Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò

Chương 61

Trạch Tịnh Cơ bị động đậy làm cho thức, vừa mở mắt đã nhớ đến đêm hôm qua Ngôn Thanh Lãng nằm dưới thân mình cho đi lần đầu tiên còn bởi vì ngón tay này mà cao trào khóe miệng không khỏi vung lên, tâm tình mới sớm đã cực kì tốt.
Trạch Tịnh Cơ nhìn Ngôn Thanh Lãng được ôm trong lòng, có lẽ đêm qua chưa chuẩn bị tinh thần tốt nên bây giờ uể oải đến nửa giấc cũng không có tỉnh.

Nhưng mà cô lại tiếc cuộc hoan tình đầu tiên có thời gian không nhiều lắm, dù sao như vậy cũng được rồi, cô vẫn đã có thể nghe thấy được cảnh Ngôn Thanh Lãng động tình, thật sự gợi cảm thôi là chưa mô tả hết ánh mắt rơi vào du͙ƈ vọиɠ của nàng.
Trạch Tịnh Cơ vén một cọng tóc rơi trên má của nàng, khóe miệng đã giữ từ lúc mở mắt càng tăng góc độ hơn.

Lúc trước Ngôn Thanh Lãng từng nói mình là thế chủ động, lúc cả hai ở trên giường đùa giỡn, lặn lộn một hồi là cô nằm bên dưới nàng, vậy lí do "đùa giỡn" lần này nàng có thể vì sao mà nằm dưới đây?
Ngôn Thanh Lãng cũng chưa từng nghĩ mình sẽ ngoan ngoãn nằm bên dưới không một chút cự quậy muốn giành thế công, nói thật khi đó nàng chỉ mê màng thích thú với cảm giác mới mẻ cho nên không quan tâm trên hay dưới gì.
Nghĩ một chút đồng hồ ở đầu giường đã trôi qua nửa tiếng, 4:57, tinh lực của Trạch Tịnh Cơ vốn tiêu thụ hao không nhiều lắm nhưng mà vẫn còn muốn ôm người này ngủ thêm chút nữa cho nên cô đóng mi mắt tỉnh táo, không cần gượng ép đã sớm tiếp tục giấc ngủ.

Thẳng đến ánh sáng mặt trời len qua khẽ màn chiếu một đường thẳng vào trong phòng, Trạch Tịnh Cơ mới đồng ý buông Ngôn Thanh Lãng ra, thân trần như nhộng bước vào phòng tắm.
Trạch Tịnh Cơ cảm nhận lại cả hai cơ thể mịn màng chạm vào nhau cả buổi, trong đầu có tồn tại một chút ngượng ngùng nhưng mà sống đến từng tuổi này, trên mặt vẫn như cũ ngoại trừ nụ cười chỉ là vẻ lãnh đạm.

Trạch Tịnh Cơ tắm xong, quấn khăn trắng đi ra, nhìn đến nàng trên giường xoay lưng về hướng khác, tấm chăn rơi xuống giữa thắt lưng lộ ra mảng vai trắng toát, cảnh đẹp quyến rũ hiện ra trước mắt, mới sáng sớm làm cho Trạch Tịnh Cơ dâng lên khát vọng thệt như đêm qua.
Không cần biết đã là 6 giờ, Trạch Tịnh Cơ lên giường, hôn khuôn mặt say ngủ của nàng, hôn đôi môi bốn mùa đều đỏ đỏ.

Ngôn Thanh Lãng từ lúc bị Trạch Tịnh Cơ làm cho khơi lên nguồn du͙ƈ vọиɠ và kɦoáı ƈảʍ tối nhất, bất ngờ và mệt mỏi chìm đắm vào giấc ngủ.




Có lẽ cuộc hoan tình đêm qua quá ngắn, trong giấc nàng lại mơ thấy mộng xuân, bên dưới lúc ngủ đã ướŧ áŧ một chút.
Ngôn Thanh Lãng rất nhiệt tình chìm đắm trong cảnh Trạch Tịnh Cơ ra vào cơ thể mình trong mộng xuân thì có cảm giác chân thật xuất hiện, nàng nhắm mắt, không phân biệt được trong giấc mơ hay hiện thực mà rêи ɾỉ, vốn là không biết được sự thật, nàng càng phóng túng bản thân hơn, để cho tiếng rêи ɾỉ dần một lớn, phát ra càng thêm kiều mị.

Trạch Tịnh Cơ ở phía trên, nghe được âm thanh động tình tuyệt vời nhất, kích động kịch liệt tăng tốc độ của ngón tay, tiếng nước tình ma xát giữa ngón tay và hang động cùng tiếng rên dâm đảng lần lượt thay nhau nổi lên, Trạch Tịnh Cơ bị làm cho phát hứng, ngón trỏ đã được thay thành ngón giữa, bên trong cơ thể nàng không ngừng lấn tới.

