Mặt trời đã gần lặn theo đó không khí sẽ dần hạ thấp lạnh hơn, tuy đã khoác áo ấm nhiệt độ trong căn biệt thự được nâng lên nhưng Ngôn Thanh Lãng vẫn cứ cảm thấy lạnh lạnh đôi bàn tay lúc đầu khởi hành nên cẩn thận mang theo găng tay sưởi ấm thì hơn.
Một mạch quan sát người con gái trước mắt Lan Thanh Hoa cảm thấy càng nhìn càng đẹp tinh xảo, đôi mắt to tròn, lông mi vừa dày vừa dài, chiếc mũi cong vút, đôi môi mỏng như cánh quạt thêm chút sắc đỏ, nhìn kỹ nét mặt thì khuôn mặt hình trái xoan, không biết đến tuổi này đã hại bao nhiêu dân chúng chết vì mê chưa nữa.
Ngôn Thanh Lãng bị người khác nhìn có điểm ngại ngùng mắt luôn nhìn ở dưới phía chân không dám ngẩng lên đối diện 2 người, dùng lại phần dũng khi cuối còn sót lại dù sao cũng là thân nhân của Trạch Tịnh Cơ có gì phải sợ liền thay đổi nét mặt giang tay lên giữa cơ hoành tươi cười chỉ đợi 1 trong 2 người phía trước đáp lại.
Đánh giá thái độ của Ngôn Thanh Lãng, Lan Thanh Hoa và Trạch Tử Tử rất hài lòng, Trạch Tử Tử giơ tay đáp lại cười rồi nhìn sắc mặt Lan Thanh Hoa có chuyển hóa trong lòng không khỏi lo lắng thu tay về vẫn giữ miệng cười hướng Ngôn Thanh Lãng.
" Cháu gái xinh đẹp chắc tên cũng sẽ xứng, con tên gì? "
3 giây hững hờ trong não Lan Thanh Hoa không ngừng có giọng nói lập lại cái tên duy nhất, là do không biết nên ứng xử như thế nào hay là căn bản bản thân đã không biết từ khi nào không thể cử động được cứ cứng lại.
"Con là Ngôn Thanh Lãng, Lãng trong lãng mạn, Thanh trong âm thanh, là mẹ con từng nói thích nghe những âm thanh lãng mạn nên đem hai thứ đặt thành tên cho con, con rất tự hào khi có cái tên này ".
Trạch Tử Tử xoay đầu nhìn Lan Thanh Hoa thất thần tự mình hiểu vấn đề nhẹ giọng mời nàng ngồi xuống ghế trong phòng khách, nàng lễ phép cảm ơn dùng hình dáng thục nữ ngồi xuống, Trạch Tịnh Cơ từ khi nghe câu nói xem là chế nhạo của Trạch Tử Tử xong biến mất đến bây giờ vẫn không thấy, thì ra cô là xuống bếp cắt bánh ngọt mang lên đặt xuống bàn bảo Ngôn Thanh Lãng " ăn đi " Ngôn Thanh Lãng hiểu phép lịch sự " cảm ơn " cầm muỗng dùng một miếng nhỏ trong lòng tự cảm thán chính mình sao có thể cải tiến thành cái hình dạng ôn hòa như bao thiếu nữ khác dễ dàng như vậy.
Mặc dù có thể là trùng hợp nhưng Lan Thanh Hoa vẫn cảm thấy Ngôn Thanh Lãng thật sự là con gái cưng năm xưa Lan Thanh Hoa cắn răng chịu đựng bỏ lại, không thể nói gì nhiều Lan Thanh Hoa chỉ đặt được tầm mắt của mình cho từng hành động của Ngôn Thanh Lãng không khỏi vui mừng lại thêm khống khổ.
