Ngôn Thanh Lãng vô lực, ngã lưng xuống đất.
Đến khi nàng gần như tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, dòng nước lăn theo đường má rơi nhẹ nhàng trên mặt đất.
Mệt mõi.
Nên buông xuôi.
Một đường trắng hiện ra chiếu sáng cả thân thể yếu đuối của Ngôn Thanh Lãng trong góc tối.
Nàng ngẩng đầu tò mò từ từ mở hai mắt tiếp nhận ánh sáng chói lóa.
Trong đó nàng thấy và cảm nhận được nụ cười ôn nhu hơn bao giờ, ánh mắt không phải khinh bỉ mà là đầy yêu thương hướng nàng.
Ngôn Thanh Lãng nâng người, ngẩng nhìn vài giây.
Trạch Tịnh Cơ cười nhẹ một cái, chủ động nâng mặt Ngôn Thanh Lãng xoa, xóa hết những dòng nước mắt đã thấm.
" Trạch Tịnh Cơ chị cần em hơn tất cả thứ gì.
Đi, cùng chị đi tìm mẹ của chúng ta ".
Trạch Tịnh Cơ đang nắm tay Ngôn Thanh Lãng, thấy ngón út nàng giật một cái lại mở mắt ra, trái tim nhãy dựng lên.
Ánh sáng chói lóa tạm thời không thích ghi được, Ngôn Thanh Lãng híp híp vài cái rồi nhìn kĩ khuôn mặt, nụ cười quen thuộc kia.
" Con tỉnh rồi, đỡ hơn chút nào chưa? Con tiếp tục nghỉ ngơi đi cần gì chúng ta làm cho con ".
Lan Thanh Hoa gấp gáp tuôn một tràn lo lắng, thâm tâm Ngôn Thanh Lãng hạnh phúc đến phát khóc.
Mở giọng yếu ớt:
" Mọi người quan tâm con nhiều rồi, con không sao cả ".
Nói đến đây, trong đầu Ngôn Thanh Lãng tua lại những gì trong giấc mơ đã xảy ra như in kia.
Một giấc mơ chứa rất nhiều cảm xúc.
Cô độc.
Lạnh lẽo.
Đáng thương.
Tuyệt vọng.
Đến cuối cùng có một người con gái đối với nàng tuyệt vời nhất xuất hiện, mang niềm tin, cuộc sống mới đầy hạnh phúc, cho nàng tận hưởng niềm vui khi có mẹ và người thân.
Trạch Tịnh Cơ không nói gì, chỉ im lặng quan sát gò má xinh đẹp có phần tái nhợt của Ngôn Thanh Lãng.
Lòng Trạch Tịnh Cơ rất tĩnh lặng nhưng Ngôn Thanh Lãng cảm thụ được sự quan tâm âm thầm tinh tế trong đó.
Một đời này hỏi Ngôn Thanh Lãng trân trọng ai nhất nàng sẽ không chần chừ mà đáp Trạch Tịnh Cơ.
Tình thương hay tình yêu.
Bây giờ Ngôn Thanh Lãng có được, nói xem có phải nàng là người suиɠ sướиɠ không.
Nàng tự cho rằng nàng là người suиɠ sướиɠ nhất trên thế gian.
Cái mỉm cười tiều tụy xuất hiện, Trạch Tịnh Cơ buông bỏ xuống cái lo lắng nhất, an tâm rồi, nàng nhắm mắt lại thả mình vào nơi không định được.
" Cơ Cơ! ".
" Tịnh Cơ! ".
Kỳ Linh đúng lúc bước vào, nhẹ giọng trấn an.
" Vừa nãy lấy máu xong tôi bảo cô ấy nghỉ ngơi nhưng cô ấy không đồng ý, bây giờ cạn sức nên tạm thời ngất xỉu.
Tôi gọi y tá đến đưa cô ấy vào phòng hồi sức, mọi người an tâm ".
Kỳ Linh nhấn chuông báo lập tức có hai y tá chạy vào.
Bệnh viện tiếng tâm lừng lẫy quả thực không thể coi thường chế độ làm việc.
Ánh mắt Ngôn Thanh Lãng lưng tròng nhìn Trạch Tịnh Cơ được mang đi.
Thì ra đây là cảm giác thấy người mình yêu gặp nạn.
