Không lâu sau, đội trưởng tuần thú tiến đến, hắn vừa nhìn thấy Lăng Phong lập tức cung kính nói:
- Lăng đại nhân, tiểu nhân đã dựa theo ngài phân phó, xử lý xong hai cỗ thi thể kia rồi.
- Khổ cực cho ngươi.
Hơi do dự một chút, đội trưởng tuần thú lấy ra một vài thứ nói:
- Đại nhân, đây là tiết văn chúng ta phát hiện trong người hai cỗ thi thể kia.
Lăng Phong lại nhíu mày, đang định cự tuyệt, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Hồng Y có thủ đoạn dịch dung vô cùng kỳ diệu, không khỏi thay đổi suy nghĩ, thuận lợi nhận lấy. Sau đó trấn an tên đội trưởng tuần thú kia vài câu, rồi phân phó tiểu Ngả Luân mang tới một khỏa Tinh Chương trung cấp thưởng cho hắn.
Đội trưởng tuần thú không ngờ lần này đến đây bẩm báo lại có thể thu hoạch được tới mức này, nhất thời mừng rỡ, luôn miệng tạ ơn Lăng Phong. Khi nhìn thấy tiết văn của Hồng Y, hắn không phải chưa từng nghĩ tới nuốt nó làm của riêng, nhưng một tia lý trí đã gắt gao khắc chế tham niệm của hắn, thậm chí trong đó có đồ vật gì hắn cũng không hề xem qua, liền trực tiếp mang đến bẩm báo! Hiện tại có thể nhận được Tinh Chương trung cấp, hắn càng âm thầm cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình.
So sánh với Tinh Chương trung cấp thì một cái tiết văn có đáng là gì?
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi uống một ít đan dược do Bối Nạp Thông điều chế, Lăng Phong cảm thấy đau nhức trên người đã giảm bớt không ít, hơn nữa khi ở Băng Phong cốc hắn đã dùng không ít nhựa La Hâm, nên khả năng hồi phục của bản thân rất mạnh. Một thân trọng thương dĩ nhiên đã hồi phục như cũ, tốc độ như thế thật khiến nhiều y sư phải trợn mắt nhìn.
Hơi huy vũ cánh tay một chút, Lăng Phong cảm thấy chân lực trong cơ thể vận chuyển vận chuyển hơi có chút ngưng trệ. Hắn khẽ quát một tiếng, tiện tay chém ra một quyền. Trong cơ thể khí huyết sôi trào như bị tôi luyện, một đạo ngân quang rực rỡ hiện lên!
Thở một hơi thật dài, ánh mắt Lăng Phong chớp động, thầm nghĩ: "Nếu chỉ luận chân lực mà nói, hiện nay bản thân đang ở lục tinh đỉnh phong, nhưng bằng vào Cực Thốn Kính thần kỳ, cộng thêm Thác Bộ, liền có thể đánh thắng được cả các cao thủ dưới cửu tinh! Mà trên phương diện nguyên lực ấn, Phong Viêm Dung đã tu luyện tới " Thập Tứ Dung Hỏa", nếu như trong tình huống liều mạng, lấy Cực Thốn Dung của bản thân cũng đủ để chống với cường giả cửu tinh trung kỳ, nhưng nếu gặp phải cao thủ đã đạt tới cửu tinh đỉnh phong, như vậy liền có phần bất đắc dĩ.
Giờ khắc này, Lăng Phong tỉ mỉ xem xét lại toàn bộ con bài chưa lật của bản thân một phen. Sau lại phân tích toàn bộ cường địch mà mình đã gặp phải, trong đầu không ngừng nhớ lại những tao ngộ trong mỗi cuộc chiến. Hắn có đủ tự tin nếu lại gặp phải bọn họ, tuy bản thân vẫn không thể chiến thắng, nhưng nếu muốn giữ được tính mạng hoặc chạy trốn, thì không phải là chuyện khó.
