Tình Muộn

Chương 45

 

Lão Tần bị băng vải quấn như một cái bánh chưng, nghiêng đầu ghé vào giường bệnh, nhìn thấy Tùng San và Cố Trì Tây, đôi mắt to tròn của nó long lanh ươn ướt, yếu ớt sủa một tiếng.

 

Nước mắt Tùng San lại chảy xuống.

 

Cố Trì Tây ôm Tùng San, để đầu cô bé con dựa vào ngực mình, "Đừng khóc, Lão Tần sẽ khoẻ lên thôi.”

 

Vài y tá đi tới, họ rất cẩn thận chuyển Lão Tần sang một cái giường dành cho trẻ em, đẩy Lão Tần ra khỏi bệnh viện, lên một chiếc xe cứu thương, hộ tống Lão Tần đến Giang Phong Uyển.

 

Cố Trì Tây lại gọi thêm hai bác sỹ thú y tới, sau khi cẩn thận kiểm tra cho Lão Tần một lần, họ để lại một đống chai lọ đựng thuốc uống, thuốc thoa ngoài da đầy đủ chủng loại, Tùng San ghi nhớ thật kỹ tác dụng của từng loại, chăm chú nghe rất nghiêm túc.

 

Vất vả cứ như vậy rồi cũng xong, trời đã tối từ lâu, Trương Tân đưa bác sĩ thú y về, trong phòng chỉ còn lại Cố Trì Tây và Tùng San ở lại chăm sóc lão Tần. Lão Tần sau khi được uống thuốc an thần thì ngủ rất sâu, tuy rằng thỉnh thoảng mí mắt vẫn giật giật như ngủ không yên. Tùng San quỳ bên cạnh Lão Tần, cẩn thận dùng khăn ướt giúp nó lau đi vết máu đã khô trên bộ lông.

 

Cố Trì Tây nhìn Tùng San, đau lòng xoa xoa đầu cô, "Em cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, Lão Tần để tôi chăm sóc cho.”

 

Tùng San quay mặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy, chỉ có đôi mắt ửng hồng.

 

"Cố Trì Tây, nếu hôm nay Lão Tần mất mạng vì cứu tôi, thì cả đời này tôi sẽ không thể nào yên lòng được.”

 

Đôi mắt Cố Trì Tây sâu thăm thẳm nhìn cô, "Lão Tần và tôi đều yêu em nhiều như vậy, cho nên chúng tôi có thể vì em mà liều mạng.”

 

Tùng San cúi đầu, "Nhưng tôi rất áy náy, chú quan tâm chăm sóc Lão Tần như người nhà, nhưng tôi lại không chăm sóc tốt cho nó, khiến nó suýt nữa vì tôi mà chết.”

 

Cố Trì Tây đặt tay lên đầu cô, dùng sức xoa xoa, "Chuyện này không trách em được, tôi nhất định sẽ điều tra rõ rốt cuộc ai đang giở trò, báo thù cho em và Lão Tần.”

 

Tùng San mím môi, hít hít cái mũi nhỏ, đôi mắt lại đỏ lên.

 

Cố Trì Tây đau lòng không chịu được, ôm cô vào trong ngực, "Sao lại khóc nữa rồi?"

 

Tùng San vùi trong lồng ngực hắn, nước mắt của cô làm ướt áo sơ mi hắn, yếu ớt nói: "Tôi không biết nữa, nhưng vừa nhìn thấy chú tôi lại muốn khóc...”

 

Cố Trì Tây thở dài, nâng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô lên, không chút do dự hôn xuống. Một nụ hôn thật sâu, không mang theo chút ý tứ công kích nào, lại hàm chứa yêu thương vô tận. Tùng San yên lặng để hắn hôn, để cho đôi môi ấm áp của hắn làm ấm lại đôi môi lạnh lẽo của cô. Đó là một loại cảm xúc khó diễn tả thành lời, theo thời gian đôi môi dây dưa, đã kéo tâm hồn hai người đến gần nhau hơn.

