Tình Bất Yếm Trá

Chương 47: Yêu nhau

 

Ôn Tửu yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trái tim đập thình thịch, trong lòng ấm áp như là được bao phủ bởi cảnh xuân tươi đẹp. Hóa ra, được người khác quấn quýt lấy như vậy, lại có một hương vị ngọt ngào đến như thế.

 

Yến Luật nắm cằm cô, xoay khuôn mặt cô lại, bình tĩnh nhìn cô, “Chẳng lẽ em không muốn?”

 

Ánh mắt sắng quắc như mang theo một dòng điện, Ôn Tửu không kìm lòng được mà chìm đắm sâu trong mắt anh. Có muốn ở bên anh mỗi ngày hay không. Đáp án rất rõ ràng, muốn. Thế nhưng, cô lại không muốn kết hôn sớm như vậy, thế nên cũng không trả lời câu hỏi của anh, chỉ dùng một ánh mắt lưu luyến dịu dàng bình thường đáp lại anh.

 

Yến Luật cũng không thuận theo, không buông tha mà tiến lên hỏi cho rõ ràng: “Rốt cuộc em có muốn không?”

 

Ôn Tửu nở nụ cười: “Không muốn, anh vừa kỹ tính vừa săm soi, tính tình cũng không tốt, lại còn hay đòi hỏi.”

 

Yến Luật trân tráo nói: “Vậy nên người phụ nữ có thể đi vào lòng anh đã ít lại càng thêm ít, dường như cũng chỉ có một mình em, em không có đối thủ cạnh tranh, chẳng lẽ lại không tốt?”

 

Ôn Tửu bị mấy lời tự kỷ của anh chọc cho buồn cười, cố ý chọc giận anh, “Mỗi ngày đều ở bên nhau, nhất định là rất mệt đấy.”

 

Yến Luật xụ mặt hừ một tiếng: “Rất mệt sao? Em hẳn là phải cảm thấy hạnh phúc mới đúng. Người đàn ông tốt như anh, em có thể tìm được ở đâu nữa.” Giọng điệu hoàn toàn là chắc như đinh đóng cột.

 

Ôn Tửu buồn cười nhìn anh, người đàn ông vừa tự cao tự đại đến hết thuốc chữa như thế này, thế nhưng mà … lại làm cho người ta thích như vậy.

 

Yến Luật nhìn cô mỉm cười không nói, dáng vẻ dịu dàng động lòng người, trong lòng rung động, không kìm lòng được, cúi đầu muốn hôn lên môi cô, đáng tiếc còn chưa đụng tới được, tiếng nhạc chuông di động đã vang lên không đúng lúc.

 

Ôn Tửu phì cười, cầm lên xem, vừa thấy là điện thoại của mẹ cô, cô liền có dự cảm không lành, có phải Hứa Toản vừa trở về nói gì đó không, nếu không, làm sao điện thoại của mẹ lại tới đúng lúc như vậy?

 

Quả nhiên, cô vừa nhận điện thoại, đã nghe thấy mẹ cô vội vàng hét lên.

 

“Hứa Toản nói hai đứa chuẩn bị kết hôn chớp nhoáng?”

 

“Không có mà, mẹ đừng kích động, đừng nghe nó nói bậy.”

 

“Làm mẹ sợ đến nhảy dựng.” Ôn Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, ngừng lại một chút, đột nhiên ha ha cười: “Chỉ là, nếu hai đứa đã yêu nhau đến muốn chia lìa cũng khó khăn, mẹ cũng không phản đối, mẹ là người tiến bộ nhất. Kết hôn chớp nhoáng gì đó cũng không phải là chuyện gì mới lạ, chỉ cần con đã nhận định người đàn ông này, mẹ không thấy có vấn đề gì.”

 

Ôn Minh Nguyệt vô cùng yên tâm về ánh mắt nhìn người của con gái mình, bởi vì Ôn Tửu từ nhỏ đến lớn dường như chưa bao giờ khiến bà phải quan tâm, cũng chưa từng làm chuyện phản nghịch khác người gì, vô cùng có chủ kiến lại còn thật tinh mắt. Hơn nữa Ôn Minh Nguyệt cũng đã từng gặp Yến Luật, ấn tượng về anh vô cùng tốt, cảm thấy anh vô cùng ưu tú.