Mạch suy nghĩ vừa chuyển, hắn nhớ tới tiết văn mà tên đội trưởng tuần thú hôm qua đưa cho, liền mở ra coi. Những thứ tìm thấy bên trong khiến Lăng Phong cũng phải tấm tắc khen ngợi. Đầu tiên ánh mắt của hắn tập trung vào một quyển sách màu đen, mặt trên có ghi tên một loại công pháp kỳ diệu là "Vô Cốt Nhu Thân", loại công pháp này cũng không thuộc về phạm trù sử dụng chân lực, mà là một loại kỹ xảo nghiên cứu các cách biến đổi xương cốt. Một khi nắm giữ thành thạo, người thi triển có thể tùy ý co duỗi xương cốt toàn thân, từ đó có thể biến hóa lớn nhỏ. Chính như Lăng Phong đã từng nhìn thấy qua Chu Nho bằng vào công pháp này biến đổi từ một người nhỏ bé thành cao lớn.
Tiếp tục lật xem, Lăng Phong càng âm thầm kinh hãi. Môn công pháp này có ý nghĩa không chỉ như vậy. Nếu đem nó tu luyện tới đỉnh phong, người thi triển hoàn toàn có thể khống chế xương cốt để bộc phát ra lực công kích cường đại trong chiến đấu! Tóm lại đọc thêm vài trang sau, Lăng Phong liền minh bạch liền minh bạch đây là một môn kỹ xảo rất thích hợp để kết hợp với Thốn Kích Kình, Cực Đạo Ba trong chiến đấu! Càng tuyệt hơn là Vô Cốt Nhu Thân cũng không thuộc về phạm trù mạch luân, nói cách khác nó không hề xung đột với bất kỳ loại mạch luân nào, toàn bộ chân võ giả đều có thể tu luyện.
Bất quá, tu luyện Vô Cốt Nhu Thân có yêu cầu khá cao đối với cường độ, cùng sự mềm dẻo của xương cốt. Lăng Phong chợt nghĩ đến, sau khi phục dụng La Hâm Đan, để thân thể đám thuộc hạ cao thủ trẻ tuổi được cường hóa cực đại, thì có thể dạy Vô Cốt Nhu Thân cho bọn họ được không? Vô Cốt Nhu Thân này nếu thi triển thì hoàn toàn không cảm thấy chân lực ba động, trong chiến đấu có thể phát ra hiệu quả quỷ thần. Tuyệt đối là một loại vũ khí giết người lớn nhất a!
Loại thủ đoạn này quả thực vô cùng kì diệu, Lăng Phong lấy ra một quyển nhật ký từ trong Tiết Vân, trong nghiệp đoàn sát thủ, thứ hạng của Hồng Y cùng với Chu Nho bất quá chỉ là Ngân cấp sát thủ, chủ yếu phụ trách một vùng mà thôi, ở phía trên bọn họ còn có Kim cấp sát thủ, cùng với Thiên cấp càng thêm thần bí! Nhưng chỉ hai gã mà đã có thủ đoạn kỳ diệu tới mức này, thật không biết những sát thủ bài danh cao hơn kia còn cường đại đến bực nào nữa. Lại nghĩ tiếp đến người điều khiển cả tập đoàn sát thủ như vậy không biết là tên đại quái vật như thế nào, Lăng Phong không khỏi âm thầm cảnh giác.
Cuối cùng là ngọc quyết màu bạc mà Chu Nho ném cho Lăng Phong đúng là lệnh bài tượng trưng cho thân phận của bọn họ. Lúc này Lăng Phong liền đã mơ hồ đoán ra dự định của Chu Nho khi đưa cho hắn mảnh ngọc quyết. Nếu nói là vì muốn báo ân thì hắn cũng không thấy trong nhật ký bọn họ nhắc đến ngọc quyết này có chỗ lợi gì.
Lăng Phong nghĩ mãi không hiểu, nên đơn giản là không suy nghĩ thêm nữa. Lúc này, một tiếng gọi lớn truyền đến:
- Ta đã nói rồi mà, lão Lục có số bọ ngựa đánh không chết, đâu dễ dàng gặp chuyện không may như vậy ... ai da, Nhị sư huynh, ngươi đánh ta chi vậy?