Vui mừng vì Ngôn Thanh Lãng đã trở thành một người con gái vừa xinh đẹp lại còn ôn hòa từng hành động đều như tuyệt khắc nghệ thuật, khống khổ vì nhớ lại chuyện năm xưa tim không khỏi nhói lên 1 cái, Lan Thanh Hoa có nên nói sự thật cho Ngôn Thanh lãng không...!Đáp án cứ không ổn định loảnh quảnh trong đầu Lan Thanh Hoa, Trạch Tử Tử đặc biệt nhẹ nhàng hạ thấp tay xuống bàn nắm lấy tay trấn an nhìn Lan Thanh Hoa cùng với ánh mắt kiên định, Lan Thanh Hoa hiểu ý nhẹ gật đầu đáp lại.
Đầu tiên Lan Thanh Hoa phải tìm cớ để dẫn vào đề tài chính chứ nếu không đầu không đuôi hỏi Ngôn Thanh Lãng sẽ có phản ứng không như mong đợi chẳng hạn như ghét bỏ tước mất vai trò một người mẹ trong lòng.
" Cháu Lãng khi nào định thành gia lập thất? "
Giọng nói có phần run run Lan Thanh Hoa mở miệng mong sẽ khống chế được tình hình tìm được câu trả lời đáng có.
Đang chuẩn bị ngậm thêm một miếng bánh ngọt nữa liền nghe Lan Thanh Hoa hỏi có phần xấu hổ đặt nhẹ muỗng lại vị trí ban đầu chua xót 1 giây nhìn miếng bánh ngon lành chưa kịp vào dạ dày, lâu thật mới ăn được vài miếng bánh ngon mà lại nhanh như vậy kết thúc.
Mặt khác Ngôn Thanh Lãng xém phì cười cái gì thành gia lập thất con gái thời nay đâu cần phải sớm dâng hiến cả cuộc đời tươi đẹp của mình cho bọn đàn ông, chị đây sống vì chủ nghĩa độc thân vả lại thời gian trôi qua vừa lâu vừa dài Ngôn Thanh Lãng mới có thể yêu một người nên chẳng dễ gì thay đổi chân tình đâu.
Ngôn Thanh Lãng thoát giọng ngoan hiền đáp trả miệng vẫn cười.
" Con chưa từng nghĩ đến việc thành gia lập thất nhưng sau này chỉ cần có người thật lòng yêu con thì con liền dùng hết quãng đời còn lại để yêu người đó ".
Không cần Trạch Tịnh Cơ yêu Ngôn Thanh Lãng có thể hay không cả quãng đời còn lại đều đặt tâm tư cho? Để thời gian trả lời đi.
Trạch Tịch Cơ im lặng nghe chuyện trong lòng thương tổn sau này Ngôn Thanh Lãng có được tình yêu chân chính rồi liệu cô còn có cơ hội để có 1 vị trí nào trong lòng Trạch Tịnh Cơ hay không.
" Ba mẹ đã định có hôn ước giữa cháu với ai chưa? ".
Vô tình nghe nhắc đến ba mẹ tâm Ngôn Thanh Lãng bất giác mà đau như nội thương, Ngôn Thanh Lãng giấu kín tâm sự nhưng dù sao cũng là thân nhân của Trạch Tịnh Cơ chia sẽ ra nhận được một ít an ủi cũng tốt.
Lan Thanh Hoa nên nói Ngôn Thanh Lãng có tấm lòng cao thượng hay nói Ngôn Thanh Lãng là người theo hướng tích cực cả 2 đều được.
Kể hết câu chuyện lại nói "Con tin mẹ sẽ tìm con để có thể chứng kiến hạnh phúc của con từng bước theo tình yêu thật sự "
Không nghĩ nhiều nữa Lan Thanh Hoa trực tiếp bước sang chỗ Ngôn Thanh Lãng ôm người vào lòng, Ngôn Thanh Lãng ngẩn người cứng đơ để Lan Thanh Hoa ôm, Trạch Tịnh Cơ không hiểu nhìn sang Trạch Tử Tử Trạch Tử Tử chỉ biết cười, một hồi tất cả sẽ được phơi bày.
Vỗ vỗ đầu Ngôn Thanh Lãng như cách để xoa dịu mấy đứa trẻ, Lan Thanh Hoa vừa khóc vừa cười vừa nói.
" Con tin đúng rồi, con gái yêu quí của mẹ ".
