"Địa hành giao" cự linh tuyệt đối là cường giả trong giới thú linh. Nếu phân chia một cách nghiêm khắc thì có thể phân thành "xà linh", Nhưng so với xà linh bình thường thì mạnh hơn rất nhiều, Khoảng cách chênh lệch này chẳng khác gì so long thú với xà loại ma thú bình thường!
Trên địa hành giao là một vị lão giả, thân thể cường tráng vô cùng nhưng cái đầu thì lại có vẻ kì quái, chỉ lớn bằng một phần tư chiều rộng của vai. Nhìn một cách chỉnh thể thì chẳng khác gì hạt đậu nằm trên ngón tay út. Trông buồn cười vô cùng. Nhưng bất cứ ai nhìn cứ ai nhìn thấy hắn đều không cảm thấy buồn cười mà ngược lại trong lòng lại nổi lên một luồng hàn ý.
Lão giả thân tư thẳng đứng, chỉ đừng lặng một bên không nói câu gì nhưng hai con mắt thì như thực chất tinh thạch, đen đến rợn người, không ngừng phát ra hàn khí bức nhân như muốn băng phong đông kết vạn vật!
- Phỉ Tạ Ti công chúa, đứng phí công nữa, có tám người chúng ta ở đây, lại có Phiền lão tọa trấn, người muốn chạy đi đâu? Ta thấy người nên ngoan ngoãn theo chúng ta về đi.
Tên thủ lĩnh cưỡi trên con hắc đằng trước mặt đùa giỡn nói. Hắn mặt mũi vuông vức, mắt hình tam giác, da ngăm đen chỉ mặc một bộ khải giáp bán thân. Hai cánh tay người này đang lướt qua đám lông dày dặn bên tai hắc đằng thú, để lộ ra phần cơ bắp rắn chắc.
Thiếu nữ Phỉ Tạ Ti tự thấy vô vọng, không bỏ chạy nữa mà lạnh lùng nhìn tên thủ lĩnh trên lưng hắc đằng:
- Lạc Việt! Ngươi phản tộc cầu vinh, sẽ gặp báo ứng đấy!
- Ha ha ha ha
Lạc Việt ngửa mặt lên trời cười vang, cuối cùng đột nhiên dừng lại, diện dung lãnh tiễu, nói:
- Câu nói này của công chúa điện hạ thật là hoạt thiên hạ chi đại kê. Thiên hạ xà tộc cộng tôn "Tư Nội Khắc", ta hôm nay bỏ gian từ theo chính nghĩa, qui thuận chính thống, sao có thể gọi là phản tộc? Người phản tộc là các ngươi mới đúng.
Rồi lạnh lùng liếc qua Phỉ Tạ Ti:
- Thanh Lân Xà Tộc các ngươi đại nghịch bất đạo, công chú điện hạ thức tỉnh thượng cổ huyết mạch mà giấu không báo, hừ, không phải muốn chuẩn bị sau này phá vỡ xà tộc, chiếm đoạt tôn vị chứ?
Phí Tạ Ti bị hắn làm cho giận đến run người, giận dữ chỉ vào mặt hắn:
- Được được được, Lạc Việt, phụ vương đã bị mông tế tâm linh, ủy nhiệm cho loại người như ngươi làm Thanh Lân Tộc hộ vệ trưởng! Loại người chân ngoài dài hơn chân trong như ngươi chuyên đi quyến rũ người khác, dù Tư Nội Khắc Tộc chịu thu nhận ngươi, sau này ngươi cũng không có kết cục tốt đẹp đâu!
Lạc Việt bị những lời này của cô làm cho nhãn thần nhất biến, sợ hãi nhìn mấy vị lão giả bên ngoài rồi nhanh chóng quay đầu lại, giận dữ quát:
- Đúng là phạm thượng chi tâm bất tử! Đến lúc này rồi mà còn khua môi múa mép chơi trò ly gián. Còn không mau giơ tay chịu trói!
Trong mắt Lạc Việt lóe lên một tia âm tàn chi sắc, run tay đập một chưởng về phía trước. Chưởng ảnh bay vào không trung, năm ngón tay đột nhiên nữu động, nhanh chóng biến huyễn thành xà hình điêu quấn chặt lấy cánh tay Phỉ Tạ Ti.
- Xà hình điêu thủ!
Phỉ Tạ Ti giật mình, nhảy lùi lại phía sau đồng thời hét lên:
- Các ngươi mà còn lại gần đừng trách ta ngọc thạch câu phần!
