Ôn Tửu hoàn toàn không thèm để ý đến sự uy hiếp của Yến tiên sinh, cười khanh khách cố ý chọc giận anh: “Đàn ông chín chắn chẳng lẽ không tốt sao?”
“Anh đâu có không chín chắn, hử?” Yến Luật lại cắn răng hừ một tiếng, hung tợn hôn lên môi cô, mang theo chút trừng phạt và tuyên cáo.
Ôn Tửu muốn đẩy anh ra, Yến Luật đè trên người cô, tay theo vạt áo len lỏi vào đặt ở lưng cô. Ôn Tửu cực sợ ngứa, vị trí bên hông lại là tử huyệt, tay Yến Luật vừa đặt lên, cô lập tức giãy giụa né tránh. Cô vừa động Yến Luật liền có chút chịu không nổi, đè nặng cô, khàn khàn nói: “Em còn động, anh liền không ngây thơ cho em thấy.”
Ôn Tửu hai má ửng đỏ, “Vậy anh mau xuống đi.”
Yến Luật bình tĩnh nhìn cô: “Trong lòng em rốt cuộc có anh hay không?”
Hai má Ôn Tửu vốn ửng đỏ, lần này liền hoàn toàn chuyển đỏ. Giờ phút này cô rốt cục hiểu được vì sao có mấy lời khó có thể nói ra miệng rồi, mặt đối mặt trực tiếp thổ lộ như vậy, trong lòng thực sự rất là ngượng ngập.
Yến Luật hừ nói: “Nói mau!”
Ôn Tửu đỏ mặt ừ một tiếng, xem như trả lời.
Yến Luật nghĩ đến cảnh tượng cô bắt mình phải nói thích cô, ép sát nói: “ừ không tính, anh nghe không hiểu.”
Ôn Tửu hờn dỗi lườm anh: “Nếu không có, còn có thể tùy ý anh làm xằng làm bậy như vậy sao, đã sớm ném anh ra ngoài cửa sổ rồi.”
Như thế này cũng có thể xem là trong lòng cô có anh.
Khoé môi Yến Luật cong lên, tảng đá đè nặng trong lòng hoàn toàn biến mất, tiếp tục khởi binh vấn tội: “Vậy tại sao em không gọi điện thoại cho anh? Cho dù là không có việc gì thì cũng phải quan tâm hỏi thăm chứ ?”
“Em nghĩ là anh bận rộn, sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.”
“Vậy còn giờ nghỉ trưa thì sao?”
Ôn Tửu đành phải nói: “Được rồi, ngày mai em sẽ gọi điện cho anh.”
Yến Luật được một tấc lại muốn tiến một thước tiếp tục hừ một tiếng, “rảnh mới gọi, em thật không quan tâm tới anh.”
Ôn Tửu buồn cười liếc anh: “em đâu có không quan tâm đến anh ?”
“Em lại gọi sủi cảo hấp cho anh, em có biết trước giờ anh ăn cơm ngoài, luôn không ăn rau xanh.” Anh là người có bệnh sạch sẽ, cảm giác rau xanh ở quán ăn bên ngoài rửa không sạch sẽ bằng trong nhà.
“Em không biết, hơn nữa anh cũng chưa từng nói.” Ôn Tửu nói xong, còn cố ý bổ sung một câu: “Cũng không thấy viết trong thỏa thuận nữa.”
Yến Luật không vui nhìn cô, “Không biết sao không chịu hỏi anh? Nếu em thật sự quan tâm anh, tự nhiên em sẽ muốn biết tất cả về anh.”
Ôn Tửu hỏi vặn lại: “Vậy anh biết được mọi thứ về em sao?”
“Cho nên ngoài giờ làm việc, em với anh nên ở bên nhau, như thế mới có thể hiểu nhau hơn. Em lại ăn cơm với Thẩm Dục kia, chẳng để ý tới anh.”
Ôn Tửu nghe đến đây thì hoàn toàn hiểu được, nói đi nói lại, anh vẫn đang ghen, cảm thấy bản thân bị bỏ rơi, không được cô xem là người quan trọng nhất, cho nên mới moi ra nhiều lý do như vậy.
