Tình Muộn

Chương 22

 

Tùng San hỏi một câu khiến Chu Trường An im lặng .

 

hắn vạn lần không ngờ, Tùng San lại dùng một câu nói từ tốn chế giễu mình như vậy. Lấy hiểu biết của hắn đối với Tùng San mà nói, cô luôn là một người rất thẳng thắn, ngay thẳng và thành thật đến kì lạ, ai dám có nữa điểm nghi ngờ đối với nhân phẩm của cô, cô liền hận đến mức không thể nhào lên liều mạng với người đó.

 

hắn vốn cho rằng khi hắn hỏi ra câu này cô sẽ nổi giận phản bác hắn kịch liệt, chỉ vào mặt hắn mắng hắn vô sỉ.

 

Hôm nay hắn tới tìm cô là muốn nghe mắng.

 

Như vậy hắn mới có thể an tâm, hắn muốn xác định, giữa Tùng San và ba của Cố Lâm Lâm là trong sạch.

 

Nhưng mà thái độ bây giờ của cô là đang nói cho hắn sự việc khiến hắn lo lắng cả đêm là sự thật?

 

hắn cúi đầu uống một hớp lớn cà phê, cà phê không đường cũng không thêm sữa, vị đắng tràn ngập khoang miệng khiến đầu lưỡi hắn tê dại, hắn nhíu nhíu mày.

 

"San San, anh biết em hận anh và Lâm Lâm. Nhưng mà cho dù em có muốn trả thù chúng tôi cũng không thể trả giá bằng cách hi sinh chính mình." Chu Trường An rầu rĩ mở miệng nói.

 

"Hả?" Tùng San sửng sốt, sau đó cười một tiếng, "Anh cảm thấy tôi đang giở trăm phương ngàn kế để trả thù anh sao?"

 

"San San, em đứng làm như vậy.không nên tự làm hại bản thân." Ánh mắt Chu Trường An thâm sâu nhìn cô, "Là anh có lỗi với em, anh là tên cặn bã, xem như anh xin em, nhanh chóng rời xa Cố Trì Tây đi. Người kia không phải là người em có thể đụng vào, thế lực của hắn ở Thành phố A lớn thế nào em không thể tưởng tượng được đâu. Anh không thể trơ mắt nhìn em rơi vào vực sâu."

 

Tùng San mới uống một ngụm sinh tố thiếu chút nữa phun ra, vội vàng lấy giấy ăn lau khóe miệng,vừa ho khan vừa cười.

 

"Rốt cuộc anh cũng thừa nhận mình là tên cặn bã rồi? Thái độ nhận sai này của anh nên nhận được một đóa hoa để khen thưởng" Tùng San xoa xoa mũi, tiếp tục cười nói: " không muốn tôi rơi vào vực sâu? Chu Trường An, anh cho rằng anh đang diễn kịch sao? Đừng có vô lý như vậy được không? Mà dù cho đó có là vực sâu đi chăng nữa thì không phải anh còn rớt xuống đó trước tôi rồi sao, anh có tư cách gì nói tôi chứ?"

 

Chu Trường An kinh hãi, "San San, em…em thật sự cùng ba Lâm Lâm bên nhau sau?"

 

Tùng San ngưng cười, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, "Nếu là sự thật thì thế nào? không được sao? Chỉ có anh là được ăn bám Cố Lâm Lâm, không cho phép tôi cùng Cố Trì Tây làm bạn sao?"

 

"San San!" Chu Trường An la to, khiến các khách hàng ở bên cạnh bị dọa sợ hết hồn.

 

Tùng San nhín thấy hắn hoảng sợ, cô mới nhận ra lúc nãy mình nói hơi quá, cô xoay đầu nhìn cửa sổ, "Anh nói hỏ tiếng chút đi, sợ người khác không nghe thấy sao ?"

 

Chu Trường An hít sâu, hạ giọng nói, "San San, em cứ trách anh đi, cứ hận anh đi, chỉ cần em có thể nguôi giận cái gì anh cũng đồng ý làm cho em, nhưng anh xin em, xin em đừng làm hại chính mình như vậy! San San, em là cô gái tốt, lại xinh đẹp, nhân cách cũng tốt nữa, em muốn tìm bạn trai như thế nào mà không được chứ! Cố Trì Tây ông ấy, ông ấy lớn hơn em 23 tuổi! Hơn nữa ông ấy còn có vợ con, em ở bên ông ấy, còn có tương lai sao! Trừ tiền ra ông ấy còn có thể cho em cái gì chứ!"