 

Ôn Tửu hờn dỗi: “Mẹ, bọn con cũng mới quen biết không bao lâu. Nếu có thay đổi gì con sẽ tự nói lại với mẹ, đừng có nghe lời truyền miệng.”

 

“Ừ, cuối tuần này, đưa cậu ta về nhà một chuyến, để cho ba Hứa của con cũng nhìn xem.”

 

“Vâng, vậy chủ nhật đi. Thứ bảy Nguyễn Thư kết hôn.”

 

“Được.”

 

Cúp điện thoại, Ôn Tửu nhìn Yến Luật: “Yến tổng, chủ nhật có rảnh không? Mẹ em mời anh đến nhà ăn cơm.”

 

Yến Luật liền nói ngay: “Đương nhiên là rảnh. Lần đầu tiên đến nhà, anh hẳn là nên mang chút quà tới, lúc này không có việc gì, em với anh đi siêu thị đi.”

 

Ôn Tửu cười cười: “Anh thật ra đã nhắc nhở em, lần đầu tiên em đi gặp ông ngoại anh, cũng nên mang theo quà. Vừa vặn cùng đi mua.”

 

Hai người đi đến Kim Đạt Quốc Mậu, cẩn thận chọn lựa vài món quà tặng đắt tiền làm quà ở lối vào khu hàng hóa.

 

Lúc tính tiền, Yến Luật đang muốn quét thẻ, Ôn Tửu đã ngăn anh lại, nói: “Quà của ông ngoại thì để em trả tiền đi.”

 

Yến Luật không vui nhìn cô một cái: “Đến bây giờ, em còn phân ra rõ ràng với anh như vậy sao?”

 

Thanh toán cho bạn gái, đây không phải chuyện hiển nhiên hay sao? Ngược lại còn tranh trả tiền với anh thế này, khách sáo như vậy, quả thực khiến người ta tức giận.

 

Ôn Tửu giải thích: “Anh thanh toán thì làm sao có thể đại biểu cho tấm lòng của em nữa.”

 

Yến Luật không vui nhíu mày, “Em nên coi tiền của anh trở thành của em.”

 

“Thật vậy sao, vậy thì thật tốt quá, mau đưa thẻ cho em đi.” Ôn Tửu cố ý trêu chọc anh.

 

Yến Luật thật sự đưa thẻ cho cô: “Mật mã là sinh nhật của anh, em hẳn là nhớ rõ chứ.”

 

Ôn Tửu dịu dàng cười: “Đùa với anh thôi, em mới không cần tiền của anh.”

 

“Ừ, em muốn con người anh cũng tốt rồi.” Yến Luật kiêu căng ngạo mạn nhìn cô: “Em đã nhặt được báu vật vô giá rồi, có biết không?”

 

Ôn Tửu mỉm cười, thật đúng là tên đàn ông thối tha đến hết thuốc chữa.

 

Thanh toán xong, Yến Luật xách theo mấy phần quà tặng đi về phía thang máy.

 

Ôn Tửu đột nhiên nghĩ đến cảnh mua sắm ở đây vào ngày đầu tiên gặp mặt của hai người.

 

Lúc đó ngay cả xách mấy túi quần áo anh cũng không chịu, vậy mà bây giờ lại tự động xách theo tất cả quà tặng. Yến tiên sinh đúng là tiến bộ rất nhanh.

 

Ôn Tửu nhếch miệng cười, ngón tay chọc chọc vào Yến Luật: “Em nhớ rõ hồi mua đồ cho em ở trong cửa hàng quần áo kia, anh có nói một câu.”

 

“Nói cái gì?” Yến Luật đột nhiên có dự cảm không lành. Trí nhớ của anh tốt lắm, lại thường xuyên nhớ đến những chi tiết và hình ảnh những lần ở bên Ôn Tửu, nơi này từng xảy ra chuyện gì, vẫn còn mới mẻ trong ký ức của anh. Lúc mua quần áo, anh đã từng nói một câu, anh đã cầu nguyện rất nhiều lần, hy vọng Ôn Tửu sẽ hoàn toàn quên đi.

 

Đáng tiếc là, trí nhớ của Ôn Tửu cũng tốt lắm.

 

Cô cười cười nhìn anh, chậm rì rì nói: “Anh nói, anh mới sẽ không đính hôn với em.”

 

Yến Luật thật sự hận đến không thể cắt đầu lưỡi.

