đã không ít xót xa mắng Yến Minh Ba. Từ đó quan hệ hai nhà Yến, Cố dần dần phai nhạt.
Bà nội âm thầm cân nhắc, Ôn Tửu tuy tốt nhưng Úc Thiên Thiên là cô bé Cố Anh Kiệt vừa ý, mẹ Yến Luật để lại lời trăn trối muốn cô bé làm con dâu, cho nên, Yến Luật lật ngược ván bài không dễ dàng chút nào.
“Bà nội, chuẩn bị ăn cơm.” Ôn Tửu ra khỏi phòng bếp, tay bưng một bát canh gà nóng hổi, đặt trên bàn cơm.
Bà nội vội cười đứng dậy, “Thơm quá, vừa nghe đã biết hương vị tuyệt đối không tồi.”
Ông cụ cũng buông điều khiển từ xa, đã đi tới, nhìn Ôn Tửu bưng từng món từng món lên, trong lòng cũng không khỏi ngầm so sánh, cô bé này thật sự là tốt hơn Úc Thiên Thiên. Úc Thiên Thiên giống Yến Luật, đều được cả nhà nuông chiều từ bé, đừng nói tới nấu cơm, sợ rằng ngay cả phòng bếp cũng chưa bước vào.
Các món Ôn Tửu làm đều là món ăn gia đình, súp lơ xanh bắp cải tím ớt xanh ớt đỏ làm thành món rau trộn tươi ngon đầy màu sắc, món nóng là hoa cúc vàng xào mộc nhĩ, cá pecca hấp, dầu hào nấm hương om gan rau, tôm lá trà chiên xù, thịt xông khói cuộn nấm kim châm, cuối cùng là bát canh gà hầm củ mài.
Bà nội khen mấy món này không dứt miệng. Ông cụ dù không nói gì nhưng tỏ ra vừa lòng vô cùng.
Yến Luật không khỏi đắc ý, người mình chọn quả nhiên không sai, tuy rằng hở ra là chọc giận anh, đùa bỡn anh, sai bảo anh, nhưng xét tới cô có khả năng như thế, thôi thì tha thứ cô đi, dù sao làm chút việc nhỏ cũng không mệt anh, còn rất mới mẻ.
Anh liếc sang Ôn Tửu ngồi cạnh, cô thật đúng là… vừa vừa mắt lại vừa xinh đẹp.
Bà nội lấy một chai Kiếm Nam Xuân và một chai rượu đỏ từ trong tủ rượu bên cạnh đặt lên bàn, nói với Yến Luật: “Cháu và ông nội uống rượu trắng, bà và Tiểu Ôn uống chút rượu đỏ.”
Ôn Tửu cười lắc đầu: “Bà nội, cháu không biết uống rượu.”
Bà nội cười hớ hớ nói: “uống một chút là được, hôm nay giao thừa, uống chút cho có không khí.”
Năm người quây quần quanh bàn bắt đầu bữa cơm tất niên, trong bữa ăn, Ôn Tửu uống nửa ly rượu đỏ.
Yến Luật và ông cụ uống sáu ly rượu trắng, Ôn Tửu liếc sang anh, lại phát hiện vẻ mặt anh vẫn như thường, xem ra, tửu lượng của Yến tiên sinh không tồi. Sau khi uống rượu, ông cụ nói nhiều hơn bình thường, cũng đối xử vô cùng hiền lành đối với Ôn Tửu.
“Bạn gái” được ông bà cho phép, mắt thấy đã sắp không còn là vấn đề, Yến Luật thực vừa lòng.
Ôn Tửu thấy đồ ăn đã vơi vơi, liền đứng dậy vào phòng bếp chuẩn bị món chính. Cơm chưng lạp xưởng đã làm xong om trong nồi sứ. Bát canh trứng gà Ôn Tửu làm riêng cho Yến Hoan, ước lượng vừa phải dầu vừng, bỏ vào chõ, mở lửa to.
Sau đó, Ôn Tửu cắt một ít lá hành và rau mùi, mở nắp nồi cơm, rưới nước dùng lên, cho rau mùi và hành rắc lên trên, lập tức có hương thơm xông lên mũi.
Ôn Tửu xới cơm ra, bưng hai bát ra trước cho ông bà nội, khi lại vào phòng bếp, Yến Luật đã chủ động đi đến, hiển nhiên là tới hỗ trợ xới cơm.
Ôn Tửu có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Yến Luật thế mà lại tiến bộ thần tốc như thế, từ bị động ép buộc biến thành chủ động phục vụ rồi, cô cười cười biểu dương Yến Luật, vừa xới cơm, vừa thuận miệng nói: “anh tắt bếp, bưng canh trứng gà trong nồi ra.”
Ôn Tửu sau khi uống nửa ly rượu đỏ, mặt mày đỏ màu hồng phấn, như là anh đào đầu mùa xuân, dưới ánh đèn, xinh đẹp nở rộ, vừa cười ánh mắt long lanh, vô cùng rung động lòng người.