 

Khi nụ hôn kia dừng lại, Cố Trì Tây bế cả người Tùng San lên, hắn đi đến trước cửa phòng cô mở cửa ra, dịu dàng đặt cô bé con lên giường. Tùng San hơi cuống, mở to đôi mắt, ánh mắt trong trẻo thuần khiết như tuyết tan, mím đôi môi bị hắn hôn trở nên đỏ hồng, ngón tay bất giác nắm chặt ga giường.

 

Cố Trì Tây cười cười, "Đừng suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngủ đi.”

 

Nói xong hắn lại hôn lên trán cô.

 

Sau đó hắn tắt đèn, đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Trong phòng bếp tràn ngập ánh đèn màu vàng quất, ánh sáng ấm áp êm dịu, đây là do buổi sáng khi Tùng San thức dậy đã mở lên, ban ngày căn nhà tràn ngập ánh sáng, những ngọn đèn này trở nên vô dụng, chỉ có vào lúc đêm khuya vắng lạnh như thế này, ánh sáng vàng đó mới có một thần thái khác thường.

 

Cố Trì Tây nhìn chằm chằm bóng đèn đến thất thần, hắn ở đây lâu như vậy, nhưng chưa từng chú ý, thì ra nơi này cũng có bóng đèn.

 

Hắn mở tủ lạnh định lấy một chai nước, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba chai nước ngọt lớn, khóe miệng hắn khẽ cong lên, vì thế hắn lấy một chai, rót nó ra ly, uống một ngụm, vị ngọt lành lạnh thấm vào đầu lưỡi, cũng tràn vào trong lòng.

 

Rõ ràng cô chỉ mới đến đây vài ngày, nhưng căn nhà này đã có chút hơi ấm gia đình.

 

Tùng San nằm trên giường, trằn trọc trăn trở, làm gì cũng không ngủ được. Khóc quá mệt mỏi, đầu cô hơi choáng váng, nhưng vừa nhắm mắt lại, trước mắt liền xuất hiện hình ảnh Lão Tần cả người đầy máu nhìn về phía cô kêu rên, nghĩ tới lại thấy sợ.

 

Cô chưa bao giờ biết, thì ra thú cưng cũng sẽ thề sống chết trung thành với chủ nhân của mình.

 

"Lão Tần và tôi đều yêu em nhiều như vậy, cho nên chúng tôi có thể vì em mà liều mạng.”

 

"San San, chỉ cần em không sao là tốt rồi.”

 

Cô không thể không thừa nhận, bây giờ cô thật sự bị cảm động. Có lẽ còn có gì đó mãnh liệt hơn cả cảm động, thế nên khi hắn vừa ôm cô vào lòng, thậm chí ngay cả kháng cự cô cũng quên mất.

 

Cô cảm thấy mình thật sự cần nghỉ ngơi một chút cho khoẻ lại, trong đầu cô thật sự rất loạn.

 

Nhưng sinh hoạt của mấy ngày nay đã khiến đồng hồ sinh học của cô được cố định, nên chưa đến sáu giờ, Tùng San đã thức dậy sau một đêm miên man suy nghĩ. Vì lo lắng Lão Tần thức dậy sẽ khó chịu, cô vội vàng rời giường, chuẩn bị đi lấy thuốc giảm đau cho Lão Tần uống, nhưng vừa mới ra khỏi phòng, cô đã thấy Cố Trì Tây đang quỳ bên cạnh Lão Tần, một chai thuốc được mở nắp đặt ngay bên cạnh.

 

Cố Trì Tây nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau lưng, hắn xoay người lại cười nói: "Lão Tần tỉnh rồi, tôi đã cho nó uống thuốc, hình như cũng không khó lắm.”

 

Nụ cười đó và nụ cười ấm áp dịu dàng thường ngày của hắn không giống nhau, vì cảm xúc chân thật nhất của hắn được biểu lộ ra bên ngoài, phảng phất giống như một luồng sáng đầu tiên của ngày vào thu.

 

Tùng San dừng một lát sau đó cũng cười, cô đi tới, ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Lão Tần.

 

Hơi thở của Lão Tần vẫn còn rất yếu, nó chỉ có thể kêu "ăng ẳng" như đang làm nũng.