- Nhị sư đệ đánh ngươi như vậy là còn nhẹ đấy, ngươi cứ như là hi vọng Lục sư đệ gặp chuyện không may hả?
- Đại sư tỷ, ngươi cũng khi dễ ta!
Theo sau hàng loạt tiếng cười nói đó là Tô Lam, Lô Sâm, Cảnh Vân, Tang Phi, Khải Ân lần lượt xuất hiện, bọn họ khi thấy Lăng Phong đều tỏ vẻ vui mừng. Trừ Tô Lam ra, tất cả đều tiến lại vỗ vỗ hắn một phen, ngay cả Tang Phi cũng không ngoại lệ. Khải Ân thở một hơi thật dài. Tối hôm qua khi tức truyền về, hắn còn đang bế quan tu luyện, sáng nay vừa hay Lăng Phong gặp chuyện không may, nếu không phải Mạch Kha cam đoan Lăng Phong vô sự, ngày hôm qua mấy người Cảnh Vân liền đã vội vàng tới thăm rồi.
Sau khi nghe hắn kể lại chuyện tối qua, đám người Lô Sâm tự nhiên hung hăng nguyền rủa Tây Ân một phen.
Nói chuyện phiếm chốc lát, Cảnh Vân cười nói:
- Lão lục, ta huấn luyện những tên kia đã có chút kết quả, ngày hôm nay bọn họ phối hợp cũng đã thi triển ra được uy lực thực sự của nguyên trận, đệ có muốn đến xem không?
- Đã có thể thí nghiệm sao?
Lăng Phong kinh hỉ nói, từ trước đó vài ngày Cảnh Vân liền đã nghiên cứu chế tạo nguyên trận có thể phối hợp với nhau, đáng tiếc tuy đám cao thủ trẻ tuổi đã được Lăng Phong liên tục chỉ dạy, hai bên vẫn chưa đạt được bao nhiêu ăn ý. Đó là do bọn họ tâm cao khí ngạo, nên khi huấn luyện nguyên trận bao giờ cũng không nhịn được mà xuất hiện sai lầm, khiến Cảnh Vân thường xuyên nổi trận lôi đình.
- Hắc hắc, đó là đương nhiên. Đệ cũng không nhìn xem là ai xuất thủ sao!
Cảnh Vân đắc ý nói.
"Ba" một cái, Lô Sâm lại hung hăng đập lên đầu hắn:
- Đừng có đắc ý!
Dáng vẻ tươi cười tự mãn của Cảnh Vân nhất thời xẹp xuống:
- Nhị sư huynh, vì sao mỗi lần huynh đều thích khi dễ đệ vậy?
- Ha ha ha ha!
Mọi người đều cười lớn.
Bởi muốn biểu thị uy lực của nguyên trận, đám cao thủ trẻ tuổi theo thường lệ tụ tập tại Sư Tâm Đường có diện tích khá rộng. Khi Lăng Phong chạy tới, không ngờ phát hiện Kiều Sâm Đặc sớm đã ở đó.
Tát Gia, Hắc Đình Tư phân biệt đứng ở phía trước, phía sau bọn họ là đám thanh niên đang xếp hàng nghiêm chỉnh. Khải Ân vội vàng chạy tới, tự tìm đúng vị trí của mình, hắn không muốn Lăng Phong vì mình mà đặt ra bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào.
Thấy Lăng Phong chậm rãi đi đến, đám thanh niên trẻ tuổi trong mắt đều bắn ra quang mang nóng bỏng chưa từng có. Nếu như nói Lăng Phong bố trí ra một cuộc trắc thí nghiêm khắc chỉ là để bọn họ có được cảm giác mình là thành viên trong một tập thể, thì trận đối chiến giữa Lăng Phong và Hằng Trùng đã khiến cho tất cả mọi người chân chính thừa nhận Lăng Phong!
Cường giả vi tôn!
