Mặc dù không được tận mắt chứng kiến nhưng hắn đương nhiên đã đoán ra việc đám thương nhân buôn lậu ra tay với bọn Lăng Phong, kết quả trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo. Đám thương nhân buôn lậu ấy đã hành sự, vũ lực phối trí cũng không ít nên chúng mới mang lại nhiều rắc rối cho Thương Khung Yếu Tắc đến vậy. Nghe ngữ khí của Lăng Phong thì thấy chúng chẳng khác gì một đám hề nhảy múa không đáng để nhắc tới.
Nhất là bọn Lăng Phong cưỡi trên hắc đằng thần tuấn phi thường, hiển nhiên đám thương nhân buôn lậu không thể đóng giả được. Có thể tưởng tượng ra đám thương nhân bại trong tay họ có thực lực như thế nào. Điều này khiến cho hình ảnh Lăng Phong trong lòng bọn Đa Lạc Khắc càng được đánh giá cao hơn.
Những con đường trong Thương Khung Yếu Tắc đều được bài trí theo nguyên tắc đơn giản thoải mái, có rất ít nơi phồn phục hoa lệ. Điều này khiến Lăng Phong liên tưởng đến Mạt Vân Túc.
Thấy Lăng Phong hứng thú quan sát xung quanh, Đa Lạc Khắc ân cần giảng giải:
- Từ cách đây rất lâu Thú Nhân Tộc đã xâm phạm biên cảnh, dẫn đến chiến sự liên miên, trong lịch sử Thương Khung Yếu Tắc đã từng bị phá hủy bốn lần! May mà mấy năm gần đây vì triển khai Thương Khung Hội Chiến, hai bên lại có sẵn mâu thuẫn truyền kiếp nên thú nhân tộc cũng ít nghĩ đến chuyện đi xâm lược. Hắn do dự nói:
- Theo những ghi chép đó, ngày xưa lúc xảy ra chiến tranh, thậm chí cả Thánh Vực cường giả cũng bị lôi vào! Bọn họ một khi đã xuất thủ tòa thành dù có kiên cố đến đâu cũng sụp đổ. Tất cả phòng ngự đều là vô nghĩa.
Lăng Phong gật gật đầu, không biết từ bao giờ Thần Vẫn đại lục lại xuất hiện quy tắc này: Phàm lúc đại lục phát sinh chiến tranh, Thánh Vực cường giả đều không được can thiệp! Nguyên nhân là sát thương mà thánh vực tạo ra quá lớn, rất dễ phá hoại cân bằng. Thông thường mà nói Thánh Vực chỉ là sự tồn tại để uy hiếp chung cực, rất ít trực tiếp tham gia chiến tranh, trừ phi quốc gia đối mặt với nguy cơ sinh tồn.
Hàn huyên thêm một hồi, Lăng Phong phát hiện có lẽ vì nhiều năm không xảy ra đại chiến nên bên trong yếu tắc rất yên bình. Cả quãng đường đến đây, thương hộ như rừng, so với những nơi khác, lương bổng của binh sĩ cao hơn nhiều nhưng họ lại không có chỗ tiêu nên cuối cùng tất cả lại rơi vào tay đám thương nhân.
Dần dần mới tạo nên không khí thương nghiệp nồng nặc này.
- Đến rồi, đại nhân. Phía trước là nơi ở mà thái tử điện hạ đặc biệt sắp xếp cho Tinh Lam Công Quốc.
Đa Lạc Khắc chỉ về trạch viện phía trước, nói:
- Hiện tại các đại công quốc, thực lực đều phái đội ngũ đến tham gia Thương Khung Hội Chiến dẫn đến nhân khẩu vô cùng đông đúc, chỗ ở không đủ. Những thế lực nhỏ chỉ có thể sống trong lữ điếm bên trong yếu tắc, nhưng thái tử điện hạ sớm đã sắp xếp cho Tinh Lam Công Quốc, cạnh nơi ở của mọi người là Thiên Phong Vương Quốc, đãi ngộ không thua kém đội ngũ của bất cứ vương quốc nào.
