Tu vi ba người Hạ Á có thể không được tốt cho lắm, thế nhưng bọn họ lại đại biểu cho một quá khứ huy hoàng của công quốc ... Thiết Tam Giác. Thiết Tam Giác đi theo Kiều Sâm Đặc nguyên soái Nam chinh Bắc chiến đều giành được thắng lợi trở về!
Có thể nói, trên người Thiết Tam Giác đại biểu đầy đủ các mỹ đức của võ giả, như vũ dũng, như trung thành, như hi sinh! Là hậu đại của Thiết Tam Giác, Hạ Á bọn họ cũng kế thừa được những phẩm đức tốt đẹp này! Cho nên tuy rằng bọn họ là dị linh Thiên Hành Giả, đồng thời luôn luôn có những trò đùa dai, thế nhưng trong công quốc không một ai dám khinh thường bọn họ, trái lại đối với bọn họ vô cùng bảo hộ che chở.
Mà hiện tại, ba người bọn họ dĩ nhiên lại nhất tề hành lễ với Lăng Phong!
Người ở đây là những thanh niên kiệt xuất, tự nhiên đều nhìn ra được lễ tiết của ba người Hạ Á có tên là "tùy tùng lễ", điều này đại biểu rằng ba người bọn họ đã cam chịu làm bộ hạ, thị vệ, thậm chí là tùy tùng của Lăng Phong suốt đời! Đối với mệnh lệnh của Lăng Phong sẽ không mảy may chống lại, bằng không đạo đức của bọn họ sẽ bị vạn chúng phỉ nhổ!
Nghe đồn rằng, ngày xưa Thiết Tam Giác cũng từng hành loại lễ tiết này đối với Kiều Sâm Đặc!
Giờ khắc này, ba người Hạ Á không chỉ là kính lễ đối với một người, mà trên lưng bọn họ còn ngưng tụ được truyền thống quang vinh từ những bậc phụ bối đi trước!
Lăng Phong cười khổ, sau khi nghiên cứu chế tạo ra tinh chương cho ba người Hạ Á, hắn liền trực tiếp đem tất cả chuyện này vất sang cho Bản Hách. Bản Hách gần như muốn đem Lăng Phong cúng bái như thần phật, đối với phân phó của vị "Lăng hiền đệ" này, hắn tự nhiên sẽ không nói hai lời, lập tức đi làm ngay.
Sau đó Lăng Phong cũng đã quên mất tất cả những việc này, ngày hôm nay khi nhìn thấy ba người tại Sư Tâm Đường, hắn nhạy bén phát hiện ra vấn đề trên người bọn họ đã được giải quyết triệt để, chắc hẳn bọn họ cũng phải nếm không ít đau khổ. Trong lòng cảm thán không thôi, nhưng Lăng Phong cũng trăm triệu lần không ngờ bọn họ đột nhiên lại dùng đến chiêu thức này!
...
Bên trong sân trường, Kiều Sâm Đặc, Mạch Kha cùng với Hoàng Phủ Lập ngồi đó, phía sau bọn họ là Kiều Kiều đang bĩu môi rầu rĩ không vui, mắt thấy sự tình náo nhiệt như thế mà bản thân mình lại không được tham gia, trong lòng Kiều Kiều đại tiểu thư như có một con mèo nhỏ đang cào loạn.
Hoàng Phủ Lập quay đầu lại cười nói:
- Nguyên soái, đây là tác phẩm mà ngươi an bài đó hả?
- Lão sư tử, ngươi làm như vậy với Phong Nhi thực sự là cưng chiều quá! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Ngoài miệng tuy rằng bất mãn, nhưng bất kỳ ai thấy dáng tươi cười như muốn toác miệng ra của Mạch Kha thì đều biết trong lòng hắn vô cùng sảng khoái. Vị đại sư mặt lạnh này của ngày xưa, hiện tại bởi vì Lăng Phong nên khuôn mặt đang nhanh chóng phát triển theo xu thế cười suốt ngày.
