Lăng Phong cẩn thận quan sát hộ vệ cửa thành, ngưng thần suy nghĩ một lát rồi nói:
- Đám hộ vệ đó đến từ Bức Tông?
- Nhãn lực của Lăng tiên sinh thật tốt!
Lý Trùng tán thưởng:
- Không sai, tam đại thế lực thay phiên nhau canh gác theo đúng ước định giữa các bên, thu một khoản lệ phí vào thành nhất định. Nhưng, với những người có sự che chở của Vô Cốt Môn như Đông Phương thương đội thì khoản lệ phí này không cần phải đóng nữa.
Lăng Phong gật gật đầu, nói:
- Xem ra lá cờ này đúng là vô cùng tiện lợi.
- Ha ha, ít nhiều cũng có thể coi là vật đáng giá.
Lý Trùng thở dài một tiếng bất đắc dĩ, cười khổ sở:
- Một lá cờ như vậy mỗi năm tiêu tốn của thương đội mười lăm vạn kim tệ! Bức Tông và Chân Vật Các còn thu phí cao hơn, gần ba mươi vạn kim tệ! Hơn nữa còn có những điều kiện hạn chế hà khắc khác.
Một thương đội đã phải giao nạp mười lăm vạn kim tệ, chỉ cần nhìn qua qui mô số lượng thương đội trong Mạt Vân Túc thôi e rằng khó lòng tưởng tượng nổi. Tài phú mà một phương thế lực này tích lũy được quả thực nghe mà rùng mình. So với tam đại thế lực, Đa Bảo Các của Ni Khả cũng chưa là gì.
Dừng lại một chút, Lý Trùng do dự nói:
- Lăng tiên sinh, ta nhiều lời nên muốn hỏi thêm một câu. Không biết ngài đến Mạt Vân Túc là vì…
- Lý quản sự có phải sớm đã nghi ngờ rồi không?
Lăng Phong mỉm cười, nói:
- Chúng ta đến đây cũng chỉ muốn kiếm một chút nguyên liệu dùng để luyện chương thôi. Còn chuyện gặp phải Cửu Vĩ Hồ hoàn toàn chỉ là trùng hợp.
Lời giải thích thản nhiên và rõ ràng của Lăng Phong khiến Lý Trùng thở phào nhẹ nhõm, ông áy náy nói:
- Lăng tiên sinh đừng trách lão hủ đa nghi, thực sự lo lắng cho một thương đội lớn như thế này tuyệt đối không thể có nửa phần sai sót. Lúc nãy có chút chậm trễ, mong Lăng tiên sinh bỏ qua cho.
Lý Trùng trong lòng sớm đã cảm thấy lo lắng. Nơi mà Đông Phương thương đội muốn đến là khu vực các phương thế lực hỗn loạn phức tạp. Trên đường, đám người Lăng Phong đột nhiên thể hiện thực lực cường hãn không hề giống với dáng vẻ an phận lúc ban đầu. Nên ông không thể không suy nghĩ về mục đích của bọn Lăng Phong và có thái độ cảnh giác trên cả quãng đường.
Lăng Phong hiểu tâm trạng lo lắng của Lý Trùng, bởi nó còn có liên quan đến dị linh của Đông Phương San! Có thể nói, một khi thiên phú linh kĩ dị linh của San San bị người khác biết, lập tức sẽ nổi lên vô vàn sóng to gió lớn mà với thực lực hiện tại của Đông Phương thương đội, khó lòng có thể bảo vệ cho cô bé.
Theo nhưng thông tin mà Lăng Phong biết, đến lúc đó, thậm chí võ thần phong cũng sẽ phái người đến! Bởi vậy, hiểu được những lo lắng trong lòng Lý Trùng, Lăng Phong không hề có ý muốn trách móc.
- Lăng tiên sinh, nếu như nguyên liệu luyện chương mà ngài muốn tìm khó kiếm, ngài có thể lựa chọn tham gia hội đấu giá Cổ Cẩn, biết đâu có thể tìm ra.