- Phiền ngài giúp ta chuyển lời cảm ơn đến thái tử điện hạ.
Gần đến nơi, Đa Lạc Khắc định nói mất câu khách khí thì đột nhiên cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngẩn người. Song bính trạch viện liên bài trước mắt diện tích cực lớn chí ít cũng có ba ngàn mét vuông có thể coi là rộng rãi nhưng hiện tại cả hai trạch viện rõ ràng đều đã có người ở.
- Ái, đây không phải là quan trị an Đa Lạc Khắc sao, ngài đến đúng lúc lắm. Đồ Long đại nhân của chúng ta còn đang oán giận vì ở đây không mua được rượu đây, đang định phái ta đến chỗ ngài thỉnh giáo.
Từ bên trái trạch viện đột nhiên bước ra một thanh niên toàn thân bạch bào, kiếm mi tinh mục. anh khí bức nhân.
Vừa thấy hắn xuất hiện, Đa Lạc Khắc nhất thời thở ra một hơi, vội vàng nói:
- Đồ Long đại nhân đang ở đây sao? Hạ quan cũng đang có chuyện muốn làm phiền đại nhân, đội ngũ của Tinh Lam công quốc đã đến nơi, còn muốn mời Hàn Thống lĩnh hỗ trợ thông báo một tiếng!
- A?
Liếc mắt nhìn nhóm người Lăng Phong, Hàn Chính thản nhiên cười nói:
- Đa Lạc Khắc, ta nhớ rõ lúc trước Thái Tử Tần Chính tựa hồ an bài Thiên Phong vương quốc chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này?
- Vâng. Bất quá...
Hàn Chính không chút khách khí cắt lời hắn:
- Thái Tử điện hạ tựa hồ cũng không có nói qua chúng ta ở đó bao lâu? Đã như vậy thì Đa Lạc Khắc tới muốn chúng ta nhường lại, có phần không thỏa đáng.
- Cái này...
Đa Lạc Khắc gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, lo lắng nhìn Lăng Phong ở đằng sau. Lại nhìn Hàn Chính cắn răng nói:
- Hàn Thống lĩnh, trước mắt chỗ ở thiếu thốn, Vương Quốc Thiên Phong bất quá chỉ có tám mươi hai người đến, chiếm một chỗ trong đó thì dư dả rồi, mong thống lĩnh đại nhân có thể dàn xếp một phen.
Trong mắt Hàn Chính hơi toát ra một tia dị sắc, có vẻ không hiểu lắm vì sao mình rõ ràng đã không giận dữ, mà tên hồ ly béo Đa Lạc Khắc này lại còn muốn lắm lời tranh chấp, cái này không hợp với bản tính của hắn a. Tia dị sắc chợt lóe qua, Hàn Chính nổi giận quát:
- Ngươi nói nhường, chúng ta liền phải nhường sao? Nếu truyền ra ngoài, tôn nghiêm của Thiên Phong vương quốc chúng ta ở đâu?
Đem cái mũ lớn này chụp xuống, cho dù Đa Lạc Khắc cơ mưu túc trí trong nhất thời cũng cứng họng, không biết phải biện luận thế nào cho phải. Lấy tâm tính của hắn, nếu là ngày thường gặp phải sự tình bậc này, tự nhiên sẽ tránh càng xa càng tốt, không muốn rước họa vào thân. Nhưng hết lần này tới lần khác đám người Lăng Phong gây áp lực lớn đối với hắn, ở giữa công quốc Tinh Lam cùng với Vương Quốc Thiên Phong đối lập, hắn vô ý thức đã có khuynh hướng theo người trước.
Từ trên người Hàn Chính Lăng Phong cảm thụ được một cỗ địch ý không rõ, tuy rằng không biết cổ địch ý này từ đâu, nhưng hắn tịnh không có sợ hãi chút nào. Trong đầu hắn nhớ tới lúc trước khi rời khỏi Tinh Lam thành nói chuyện một hồi với Kiều Sâm Đặc, có hỏi mình phải chú ý những gì tại Thương Khung Hội Chiến, Kiều Sâm Đặc thản nhiên nói ra hai chữ kiêu ngạo!