Cô buồn cười nhìn anh: “Được rồi, lần sau đi đến đâu cũng dẫn anh theo, như vậy là được rồi đi.”
Yến Luật vừa lòng ừ một tiếng: “như vậy nghe còn được.”
Ôn Tửu đẩy đẩy anh: “Mau đứng lên, nặng như vậy, ép em đến thở không nổi.”
Yến Luật nói mang hàm ý sâu sa: “em nên tập làm quen.”
Ngụ ý là về sau trên giường… Ôn Tửu vô cùng thông minh, tự nhiên nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, lập tức đỏ mặt, hung hăng đẩy anh ra.
Yến Luật cười cười buông Ôn Tửu ra, thay cô chỉn chu lại mái tóc, động tác dịu dàng lại bá đạo, khuôn mặt tuấn tú, nhìn gần thật khiến lòng người rối loạn.
Anh quấn quít lấy cô như thế khiến lòng cô ngày càng mềm lại, không nén nổi mà dịu dàng đi rất nhiều: “Không phải anh đói bụng sao, em làm chút đồ ăn cho anh ăn.”
Yến Luật nhíu mày, như vậy không tệ, coi như là quan tâm anh, săn sóc anh.
Anh cười cười: “Anh không đói.”
Ôn Tửu hiểu được, anh đi mua đồ ăn khuya là giả, muốn nhìn cô và Thẩm Dục mới là thật.
Cô không biết nên khóc hay cười nhìn anh, thật sự là không thể tưởng tượng được mình lại tìm tới một người đàn ông hẹp hòi thích ăn dấm chua lại săm soi cao ngạo như thế, chuyện tình cảm thật sự là khó giải thích, cô lại có thể xao lòng trước anh.
Yến Luật vỗ nhẹ hai má cô, “hôm nay xem ra em mệt chết rồi phải không?”
“Ừ, hơi mệt một chút.” Ôn Tửu nhìn đồng hồ, đã gần đến mười rưỡi, cho nên cũng quá ngượng bảo anh về nghỉ ngơi đi.
“Anh đi trước, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ôn Tửu thấy anh ân cần chu đáo như thế mà kinh ngạc.
Yến Luật cúi người hôn cô, đứng lên đi đến cạnh cửa, lại quay đầu nhắc nhở, “Ngày mai nhớ phải điện cho anh.”
“Được, đã biết.”
Ôn Tửu đóng cửa phòng, đang muốn đi tắm rửa, chuông cửa lại kêu.
Mở cửa ra, Yến Luật đứng ở ngoài cửa, hơi xấu hổ cười cười: “Vừa rồi anh đi vội quá, quên cầm theo chìa khoá.” Vừa nghe cô ăn cơm với Thẩm Dục, anh vội vội vàng vàng lấy điện thoại di động và ví tiền rồi chạy xuống tầng, kết quả chìa khóa ô tô và chìa khóa cửa đều để trên tủ giày ở cửa rồi.
Ôn Tửu nói: “Vậy anh đi ngủ ở khách sạn đi ? Dưới tầng không xa lắm có một khách sạn bốn sao đó.”
Yến Luật sao cũng không nghĩ tới Ôn Tửu sẽ nói như vậy, nháy mắt liền sa sầm mặt. Anh còn tưởng rằng cô sẽ giữ anh lại một đêm, xem ra thật sự là tự mình đa tình.
Yến Luật lạnh lùng nói: “Anh không đi, chứng minh thư cũng ở trong phòng.”
Ôn Tửu lại nghĩ cho anh thêm một cách: “vậy, gọi công ty mở khoá đến?”
“Đã muộn thế này, em cảm thấy thích hợp sao?”
“Vậy anh làm sao bây giờ? Nếu không, anh trở về dinh thự Khuynh Thành đi?”
Nói đi nói lại, chính là không hề nhắc đến chuyện giữ anh lại nhà cô.
Yến Luật thẫn thờ nhìn Ôn Tửu chằm chằm, thầm nghĩ, anh ở trong lòng em, thậm chí không bằng cả Nguyễn Thư sao? Lúc trước Nguyễn Thư vì tránh né Cố Mặc, em liền không chút do dự giữ cô ấy lại mấy ngày, còn đến anh, một đêm cũng không muốn.