Đây chính là tục lệ của Thần Vẫn đại lục, cũng là tín ngưỡng của bọn họ! Mặc kệ là ai đứng trước mặt Lăng Phong, đối mặt với vị giáo quan thiết huyết có thể trực diện chiến đấu với Kiếm Thánh Hằng Trùng cũng đều phải nói một chữ "phục"! Vị giáo quan này hiện tại đã cường hãn như vậy, thời gian tới sẽ như thế nào, không cần nói cũng hiểu. Có thể đi theo một cường giả như vậy, trong lồng ngực bọn họ sớm đã tràn ngập niềm tự hào rồi!
Tại phiến đại lục này, không cần dối trá sáo rỗng, không cần ra sức lấy lòng, có cần chỉ là cần thực lực. Ngươi có đủ thực lực, hơn nữa có thể đem đến cho bọn họ đủ vinh quang, bọn họ liền sẽ thừa nhận ngươi, chỉ đơn giản vậy thôi!
Đột nhiên, Hắc Đình Tư giơ cánh tay phải lên, đám thanh niên ở phía sau nhất loạt làm theo, chỉnh tề hô lớn:
- Huyết Sát Vệ ra mắt giáo quan!
Thanh âm vang vọng cả tòa Sư Tâm Đường, khí thế nam nhi hùng dũng lao tới tận trời xanh!
Không ai biết đám người Hắc Đình Tư chuẩn bị một màn này từ khi nào, càng không biết bọn họ tự đặt cho mình một cái tên "Huyết Sát Vệ" đằng đằng sát khí như thế, cho dù ngay cả Khải Ân trước đó cũng không hề lộ ra chút phong thanh nào.
Không tự kìm hãm được, Lăng Phong xiết chặt nắm tay phải, trông thấy một màn sôi sục này, vẻ mặt hắn kích động, nội tâm hắn cũng sôi trào! Giờ khắc này, Lăng Phong không hề cảm thấy dẫn dắt bọn họ là một loại nhiệm vụ. Đột nhiên hắn có được một cảm ngộ chưa từng có, những người này đều là binh của mình, là huynh đệ của mình!
Nhìn một màn trước mắt, viền mắt Cảnh Vân đột nhiên ươn ướt, hắn thấp giọng mắng:
- Kháo! Lão tử bận bịu túi bụi thao luyện bọn chúng, cũng chưa được chúng chào qua một tiếng nào, thực sự là con bá nó bực mình!
Đang nói, đám người Hắc Đình Tư đồng thanh hô:
- Xin chào phó giáo quan!
Việc này thật sự khiến Cảnh Vân rất vui mừng, hắn vui mừng tới mức cười méo cả miệng nói:
- Tốt, tốt, tốt.
Tuy rằng thân là sư huynh, thế nhưng cùng với Lăng Phong đứng chung một chỗ, người bên ngoài thật sự sẽ cho rằng Cảnh Vân là sư đệ. Nếu thoạt nhìn, hắn so với Lăng Phong sôi nổi hơn nhiều. Trên thực tế, bình thường khi huấn luyện phối hợp nguyên trận, Huyết Sát Vệ cũng đa phần đều coi hắn là đồng bạn giao lưu, mặc dù nhiều lần bị hắn nổi giận quát mắng nhưng cũng không có ai để bụng. Ngược lại Lăng Phong không hay xuất hiện, trong lòng Huyết Sát Vệ lại có uy tín tuyệt đối, bọn họ không muốn biểu hiện kém cỏi khiến Lăng Phong cảm thấy thất vọng.
Hai loại tâm trạng quái dị này của Huyết Sát Vệ, cũng giống như đứa con khi đối mặt với từ mẫu và nghiêm phụ.
Vị "từ mẫu" Cảnh Vân phấn khởi đi tới trước mặt Huyết Sát Vệ , vui mừng nói:
- Bắt đầu đi, cho giáo quan của các ngươi thấy thành quả các ngươi tập luyện ra sao đi!
Vừa dứt lời, Hắc Đình Tư lập tức chỉ huy nói:
- Hắc Thủy Huyền Hỏa trận, biến!
