Tình Cũ Như Mộng

Chương 41: Bọn anh sẽ không kết hôn

Doãn Gia Hoa bất giác siết chặt bờ vai Quan Hiểu, anh hoàn toàn quên đi phong độ: “Em biết em đang nói gì không, Quan Hiểu? Em biết ông ta là ai không? Em cảm thấy em đi theo ông ta thì sẽ hạnh phúc sao? Ông ta đã cưới bao nhiêu đời vợ em biết không?”

 

Quan Hiểu lẳng lặng nhìn anh: “Em thì có tốt đẹp gì hơn chứ, cũng có một đời chồng, còn chưa ly hôn thì đã ở cùng người khác, bị chồng bắt gian tại trận, anh nói xem người phụ nữ như em đây có gì tốt chứ…”

 

Cuối cùng đáy mắt cô đã không còn bình lặng nữa, mơ hồ lóe lên tia bi thương.

 

Doãn Gia Hoa nhìn cô, lòng đau như dao cắt: “Tại sao nhất định phải sỉ nhục bản thân mình như vậy? Em có thể ở bên ông ta, vậy tại sao lại không thể ở bên anh? Anh không đủ thỏa mãn em ư?”

 

Sợ anh lại nói thêm lời khiến hai bên lại tổn thương, Quan Hiểu buông ta anh ra, quay trở về xe.

 

Cô đưa lưng về phía Doãn Gia Hoa, vừa định bước đi, tay lại bị giữ lại: “Quan Hiểu, em hãy nói rõ ràng cho anh! Xem như anh cầu xin em!” Lời van xin của anh khiến lòng cô thắt nghẹn.

 

“Em không thể hết lần này đến lần khác khiến anh chết không rõ ràng như vậy được.”

 

Quan Hiểu nhắm mắt, cố nuốt những giọt lệ tuôn trào, cô cắn chặt môi,hít sâu một hơi rồi quay đầu lại: “Được, nói thật em không phải là người phụ nữ tốt lành gì, cũng không sợ anh biết được lịch sử tình trường của mình. Trước đây là em đã quyến rũ anh, trước đó còn lèo khèo người khác, Không phải anh muốn biết vì sao em lại quen ông ấy sao?” CÔ đưa mắt về hướng xe rồi lại quay đầu nhìn anh: “Bởi vì, lúc em còn du học ở bên Úc, bọn em cũng đã từng có thời gian vui vẻ bên nhau.”

 

Khuôn mặt Doãn Gia Hoa trắng bệch, anh nhìn Quan Hiểu bằng ánh mắt hoàn toàn không thể tin được.

 

Đúng lúc Quách Hồng Đồ xuống xe, ông lịch sự tách tay Doãn Gia Hoa ra, cười nói: “Doãn tổng, chuyện gì cũng từ từ, cứ lôi kéo như vậy, thật không khiếm nhã lắm.” Ông nắm bờ vai Quan Hiểu, kéo về phía mình.

 

Doãn Gia Hoa nhìn ông ta rồi lại nhìn Quan Hiểu, hai người họ bên nhau kề vai, trong chớp mắt anh cảm thấy hoàn toàn mất hết hy vọng.

 

Đằng sau không ngừng vang lên tiếng còi thúc giục, Quách Hồng Đồ nhìn Doãn Gia Hoa nói: “Doãn tổng, chúng ta ngán đường như vậy thật không tốt, đã không còn gì nói vậy tôi đưa Quan Hiểu đi trước.” Ông ta nắm tay QUan Hiểu cùng lên xe.

 

Doãn Gia Hoa nhìn xe Quách Hồng Đồ rời đi, nghĩ đến những lời Quan Hiểu vừa nói, nghĩ đến bàn tay Quách Hồng Đồ đặt lên vai cô, trước mắt anh tối sầm lại, cơ hồ như tất cả đều sụp đỗ.

 

Anh cố trụ vững, từng bước quay về xe.

 

Mỗi bước đi, dường như có thể nghe thấy tiếng lòng vỡ vụn.

 

Anh không biết mình đã lên xe như thế nào, cũng không biết mình đã khởi động xe như thế nào, chỉ biết mình đã phóng xe rất nhanh, mà lái đi đâu ngay chính anh cũng không rõ.

 

Anh nhấn ga, lái đi không mục đích, trong lòng vừa đau lại vừa hận.

 

Đôi mắt không hiểu sao lại tờ nên lờ mờ, anh không biết cột đèn giao thông là đèn đỏ hay đèn xanh, anh dụi dụi mắt, càng dụi lại càng mơ hồ. Bên tai đột nghiên vang lên tiếng còi rín rít.