Thấy Lăng phong có vẻ không hiểu, Lý Trùng giải thích:
- Hội đấu giá Cổ Cẩn chuyên bán những vật phẩm quý giá có giá trị liên thành như công quyết tu luyện, tinh chương, tinh hạch cao tinh cấp, v.v...! Không ai biết thế lực đứng đằng sau nó là gì, nhưng ngay cả tam đại thế lực cũng không dám đắc tội với buổi đấu giá đó. Thậm chí có người còn nghe nói thế chủ nhân của hội đấu giá Cổ Cẩn là hoàng thất Vân Mộng vương quốc!
Lăng Phong gật gật đầu, xem ra Mạt Vân Túc đúng là một bãi hỗn thủy, bên trong chẳng hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài.
- Thường xuyên có những sự việc kì lạ xảy ra trong hội đấu giá. Nếu như may mắn thì không cần đích thân vào Vân Mộng Hoang Trạch vẫn có thể có được những thứ ưng ý. Ở đây lão phu có giấy thông hành vào hội đấu giá, giữ lại cũng không có cơ hội dùng, vậy xin tặng lại cho Lăng tiên sinh.
Lúc này Hác Vận đã cưỡi ngựa đuổi kịp, hiếu kì nhìn tấm huy chương nửa vàng nửa bạc mà Lý Trùng vừa đưa ra, hỏi:
- Cái này là Mạt Vân chương? Hắc hắc, lúc trước thương đội mà ta tham gia cũng có thứ này, họ coi nó như bảo bối, căn bản không cho phép người ngoài được nhìn. Thứ này đáng giá vậy sao?
Lý Trùng mỉm cười hiền hòa:
- Nếu so với những gì Lăng tiên sinh đã giúp Đông Phương thương đội thì chút ít này có đáng gì. Nhưng nếu như không có huy chương này, muốn vào được hội đấu giá khó khăn vô cùng.
- Đa tạ Lý quản sự.
Lăng Phong cũng không khách khí, cảm ơn rồi cất luôn vào tiết văn.
Sau khi trút bỏ được hết những băn khoăn do dự, Lý Trùng không còn đề phòng Lăng Phong nữa mà chủ động mời Lăng Phong cùng nghỉ lại với Đông Phương thương đội ở Mạt Vân Túc. Theo những tin tức mà ông nhận được, hội đấu giá Cổ Cẩn sẽ mở cửa trong hai ngày nữa, bởi vậy Lăng Phong cũng không từ chối, thản nhiên nói cảm ơn rồi tiếp nhận. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đông Phương thương đội nếu so với những thương đội khác chủ yếu chỉ tập trung vào công việc buôn bán vận chuyển. Nội dung chủ yếu là dùng những vật tư mang theo để đổi lấy các loại vật phẩm mà những mạo hiểm giả lấy được từ Vân Mộng Hoang Trạch. Những vật phẩm có giá trị lớn thì có thể trực tiếp đổi bằng thuật tinh tạp.
Bởi vì Vân Mộng Hoang Trạch sản xuất được rất nhiều nguyên liệu quý hiếm nên chỉ cần sang tay thương đội có thể kiếm được lợi nhuận khổng lồ. Sau khi nộp mười lăm vạn kim tệ lệ phí, Đông Phương thương đội vẫn còn đủ lợi nhuận.
Sáng sớm hôm sau.
Lăng Phong tay cầm tinh thiết kiếm, mũi kiếm ong ong chấn động, thân kiếm chầm chậm vẽ qua hư không. Kiếm thế chi hoãn như treo thêm vật nặng. Mỗi lần mũi kiếm chấn động, không khí không ngừng phát ra những tiếng tách tách không dứt. Hắn xuất kiếm rất chậm, ngay cả hài đồng cũng có thể dễ dàng nhìn ra kiếm thế của hắn, gần như chỉ cần tùy tiện di chuyển là đã tránh né một cách dễ dàng. Nhưng nếu như có người đứng đối diện với Lăng Phong sẽ nhìn thấy mỗi đường kiếm của hắn như thái sơn tương khuynh, trọng nhạc dục đảo, mang theo vô thất chi thế, khiến người ta muốn tránh cũng không tránh được!
Bây giờ tu luyện kiếm thuật, Lăng Phong không cần phải khổ luyện từng kiếm từng kiếm nữa. Đa số là tĩnh tâm tham ngộ, mong được một phần hậu tích bạc phát, kinh cảm sạ hiện!
Trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng Hằng Trùng ngự kiếm chi đạo, đó gần như một môn kiếm thuật mang theo sức mạnh bàng bạc của thiên địa. Thật đúng là đáng sợ! Tu vi càng sâu, Lăng Phong càng hiểu ra ngày đó Hằng Trùng đối chiến với mình ra tay quá lưu tình, chỉ cần hắn toàn lực ngự kiếm thứ xuất thì bản thân hắn một kiếm cũng không thể nào đỡ nổi!
Thân kiếm hợp nhất!
Chỉ cần hiểu rõ thân kiếm hợp nhất chi đạo, bản thân sẽ có thể chạm tới ngưỡng cửa vấn đỉnh dĩ thần ngự kiếm. Liệu lần này hắn có tiến nhập vào được đại lục cường giả chi lâm không?
- Lăng tiên sinh, hảo kiếm thuật!
Lý Trùng bước vào từ cửa đình viện, sau lưng là Đông Phương San đang nhảy nhót vui vẻ. Nhìn kiếm thuật của Lăng Phong, người khác có thể cảm thấy kì lạ, nhưng một bát tinh cường giả như Lý Trùng, nhãn lực đương nhiên rất cao, ông ta có thể nhìn ra kiếm đạo vô thượng hàm chứa trong mỗi đường kiếm của Lăng Phong! Mỗi đường kiếm nhìn thì có vẻ vô kình lực nhưng trên thực tế, một hòn đá cao bằng nửa thân người cũng có thể bị kiếm thế sắc nhọn đó biến thành bột mịn!
Nhìn thấy hai người đi tới, Lăng Phong thu kiếm, cười nói:
- Lý quản sự dậy sớm quá!
Nói đoạn, thuận thế bế bổng Đông Phương San, nhéo nhéo vào cái mũi nhỏ của cô bé:
- San San cũng rất chăm chỉ.
Đông Phương San dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, mách:
- Đại ca ca, lúc nãy muội ra ngoài mua trứng, người đó hung dữ lắm, không chịu bán cho San San.
Nghe cô bé nói vậy, sắc mặt Lý Trùng thoáng biến, căng thẳng nhìn Lăng Phong thấy Lăng Phong có vẻ không để ý mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Phong cười nói:
- San San mua trứng gì, đại ca ca giúp muội đi mua được không?
- Được!
Đông Phương San trở nên vui vẻ, quay đầu sang phía Lý Trùng:
- Lý gia gia, để đại ca ca đưa San San đi mua được không? Nếu tên đó còn không chịu bán thì để đại ca ca đánh hắn!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé chun lại một cách đáng yêu, Lăng Phong không khỏi bật cười.
Lý Trùng nghĩ một lát, giải thích qua loa:
- Lúc nãy chúng ta đi Chân Vật Các, muốn mua một quả bàng long noãn để sau này nhờ thuật luyện sư cao cấp giúp luyện chế thành tinh chương cao cấp. Không ngờ quản sự phụ trách của Chân Vật Các tự ý nâng giá, đòi một tinh chương cao cấp mới chịu giao dịch, thật đúng là vô lý hết sức.
Lý Trùng tính khí trầm ổn mà còn nói như vậy, chứng tỏ trong lòng ông còn đang giận lắm!
Lăng Phong thoáng động lòng, muốn luyện chế tinh chương linh hồn vật tính hàm chứa trong ma hạch là vật quan trọng nhất. Linh hồn vật tính càng lớn thì càng khó luyện thành công. Luyện chế tinh chương cao cấp cần lợi dụng ma hạch thất đến bát tinh. Không cần nghĩ cũng biết, linh hồn vật tính trong đó khó khăn đến mức nào!
Đối với thuật luyện sư cao cấp mà nói, luyện chế thất bại là chuyện bình thường. Lâu dần có người bắt đầu nghĩ ra thủ xảo chi pháp, đó là lợi dụng ma thú noãn! Ma thú sinh mệnh trong ma thú noãn vẫn chưa trưởng thành, nghĩa là linh hồn vật tính vẫn còn yếu. Lợi dụng niệm thức cảm tri cường hãn có thể lấy ra linh hồn vật tính trong đó, việc luyện chế sẽ trở nên dễ dàng hơn. Tinh chương luyện ra vẫn là tinh chương cao cấp! Nhưng vì tiên thiên không đủ, mặc dù tinh chương cao cấp đó có thể khiến cự linh vào được cao giai nhưng vẫn không có năng lực "biến thân"!
