Tinh Ngự

Chương 182: Thiên phú linh kĩ: ấp trứng! (2)

Bị một tiểu cô nương nước mắt lưng tròng cầu khẩn, Lăng Phong sao nỡ từ chối? Huống hồ mấy ngày nay hắn cũng đang nghĩ có nên tìm một người thông thuộc Hắc Phong Nguyên dẫn đường hay không. Một đám người tu vi bất phàm lạc đường trong Hắc Phong Nguyên cũng không tiện, chi bằng đồng hành cùng Đông Phương thương đội lại hay hơn.
Lăng Phong cười nói:
- Vậy ta đành phải nhờ cậy các vị rồi, hi vọng không mang lại phiền toái gì cho lão trượng.
- Đâu có, có Lăng tiên sinh đồng hành lão hủ còn mong gì nữa.
Chuyện đã định xong, hai người Lý Trùng cáo từ rời đi, trong lúc mơ hồ, Lăng Phong nghe thấy Lý Trùng trầm giọng nói:
- Tiểu thư, người hài lòng rồi chứ? Haizzz, chúng ta nhờ lâu chủ tìm cho một dong binh đoàn. Ai ngờ tự nhiên lại xuất hiện một đám người thật, đúng là…
Lời chưa nói hết, Đông Phương San đã hôn cái chụt vào trán lão đầu:
- Chỉ có Lý gia gia là tốt với San San nhất!
- Cô nhóc này.
Lý Trùng cười cười, véo vào cái mũi nhỏ của San San, chẳng thốt ra được một lời trách móc nào nữa.
Lý Trùng nghĩ cách xa như vậy chắc Lăng Phong không nghe thấy hai người nói gì. Ai ngờ Lăng Phong thân là Thuật Luyện Sư lại linh mẫn hơn Chân Võ Giả rất nhiều, những lời này Lăng Phong nghe thấy hết, không sót câu nào.
Đối với một thương đội mà nói, mỗi lần xuất môn đều có rất nhiều rắc rối. Tốt nhất vẫn là bớt được chuyện nào hay chuyện ấy. Nhưng bởi vì Đông Phương San khẩn cầu nên Lý Trùng mới chịu mời bọn Lăng Phong gia nhập. Đúng là hiếm thấy. Lăng Phong mỉm cười, xem ra vị Lý quản gia này đúng là nuông chiều San San thật, bất luận khó xử thế nào cũng giúp đến cùng.
Đang lúc suy nghĩ, trước mặt bỗng bước tới hai người, người đi trước beo béo trắng trắng mặt đầy hòa khí, vừa mới đến gần đã cười lớn, nói:
- Lăng tiên sinh chỉ có một mình à, không đi vui cùng mọi người sao? Quý thuộc hạ mấy ngày nay thủ phong rất thuận, đến nỗi những người mạo hiểm trong Cửu Long Trấn đều phải than trời.
Người này chính là lâu chủ của nghênh tân lâu, họ Ứng, tên thì không rõ nên mọi người đều gọi là Ứng mập. Con người này rất hào sảng đại khí, bất luận với ai cũng tươi cười niềm nở. Nếu như cả một nhóm người cùng đang bàn chuyện phiếm thì Ứng mập vẫn có thể quan tâm tới cảm xúc của từng người, không để cho họ cảm thấy bị lạnh nhạt. Bản lĩnh ứng phó này khiến ai cũng phải ngưỡng mộ. Chẳng trách nghênh tân lâu của hắn làm ăn tốt nhất trong Cửu Lý trấn này.
Ở Cửu Lý Trấn, những thương đội khác nếu muốn đi qua Hắc Phong Nguyên thuận lợi thường tìm một chi dong binh đoàn hoặc một người mạo hiểm có thực lực cường đại nào đó làm hộ vệ và nghênh tân lâu đóng vai trò trung gian, làm cầu nối cho các dong binh đoàn và thương đội, đứng giữa kiếm lợi nhuận. Nếu như Ứng mập không có những thủ đoạn như vậy thì nghênh tân lâu đâu có tồn tại được lâu đến vậy.
Người đứng đằng sau thân hình cao lớn, trên mặt có một vết sẹo dài đáng sợ, khải giáp trên người loang lổ vết thương rõ ràng là người đã từng thân kinh bách chiến. Sắc mặt hắn rất bất thiện, nhìn Lăng Phong hừ lạnh một tiếng!
Lăng Phong có chút khó hiểu, không biết đã đắc tội gì với người này. Hắn nói vài câu với Ứng mập rồi quay người bỏ đi. Lăng phong vừa đi khuất, Ứng mập liền thay đổi sắc mặt:
- Mặc Đồ, thăm dò kĩ chưa vậy?
- Đoàn trưởng, xong rồi ạ. Đám người này có lẽ là vương tôn công tử của một công quốc xa xôi nào đó kết bè kết nhóm đi du ngoạn. Thuộc hạ đã xác nhận người vừa rồi là thủ lãnh của chúng.