Ngôn Thanh Lãng bị tốc độ đáng sợ này làm cho phát hoảng lên, đến khi phát hiện mình đang ở thực tại liền mở to hai mắt nhìn trên trần nhà, chưa kịp hoàn hồn đã lập tức bị kéo vào cơn giao hoan không có đoạn mở đầu này.
Đau đớn ngay từ lúc Trạch Tịnh Cơ làm rách màn chắn duy nhất kia đã không còn tồn tại nữa ngược lại ham muốn càng tăng cao, mặc dù cảm nhận nơi đó không ngừng được kíƈɦ ŧɦíƈɦ chảy ra dịch tình nhưng có một cổ nóng hổi ở giữa bụng càng lúc càng phát lớn làm nàng khó chịu.

Trạch Tịnh Cơ thấy Ngôn Thanh Lãng mở mắt xong lại lâm vào mê tình nhưng mà những âm thanh vui sướng hứng kia không có xuất hiện nữa nên mất hứng giảm chậm ngón tay lại.
Vốn đang trên đà thoái sướng đột nhiên bị cắt đứt, Ngôn Thanh Lãng như bị từ trên thiên đàng rớt xuống, đau khổ bị ngón tay chậm rì kia vô tình hành hạ càng khó chịu.

Ngôn Thanh Lãng từ trong giấc mơ mơ thấy mộng xuân đã là xấu hổ không muốn ai phát hiện lại còn sơ ý phát ra những âm thanh dâʍ đãиɠ, thật làm nàng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Ngôn Thanh Lãng không dám ngẩng mặt nhìn Trạch Tịnh Cơ, ban đầu nàng nói mình là công, khi bị nói tiểu thụ lại cằng nhằn với cô đến mấy ngày, bây giờ lại nguyện ý, một lòng hưởng thụ đến trong mơ cũng thấy bản thân chính là một cây cổ thụ, lại còn có thể thuận theo cảm giác mà sung sướng phát ra tiếng rên.

Trên mặt Trạch Tịnh Cơ thường ngày là cưng chìu nàng, hiện tại vươn ra chính là đem cho Ngôn Thanh Lãng cảm giác e thẹn và bất an...!Cô thường xuyên cho nàng nụ cười ôn nhu, thỉnh thoảng sẽ là châm chọc nhưng bây giờ cười nửa miệng, ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm nàng, không che được nửa điểm cười tà mì, ý như thay lời nói "Em chỉ là một tiểu thụ".
Nếu như Ngôn Thanh Lãng mở miệng bảo tăng tốc độ, thì khác gì nàng lại hạ thấp thế của mình hơn, tính cách kín đáo của nàng chính là kiêu ngạo, dù thua cũng không để cho bị thua đến mất thể diện.

Nàng nghĩ đây không chỉ là cuộc giao hảo của cả hai mà còn là một trận chiến, ai nằm trên người đó nắm chủ quyền cả đời.
Trạch Tịnh Cơ đặc biệt ham muốn từng âm thanh động của Ngôn Thanh Lãng.


Nhìn nàng dưới thân không thoả mãn mà nhăn mặt, cô dâng lên ý định trêu đùa, ngón giữa càng giảm chậm hơn, kê miệng về phía tai nàng liếm láp vài cái làm nàng cương cứng người xong mới mập mờ nói:
" Em có phản ứng còn nhanh hơn chị nghĩ..."
Ngón tay của Trạch Tịnh Cơ lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ, thân dưới của Ngôn Thanh Lãng tự nâng lên sau đó hạ xuống thấp bởi vì cô cứ như cố ý làm vậy chỉ để nàng suиɠ sướиɠ trong chốc lát rồi đẩy nàng vào nơi du͙ƈ vọиɠ tồn tại nhưng nàng không thể tìm thấy.

Cảm giác cầu mà không được vô cùng xa lạ và mãnh liệt nhấn chìm nàng.

Một tay rảnh rổi của Trạch Tịnh Cơ bắt đầu chạm vào đỉnh hồng trước ngực, Ngôn Thanh Lãng la nhỏ lên một tiếng vì đau.
" Đau...!".
Hai chân của Trạch Tịnh Cơ quỳ trên cơ thể Ngôn Thanh Lãng, ngón tay chuyển động chậm rãi ở bên dưới nơi bí ẩn, lòng bàn tay trái xoa ấn một bên ngực căng tròn đầy đặn, miệng lưỡi khô khan cũng hướng phía đỉnh hồng ngậm lấy.
Cơ thể bị bao bọc trong toàn sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt, từng dòng khí nóng cuồn trào trong thân thể nàng.

Ở nơi sâu thẩm trong thân thể của Ngôn Thanh Lãng có một sự run rẩy kì lạ, như từng đợt song dâng trào, nhịp tim của nàng trở nên vô cùng không ổn định.
Thân hình mảnh mai của Trạch Tịnh Cơ vẫn ở trên người Ngôn Thanh Lãng...!Thật không công bằng...!rõ ràng đây là lần đầu tiên của hai người, tại sao ngón tay của cô có thể linh hoạt thành thục còn biết được điểm nhạy cảm nhất của nàng mà châm trọc còn nàng phải nằm dưới thân, vừa hưởng thụ lại phải bị giày vò đến chết đi sống lại thế này.
Đột nhiên Trạch Tịnh Cơ rút ngón tay dính đầy dịch tình ra, đặt ánh mắt vào trước hang động vừa được khai phá chảy đầy dòng nước trong suốt.