Tại Thương Khung Hội Chiến, nếu muốn đạt được chỗ tốt lớn nhất, chỉ có hai chữ "kiêu ngạo" là khả dụng!
Dùng thực lực tuyệt đối, hung hăng áp đảo tất cả những ai dám khiêu khích, không cần nhẫn nại bất kỳ cái gì, bởi vì bất luận sự nhẫn nại nào ở đó đều sẽ bị coi là mềm yếu vì vậy khi tiến vào trong thành bị người khác khi dễ, Lăng Phong mới quyết định dùng lực áp người!
Lúc này có người chủ động nhảy ra, đúng là lúc để lập uy, Lăng Phong sao có thể tránh né? Hắn không nói nhiều, chẳng qua khẽ quát một tiếng:
- Tránh ra!
Tùy ý phất tay áo, âm thanh phần phật đột khởi!
Hàn Chính đã sớm đề phòng, nên khi Lăng Phong vừa ra tay, hắn lập tức cảnh giác, vừa mới đối kích, hắn nhất thời tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, vội vã quát một tiếng! Tay áo Lăng Phong nhưng vạn vạn quân lực nặng nề đè xuống, khiến Hàn Chính không cách nào trụ vững được, hai tay giơ lên phía trước chống đỡ, phát ra tiếng "răng rắc" giòn tan, xương cánh tay đã bị gẫy rồi.
Đúng lúc này, một tiếng bạo rống từ trong sân truyền ra:
- Ai dám đả thương thống lĩnh của ta?
Ở giữa sân bạo khai một đoàn hoàng mang dày đặc, hoàng mang bay lên giữa trời, không ngừng hấp nạp cuồn cuộn, giữa không trung tụ lại thành một một đạo đao mang hung hăng chém tới đầu Lăng Phong!
Lăng Phong hơi lộ ra một tia ngưng trọng, hắn rõ ràng nhận thấy được một kích kia ẩn chứa đao ý cường liệt, nhưng người tới không có sử dụng binh khí, mà thuần túy chỉ là một đôi nhục chưởng!
Nhất là bọn Lăng Phong cưỡi trên hắc đằng thần tuấn phi thường, hiển nhiên đám thương nhân buôn lậu không thể đóng giả được. Có thể tưởng tượng ra đám thương nhân bại trong tay họ có thực lực như thế nào. Điều này khiến cho hình ảnh Lăng Phong trong lòng bọn Đa Lạc Khắc càng được đánh giá cao hơn.
Những con đường trong Thương Khung Yếu Tắc đều được bài trí theo nguyên tắc đơn giản thoải mái, có rất ít nơi phồn phục hoa lệ. Điều này khiến Lăng Phong liên tưởng đến Mạt Vân Túc.
Thấy Lăng Phong hứng thú quan sát xung quanh, Đa Lạc Khắc ân cần giảng giải:
- Từ cách đây rất lâu Thú Nhân Tộc đã xâm phạm biên cảnh, dẫn đến chiến sự liên miên, trong lịch sử Thương Khung Yếu Tắc đã từng bị phá hủy bốn lần! May mà mấy năm gần đây vì triển khai Thương Khung Hội Chiến, hai bên lại có sẵn mâu thuẫn truyền kiếp nên thú nhân tộc cũng ít nghĩ đến chuyện đi xâm lược. Hắn do dự nói:
- Theo những ghi chép đó, ngày xưa lúc xảy ra chiến tranh, thậm chí cả Thánh Vực cường giả cũng bị lôi vào! Bọn họ một khi đã xuất thủ tòa thành dù có kiên cố đến đâu cũng sụp đổ. Tất cả phòng ngự đều là vô nghĩa.