Tức giận trợn mắt nhìn Mạch Kha, Kiều Sâm Đặc than thở:
- Đây là chủ ý của ba tiểu tử kia, ta cũng đâu có nghĩ đến cần phải an bài như vậy.
Khốn kiếp, tính tình ba tiểu tử này giống y như ba thằng nhãi kia!
Khóe mắt hắn mơ hồ ngấn lệ, nhớ lại tình cảnh ngày xưa Thiết Tam Giác đi theo bản thân mình.
- A, như thế cực tốt, có tùy tùng lễ của bọn họ, cũng coi như vì Lăng Phong mà tích súc một ngọn lửa cuối cùng!
Hoàng Phủ Lập vỗ tay một cái, quyết định nói:
- Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam, nếu bọn họ đã đưa ra quyết định như vậy, bản vương cũng tác thành chuyện tốt cho bọn họ, ban cho họ danh hào "Hoàng Kim Thiết Tam Giác", nguyên soái ngài thấy thế nào?
(màu xanh là từ màu lam mà ra vậy mà còn hơn được cả màu lam, ý nói con cái giỏi giang hơn bậc phụ bối)
- Xin để Vương Thượng làm chủ!
...
- Ta biết, trong số các ngươi có không ít người gia cảnh không tệ, gia tộc của mỗi người ở tại công quốc đều cực kỳ hiển hách. Trong số các ngươi có không ít phụ bối thậm chí còn thông qua các mối quan hệ, hi vọng có thể miễn trừ lần tuyển chọn này, trực tiếp tiến nhập vào danh sách Thương Khung Hội Chiến!
Sau khi trải qua một chút nhạc đệm nho nhỏ đó, Lăng Phong nhàn nhạt lên tiếng, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hàm chứa một tia khinh miệt:
- Thế nhưng hiện tại ta có thể nói rõ cho các ngươi biết, những cách đó không có một chút hữu dụng! Ở chỗ này của ta, tất cả quyền thế đều không có tác dụng. Giờ khắc này, các ngươi ở trong mắt ta...
Nhãn thần Lăng Phong hàm chứa lực áp bách vô tận, cuối cùng chậm rãi phun ra một câu:
- Các ngươi chính là một đám rác rưởi!
Mặc dù có chút dự đoán rằng Lăng Phong sẽ nói thế, nhưng đến khi hắn chân chính nói ra, đám người bên dưới vẫn không khỏi sửng sốt, trong lồng ngực lửa giận chợt bốc lên hừng hực: Con mẹ nó, chúng ta là rác rưởi? Dựa vào cái gì mà nói chúng ta là rác rưởi?
Tựa hồ xem thấu tâm tự bọn họ, Lăng Phong chỉ tay về phía nguyên trận phía bên kia Sư Tâm Đường:
- Trong các ngươi khẳng định có không ít người cho rằng ta sai lầm, như vậy đi, hiện tại có một cơ hội tốt nhất đang chờ các ngươi! Đứng lên đó, kiên trì được đến khi mặt trời ngày hôm nay lặn xuống, ta liền thừa nhận, gọi các ngươi thành rác rưởi là ta sai!
Ngừng lại một chút, Lăng Phong quát lên:
- Hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội, một cơ hội không phải làm rác rưởi! Một cơ hội có thể trực diện cho ta một kích, bắt ta thừa nhận sai lầm!
Dứt lời, hắn dẫn đầu bước vào một vòng tròn đầu tiên trong Ám Kim Nguyên Trận.
Không chút do dự, Khải Ân, ba người Hạ Á, Hoàng Phủ Vân liền lập tức theo sau! Tiếp sau đó, Hắc Đình Tư mặt không chút biểu tình, dẫn theo Niếp Ngữ cùng Vũ Mộ Xuân đứng vào trong vòng nguyên trận. Tát Gia tức giận hừ một tiếng:
- Lần thứ hai rồi đó, lão tử không có thói quen bị người khác mắng là phế vật "rác rưởi" như vậy!
Nói xong, hắn cũng nhanh chóng bước lên đó.