 

Tùng San nhíu mày, nhìn hắn, cả nửa ngày cô mới nói: "thì ra anh còn hiểu rõ hơn tôi sao? Vậy sao anh còn đi theo Cố Lâm Lâmlàm tên nịnh bợ ? đi theo Cố Lâm Lâm trừ tiền ra anh được cái gì?"

 

Chu Trường An gắt gao bóp chặt tách cà phê trên tay, "Em và anh không giông nhau! San San, anh là đàn ông, anh cố gắng làm việc, anh muốn để dành tiền cho ba mẹ dưỡng lão, anh còn muốn có chỗ đứng ở thành phố A! Trừ Cố Lâm Lâm ra, không ai có thể giúp anh cả! Nhưng em thì khác, San San em là con gái, em còn người ở thành phố A, em không giống anh có áp lực mưu sinh. Em chỉ cần thuận lợi tốt nghiệp, tìm một người đàn ông tốt mà gả đi, em sẽ hạnh phúc cả đời. Em có hiểu không ? mấy cái chuyện làm vợ bé cho đại gia nhà giàu này, không phải là chuyện mà một cô gái trong sạch, tốt đẹp như em nên làm , trước đây em không phải đã nói với anh, em không để ý chuyện tiền bạc, chỉ cần hai người có thể vui vẻ ở bên nhau em đã thấy thỏa mãn rồi sao?"

 

Chu Trường An kích động nói, Tùng San còn nhìn thấy trong mắt hắn hằn lên tơ máu.

 

Sinh tố đu đủ đem lên đã lâu, đọ lạnh cũng giảm đi, chỉ còn lại vị ngọt không nóng không lạnh. cô uống một ngụm, miễn cưỡng nuốt xuống. Sau đó cô cười nói, "thứ này sao lại khó uống như vậy chứ, sau này không kêu nó nữa”

 

"San San..." Giọng nói của Chu Trường An hơi nghẹn ngào.

 

Tùng San thở dài một hơi, "Chu Trường An, anh nói không sai, xem ra anh cũng còn một chút lương tâm . Anh yên tâm đi, tôi và Cố Trì Tây không phải như anh nghĩ. Tuy rằng không thể nói là một chút quan hệ cũng không có, nhưng tôi chắc chắn sẽ không phản bội lại nhân cách sống của bản thân ."

 

Lúc này Chu Trường An mới nhẹ nhàng thở ra, hắn lại uống một ngụm cà phê, đắng đến mức nhíu mày.

 

"Tôi quả thật rất hận anh và Cố Lâm Lâm, nhưng tôi cũng không hẹp hòi tới mức mỗi ngày đi tìm biện pháp trả thù các người. Chuyện cô đoạt bạn trai tôi, tôi làm mẹ kế cô này, cũng chỉ là giận quá nói cho đỡ tức mà thôi. Nếu thật sự làm như vậy tôi còn là Tùng San sao?"

 

"San San, anh chỉ biết em là một cô gái tốt ." Sắc mặt của Chu Trường An cuối cùng cũng hòa hoãn hơn nhiều." Nếu như có thể…về sau em có gặp chuyện gì…..có thể tới tìm anh."

 

Tùng San cười cười: "Anh đứng nghĩ hay như vậy chứ, đứng tưởng rằng anh nói những lời này là có thể khiến tôi tha thứ cho anh . Bên cạnh tôi có nhiều bạn bè như vậy còn cần tìm anh nữa sao? Chu Trường An, hai ta về sau cũng đừng gặp lại nữa. Bây giờ tôi vừa gặp anh là thấy phiền."

 

Tùng San đứng lên, từ trong giỏ sách lấy ra một tờ tiền, " Bữa này tôi mời, xem như là cúng cô hồn."

 

Lúc ra khỏi quán cà phê, Tùng San hít sâu một hơi, hốc mắt cảm thấy có chút đau.

 

cô không thể nói ra được đây là cảm giác gì, như không bị tên bạn trai bắt cá quan tâm, Mẹ kiếp!

 

cô không còn tâm tình đi ăn cơm với Tề Duyệt Tâm, vì thế cô lấy điện thoại di động ra định nhắn tin nói mình không đi nữa. Vừa mở máy ra thì cô thấy ba cuộc gọi nhỡ.

 

Đều là dãy số quen thuộc kia.

 

cô đã nhìn thấy quá nhiều lần nên đã thuộc lòng rồi .