Ngôn Thanh Lãng xúc động có điều chưa gì nhanh chóng đã kết thúc màn hội tụ của 2 người, trong trí Ngôn Thanh Lãng nghĩ thì phải lộng lẫy một chút chứ, thôi dù sao mẹ đã chính thức gặp lại Ngôn Thanh Lãng bỏ qua ý nghĩ đó nhưng vẫn cảm thấy có cái gì sai sai...!Ngôn Thanh Lãng bị nội thương!! Nội thương rất nặng!!
.
Ngước nhìn người phía trên Ngôn Thanh Lãng đặt vấn đề.
" Tại sao năm đó mẹ lại bỏ con? Người có biết con đã rất sợ không? ".
Vỗ tấm lưng thon dài của Ngôn Thanh Lãng, Lan Thanh Hoa thoát ly ngồi lại ghế đối diện từ từ giải thích cho Ngôn Thanh Lãng, Trạch Tịnh Cơ cùng Trạch Tử Tử hưng phấn ăn bánh ngọt khi 2 mẹ con họ có thể đoàn tụ ngồi tại cùng để nói rõ cho đối phương.
" Năm đó mẹ không có ý định bỏ con, chỉ là lời nói của ba con có phần đúng nên mẹ không còn cách nào khác...!Xin lỗi con tiểu Lãng ".
Ngôn Thanh Lãng biết được sự thật vui vẻ đưa một miếng bánh ngọt vào miệng.
" Không cần xin lỗi, sau này mẹ đừng bỏ đi nữa là được, có ba hay không cũng bình thường rồi ".
Ngôn Chắn nếu nghe được lời này của Ngôn Thanh lãng chắc chắn sẽ chỉ thẳng Ngôn Thanh vong ơn bội nghĩa ta đã cực công nuôi ngươi đấy nhưng chưa thoát cơn giận được Ngôn Chắn có thể lập tức hộc máu mà đột tử.
Cả 3 người hàn huyên đến tận mặt trời lặn, hiếm có dịp mà đặc biệt còn nhận lại người mẹ lâu năm tâm tình Ngôn Thanh Lãng đã khá hơn chỉ là chẳng tốt bởi vì còn vương vấn chuyện tình cảm đối với 1 người..
Một mạch quan sát người con gái trước mắt Lan Thanh Hoa cảm thấy càng nhìn càng đẹp tinh xảo, đôi mắt to tròn, lông mi vừa dày vừa dài, chiếc mũi cong vút, đôi môi mỏng như cánh quạt thêm chút sắc đỏ, nhìn kỹ nét mặt thì khuôn mặt hình trái xoan, không biết đến tuổi này đã hại bao nhiêu dân chúng chết vì mê chưa nữa.
Ngôn Thanh Lãng bị người khác nhìn có điểm ngại ngùng mắt luôn nhìn ở dưới phía chân không dám ngẩng lên đối diện 2 người, dùng lại phần dũng khi cuối còn sót lại dù sao cũng là thân nhân của Trạch Tịnh Cơ có gì phải sợ liền thay đổi nét mặt giang tay lên giữa cơ hoành tươi cười chỉ đợi 1 trong 2 người phía trước đáp lại.
Đánh giá thái độ của Ngôn Thanh Lãng, Lan Thanh Hoa và Trạch Tử Tử rất hài lòng, Trạch Tử Tử giơ tay đáp lại cười rồi nhìn sắc mặt Lan Thanh Hoa có chuyển hóa trong lòng không khỏi lo lắng thu tay về vẫn giữ miệng cười hướng Ngôn Thanh Lãng.
" Cháu gái xinh đẹp chắc tên cũng sẽ xứng, con tên gì? "
3 giây hững hờ trong não Lan Thanh Hoa không ngừng có giọng nói lập lại cái tên duy nhất, là do không biết nên ứng xử như thế nào hay là căn bản bản thân đã không biết từ khi nào không thể cử động được cứ cứng lại.