- Lăng đại nhân, tiểu nhân đã dựa theo ngài phân phó, xử lý xong hai cỗ thi thể kia rồi.
- Khổ cực cho ngươi.
Hơi do dự một chút, đội trưởng tuần thú lấy ra một vài thứ nói:
- Đại nhân, đây là tiết văn chúng ta phát hiện trong người hai cỗ thi thể kia.
Lăng Phong lại nhíu mày, đang định cự tuyệt, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Hồng Y có thủ đoạn dịch dung vô cùng kỳ diệu, không khỏi thay đổi suy nghĩ, thuận lợi nhận lấy. Sau đó trấn an tên đội trưởng tuần thú kia vài câu, rồi phân phó tiểu Ngả Luân mang tới một khỏa Tinh Chương trung cấp thưởng cho hắn.
Đội trưởng tuần thú không ngờ lần này đến đây bẩm báo lại có thể thu hoạch được tới mức này, nhất thời mừng rỡ, luôn miệng tạ ơn Lăng Phong. Khi nhìn thấy tiết văn của Hồng Y, hắn không phải chưa từng nghĩ tới nuốt nó làm của riêng, nhưng một tia lý trí đã gắt gao khắc chế tham niệm của hắn, thậm chí trong đó có đồ vật gì hắn cũng không hề xem qua, liền trực tiếp mang đến bẩm báo! Hiện tại có thể nhận được Tinh Chương trung cấp, hắn càng âm thầm cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình.
So sánh với Tinh Chương trung cấp thì một cái tiết văn có đáng là gì?
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi uống một ít đan dược do Bối Nạp Thông điều chế, Lăng Phong cảm thấy đau nhức trên người đã giảm bớt không ít, hơn nữa khi ở Băng Phong cốc hắn đã dùng không ít nhựa La Hâm, nên khả năng hồi phục của bản thân rất mạnh. Một thân trọng thương dĩ nhiên đã hồi phục như cũ, tốc độ như thế thật khiến nhiều y sư phải trợn mắt nhìn.
Hơi huy vũ cánh tay một chút, Lăng Phong cảm thấy chân lực trong cơ thể vận chuyển vận chuyển hơi có chút ngưng trệ. Hắn khẽ quát một tiếng, tiện tay chém ra một quyền. Trong cơ thể khí huyết sôi trào như bị tôi luyện, một đạo ngân quang rực rỡ hiện lên!
Thở một hơi thật dài, ánh mắt Lăng Phong chớp động, thầm nghĩ: "Nếu chỉ luận chân lực mà nói, hiện nay bản thân đang ở lục tinh đỉnh phong, nhưng bằng vào Cực Thốn Kính thần kỳ, cộng thêm Thác Bộ, liền có thể đánh thắng được cả các cao thủ dưới cửu tinh! Mà trên phương diện nguyên lực ấn, Phong Viêm Dung đã tu luyện tới " Thập Tứ Dung Hỏa", nếu như trong tình huống liều mạng, lấy Cực Thốn Dung của bản thân cũng đủ để chống với cường giả cửu tinh trung kỳ, nhưng nếu gặp phải cao thủ đã đạt tới cửu tinh đỉnh phong, như vậy liền có phần bất đắc dĩ.
Giờ khắc này, Lăng Phong tỉ mỉ xem xét lại toàn bộ con bài chưa lật của bản thân một phen. Sau lại phân tích toàn bộ cường địch mà mình đã gặp phải, trong đầu không ngừng nhớ lại những tao ngộ trong mỗi cuộc chiến. Hắn có đủ tự tin nếu lại gặp phải bọn họ, tuy bản thân vẫn không thể chiến thắng, nhưng nếu muốn giữ được tính mạng hoặc chạy trốn, thì không phải là chuyện khó.