Lòng đau đến chết đi sống lại.
- ------------------------------
Hiện trường Ngôn Thanh Lãng bị thương là khu bóng rổ, còn là giờ ra chơi, học sinh đi ngang rất nhiều thậm chí ít hơn người dừng chân cổ vũ tuấn nam mỹ nữ chơi bóng rổ.
Khi đó thấy Kỳ Kỳ bế Ngôn Thanh lãng một thân áo trắng nhiễm đầy máu đỏ đi ra đã làm mọi người kinh hãi không ít, rất nhanh tin tức được truyền miệng đi.
Lãnh Mỹ đang tự nguyện chép ba ngàn từ không đánh bạn học ở lớp nghe thấy đến cả viết trên tay cũng cầm không vững.
Lâm Tuyết Ngân chăm chú ngắm Lãnh Mỹ về sau quan sát sắc mặt cô liền hiểu ý, kéo Lãnh Mỹ đi thăm Ngôn Thanh Lãng.
Dù sao là có Ngôn Thanh Lãng nên Lãnh Mỹ mới cùng nàng ở chung, tuy Ngôn Thanh Lãng là đầu nguồn làm Lãnh Mỹ yêu thích nhưng nàng vẫn cảm ơn Thanh Lãng với sự ung dung.
Lâm Tuyết Ngân biết Ngôn Thanh Lãng biết được Lãnh Mỹ thích mình, không những không tỏ ra ngại ngùng mà còn thân thiết hơn theo kiểu bạn bè bình thường.
Và nhờ sau sinh nhật Thanh Lãng, là đêm hai người tâm sự cùng nhau.
Lâm Tuyết Ngân chưa bao giờ cảm kích ai bằng Ngôn Thanh Lãng.
Lãnh Mỹ nói có một khuất mắc với nàng, nàng liền đáp sẽ ứng thay đổi chỉ cần Lãnh Mỹ vui vẻ là được.
Như vậy một tia hi vọng rất nhỏ xuất hiện, nàng liền nắm bắt.
Để người khác yêu thích mình chỉ cần quan tâm đến những gì họ yêu thích.
Lâm Tuyết Ngân nghĩ như vậy, nếu nói ra với ai chắc sẽ bị nói yêu đến bị ngốc.
Trong lòng mừng rỡ khi nắm tay Lãnh Mỹ nhưng nàng thật sự cũng lo cho bệnh tình của Thanh Lãng.
Lãnh Mỹ nhìn tấm lưng gấp gáp ở phía trước thì đã có quyết định trong lòng.
Lãnh Mỹ dù bề ngoài đáng sợ đến đâu cũng là một cô gái có đôi khi yếu đuối cần một điểm tựa.
Chỉ là cô không có bờ vai nào để tựa vào.
Người con gái kiêu ngạo lúc trước lại vì Lãnh Mỹ mà biến thành dịu dàng, một mực quan tâm cô hẳn là xứng đáng có hồi đáp đi.
Qua hai tiếng thăm hỏi "bệnh nhân".
Lãnh Mỹ và Lâm Tuyết Ngân thở ra nhẹ nhỏm.
"Bệnh nhân" nhìn hai người cảm kích.
Thì ra là nam sinh lúc trước đánh nàng vừa chuyển trường nghĩ con cháu ông cha không nể mặt ai.
Lâm Tuyết Ngân nhìn rất chướng mắt phun ra một câu "nhãi con mặt nhỏ lại thích làm lớn".
Nam sinh không biết xấu hổ miệng lớn xỉ vả Tuyết Ngân, càng nói càng lớn, nam sinh tức đến phát điên giơ tay muốn đánh Tuyết Ngân.
Lãnh Mỹ nhanh mắt bắt lấy cái tay gần sát mặt Tuyết Ngân, một cước đá vào bụng nam sinh.
Nói chung là Tuyết Ngân nói một câu, nam sinh gây cả đống chuyện.
Lãnh Mỹ là ngăn cản nam sinh mới đánh người.
Trong xấu có tốt, Ngôn Thanh Lãng hiểu, không thích tiếp xúc Lãnh Mỹ đã xóa bỏ.
Lâm Tuyết Ngân vì Lãnh Mỹ xóa bỏ tật nghiện mạng xã hội, phung phí tiền bừa bãi.