Nàng tỉnh ngộ, ngượng ngùng theo bản năng che lấy giữa hai chân.

"...Đừng nhìn".
"...Lấy tay ra chị muốn nhìn...".
"Đừng...".
Hai mày của Trạch Tịnh Cơ nhăn thành hàng, kéo tay của nàng ra, tiếp tục tận hưởng phong cảnh rậm rạp, kiên định thốt lên một câu.
" Của em thật mê người...!".
Trạch Tịnh Cơ tiến đầu, tham lam dùng miệng hút lấy chất lỏng kia, sạch sẽ quét qua một vòng, không những nước tình ở hang động không dừng chảy ra mà còn lợi hại tiết thêm, cô nuốt xuống một ngụm, ha một tiếng, chiếc lưỡi như con rắn chui vào trong hạch động của nàng cọ quậy.
Bụng dưới của Ngôn Thanh Lãng nóng bỏng đến mức sắp nổ tung, nàng thở dốc nâng người.

Cơ thể nàng bị lưỡi của cô làm cho cao trào, lúc đạt đến cao trào, hai chân nàng co lại, càng tăng thêm ma sát giữa lưỡi và chiếc hạch.
Biết nàng đã được thoả mãn, cô dừng tất cả động tác.

Thật ra Trạch Tịnh Cơ không bình tĩnh mà làm đại sự như nàng nghĩ, trong cơ thể cô dường như có cái gì đó đang sôi sục, mệt mõi ôm Ngôn Thanh Lãng nằm sang một bên.
Ngôn Thanh Lãng đóng mắt, lần sau không muốn làm thụ nữa...!Nàng tự nhủ mình một câu, mặc cho nơi đó vẫn đang kịch liệt co rút, xoay người cắn vào bả vai Trạch Tịnh Cơ.

Cô đau đến nhăn mặt, nàng vẫn mở mắt nhìn biểu cảm của cô, biết cô đau mới nhả ra chỉ là ánh mắt hầm hực nhìn khuôn mặt nửa cười nửa giả của cô.
" So với cảm giác em bị chị cưỡиɠ ɦϊếp thì cái đau này nhầm nhò gì ".
Trạch Tịnh Cơ nghe xong, chắc chắn chỗ đau đã chảy một ít máu nhưng mà miệng vẫn cong lên sau đó nghiêm nghị hỏi lại nàng.
" Cái gì cưỡиɠ ɦϊếp? Chị đã làm em thoả mãn ước muốn đấy ".
" Em..

thoả mãn ước muốn gì..".
Trạch Tịnh Cơ nhịn không được bật cười ra tiếng, Ngôn Thanh Lãng cho rằng mình bị cười vào mặt, lần nữa cắn vào hõm vai của cô.



" Chị chỉ muốn làm cho em hạnh phúc mà em lại hai lần cắn chị..

chị đau lắm em biết không?".
Trạch Tịnh Cơ biết nàng chột dạ cắn người nên mới giả vờ đáng thương kể tội.

Ngôn Thanh Lãng nhìn khuôn mặt buồn bã có chút động lòng, trách cứ bản thân không tốt nhưng mà thật sự vẫn đang chiến đấu nội tâm.
Chị ấy muốn mình tận hưởng nên mới làm...!mà trong khi làm lại giày vò mình...!nhưng giày vò xong lại bị mình cắn hai cái...!có lẽ làm tổn thương chị ấy...!nhưng mà chị ấy đã già vò mình...
Ngôn Thanh Lãng đưa tay sờ lên nơi có dấu răng sâu kia, nàng đã cắn hơi sâu rồi, tiếc cho nước da trắng xuất hiện một vệt sẹo nhỏ sau này, nàng nhỏ giọng xin lỗi.
" Sau này chị đừng giày vò em nữa nha ".
"Được, sau này chị chỉ nhanh chóng cho em vui vẻ thôi ".
Trạch Tịnh Cơ rướn người hôn lên trán nàng.
" Trạch Tịnh Cơ...".
Lần này Trạch Tịnh Cơ không quan tâm đến kiểu gọi thẳng tên nữa bởi vì vẻ mặt của nàng đang cực kì nghiêm túc nhưng lại rất mềm mại.
" Hửm? ".
Ngôn Thanh Lãng tiến sát đôi môi của mình đặt lên môi của Trạch Tịnh Cơ, nhẹ nhàng và dứt khoát không nhiễm một chút du͙ƈ vọиɠ, ấm áp rót dòng nước ấm chảy vào tim của cả hai người.
" Em yêu chị ".
Dường như Trạch Tịnh Cơ biết trước được câu nói của nàng, không có bất ngờ chỉ nhìn vào ánh mắt đen láy đầy đủ chân thành và nhu tình.
" Chị cũng yêu em ".
- ------------------
Ta vứt bỏ cả quãng đời làm thiếu nữ chong sáng chỉ để viết H cho các người đọc mà các người lại không cho ta một cái khích lệ bình chọn, thật sự làm ta rất đau khổ, rất đau khổ...

back top