Mạch suy nghĩ vừa chuyển, hắn nhớ tới tiết văn mà tên đội trưởng tuần thú hôm qua đưa cho, liền mở ra coi. Những thứ tìm thấy bên trong khiến Lăng Phong cũng phải tấm tắc khen ngợi. Đầu tiên ánh mắt của hắn tập trung vào một quyển sách màu đen, mặt trên có ghi tên một loại công pháp kỳ diệu là "Vô Cốt Nhu Thân", loại công pháp này cũng không thuộc về phạm trù sử dụng chân lực, mà là một loại kỹ xảo nghiên cứu các cách biến đổi xương cốt. Một khi nắm giữ thành thạo, người thi triển có thể tùy ý co duỗi xương cốt toàn thân, từ đó có thể biến hóa lớn nhỏ. Chính như Lăng Phong đã từng nhìn thấy qua Chu Nho bằng vào công pháp này biến đổi từ một người nhỏ bé thành cao lớn.
Tiếp tục lật xem, Lăng Phong càng âm thầm kinh hãi. Môn công pháp này có ý nghĩa không chỉ như vậy. Nếu đem nó tu luyện tới đỉnh phong, người thi triển hoàn toàn có thể khống chế xương cốt để bộc phát ra lực công kích cường đại trong chiến đấu! Tóm lại đọc thêm vài trang sau, Lăng Phong liền minh bạch liền minh bạch đây là một môn kỹ xảo rất thích hợp để kết hợp với Thốn Kích Kình, Cực Đạo Ba trong chiến đấu! Càng tuyệt hơn là Vô Cốt Nhu Thân cũng không thuộc về phạm trù mạch luân, nói cách khác nó không hề xung đột với bất kỳ loại mạch luân nào, toàn bộ chân võ giả đều có thể tu luyện.
Bất quá, tu luyện Vô Cốt Nhu Thân có yêu cầu khá cao đối với cường độ, cùng sự mềm dẻo của xương cốt. Lăng Phong chợt nghĩ đến, sau khi phục dụng La Hâm Đan, để thân thể đám thuộc hạ cao thủ trẻ tuổi được cường hóa cực đại, thì có thể dạy Vô Cốt Nhu Thân cho bọn họ được không? Vô Cốt Nhu Thân này nếu thi triển thì hoàn toàn không cảm thấy chân lực ba động, trong chiến đấu có thể phát ra hiệu quả quỷ thần. Tuyệt đối là một loại vũ khí giết người lớn nhất a!
Loại thủ đoạn này quả thực vô cùng kì diệu, Lăng Phong lấy ra một quyển nhật ký từ trong Tiết Vân, trong nghiệp đoàn sát thủ, thứ hạng của Hồng Y cùng với Chu Nho bất quá chỉ là Ngân cấp sát thủ, chủ yếu phụ trách một vùng mà thôi, ở phía trên bọn họ còn có Kim cấp sát thủ, cùng với Thiên cấp càng thêm thần bí! Nhưng chỉ hai gã mà đã có thủ đoạn kỳ diệu tới mức này, thật không biết những sát thủ bài danh cao hơn kia còn cường đại đến bực nào nữa. Lại nghĩ tiếp đến người điều khiển cả tập đoàn sát thủ như vậy không biết là tên đại quái vật như thế nào, Lăng Phong không khỏi âm thầm cảnh giác.
Cuối cùng là ngọc quyết màu bạc mà Chu Nho ném cho Lăng Phong đúng là lệnh bài tượng trưng cho thân phận của bọn họ. Lúc này Lăng Phong liền đã mơ hồ đoán ra dự định của Chu Nho khi đưa cho hắn mảnh ngọc quyết. Nếu nói là vì muốn báo ân thì hắn cũng không thấy trong nhật ký bọn họ nhắc đến ngọc quyết này có chỗ lợi gì.
Lăng Phong nghĩ mãi không hiểu, nên đơn giản là không suy nghĩ thêm nữa. Lúc này, một tiếng gọi lớn truyền đến:
- Ta đã nói rồi mà, lão Lục có số bọ ngựa đánh không chết, đâu dễ dàng gặp chuyện không may như vậy ... ai da, Nhị sư huynh, ngươi đánh ta chi vậy?