 

Anh buông tay, nhìn thấy chiếc xe đang nghiêng lệch đường.

 

Anh vội đạp phanh, đánh tay lái qua hướng ngược lại.

 

Một cú sốc dữ dội,anh dừng lại.

 

Cuối cùng xe cũng dừng, anh thởdài nhẹ nhõm, may đã thoát khỏi chiếc xe trước mặt. Nhưng tại sao anh lại khó chịu thế này,không thể động đậy được.

 

Trên mặt nong nóng. Anh không khỏi cười nhạo bản thân, sao lại còn có thể vì người phụ nữ đó mà rơi lệ cơ chứ.

 

Anh nâng tay sờ mặt, cánh tay như nhũn ra, anh giật mình, sao thoáng cái anh đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.

 

Bàn tay chạm vào dòng chất lỏng ấm áp.

 

Anh nghĩ nước mắt mình đúng thật là nhiều, sao lại giống người phụ nữ đó thế kia chứ.

 

Phải mất một lúc anh mới đưa bàn tay ra trước mặt, anh không nhịn được cười vang lên.

 

Hóa ra là máu.

 

Một giây trước khi ngất đi, anh đột nhiên nghĩ, nếu cô đã tuyệt tình thế, vậy tại sao vẫn còn giữ chiếc nhẫn anh tặng.

 

**

 

Từ lúc Quách Hồng Đồ đưa cô lên xe, cô vẫn cúi đầu không lên tiếng.

 

Quách Hồng Đồ tự cười bản thân: “Không ngờ, có một ngày, Quách Hồng Đồ tôi lại trở thành công cụ cho một người phụ nữ.”

 

Quan Hiểu ngẩng đầu, chân thành xin lỗi ông ta: “Xin lỗi đã lôi anh vào chuyện hỗn độn này.”

 

Quách Hồng Đồ tự nhiên cười: “Có gì mà xin lỗi chứ, dù sao tôi cũng vui vẻ chấp nhận.”

 

Thoáng chốc Quan Hiểu không biết nên nói gì.

 

Quách Hồng Đồ nhìn vành mắt ửng đỏ của cô không khỏi than thở: “Em yêu cậu ta vậy sao? Yêu đến mức cho dù ngoại cậu ta đưa ra yêu cầu gì em cũng sẽ tự mình âm thầm chịu đựng?”

 

**

 

Ngày hôm đó, khi Quan Hiểu rời nhà Doãn Gia Hoa quay về biệt thự Quách Hồng Đồ thay quần áo. Cũng may khi ấy Quách Hồng Đồ không có nhà, cô miễn phải giải thích chuyện xấu hổ tối qua đã làm. Thay xong quần áo, cô lái xe đến công ty Hồng Đồ lên gặp ông ta.

 

Nhìn thấy cô không sao, ông ta cũng không gặn hỏi cô đêm qua đã làm gì.

 

Có đôi khi cô tự nghĩ, tại sao bản thân mình lại không dứt khoát yêu luôn Quách Hồng Đồ đi? Một người đàn ông tinh tế, dù biết tất cả nhưng không bao giờ để người ta vào tình trạng lúng túng,nếu như yêu ông ta, cô sẽ “tiết kiệm” được rất nhiều chuyện phiền não.

 

Cô quay trở lại văn phòng mình.

 

Cả buổi sáng cô luôn bị phân tâm, không ngừng nhớ lại hình ảnh đêm qua,trong lòng vừa phiền muộn lại vừa ngọt ngào. Về sau phải làm sao giờ? Chuyện của Mạnh Đông Phi vẫn chưa giải quyết xong, cô có thể quay lại bên anh không? Lúc sáng anh hỏi cô sáu năm trước vì sao lại rời bỏ anh, hiện tại cô có thể nói cho anh nguyên do không?

 

Đang lúc suy nghĩ miên man thì điện thoại reo lên. Là tiếng chuông từ chiếc điện thoại lỗi thời của hai người. Chuông vừa vang lên cô liền bắt máy.

 

Anh hỏi cô: “Em đang làm gì đấy?” Thanh âm anh khàn khàn, nghe có chút gợi cảm lại mang theo phần lười biếng, lòng cô lại trở nên yếu đuối.

 

“Đang làm việc.” Cô nhẹ nhàng trả lời anh, rồi tò mò hỏi: “Anh thì sao?”

 

“Đang nhớ em.” Anh không hề chần chừ liền nói.

