Nghe Tiêu Vũ đơn giản kể lại mọi chuyện đã trải qua sau khi từ biệt, trong ánh mắt Lăng Phong không khỏi toát lên vài phần kính trọng. Ban đầu khi ở Băng Phong thành, đối mặt với sự quấy rối liên tiếp của Băng Hạo cùng với tình cảnh vô cùng gian khổ, nàng vẫn đều có thể tiếp tục kiên trì, đồng thời thủy chung chưa từng vất bỏ đi tín niệm của mình.
Về sau lại biết được thân phận chân thực của Tiêu Vũ, cũng khiến người khác không thể không lo lắng cho tương lai của nàng. Cho dù có được sự bảo hộ của phụ thân, nhưng nàng, một nữ tử yếu đuối nhân từ làm sao có thể chống đối lại được một số những thế lực thâm căn cố đế của Hồ tộc? Nếu không có được xuất thân vẻ vang làm sao có thể đạt được sự chào đón của kẻ khác? Tuy nói rằng người thừa kế được xác định ban đầu là Tắc Thụy bị trọng thương, thế nhưng gia tộc nguyên thuộc về hắn há lại có thể dễ dàng bằng lòng buông tay?
Một loạt vấn đề này chỉ cần hơi suy nghĩ xâu xa một chút đều đã khiến kẻ khác cảm thấy đau đầu không gì sánh được, thế nhưng Tiêu Vũ đều nhất nhất giải quyết toàn bộ!
Từ trên người nàng trong mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức cường giả, cùng với trước đây quả thực hơn kém như trời với đất, Lăng Phong biết nàng tất nhiên đã phải trải qua những đau khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, Tiêu Vũ mỉm cười nói:
- Đừng nói là ta, cho dù ngay cả cảnh nội của Thú Thần đế quốc, đại danh Lăng tiên sinh cũng đã thanh chấn khắp nơi. Nhất là tin tức truyền đến trước đó vài ngày, sự việc tên thiếu chủ vô dụng của Thi Phân tộc gia chẳng những khiêu khích không thành, trái lại còn ăn một vố xây xẩm mặt mày, càng khiến cho không ít người coi Lăng Phong tiên sinh trở thành đối thủ lớn nhất cho cuộc hội chiến lần này!
Lăng Phong sửng sốt, chợt hiểu ra kẻ nàng vừa nhắc tới chính là Khắc Lỗ Ni, vì thế không khỏi bật cười. Từ đầu tới cuối hắn cũng chưa từng đem vị thiếu chủ tự cao tự đại của Thi Phân tộc kia để ở trong lòng.
Tựa như nhìn rõ được suy nghĩ trong lòng hắn, Tiêu Vũ cười nói:
- Khắc Lỗ Ni mặc dù ở trong Thi Phân tộc cũng không tính là thứ gì, lần này hắn tham dự Thương Khung Hội Chiến bất quá cũng chỉ là mạ thêm một lớp vàng mà thôi, người thủ lĩnh chân chính cũng không phải là hắn. Lăng tiên sinh lần này đã khiến cho Thi Phân tộc bị vô cùng mất thể diện, cần phải cẩn thận với người lĩnh đội của bọn họ!
- A?
- Thi Phân tộc những năm gần đây mới xuất hiện một thiên tài, nếu tính về huyết thống mà nói tuy rằng bất quá chỉ là tộc nhân chi thứ, thế nhưng thiên phú có được lại cực kỳ kinh người! Dĩ nhiên lại có thể thức tỉnh cự linh Tứ Dực Hoàng Kim Thi Phân cực kỳ hiếm thấy trong Thi Phân tộc. Tuổi mới hai mươi, nhưng từ lâu đã bước vào cửu tinh đỉnh phong! Thậm chí có người còn suy đoán, nếu như không phải vì phù hợp yêu cầu để tham gia Thương Khung Hội Chiến, nàng thậm chí đã có thể vấn đỉnh Thánh Vực!
Lăng Phong trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, mới chỉ có hai mươi tuổi mà đã tiếp cận đến Thánh Vực, thiên phú như vậy thực sự là đáng sợ! Cho dù là Long tộc trong truyền thuyết cũng không thái quá đến mức đấy chứ? Thực sự là môt tồn tại cấp bậc yêu nghiệt. Lăng Phong hầu như quên mất, nếu như bàn về thiên tài mà nói, chính hắn mới đúng là yêu nghiệt không hơn không kém! Người khác bất quá mới chỉ gần đạt tới Thánh Vực, còn hắn thì rõ ràng đã diệt được một cường giả Thánh Vực rồi!
Tiếp tục đàm luận thêm một lúc, Tiêu Vũ dứt khoát đem thủ lĩnh của bát đại Thú Thần thị tộc tham gia hội chiến lần này nhất nhất báo lại cho Lăng Phong. Lăng Phong âm thầm gật đầu ghi nhớ hết lại, nếu như đã tham gia Thương Khung Hội Chiến thì nhất định đều sẽ gặp phải những người này, hiểu biết về họ nhiều thêm một phần cũng không phải là chuyện xấu.
- Hơn nữa, trong hội chiến lần này có xuất hiện vài kẻ lai lịch thần bí, bát đại Thú Thần thị tộc chúng ta trong lúc chuẩn bị trước khi xuất phát, đã có người âm thầm tìm đến cửa. Thực lực của bọn họ...