 

Tùng San kinh hoảng phát giác đây không phải là một thói quen tốt, vì thế cô xóa hết các chi tiết về số điện thoại này trong máy. Sau khi xóa xong, cô thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. Chuyện lừa mình dối người đôi khi là chuyện bắt buộc.

 

một mình trở về trường học, cô tới căn tin kiếm chút gì đó ăn, sau đó trở về ký túc xá. Lý Yến đến thư viện tự học, những người khác thì chẳng biết đi đâu, chỉ có mình Triệu Nhiên ở đây, vạn năm là thành viên của ký túc.

 

Triệu Nhiên nhìnTùng San, sửng sốt nói nhỏ, "San San, sao về sớm vậy ?"

 

Tùng San tùy tiện gật đầu, "Ừ, không có gì hay nên mình về trước."

 

cô cũng không muốn nói cho Triệu Nhiên biết mình gặp Chu Trường An.

 

Máy vi tính mới khởi động thật nhanh, suốt một buổi chiều Tùng San ngồi cài đặt phần mềm cho máy, dùng một hồi đã quen tay hơn . Tuy rằng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút bất an, nhưng cô cũng không có ý định khác người như là mang máy tình đem trả hay là lấy tiền của mình trả lại cho Cố Trì Tây. Việc đó chỉ làm cho Cố Trì Tây có thêm cơ hội tiếp cận cô, cô không đần như vậy đâu.

 

hiện tại việc cô nên làm là trốn đông trốn tây như chú chuột nhỏ vậy vì Cố Trì Tây chính là con mèo đang nhìn chằm chằm cô như hổ đói.

 

Nhớ tới chuyện Chu Trường An khuyên cô nên cách xaCố Trì Tây, là cô thấy nhức đầu, có lẽ cô thật sự nên nhanh chóng đi tìm một người bạn trai.

 

 

Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, cô giật mình hoảng hồn, nhìn thoáng qua số điện thoại mới từ từ thả lỏng.

 

"San San, ngày mai về nhà đi con."Lúc Phương Tiểu Tiệp nói chuyện điện thoại, cô luôn có cảm giác hôm nay bà dịu dàng đến kì lạ.

 

"A? Tuần trước con vừa về nhà mà?" Tùng San hỏi.

 

"Con bé chết tiệt này, tuần trước về rồi thì tuần này không thể về sao? Con xem nhà chúng ta là khách sạn sao?" Phương Tiểu Tiệp lập tức ai oán nói.

 

Tùng San ha ha cười, vội vàng vừa dỗ vừa giả vờ đáp ứng yêu cầu của bà. Kỳ thật cô cũng không phải không nghĩ đến chuyện về nhà, chỉ là cô vừa nghĩ đến chuyện phải cùng ba mẹ nói chuyện máy tính là cô lại thấy đau cả đầu. Tùng Chí Quân vẫn luôn giáo dục cô, tuyệt đối không được chỉ biết nghĩ tới tiền tài, một phút mê muội ham mê một món lợi nhỏ sẽ phải trả một cái giá lớn hơn nhiều.

 

Vì thế Tùng San quyết định cô vẫn nên giấu ba mẹ chuyện cái máy tính mới, tuy rằng cô biết rõ việc này cũng không giấu được bao nhiêu ngày. Vào thứ sáu, lúc đi xe buýt về nhà, cả một quãng đường Tùng San thiết lập tư tưởng cho bản thân, nhìn thấy ba mẹ nhất định phải mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh, quyết không thể để cho bọn họ nhìn ra mình có gì đó bất thường.

 

Kết quả cô vừa vào cửa thì bị sự nhiệt tình tiếp đón của Phương Tiểu Tiệp làm sợ hãi.

 

Phương Tiểu Tiệp là người là một đặc điểm lớn đó là không bao giờ giấu được chuyện gì, trong lòng bà nghĩ cái gì thì trăm phần trăm đều sẽ biểu hiện ở trên mặt, bà ở bệnh viện làm y tá trửng nhiều năm như vậy đã luyện thành tính cách mạnh mẽ vang dội, ngay cả phó viện trưởng gặp bà cũng phải nịnh nọt. Nếu nói theo cách khác thì Phương Tiểu Tiệp kỳ thật là một người rất đơn thuần, chỉ cần chiều theo bà, trên mặt bà lập tức nở một nụ cười tươi như hoa, làm chuyện gì cũng khoan khoái nhanh nhẹn. Cái tính tình này cùng với tính cách chậm rãi ung dung của Tùng Chí Quân là sự bù trừ hoàn hảo.