 

Trái tim cô tựa như tan chảy thành nước.

 

“Tối nay…” Cô nghe thấy anh nói hai từ “tối nay” vẫn còn chưa kịp nghe hết thì có người không màng gõ cửa đã xông thẳng vào.

 

Cô nhìn người đến, hoảng hốt, liền khẽ nói vào điện thoại: “Bên em đang có việc, chúng ta nói chuyện sau nhé, em cúp máy trước đây.” Cô cố gắng giữ bình tĩnh nói hết câu, không biết đầu bên kia có thể nghe ra âm thanh khác thường của cô không.

 

Cô tắt máy, đứng dậy. Cô thư ký vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt cô khẽ giải thích: Bà cụ muốn lên tìm cô, còn không cho tôi thông báo, nhìn thấy bà cụ ngồi xe lăn lại còn treo bình truyền dịch, tôi vừa muốn ngăn nhưng lại không dám! Tôi còn không biết làm thế nào thì bà cụ đã xông vào…”

 

Cô trấn an cô thư ký, bảo cô ta ra ngoài trước. Phòng làm việc của cô ngay trước mặt phòng làm việc của Quách Hồng Đồ, từ sáng đến giờ cô cứ thẫn thờ không để ý Quách Hồng Đồ vẫn còn ở bên kia hay đã đi họp rồi, cô sợ lại quấy rầy đến ông ta, cô quay đầu nhỏ giọng nói với vị khách không mời mà đến: “Ngoại, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”

 

Người đến là ngoại Doãn Gia Hoa.

 

Bà cụ ngồi trên xe lăn, thở nặng nề nói: “Đừng gọi ta là ngoại, ta đây không dám nhận, cứ gọi ta là bà là được rồi.” Nói xong bà ra hiệu cho cô y tá đẩy mình đi ra.

 

Phía cuối hành lang là khu vực nghỉ ngơi, họ đi đến đó.

 

Quan Hiểu dừng lại, khi vừa ngoảnh đầu lại cô hoàn toàn giật mình.

 

Ngoại lại đang cố gắng vật lộn đứng xuống xe, xem ra muốn quỳ gối trước cô.

 

Quan Hiểu hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ bà: “Ngoại…bà…bà đừng như vậy! Bà có chuyện gì cứ mở miệng nói với cháu!”

 

Bà vất vả dừng lại, cô ý ta dìu bà ngồi lên xe, bà thở nặng nề nhìn Quan Hiểu nói: “Sáu…sáu năm trước, ta đã cầu xin cô, xin cô hãy buông ta thằng Tiểu Gia, cô…cô khi đó không phải đã đồng ý với ta rồi sao? Vì…vì sao…sáu năm sau cô lại quay trở về tìm nó? Cô…cô biết không…nếu như cô không quay trở lại, Tiểu Gia…nó đã kết hôn với Lộ Lộ rồi! Cô…cô biết không, bởi vì cô mà Tiểu Gia và Lộ Lộ đã chia tay! Chuyện này…Tiểu Hoa không dám để ta biết…Lộ…Lộ Lộ là con bé ngốc, thế mà cũng nghe lời nó gạt ta…nếu như hôm qua ta không gọi điện thoại cho nó hỏi, tại sao không đến bệnh viện thăm ta, có lẽ cho đến hôm nay ta cũng không biết, cô lại đi tìm Tiểu Gia!”

 

Ngoại vừa nói xong, đã tức giận thở không nổi, cô y tá bên cạnh sợ hoảng hốt: “Tiểu thư, cô hãy nói gì để trấn an bà cụ đi, không thể để bà kích động được!”

 

QUan Hiểu luống cuống không biết làm sao, giúp bà vuốt ngực: “Bà, bà đừng kích động, có gì bà cứ từ từ nói.”

 

Ngoại hất tay cô ra: “Cô, không phải cô đã nói, Tiểu Gia xứng đáng gặp người tốt hơn! Tôi, tôi hỏi cô, không phải cô đã hứa với ta rồi, sao lại không giữ lời.”

 

Quan Hiểu cảm thấy toàn thân tê dại, cô cắn răng gật đầu.

 

Ngoại dường như an tâm phần nào: “Lộ…Lộ Lộ con bé một lòng vì Tiểu GIa, con bé chưa từng kết hôn, cũng có thể sinh con, xem..xem như là vì Tiểu Gia, tôi cầu xin cô lần nữa, hãy…hãy buông tha Tiểu Gia đừng đến tìm nó nữa, được không?”

 

Lòng cô rối rắm, không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy vành mắt nóng hổi, ngực đau nhói.

