Ôn Tửu bị Yến Luật vạch trần nhưng không chịu thừa nhận, đỏ mặt nói: “Em chỉ cảm thấy được cõng rất thoải mái, anh đừng có mà tự mình đa tình.”
“Tự mình đa tình?” Yến Luật nhíu mày, đôi mắt tối sầm lại, cúi đầu làm ra vẻ muốn hôn cô.
Ôn Tửu bị anh đè ép, không thể động đậy, nhìn thấy anh sắp hôn tới, vội la lên: “Anh dám, em sẽ kêu lên.”
Yến Luật cách khuôn mặt cô chưa tới hai mươi xen ti mét, ung dung chờ cô, “Được, em kêu đi. Kêu xong rồi, anh lại hôn.”
Ôn Tửu: “…”
Cô mà kêu lên, ba mẹ và cả Hứa Toản dưới tầng đều sẽ chế giễu cô, hơn nữa hai người mà hòa giải thì đúng là bọn họ cầu còn không được.
Ôn Tửu chỉ có một thân một mình, đành phải đỏ mặt trừng mắt nhìn Yến Luật, tuy rằng dáng vẻ cực hung dữ, nhưng cũng chỉ là một con hổ giấy bó tay chịu trói.
Yến Luật quyết đoán cúi đầu xuống hôn. Tuy rằng mới xa nhau chưa bao lâu, nhưng anh đã quen thân mật với Ôn, đã sớm nghiện hương vị thân thiết với cô, vừa mới gần gũi đã có chút khó kìm lòng nổi, vốn định hôn vài cái liền thôi, nhưng vừa gặp phải cánh môi thơm ngọt của cô liền không khống chế được lại muốn càng nhiều, hôn cô đến mức không có lực chống đỡ, đến khi cô thở hổn hển mới buông cô ra.
“Chẳng lẽ anh nói không tính sao, đã thua cuộc không được nhắc đến tái hợp.”
“Anh không nhắc đến a.” Yến Luật cười cười: “Trước giờ anh chưa từng đồng ý chia tay với em, nếu không có chia tay, thì sẽ không có tái hợp, em nói đúng không?”
“Anh chơi xỏ!”
“Học theo em mà, binh bất yếm trá.”
Ôn Tửu buồn bực không còn lời nào để nói.
Yến Luật nhẹ giọng hỏi: “Em còn đang giận anh à?”
“Không.” Ôn Tửu nói rất chân thành, không giống như là thuận miệng nói cho có lệ, hơn nữa Yến Luật cũng biết cô không phải loại người miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, nếu nói là không, có nghĩa là đã thật sự hết giận.
Yến Luật vừa lòng cười: “Vậy chúng ta coi như là hòa bình rồi nhé.”
Ôn Tửu nghiêm túc nói: “Biết rõ tính cách không hợp, cần gì phải thử lại một lần nữa.”
Yến Luật bình tĩnh nhìn cô: “Không ai phù hợp với em bằng anh, cách nói tính cách không hợp căn bản không thành lập.”
“Đây là anh tự cho là đúng, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”
“Theo em nói, thì phải là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, cô chú đều là người thương em nhất, ngay cả bọn họ đều đứng về phía anh, có thể thấy được anh thật sự tốt.”
Ôn Tửu hừ nói: “Anh còn có thể bảnh chọe hơn được sao?”
“Không phải bảnh chọe, là tự tin.” Yến Luật trầm giọng nói: “Tự tin về ánh mắt của anh, cũng tự tin, anh có thể cho em hạnh phúc.”
Ôn Tửu giật mình, nhìn anh, im lặng không nói.
Yến Luật biết cô đã mềm lòng, liền nói: “Em có biết không, trên thế giới này, có hàng tỷ người, có thể tìm được một người để yêu, nào có dễ dàng gì? Đặc biệt là người đàn ông tốt như anh, nếu như em buông tay, tương lai nhất định sẽ hối hận không kịp.”