"Con là Ngôn Thanh Lãng, Lãng trong lãng mạn, Thanh trong âm thanh, là mẹ con từng nói thích nghe những âm thanh lãng mạn nên đem hai thứ đặt thành tên cho con, con rất tự hào khi có cái tên này ".
Trạch Tử Tử xoay đầu nhìn Lan Thanh Hoa thất thần tự mình hiểu vấn đề nhẹ giọng mời nàng ngồi xuống ghế trong phòng khách, nàng lễ phép cảm ơn dùng hình dáng thục nữ ngồi xuống, Trạch Tịnh Cơ từ khi nghe câu nói xem là chế nhạo của Trạch Tử Tử xong biến mất đến bây giờ vẫn không thấy, thì ra cô là xuống bếp cắt bánh ngọt mang lên đặt xuống bàn bảo Ngôn Thanh Lãng " ăn đi " Ngôn Thanh Lãng hiểu phép lịch sự " cảm ơn " cầm muỗng dùng một miếng nhỏ trong lòng tự cảm thán chính mình sao có thể cải tiến thành cái hình dạng ôn hòa như bao thiếu nữ khác dễ dàng như vậy.
Mặc dù có thể là trùng hợp nhưng Lan Thanh Hoa vẫn cảm thấy Ngôn Thanh Lãng thật sự là con gái cưng năm xưa Lan Thanh Hoa cắn răng chịu đựng bỏ lại, không thể nói gì nhiều Lan Thanh Hoa chỉ đặt được tầm mắt của mình cho từng hành động của Ngôn Thanh Lãng không khỏi vui mừng lại thêm khống khổ.
Vui mừng vì Ngôn Thanh Lãng đã trở thành một người con gái vừa xinh đẹp lại còn ôn hòa từng hành động đều như tuyệt khắc nghệ thuật, khống khổ vì nhớ lại chuyện năm xưa tim không khỏi nhói lên 1 cái, Lan Thanh Hoa có nên nói sự thật cho Ngôn Thanh lãng không...!Đáp án cứ không ổn định loảnh quảnh trong đầu Lan Thanh Hoa, Trạch Tử Tử đặc biệt nhẹ nhàng hạ thấp tay xuống bàn nắm lấy tay trấn an nhìn Lan Thanh Hoa cùng với ánh mắt kiên định, Lan Thanh Hoa hiểu ý nhẹ gật đầu đáp lại.
Đầu tiên Lan Thanh Hoa phải tìm cớ để dẫn vào đề tài chính chứ nếu không đầu không đuôi hỏi Ngôn Thanh Lãng sẽ có phản ứng không như mong đợi chẳng hạn như ghét bỏ tước mất vai trò một người mẹ trong lòng.
" Cháu Lãng khi nào định thành gia lập thất? "
Giọng nói có phần run run Lan Thanh Hoa mở miệng mong sẽ khống chế được tình hình tìm được câu trả lời đáng có.
Đang chuẩn bị ngậm thêm một miếng bánh ngọt nữa liền nghe Lan Thanh Hoa hỏi có phần xấu hổ đặt nhẹ muỗng lại vị trí ban đầu chua xót 1 giây nhìn miếng bánh ngon lành chưa kịp vào dạ dày, lâu thật mới ăn được vài miếng bánh ngon mà lại nhanh như vậy kết thúc.
Mặt khác Ngôn Thanh Lãng xém phì cười cái gì thành gia lập thất con gái thời nay đâu cần phải sớm dâng hiến cả cuộc đời tươi đẹp của mình cho bọn đàn ông, chị đây sống vì chủ nghĩa độc thân vả lại thời gian trôi qua vừa lâu vừa dài Ngôn Thanh Lãng mới có thể yêu một người nên chẳng dễ gì thay đổi chân tình đâu.
Ngôn Thanh Lãng thoát giọng ngoan hiền đáp trả miệng vẫn cười.
" Con chưa từng nghĩ đến việc thành gia lập thất nhưng sau này chỉ cần có người thật lòng yêu con thì con liền dùng hết quãng đời còn lại để yêu người đó ".
Không cần Trạch Tịnh Cơ yêu Ngôn Thanh Lãng có thể hay không cả quãng đời còn lại đều đặt tâm tư cho? Để thời gian trả lời đi.