Nếu như không phải sớm đã biết về dị linh đặc biệt của Đông Phương San thì chắc Lăng Phong đã bị Lý Trùng cho qua mặt. Biết được những lo lắng trong lòng ông, Lăng Phong không lên tiếng quở trách, chỉ mỉm cười nói với Đông Phương San:
- Vậy đại ca ca đưa San San đi mua về có được không?
- Được ạ, San San muốn ấp ra một con hổ nhỏ có cánh!
Những lời này lại khiến Lý Trùng thêm một phen rùng mình.
Hác Vận lúc đó cũng vừa ngủ dậy, nhìn thấy có chuyện vui để xem, liền chạy ngay tới không chút khách khí. Còn Huyết Sát Vệ, đám người lười biếng đó đã chia thành từng nhóm nhỏ, đi dạo loanh quanh từ sáng sớm nên Lăng Phong cũng không hề lo lắng vấn đề an toàn của họ.
(Hác Vận chết lặng: đám người đó không uy hiếp người ta thì thôi, ai dám đắc tội với bọn chúng chứ?"
Sau khi đi qua một góc quẹo trái, Đông Phương San bắt đầu ngồi trong lòng Lăng Phong kể lể không ngừng chuyện Hác Vận bắt nạt cô bé như thế nào. Những câu nói thật thà ngô nghê khiến Lăng Phong liên tục bật cười.
Từ nhỏ hắn đã phải chịu vô số khổ cực, sau này mới được Băng gia thu nhận, học được đều là kĩ xảo giết chóc nên không thể phủ nhận là tâm tư của Lăng Phong quá trầm tĩnh, rất ít người hiểu được hắn đang nghĩ gì. Hắn cũng quen với việc giấu tâm tư của mình thật kĩ, không muốn thổ lộ với người khác.
Nhưng lúc đối mặt với Đông Phương San, Lăng Phong có thể quên đi tất cả mọi gánh nặng. Nụ cười ngây thơ của cô bé khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Chồng đá đè nặng trong tim dường như vơi đi một chút. Nó khiến tâm linh hắn trở nên hoạt bát, cảm ngộ với trời đất dường như sâu hơn một tầng…
- Đám hộ vệ đó đến từ Bức Tông?
- Nhãn lực của Lăng tiên sinh thật tốt!
Lý Trùng tán thưởng:
- Không sai, tam đại thế lực thay phiên nhau canh gác theo đúng ước định giữa các bên, thu một khoản lệ phí vào thành nhất định. Nhưng, với những người có sự che chở của Vô Cốt Môn như Đông Phương thương đội thì khoản lệ phí này không cần phải đóng nữa.
Lăng Phong gật gật đầu, nói:
- Xem ra lá cờ này đúng là vô cùng tiện lợi.
- Ha ha, ít nhiều cũng có thể coi là vật đáng giá.
Lý Trùng thở dài một tiếng bất đắc dĩ, cười khổ sở:
- Một lá cờ như vậy mỗi năm tiêu tốn của thương đội mười lăm vạn kim tệ! Bức Tông và Chân Vật Các còn thu phí cao hơn, gần ba mươi vạn kim tệ! Hơn nữa còn có những điều kiện hạn chế hà khắc khác.
Một thương đội đã phải giao nạp mười lăm vạn kim tệ, chỉ cần nhìn qua qui mô số lượng thương đội trong Mạt Vân Túc thôi e rằng khó lòng tưởng tượng nổi. Tài phú mà một phương thế lực này tích lũy được quả thực nghe mà rùng mình. So với tam đại thế lực, Đa Bảo Các của Ni Khả cũng chưa là gì.
Dừng lại một chút, Lý Trùng do dự nói:
- Lăng tiên sinh, ta nhiều lời nên muốn hỏi thêm một câu. Không biết ngài đến Mạt Vân Túc là vì…
- Lý quản sự có phải sớm đã nghi ngờ rồi không?
Lăng Phong mỉm cười, nói:
- Chúng ta đến đây cũng chỉ muốn kiếm một chút nguyên liệu dùng để luyện chương thôi. Còn chuyện gặp phải Cửu Vĩ Hồ hoàn toàn chỉ là trùng hợp.
