Tinh Ngự

Chương 145: Lựa chọn

Những thanh niên này sau khi nghe một loạt những điều mà Lăng Phong nói, sự phẫn nộ của họ đã được đẩy lên đến đỉnh điểm, phẫn nộ đến mức không nhịn được liền tung quyền đánh vào không khí rồi vô lực, mềm nhũn ngồi xuống đất. Mà lúc này Hồ thư ký quan đứng bên cạnh cũng trở nên khẩn trương. Hắn đang định khuyên can Lăng Phong thì đột nhiên thấy Lăng Phong dừng bước.
Thế nhưng Lăng Phong cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói:
- Bảy ngày sau, tại nơi này sẽ tổ chức thi tuyển lại một lần nữa. Đến lúc đó nếu có người có hứng thú chứng minh bản thân mình không phải là rác rưởi thì hãy đến. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tâm linh non nớt của các ngươi có thể chịu đựng được sự tàn phá.
Lăng Phong tự tại mà đến, sau đó tùy ý thi triển một chưởng, một kiếm đã thế còn dùng những từ khó nghe nhất đả kích bọn họ. Cuối cùng là giống như lúc đến nhẹ nhàng, phiêu linh rời khỏi, để lại những ánh mắt phẫn nộ tựa như đao kiếm đang không ngừng dõi theo hắn.
- Thật là quá đáng!
Không biết là ai đột nhiên hét to lên. Lời vừa xuất ra liền dẫn phát được sự cộng minh của những thanh niên cao thủ xung quanh, có người theo đó mà rít gào:
- Mẹ hắn, lão tử mặc kệ hắn là Lăng Phong, lão tử phải tự tay xé xác hắn...
- Tề lão tam, lẽ nào làm trò sau lưng người khác chính là chiêu bài của đám quý tộc lâu đời các ngươi để thể hiện sự can đảm của mình sao ?
- Ngươi nói cái gì ?
Tề lão tam phẫn nồ, hai mắt trừng trừng nhìn kẻ vừa mới dám can đảm cười nhạo hắn, không ngờ khi nhìn đến thì phát hiện ra rằng kẻ đó chính là người vừa mới bị Lăng Phong đánh bay : Niếp Ngữ, liền cười nhạo nói:
- Lão tử so với loại phế vật đến một chiêu cũng không đỡ được như ngươi thì còn mạnh hơn gấp nghìn lần.
Niếp Ngữ khẽ nhún vai không mảy may quan tâm đến giọng điệu châm chọc của Tề lão tam, rồi đáp:
- Tốt xấu ta còn có can đảm xông lên trước thử xem, so với kẻ chỉ biết đứng sau lưng kêu gào thì còn tốt hơn.
- Ngươi ....
- Có khí lực để đứng đó mà kêu gào thì để dành lại đi, sau bảy ngày nữa đến trước mặt người nào đó, hét thẳng vào lỗ tai hắn không phải tốt hơn sao?
Hắc Đình Tư mở miệng nói, gương mặt hắn giống như từ sắt thép đúc ra, mang theo một tia tức giận thấp giọng nói:
- Lão tử không muốn làm rác rưởi.
- Tuy rằng biết kẻ như ngươi không thể nào nói được một câu "triết lý", nhưng những lời ngươi vừa nói ta đồng ý.
Tát Gia đứng bên cạnh chậm rãi nói.
- Ta thừa nhận, tư vị bị người khác chỉ thẳng mặt mắng là "rác rưởi" đúng là không dễ chịu gì.
Nhãn thần của hắn như nhìn về phía xa, nhẹ nói:
- Thực sự chờ mong đến bảy ngày sau.
Một lời nói dẫn phát ra sự đồng tình, toàn bộ quý tộc dù có mâu thuẫn với nhau nhưng chỉ trong khoảnh khắc sự mâu thuẫn đó dường như đã biến mất, toàn bộ hóa thành sự phẫn nộ đối với Lăng Phong. Một cỗ tức giận cuộn trào trong lòng bọn họ, một khi bạo phát nhất định sẽ tạo ra lôi vân phong bạo!
Hồ thư ký đứng ở một bên nãy giờ nhìn thấy hết tất cả những chuyện vừa xảy ra, bất chợt tựa như hiểu ra điểu gì, trong lòng hắn chấn động mãnh liệt, tự hỏi : "Lẽ nào vừa rồi ..."
Bên trong phòng viện trưởng, Kiều Sâm Đặc đứng trước một bức màn ảnh chứng kiến chuyện xảy ra ở Sư Tâm Đường, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra nụ cười:
- Tiểu tử này bao giờ cũng làm những việc vượt qua sự tưởng tượng của mọi người a. Bảy ngày sau? Ừm, không biết bảy ngày sau hắn muốn sử dụng biện pháp nào để tuyển chọn?
Kiều Kiều ở bên cạnh khẽ nâng cằm, đôi mắt nhỏ nhìn về phía trước nói:
- Nghĩ không ra, đại mộc đầu còn có một bộ mặt lãnh khốc như thế a.
- Niếp bảo bối, nếu gia gia để đại đầu gỗ ở bên cạnh cháu thì thế nào?
Kiều Sâm Đặc nở nụ cười không đứng đắn nói:
- Miễn cho việc hắn bị con gái nhà khác giành trước, nếu vậy Niếp bảo bối của chúng ta chắc hẳn sẽ không thoải mái a.