 

Thấy cô không lên tiếng, ngoại lại bắt đầu vùng vẫy muốn quỳ xuống.

 

Bà cụ giày vò bản thân gần như sắp ngất đi, cô hết hồn khiếp vía, vội vã chạy đến đỡ bà. Bà cầm lấy tay cô chờ đợi câu trả lời.

 

Cô rươm rướm nước mắt, ánh mắt giăng kín tầng sương mờ nhìn khuôn mặt nhăn nheo của bà, lòng cô đau thắt lại, chậm rãi gật đầu.

 

Cuối cùng bà cụ cũng dần bình tĩnh trở lại, cô ý tá đẩy xe đưa bà rời khỏi. Quan Hiểu vô hồn quay lại phòng làm việc.

 

Bỗng dưng một bóng lưng từ đằng sau đi đến.

 

Cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người đó.

 

Là Quách Hồng Đồ.

 

“Trong phòng họp quá bí bách, tôi ra đây hút điếu thuốc, không ngờ lại…” Quách Hồng Đồ nhún vai, không biết làm sao.

 

Quan Hiểu cảm thấy ngại ngùng, khốn đốn không biết phải trốn đi đâu.

 

Cô cúi đầu, muốn quay về phòng làm việc, lại bị Quách Hồng Đồ kéo lại. Ông kéo cô vào góc khuất, để cô tựa vào lòng mình.

 

“Đúng là cô ngốc, hôm nay tôi cho em mượn ôm đấy, muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng kiềm nén!”

 

QUan Hiểu tựa trong lòng ngực anh khóc nức nở.

 

Ông dịu dàng vỗ lưng an ủi cô.

 

Rất lâu sau cô mới ngừng khóc, khẽ hỏi ông: “Có phải số phận của con người, hạnh phúc hay không đều đã được định trước?”

 

Ông thấp giọng cười: “Cái này tôi không biết, tôi chỉ biết một người đối xử với người khác tốt vô điều kiện, đây là điều đã định trước, ví dụ như em đối với Doãn Gia Hoa, tôi đối với em!”

 

Quan Hiểu trầm mặc trong ngực ông một hồi.

 

Lâu sau, cô nói: “Tôi không đáng!”

 

ÔNg lại cười: “Nhưng đây là điều đã được định sắn.”

 

**

 

QUách Hồng Đồ nhìn đôi mât đỏ bửng của cô, khẽ thở dài: “Em yêu cậu ta vậy sao? Yêu đến mức cho dù ngoại cậu ta đưa ra yêu cầu gì em cũng sẽ tự mình âm thầm chịu đựng?” Ông bất đắc dĩ lắc đầu: “Lẽ nào tất cả thật sự đã được định trước.”

 

Những giọt lệ vương trên hàng mi dài: “Năm đó nếu như tôi không đi chọc ghẹo anh ấy, thì bây giờ anh ấy đã không phải đau khổ thế này. Những gì tôi có thể làm được cho anh ấy cũng chỉ có chừng này thôi. Anh ấy xứng đáng gặp người tốt hơn.” Cô đột nhiên dừng lại, nhìn qua Quách Hồng Đồ: “Anh..cũng vậy.”

 

Quách Hồng Đồ lắc đầu: “Em đừng tự ti như vậy, tôi thích tất cả trên con người em, chỉ trừ sự tư ti đó. Đừng dùng con mắt thế tục mà suy nghĩ cho tôi, đừng quên tôi có biệt danh là lão Quách tà ma, em hãy tin rằng, em có điểm tốt của em, điểm tốt này ở người phụ nữ khác còn thua xa em. Cho dù em đã từng xảy ra chuyện gì, em không muốn nói tôi cũng sẽ không tìm hiểu, đây là tôi tôn trọng em, nhưng em không được tự ti, hy vọng em sẽ mau chóng lấy lại được vẻ hồn nhiên vui vẻ của ngày trước. Em không cần phải bận tâm vì sao tôi đối xử tốt với em như vậy, bởi vì đây là chuyện của tôi, không hề liên quan gì đến em, em chỉ cần biết, cho dù em đã trải qua những gì, tất cả đều không ảnh hưởng đến ước nguyện ban đầu của tôi là đối xử tốt với em!”

 

Quan Hiểu mờ mịt nhìn người đàn ông trước mặt, tự đáy lòng cuồn cuộn sóng trào: “Tôi không biết nên đền đáp anh thế nào?”

 

Quách Hồng Đồ tiêu sái cười: “Hãy quay về với em của ngày trước.”

back top