Yến Luật có chút hoảng hốt, không yên lòng đi bưng bát canh trong chõ ra, lập tức cạch một tiếng, lại thả lại bát vào trong nồi, sau đó cau mày sịt một tiếng.
Ôn Tửu thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, đây thật đúng là cậu ấm chưa từng làm việc gì a, bát nóng thế mà tay không đi bưng.
Cô vội vàng kéo tay Yến Luật, để dưới vòi nước, “Dùng nước lạnh xối đi, tôi đi lấy kem đánh răng.”
Dòng nước nho nhỏ chảy xuống ngón tay nóng rát, Yến Luật cau mày, âm thầm chán nản: cũng không phải chưa thấy phụ nữ cười, cho dù cô ta cười đẹp hơn so với bất kỳ người nào khác, cũng không đến mức… phạm phải cái sai lầm buồn cười kém cỏi này đi.
Ôn Tửu cầm kem đánh răng lại đây, lật tay Yến Luật nhìn nhìn. Ngón tay bỏng hơi đo đỏ, cũng không đáng ngại lắm, cô bóp chút kem đánh răng, thoa lên từng đầu ngón tay.
Kem đánh răng lành lạnh thấm vào da thịt, Yến Luật cúi đầu, nhìn khuôn mặt của Ôn Tửu, tức thì có cảm giác không thể rời mắt.
Ôn Tửu cúi đầu, thật cẩn thận thoa kem đánh răng cho anh, ngón tay mềm mại, chậm rãi xoa lên từng ngón tay anh, đột nhiên anh cảm thấy cả người như bị điện giật, ngứa ngáy tê tê dại dại thật lạ lẫm, mà càng kỳ lạ là, anh thế mà lại có phản ứng nào đó.
Ôn Tửu đang hết sức chuyên chú bôi kem đánh răng cho anh, đột nhiên Yến Luật rút ngón tay khỏi tay cô, sắc mặt là lạ.
“Làm sao vậy? Chạm vào đau ?”
Yến Luật cũng không nói, bước nhanh đi ra khỏi phòng bếp.
Ôn Tửu chẳng hiểu ra sao, bưng canh trứng gà ra ngoài phòng bếp, để tới trước mặt Yến Hoan. Không nghĩ tới Yến Hoan vừa thấy đã bĩu môi, “em không thích canh trứng gà.”
Yến Luật phụng phịu nói: “Không được không lễ phép, chị làm riêng cho em đấy.”
Ôn Tửu cũng không tức giận, cười cầm chai nước sốt cà chua, bóp lên trên canh trứng gà, giống như làm bánh ngọt, trên bát canh trứng gà màu vàng vẽ ra chân dung con gấu Pooh.
Hoan Hoan vui vẻ vỗ tay: “em thích gấu Pooh.”
Bà nội không khỏi khen ngợi: “Khéo tay quá.”
Ông cụ cũng âm thầm ngợi khen, cô bé này thông minh, biết dỗ trẻ con.
Hoan Hoan bởi vì gấu Pooh mà ăn sạch bách bát canh trứng gà.
Ôn Tửu mỉm cười nhìn Yến Hoan, ngừng trong chốc lát xoay mặt lại, phát hiện Yến Luật chưa động vào bát cơm trước mặt.
Cô nhẹ giọng nói: “sao anh không ăn?”
Yến Luật lạnh mặt nói: “đau tay.”
Đau đến… ngay cả thìa cũng không thể cầm sao? Ôn Tửu vốn muốn cười anh yếu ớt, nhưng vừa nghĩ tới anh bị bỏng cũng có liên quan tới mình, liền thật áy náy nói xin lỗi.
Yến Luật không vừa lòng nhìn cô, xin lỗi là xong sao?
Hoan Hoan tò mò hỏi: “Tay anh làm sao thế?”
“Bị bỏng.”
Ông bà nội vừa nghe, đồng thời hỏi: “là thế nào?”
Yến Luật thế này mới đặt bàn tay vẫn để dưới bàn lên trên bàn, hai cụ vừa thấy không có gì đáng kể đều nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ có Hoan Hoan nhìn tay anh trai bôi kem đánh răng, cảm thấy vấn đề thực nghiêm trọng.
“Để chị bón anh ăn cơm đi.”
Lời nói vô tình của trẻ con khiến bà nội cười ha ha không ngớt, ngay cả ông cụ luôn luôn nghiêm túc cũng cong cong khóe môi.
Dù là Ôn Tửu luôn luôn hào phóng, cũng lúng túng đến hơi nóng mặt lên, thế mà Yến Luật lại tỏ vẻ bình thản chịu đựng gian khổ, hai tay thon dài, mười ngón tay đan nhau, cẩn thận đặt trên bàn, tỏ vẻ bón hay không bón cô xem rồi làm đi.