- Gia gia, ông lại muốn Kiều Kiều vặt râu phải không?
- Đừng đừng, ai ui, tiểu bảo bối, gia gia có chuyện gì mà không chiều cháu. Cháu nhanh đi tìm đại mộc đầu đến đây, gia gia có mấy việc muốn hỏi hắn. Những người gia gia đã tỉ mỉ lựa chọn hắn còn không để vào mắt, vậy để gia gia xem hắn cần những loại người nào?
- Vâng!
Kiều Kiều thể hiện rõ tâm tính một tiểu nữ nhi, xấu hổ chạy vọt đi lao về phía Lăng Phong.
Thấy bộ dáng của Kiều Kiều, Kiều Sâm Đặc nhịn không được lộ ra một tia cười khổ: "Kiều Kiều, đến khi nào thì cháu mới lớn lên a."
....
- Tiểu tử thối, ngươi có biết những người trẻ tuổi ở Sư Tâm Đường hôm nay là ta mất bao công sức mới tìm được không hả?
Bên trong phòng viện trưởng, ria mép Kiều Sâm Đặc dựng lên tức giận hỏi Lăng Phong vừa mới được Kiều Kiều gọi đến đang đứng trước mặt. Kiều Sâm Đặc quát lên:
- Ngươi trước một câu rác rưởi, sau một câu ngu xuẩn, ngươi khinh thường mọi người, không để ai trong mắt, vậy ngươi muốn loại cao thủ nào theo người tham gia Thương Khung Hội Chiến?
Kiều Kiều đứng một bên che miệng cười thầm, đổi lại là người chưa quen Kiều Sâm Đặc chắc hẳn sẽ bị bộ dáng nổi giận lôi đình của lão dọa cho khiếp sợ. Trên thực tế, Kiều Kiều biết, căn bản vừa rồi gia gia thấy Lăng Phong mắng chửi đám người kia căn bản không hề có một tia tức giận.
Biết tính tình Kiều Sâm Đặc, tự nhiên Lăng Phong không hề sợ hãi, hắn chỉ khẽ cười nói:
- Đó đều là thanh niên cao thủ cả, là một cao thủ không hơn không kém, cho dù đặt họ ở nơi nào thì cũng đều có thể danh chấn một phương.
Trong giọng nói của hắn mang theo một nét gì đó già dặn trước tuổi, hắn hồn nhiên quên mất rằng tuổi tác của hắn so với những người đó không lớn hơn bao nhiêu thậm chí còn nhỏ hơn. Và kỳ quái nữa là Kiều Sâm Đặc nghe thấy vậy nhưng cũng không có biểu hiện gì, xem ra lão cũng đã ngầm đồng ý Lăng Phong so với những người kia chính là "bậc tiền bối"
- Vậy ngươi vì sao...
Kiều Sâm Đặc không hiểu, biều hiện phẫn nộ lúc đầu bống tan thành mây khói.
- Đó là binh của ngài, tuy thực lực bọn họ mạnh nhưng cũng không phải là thứ tôi cần.
Lăng Phong nhẹ giọng nói nhưng ngữ khí cực kỳ kiên định:
- Thứ tôi muốn chính là binh của tôi, là binh lính chân chính thuộc về tôi!
Nhìn trong mắt Lăng Phong phóng xuất ra thần quang, Kiều Sâm Đặc đột nhiên cả kinh rơi vào trầm tư mãi một lúc sau cũng không nói nên lời.
Đột nhiên vang lên một tiếng "rầm", Kiều Sâm Đặc rút ra một bộ địa đồ từ trên vách tường trải ra trước mặt:
- Nơi này, có mười ba vạn quân địch đang dàn trận chờ sẵn, tinh binh mạnh mẽ, cao thủ như mây! Mà ngươi, bất quá chỉ có một chi quân đội chưa tới nghìn người, ngươi sẽ xử trí như thế nào? Hoặc đầu hàng, nhận lấy đãi ngộ không thua kém gì một đại tướng quân, hoặc tạm thời lui binh, chậm rãi tích súc thực lực, chờ tương lai tái chiến. Ngươi ... sẽ lựa chọn như thế nào?
Lăng Phong nhìn bản đồ trước mặt, bên trên bản đồ đã thể hiện rõ tình hình phân bố thế lực hai bên cũng như hoàn cảnh địa lý xung quanh, hiển nhiên đây chính là chiến trường ngày xưa Kiều Sâm Đặc sớm đã trải qua và lúc này đưa ra làm nan đề cho bản thân.
Khẽ nhíu mày, Lăng Phong nhìn về phía một mặt của sườn dốc trên bản đồ, phe mình đang đóng quân tại đó chưa đủ một ngàn người, mà bên trong bình cốc trước mặt, quân đội của phe địch đông nghịt như rừng. Trước mắt Lăng Phong phảng phất như xuất hiện một tràng cảnh: cuồng phong loạn vũ, cờ quạt tung bay, quân địch tựa như một con cự mãng ẩn mình trong thâm cốc, đang mở sẵn cái mồm đỏ lòm như chậu máu chờ con mồi chui vào bụng
Hàng, có được vinh hoa phú quý!
Lui, nhẫn nhục chịu đựng, từ từ tìm cơ hội!
Rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào?
Kiều Kiều mở to hai mắt nhìn Lăng Phong, tuy nàng nhìn không hiểu những ký hiệu đánh dấu trên bản đồ, nhưng nàng cũng rất hiếu kỳ, Lăng Phong đến tột cùng sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?

back top