 

Tùng San cười, tâm trạng đã hồi phục hơn rất nhiều. Cô quay sang nhìn Cố Trì Tây, nhìn gần như vậy cô mới nhận ra, hốc mắt của hắn rất sâu, giống như cả đêm qua hắn không ngủ chút nào vậy.

 

"Tối qua chú luôn ở đây chăm sóc cho lão Tần sao?" Tùng San hỏi.

 

Cố Trì Tây cười cười: "Vốn cũng ngủ không được, không bằng ở bên cạnh chăm sóc cho nó. Nó ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, bây giờ tôi cũng nên đền bù cho nó.”

 

Tùng San cười nói: "Nó ở bên cạnh chú, chú chăm sóc cho nó không phải là chuyện rất bình thường sao? Bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau.”

 

Ánh mắt Cố Trì Tây khựng lại, hắn im lặng một lát, rồi cười nói: "Đúng, bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau.”

 

Tùng San đứng lên, "Bây giờ tôi đi rửa mặt, lát nữa tôi sẽ làm điểm tâm cho chú.”

 

Những lời này cô nói rất thuận miệng, cô cũng không nghĩ gì nhiều đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

 

Cố Trì Tây nhìn bóng dáng của cô, khóe miệng cong lên, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

 

Khi Tùng San đi ra mới phát hiện bữa sáng đã được làm xong hết đang bày biện ở trên bàn, bánh mì mới nướng, trứng ốp lết, dăm bông, sữa tươi. Vì thế cô nở nụ cười, "Chú à, thì ra chú cũng là một trạch nam.”

 

Cố Trì Tây cười mà không nói, ngồi vào chỗ đối diện Tùng San trên bàn ăn. Trong tủ quần áo nhiều đồ đẹp như vậy, cô bé con lại chỉ mặc bộ đơn giản nhất là T-shirt và quần đùi, cổ áo rộng lộ ra làn da trắng nõn, cánh tay và cẳng chân cô rất gầy, hắn thấy vậy nhịn không được muốn cô ăn nhiều hơn.

 

Đồng hồ treo trên tường chỉ sáu giờ rưỡi, trong phòng khách tràn ngập nắng sớm, họ ngồi trên bàn ăn, yên lặng ăn điểm tâm.

 

"Công việc của chú không sao chứ? Chú về trước như vậy có khiến nó bị chậm tiến độ không?" Tùng San cảm thấy nếu tiếp tục không trò chuyện thì không khí có chút xấu hổ, cô đành phải tùy tiện tìm một đề tài để nói.

 

Cố Trì Tây không chút để ý đáp: "Không sao.”

 

 

Tùng San nghĩ một chút rồi nói: "Chú có định đi làm không, có tôi ở nhà chăm sóc Lão Tần là được rồi.”

 

Cố Trì Tây đưa mắt nhìn cô, trong ánh mắt mang theo ý cười, "Hôm nay tôi không có việc gì, ở đây cùng em chăm sóc lão Tần.”

 

Ánh mắt Tùng San khẽ lay chuyển, "Ăn xong chú có muốn lên lầu ngủ một giấc không, hôm qua đã một đêm không ngủ, thân thể sẽ không chịu nổi đâu.”

 

Khóe miệng Cố Trì Tây cong lên, "Được.”

 

Hắn rất nghe lời.

 

Ăn cơm xong, Tùng San dọn bát đĩa vào bếp rửa, Cố Trì Tây tới nhìn lão Tần một chút, sau đó đi tới chỗ cô, thân mình hắn gần như dán vào lưng Tùng San, dịu dàng nói: "Tôi lên lầu tắm rửa rồi ngủ một lát, chín giờ Trương Tân sẽ đưa bác sỹ thú y tới đây kiểm tra cho Lão Tần, em nhớ mở cửa cho cậu ta.”

 

Hơi thở ấm nóng phả vào tai Tùng San làm cô thấy ngưa ngứa, cô không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói "Vâng". Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân lên tầng càng lúc càng nhỏ, cô mới giật mình thở hổn hển. Nổi hết cả da gà.