Có Hắc Đình Tư cùng Tát Gia dẫn đầu, đám người còn lại cũng ào ào đứng lên.
Vừa đặt chân vào nguyên trận, âm thanh kinh hãi lần lượt truyền ra:
- Đây là cái quái gì vậy?
Bọn họ cảm giác thân thể trầm xuống, một cỗ lực lượng đè xuống khiến cho cảm giác như thân thể mình đang vác một ngọn đại sơn nặng nề, lúc này đã có không ít người vô ý thức nhảy lùi ra ngoài.
- Toàn bộ những người rời khỏi nguyên trận đều bị phán là tự động bỏ cuộc!
Thanh âm lạnh lùng của Lăng Phong truyền khắp Sư Tâm Đường:
- Ta rất chờ mong các ngươi dùng hành động của bản thân để khiến ta phải đánh giá lại các ngươi!
Nhất thời, không một người nào dám động, chỉ đành gắt gao chống lại cỗ áp lực cường đại, bọn họ rốt cuộc cũng minh bạch dự định của Lăng Phong, ở trước một tầng áp lực này, nếu muốn kiên trì đến khi mặt trời lặn thực sự không phải chuyện dễ dàng!
- Hắc hắc, ta hao phí nhiều tâm huyết như vậy, nguyên trận nghiên cứu ra các ngươi có thể dễ dàng vượt qua chẳng phải là nói giỡn sao?
Cảnh Vân đứng ở môt bên xoay xoay đầu đắc ý, khi thấy Lô Sâm ở bên cạnh thở dài, Cảnh Vân kinh ngạc hỏi:
- Nhị sư huynh, huynh sao thế?
- Ta đang nghĩ tới lão Lục!
Trên nét mặt Lô Sâm tràn ngập cảm khái:
- Lão Lục tuổi tác tuy nhỏ, nhưng vô luận là tu vi hay mị lực của một thống lĩnh đều vượt xa chúng ta!
Vừa nghe hắn nói như thế, sắc mặt Cảnh Vân cũng chẳng khác gì so với đám cao thủ trẻ tuổi vừa bị Lăng Phong mắng cho té tát vào mặt, thở dài nói:
- Lão Lục chơi một vố này quả thật rất đẹp! Chúng ta còn thua xa mới bằng hắn!
- Hắn là một quái vật!
Tang Phi ngay sau đó cũng nói.
- Đúng, một con quái vật tuyệt đối!
Hai người kia liên tục gật đầu tán thành.
...
- Nguyên soái, Ám Kim Nguyên Trận kia có gì đáng chú ý sao?
Hoàng Phủ Lập hiếu kỳ hỏi.
- Ha ha, thứ này ta cũng không quá rõ, hơn nữa cũng không quan hệ gì đến ta, Vương Thượng nếu muốn biết rõ ràng tốt nhất nên hỏi lão vô lại mới được!
Không chờ Hoàng Phủ Lập hỏi tới, Mạch Kha đã chủ động giải thích:
- Ám Kim Nguyên Trận chính là do tiểu đồ Cảnh Vân nghiên cứu chế tạo ra, mời Vương Thượng nhìn vòng tròn ở trên mặt, mỗi một vòng tròn có thể căn cứ vào tu vi bất đồng của người bước chân vào đó để sinh ra một tầng áp lực bất đồng! Tu vi càng cao, áp lực càng nặng! Sở dĩ có thể ở trên đó kiên trì được thời gian dài hay ngắn, cũng không phải xem tu vi của người đó, mà phải xem lực lượng ý chí của họ như thế nào!
Hoàng Phủ Lập gật đầu, minh bạch tác dụng của Ám Kim Nguyên Trận, hắn tán thán nói:
- Đồ nhi của Mạch Kha đại sư đều là nhân kiệt!
- Tiểu đồ Cảnh Vân lúc này trên phương diện nghiên cứu nguyên trận đã vượt qua lão phu rồi!
Mạch Kha rất tự hào nói, đời này mặc dù hắn có rất nhiều nuối tiếc trên phương diện tu luyện, nhưng bù lại đã thu được vài hảo đồ đệ.