 

“Lúc đó anh vừa quen biết với em, không tính.”

 

Ôn Tửu cố ý trêu chọc anh, “Nhưng là em vẫn nhớ rõ thì làm sao bây giờ, vừa nghĩ lại liền thấy rất không thoải mái.”

 

Yến Luật nói: “Ý của anh là, anh sẽ không đính hôn với em, mà sẽ trực tiếp kết hôn với em.”

 

Ôn Tửu nhếch môi cười, cũng không nói gì với anh nữa.

 

Chạng vạng tối ngày hôm sau, Yến Luật lái xe chở Ôn Tửu đi tới dinh thự Khuynh Thành.

 

Sau giữa trưa, Cố Anh Kiệt đã được ông nội cho người đến mời lại đây.

 

Hai ông vốn là bạn bè, chỉ là sau khi Yến Minh Ba cưới bạn học đại học của Yến Luật, Cố Anh Kiệt mới bắt đầu bất hòa với ông nội.

 

Ông cụ Yến chơi cờ với ông, cố ý để cho ông thắng ba ván liên tục, sau lúc đó mới cố tình nói đến chuyện cả đời của Yến Luật.

 

Cố Anh Kiệt đánh cờ thắng, tâm trạng tốt, cũng nghe lọt tai, hơn nữa hôm mùng ba đó, Yến Luật với hai dì của anh đã ra sức thuyết phục cả buổi, trong lòng đã có chút buông lỏng.

 

Lúc này, bà nội lại nói lại một lần chuyện Ôn Tửu cứu Lục Bình Dũng. Cố Anh Kiệt lại là một lão già vô cùng có tinh thần trọng nghĩa, lập tức cảm tình với Ôn Tửu cũng đã tăng rất nhiều.

 

Ông nội nói: “Ông thông gia, đứa nhỏ cũng đã lớn đến như vậy, chuyện cưới xin cứ để cho nó tự làm chủ, nếu không đến lúc đó, nó không hợp với Úc Thiên Thiên, cãi nhau làm cho gia đình không yên ổn, ông lại càng phải nhọc lòng rồi. Cô bạn gái mà nó tự tìm kia rất tốt, lát nữa ông gặp rồi sẽ biết.”

 

Đang nói, bà nội cười nói: “Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đã đến, bọn chúng về rồi.”

 

Trước cửa phòng khách, Yến Luật và Ôn Tửu cùng đi vào.

 

Cố Anh Kiệt liếc mắt nhìn một cái, đã cảm thấy hai người thật sự là xứng đôi vô cùng. Yến Luật cao lớn mạnh mẽ, Ôn Tửu xinh đẹp như ngọc.

 

“Ông ngoại, đây là Ôn Tửu, bạn gái của cháu.”

 

“Cháu chào ông ngoại.”

 

Ôn Tửu xinh xắn, tao nhã, lại đúng mực, thoải mái trang nhã, mặc dù Cố Anh Kiệt đã đứng về phía Úc Thiên Thiên nhiều năm cũng không tìm ra được một khuyết điểm nào. Nói chuyện với ông cụ Yến cả trưa, ông cũng đã nghĩ thông rồi, liền gật đầu, cười với Ôn Tửu.

 

Yến Luật vừa thấy biểu hiện của ông ngoại, đã biết mấy trận cờ thua chiều nay của ông nội đã không uổng phí.

 

Ôn Tửu lại chào hỏi ông bà nội.

 

Bà nội lôi kéo cô đến bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Bà bảo Yến Luật cuối tuần dẫn cháu về đây, Yến Luật nói cháu có việc bận, không rảnh.”

 

Ôn Tửu cười nói: “Bạn tốt của cháu sắp kết hôn, cháu phải giúp cậu ấy chuẩn bị hôn lễ.”

 

Ông ngoại đột nhiên hỏi một câu: “Hai đứa định bao giờ kết hôn?” Bây giờ ông chỉ có ngóng trông cháu trai duy nhất nhanh chóng sinh cho ông một thằng chắt béo tốt.

 

Ôn Tửu đỏ mặt, Yến Luật giải vây: “Rất nhanh rất nhanh, ông yên tâm đi.”

 

Ông ngoại hừ một tiếng, không vừa lòng lắm với câu trả lời này.

 

Yến Luật và Ôn Tửu cùng ba ông bà già ăn một bữa cơm chiều rất vui vẻ, sau đó Yến Luật tự mình lái xe đưa ông ngoại về nhà.