 

Quả nhiên đúng chín giờ Trương Tân liền xuất hiện, Tùng San ra mở cửa, vẻ mặt cô so với lúc nãy đã bình tĩnh hơn nhiều, "Vào đi.”

 

Trương Tân vẫn mặt lạnh như bình thường, vào nhà cùng bác sỹ thú y, khi bác sỹ thú y làm kiểm tra cho Lão Tần, Trương Tân giống như một bức tượng điêu khắc đứng ngay bên cạnh, không nhúc nhích.

 

Tùng San thấy hắn như vậy thì không được tự nhiên, cô thuận miệng nói: "Anh ngồi đi, Cố Trì Tây còn đang ngủ trên lầu.”

 

Trương Tân nhìn cô một cái, nghe lời ngoài ý muốn, ngồi xuống sô pha, chỉ là cái dáng ngồi đó vẫn rất chỉnh tề, giống như một con gà trống bất kì lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.

 

Tùng San bất đắc dĩ cười cười, đi tới tủ lạnh lấy một chai nước đưa cho hắn, "Uống nước đi.”

 

Trương Tân nhận lấy chai nước, rất lễ độ nói, "Cảm ơn.”

 

Tùng San nhìn mái tóc ngắn cũn dựng đứng của hắn, hỏi: "Trước kia anh làm lính sao?"

 

Trương Tân nhìn Tùng San, nói: "Đúng vậy, tôi từng là bộ đội đặc chủng.”

 

Tùng San nở nụ cười, quả nhiên vậy, chẳng trách hắn nghiêm chỉnh tới mức biến thái như vậy. Quả thực y như người máy.

 

Sau khi bác sỹ thú y cẩn thận kiểm tra cho Lão Tần một lượt xong thì nói cho Tùng San biết tất cả đều bình thường, không nhiễm trùng cũng không chuyển biến xấu, bây giờ có thể từ từ dưỡng thương, chờ khi vết thương ở chân trước của nó lành lại, có thể đưa nó ra ngoài làm chút vận động thích hợp.

 

Tùng San không yên lòng, lại hỏi: "Mất bao lâu nó mới có thể hồi phục hoàn toàn?"

 

Bác sỹ thú y suy nghĩ một lát rồi nói: "Cái này rất khó nói, ngắn thì một hai tháng, lâu thì nửa năm, tuỳ vào tình hình.”

 

Tùng San đưa bác sỹ thú y và Trương Tân ra cửa, bác sỹ thú y ra ngoài trước, Trương Tân chợt quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tùng San, hỏi: "Cô tính ở lại đây bao lâu?"

 

Câu hỏi này làm Tùng San sửng sốt, cô khẽ cúi đầu, ánh mắt khẽ lay động, sau một lúc lâu mới trả lời: "Đợi khi nào Lão Tần có thể đứng lên, tôi muốn chăm sóc nó cho tới khi nó có thể tự đi lại.”

 

Trương Tân không nói thêm gì nữa, quay đầu đi ra cổng.

 

Tùng San đóng cửa, trở lại phòng khách tiếp tục chăm sóc Lão Tần. Tuy Cố Trì Tây đã trở về, cô cũng không cảm thấy không thoải mái, cô vẫn giống như vài ngày trước, xem ti vi, nghịch di động, dỗ Lão Tần ăn, giúp nó dọn dẹp ổ nhỏ, một buổi sáng cứ như vậy qua đi. Đến trưa khi đang nấu mì, cô lại nghĩ có nên lên gọi Cố Trì Tây xuống cùng nhau ăn không, sau khi nghĩ ngợi một lúc cô quyết định từ bỏ suy nghĩ đó.

 

Dù sao nếu hắn tỉnh ngủ thấy đói bụng, sẽ tự xuống đây ăn.

 

Mì mới ăn một nửa thì chuông cửa lại vang lên, cô hơi kinh ngạc không biết là ai, cẩn thận nhìn vào mắt mèo liền thấy khuôn mặt cười tươi như phật của lão Thẩm.

 

Lúc mở cửa, cô phát hiện người tới không chỉ có lão Thẩm, mà còn có Lão Tần mập mạp thần bí.