Trạch Tịch Cơ im lặng nghe chuyện trong lòng thương tổn sau này Ngôn Thanh Lãng có được tình yêu chân chính rồi liệu cô còn có cơ hội để có 1 vị trí nào trong lòng Trạch Tịnh Cơ hay không.
" Ba mẹ đã định có hôn ước giữa cháu với ai chưa? ".
Vô tình nghe nhắc đến ba mẹ tâm Ngôn Thanh Lãng bất giác mà đau như nội thương, Ngôn Thanh Lãng giấu kín tâm sự nhưng dù sao cũng là thân nhân của Trạch Tịnh Cơ chia sẽ ra nhận được một ít an ủi cũng tốt.
Lan Thanh Hoa nên nói Ngôn Thanh Lãng có tấm lòng cao thượng hay nói Ngôn Thanh Lãng là người theo hướng tích cực cả 2 đều được.
Kể hết câu chuyện lại nói "Con tin mẹ sẽ tìm con để có thể chứng kiến hạnh phúc của con từng bước theo tình yêu thật sự "
Không nghĩ nhiều nữa Lan Thanh Hoa trực tiếp bước sang chỗ Ngôn Thanh Lãng ôm người vào lòng, Ngôn Thanh Lãng ngẩn người cứng đơ để Lan Thanh Hoa ôm, Trạch Tịnh Cơ không hiểu nhìn sang Trạch Tử Tử Trạch Tử Tử chỉ biết cười, một hồi tất cả sẽ được phơi bày.
Vỗ vỗ đầu Ngôn Thanh Lãng như cách để xoa dịu mấy đứa trẻ, Lan Thanh Hoa vừa khóc vừa cười vừa nói.
" Con tin đúng rồi, con gái yêu quí của mẹ ".
Ngôn Thanh Lãng xúc động có điều chưa gì nhanh chóng đã kết thúc màn hội tụ của 2 người, trong trí Ngôn Thanh Lãng nghĩ thì phải lộng lẫy một chút chứ, thôi dù sao mẹ đã chính thức gặp lại Ngôn Thanh Lãng bỏ qua ý nghĩ đó nhưng vẫn cảm thấy có cái gì sai sai...!Ngôn Thanh Lãng bị nội thương!! Nội thương rất nặng!!
.
Ngước nhìn người phía trên Ngôn Thanh Lãng đặt vấn đề.
" Tại sao năm đó mẹ lại bỏ con? Người có biết con đã rất sợ không? ".
Vỗ tấm lưng thon dài của Ngôn Thanh Lãng, Lan Thanh Hoa thoát ly ngồi lại ghế đối diện từ từ giải thích cho Ngôn Thanh Lãng, Trạch Tịnh Cơ cùng Trạch Tử Tử hưng phấn ăn bánh ngọt khi 2 mẹ con họ có thể đoàn tụ ngồi tại cùng để nói rõ cho đối phương.
" Năm đó mẹ không có ý định bỏ con, chỉ là lời nói của ba con có phần đúng nên mẹ không còn cách nào khác...!Xin lỗi con tiểu Lãng ".
Ngôn Thanh Lãng biết được sự thật vui vẻ đưa một miếng bánh ngọt vào miệng.
" Không cần xin lỗi, sau này mẹ đừng bỏ đi nữa là được, có ba hay không cũng bình thường rồi ".
Ngôn Chắn nếu nghe được lời này của Ngôn Thanh lãng chắc chắn sẽ chỉ thẳng Ngôn Thanh vong ơn bội nghĩa ta đã cực công nuôi ngươi đấy nhưng chưa thoát cơn giận được Ngôn Chắn có thể lập tức hộc máu mà đột tử.
Cả 3 người hàn huyên đến tận mặt trời lặn, hiếm có dịp mà đặc biệt còn nhận lại người mẹ lâu năm tâm tình Ngôn Thanh Lãng đã khá hơn chỉ là chẳng tốt bởi vì còn vương vấn chuyện tình cảm đối với 1 người..