- Ha ha ha ha, công chúa điện hạ, truyền thừa bao nhiêu năm nay viên thánh vực ma hạch đó có lẽ sớm đã tiêu hao gần hết rồi? Không có thánh vực ma hạch để ta xem người định lấy gì ngọc thạch câu phần.
Lạc Việt dừng lại đôi chút, thân hình như tiễn bạo thối bảy tám trượng.
Cùng lúc đó, bảy người còn lại mặc kệ con hắc đằng thú bên dưới, lập tức bay lên. Phá không thanh đại khởi, họ giữ một khoảng cách cực đại với Phỉ Tạ Ti, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ kinh hãi!
Những tiếng rin rít chói tai nhưng muốn đục thủng màng nhĩ người ta vang lên, Quả cầu trong tay Phỉ Tạ Ti cuồng dũng ra hắc vụ mờ mịt. Một linh thể cao chừng ba bốn trượng đằng không nhi vũ. Nửa trên của nó hoàn toàn là hình người, nửa dưới lại là một con rắn to như thùng nước. Hình trạng nửa người nửa rắn vô cùng đáng sợ.
- Sao lại có thể như vậy được?
Lạc Việt kinh hãi nói:
- Tại sao bao nhiêu niêm truyền thừa mà năng lượng còn lại của thánh vực ma hạch vẫn có thể ngự sử được linh thể khôi lỗi?
- Hừ!
Phỉ Tiết Ti căn bản không thàm trả lời, tay trái phù hiện linh thể khôi lỗi sau khi hoàn toàn hiện thân quả cầu lập tức biến mất. Còn ma hạch mà cô đang nắm trong tay phải thì không ngừng tán phát ra thanh sắc quang mang. Từng đường thanh mang đang từ ma hạch chú nhập vào linh thể khôi lỗi như lưu thủy, khiến hình thể của nó mỗi lúc một ngưng thực.
Phỉ Tạ Ti chầm chậm tiền lại gần Lạc Việt, hàn thanh nói:
- Lùi hết lại cho ta, nếu không ta sẽ không ngại ra lệnh cho nó lấy mạng các ngươi đâu!
Từng bước bức cận, từng bước hậu thối!
Bất luận là Lạc Việt hay những kẻ truy sát khác đều cảm thấy sợ hãi vô cùng. Đối diện với linh thể khôi lỗi có thánh vực sát thương lực trong truyền thuyết, thái độ kiêu ngạo ngang ngược của chúng đã biến mất sạch sẽ.
Trong không khí ngưng trệ đó, lão giả nãy giờ vẫn im lặng đứng ở vòng ngoài đột nhiên lên tiếng:
- Một đám phế vật! Chỉ vì một con hư hữu kì biểu linh thể khôi lỗi mà sợ đến phát run, sau này Tư Nội Khắc Tộc có thể dùng các ngươi vào việc gì?
Lão giả vừa lên tiếng, Phỉ Tạ Ti lúc này đã thuận lợi trèo lên một con hắc đằng thú sắc mặt đại biến, vội vàng thúc vào bụng hắc đằng thú bỏ chạy.
Lạc Việt bị lão giả khiển trách, lộ ra một tia hổ thẹn xen lẫn giận dữ, rống lên:
- Giảo trá! Ở lại đây cho ta!
Gân cốt trên tay hắn trong nháy mắt điên cuồng nữu chuyển, từng sợi gân vang lên những âm thanh tạc khởi, đám mạnh một quyền về phía linh thể khôi lỗi.
Chân lực như trường giang đại hải, cánh tay đồ thiểm, một đường hư huyễn xà ảnh nặng nề lao thẳng vào linh thể khôi lỗi. Chỉ nghe thấy "chát" một tiếng, khôi lỗi nổ tung, chu vụ lưu tả xuống mặt đất rồi lại ngưng hợp thành một quả cầu tròn.
Mắt Lạc Việt bắn ra thần sắc tham lam cực độ, nhặt lấy quả cầu vào tay, đồng thời dang rộng hai tay chộp lấy Phỉ Tạ Ti:
- Công chúa điện hạ, Văn Lai Tư vương tử đặc việt quan tâm mới cướp người về. xem tại
- Người đừng phản kháng nữa, nếu không bị thương lại ảnh hưởng đến hứng thú của cương tử điện hạ.
