Lúc Ôn Tửu và Nguyễn Thư từ sân bay đi ra, đã là bảy giờ tối. Hai người lấy ô tô, trực tiếp lái xe về Lục Nhân Các.
Gara nằm dưới tầng hầm Lục nhân các, bên trên là vườn hoa nhỏ. Sau khi ngừng xe, Ôn Tửu và Nguyễn Thư xách hành lý, đi thang máy lên vườn hoa, mới đi vài bước, Ôn Tửu đột nhiên dừng lại, kéo Nguyễn Thư.
“Đợi chút, mình có một loại dự cảm, Cố Mặc có khả năng ở dưới tầng chờ mình.”
Nguyễn Thư khó khăn lắm mới thả lỏng vài ngày lập tức như lâm đại địch, khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo, giống như cá vàng phun bong bóng ngập ngừng nói: “Không thể nào, không thể nào.” Thật ra trong lòng đã hơi hơi cảm thấy có khả năng rồi.
“Cậu ngẫm lại đi, anh ta liên tiếp gọi điện thoại cho mình, khẳng định là đoán được cậu ở cùng mình. Ngày mai là ngày đi làm, đêm nay mình nhất định sẽ phải trở về. Cho nên mình đoán là có khả năng anh ta sẽ đến đây ngồi canh, xem cậu rốt cuộc có phải ở cùng với mình hay không.”
Nguyễn Thư vừa nghĩ đến dáng vẻ gần nhất của Cố Mặc, liền cảm thấy lời Ôn Tửu nói đúng là không phải không có khả năng.
“Vậy làm sao bây giờ.”
“Mình đi vào trước, cậu chờ ở đây khoảng 10 phút rồi vào. Nếu Cố Mặc ở đây, thấy mình về một mình sẽ nghĩ là cậu không ở đây, nhất định sẽ rời đi.”
Nguyễn Thư gật đầu: “Ừ, cậu nói có lý. Gần đây anh ta giống như người điên, chuyên môn ngồi canh ở trước cửa.”
Ôn Tửu phì cười: “Mình thật muốn nhìn một Cố tiên sinh anh tuấn phong lưu phóng khoáng, bây giờ lại si tình như chó kia.”
“Này!”
Ôn Tửu vừa nghe Nguyễn Thư bao che khuyết điểm “này” một tiếng, liền biết cô nhóc này khẩu thị tâm phi, trong lòng có khi còn thương nhớ Cố Mặc đây. Ôn Tửu cũng không vạch trần, cười khanh khách vỗ cô một cái, rồi xoay người đi trước.
Chuyện cũ của Nguyễn Thư và Cố Mặc, Ôn Tửu là người ngoài cuộc nên hiểu rõ ràng nhất. Nguyễn Thư thầm mến Cố Mặc nhiều năm, nhưng Cố Mặc vẫn không mặn không nhạt. Nguyễn Thư cả ngày rối rắm không biết Cố Mặc rốt cuộc có thích mình hay không, đủ loại phân tích, cân nhắc, suy luận, phán đoán, lại phủ định.
Có một số cô gái thường vừa bứt hoa, vừa lẩm bẩm: “Anh ấy thích mình, anh ấy không thích mình…..”
Nhưng Nguyễn Thư không phải, cô rất thương hoa tiếc ngọc, nhất là bảo vệ môi trường, khi đi xuống cầu thang cô thường lẩm bẩm trong miệng: anh ấy thích mình, anh ấy không thích mình, anh ấy thích mình…..
Đến sắp thần kinh.
Ôn Tửu nhìn thấy cô ấy như thế, cảm giác đầu tiên chính là, nếu là cô, đã sớm đá Cố Mặc đến sa mạc Sahara lăn cát rồi.
Cảm giác thứ hai là, thích một người cũng không phải đi làm gián điệp, lờ mờ không biết đầu đuôi có ích gì? Là đàn ông thì liền nói thẳng ra, đừng để con gái phải đoán.
Cho nên, Ôn Tửu quyết đoán ủng hộ Nguyễn Thư đá Cố Mặc, còn nhanh chóng giới thiệu bạn trai mới cho Nguyễn Thư. Ai biết, Cố Mặc lại đột nhiên hóa thân thành tình thánh si tình, liều mạng cứu vãn, thậm chí bức hôn.