Yến Luật tức giận đến sắp hộc máu, trái tim tan nát thành trăm mảnh, thất vọng cực kỳ, liền xoay người đi về hướng thang máy.
Ôn Tửu hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Yến Luật tức giận nói: “Anh ngủ trong xe.”
Ôn Tửu vội chạy theo: “Như vậy sao được.”
Yến Luật quay đầu nói: “Dù sao em cũng không quan tâm tới anh.”
Gán cho cái tội lớn quá. Ôn Tửu kéo tay áo anh, thăm dò hỏi: “Nếu không, anh ở lại phòng em đi.”
Yến Luật hừ một tiếng, tuy rằng không đáp lại, nhưng sắc mặt rõ ràng là sáng hơn rất nhiều.
Ôn Tửu hiểu rồi, hóa ra người đàn ông không được tự nhiên này là có ý này.
Cô không nhịn được, vừa bực mình vừa có chút buồn cười: “Sô pha chỉ là loại đơn, phòng ở lại nhỏ, lại không có vật dụng cá nhân của anh, cho nên mới bảo anh về nhà hoặc là ở khách sạn a.”
Yến Luật khó chịu nói: “Anh chấp nhận.”
Ôn Tửu đành phải nói: “Vậy anh vào đây.”
Lúc này sắc mặt Yến Luật mới chuyển biến tốt.
Ôn Tửu nhìn cái sô pha nhỏ của mình, có chút hối hận, rõ ràng là một người nằm cũng không đủ, như vậy chỉ có ngủ ở trên một cái giường, tuy rằng đã từng ôm anh ngủ một lần, nhưng mà đó là buổi sáng, cũng chỉ có một giờ ngắn ngủn, còn lần này thì lại cả một đêm.
Tuy rằng cô tin tưởng Yến Luật sẽ có bất cứ hành động nào với cô, nhưng ở cùng một phòng với anh, rốt cuộc vẫn có chút không tự nhiên. Cô mở tủ quần áo ra, tìm một cái chăn để lên giường, lại lấy cho anh một cái gối đầu, sau đó cho tìm cho anh một cái khăn mặt và bàn chải đánh răng mới tinh.
Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn vấn đề áo ngủ khiến cho Ôn Tửu phiền lòng, anh cao như vậy, áo ngủ của cô anh căn bản không thể mặc vừa. Ôn Tửu đành phải lấy bộ đồ nhu đạo cho anh.
“Em cho anh mặc cái này sao?” Yến Luật dùng hai ngón tay kẹp bộ nhu đạo, cau mày, run run ghét bỏ.
Ôn Tửu chống eo uy hiếp: “Không mặc thì anh ra khách sạn ngủ đi.” Chẳng lẽ anh còn muốn mặc cái quần đùi đi qua đi lại trước mặt cô.
Yến Luật đành phải im lặng, ngoan ngoãn cầm bộ đồ nhu đạo đi tắm rửa. Chờ anh tắm xong rồi, Ôn Tửu đưa máy sấy cho anh, sau đó bản thân thì vào phòng tắm.
Yến Luật nhìn hai cái chăn hai cái gối để đầu và cuối giường, hai cái gối cách xa nhau sắp mắc bệnh tương tư, không vui hừ một tiếng, không chút do dự lấy cái gối cuối giường để lên đầu giường.
Sớm muộn gì cũng phải ngủ cùng nhau, đây không phải là lừa mình dối người sao.
Lúc Ôn Tửu đi ra thì thấy Yến Luật ngồi dựa vào đầu giường, cầm trong tay một quyển sách cô đặt ở trên tủ nhỏ cạnh đầu giường, là một quyển tiểu thuyết ngôn tình của Nguyễn Thư xuất bản.
Bởi vì Nguyễn Thư vẫn không chịu nói cho người khác cô ấy đang viết tiểu thuyết, Ôn Tửu sợ anh thấy chữ viết kỷ niệm của Nguyễn Thư trên trang bìa trong, cho nên liền đưa tay giật lại.
Yến Luật nâng tay ngăn lại, “Anh đang xem.”