Lãnh Mỹ đáp ứng nàng một việc không ra tay đánh người bừa bãi.
Là vì lo cho cô.
Không nói Lãnh Mỹ không đánh người, chỉ đều là do người ta làm chủ mưu thôi! Oan ức cho Lãnh Mỹ.
Lãnh Mỹ nhịn cười nhìn khuôn mặt "chị mà đánh người nữa em sẽ giận đấy" của Tuyết Ngân.
Trong lòng thật sự khen Tuyết Ngân đáng yêu.
- --------------------------
Mấy năm trước Lan Thanh Hoa rời đi là lỗi của bà nhưng chính là vì những lời nói vì lợi ích cho Ngôn Thanh Lãng.
Lan Thanh Hoa cứ nghĩ nếu rời đi đem những điều tốt nhất cho người con gái đáng thương của bà thì sẽ không hối hận nhưng bà là đang rất hối hận rồi.
Để Ngôn Thanh Lãng đơn độc trong ngôi nhà rộng lớn, vắng tình thương ba mẹ, chịu thêm áp lực từ xã hội và người vợ mang theo con trai của chồng trước vào nhà họ Ngôn.
Ngôn Chắn này là một người cha tốt sao?! Lan Thanh Hoa thầm mắng trong lòng,lửa giận này khó mà dập tắt.
Từ lần Ngôn Thanh Lãng kể nàng đã bỏ nhà đi, Ngôn Chắn không tìm để nàng một thân chưa trưởng thành hết đi tự lập nổi tức giận đã bộc phát, nhìn lại những giá trị lấy được bà mới tạm thời bỏ qua.
Hiện tại đừng nói điểm kiềm chế của bà đạt đến đâu.
" Chở em đến công ti Khiêm Từ đi Tử Tử ".
Lần này Lan Thanh Hoa phải hỏi rõ lí do.
Còn giành lại quyền tự do sinh tồn cho Ngôn Thanh Lãng.
Trạch Tử Tử gật đầu, đạp chân ga lái đến Khiêm Từ.
Chưa bao giờ Ngôn Chắn ngừng lo lắng cho Ngôn Thanh Lãng.
Chuyện năm xưa bất thình lình xảy ra ông không thể nào tiếp nhận nổi sự đả kích này.
Có trách thì nhất thời nóng giận ông một lời duy nhất cắt đứt quan hệ đi.
Nhưng bây giờ ông mong ước có một mối quan hệ nào đó với Lan Thanh Hoa, không phải là người vẫn để trong lòng mà ngoài mặt lại hoàn toàn xa lạ.
Trạch Tử Tử và Lan Thanh Hoa từ năm Đại học đã quen biết nhau.
Tử Tử lớn hơn Thanh Hoa hai tuổi và là bạn học cùng lớp với Ngôn Chắn.
Từ nhỏ Lan Thanh Hoa đã biết cách ứng xử hợp lí, tính cách dịu dàng lại thông minh xinh đẹp.
Càng lớn Thanh Hoa dần phát triển, trở thành một thiếu nữ đoan trang khiến người nhìn người thích.
Năm đầu Đại học có lần một kì thi tuyển chọn hoa khôi diễn ra.
Lan Thanh Hoa vốn không có hứng thú.
Càng không nghĩ mình có đủ sức hút đến có thể leo lên vị trí hoa khôi nhưng thành tích học tập của Thanh Hoa rất tốt được trực tiếp có thể chỉ gửi ảnh.
Bạn nữ cùng phòng thấy tốt cho Thanh Hoa, ngoại trừ có tiền thưởng lại được nổi tiếng liền lén đem ảnh nàng đi đăng kí.
Lan Thanh Hoa chẳng biết gì, bạn học giấu được cứ giấu.
Kì tuyển chọn chỉ duy nhất ban giám hiệu và đoàn ứng tuyển biết.
Không để lộ mặt thí sinh cho nên đến tận hai tháng sau kết quả dán trên bảng thông báo làm Thanh Hoa không tin được một trận.
Ngoại trừ bạn cùng phòng thì còn ai có ảnh cô nữa.
Thanh Hoa bất đắc dĩ lắc đầu tiếp tục đi đến thư viện, chỉ là lần này bạn cùng trường "đến thăm" rất ồn ào, phụ trách thư viện chịu không nổi đem Thanh Hoa tạm thời rời khỏi..
