Ôn Tửu vừa nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng bá đạo của anh liền không nhịn được muốn đả kích anh một chút, còn chưa nói ra lời, chuông cửa trong phòng khách đã vang lên.
Hai người hai mặt nhìn nhau, đã muộn thế này, sẽ là ai chứ?
Ôn Tửu sợ lại là mẹ cô hoặc là Hứa Toản, đã muộn thế này mà nhìn thấy Yến Luật ở chỗ này thật đúng là nói không rõ ràng, cô đang muốn đứng dậy đi mở cửa, Yến Luật đè cô lại, “anh đi.”
Mở cửa ra, bên ngoài là Nguyễn Thư.
Yến Luật hơi ngẩn ra, mỉm cười nói: “Xin chào.” Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, chuyện Nguyễn Thư dùng giày cao gót đá mông anh, anh không đề cập tới nữa, bạn tốt của Ôn Tửu, đương nhiên anh không thể lạnh nhạt.
Nguyễn Thư kinh ngạc nhìn anh, “Khách hàng tiên sinh, sao lại là anh.”
Yến Luật vừa mới chuyển chính thức, cực kỳ bài xích xưng hô khách hàng tiên sinh này, nghiêm mặt nói: “Tôi là bạn trai của Ôn Tửu.”
Nguyễn Thư mở to hai mắt nhìn, “Hả?”
Ôn Tửu vội vàng đẩy Yến Luật ra bên ngoài, “Anh đi về trước đi. Em và Nguyễn Thư có việc muốn nói.”
Rầm một tiếng liền đóng sập anh ngoài cửa. Yến Luật căm phẫn nắm quyền, thế này thật quá đáng, người khác đều là gặp sắc quên bạn, đến cô lại là, thấy bạn quên sắc.
Nguyễn Thư vừa vào cửa liền bắt đầu ép hỏi Ôn Tửu: “Cậu được lắm, mạnh miệng như vậy, hai ngày trước không phải nói khách hàng hàng xóm sao?”
Ôn Tửu lúng túng cười: “Hai ngày trước thật là khách hàng hàng xóm, đến đêm nay mới…”
Nguyễn Thư nhìn mái tóc hơi loạn, đôi môi sưng đỏ của Ôn Tửu, che kín miệng: “Trời ạ, không phải hai người vừa mới việc kia chứ?”
Ôn Tửu thoáng cái đỏ mặt, sẵng giọng: “Cậu nói bậy bạ gì đó?”
Nguyễn Thư thò đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ, vừa nhìn lại càng thêm khẳng định, trên giường còn có vài giọt máu.
Cô cảm khái vô cùng nhìn Ôn Tửu: “Chúc mừng cậu, rốt cục thì… Khụ khụ.”
Ôn Tửu đỏ mặt vội vàng giải thích: “Không phải, đó là máu của anh ấy.”
Nguyễn Thư nháy mắt khó hiểu hỏi: “Đàn ông cũng chảy máu?”
Ôn Tửu ôm trán, đã khó mà giải thích rõ.
Nguyễn Thư còn tưởng rằng cô bẽn lẽn, cười ha ha nói: “Đều là người trưởng thành rồi, còn sợ xấu hổ cái gì.”
Ôn Tửu nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Nguyễn Thư, chuyện cậu và Cố Mặc rốt cuộc thế nào ?”
Nguyễn Thư thở dài thật mạnh, dáng vẻ thực u buồn.
Trong lòng Ôn Tửu trùng xuống, chẳng lẽ lúc này đây là thật chia tay? Tuy nói không thích tích cách của Cố Mặc, nhưng Nguyễn Thư thật chia tay với anh ta, Ôn Tửu vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, dù sao Cố Mặc là người đàn ông vô cùng ưu tú, hơn nữa Nguyễn Thư đã trao bao nhiêu tình cảm cho anh ta như vậy, vứt bỏ cũng thật đáng tiếc. Cô giới thiệu bạn trai cho Nguyễn Thư, khuyên cô ấy chia tay, thật ra đều là phép khích tướng, cô thật lòng hi vọng Nguyễn Thư có thể hạnh phúc.