Ôn Tửu ở trong lòng yên lặng tặng anh ta một chữ.
Ôn Tửu xách túi, vừa bước vào nhà trọ, đã thấy một người đàn ông cao lớn ngồi trên bàn bảo vệ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Cố Mặc.
Lục Nhân Các không phải nhà trọ đặc biệt tốt, cho nên điều kiện ở đại sảnh tầng một có vẻ đơn sơ, không sô pha không chỗ ngồi, chỉ có một cái bàn làm việc và ghế cho chú bảo vệ. Cố Mặc liền ấm ức ngồi lên một chân bàn, chú bảo vệ lại vững vàng đường hoàng ngồi ghế, giống như ông chủ.
Ôn Tửu âm thầm buồn cười, dừng chân nói: “A, sao anh lại ở đây?” Cô giả vờ không biết gì cả, vẻ mặt có chút “ngoài ý muốn”.
“Nguyễn Thư đâu?” Cố Mặc mặc một chiếc áo khoác màu đen, khuôn mặt tuấn lãng có chút tiều tụy, nhìn kĩ, trong mắt còn có không ít tơ máu, giống như đã mấy ngày ngủ không ngon.
Bởi vì Nguyễn Thư nên Ôn Tửu cũng quen anh rất nhiều năm, trong ấn tượng của cô, anh vẫn luôn là người đàn ông nho nhã ung dung, đây là lần đầu tiên Ôn Tửu nhìn thấy anh tiều tuỵ không chịu nổi như thế.
“Em không biết. Mấy ngày trước cậu ấy gọi điện thoại cho em, nói muốn tới tìm em, nhưng em lại đang đi Hải Nam, vừa xuống máy bay.”
“Anh biết mấy ngày nay nhất định cô ấy ở với em.” Giọng Cố Mặc cũng khàn khàn, “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Nhìn Cố Mặc thành như vậy, Ôn Tửu nhất thời có chút mềm lòng, nhưng lại nghĩ đến Nguyễn Thư nhiều năm như vậy suốt ngày chơi thuật đọc tâm, đến sắp bệnh thần kinh. Vì thế liền quyết đoán cứng rắn, nói: “Em thật sự không biết. Em vừa xuống máy bay rất mệt, ngày mai còn phải đi làm, em về trước.”
Nói xong, liền lướt qua Cố Mặc đi về phía thang máy.
Cố Mặc bắt được cánh tay cô, “Ôn Tửu, cô ấy rốt cuộc ở đâu?”
“Em thật sự không biết, xin anh buông tay.”
Ôn Tửu vốn tưởng rằng Cố Mặc không nhìn thấy cô và Nguyễn Thư ở cùng một chỗ thì sẽ chạy lấy người, ai biết anh lại túm cô không tha.
Cố Mặc nói: “Rốt cuộc em có nói hay không.”
Ôn Tửu cũng không phải người để cho người ta uy hiếp áp bức, nhưng cuối cùng nể tình bạn tốt Nguyễn Thư, cố nén cơn tức xuống, thiện ý nói: “Xin anh buông tay, em phải đi về.”
Cố Mặc vẫn cố chấp không chịu buông ra, chờ từ giữa trưa đến giờ, anh cũng nóng nảy, không khỏi cao giọng lên: “Cô ấy rốt cuộc ở đâu?”
Ôn Tửu nhíu mày, bắt đầu cân nhắc xem có nên ra tay hay không. Theo như Nguyễn Thư nói, Cố Mặc cũng có chút bản lĩnh, vậy luận bàn một chút cũng tốt.
Đầu tiên cô nâng tay thử tránh một cái, nhưng không đợi cô ra chiêu, đột nhiên phía sau vọt tới một bóng người, một đấm nhanh như điện đánh tới sườn bên của Cố Mặc, Cố Mặc nghiêng một cái, lảo đảo hai bước rồi ngã xuống đất
Ôn Tửu giương mắt nhìn Yến Luật không biết chạy ra từ chỗ nào, quả thực sợ ngây người.