Ôn Tửu bị lý do tự luyến của anh chọc cho vừa buồn cười vừa tức giận.
“Hơn nữa, rõ ràng em thích anh, vừa ôm em một lát đã đau lòng không chịu nổi, còn nói chia tay cái gì.”
Ôn Tửu đỏ mặt, nghiêm mặt nói: “Lần trước đồng ý ở bên anh, thật ra là em có chút xúc động, cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, lúc này em phải lý trí hơn, nhìn xem biểu hiện của anh như thế nào. Nếu anh biểu hiện tốt thì khôi phục thân phận bạn trai của anh, nếu biểu hiện không tốt thì loại bỏ hoàn toàn.”
Nói cả buổi, vẫn còn đang thử việc. Trong lòng Yến Luật chán nản mất một nửa, không tình nguyện hừ một tiếng.
Ôn Tửu nhìn ra anh không vui, liền nói: “Nếu không muốn, bây giờ có thể từ chức luôn, em không giữ.”
“Ai nói anh muốn từ chức. Thử việc trong bao lâu?”
“Ba tháng.”
Yến Luật sa sầm mặt, hừ nói: “Không được, quá dài, ba ngày.”
Ôn Tửu nói: “Ba ngày quá ngắn.”
Nghĩ đến thời gian dài như vậy, lại còn danh bất chính ngôn bất thuận, Yến Luật thật sự cảm thấy mình không thể chịu đựng được, hơn nữa ngộ nhỡ trong ba tháng này lại có người đàn ông ưu tú khác xuất hiện, khiến Ôn Tửu động lòng, cơ hội chuyển thành chính thức lại càng xa vời, ví dụ như vị bác sĩ trong phòng khám bệnh, Ôn Tửu cứ nhìn anh ta chằm chằm.
Cho nên, ba tháng, tuyệt đối không được.
Yến Luật suy nghĩ một chút, uy hiếp nói: “Ba ngày. Nếu em không đồng ý, anh sẽ nói chuyện em ứng tuyển làm bạn gái hồi tết âm lịch cho cô chú biết.”
Ôn Tửu cười một tiếng: “Anh dám nói cho họ biết, em sẽ mách ông ngoại anh, ai sợ ai a, hừ.”
“Không sao, ông ngoại anh đã biết rồi.”
Ôn Tửu giật nảy mình: “Hả? Ông đã biết?”
Yến Luật nói: “Ngày đó anh không đến nhà em là vì chuyện này bị ông ngoại biết được, tức giận đến đột nhiên phát bệnh phải đi bệnh viện.”
Ôn Tửu vội hỏi: “Làm sao mà ông biết được?”
“Có người chuyển phát nhanh tài liệu đến. Ông vừa nhìn thấy thì hiểu hết.”
Ôn Tửu hỏi: “Là ai gửi chuyển phát nhanh? Là Úc Thiên Thiên hay là Thương Cảnh Thiên?” Cô không nghĩ ra trừ hai người này còn có ai khác, Hứa Đình Đình hẳn là sẽ không làm như vậy, không hề có lợi cho cô ấy, Yến Luật lại không có quan hệ gì với cô ấy.
Yến Luật không quan tâm nói: “Sẽ không nằm ngoài hai người đó đi. Cái hạng mục kia, anh đã không làm nữa. Trước kia anh cảm thấy Thương Cảnh Thiên tuy rằng lăng nhăng phong lưu, nhưng kinh doanh rất giỏi, lại biết cách móc nối quan hệ, cho nên không quá để ý nhân phẩm của anh ta, hiện tại xem ra, về sau muốn hợp tác với người khác, cần phải thận trọng xem xét nhân phẩm của đối phương.”
Ôn Tửu càng thêm giật mình, khó có thể tin hỏi: “Anh cứ vứt bỏ hạng mục này như vậy sao?”