Lời giải thích thản nhiên và rõ ràng của Lăng Phong khiến Lý Trùng thở phào nhẹ nhõm, ông áy náy nói:
- Lăng tiên sinh đừng trách lão hủ đa nghi, thực sự lo lắng cho một thương đội lớn như thế này tuyệt đối không thể có nửa phần sai sót. Lúc nãy có chút chậm trễ, mong Lăng tiên sinh bỏ qua cho.
Lý Trùng trong lòng sớm đã cảm thấy lo lắng. Nơi mà Đông Phương thương đội muốn đến là khu vực các phương thế lực hỗn loạn phức tạp. Trên đường, đám người Lăng Phong đột nhiên thể hiện thực lực cường hãn không hề giống với dáng vẻ an phận lúc ban đầu. Nên ông không thể không suy nghĩ về mục đích của bọn Lăng Phong và có thái độ cảnh giác trên cả quãng đường.
Lăng Phong hiểu tâm trạng lo lắng của Lý Trùng, bởi nó còn có liên quan đến dị linh của Đông Phương San! Có thể nói, một khi thiên phú linh kĩ dị linh của San San bị người khác biết, lập tức sẽ nổi lên vô vàn sóng to gió lớn mà với thực lực hiện tại của Đông Phương thương đội, khó lòng có thể bảo vệ cho cô bé.
Theo nhưng thông tin mà Lăng Phong biết, đến lúc đó, thậm chí võ thần phong cũng sẽ phái người đến! Bởi vậy, hiểu được những lo lắng trong lòng Lý Trùng, Lăng Phong không hề có ý muốn trách móc.
- Lăng tiên sinh, nếu như nguyên liệu luyện chương mà ngài muốn tìm khó kiếm, ngài có thể lựa chọn tham gia hội đấu giá Cổ Cẩn, biết đâu có thể tìm ra.
Thấy Lăng phong có vẻ không hiểu, Lý Trùng giải thích:
- Hội đấu giá Cổ Cẩn chuyên bán những vật phẩm quý giá có giá trị liên thành như công quyết tu luyện, tinh chương, tinh hạch cao tinh cấp, v.v...! Không ai biết thế lực đứng đằng sau nó là gì, nhưng ngay cả tam đại thế lực cũng không dám đắc tội với buổi đấu giá đó. Thậm chí có người còn nghe nói thế chủ nhân của hội đấu giá Cổ Cẩn là hoàng thất Vân Mộng vương quốc!
Lăng Phong gật gật đầu, xem ra Mạt Vân Túc đúng là một bãi hỗn thủy, bên trong chẳng hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài.
- Thường xuyên có những sự việc kì lạ xảy ra trong hội đấu giá. Nếu như may mắn thì không cần đích thân vào Vân Mộng Hoang Trạch vẫn có thể có được những thứ ưng ý. Ở đây lão phu có giấy thông hành vào hội đấu giá, giữ lại cũng không có cơ hội dùng, vậy xin tặng lại cho Lăng tiên sinh.
Lúc này Hác Vận đã cưỡi ngựa đuổi kịp, hiếu kì nhìn tấm huy chương nửa vàng nửa bạc mà Lý Trùng vừa đưa ra, hỏi:
- Cái này là Mạt Vân chương? Hắc hắc, lúc trước thương đội mà ta tham gia cũng có thứ này, họ coi nó như bảo bối, căn bản không cho phép người ngoài được nhìn. Thứ này đáng giá vậy sao?
Lý Trùng mỉm cười hiền hòa:
- Nếu so với những gì Lăng tiên sinh đã giúp Đông Phương thương đội thì chút ít này có đáng gì. Nhưng nếu như không có huy chương này, muốn vào được hội đấu giá khó khăn vô cùng.
- Đa tạ Lý quản sự.
Lăng Phong cũng không khách khí, cảm ơn rồi cất luôn vào tiết văn.
Sau khi trút bỏ được hết những băn khoăn do dự, Lý Trùng không còn đề phòng Lăng Phong nữa mà chủ động mời Lăng Phong cùng nghỉ lại với Đông Phương thương đội ở Mạt Vân Túc. Theo những tin tức mà ông nhận được, hội đấu giá Cổ Cẩn sẽ mở cửa trong hai ngày nữa, bởi vậy Lăng Phong cũng không từ chối, thản nhiên nói cảm ơn rồi tiếp nhận. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đông Phương thương đội nếu so với những thương đội khác chủ yếu chỉ tập trung vào công việc buôn bán vận chuyển. Nội dung chủ yếu là dùng những vật tư mang theo để đổi lấy các loại vật phẩm mà những mạo hiểm giả lấy được từ Vân Mộng Hoang Trạch. Những vật phẩm có giá trị lớn thì có thể trực tiếp đổi bằng thuật tinh tạp.