- Nhị sư đệ đánh ngươi như vậy là còn nhẹ đấy, ngươi cứ như là hi vọng Lục sư đệ gặp chuyện không may hả?
- Đại sư tỷ, ngươi cũng khi dễ ta!
Theo sau hàng loạt tiếng cười nói đó là Tô Lam, Lô Sâm, Cảnh Vân, Tang Phi, Khải Ân lần lượt xuất hiện, bọn họ khi thấy Lăng Phong đều tỏ vẻ vui mừng. Trừ Tô Lam ra, tất cả đều tiến lại vỗ vỗ hắn một phen, ngay cả Tang Phi cũng không ngoại lệ. Khải Ân thở một hơi thật dài. Tối hôm qua khi tức truyền về, hắn còn đang bế quan tu luyện, sáng nay vừa hay Lăng Phong gặp chuyện không may, nếu không phải Mạch Kha cam đoan Lăng Phong vô sự, ngày hôm qua mấy người Cảnh Vân liền đã vội vàng tới thăm rồi.
Sau khi nghe hắn kể lại chuyện tối qua, đám người Lô Sâm tự nhiên hung hăng nguyền rủa Tây Ân một phen.
Nói chuyện phiếm chốc lát, Cảnh Vân cười nói:
- Lão lục, ta huấn luyện những tên kia đã có chút kết quả, ngày hôm nay bọn họ phối hợp cũng đã thi triển ra được uy lực thực sự của nguyên trận, đệ có muốn đến xem không?
- Đã có thể thí nghiệm sao?
Lăng Phong kinh hỉ nói, từ trước đó vài ngày Cảnh Vân liền đã nghiên cứu chế tạo nguyên trận có thể phối hợp với nhau, đáng tiếc tuy đám cao thủ trẻ tuổi đã được Lăng Phong liên tục chỉ dạy, hai bên vẫn chưa đạt được bao nhiêu ăn ý. Đó là do bọn họ tâm cao khí ngạo, nên khi huấn luyện nguyên trận bao giờ cũng không nhịn được mà xuất hiện sai lầm, khiến Cảnh Vân thường xuyên nổi trận lôi đình.
- Hắc hắc, đó là đương nhiên. Đệ cũng không nhìn xem là ai xuất thủ sao!
Cảnh Vân đắc ý nói.
"Ba" một cái, Lô Sâm lại hung hăng đập lên đầu hắn:
- Đừng có đắc ý!
Dáng vẻ tươi cười tự mãn của Cảnh Vân nhất thời xẹp xuống:
- Nhị sư huynh, vì sao mỗi lần huynh đều thích khi dễ đệ vậy?
- Ha ha ha ha!
Mọi người đều cười lớn.
Bởi muốn biểu thị uy lực của nguyên trận, đám cao thủ trẻ tuổi theo thường lệ tụ tập tại Sư Tâm Đường có diện tích khá rộng. Khi Lăng Phong chạy tới, không ngờ phát hiện Kiều Sâm Đặc sớm đã ở đó.
Tát Gia, Hắc Đình Tư phân biệt đứng ở phía trước, phía sau bọn họ là đám thanh niên đang xếp hàng nghiêm chỉnh. Khải Ân vội vàng chạy tới, tự tìm đúng vị trí của mình, hắn không muốn Lăng Phong vì mình mà đặt ra bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào.
Thấy Lăng Phong chậm rãi đi đến, đám thanh niên trẻ tuổi trong mắt đều bắn ra quang mang nóng bỏng chưa từng có. Nếu như nói Lăng Phong bố trí ra một cuộc trắc thí nghiêm khắc chỉ là để bọn họ có được cảm giác mình là thành viên trong một tập thể, thì trận đối chiến giữa Lăng Phong và Hằng Trùng đã khiến cho tất cả mọi người chân chính thừa nhận Lăng Phong!
Cường giả vi tôn!