Nhãn thần Kiều Sâm Đặc nhìn về phía Mạch Kha vô cùng u oán.
Có thể nói, trên người Thiết Tam Giác đại biểu đầy đủ các mỹ đức của võ giả, như vũ dũng, như trung thành, như hi sinh! Là hậu đại của Thiết Tam Giác, Hạ Á bọn họ cũng kế thừa được những phẩm đức tốt đẹp này! Cho nên tuy rằng bọn họ là dị linh Thiên Hành Giả, đồng thời luôn luôn có những trò đùa dai, thế nhưng trong công quốc không một ai dám khinh thường bọn họ, trái lại đối với bọn họ vô cùng bảo hộ che chở.
Mà hiện tại, ba người bọn họ dĩ nhiên lại nhất tề hành lễ với Lăng Phong!
Người ở đây là những thanh niên kiệt xuất, tự nhiên đều nhìn ra được lễ tiết của ba người Hạ Á có tên là "tùy tùng lễ", điều này đại biểu rằng ba người bọn họ đã cam chịu làm bộ hạ, thị vệ, thậm chí là tùy tùng của Lăng Phong suốt đời! Đối với mệnh lệnh của Lăng Phong sẽ không mảy may chống lại, bằng không đạo đức của bọn họ sẽ bị vạn chúng phỉ nhổ!
Nghe đồn rằng, ngày xưa Thiết Tam Giác cũng từng hành loại lễ tiết này đối với Kiều Sâm Đặc!
Giờ khắc này, ba người Hạ Á không chỉ là kính lễ đối với một người, mà trên lưng bọn họ còn ngưng tụ được truyền thống quang vinh từ những bậc phụ bối đi trước!
Lăng Phong cười khổ, sau khi nghiên cứu chế tạo ra tinh chương cho ba người Hạ Á, hắn liền trực tiếp đem tất cả chuyện này vất sang cho Bản Hách. Bản Hách gần như muốn đem Lăng Phong cúng bái như thần phật, đối với phân phó của vị "Lăng hiền đệ" này, hắn tự nhiên sẽ không nói hai lời, lập tức đi làm ngay.
Sau đó Lăng Phong cũng đã quên mất tất cả những việc này, ngày hôm nay khi nhìn thấy ba người tại Sư Tâm Đường, hắn nhạy bén phát hiện ra vấn đề trên người bọn họ đã được giải quyết triệt để, chắc hẳn bọn họ cũng phải nếm không ít đau khổ. Trong lòng cảm thán không thôi, nhưng Lăng Phong cũng trăm triệu lần không ngờ bọn họ đột nhiên lại dùng đến chiêu thức này!
...
Bên trong sân trường, Kiều Sâm Đặc, Mạch Kha cùng với Hoàng Phủ Lập ngồi đó, phía sau bọn họ là Kiều Kiều đang bĩu môi rầu rĩ không vui, mắt thấy sự tình náo nhiệt như thế mà bản thân mình lại không được tham gia, trong lòng Kiều Kiều đại tiểu thư như có một con mèo nhỏ đang cào loạn.
Hoàng Phủ Lập quay đầu lại cười nói:
- Nguyên soái, đây là tác phẩm mà ngươi an bài đó hả?
- Lão sư tử, ngươi làm như vậy với Phong Nhi thực sự là cưng chiều quá! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Ngoài miệng tuy rằng bất mãn, nhưng bất kỳ ai thấy dáng tươi cười như muốn toác miệng ra của Mạch Kha thì đều biết trong lòng hắn vô cùng sảng khoái. Vị đại sư mặt lạnh này của ngày xưa, hiện tại bởi vì Lăng Phong nên khuôn mặt đang nhanh chóng phát triển theo xu thế cười suốt ngày.
Tức giận trợn mắt nhìn Mạch Kha, Kiều Sâm Đặc than thở:
- Đây là chủ ý của ba tiểu tử kia, ta cũng đâu có nghĩ đến cần phải an bài như vậy.