Bởi vì Vân Mộng Hoang Trạch sản xuất được rất nhiều nguyên liệu quý hiếm nên chỉ cần sang tay thương đội có thể kiếm được lợi nhuận khổng lồ. Sau khi nộp mười lăm vạn kim tệ lệ phí, Đông Phương thương đội vẫn còn đủ lợi nhuận.
Sáng sớm hôm sau.
Lăng Phong tay cầm tinh thiết kiếm, mũi kiếm ong ong chấn động, thân kiếm chầm chậm vẽ qua hư không. Kiếm thế chi hoãn như treo thêm vật nặng. Mỗi lần mũi kiếm chấn động, không khí không ngừng phát ra những tiếng tách tách không dứt. Hắn xuất kiếm rất chậm, ngay cả hài đồng cũng có thể dễ dàng nhìn ra kiếm thế của hắn, gần như chỉ cần tùy tiện di chuyển là đã tránh né một cách dễ dàng. Nhưng nếu như có người đứng đối diện với Lăng Phong sẽ nhìn thấy mỗi đường kiếm của hắn như thái sơn tương khuynh, trọng nhạc dục đảo, mang theo vô thất chi thế, khiến người ta muốn tránh cũng không tránh được!
Bây giờ tu luyện kiếm thuật, Lăng Phong không cần phải khổ luyện từng kiếm từng kiếm nữa. Đa số là tĩnh tâm tham ngộ, mong được một phần hậu tích bạc phát, kinh cảm sạ hiện!
Trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng Hằng Trùng ngự kiếm chi đạo, đó gần như một môn kiếm thuật mang theo sức mạnh bàng bạc của thiên địa. Thật đúng là đáng sợ! Tu vi càng sâu, Lăng Phong càng hiểu ra ngày đó Hằng Trùng đối chiến với mình ra tay quá lưu tình, chỉ cần hắn toàn lực ngự kiếm thứ xuất thì bản thân hắn một kiếm cũng không thể nào đỡ nổi!
Thân kiếm hợp nhất!
Chỉ cần hiểu rõ thân kiếm hợp nhất chi đạo, bản thân sẽ có thể chạm tới ngưỡng cửa vấn đỉnh dĩ thần ngự kiếm. Liệu lần này hắn có tiến nhập vào được đại lục cường giả chi lâm không?
- Lăng tiên sinh, hảo kiếm thuật!
Lý Trùng bước vào từ cửa đình viện, sau lưng là Đông Phương San đang nhảy nhót vui vẻ. Nhìn kiếm thuật của Lăng Phong, người khác có thể cảm thấy kì lạ, nhưng một bát tinh cường giả như Lý Trùng, nhãn lực đương nhiên rất cao, ông ta có thể nhìn ra kiếm đạo vô thượng hàm chứa trong mỗi đường kiếm của Lăng Phong! Mỗi đường kiếm nhìn thì có vẻ vô kình lực nhưng trên thực tế, một hòn đá cao bằng nửa thân người cũng có thể bị kiếm thế sắc nhọn đó biến thành bột mịn!
Nhìn thấy hai người đi tới, Lăng Phong thu kiếm, cười nói:
- Lý quản sự dậy sớm quá!
Nói đoạn, thuận thế bế bổng Đông Phương San, nhéo nhéo vào cái mũi nhỏ của cô bé:
- San San cũng rất chăm chỉ.
Đông Phương San dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, mách:
- Đại ca ca, lúc nãy muội ra ngoài mua trứng, người đó hung dữ lắm, không chịu bán cho San San.
Nghe cô bé nói vậy, sắc mặt Lý Trùng thoáng biến, căng thẳng nhìn Lăng Phong thấy Lăng Phong có vẻ không để ý mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Phong cười nói:
- San San mua trứng gì, đại ca ca giúp muội đi mua được không?
- Được!