Đến khi nàng gần như tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, dòng nước lăn theo đường má rơi nhẹ nhàng trên mặt đất.
Mệt mõi.
Nên buông xuôi.
Một đường trắng hiện ra chiếu sáng cả thân thể yếu đuối của Ngôn Thanh Lãng trong góc tối.
Nàng ngẩng đầu tò mò từ từ mở hai mắt tiếp nhận ánh sáng chói lóa.
Trong đó nàng thấy và cảm nhận được nụ cười ôn nhu hơn bao giờ, ánh mắt không phải khinh bỉ mà là đầy yêu thương hướng nàng.
Ngôn Thanh Lãng nâng người, ngẩng nhìn vài giây.
Trạch Tịnh Cơ cười nhẹ một cái, chủ động nâng mặt Ngôn Thanh Lãng xoa, xóa hết những dòng nước mắt đã thấm.
" Trạch Tịnh Cơ chị cần em hơn tất cả thứ gì.
Đi, cùng chị đi tìm mẹ của chúng ta ".
Trạch Tịnh Cơ đang nắm tay Ngôn Thanh Lãng, thấy ngón út nàng giật một cái lại mở mắt ra, trái tim nhãy dựng lên.
Ánh sáng chói lóa tạm thời không thích ghi được, Ngôn Thanh Lãng híp híp vài cái rồi nhìn kĩ khuôn mặt, nụ cười quen thuộc kia.
" Con tỉnh rồi, đỡ hơn chút nào chưa? Con tiếp tục nghỉ ngơi đi cần gì chúng ta làm cho con ".
Lan Thanh Hoa gấp gáp tuôn một tràn lo lắng, thâm tâm Ngôn Thanh Lãng hạnh phúc đến phát khóc.
Mở giọng yếu ớt:
" Mọi người quan tâm con nhiều rồi, con không sao cả ".
Nói đến đây, trong đầu Ngôn Thanh Lãng tua lại những gì trong giấc mơ đã xảy ra như in kia.
Một giấc mơ chứa rất nhiều cảm xúc.
Cô độc.
Lạnh lẽo.
Đáng thương.
Tuyệt vọng.
Đến cuối cùng có một người con gái đối với nàng tuyệt vời nhất xuất hiện, mang niềm tin, cuộc sống mới đầy hạnh phúc, cho nàng tận hưởng niềm vui khi có mẹ và người thân.
Trạch Tịnh Cơ không nói gì, chỉ im lặng quan sát gò má xinh đẹp có phần tái nhợt của Ngôn Thanh Lãng.
Lòng Trạch Tịnh Cơ rất tĩnh lặng nhưng Ngôn Thanh Lãng cảm thụ được sự quan tâm âm thầm tinh tế trong đó.
Một đời này hỏi Ngôn Thanh Lãng trân trọng ai nhất nàng sẽ không chần chừ mà đáp Trạch Tịnh Cơ.
Tình thương hay tình yêu.
Bây giờ Ngôn Thanh Lãng có được, nói xem có phải nàng là người suиɠ sướиɠ không.
Nàng tự cho rằng nàng là người suиɠ sướиɠ nhất trên thế gian.
Cái mỉm cười tiều tụy xuất hiện, Trạch Tịnh Cơ buông bỏ xuống cái lo lắng nhất, an tâm rồi, nàng nhắm mắt lại thả mình vào nơi không định được.
" Cơ Cơ! ".
" Tịnh Cơ! ".
Kỳ Linh đúng lúc bước vào, nhẹ giọng trấn an.
" Vừa nãy lấy máu xong tôi bảo cô ấy nghỉ ngơi nhưng cô ấy không đồng ý, bây giờ cạn sức nên tạm thời ngất xỉu.
Tôi gọi y tá đến đưa cô ấy vào phòng hồi sức, mọi người an tâm ".
Kỳ Linh nhấn chuông báo lập tức có hai y tá chạy vào.
Bệnh viện tiếng tâm lừng lẫy quả thực không thể coi thường chế độ làm việc.
Ánh mắt Ngôn Thanh Lãng lưng tròng nhìn Trạch Tịnh Cơ được mang đi.
Thì ra đây là cảm giác thấy người mình yêu gặp nạn.
Lòng đau đến chết đi sống lại.