 

Giờ phút này trên mặt Phương Tiểu Tiệp có nụ cười thật tươi việc này làm Tùng San cảm thấy rất khẩn trương, giờ phút này cô không biết mẹ cô lại muốn làm chuyện gì nữa đây.

 

Tùng Chí Quân làm món sườn heo hầm, một nhà ba người vừa ăn sườn heo , vừa xem tv. trên tv lại chiếu bộ phim về đề tài gái e, nữ chính đã hơn ba mươi nhưng không ai thèm lấy, người bên ngoài thì ghét bỏ, người nhà thì lo lắng sốt ruột. Loại tình tiết này Tùng San vừa xem liền thấy nhàm chán, cô vừa tính ăn cho xong món sườn heo rồi đi lên phòng, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy mẹ đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có gì đó rất quái dị

 

"Mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con phải không?" Tùng San không chịu nổi nữa, dứt khoát hỏi cho rõ.

 

"Ngày mai cùng mẹ đến bệnh viện một chuyến." Phương Tiểu Tiệp cười cười nói.

 

Tùng San nghe được hai chữ bệnh viện này, không biết sao , bỗng nhiên cô thấy có chút khẩn trương, "đi đâu chứ?"

 

"Sáng ngày mai chủ nhiệm Trương trực ban, vừa lúc con cũng đang rảnh rỗi, hai người gặp mặt một lần đi." Phương Tiểu Tiệp nói.

 

Tùng San sửng sốt một chút, nhìn nhìn Tùng Chí Quân đang cắn cắn miếng sườn kia, bố Tùng dùng ánh mắt bất đắc dĩ nói cho cô biết, ba đã phản đối rồi nhưng không có hiệu quả .

 

"Mẹ, mẹ là đang muốn con và người đó đi xem mắt sao?" Tùng San nơm nớp lo sợ hỏi.

 

Phương Tiểu Tiệp vui vẻ, "Cũng không phải là chính thức, mẹ chí muốn cho hai người quen biết một chút thôi. Mẹ nói với chủ nhiệm Trương, con có chút chuyện muốn hỏi cậu ta."

 

"Mẹ, con không có vấn đề..." Tùng San yếu ớt nói.

 

Phương Tiểu Tiệp nhướn mày, "không có vấn đề chế để hỏi thì tự tạo ra vấn đề đi! Chủ nhiệm Trương này là một người đàn ông độc thân hoành kim đó, tuổi còn trẻ đã làm tới chức chủ nhiệm, ông của cậu ta còn là viện trưởng, không biết chừng tương lai câu ta sẽ kế nghiệp chức viện trưởng đó! Con gặp được sẽ thấy, con người cậu ta tuấn tú, lịch sự, tính tình thì hiền lành." Phương Tiểu Tiệp buông đũa xuống, "Mẹ đã nghĩ xong rồi, nếu hai người hợp ý nhau, chờ con tốt nghiệp thì lập tức kết hôn sanh con, chủ nhiệm Trương có nhà có xe, con lấy hắn rồi cái gì cũng không thiếu, như vậy rất tốt."

 

Tùng San cảm thấy trước mắt tối đen, "Mẹ, con mới hai mươi tuổi, sang năm tốt nghiệp cũng mới chỉ mới hai mốt tuổi, mẹ muốn con kết hôn sinh em bé sao?"

 

Phương Tiểu Tiệp gật đầu, "Đúng vậy, con kết hôn rồi sinh con sớm một chút, như vậy mới không ảnh hưởng tới cong việc tương lai của con." nói xong bà liền đưa tay chỉ TV, "Con nhìn nhân vật nữ chính trong phim đi, ba mươi ba tuổi còn chưa kết hôn, công ty cô ta sợ sau này cô ta kết hôn rồi còn sinh con làm chậm trễ công tác của công ty nên ngay cả hợp đồng lao động cũng không ký tiếp. Kết quả cô ta không có bạn trai cũng không có nghề nghiệp, ra ngoài tìm việc còn bị người ta ghét bỏ chưa có chồng con sao!"

 

Tùng San nghe tới mức đầu óc choáng váng, đành phải dùng ánh mắt cấu xin sự giúp đỡ của Tùng Chí Quân. Tùng Chí Quân ho nhẹ một tiếng, nói: "Mấy cái phim truyền hình này chỉ phóng đại sự việc lên thôi, bà đừng có dễ dàng bị nó gạt như vậy. San San nhà chúng ta vừa xinh đẹp, thông minh lại có bằng cấp, chỉ là chuyện kết hôn sinh con thôi mà cần gì sốt ruột chứ."