Đông Phương San trở nên vui vẻ, quay đầu sang phía Lý Trùng:
- Lý gia gia, để đại ca ca đưa San San đi mua được không? Nếu tên đó còn không chịu bán thì để đại ca ca đánh hắn!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé chun lại một cách đáng yêu, Lăng Phong không khỏi bật cười.
Lý Trùng nghĩ một lát, giải thích qua loa:
- Lúc nãy chúng ta đi Chân Vật Các, muốn mua một quả bàng long noãn để sau này nhờ thuật luyện sư cao cấp giúp luyện chế thành tinh chương cao cấp. Không ngờ quản sự phụ trách của Chân Vật Các tự ý nâng giá, đòi một tinh chương cao cấp mới chịu giao dịch, thật đúng là vô lý hết sức.
Lý Trùng tính khí trầm ổn mà còn nói như vậy, chứng tỏ trong lòng ông còn đang giận lắm!
Lăng Phong thoáng động lòng, muốn luyện chế tinh chương linh hồn vật tính hàm chứa trong ma hạch là vật quan trọng nhất. Linh hồn vật tính càng lớn thì càng khó luyện thành công. Luyện chế tinh chương cao cấp cần lợi dụng ma hạch thất đến bát tinh. Không cần nghĩ cũng biết, linh hồn vật tính trong đó khó khăn đến mức nào!
Đối với thuật luyện sư cao cấp mà nói, luyện chế thất bại là chuyện bình thường. Lâu dần có người bắt đầu nghĩ ra thủ xảo chi pháp, đó là lợi dụng ma thú noãn! Ma thú sinh mệnh trong ma thú noãn vẫn chưa trưởng thành, nghĩa là linh hồn vật tính vẫn còn yếu. Lợi dụng niệm thức cảm tri cường hãn có thể lấy ra linh hồn vật tính trong đó, việc luyện chế sẽ trở nên dễ dàng hơn. Tinh chương luyện ra vẫn là tinh chương cao cấp! Nhưng vì tiên thiên không đủ, mặc dù tinh chương cao cấp đó có thể khiến cự linh vào được cao giai nhưng vẫn không có năng lực "biến thân"!
Nếu như không phải sớm đã biết về dị linh đặc biệt của Đông Phương San thì chắc Lăng Phong đã bị Lý Trùng cho qua mặt. Biết được những lo lắng trong lòng ông, Lăng Phong không lên tiếng quở trách, chỉ mỉm cười nói với Đông Phương San:
- Vậy đại ca ca đưa San San đi mua về có được không?
- Được ạ, San San muốn ấp ra một con hổ nhỏ có cánh!
Những lời này lại khiến Lý Trùng thêm một phen rùng mình.
Hác Vận lúc đó cũng vừa ngủ dậy, nhìn thấy có chuyện vui để xem, liền chạy ngay tới không chút khách khí. Còn Huyết Sát Vệ, đám người lười biếng đó đã chia thành từng nhóm nhỏ, đi dạo loanh quanh từ sáng sớm nên Lăng Phong cũng không hề lo lắng vấn đề an toàn của họ.
(Hác Vận chết lặng: đám người đó không uy hiếp người ta thì thôi, ai dám đắc tội với bọn chúng chứ?"
Sau khi đi qua một góc quẹo trái, Đông Phương San bắt đầu ngồi trong lòng Lăng Phong kể lể không ngừng chuyện Hác Vận bắt nạt cô bé như thế nào. Những câu nói thật thà ngô nghê khiến Lăng Phong liên tục bật cười.
Từ nhỏ hắn đã phải chịu vô số khổ cực, sau này mới được Băng gia thu nhận, học được đều là kĩ xảo giết chóc nên không thể phủ nhận là tâm tư của Lăng Phong quá trầm tĩnh, rất ít người hiểu được hắn đang nghĩ gì. Hắn cũng quen với việc giấu tâm tư của mình thật kĩ, không muốn thổ lộ với người khác.
Nhưng lúc đối mặt với Đông Phương San, Lăng Phong có thể quên đi tất cả mọi gánh nặng. Nụ cười ngây thơ của cô bé khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Chồng đá đè nặng trong tim dường như vơi đi một chút. Nó khiến tâm linh hắn trở nên hoạt bát, cảm ngộ với trời đất dường như sâu hơn một tầng…