- ------------------------------
Hiện trường Ngôn Thanh Lãng bị thương là khu bóng rổ, còn là giờ ra chơi, học sinh đi ngang rất nhiều thậm chí ít hơn người dừng chân cổ vũ tuấn nam mỹ nữ chơi bóng rổ.
Khi đó thấy Kỳ Kỳ bế Ngôn Thanh lãng một thân áo trắng nhiễm đầy máu đỏ đi ra đã làm mọi người kinh hãi không ít, rất nhanh tin tức được truyền miệng đi.
Lãnh Mỹ đang tự nguyện chép ba ngàn từ không đánh bạn học ở lớp nghe thấy đến cả viết trên tay cũng cầm không vững.
Lâm Tuyết Ngân chăm chú ngắm Lãnh Mỹ về sau quan sát sắc mặt cô liền hiểu ý, kéo Lãnh Mỹ đi thăm Ngôn Thanh Lãng.
Dù sao là có Ngôn Thanh Lãng nên Lãnh Mỹ mới cùng nàng ở chung, tuy Ngôn Thanh Lãng là đầu nguồn làm Lãnh Mỹ yêu thích nhưng nàng vẫn cảm ơn Thanh Lãng với sự ung dung.
Lâm Tuyết Ngân biết Ngôn Thanh Lãng biết được Lãnh Mỹ thích mình, không những không tỏ ra ngại ngùng mà còn thân thiết hơn theo kiểu bạn bè bình thường.
Và nhờ sau sinh nhật Thanh Lãng, là đêm hai người tâm sự cùng nhau.
Lâm Tuyết Ngân chưa bao giờ cảm kích ai bằng Ngôn Thanh Lãng.
Lãnh Mỹ nói có một khuất mắc với nàng, nàng liền đáp sẽ ứng thay đổi chỉ cần Lãnh Mỹ vui vẻ là được.
Như vậy một tia hi vọng rất nhỏ xuất hiện, nàng liền nắm bắt.
Để người khác yêu thích mình chỉ cần quan tâm đến những gì họ yêu thích.
Lâm Tuyết Ngân nghĩ như vậy, nếu nói ra với ai chắc sẽ bị nói yêu đến bị ngốc.
Trong lòng mừng rỡ khi nắm tay Lãnh Mỹ nhưng nàng thật sự cũng lo cho bệnh tình của Thanh Lãng.
Lãnh Mỹ nhìn tấm lưng gấp gáp ở phía trước thì đã có quyết định trong lòng.
Lãnh Mỹ dù bề ngoài đáng sợ đến đâu cũng là một cô gái có đôi khi yếu đuối cần một điểm tựa.
Chỉ là cô không có bờ vai nào để tựa vào.
Người con gái kiêu ngạo lúc trước lại vì Lãnh Mỹ mà biến thành dịu dàng, một mực quan tâm cô hẳn là xứng đáng có hồi đáp đi.
Qua hai tiếng thăm hỏi "bệnh nhân".
Lãnh Mỹ và Lâm Tuyết Ngân thở ra nhẹ nhỏm.
"Bệnh nhân" nhìn hai người cảm kích.
Thì ra là nam sinh lúc trước đánh nàng vừa chuyển trường nghĩ con cháu ông cha không nể mặt ai.
Lâm Tuyết Ngân nhìn rất chướng mắt phun ra một câu "nhãi con mặt nhỏ lại thích làm lớn".
Nam sinh không biết xấu hổ miệng lớn xỉ vả Tuyết Ngân, càng nói càng lớn, nam sinh tức đến phát điên giơ tay muốn đánh Tuyết Ngân.
Lãnh Mỹ nhanh mắt bắt lấy cái tay gần sát mặt Tuyết Ngân, một cước đá vào bụng nam sinh.
Nói chung là Tuyết Ngân nói một câu, nam sinh gây cả đống chuyện.
Lãnh Mỹ là ngăn cản nam sinh mới đánh người.
Trong xấu có tốt, Ngôn Thanh Lãng hiểu, không thích tiếp xúc Lãnh Mỹ đã xóa bỏ.
Lâm Tuyết Ngân vì Lãnh Mỹ xóa bỏ tật nghiện mạng xã hội, phung phí tiền bừa bãi.
Lãnh Mỹ đáp ứng nàng một việc không ra tay đánh người bừa bãi.