 

Tùng San dốc sức gật đầu, "Đúng đó, mẹ à, con cũng giống như người khác thôi, cứ để mọi chuyện tự nhiên đến đi."

 

Phương Tiểu Tiệp hung hăng trừng mắt nhìn bố Tùng, "Phim truyền hình phóng đại, chuyện nó phóng đại cũng là lấy từ cuộc sống hàng ngày! Đây chính là hiện trạng ngày nay đó, ngay cả ở bệnh viện của tôi bây giờ tuyển hộ lý, y tá cũng không tuyển người chưa sinh con. Kết hôn sinh con sớm có gì không tốt chứ, thừa dịp hai ta còn chưa già có thể chăm sóc cháu, không để cho công việc sau này của San San bị trì trệ. Hơn nữa chủ nhiệm Trương cũng đã ba mươi ba rồi, chớ tới sang năm San San tốt nghiệp cũng đã ba mươi bốn nên kết hôn sinh con rồi."

 

Tùng San và Tùng Chí Quân đã sớm có chung nhận thức, đó chính là ngàn vạn lần chớ cùng Phương Tiểu Tiệp ngoài mặt đối địch, bằng không kết quả tuyệt đối là vô cùng đau đớn thê thảm. Nhìn thấy mẹ già đại nhân cố chấp như thế, tuy rằng trong lòng Tùng San rất không hài lòng, nhưng vẫn vô lực phản kháng, cho nên cô đành phải đồng ý trước. Dùng lời nói của Tùng Chí Quân chính là lui một bước để tiến một bước.

 

Phương Tiểu Tiệp đạt được mong muốn, bà rất vui vẻ nên cũng không nói gì nữa, ăn cơm xong bà để Tùng San về phòng mình, còn bà và Tùng Chí Quân ở lại phòng khách xem TV.

 

Tùng San trở về phòng, cô hận không thể lấy đầu đập vào tường. Xem mắt? cô mới hai mươi tuổi, vậy mà muốn cô đi xem mắt với một ông chú hơn ba mươi tuổi! thật sự là xấu hổ mà, quá xấu hổ !

 

cô nằm trên giường trong lòng rối rắm, lấy điện thoại di động ra định lemn6 weibo thư giãn tâm tình, mới vừa động vào thì thấy di động run lên, Tùng San nhìn thoáng qua số điện thoại kia, vừa nhìn thấy là khiến cô càng thêm nhức đầu.

 

Nếu bây giờ cô nhấn tắt, không biết chừng ông chú đó lại lù lù xuất hiện, lỡ như khiến ba mẹ thấy được... cô có thể trực tiếp đốt sẵn giấy tiền vàng bạc cho mình luôn cho rồi. thật là gian xảo , chuyên chọn lúc cô về nhà để tìm cô!

 

"A lô?" cô tiếp điện thoại, giọng nói cực kì hung dữ.

 

"Sao vậy, tâm trạng không tốt sao?" Cố Trì Tây bên kia dịu dàng nói.

 

"Ừ, không tốt." Tùng San cũng lười che giấu, nếu chú còn có chút lòng tốt thì lúc này đừng có quấy rấy tôi.

 

Đầu bên kia điện thoại dừng một lát, "Ngày mai có rãnh không? Tôi đưa em đi ăn cơm."

 

"không có." cô hoàn toàn dứt khoát cự tuyệt.

 

Đầu kia điện thoại lại im lặng , "Vậy được rồi, vài ngày nữa tôi sẽ gọi cho em." Cố Trì Tây cũng không dây dưa thêm nữa.

 

"Ừ." Tùng San đang muốn cúp điện thoại, lại nghe thấy bên kia nói: "San San, nếu tâm trạng không tốt, không cần buồn bực một mình, ra ngoài choi sẽ thấy khá hơn."

 

"Cám ơn, tôi mệt chết đi được, tôi muốn ngủ . Bye bye." Tùng San cúp điện thoại.

 

Sau đó cô thở dài một hơi, tâm trạng cô ngoài ý muốn thoải mái hơn. Đây đại khái là vì từ khi cô và Cố Trì Tây quen biết tới nay là lần cô và hắn giao chiến mà thắng lợi.

 

Cứ như vậy đem hết bực tức xả ra trên người hắn thật là hả giận mà!

back top