Yến Luật trở lại Lục Nhân Các, lấy ra hai bản thực đơn mà Ôn Tửu đưa cho anh. Anh vô cùng nhẫn nại ngồi đọc từ đầu đến cuối một lượt, chọn ra hai món ăn dễ làm nhất, một là trứng tráng sốt cà chua, một món nữa là salad dưa chuột, dự định ra tay tập luyện.
Hết giờ làm việc ngày hôm sau, anh liền đi siêu thị mua 1,5 kg cà chua, 1,5 kg dưa chuột, một giỏ trứng gà. Về phần vì sao lại mua nhiều như vậy, chủ yếu là vì anh lo một lần không thành công, phải làm lại mấy lần.
Một người đàn ông thông minh một đường học thành tài như anh, chuyện nhỏ này sao có thể làm khó anh, anh không làm được chỉ là do anh không muốn xuống bếp. Anh vừa ra tay sẽ dễ như trở bàn tay, làm hai món ăn thật sự là vô cùng đơn giản. Vốn là anh còn định luyện tập mấy lần, không ngờ tới ngay lần đầu tiên đã thành công rồi.
Anh không khỏi vênh váo tự đắc lôi điện thoại di động ra, gọi cho Ôn Tửu: “Em trở về đi, anh đã học nấu ăn xong rồi.”
Ôn Tửu vừa nghe giọng điệu đắc ý không kiềm chế được của Yến Luật trong điện thoại, nên nửa tin nửa ngờ, “Thật sao?”
Ngay lập tức Yến Luật chụp ảnh khay thức ăn gửi cho cô. Ôn Tửu vừa nhìn thấy, thật đúng là có hình có dạng, liền giữ lời hứa trở lại Lục Nhân Các, bởi vì chìa khóa phòng ở trong tay Yến Luật, nên đi nhấn chuông cửa nhà Yến Luật.
Yến Luật mở cửa phòng, mặc một bộ đồ len ở nhà, màu gạo và màu lam đan xen, tôn lên vẻ đẹp trai tuấn tú, cảnh đẹp ý vui. Ôn Tửu nghĩ đến những lời mẹ nói, không nhịn được mà càng đồng ý sâu sắc, trong nhà có một người đàn ông đẹp trai cao ráo như vậy đúng thật là cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Vào trong phòng, Ôn Tửu đánh giá xung quanh. Đây là lần đầu tiên cô đi vào phòng Yến Luật, bởi vì lúc trước đều là Yến Luật đi đến nhà cô, cô chưa từng đi đến nhà anh.
Để thuận tiện cho việc đi làm, Ôn Tửu tính sống ở Lục Nhân Các trong thời gian dài, cho nên sau khi thuê nhà đã chăm chỉ trang trí bày biện lại một phen, đồ dùng trong nhà cũng là do cô mua mới để ở cho thoải mái.
Yến Luật thuê nhà chỉ vì Ôn Tửu, căn bản không tính sẽ ở chỗ này lâu dài, cho nên mặc dù có đổi đồ dùng trong nhà, nhưng không nghiêm túc bài trí như Ôn Tửu. Ôn Tửu đã đến dinh thự Khuynh Thành, biết Yến Luật là người rất chú ý chất lượng cuộc sống, cho dù ở quê, thiết kế trang trí nhà cửa cũng không hề kém biệt thự ở tỉnh, diện tích phòng vệ sinh cũng lớn hơn so với phòng khách này, đã quen ở nơi có điều kiện tốt như vậy, Yến Luật săm soi thế lại bỏ qua biệt thự thoải mái như dinh thự Khuynh Thành mà chịu ấm ức ở trong căn phòng sơ sài như thế này, trong lòng Ôn Tửu đích thực là cảm động.
Yến Luật đưa Ôn Tửu đến trước bàn ăn, đắc ý dào dạt chỉ vào hai đĩa thức ăn đặt trên bàn, vẻ mặt chờ được khen ngợi.
Ôn Tửu cầm lấy đôi đũa, nếm thử một miếng, “Ừm, cũng được. Tiếp tục cố gắng.”