Thấy tay hắn vươn tới vị trí vô cùng bất nhã, Phỉ Tạ Ti lộ ra thần sắc xẩu hổ xen lẫn giận dữ, quát:
- Vô sỉ!
Cô nắm chặt năm ngón tay, đấm mạnh một quyền về phía trước.
- Hắc
Lạc Việt lặng lẽ cười, cánh tay đột ngột chuyển hướng, hung hăng đối tiếp một chưởng. Chỉ nghe thấy những tiếng xương vỡ vang lên. Phỉ Tạ Ti đau đến tái mặt, cánh tay nặng nề buông thõng. Lạc Việt cười dâm tà:
- Tính liệt này của công chúa điện hạ sẽ khiến Văn Lai Tư vương tử hài lòng lắm. Ngài ấy thích nhất là mấy trò này đấy!
Vừa nghĩ đến phẩm tính bất kham của "Văn Lai Tư" mà Lạc Việt nhắc đến, hai mắt Phỉ Tạ Ti lại lóe lên một tia kiên quyết, hai hàm răng nghiến chặt lại.
- Định tự tẫn? Không đơn giản như vậy đâu!
Lạc Việt hừ lạnh một tiếng. Ba ngón tay bắn mạnh về phía trước, mối khối chân khí khí kình tán khai trên hõm vai Phỉ Tạ Ti khiến nửa người trên của cô hoàn toàn tê liệt, đông kết toàn bộ cơ bắp vận động của cô, khiến cô phải duy trì tư thế hé miệng mà không làm được gì.
- Yên tâm đi, công chúa điện hạ. Nghe nói Văn Lai Tư vương tử rất biết cách đối xử với nữ nhân. Đến lúc khiến người dục tiên dục tử, không còn muốn cắn lưỡi tự tẫn nữa đâu.
Lạc Việt lại cười dâm đãng, giơ tay tóm lấy Phỉ Tạ Ti.
Đột nhiên, khiếu âm sạ khởi. Một đường quang lưu oanh khai không khí bình chướng, bỏ qua tất cả khoảng cách không gian và thời gian, trực tiếp xuất hiện trước mặt Lạc Việt, đập thẳng vào mặt hắn!
- Là ai?
Lạc Việt ngỡ ngàng, chỉ thấy trước mặt như có cự lãng phá không, áp lực vô cùng kinh nhân!
Hắn vội vàng lộn một vòng, bắn về phía sau, đang tưởng tránh được nhất kích vừa rồi thì khiếu âm hựu khởi! Lưu quang rõ ràng đang chiếu thẳng đột nhiên uốn thành vòng tròn, bắn ngược lại phía sau! Không kịp đề phòng Lạc Việt đành phải miễn cưỡng giơ cánh tay phải, chân lực điên cuồng cổ đãng, chặn đứng đường quang lưu.
Póc!
Như xẻ một khúc gỗ, quang lưu nhẹ nhàng xuyên qua chân lực phòng ngự của cánh tay, đâm sâu vào xương cốt hắn, sức mạng ẩn chứa trong lưu quang tạc khai như vô số những chiếc kim nhọn bắn vào bên trong. Từng mảnh xương vỡ xé rách da thịt mang theo bọt máu bắn ra tứ phía!
Lạc Việt rống lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Là ai?
Trong nháy mắt, kiếm bạt cũng giương, mười ánh mắt nhất loạt hướng về phía lưu quang bắn ra, ngay cả lão giả an tọa vòng ngoài cũng không ngoại lệ! Lúc này. Lạc Việt đã nhìn rõ ám khí công kích mình, hắn nhất thời lộ ra vẻ ngây độn như vừa nhìn thấy quỷ! Một hòn đá, chỉ là một hòn đá rất bình thường!
Trong lúc hoảng hốt, Lạc Việt lập tức hiểu ra mình không phải đối thủ của người này, cội vàng lao đến chỗ lão giả:
- Phiền lão, xin ngài xuất thủ.
Phiền lão vẫn ngồi ngay ngắn trên con địa hành giao, tư thái văn ti bất động chỉ có nhãn thần là càng ngày càng co rút lại, cuối cùng chỉ còn lại một điểm! Trong thi tuyến của hắn, thân ảnh một người một thú mỗi lúc một rõ ràng. Ban đầu chỉ là một chấm đen nhỏ, dần dần chấm đên mỗi lúc một rõ, cao lớn hơn, mỗi bước tiến lên như mang theo vô số lôi âm, cự lượng vân khí!