Ôn Tửu an ủi nói: “Không sao cả, mình giúp cậu giới thiệu bạn trai mới.”
Nguyễn Thư lắc đầu: “Không được a.”
“Vì sao không được.”
“Mình và anh ấy đi đăng ký rồi, hiện tại đã là phụ nữ có gia đình, không thể trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.”
Ôn Tửu ngẩn ra, rồi lại bật cười: “Cậu tỏ vẻ buồn như đưa đám vừa sợ vừa ngây ra, mình còn tưởng rằng cậu đã dứt khoát chia tay với anh ấy cơ. Mới có mấy ngày mà cậu đã giơ tay đầu hàng rồi?”
Nguyễn Thư ngượng ngùng cười: “Ngày đó anh ấy uống rượu, nói với mình rất nhiều lời khiến mình cảm động.”
Ôn Tửu tò mò hỏi: “Anh ấy nói như thế nào.”
“Anh ấy nói, anh giày vò em nhiều năm như thế, chẳng lẽ em không muốn báo thù sao? Em lấy anh, là có thể thỏa thích giày vò anh cả đời.”
Ôn Tửu bật cười: “Thế này mà làm cậu cảm động? Mình còn tưởng rằng là lời yêu thương xúc động cỡ nào chứ.”
Nguyễn Thư bất đắc dĩ cười: “Đối Cố Mặc thì đó đã là cực hạn của anh ấy rồi.”
“Được rồi, chúc mừng cậu, bà Cố.”
Nguyễn Thư thở dài: “Cố Mặc sợ mình đổi ý, vội vã ấn định lễ cưới vào thứ bảy này, chiều nay đã bắt đầu điên cuồng phát thiệp mời hôm nay buổi chiều cũng đã bắt đầu cuồng phát thiệp mời.”
“Gấp thế!” Ôn Tửu nở nụ cười: “Xem ra lúc này anh ấy thật sự sợ cậu chạy trốn.”
“Tan tầm ngày mai cùng mình đi thử áo cưới.”
“Được.”
“Thế mình đi đây, Cố Mặc ở dưới tầng chờ mình.”
Nhìn dáng vẻ ngọt ngào của Nguyễn Thư, Ôn Tửu thở dài như trút được gánh nặng, chúc phúc cho cô ấy, đồng thời, trong lòng ảm đạm nghĩ tới Dịch Đường.
Xưa kia ba người ngồi ở dưới tán cây anh đào trong trường học, ước hẹn tương lai cùng nhau tổ chức hôn lễ, cùng đi hưởng tuần trăng mật.
Cô và Nguyễn Thư đều tìm được nửa kia của mình, nhưng Dịch Đường lại vĩnh viễn không còn. Nghĩ đến Dịch Đường, lại sẽ nghĩ đến Thương Cảnh Thiên. Hạng mục Yến Luật đang hợp tác với anh ta kia, cô có nên ngăn cản không?
Đứng từ góc nhìn kinh doanh, hạng mục này nhất định có ích lợi khả quan, Yến Luật mới có thể hợp tác với Thương Cảnh Thiên. Ôn Minh Nguyệt từng nói, tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, hơn nữa trước khi quen biết cô, Yến Luật đã đang hợp tác với Thương Cảnh Thiên, cho nên cô rất khó mở mồm, bảo anh chấm dứt hợp tác với Thương Cảnh Thiên, nhưng cô lại không thể dứt bỏ cái chết của Dịch Đường, rất muốn khiến Thương Cảnh Thiên thất bại thảm hại.
Trong lòng hỗn loạn rối rắm nửa đêm Ôn Tửu mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng chuông di động đánh thức, đang lơ mơ, còn tưởng rằng là báo thức di động, cầm lấy vừa nhìn, thì ra là điện thoại từ Yến Luật, lại vừa thấy mới sáu rưỡi sáng, liền thở phì phì ngắt di động.
Cúp rồi mới nhớ ra, vị này đã trở thành bạn trai cô từ tối qua. Cô đang định gọi lại thì chuông cửa vang lên, phản ứng đầu tiên của Ôn Tửu đó là Yến Luật, gian nan bò ra khỏi ổ chăn, đi mở cửa.