Là vì lo cho cô.
Không nói Lãnh Mỹ không đánh người, chỉ đều là do người ta làm chủ mưu thôi! Oan ức cho Lãnh Mỹ.
Lãnh Mỹ nhịn cười nhìn khuôn mặt "chị mà đánh người nữa em sẽ giận đấy" của Tuyết Ngân.
Trong lòng thật sự khen Tuyết Ngân đáng yêu.
- --------------------------
Mấy năm trước Lan Thanh Hoa rời đi là lỗi của bà nhưng chính là vì những lời nói vì lợi ích cho Ngôn Thanh Lãng.
Lan Thanh Hoa cứ nghĩ nếu rời đi đem những điều tốt nhất cho người con gái đáng thương của bà thì sẽ không hối hận nhưng bà là đang rất hối hận rồi.
Để Ngôn Thanh Lãng đơn độc trong ngôi nhà rộng lớn, vắng tình thương ba mẹ, chịu thêm áp lực từ xã hội và người vợ mang theo con trai của chồng trước vào nhà họ Ngôn.
Ngôn Chắn này là một người cha tốt sao?! Lan Thanh Hoa thầm mắng trong lòng,lửa giận này khó mà dập tắt.
Từ lần Ngôn Thanh Lãng kể nàng đã bỏ nhà đi, Ngôn Chắn không tìm để nàng một thân chưa trưởng thành hết đi tự lập nổi tức giận đã bộc phát, nhìn lại những giá trị lấy được bà mới tạm thời bỏ qua.
Hiện tại đừng nói điểm kiềm chế của bà đạt đến đâu.
" Chở em đến công ti Khiêm Từ đi Tử Tử ".
Lần này Lan Thanh Hoa phải hỏi rõ lí do.
Còn giành lại quyền tự do sinh tồn cho Ngôn Thanh Lãng.
Trạch Tử Tử gật đầu, đạp chân ga lái đến Khiêm Từ.
Chưa bao giờ Ngôn Chắn ngừng lo lắng cho Ngôn Thanh Lãng.
Chuyện năm xưa bất thình lình xảy ra ông không thể nào tiếp nhận nổi sự đả kích này.
Có trách thì nhất thời nóng giận ông một lời duy nhất cắt đứt quan hệ đi.
Nhưng bây giờ ông mong ước có một mối quan hệ nào đó với Lan Thanh Hoa, không phải là người vẫn để trong lòng mà ngoài mặt lại hoàn toàn xa lạ.
Trạch Tử Tử và Lan Thanh Hoa từ năm Đại học đã quen biết nhau.
Tử Tử lớn hơn Thanh Hoa hai tuổi và là bạn học cùng lớp với Ngôn Chắn.
Từ nhỏ Lan Thanh Hoa đã biết cách ứng xử hợp lí, tính cách dịu dàng lại thông minh xinh đẹp.
Càng lớn Thanh Hoa dần phát triển, trở thành một thiếu nữ đoan trang khiến người nhìn người thích.
Năm đầu Đại học có lần một kì thi tuyển chọn hoa khôi diễn ra.
Lan Thanh Hoa vốn không có hứng thú.
Càng không nghĩ mình có đủ sức hút đến có thể leo lên vị trí hoa khôi nhưng thành tích học tập của Thanh Hoa rất tốt được trực tiếp có thể chỉ gửi ảnh.
Bạn nữ cùng phòng thấy tốt cho Thanh Hoa, ngoại trừ có tiền thưởng lại được nổi tiếng liền lén đem ảnh nàng đi đăng kí.
Lan Thanh Hoa chẳng biết gì, bạn học giấu được cứ giấu.
Kì tuyển chọn chỉ duy nhất ban giám hiệu và đoàn ứng tuyển biết.
Không để lộ mặt thí sinh cho nên đến tận hai tháng sau kết quả dán trên bảng thông báo làm Thanh Hoa không tin được một trận.
Ngoại trừ bạn cùng phòng thì còn ai có ảnh cô nữa.
Thanh Hoa bất đắc dĩ lắc đầu tiếp tục đi đến thư viện, chỉ là lần này bạn cùng trường "đến thăm" rất ồn ào, phụ trách thư viện chịu không nổi đem Thanh Hoa tạm thời rời khỏi..