“Aanh cũng xem tiểu thuyết ngôn tình?”
“Có cái gì không thể xem sao?” Yến Luật lại càng tò mò, nhìn Ôn Tửu chế nhạo, hiển nhiên là đã nghĩ sai lệch đi đâu rồi.
Ôn Tửu đành phải tùy ý anh lật giở, bằng không anh còn tưởng rằng đây là một quyển sách đồi truỵ.
Cô cầm lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc. Nhìn thấy trong gương, Yến Luật đang nhíu mày, nhanh chóng lật quyển sách. Nếu Nguyễn Thư biết tiểu thuyết cô ấy viết bị Yến Luật đọc được không biết sẽ có cảm tưởng gì, nhưng mà nhìn anh căn bản cũng không chú ý đến mấy chữ trên trang bìa trong.
Sau khi chải tóc xong, Ôn Tửu đi đến bên giường nói: “Anh ngủ ở đầu kia đi.”
Yến Luật buông sách, nhìn Ôn Tửu, vô cùng thẳng thắn nói một chữ: “Không.”
Ôn Tửu cũng không để ý tới anh, trực tiếp rút gối sau lưng anh, chuẩn bị để ở cuối giường, Yến Luật ôm eo cô, xoay người liền đặt cô ở trên giường.
Ôn Tửu giơ cái gối đầu trong tay lên đánh tới, Yến Luật đưa tay chắn, cười nói: “Nếu anh muốn làm gì em, ngủ ở cuối giường sẽ an toàn sao? Hử?”
Ôn Tửu đỏ mặt lên, trừng mắt nói: “Anh dám làm xem.”
“Không được em đồng ý, anh sẽ không.” Yến Luật cúi đầu cười cười, đột nhiên hôn nhẹ lên môi cô, “Nhưng mà, hôn môi thì không cần em đồng ý.”
Ôn Tửu nhìn nụ cười tuấn mỹ của anh, giật mình, thế nhưng cũng không nói nên lời phản đối.
Yến Luật để hai cái gối đầu cùng một chỗ, đắc ý cười.
Ôn Tửu cảnh cáo nói: “Không được phép rời khỏi cái chăn của anh, không được lộn xộn.”
Yến Luật gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Ôn Tửu thấy nửa tin nửa ngờ lời cam đoan của anh, nhưng mà cô tin tưởng không có sự đồng ý của mình, anh tuyệt đối sẽ không làm bậy. Dù sao ở chung sớm chiều với anh lâu như vậy, cô cũng có chút hiểu biết nhân phẩm và tính tình của anh.
Tắt đèn ngủ, trong phòng chợt tối đi, ban đêm an tĩnh không hề có một tiếng động nào, trong không khí ấm áp, Ôn Tửu xoay người hướng ra ngoài, Yến Luật im lặng nằm phía sau.
Vì muốn cho phòng ngủ có vẻ rộng rãi hơn chút, Ôn Tửu mua giường loại 1m5, Yến Luật chân dài lại cao to, nằm lên liền có cảm giác chiếm hơn nửa giường. lại thêm hai cái chăn trên giường có vẻ vô cùng chật chội.
Yến Luật cứng rắn không chịu ra khách sạn, cứ muốn chen chúc với cô, Ôn Tửu cũng thực bất đắc dĩ. Bận rộn một ngày, lúc này cô cũng thật mệt mỏi, vốn đang lo lắng Yến Luật sẽ không thành thật, sẽ ầm ĩ một trận với cô, ai biết anh lại yên lặng trầm ổn ngoài dự kiến.
Yến Luật lặng yên không tiếng động vuốt tóc Ôn Tửu, mái tóc dưới đầu ngón tay trơn bóng như sa tanh, khuấy động lửa nóng đáy lòng anh. Xúc cảm nơi ngón tay như dòng suối mát giải khát, trong lòng anh đấu tranh dữ dội, vừa muốn lại cảm thấy cô chắc chắn sẽ không chịu.
Cuối cùng anh săn sóc nghĩ, cô mệt mỏi một ngày, trước tiên cứ để cô ngủ một giấc cho khỏe, chờ đến sáng ngày mai, mới từ từ thu phúc lợi.