 

Xe dừng ở một tòa nhà nhỏ hai tầng của nơi an dưỡng, Yến Luật đỡ ông ngoại xuống xe, nói với Ôn Tửu: “Em chờ anh, anh đưa ông ngoại đi vào.”

 

Đi lên bậc thang, Yến Luật thấp giọng nói: “Ông ngoại, ánh mắt của cháu không tệ đi.”

 

“Không tệ. Ông nghĩ tháng tư kết hôn rất tốt, xuân về hoa nở.”

 

“Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức.”

 

Khóe môi Yến Luật cong lên, một cửa của ông ngoại, rốt cục đã đi qua.

 

Hai người trở lại Lục Nhân các, Yến Luật trực tiếp đi theo Ôn Tửu đến phòng của cô. Ôn Tửu vừa thấy bây giờ đã không còn sớm, liền giục anh về.

 

Yến Luật vừa đi không lâu đã quay lại, tay cầm khăn mặt và áo ngủ, “Bình nước nóng hình như hỏng rồi, anh ở lại chỗ em tắm rửa.”

 

Ôn Tửu đành phải để cho anh đi vào. Mười phút sau Yến Luật tắm rửa xong rồi đi ra khỏi phòng tắm, mặc áo ngủ, cầm khăn mặt lau tóc. Anh đã tắm rửa xong, nhìn qua càng tinh thần sảng khoái, đẹp trai đến mê người.

 

Nút áo ngủ chỉ cài ba cái dưới cùng, làn da màu lúa mạch như ẩn như hiện, Ôn Tửu cảm thấy giật mình, vội vàng nhìn ra chỗ khác, đưa máy sấy tóc cho anh.

 

Yến Luật cũng không nhận, ngồi ở trên sô pha, hừ một tiếng: “Em sấy giúp anh.”

 

Ôn Tửu mở máy sấy, ngón tay vuốt ve mấy sợi tóc đen nhánh của anh, gió ấm thổi tới trên ngón tay, tiếp theo, trong lòng đều tràn ngập cảm giác ấm áp. Dinh thự Khuynh Thành thoải mái như vậy, nhưng anh vì cô mà ở lại bên trong căn phòng nhỏ đối diện, còn nhỏ hơn phòng của Ôn Tửu, chỉ có ba mươi mét vuông, điều kiện cũng không được như căn phòng này của Ôn Tửu, thường xuyên hết hỏng cái này lại hỏng cái khác.

 

Sấy khô tóc, cô tắt máy sấy, dịu dàng nói: “Hay là anh trở lại dinh thự Khuynh Thành đi.”

 

Yến Luật lạnh mặt: “Vì sao?”

 

“Điều kiện ở đây không tốt.”

 

“Nơi này có em là được rồi.”

 

Yến Luật thuận miệng đáp một câu, Ôn Tửu lại rung động, trong lòng giống như đang có một làn gió xuân ấm áp thổi qua.

 

Yến Luật giơ tay ôm cô vào lòng, nở nụ cười điển trai mang theo vài phần tự đắc: “Ông ngoại rất thích em, ánh mắt của anh thật tốt.”

 

“Đó là bởi vì em rất tốt, không liên quan gì đến ánh mắt của anh.”

 

Yến Luật khẽ nói: “Đương nhiên là ánh mắt của anh tốt. Liếc mắt một cái đã chọn được đúng người.”

 

“Nếu anh chọn người khác, chắc hẳn cũng sẽ thích người ta đi.”

 

“Em nghĩ rằng anh lại dễ dàng động lòng đến như vậy? Hử?” Yến Luật sa sầm mặt, bình tĩnh nhìn cô, “Úc Thiên Thiên từ thời trung học đã quấn lấy anh, em xem anh đã đối xử với cô ta như thế nào.”

 

Ôn Tửu phì cười: “Cho nên nói, anh giữ thân như ngọc nhiều năm như vậy, là vì chờ em sao?”

 

Yến Luật hừ một tiếng, ôm cô hỏi: “Em cảm thấy tháng năm kết hôn thế nào?”

 

“Ừ, cũng được.”

 

Yến Luật mừng như điên.

 

“Nếu biểu hiện tốt thì tháng năm của năm năm sau đi.”

 

“Năm năm sau? !” Yến Luật suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

back top