Khải giáp nam tử Mặc Đồ lạnh lùng nói:
- Hai ngày nay các huynh đệ chơi song lục với chúng nên có thể xác nhận chúng đều xuất thân quý tộc, nếu không sao có thể chơi song lục xuất thần nhập hóa đến vậy!
- Hơn nữa, văn điệp của chúng thuộc hạ đã kiểm tra cẩn thận, là dùng danh nghĩa dong binh đoàn Thanh Quả.
Nhắc đến dong binh đoàn Thanh Quả, sắc mặt Mặc Đồ lộ ra một tia khinh thường:
- Lai lịch của dong binh đoàn này đoàn trưởng chắc ngài cũng biết, chỉ là một đám người buôn lậu văn điệp, kẻ mua văn điệp từ tay bọn chúng thì có thực lực gì chứ, nói ra không chừng còn bị người khác cười nhạo.
Bình thường một dong binh đoàn cường đại luôn có văn điệp của mình nên đương nhiên không thể đi mua như bọn Lăng Phong nên Mặc Đồ mới kết luận như vậy.
Nghe vậy, sắc mặt Ứng mập dần trở nên hòa hoãn, gật gật đầu:
- Như vậy là tốt nhất, Đông Phương thương đội mấy năm nay trong mắt ta như một con cừu béo, nếu nuốt chửng chúng có thể khiến các huynh đệ thoải mái vài năm! Nếu như lão đầu Lý Trùng muốn đem theo đám tiểu tử đó lên đường, chúng ta cũng không cần để ý.
Mặc Đồ mỉm cười hung tợn, mục quang nhất thiểm, sát khí ẩn lộ:
- Đoàn trưởng, ngài yên tâm, mấy năm nay các huynh đệ có bao giờ để xảy ra chuyện gì đâu? Huống hồ lần này đoàn trưởng ngài đích thân xuất mã, đám thương nhân đó sao có thể thoát nổi?
Ở một góc tối không người, ba đường thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lăng Phong, chính là hoàng kim thiết tam giác! Hạ Á nói trước:
- Giáo quan, đã điều tra ra hộ vệ của Đông Phương thương đoàn lần này là một người có tên Mặc Đồ, thực lực thất tinh, trong tay có một dong binh đoàn mười sáu người! Người này do Ứng mập giới thiệu cho Đông Phương thương đội, hơn nữa theo những gì mà bọn thuộc hạ của chúng tuyên bố, trước đây chúng chỉ đi đến Nam bộ của Vân Mộng Hoang Trạch, đây là lần đầu tiên chúng đi qua Hắc Phong Nguyên, không biết thật giả thế nào.
Bởi vì dong binh đoàn trên đại lục có thể thành lập một cách tùy ý nên căn bản không cần thủ tục. Muốn truy xét thật giả cũng khó. Lăng Phong chỉ gật gật đầu, không nói thêm điều gì, hướng mắt về phía Lâm Kì và Chu Cương Liệt. Text được lấy tại Truyện FULL
Chu Cương Liệt cười hì hì, nói:
- Đám người này len lút điều tra lai lịch của chúng ta, nhưng bị chúng ta qua mặt hết. Bọn chúng có lẽ vẫn tưởng chúng ta chỉ là một đám quý tộc nhàn rỗi ăn no dửng mỡ không có việc gì làm.
Chu Cương Liệt cười hì hì như chẳng buồn để ý. Chỉ có những người khướu giác linh mẫn mới cảm nhận được mùi máu tanh nồng tỏa ra từ tay hắn!
Chuyến đi hơn hai tháng này vô cùng yên ổn. Gặp phải đối tượng khiêu khích, Lăng Phong và Huyết Sát Vệ đều ra tay rất nhanh lẹ nên bây giờ trên tay mỗi một Huyết Sát Vệ đều ám mùi máu tươi! Huyết Sát Vệ cũng giống như tên gọi của mình, dùng máu tươi và sát khí đúc kết thành thiết huyết huy hoàng!
Lâm Kì lạnh lùng bổ sung:
- Đám người này lai lịch khả nghi.
Lâm Kì tính tình lãnh đạm nên không thích nói chuyện, phán quyết này là dành để nói về bọn Mặc Đồ.
- Ta biết rồi, sáng mai lúc khởi hành ba ngươi phụ trách bảo vệ các nhân vật chủ sự của Đông Phương thương đội.
Lăng Phong nhìn Lâm Kì, trịnh trọng nói:
- Ngươi chuyên trách bảo vệ Đông Phương San, ta không muốn nhìn thấy cô bé có bất cứ thương tổn nào.
- Rõ!
Ba người nghiêm mặt đáp, từ sau khi Lăng Phong giúp bọn họ giải quyết sự khốn nhiễu của dị linh trên người, bọn họ đã coi Lăng Phong như tín ngưỡng duy nhất của mình!
Mọi chuyện đều nhất nhất nghe theo lệnh Lăng Phong!

back top