“Tiếp tục cố gắng?” Yến Luật nhíu mày, đột nhiên có cảm giác không ổn, đây là có ý gì?
Ôn Tửu cười khanh khách nhìn anh, “Bây giờ là thử việc, không phải là vẫn còn một tháng sao? Anh học xong một món ăn thì sẽ giảm được một ngày thử việc.”
Yến Luật cảm thấy trước mặt tối sầm lại, đây chẳng phải có nghĩa là anh phải học làm ba mươi món ăn sao?
“Không được, học xong một món ăn, giảm mười ngày.”
Ôn Tửu cười: “Giảm hai ngày đi.”
Yến Luật tất nhiên không hài lòng, bắt đầu cò kè mặc cả.
Ôn Tửu nhìn thấy anh tha thiết như vậy, cũng lửng lơ đồng ý với mặc cả của Yến Luật.
“Vậy ở giữa đi, học xong một món ăn giảm năm ngày.”
Yến Luật tính toán, như vậy chỉ cần mình học nấu được sáu món ăn thì sẽ kết thúc thử việc, trong lòng xem như miễn cưỡng đồng ý, thế này còn được.
Ôn Tửu nói: “Chìa khóa của em đâu?”
Yến Luật lấy chìa khóa ra đưa cho cô, sau đó nói: “Lát nữa đi ăn cơm với anh.”
Ôn Tửu nhìn hai món ăn anh làm, nở một nụ cười dịu dàng vô cùng: “Những món ăn này đều nguội rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, em mời.”
Yến tiên sinh làm lần đầu tiên, trong lòng Ôn Tửu tự có đánh giá, nhưng vì muốn khích lệ anh, không ăn ngon cũng không thể nói ra. Yến tiên sinh cao ngạo như vậy không chịu được đả kích.
“Em về trước, anh thay quần áo xong thì qua gọi em.”
Ôn Tửu cầm lấy chìa khóa trở về phòng của mình, vừa đẩy cửa ra, mùi thơm thanh nhã xông vào mũi, trên tủ tivi để hoa hồng và bách hợp tươi mới thơm ngát, cá nhỏ vẫn còn sống, nước màu xanh trong.
Cô đã mấy ngày không về, bên trong nhà vẫn sạch sẽ không một hạt bụi.
Ôn Tửu đưa tay lau nhẹ trên bàn trà, rất sạch sẽ, thành phố Z thời tiết khô ráo, bão cát lớn, cho dù có đóng cửa sổ, mấy ngày không quét dọn cũng sẽ có bụi, hiển nhiên là đã được lau dọn.
Đây là anh quét dọn vệ sinh hộ cô sao?
Vừa nghĩ tới Yến tiên sinh chưa từng dùng ngón tay cao quý ngạo mạn làm việc gì, thế mà lại cầm khăn lau dọn vệ sinh hộ cô, rung động trong lòng Ôn Tửu đều biến thành cảm động.
Cô cởi áo khoác ngoài, mắc trên giá áo, tùy ý nhìn qua phòng ngủ. Trên giường để quần áo cô đã giặt sạch lúc trước khi đi, anh thu lại giúp cô. Ôn Tửu đi tới, có chút buồn cười, cách gấp quần áo thật là buồn cười, vừa nhìn là biết anh chưa làm bao giờ, cô lại gấp lại một lần nữa, kết quả là cầm quần áo ngủ trên cùng thì cô liền lúng túng rồi.
Quần lót và áo chíp anh cũng thu giúp cô, vừa nghĩ đến việc anh chạm vào những thứ này, mặt Ôn Tửu liền nóng lên, trong lòng nhộn nhạo. Sự thay đổi của Yến Luật khiến cô cảm thấy vừa ấm áp vừa động lòng.
Chuông cửa vang lên, Ôn Tửu lấy lại tinh thần, mở cửa ra nhìn thấy Yến Luật đã đổi lại quần áo rồi, ngọc thụ lâm phong đứng ngoài cửa.
Ôn Tửu khóa cửa, cười với anh: “Cảm ơn anh đã quét dọn phòng giúp em.”