Yến Luật mặc một bộ quần áo ở nhà đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy cô liền chìa tay xoa xoa đầu cô, hầm hừ nói: “Thế mà lại ngắt điện thoại của anh!”
Ôn Tửu áy náy cười cười, “Đêm qua em không ngủ ngon, ai bảo sáng sớm tinh mơ anh gọi điện thoại đến ầm ĩ người đang ngủ.”
Yến Luật cười cười với hàm ý sâu sa: “Có phải kích động mất ngủ không?”
Ôn Tửu nhìn vẻ mặt đáng ghét của anh, liền không khỏi đả kích anh: “Em nghĩ tới người khác, cũng không phải anh.”
Yến Luật sa sầm mặt: “Ai?”
“Bạn tốt.”
Yến Luật lập tức tiếp lời hỏi: “Nam hay nữ?”
“Không nói cho anh.” Ôn Tửu cố ý đùa anh, cứ thích nhìn dáng vẻ tức đến nội thương của anh.
“Nói mau.” Yến Luật ôm lấy eo cô, tay cù nách cô. Áo ngủ của Ôn Tửu, bên trong không có áo con, tay anh luồn vào nách liền chạm vào nơi đẫy đà mềm mại.
Yến Luật run lên, cả người liền cứng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Ôn Tửu, hô hấp trở nên dồn dập.
Ôn Tửu đỏ mặt đẩy anh ra, “Sáng tinh mơ anh lại đây làm gì?”
Yến Luật lập tức ra vẻ bị tổn thương: “Tối nay anh có bữa tiệc, sẽ về khuya.”
Nghĩ đến suốt một ngày chỉ có thể gặp cô vào sớm tối, liền nhân lúc sáng sớm nhanh chóng sang đây với hi vọng có thể ở bên cô thêm một lát, kết quả còn bị ghét bỏ.
Ôn Tửu thuận miệng nói: “Về khuya cũng không sao cả.” Tiệc xã giao trong làm ăn rất bình thường, Ôn Minh Nguyệt thường xuyên không ăn tối ở nhà cho nên Ôn Tửu sớm đã quen.
Không sao cả, Yến Luật không vui nhíu mi, thế này tỏ vẻ cô không hề ngại liệu anh có thể về bên cô hay không? Hoặc là nói, không thể ở cùng với anh cũng không sao cả?
“Anh về đi, em còn muốn ngủ thêm một chốc nữa.” Ôn Tửu ngáp dài, liền đi vào phòng ngủ.
Yến Luật: “…”
Ôn Tửu buồn ngủ vô cùng, đóng cửa phòng, nằm vào trong chăn, muốn tranh thủ ngủ thêm một tiếng nữa, ai biết vừa nhắm mắt lại, cửa phòng đã mở ra, Yến Luật xoải bước đi vào, hùng hổ đứng ở đầu giường cô.
Ôn Tửu sửng sốt: “Sao anh còn chưa đi?”
Yến Luật cũng không nói gì, trực tiếp xốc chăn lên, rồi nằm vào trong chăn của Ôn Tửu.
Ôn Tửu vội vàng đẩy anh: “Anh làm gì đấy, em muốn đi ngủ.”
Yến Luật không cho phân bua liền ôm eo cô, “Anh cùng em.”
Ôn Tửu bị vẻ vô lại của anh chọc cười, đẩy bả vai anh, “Không cần, đi mau.”
Yến Luật ngoảnh mặt làm ngơ, nhanh ôm chặt Ôn Tửu, chân dài đè nặng lên đầu gối cô, giam cô vào trong lòng. Ôn Tửu giãy dụa vài lần trong lòng anh, chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh từ trên đỉnh đầu: “Đừng lộn xộn nữa, bằng không…”
Hai người dính chặt nhau, Ôn Tửu thấy ra sự khác thường của cơ thể anh, lập tức nằm yên. Hai người đều hơi lúng túng, tiếng hít thở nhẹ nhàng đan vào nhau, Ôn Tửu vô thức nóng cả mặt lên, cô cũng không biết sao anh lại mẫn cảm như thế, vừa ôm cô, đã có phản ứng.