Đây chính là tục lệ của Thần Vẫn đại lục, cũng là tín ngưỡng của bọn họ! Mặc kệ là ai đứng trước mặt Lăng Phong, đối mặt với vị giáo quan thiết huyết có thể trực diện chiến đấu với Kiếm Thánh Hằng Trùng cũng đều phải nói một chữ "phục"! Vị giáo quan này hiện tại đã cường hãn như vậy, thời gian tới sẽ như thế nào, không cần nói cũng hiểu. Có thể đi theo một cường giả như vậy, trong lồng ngực bọn họ sớm đã tràn ngập niềm tự hào rồi!
Tại phiến đại lục này, không cần dối trá sáo rỗng, không cần ra sức lấy lòng, có cần chỉ là cần thực lực. Ngươi có đủ thực lực, hơn nữa có thể đem đến cho bọn họ đủ vinh quang, bọn họ liền sẽ thừa nhận ngươi, chỉ đơn giản vậy thôi!
Đột nhiên, Hắc Đình Tư giơ cánh tay phải lên, đám thanh niên ở phía sau nhất loạt làm theo, chỉnh tề hô lớn:
- Huyết Sát Vệ ra mắt giáo quan!
Thanh âm vang vọng cả tòa Sư Tâm Đường, khí thế nam nhi hùng dũng lao tới tận trời xanh!
Không ai biết đám người Hắc Đình Tư chuẩn bị một màn này từ khi nào, càng không biết bọn họ tự đặt cho mình một cái tên "Huyết Sát Vệ" đằng đằng sát khí như thế, cho dù ngay cả Khải Ân trước đó cũng không hề lộ ra chút phong thanh nào.
Không tự kìm hãm được, Lăng Phong xiết chặt nắm tay phải, trông thấy một màn sôi sục này, vẻ mặt hắn kích động, nội tâm hắn cũng sôi trào! Giờ khắc này, Lăng Phong không hề cảm thấy dẫn dắt bọn họ là một loại nhiệm vụ. Đột nhiên hắn có được một cảm ngộ chưa từng có, những người này đều là binh của mình, là huynh đệ của mình!
Nhìn một màn trước mắt, viền mắt Cảnh Vân đột nhiên ươn ướt, hắn thấp giọng mắng:
- Kháo! Lão tử bận bịu túi bụi thao luyện bọn chúng, cũng chưa được chúng chào qua một tiếng nào, thực sự là con bá nó bực mình!
Đang nói, đám người Hắc Đình Tư đồng thanh hô:
- Xin chào phó giáo quan!
Việc này thật sự khiến Cảnh Vân rất vui mừng, hắn vui mừng tới mức cười méo cả miệng nói:
- Tốt, tốt, tốt.
Tuy rằng thân là sư huynh, thế nhưng cùng với Lăng Phong đứng chung một chỗ, người bên ngoài thật sự sẽ cho rằng Cảnh Vân là sư đệ. Nếu thoạt nhìn, hắn so với Lăng Phong sôi nổi hơn nhiều. Trên thực tế, bình thường khi huấn luyện phối hợp nguyên trận, Huyết Sát Vệ cũng đa phần đều coi hắn là đồng bạn giao lưu, mặc dù nhiều lần bị hắn nổi giận quát mắng nhưng cũng không có ai để bụng. Ngược lại Lăng Phong không hay xuất hiện, trong lòng Huyết Sát Vệ lại có uy tín tuyệt đối, bọn họ không muốn biểu hiện kém cỏi khiến Lăng Phong cảm thấy thất vọng.
Hai loại tâm trạng quái dị này của Huyết Sát Vệ, cũng giống như đứa con khi đối mặt với từ mẫu và nghiêm phụ.
Vị "từ mẫu" Cảnh Vân phấn khởi đi tới trước mặt Huyết Sát Vệ , vui mừng nói:
- Bắt đầu đi, cho giáo quan của các ngươi thấy thành quả các ngươi tập luyện ra sao đi!
Vừa dứt lời, Hắc Đình Tư lập tức chỉ huy nói:
- Hắc Thủy Huyền Hỏa trận, biến!