Lăng Phong gật gật đầu, không biết từ bao giờ Thần Vẫn đại lục lại xuất hiện quy tắc này: Phàm lúc đại lục phát sinh chiến tranh, Thánh Vực cường giả đều không được can thiệp! Nguyên nhân là sát thương mà thánh vực tạo ra quá lớn, rất dễ phá hoại cân bằng. Thông thường mà nói Thánh Vực chỉ là sự tồn tại để uy hiếp chung cực, rất ít trực tiếp tham gia chiến tranh, trừ phi quốc gia đối mặt với nguy cơ sinh tồn.
Hàn huyên thêm một hồi, Lăng Phong phát hiện có lẽ vì nhiều năm không xảy ra đại chiến nên bên trong yếu tắc rất yên bình. Cả quãng đường đến đây, thương hộ như rừng, so với những nơi khác, lương bổng của binh sĩ cao hơn nhiều nhưng họ lại không có chỗ tiêu nên cuối cùng tất cả lại rơi vào tay đám thương nhân.
Dần dần mới tạo nên không khí thương nghiệp nồng nặc này.
- Đến rồi, đại nhân. Phía trước là nơi ở mà thái tử điện hạ đặc biệt sắp xếp cho Tinh Lam Công Quốc.
Đa Lạc Khắc chỉ về trạch viện phía trước, nói:
- Hiện tại các đại công quốc, thực lực đều phái đội ngũ đến tham gia Thương Khung Hội Chiến dẫn đến nhân khẩu vô cùng đông đúc, chỗ ở không đủ. Những thế lực nhỏ chỉ có thể sống trong lữ điếm bên trong yếu tắc, nhưng thái tử điện hạ sớm đã sắp xếp cho Tinh Lam Công Quốc, cạnh nơi ở của mọi người là Thiên Phong Vương Quốc, đãi ngộ không thua kém đội ngũ của bất cứ vương quốc nào.
- Phiền ngài giúp ta chuyển lời cảm ơn đến thái tử điện hạ.
Gần đến nơi, Đa Lạc Khắc định nói mất câu khách khí thì đột nhiên cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngẩn người. Song bính trạch viện liên bài trước mắt diện tích cực lớn chí ít cũng có ba ngàn mét vuông có thể coi là rộng rãi nhưng hiện tại cả hai trạch viện rõ ràng đều đã có người ở.
- Ái, đây không phải là quan trị an Đa Lạc Khắc sao, ngài đến đúng lúc lắm. Đồ Long đại nhân của chúng ta còn đang oán giận vì ở đây không mua được rượu đây, đang định phái ta đến chỗ ngài thỉnh giáo.
Từ bên trái trạch viện đột nhiên bước ra một thanh niên toàn thân bạch bào, kiếm mi tinh mục. anh khí bức nhân.
Vừa thấy hắn xuất hiện, Đa Lạc Khắc nhất thời thở ra một hơi, vội vàng nói:
- Đồ Long đại nhân đang ở đây sao? Hạ quan cũng đang có chuyện muốn làm phiền đại nhân, đội ngũ của Tinh Lam công quốc đã đến nơi, còn muốn mời Hàn Thống lĩnh hỗ trợ thông báo một tiếng!
- A?
Liếc mắt nhìn nhóm người Lăng Phong, Hàn Chính thản nhiên cười nói:
- Đa Lạc Khắc, ta nhớ rõ lúc trước Thái Tử Tần Chính tựa hồ an bài Thiên Phong vương quốc chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này?
- Vâng. Bất quá...
Hàn Chính không chút khách khí cắt lời hắn:
- Thái Tử điện hạ tựa hồ cũng không có nói qua chúng ta ở đó bao lâu? Đã như vậy thì Đa Lạc Khắc tới muốn chúng ta nhường lại, có phần không thỏa đáng.
- Cái này...
Đa Lạc Khắc gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, lo lắng nhìn Lăng Phong ở đằng sau. Lại nhìn Hàn Chính cắn răng nói:
- Hàn Thống lĩnh, trước mắt chỗ ở thiếu thốn, Vương Quốc Thiên Phong bất quá chỉ có tám mươi hai người đến, chiếm một chỗ trong đó thì dư dả rồi, mong thống lĩnh đại nhân có thể dàn xếp một phen.