Ngừng trong chốc lát, cô mới chọc chọc ngực anh: “Anh thế này, em ngủ làm sao.”
“Không sao, em cứ coi anh như cái túi ngủ.”
Hạ mình xuống hàng ngũ túi ngủ, Yến Luật cảm thấy tôn nghiêm của bản thân đã sắp thành cái khăn lau rách.
Ôn Tửu thật sự là rất buồn ngủ, ỡm ờ bị anh ôm, cứ thế là ngủ trong lòng anh.
Yến Luật vốn cảm thấy ôm cô là chuyện tốt đẹp biết bao, sau mới phát hiện thật sự là khổ không nói nổi. Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng mà không thể động cũng chẳng thể ăn, chỉ có thể trông mong nhìn cô, kiềm chế ham muốn.
Trong sự giày vò vừa ngọt ngào vừa đau khổ, qua một tiếng, rốt cuộc chuông báo thức ở di động của Ôn Tửu vang lên.
Cô mở to mắt, hơi khó tin, mình thật sự ngủ ở trong lòng anh. Nâng mắt lên là gương mặt dịu dàng tuấn tú, ánh mắt thâm thúy pha chút u oán không vừa ý của Yến Luật. Đến sớm ở bên cô, kết quả rơi vào kết cục làm túi ngủ.
Ôn Tửu đẩy anh, “Mau đứng lên, phải đi làm.”
Yến Luật lưu luyến không rời ra khỏi ổ chăn tràn ngập hương thơm, danh chính ngôn thuận đưa ra yêu cầu: “Anh muốn ăn sáng ở đây.”
Ôn Tửu nhìn vẻ mặt không vừa ý cứ như là bị tổn thương và uất ức lớn nhường nào của anh, liền không nhịn nổi, buồn cười nói: “Được rồi, anh đi làm.”
Khóe miệng Yến Luật run lên: “Anh đi làm?”
“Đúng vậy, hôm nay em dậy muộn, không định ăn sáng ở nhà. Chờ lát nữa đến chỗ làm uống sữa ăn bánh bích quy.” Nói xong, Ôn Tửu liền đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Yến Luật đành phải đi tới phòng bếp, anh chưa bao giờ xuống bếp tự nhiên cũng không biết bữa sáng nên làm cái gì, tìm ra bánh mì phết mứt, sau đó hâm nóng hai ly sữa để lên bàn cơm.
Ôn Tửu nhìn bữa sáng Yến Luật làm lần đầu tiên trong cuộc đời, thật sự là tạm được, nhưng mà rất vội rồi, không rảnh soi mói. Hai người cùng nhau ăn sáng, Yến Luật trở về thay quần áo, cùng Ôn Tửu xuống tầng.
Đến bãi đỗ xe, Ôn Tửu đang muốn lên xe, Yến Luật kéo lấy cô.
Ôn Tửu trừng mắt: “Có việc sao?”
Yến Luật không vui nhướn mi: “Em nói xem?”
Ôn Tửu vội la lên: “Nói mau a, bằng không không còn kịp rồi, sắp muộn rồi.”
Yến Luật hậm hực hừ nói: “Hôn anh một chút.”
Ôn Tửu nóng mặt lên, “Không hôn.” Đúng vào thời gian đi làm, chỗ bãi đỗ xe này còn có rất nhiều người tiến vào lái xe.
“Vậy không cho em đi.”
Ôn Tửu bất đắc dĩ, đành phải đỏ mặt, kiễng mũi chân hôn anh một chút.
“Không tính.” Yến Luật nhíu mày, hôn lên mặt, căn bản không tính.
Mắt thấy bị muộn rồi, còn bị anh túm lấy không cho đi, Ôn Tửu đành phải lại hôn bờ môi anh, “Thế này được rồi chứ.”
“Chưa được.” Yến Luật cúi đầu, hôn môi cô, cọ sát một lát rồi mới thả người.
Ôn Tửu tùy ý giơ tay lau môi, vừa muốn đi, Yến Luật lại kéo cô lại, hung hăng hôn mấy ngụm, hung dữ nói: “Không được lau miệng.”
Dám ghét bỏ nước bọt của anh.