Khốn kiếp, tính tình ba tiểu tử này giống y như ba thằng nhãi kia!
Khóe mắt hắn mơ hồ ngấn lệ, nhớ lại tình cảnh ngày xưa Thiết Tam Giác đi theo bản thân mình.
- A, như thế cực tốt, có tùy tùng lễ của bọn họ, cũng coi như vì Lăng Phong mà tích súc một ngọn lửa cuối cùng!
Hoàng Phủ Lập vỗ tay một cái, quyết định nói:
- Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam, nếu bọn họ đã đưa ra quyết định như vậy, bản vương cũng tác thành chuyện tốt cho bọn họ, ban cho họ danh hào "Hoàng Kim Thiết Tam Giác", nguyên soái ngài thấy thế nào?
(màu xanh là từ màu lam mà ra vậy mà còn hơn được cả màu lam, ý nói con cái giỏi giang hơn bậc phụ bối)
- Xin để Vương Thượng làm chủ!
...
- Ta biết, trong số các ngươi có không ít người gia cảnh không tệ, gia tộc của mỗi người ở tại công quốc đều cực kỳ hiển hách. Trong số các ngươi có không ít phụ bối thậm chí còn thông qua các mối quan hệ, hi vọng có thể miễn trừ lần tuyển chọn này, trực tiếp tiến nhập vào danh sách Thương Khung Hội Chiến!
Sau khi trải qua một chút nhạc đệm nho nhỏ đó, Lăng Phong nhàn nhạt lên tiếng, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hàm chứa một tia khinh miệt:
- Thế nhưng hiện tại ta có thể nói rõ cho các ngươi biết, những cách đó không có một chút hữu dụng! Ở chỗ này của ta, tất cả quyền thế đều không có tác dụng. Giờ khắc này, các ngươi ở trong mắt ta...
Nhãn thần Lăng Phong hàm chứa lực áp bách vô tận, cuối cùng chậm rãi phun ra một câu:
- Các ngươi chính là một đám rác rưởi!
Mặc dù có chút dự đoán rằng Lăng Phong sẽ nói thế, nhưng đến khi hắn chân chính nói ra, đám người bên dưới vẫn không khỏi sửng sốt, trong lồng ngực lửa giận chợt bốc lên hừng hực: Con mẹ nó, chúng ta là rác rưởi? Dựa vào cái gì mà nói chúng ta là rác rưởi?
Tựa hồ xem thấu tâm tự bọn họ, Lăng Phong chỉ tay về phía nguyên trận phía bên kia Sư Tâm Đường:
- Trong các ngươi khẳng định có không ít người cho rằng ta sai lầm, như vậy đi, hiện tại có một cơ hội tốt nhất đang chờ các ngươi! Đứng lên đó, kiên trì được đến khi mặt trời ngày hôm nay lặn xuống, ta liền thừa nhận, gọi các ngươi thành rác rưởi là ta sai!
Ngừng lại một chút, Lăng Phong quát lên:
- Hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội, một cơ hội không phải làm rác rưởi! Một cơ hội có thể trực diện cho ta một kích, bắt ta thừa nhận sai lầm!
Dứt lời, hắn dẫn đầu bước vào một vòng tròn đầu tiên trong Ám Kim Nguyên Trận.
Không chút do dự, Khải Ân, ba người Hạ Á, Hoàng Phủ Vân liền lập tức theo sau! Tiếp sau đó, Hắc Đình Tư mặt không chút biểu tình, dẫn theo Niếp Ngữ cùng Vũ Mộ Xuân đứng vào trong vòng nguyên trận. Tát Gia tức giận hừ một tiếng:
- Lần thứ hai rồi đó, lão tử không có thói quen bị người khác mắng là phế vật "rác rưởi" như vậy!
Nói xong, hắn cũng nhanh chóng bước lên đó.
Có Hắc Đình Tư cùng Tát Gia dẫn đầu, đám người còn lại cũng ào ào đứng lên.
Vừa đặt chân vào nguyên trận, âm thanh kinh hãi lần lượt truyền ra:
- Đây là cái quái gì vậy?