Lôi âm bính bạo, hắc vân mạn thiên. Thân ảnh này như xanh mãn nhất phương không gian!
Phiền lão đột nhiên nhất chấn. Không phải là mắt hắn có vấn đề, càng không phải người này thể hình cực đại, mà là khí thế!
Một loại khí thế hoàn toàn dung hợp với tự nhiên.
Hắn không khỏi quát lên:
- Tư Nội Khắc Tộc Phạm Cốc Minh, xin hỏi là ngươi phương nào?
Thấy lão giả tự báo tên họ của mình, Phỉ Tạ Tư thân thể đang không thể nhúc nhích cũng phải lộ ra vẻ kinh ngạc vô bỉ, tuyệt vọng vô bỉ.
Cả quãng đường đuổi theo, lão giả chưa bao giờ thể hiện ra điều gì dị thường nên Phỉ Tạ Ti chưa từng nghĩ qua thân phận của hắn. Cho dù bản thân đang bị vây khốn Lạc Việt vẫn thể hiện thái độ kính nể rõ ràng, Phỉ Tạ Ti mới để ý. Ban đầu cô cứ nghĩ lão giả này có thể chiếm một vị trí trưởng lão tôn quý nào đó trong Tư Nội Khắc Tộc nên mới được tôn kính, ai ngờ hắn chính là Phạm Cốc Minh nổi tiếng của Tư Nội Khắc Tộc!
Phải biết người này chính là một trong mười hai thần sử hộ tộc của Tư Nội Khắc Tộc!
Bởi vì xà tính hảo dâm, truyền thừa xà linh thú nhân hầu như đều bị lây nhiễm tính nết này nên nội bộ xà tộc phân thành "Tư Nội Khắc Thanh Lân Bạch Văn" vân vân rất nhiều chủng tộc. Cộng thêm chủng tộc không ngừng cùng các dị loại chủng tộc khác thông hôn nên các loại chủng tộc hỗn tạp thượng vàng hạ cám ngày một nhiều.
Mười hai thần sử chuyên phụ trách chấn áp các đại xà tộc phản loạn, hay ám sát truy kích. Mỗi người trong họ tay đều nhuộm thắm vô số máu tươi, thanh danh của bất cứ ai truyền ra ngoài đều có công hiệu dỗ trẻ em nín khóc vào ban đêm.
Trên địa hành giao là một vị lão giả, thân thể cường tráng vô cùng nhưng cái đầu thì lại có vẻ kì quái, chỉ lớn bằng một phần tư chiều rộng của vai. Nhìn một cách chỉnh thể thì chẳng khác gì hạt đậu nằm trên ngón tay út. Trông buồn cười vô cùng. Nhưng bất cứ ai nhìn cứ ai nhìn thấy hắn đều không cảm thấy buồn cười mà ngược lại trong lòng lại nổi lên một luồng hàn ý.
Lão giả thân tư thẳng đứng, chỉ đừng lặng một bên không nói câu gì nhưng hai con mắt thì như thực chất tinh thạch, đen đến rợn người, không ngừng phát ra hàn khí bức nhân như muốn băng phong đông kết vạn vật!
- Phỉ Tạ Ti công chúa, đứng phí công nữa, có tám người chúng ta ở đây, lại có Phiền lão tọa trấn, người muốn chạy đi đâu? Ta thấy người nên ngoan ngoãn theo chúng ta về đi.
Tên thủ lĩnh cưỡi trên con hắc đằng trước mặt đùa giỡn nói. Hắn mặt mũi vuông vức, mắt hình tam giác, da ngăm đen chỉ mặc một bộ khải giáp bán thân. Hai cánh tay người này đang lướt qua đám lông dày dặn bên tai hắc đằng thú, để lộ ra phần cơ bắp rắn chắc.
Thiếu nữ Phỉ Tạ Ti tự thấy vô vọng, không bỏ chạy nữa mà lạnh lùng nhìn tên thủ lĩnh trên lưng hắc đằng:
- Lạc Việt! Ngươi phản tộc cầu vinh, sẽ gặp báo ứng đấy!
- Ha ha ha ha
Lạc Việt ngửa mặt lên trời cười vang, cuối cùng đột nhiên dừng lại, diện dung lãnh tiễu, nói:
- Câu nói này của công chúa điện hạ thật là hoạt thiên hạ chi đại kê. Thiên hạ xà tộc cộng tôn "Tư Nội Khắc", ta hôm nay bỏ gian từ theo chính nghĩa, qui thuận chính thống, sao có thể gọi là phản tộc? Người phản tộc là các ngươi mới đúng.