Vừa đến sáu rưỡi, hàng ngày Yến Luật sẽ tỉnh lại vào giờ này, rời giường tập thể dục, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Anh nghiêng người nhìn Ôn Tửu ngủ say, nhịn không được vươn tay vuốt ve hai má cô. Trong lúc ngủ mơ Ôn Tửu cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, theo bản năng giơ tay gạt đi, vừa chạm vào liền đụng phải một bàn tay ấm áp, nắm tay cô trong lòng bàn tay.
Ôn Tửu mơ màng tỉnh lại, mở to mắt thấy Yến Luật bên cạnh, giật mình một cái, sau đó mới nhớ đến chuyện đêm qua.
Yến Luật một tay chống đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, trong ánh mắt lóe ra mong mỏi vừa nhìn là biết.
Niềm khao khát trần trụi như thế, tất nhiên là Ôn Tửu hiểu được, cô nhanh chóng rút tay ra, xoay người đi: “Nếu anh không ngủ được, vậy đi nấu cơm đi.”
Lời còn chưa dứt, sau lưng đột nhiên nóng lên, thân thể lực lưỡng dán lên, theo đó, một cánh tay mạnh mẽ vắt lên trên eo, đùi cũng bị một cái chân dài rắn chắc đè lên.
Ôn Tửu vội vàng gạt tay anh ra, sẵng giọng: “Buông tay, hôm qua anh nói như thế nào?”
“Nhưng bây giờ đã là hôm nay.” Yến Luật không quan tâm ôm cô, dùng sức cọ trên cổ cô. Chòm râu vừa dài ra cọ cọ lên da thịt cô, Ôn Tửu rụt cổ, cười khanh khách muốn né tránh.
Yến Luật cù cù eo cô, cơ thể Ôn Tửu cong ra sau, liền cảm thấy sau lưng có một vật cứng. Cô lập tức ý thức được sáng sớm, đàn ông là quả bom có thể nổ bất kỳ lúc nào, nhất là cái phía sau cô này, càng mẫn cảm chết đi được, cô cũng không dám ở lại giường nữa, nhanh chóng muốn chui ra khỏi ổ chăn.
Yến Luật sao cho cô thoát, ôm eo cô, đè cô dưới thân, Ôn Tửu vùng vẫy, áo ngủ bị vén lên trên một nửa, lập tức, dưới lớp áo ngủ xanh lá mạ lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, eo nhỏ yểu điệu, đường cong tuyệt mỹ hồn xiêu phách lạc, cái rốn tròn tròn, lại cực kỳ khêu gợi.
Yến Luật liền cúi đầu hôn lên, Ôn Tửu sợ ngứa nhất là ở trên bụng, lúc Yến Luật hôn lên, cô cảm thấy thân thể như sắp mềm thành một vũng nước, cảm giác lạ lẫm khôn xiết chui từ đầu ngón chân lên trên đầu, cô thở dốc nói: “Buông.”
Cô vừa giãy dụa, áo ngủ lại lên cao một đoạn nữa, lộ ra càng nhiều da thịt, tay Yến Luật bất giác luồn vào áo ngủ, phủ trên ngực trái của cô. Nơi mềm mại đẫy đà như thế, hạt đậu nho nhỏ trong nháy mắt chín mùi, nở rộ xinh đẹp trong lòng bàn tay anh.
Ôn Tửu cảm thấy đùng một cái, cảm giác máu đều dồn hết lên mặt, Yến Luật cúi đầu hôn thật sâu lên đó, bàn tay vô sự tự thông xoa nắn bộ ngực của cô, nhẹ nhàng vuốt ve tầng tầng lớp lớp. Đậu đỏ bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay trở nên cứng rắn, toàn bộ hô hấp của Ôn Tửu đều rối loạn, đầu óc mơ màng hỗn loạn, toàn thân vô lực, ấy thế mà lại có cảm giác giống như thấy máu là choáng.
Tay Yến Luật di chuyển xuống eo cô, đường cong yêu kiều khiến anh càng khó kiềm chế được.
Anh thở dồn dập bên tai cô, khàn khàn nói: “Anh muốn em.”