Bọn họ cảm giác thân thể trầm xuống, một cỗ lực lượng đè xuống khiến cho cảm giác như thân thể mình đang vác một ngọn đại sơn nặng nề, lúc này đã có không ít người vô ý thức nhảy lùi ra ngoài.
- Toàn bộ những người rời khỏi nguyên trận đều bị phán là tự động bỏ cuộc!
Thanh âm lạnh lùng của Lăng Phong truyền khắp Sư Tâm Đường:
- Ta rất chờ mong các ngươi dùng hành động của bản thân để khiến ta phải đánh giá lại các ngươi!
Nhất thời, không một người nào dám động, chỉ đành gắt gao chống lại cỗ áp lực cường đại, bọn họ rốt cuộc cũng minh bạch dự định của Lăng Phong, ở trước một tầng áp lực này, nếu muốn kiên trì đến khi mặt trời lặn thực sự không phải chuyện dễ dàng!
- Hắc hắc, ta hao phí nhiều tâm huyết như vậy, nguyên trận nghiên cứu ra các ngươi có thể dễ dàng vượt qua chẳng phải là nói giỡn sao?
Cảnh Vân đứng ở môt bên xoay xoay đầu đắc ý, khi thấy Lô Sâm ở bên cạnh thở dài, Cảnh Vân kinh ngạc hỏi:
- Nhị sư huynh, huynh sao thế?
- Ta đang nghĩ tới lão Lục!
Trên nét mặt Lô Sâm tràn ngập cảm khái:
- Lão Lục tuổi tác tuy nhỏ, nhưng vô luận là tu vi hay mị lực của một thống lĩnh đều vượt xa chúng ta!
Vừa nghe hắn nói như thế, sắc mặt Cảnh Vân cũng chẳng khác gì so với đám cao thủ trẻ tuổi vừa bị Lăng Phong mắng cho té tát vào mặt, thở dài nói:
- Lão Lục chơi một vố này quả thật rất đẹp! Chúng ta còn thua xa mới bằng hắn!
- Hắn là một quái vật!
Tang Phi ngay sau đó cũng nói.
- Đúng, một con quái vật tuyệt đối!
Hai người kia liên tục gật đầu tán thành.
...
- Nguyên soái, Ám Kim Nguyên Trận kia có gì đáng chú ý sao?
Hoàng Phủ Lập hiếu kỳ hỏi.
- Ha ha, thứ này ta cũng không quá rõ, hơn nữa cũng không quan hệ gì đến ta, Vương Thượng nếu muốn biết rõ ràng tốt nhất nên hỏi lão vô lại mới được!
Không chờ Hoàng Phủ Lập hỏi tới, Mạch Kha đã chủ động giải thích:
- Ám Kim Nguyên Trận chính là do tiểu đồ Cảnh Vân nghiên cứu chế tạo ra, mời Vương Thượng nhìn vòng tròn ở trên mặt, mỗi một vòng tròn có thể căn cứ vào tu vi bất đồng của người bước chân vào đó để sinh ra một tầng áp lực bất đồng! Tu vi càng cao, áp lực càng nặng! Sở dĩ có thể ở trên đó kiên trì được thời gian dài hay ngắn, cũng không phải xem tu vi của người đó, mà phải xem lực lượng ý chí của họ như thế nào!
Hoàng Phủ Lập gật đầu, minh bạch tác dụng của Ám Kim Nguyên Trận, hắn tán thán nói:
- Đồ nhi của Mạch Kha đại sư đều là nhân kiệt!
- Tiểu đồ Cảnh Vân lúc này trên phương diện nghiên cứu nguyên trận đã vượt qua lão phu rồi!
Mạch Kha rất tự hào nói, đời này mặc dù hắn có rất nhiều nuối tiếc trên phương diện tu luyện, nhưng bù lại đã thu được vài hảo đồ đệ.
Nhãn thần Kiều Sâm Đặc nhìn về phía Mạch Kha vô cùng u oán.