Rồi lạnh lùng liếc qua Phỉ Tạ Ti:
- Thanh Lân Xà Tộc các ngươi đại nghịch bất đạo, công chú điện hạ thức tỉnh thượng cổ huyết mạch mà giấu không báo, hừ, không phải muốn chuẩn bị sau này phá vỡ xà tộc, chiếm đoạt tôn vị chứ?
Phí Tạ Ti bị hắn làm cho giận đến run người, giận dữ chỉ vào mặt hắn:
- Được được được, Lạc Việt, phụ vương đã bị mông tế tâm linh, ủy nhiệm cho loại người như ngươi làm Thanh Lân Tộc hộ vệ trưởng! Loại người chân ngoài dài hơn chân trong như ngươi chuyên đi quyến rũ người khác, dù Tư Nội Khắc Tộc chịu thu nhận ngươi, sau này ngươi cũng không có kết cục tốt đẹp đâu!
Lạc Việt bị những lời này của cô làm cho nhãn thần nhất biến, sợ hãi nhìn mấy vị lão giả bên ngoài rồi nhanh chóng quay đầu lại, giận dữ quát:
- Đúng là phạm thượng chi tâm bất tử! Đến lúc này rồi mà còn khua môi múa mép chơi trò ly gián. Còn không mau giơ tay chịu trói!
Trong mắt Lạc Việt lóe lên một tia âm tàn chi sắc, run tay đập một chưởng về phía trước. Chưởng ảnh bay vào không trung, năm ngón tay đột nhiên nữu động, nhanh chóng biến huyễn thành xà hình điêu quấn chặt lấy cánh tay Phỉ Tạ Ti.
- Xà hình điêu thủ!
Phỉ Tạ Ti giật mình, nhảy lùi lại phía sau đồng thời hét lên:
- Các ngươi mà còn lại gần đừng trách ta ngọc thạch câu phần!
- Ha ha ha ha, công chúa điện hạ, truyền thừa bao nhiêu năm nay viên thánh vực ma hạch đó có lẽ sớm đã tiêu hao gần hết rồi? Không có thánh vực ma hạch để ta xem người định lấy gì ngọc thạch câu phần.
Lạc Việt dừng lại đôi chút, thân hình như tiễn bạo thối bảy tám trượng.
Cùng lúc đó, bảy người còn lại mặc kệ con hắc đằng thú bên dưới, lập tức bay lên. Phá không thanh đại khởi, họ giữ một khoảng cách cực đại với Phỉ Tạ Ti, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ kinh hãi!
Những tiếng rin rít chói tai nhưng muốn đục thủng màng nhĩ người ta vang lên, Quả cầu trong tay Phỉ Tạ Ti cuồng dũng ra hắc vụ mờ mịt. Một linh thể cao chừng ba bốn trượng đằng không nhi vũ. Nửa trên của nó hoàn toàn là hình người, nửa dưới lại là một con rắn to như thùng nước. Hình trạng nửa người nửa rắn vô cùng đáng sợ.
- Sao lại có thể như vậy được?
Lạc Việt kinh hãi nói:
- Tại sao bao nhiêu niêm truyền thừa mà năng lượng còn lại của thánh vực ma hạch vẫn có thể ngự sử được linh thể khôi lỗi?
- Hừ!
Phỉ Tiết Ti căn bản không thàm trả lời, tay trái phù hiện linh thể khôi lỗi sau khi hoàn toàn hiện thân quả cầu lập tức biến mất. Còn ma hạch mà cô đang nắm trong tay phải thì không ngừng tán phát ra thanh sắc quang mang. Từng đường thanh mang đang từ ma hạch chú nhập vào linh thể khôi lỗi như lưu thủy, khiến hình thể của nó mỗi lúc một ngưng thực.
Phỉ Tạ Ti chầm chậm tiền lại gần Lạc Việt, hàn thanh nói:
- Lùi hết lại cho ta, nếu không ta sẽ không ngại ra lệnh cho nó lấy mạng các ngươi đâu!
Từng bước bức cận, từng bước hậu thối!