“Có phải là rất cảm động không?” Yến Luật lập tức bày ra vẻ mặt chờ được khen ngợi, mắt sáng lấp lánh.
Ôn Tửu vốn định nói là cô cảm động, lại bị vẻ mặt này làm cho không nói ra nổi.
Hai người đi vào thang máy, Ôn Tửu nhẹ nhàng nói: “Hay là anh trở về đi, anh ở đây, đi làm vừa xa, điều kiện cũng không tốt.”
Yến Luật nhìn cô: “Nếu về thì ở cách em xa quá.”
Mặt Ôn Tửu hơi nóng, xem ra, anh tính sẽ ở chỗ này lâu dài.
Yến Luật đột nhiên ôm lấy cô, cười đắc ý: “Em đau lòng vì anh rồi phải không?”
Ôn Tửu vội vàng đẩy anh ra: “Mau buông em ra, trong thang máy có camera đấy.”
“Không buông, nếu em đau lòng vì anh thì anh và em cùng về nhé, về ở dinh thự Khuynh Thành?”
Ôn Tửu đỏ mặt, “Anh nằm mơ rồi đấy.”
Yến Luật lập tức bày ra bộ dạng Liễu Hạ Huệ, nghiêm mặt nói: “Có rất nhiều phòng, em thích ở phòng nào cũng được.” Ngụ ý không phải là ở chung, chỉ là ở cùng nhà rất trong sáng.
Ôn Tửu chỉ nói một tiếng “Không cần.”
Yến Luật thất vọng hừ một tiếng, xem ra chỉ có kết hôn mới có thể ngày ngày ở cùng một chỗ với cô.
Ôn Tửu đột nhiên nhớ đến Yến Hoan, hỏi: “Em gái và ba anh không ở dinh thự Khuynh Thành sao?”
“Bọn họ ở chỗ khác.” Dừng một chút, Yến Luật lại nói: “Mẹ của Yến Hoan đã về, vừa sinh con gái, có lẽ rất là không vui.”
Nhắc tới đề tài này, thật là có chút khiến cho người ta khó xử. Có điều người Ôn Tửu thích là Yến Luật, cũng không có liên quan gì lắm đến ba và mẹ kế của anh, ông bà nội của Yến Luật là hai ông bà già rất dễ khiến người khác yêu mến.
Yến Luật lái xe đưa Ôn Tửu đến quán ăn mà hai người cùng ăn lần đầu tiên, có cảm giác ấm áp của chốn cũ. Ăn cơm xong, hai người cùng trở lại Lục Nhân Các.
Yến Luật còn muốn ở cùng Ôn Tửu thêm một lúc, Ôn Tửu cầm lấy tay nắm cửa, tinh nghịch nói: “Thử việc nha, Yến tiên sinh.”
Yến Luật cắn răng.
“Cố gắng lên, Yến tiên sinh.”
Yến Luật bất mãn nói: “Em có thể không gọi anh là Yến tiên sinh không?”
Ôn Tửu cười càng thêm tinh nghịch: “Anh là đàn ông, không gọi là tiên sinh chẳng lẽ gọi lại là nữ sĩ?”
“Tạm biệt.” Ôn Tửu cười muốn đóng cửa, Yến Luật dùng một chân chặn cửa lại, ôm Ôn Tửu ra ngoài, đặt trên khung cửa, sau đó hung hăng hôn một phen rồi mới buông tay.
Ôn Tửu xoa xoa đôi môi hơi đau, nói: “Đau quá, anh là cún sao?”
Yến Luật véo eo cô, trầm giọng nói: “Không được gọi anh là Yến tiên sinh, sau này chỉ có thể gọi tên anh, hoặc là.”
“Hoặc là cái gì?”
Yến Luật dán vào tai cô, nói một câu, Ôn Tửu đỏ bừng cả mặt, dùng sức đẩy anh: “Còn đang thử việc, anh đừng nghĩ quá xa.”
“Không xa.” Yến Luật hai mắt nóng bỏng nhìn cô.