 

Lão Thẩm thấy người mở cửa là Tùng San, thì cười càng thêm vui vẻ hơn, "San San, chúng tôi tới thăm em trai của Lão Tần, không quấy rầy chứ?" Giọng nói đó, nghiễm nhiên đã coi Tùng San là nữ chủ nhân của nơi này.

 

Tùng San cười cười, "Chú Thẩm, chú Tần, mời vào.”

 

Lão Tần mập mạp vốn dĩ còn đang đanh mặt, nhưng vừa vào phòng nhìn thấy chú chó lão Tần đang vùi mình trên tấm đệm, thì ánh mắt xuất hiện sự đau lòng, hắn vội vàng tới gần, muốn đưa tay sờ nhưng lại không dám đặt tay xuống, "Em trai à, bọn người đó lại dám làm em ra nông nỗi này!"

 

Chú chó Lão Tần vốn dĩ đang nháy đôi mắt long lanh của mình nhìn Tùng San đang đi vào phòng, nhưng đến khi nó nhìn thấy Lão Tần tới gần, thì rất kì lạ quay đầu đi, tỏ vẻ lạnh lùng.

 

Tùng San nói: "Thực xin lỗi, là do tôi không tốt, tôi đã không chăm sóc tốt cho lão Tần.”

 

Lão Thẩm đứng một bên giận dữ nói: "San San, sao có thể trách cô được, là do hai đứa đó quá độc ác, chuyên môn hại những người tốt như cô.”

 

Lão Tần khá mập mạp nhưng lại giống như dinh dưỡng không đủ, nên mới ngồi xuống một chút môi đã tím ngắt, nhưng vẫn đưa mặt lại gần chú chó, "Em trai à, năm đó em đã cứu anh một mạng, hôm nay lại cứu Tùng San một mạng, kiếp này đã tích góp được rất nhiều phúc đức kiếp sau dùng thế nào cũng không hết đâu.”

 

Chú chó Lão Tần dứt khoát vùi đầu trong tấm đệm, dáng vẻ hệt như tôi không thích nghe ông nói vậy.

 

Lão Thẩm cười nói: "Lão Cố đâu rồi? Đến công ty sao?"

 

Tùng San xấu hổ cười, "Chú ấy đang nghỉ ngơi ở trên tầng, hôm qua đã không ngủ cả đêm rồi.” Nghĩ một chút cô lại bổ sung thêm, "vì chăm sóc cho lão Tần.”

 

Trong ý cười của Lão Thẩm mang theo sự thấu hiểu, "Ông ấy không phải người thích ngủ đâu, chắc chắn là sợ cô phải ở chung với ông ấy một ngày sẽ xấu hổ.” Nói xong hắn lại lắc đầu thở dài, "Haiz.”

 

Tùng San cũng rất xấu hổ, vì thế cô đứng lên, "Tôi lên gọi chú ấy dậy.”

 

Cửa phòng Cố Trì Tây đã đóng chặt, Tùng San gõ hai tiếng, rồi khẽ gọi hắn, "Cố Trì Tây, chú tỉnh chưa?"

 

Bên trong không ai đáp lại.

 

Tùng San lại gõ cửa thêm hai lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời.

 

Sau khi suy nghĩ thật kỹ cô mới hạ quyết tâm, thấy cửa không khóa, cô nhẹ nhàng đẩy vào. Trên giường toàn màu xám bạc, vách tường trắng, bức rèm màu vàng nhạt, cả căn phòng trông rất thanh nhã, sạch sẽ thuần khiết. Chăn màn được xếp ngay ngắn gọn gàng, trên giường hoàn toàn không có người.

 

Tùng San đến gần cẩn thận quan sát, người đó đi đâu rồi, bỗng nhiên có hai cánh tay từ sau lưng vòng tới ôm eo cô, cô hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn đã được đặt vào vành tai, mùi sữa tắm nhàn nhạt hoà quyện mùi hương đặc biệt từ cơ thể đàn ông bao trùm lấy cô.

 

"Cố Trì Tây, chú đừng...”

 

Lời của cô chỉ mới nói được một nửa, cả người đã bị đặt ở trên giường.

back top