Bất luận là Lạc Việt hay những kẻ truy sát khác đều cảm thấy sợ hãi vô cùng. Đối diện với linh thể khôi lỗi có thánh vực sát thương lực trong truyền thuyết, thái độ kiêu ngạo ngang ngược của chúng đã biến mất sạch sẽ.
Trong không khí ngưng trệ đó, lão giả nãy giờ vẫn im lặng đứng ở vòng ngoài đột nhiên lên tiếng:
- Một đám phế vật! Chỉ vì một con hư hữu kì biểu linh thể khôi lỗi mà sợ đến phát run, sau này Tư Nội Khắc Tộc có thể dùng các ngươi vào việc gì?
Lão giả vừa lên tiếng, Phỉ Tạ Ti lúc này đã thuận lợi trèo lên một con hắc đằng thú sắc mặt đại biến, vội vàng thúc vào bụng hắc đằng thú bỏ chạy.
Lạc Việt bị lão giả khiển trách, lộ ra một tia hổ thẹn xen lẫn giận dữ, rống lên:
- Giảo trá! Ở lại đây cho ta!
Gân cốt trên tay hắn trong nháy mắt điên cuồng nữu chuyển, từng sợi gân vang lên những âm thanh tạc khởi, đám mạnh một quyền về phía linh thể khôi lỗi.
Chân lực như trường giang đại hải, cánh tay đồ thiểm, một đường hư huyễn xà ảnh nặng nề lao thẳng vào linh thể khôi lỗi. Chỉ nghe thấy "chát" một tiếng, khôi lỗi nổ tung, chu vụ lưu tả xuống mặt đất rồi lại ngưng hợp thành một quả cầu tròn.
Mắt Lạc Việt bắn ra thần sắc tham lam cực độ, nhặt lấy quả cầu vào tay, đồng thời dang rộng hai tay chộp lấy Phỉ Tạ Ti:
- Công chúa điện hạ, Văn Lai Tư vương tử đặc việt quan tâm mới cướp người về. xem tại
- Người đừng phản kháng nữa, nếu không bị thương lại ảnh hưởng đến hứng thú của cương tử điện hạ.
Thấy tay hắn vươn tới vị trí vô cùng bất nhã, Phỉ Tạ Ti lộ ra thần sắc xẩu hổ xen lẫn giận dữ, quát:
- Vô sỉ!
Cô nắm chặt năm ngón tay, đấm mạnh một quyền về phía trước.
- Hắc
Lạc Việt lặng lẽ cười, cánh tay đột ngột chuyển hướng, hung hăng đối tiếp một chưởng. Chỉ nghe thấy những tiếng xương vỡ vang lên. Phỉ Tạ Ti đau đến tái mặt, cánh tay nặng nề buông thõng. Lạc Việt cười dâm tà:
- Tính liệt này của công chúa điện hạ sẽ khiến Văn Lai Tư vương tử hài lòng lắm. Ngài ấy thích nhất là mấy trò này đấy!
Vừa nghĩ đến phẩm tính bất kham của "Văn Lai Tư" mà Lạc Việt nhắc đến, hai mắt Phỉ Tạ Ti lại lóe lên một tia kiên quyết, hai hàm răng nghiến chặt lại.
- Định tự tẫn? Không đơn giản như vậy đâu!
Lạc Việt hừ lạnh một tiếng. Ba ngón tay bắn mạnh về phía trước, mối khối chân khí khí kình tán khai trên hõm vai Phỉ Tạ Ti khiến nửa người trên của cô hoàn toàn tê liệt, đông kết toàn bộ cơ bắp vận động của cô, khiến cô phải duy trì tư thế hé miệng mà không làm được gì.
- Yên tâm đi, công chúa điện hạ. Nghe nói Văn Lai Tư vương tử rất biết cách đối xử với nữ nhân. Đến lúc khiến người dục tiên dục tử, không còn muốn cắn lưỡi tự tẫn nữa đâu.
Lạc Việt lại cười dâm đãng, giơ tay tóm lấy Phỉ Tạ Ti.
Đột nhiên, khiếu âm sạ khởi. Một đường quang lưu oanh khai không khí bình chướng, bỏ qua tất cả khoảng cách không gian và thời gian, trực tiếp xuất hiện trước mặt Lạc Việt, đập thẳng vào mặt hắn!
- Là ai?
Lạc Việt ngỡ ngàng, chỉ thấy trước mặt như có cự lãng phá không, áp lực vô cùng kinh nhân!