Sao anh lại khỏe như vậy, Cố Mặc cao 1m82, người còn có võ, cho dù không có phòng bị, nhưng cũng không có khả năng bị Yến Luật một đấm đánh bại chứ.
Cố Mặc bất ngờ không kịp đề phòng bị người ta đấm một đấm, vừa sợ vừa giận, đứng dậy liền vung tay đấm thẳng mặt Yến Luật.
Yến Luật lắc mình cầm cổ tay Cố Mặc, trở tay vặn một cái, ép cánh tay của Cố Mặc ra sau lưng, chân móc nhanh, Cố Mặc thế mà lại bị đánh ngã xuống đất, theo đó, một đầu gối của Yến Luật dẫm lên lưng anh, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát như mây bay nước chảy, gọn gàng linh hoạt, mạnh mẽ hung ác, căn bản chính là chiêu số đánh nhau kịch liệt.
Ôn Tửu trong lòng khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả được, không ngờ anh lại giấu nghề đến mức này.
Cô đột nhiên nhớ tới, lần đó ở trên xe, anh nhẹ nhàng nâng tay gõ một cái, liền đoạt mất điện thoại di động trong tay cô, còn có lúc ở nhà kính trồng hoa, anh đánh bất ngờ túm lấy hai tay cô, khiến cô không thể động đậy. Lúc ấy cô chỉ thấy khác thường, không nghĩ nhiều, giờ phút này nhớ lại, mới biết mình vẫn luôn bị anh che mắt, anh thế mà cũng có thân thủ hơn người.
Ngay lúc Ôn Tửu đang còn kinh ngạc thì Nguyễn Thư theo sau về liếc mắt một cái thấy Cố Mặc bị một người đàn ông áp trên mặt đất, lập tức nóng nảy, không phân tốt xấu vọt tới trực tiếp ném ba lô nện lên đầu Yến Luật.
Ôn Tửu vội vàng ôm lấy hông Nguyễn Thư, “Đừng kích động.”
Không đợi cô nói rõ ràng, Nguyễn Thư đã sắp suy sụp, đá một nhát vào Yến Luật: “Tên vô liêm sỉ khốn kiếp này là ai, lại dám đánh Cố Mặc, Ôn Tửu cậu mau hỗ trợ a.”
Gót cao trên giày cũng giống như ám khí, bốp một cái đạp lên mông Yến Luật.
Ôn Tửu phì một tiếng cười vang.
Yến Luật thẹn quá thành giận đứng lên, nhìn Nguyễn Thư với ánh mắt sắc bén mang theo một luồng hung ác.
Đời này anh còn chưa từng bị ai mắng như vậy, càng miễn bàn đến bị giày cao gót nện vào mông.
Ôn Tửu vừa buồn cười vừa tức giận, vội vàng nói: “Đây là bạn tốt của tôi, Nguyễn Thư, kia là bạn trai cũ của cô ấy.”
Yến Luật ngẩn ra, hoá ra cô ta chính là vị “chú Nguyễn” kia? Có thế anh mới biết mình đã ăn giấm chua vô căn cứ, trong lòng lập tức thư sướng vô cùng. Quân địch giả hóa ra lại là con gái, Ôn Tửu không cùng tên đàn ông khác đi du lịch. Vì thế, lập tức khoan dung rộng lượng tha thứ cho hành vi bạo lực của Nguyễn Thư.
Nguyễn Thư lập tức đỏ mắt đỡ Cố Mặc, thân thiết hỏi: “Anh không sao chứ.”
Cố Mặc nhanh chóng ôm sườn kêu đau, nhíu chặt hai lông mày, điệu bộ đau đớn đến sắp ngất.
Nguyễn Thư bắt đầu rơi lệ, “Cố Mặc anh đừng làm em sợ, anh có chỗ nào không thoải mái.”
Ôn Tửu trừng mắt nhìn Yến Luật, oán trách nói: “Anh xuống tay làm sao không chút nặng nhẹ vậy. Chắc là đánh gãy sườn người ta rồi.”
Yến Luật hừ nhẹ một tiếng, “Cứ giả vờ đi.”