Yến Luật gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Không có hạng mục nào quan trọng hơn em cả.”
Ôn Tửu trong lòng đặc biệt rung động, im lặng không nói nhìn anh, mặc dù cô có ôm oán hận đối với Thương Cảnh Thiên, nhưng vẫn không thể mở miệng yêu cầu Yến Luật hủy bỏ sự hợp tác với anh ta, dù sao hạng mục này rất có triển vọng, lại đã đi tới thời khắc mấu chốt, cô không thể yêu cầu Yến Luật vì ân oán cá nhân của cô, mà vứt bỏ lợi ích lớn như vậy.
Cho nên đây vẫn là một khúc mắc trong lòng cô, nhưng hiện tại, khúc mắc này đã được Yến Luật dễ dàng tháo gỡ như vậy. Từ nay về sau, anh không còn là người hợp tác với Thương Cảnh Thiên nữa.
Ôn Minh Nguyệt vẫn nói, trên thương trường không thể làm việc theo cảm tính, nhưng việc Yến Luật làm theo cảm tính lại khiến cô thấy cảm động và ấm áp như vậy. Cô thích người đàn ông chí tình chí nghĩa, yêu ghét rõ ràng như vậy.
Từ trong đôi mắt trong suốt của Ôn Tửu, Yến Luật như thấy được sự dao động tâm lý của cô lúc này, liền cong khóe môi nở nụ cười: “Có phải rất cảm động không? Vậy lấy thân báo đáp đi.”
Ôn Tửu đỏ mặt lên. Quyết tâm chia tay vốn nghĩ rằng không thể phá vỡ được, ai ngờ mới chỉ hai ngày ngắn ngủi đã sụp đổ, trước mắt lại càng cách xa ngàn dặm.
Yến Luật nhíu mày: “Ba ngày thử việc có phải quá dài không? Anh cảm thấy ba phút cũng đủ rồi.”
Ôn Tửu vừa buồn cười vừa tức giận, lườm anh một cái: “Ba ngày. Không thể ngắn hơn nữa.”
“Được, ba ngày.” Yến Luật tươi cười tràn đầy tự tin, việc khôi phục thân phận bạn trai ba ngày sau như ván đã đóng thuyền.
“Em muốn đi ngủ, tạm biệt.” Ôn Tửu cảm thấy anh còn tiếp tục kì kèo thì rất có khả năng sẽ biến thành ba phút, cho nên vội vàng tiễn khách.
Yến Luật đạt được thành công lớn, cười cười đứng lên, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Ôn Tửu sửa sang lại đầu tóc, đột nhiên có chút ngượng ngùng nhìn anh. Ý chí chia tay kiên định như vậy, lại dễ dàng bị phá tan như thế rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, cổ chân Ôn Tửu đã khỏi hoàn toàn, có thể hoạt động tự nhiên.
Làng du lịch được xây ở dải đất đồi núi vùng ngoại ô, vào buổi sáng, không khí vô cùng tươi mát, Ôn Tửu thay quần áo xong liền đi đến trường đua ngựa. Thứ nhất là muốn đi cưỡi ngựa, thứ hai cũng muốn đi cảm ơn vị bác sĩ ngày hôm qua.
Đến phòng khám bên cạnh trường đua ngựa, hành lang gấp khúc rất im ắng, Ôn Tửu đi đến trước cửa phòng khám bệnh, trong phòng khám chỉ có Thẩm Nguy Nhiên, trên bàn đặt một chén trà xanh và một quyển sách thuốc, anh đang tưới nước cho một chậu cây văn trúc đặt trên bệ cửa sổ, bóng dáng cao gầy tao nhã.
Ôn Tửu gõ gõ cửa, Thẩm Nguy Nhiên xoay người lại thấy là cô, cười cười: “Chào cô, chân đã khỏi rồi đúng không?”