Hắn vội vàng lộn một vòng, bắn về phía sau, đang tưởng tránh được nhất kích vừa rồi thì khiếu âm hựu khởi! Lưu quang rõ ràng đang chiếu thẳng đột nhiên uốn thành vòng tròn, bắn ngược lại phía sau! Không kịp đề phòng Lạc Việt đành phải miễn cưỡng giơ cánh tay phải, chân lực điên cuồng cổ đãng, chặn đứng đường quang lưu.
Póc!
Như xẻ một khúc gỗ, quang lưu nhẹ nhàng xuyên qua chân lực phòng ngự của cánh tay, đâm sâu vào xương cốt hắn, sức mạng ẩn chứa trong lưu quang tạc khai như vô số những chiếc kim nhọn bắn vào bên trong. Từng mảnh xương vỡ xé rách da thịt mang theo bọt máu bắn ra tứ phía!
Lạc Việt rống lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Là ai?
Trong nháy mắt, kiếm bạt cũng giương, mười ánh mắt nhất loạt hướng về phía lưu quang bắn ra, ngay cả lão giả an tọa vòng ngoài cũng không ngoại lệ! Lúc này. Lạc Việt đã nhìn rõ ám khí công kích mình, hắn nhất thời lộ ra vẻ ngây độn như vừa nhìn thấy quỷ! Một hòn đá, chỉ là một hòn đá rất bình thường!
Trong lúc hoảng hốt, Lạc Việt lập tức hiểu ra mình không phải đối thủ của người này, cội vàng lao đến chỗ lão giả:
- Phiền lão, xin ngài xuất thủ.
Phiền lão vẫn ngồi ngay ngắn trên con địa hành giao, tư thái văn ti bất động chỉ có nhãn thần là càng ngày càng co rút lại, cuối cùng chỉ còn lại một điểm! Trong thi tuyến của hắn, thân ảnh một người một thú mỗi lúc một rõ ràng. Ban đầu chỉ là một chấm đen nhỏ, dần dần chấm đên mỗi lúc một rõ, cao lớn hơn, mỗi bước tiến lên như mang theo vô số lôi âm, cự lượng vân khí!
Lôi âm bính bạo, hắc vân mạn thiên. Thân ảnh này như xanh mãn nhất phương không gian!
Phiền lão đột nhiên nhất chấn. Không phải là mắt hắn có vấn đề, càng không phải người này thể hình cực đại, mà là khí thế!
Một loại khí thế hoàn toàn dung hợp với tự nhiên.
Hắn không khỏi quát lên:
- Tư Nội Khắc Tộc Phạm Cốc Minh, xin hỏi là ngươi phương nào?
Thấy lão giả tự báo tên họ của mình, Phỉ Tạ Tư thân thể đang không thể nhúc nhích cũng phải lộ ra vẻ kinh ngạc vô bỉ, tuyệt vọng vô bỉ.
Cả quãng đường đuổi theo, lão giả chưa bao giờ thể hiện ra điều gì dị thường nên Phỉ Tạ Ti chưa từng nghĩ qua thân phận của hắn. Cho dù bản thân đang bị vây khốn Lạc Việt vẫn thể hiện thái độ kính nể rõ ràng, Phỉ Tạ Ti mới để ý. Ban đầu cô cứ nghĩ lão giả này có thể chiếm một vị trí trưởng lão tôn quý nào đó trong Tư Nội Khắc Tộc nên mới được tôn kính, ai ngờ hắn chính là Phạm Cốc Minh nổi tiếng của Tư Nội Khắc Tộc!
Phải biết người này chính là một trong mười hai thần sử hộ tộc của Tư Nội Khắc Tộc!
Bởi vì xà tính hảo dâm, truyền thừa xà linh thú nhân hầu như đều bị lây nhiễm tính nết này nên nội bộ xà tộc phân thành "Tư Nội Khắc Thanh Lân Bạch Văn" vân vân rất nhiều chủng tộc. Cộng thêm chủng tộc không ngừng cùng các dị loại chủng tộc khác thông hôn nên các loại chủng tộc hỗn tạp thượng vàng hạ cám ngày một nhiều.
Mười hai thần sử chuyên phụ trách chấn áp các đại xà tộc phản loạn, hay ám sát truy kích. Mỗi người trong họ tay đều nhuộm thắm vô số máu tươi, thanh danh của bất cứ ai truyền ra ngoài đều có công hiệu dỗ trẻ em nín khóc vào ban đêm.