Ôn Tửu lập tức hiểu được Cố Mặc đang diễn khổ nhục kế, vì thế cũng không lo lắng nữa, quay đầu nhìn Yến Luật, vừa ngạc nhiên lại tò mò nói: “Không nghĩ tới anh thế mà có võ.” Bất tri bất giác, cảm tình với anh lại tăng thêm chút.
Yến Luật hai tay đút túi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ông ngoại tôi là bộ đội, từ nhỏ đã gọi cảnh vệ đến dạy tôi.”
Anh cúi xuống nhìn Ôn Tửu: “Tôi còn biết rất nhiều, cái em thấy chẳng qua chỉ là râu ria thôi.” Cho nên, người đàn ông tốt như vậy, nhất thiết đừng bỏ qua.
Ôn Tửu vừa định khen anh khiêm tốn nhún nhường đây, nghe thấy những lời này liền nhịn không được bật cười.
“Ôn Tửu mau tới hỗ trợ.”
Nguyễn Thư gian nan nâng Cố Mặc dậy, Cố Mặc người cao sức nặng, Nguyễn Thư nhỏ nhắn làm sao đỡ được, anh ta lại cố ý làm như bị thương nặng, cố tình dựa lên người cô, Nguyễn Thư cũng sắp bị đè ngã.
Ôn Tửu nén cười: “Cậu ôm eo anh ấy đi, bằng không thì không đỡ nổi đâu.” Nhìn vào việc Cố Mặc bị đánh giả chết, cô liền giúp anh ta một lần.
Nguyễn Thư quan tâm sẽ bị loạn, lúc này đã hoảng tay chân, lập tức nghe lời ôm eo Cố Mặc.
Cố Mặc vươn cánh tay ôm chặt lấy Nguyễn Thư, ẩn ý đưa tình nhìn cô, “Nguyễn Thư, em còn yêu anh đúng không.”
Nguyễn Thư giờ mới phát hiện mình bị lừa, vừa thẹn vừa giận, mắng: “Anh đồ bệnh thần kinh, bệnh trâu điên, cúm gia cầm, bệnh chó dại.”
Tiểu cừu tiểu bạch thỏ luôn dịu dàng lương thiện thế mà liên tiếp mắng một đống từ ngữ thô tục, làm cho Ôn Tửu mở rộng tầm mắt, không nhịn được phì cười ra tiếng, xem ra khoảng thời gian này thật đúng là bị Cố Mặc ép đến nóng nảy rồi.
Cố Mặc ôm cô cười: “Anh đúng là có bệnh, bệnh tương tư.”
Yến Luật xoa xoa tay áo, phủi hết gai ốc xuống. Loại câu nói buồn nôn này đánh chết, anh cũng không nói ra miệng được.
Nguyễn Thư tức đến dùng sức đẩy Cố Mặc ra.
Cố Mặc lập tức ôm ngực ra vờ giả vịt, đau đến không thể đứng thẳng rồi.
“Đau quá, đau muốn chết.”
Nguyễn Thư vừa vội vừa tức, cũng không biết rốt cuộc là đau thật hay đau giả.
Ôn Tửu buồn cười nói: “Cậu vẫn nên dẫn anh ấy đi bệnh viện khám đi.”
Nguyễn Thư trừng mắt lườm Yến Luật nói: “Anh chờ đấy, nếu Cố Mặc có cái gì không tốt, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Yến Luật đương nhiên biết mình xuống tay nặng nhẹ thế nào, nhưng hai người này là bạn Ôn Tửu, anh dĩ nhiên sẽ không vạch trần. Chậm rãi đáp một câu: “Đi đi, tôi chịu tiền thuốc men.”
Nguyễn Thư hừ một tiếng, quay đầu hỏi Ôn Tửu, “Anh ta là ai vậy?”
Ôn Tửu cười cười: “Đây là Yến Luật, một ….. khách hàng của mình.”
Nói là bạn cũng không thích hợp lắm, cho nên Ôn Tửu chần chờ một chút, dùng từ khách hàng này.
Yến Luật biết Nguyễn Thư là con gái, tâm trạng vốn rất tốt, chờ nghe được hai chữ “khách hàng”, nháy mắt trái tim tan nát, từng mảnh từng mảnh rơi xuống…..
Chỉ là một khách hàng, thậm chí ngay cả bạn trai trước cũng không tính.