Trong mắt Hàn Chính hơi toát ra một tia dị sắc, có vẻ không hiểu lắm vì sao mình rõ ràng đã không giận dữ, mà tên hồ ly béo Đa Lạc Khắc này lại còn muốn lắm lời tranh chấp, cái này không hợp với bản tính của hắn a. Tia dị sắc chợt lóe qua, Hàn Chính nổi giận quát:
- Ngươi nói nhường, chúng ta liền phải nhường sao? Nếu truyền ra ngoài, tôn nghiêm của Thiên Phong vương quốc chúng ta ở đâu?
Đem cái mũ lớn này chụp xuống, cho dù Đa Lạc Khắc cơ mưu túc trí trong nhất thời cũng cứng họng, không biết phải biện luận thế nào cho phải. Lấy tâm tính của hắn, nếu là ngày thường gặp phải sự tình bậc này, tự nhiên sẽ tránh càng xa càng tốt, không muốn rước họa vào thân. Nhưng hết lần này tới lần khác đám người Lăng Phong gây áp lực lớn đối với hắn, ở giữa công quốc Tinh Lam cùng với Vương Quốc Thiên Phong đối lập, hắn vô ý thức đã có khuynh hướng theo người trước.
Từ trên người Hàn Chính Lăng Phong cảm thụ được một cỗ địch ý không rõ, tuy rằng không biết cổ địch ý này từ đâu, nhưng hắn tịnh không có sợ hãi chút nào. Trong đầu hắn nhớ tới lúc trước khi rời khỏi Tinh Lam thành nói chuyện một hồi với Kiều Sâm Đặc, có hỏi mình phải chú ý những gì tại Thương Khung Hội Chiến, Kiều Sâm Đặc thản nhiên nói ra hai chữ kiêu ngạo!
Tại Thương Khung Hội Chiến, nếu muốn đạt được chỗ tốt lớn nhất, chỉ có hai chữ "kiêu ngạo" là khả dụng!
Dùng thực lực tuyệt đối, hung hăng áp đảo tất cả những ai dám khiêu khích, không cần nhẫn nại bất kỳ cái gì, bởi vì bất luận sự nhẫn nại nào ở đó đều sẽ bị coi là mềm yếu vì vậy khi tiến vào trong thành bị người khác khi dễ, Lăng Phong mới quyết định dùng lực áp người!
Lúc này có người chủ động nhảy ra, đúng là lúc để lập uy, Lăng Phong sao có thể tránh né? Hắn không nói nhiều, chẳng qua khẽ quát một tiếng:
- Tránh ra!
Tùy ý phất tay áo, âm thanh phần phật đột khởi!
Hàn Chính đã sớm đề phòng, nên khi Lăng Phong vừa ra tay, hắn lập tức cảnh giác, vừa mới đối kích, hắn nhất thời tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, vội vã quát một tiếng! Tay áo Lăng Phong nhưng vạn vạn quân lực nặng nề đè xuống, khiến Hàn Chính không cách nào trụ vững được, hai tay giơ lên phía trước chống đỡ, phát ra tiếng "răng rắc" giòn tan, xương cánh tay đã bị gẫy rồi.
Đúng lúc này, một tiếng bạo rống từ trong sân truyền ra:
- Ai dám đả thương thống lĩnh của ta?
Ở giữa sân bạo khai một đoàn hoàng mang dày đặc, hoàng mang bay lên giữa trời, không ngừng hấp nạp cuồn cuộn, giữa không trung tụ lại thành một một đạo đao mang hung hăng chém tới đầu Lăng Phong!
Lăng Phong hơi lộ ra một tia ngưng trọng, hắn rõ ràng nhận thấy được một kích kia ẩn chứa đao ý cường liệt, nhưng người tới không có sử dụng binh khí, mà thuần túy chỉ là một đôi nhục chưởng!