Ôn Tửu mỉm cười nói: “Đã khỏi rồi, cố ý đến cảm ơn anh. Ngày hôm qua tôi đi vội quá, còn chưa hỏi tên anh.”
“Không cần khách sáo, tôi tên là Thẩm Nguy Nhiên, bác sĩ của bệnh viện hạng nhất trực thuộc đại học y.” Thẩm Nguy Nhiên cười gật đầu: “Mời ngồi.”
“Tôi còn tưởng rằng anh là bác sĩ ở đây.”
“Không, là ông nội tôi khám bệnh ở đây, bạn ông mất, hai ngày nay không đến, vừa đúng lúc tôi được nghỉ nên lại đây làm thay ông hai ngày.”
Ôn Tửu cười: “Hóa ra là hạnh lâm thế gia (*).”
[(*) hạnh lâm là danh từ chuyên dùng cho thầy thuốc, hạnh lâm thế gia: chỉ gia đình có truyền thống làm nghề y.]
Đang nói chuyện, trước cửa chợt hiện lên bóng người, Yến Luật thế mà đang đứng ở cửa. Từ sáng sớm anh đã không thấy Ôn Tửu đâu, nghe Hứa Toản nói cô đến trường đua ngựa, còn tưởng rằng cô đến cưỡi ngựa, kết quả đi đến trường đua ngựa, cũng không tìm được người, phát hiện ra từ sáng tinh mơ cô đã đến tìm Thẩm Nguy Nhiên nói chuyện phiếm.
Anh gắng nặn ra một nụ cười, gật đầu với Thẩm Nguy Nhiên, sau đó liền không chút khách sáo đặt tay lên bả vai Ôn Tửu, khom người hỏi: “Sao không ăn sáng mà đã chạy đến đây rồi?”
Giọng nói ân cần, động tác vô cùng thân thiết như vậy tự nhiên là muốn tuyên bố rõ ràng mối quan hệ giữa anh và Ôn Tửu cho Thẩm Nguy Nhiên biết.
Ôn Tửu nói: “Em định đi cưỡi ngựa một lát rồi mới đi ăn, bây giờ em không đói bụng.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Yến Luật không nói thêm gì nữa liền kéo Ôn Tửu đứng dậy, sau đó cười cười với Thẩm Nguy Nhiên: “Không quấy rầy anh làm việc nữa.”
Ôn Tửu đành phải chào tạm biệt Thẩm Nguy Nhiên.
“Tạm biệt, bác sĩ Thẩm.”
“Tạm biệt.”
Ra phòng khám bệnh, Yến Luật liền hỏi: “Em đã biết tên của anh ta rồi?”
Ôn Tửu nghe thấy giọng anh có vị chua, cố ý nói: “Đúng vậy, anh ấy tên là Thẩm Nguy Nhiên, là bác sĩ của bệnh viện hạng nhất trực thuộc đại học y, thật đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh tuấn phóng khoáng a.”
Sắc mặt Yến Luật càng lúc càng khó coi.
“Tay anh ấy rất đẹp, anh có để ý không?”
Yến Luật không chút khách sáo chìa bàn tay ra, lập tức đưa đến gần mũi Ôn Tửu, không phục hỏi: “Đẹp hơn tay anh sao?”
Ôn Tửu gật đầu: “Đúng vậy, đẹp hơn tay anh.”
Ánh mắt Yến Luật tối sầm lại, cầm tay Ôn Tửu thật chặt. Ôn Tửu dùng sức muốn rút ra, Yến Luật tất nhiên là khỏe hơn cô, nhẹ nhàng nắm thôi mà cô dùng lực thật mạnh cũng không thể rút ra được.
Yến Luật hừ một tiếng: “Dù đẹp hơn nữa cũng vô dụng. Đời này em cũng chỉ có thể chạm vào tay anh.”
Ôn Tửu nói: “Lòng dạ hẹp hòi. Thử việc thêm một tháng.”