Tiêu Vũ bỗng nhiên trở nên trầm mặc, trong biểu tình có một chút thất thần.
Trong lòng Lăng Phong khẽ động, bỗng dưng nhớ tới nam tử họ Băng xuất hiện cùng lúc với Văn Lai Tư, hắn bèn lên tiếng thăm dò:
- Cũng bao gồm cả Băng Tiêu sao?
Thấy Lăng Phong hỏi tới, Tiêu Vũ cũng không che giấu nhiều, chẳng qua chỉ cười khổ nói:
- Không sai, lúc đó khi Tiêu đại ca xuất hiện, ta hầu như tưởng rằng bản thân mình đã nhìn lầm, không làm sao dám tin huynh ấy mất đi tin tức hoàn toàn nhiều năm như vậy mà hiện tại lại đột ngột xuất hiện bên trong cảnh nội Thú Thần đế quốc. Nhưng đến khi ta kinh hỉ chạy tới để nhận mặt huynh ấy, lại chỉ gặp phải sự né tránh lạnh lùng!
Yếu ớt thở dài một hơi, Tiêu Vũ lại nói tiếp:
- Mặc dù khí chất của huynh ấy phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, thế nhưng làm sao có thể giấu diếm được ta? Ta sao có thể không nhận ra được huynh ấy chứ? Thế nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, huynh ấy vẫn luôn lảng tránh ta. Như vừa rồi ngươi cũng có thể thấy, chỉ cần ta vừa xuất hiện, huynh ấy nhất định sẽ lập tức né tránh ra thật xa!
Người nam tử họ Băng khi nãy sau khi bị mình dùng một quyền mạnh mẽ đánh rơi xuống đất, lúc đó Lăng Phong cũng đã âm thầm hoài nghi, bởi vì khi nam tử họ Băng thi triển công pháp dị tượng huyết quản nổi gồ lên thật sự quá mức giống với tình huống khi thi triển Thốn Kích Quyết! Nhất là một câu nói cổ quái kia của hắn: "Hiện tại ta đã tin tưởng ngươi chắc chắn sẽ không làm nhục thanh danh mà ta đã từng lập nên!" càng làm cho nội tâm Lăng Phong thêm nghi ngờ.
Bây giờ coi như gián tiếp nhận được sự chứng thực từ lời kể của Tiêu Vũ, Lăng Phong nhịn không được cảm thấy kinh ngạc: biến mất nhiều năm như vậy, hóa ra Băng Tiêu tiến vào Vô Tận Hoang Nguyên, hơn nữa còn đạt được tới tu vi bậc này! Thế nhưng không hiểu vì sao hắn mãi vẫn không chịu trở về Băng Phong thành, thậm chí đối với Tiêu Vũ luôn si tình không thôi cũng đối đãi lạnh lùng như vậy?
Hơn nữa theo như lời kể của Tiêu Vũ mặt khác còn có người từ Vô Tận Hoang Nguyên đi tới Thú Thần bình nguyên, điểm này cũng khiến cho Lăng Phong cảm thấy vô cùng lo lắng. Nếu như những người tới kia đều có tu vi như Băng Tiêu hôm nay, như vậy thực sự có thể dâng lên một hồi phong ba bão táp vô cùng lớn!
Lăng Phong đang định lên tiếng hỏi cho rõ ràng, đột nhiên phích lịch nổ vang tựa như sấm sét mãnh liệt, âm ba chấn động, từng tầng từng tầng sóng âm tựa như những cơn lốc khổng lồ thi nhau điên cuồng quét qua, trong không trung dâng lên từng đợt gào thét thê lương!
- Phong ấn Càn Thiên Giới nới lỏng sao?
Tiêu Vũ bỗng dưng đứng bật dậy, kinh hô lên một tiếng.
Càn Thiên Giới?
Một tia linh quang thoáng hiện, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một màn Vân Tường tranh chấp cùng với Đồ Long lần trước.
Lăng Phong chợt phất tay áo, dưới chân sinh ra từng luồng thanh quang, chỉ hơi nhoáng lên một cái liền đã xuất hiện ở ngoài phòng. Mọi người ở trong phòng lúc này cũng lần lượt chạy ra.
Trong tầm mắt của mọi người, hướng đông nam ở giữa không trung một vết nứt nhỏ hẹp, vết nứt hiện lên có hình dáng mảnh dài, sát hai bên rìa còn nhô ra những cạnh như răng cưa sắc bén, Từng đạo lôi điện hỏa vân không ngừng nổ vang ở xung quanh vết nứt, mỗi một tia năng lượng bắn ra đều khiến cho hư không chấn động từng trận điên cuồng, những làn sóng khí đỏ rực trùng trùng điệp điệp lan về bốn phương tám hướng, dường như những tấm thẹp nặng vạn tấn ép tới, khiến cho trong không khí ầm ầm những tiếng rít gào không dứt!
Từng tiếng kinh hô vang lên khắp nơi, vô số đạo thân ảnh ở trong thành đồng thời nhanh chóng lao bổ về hướng đó!
Mặt đất điên cuồng rung động, thanh âm uỳnh uỳnh không dứt, tựa như có hàng nghìn vạn con voi khổng lồ đang chạy loạn khắp nơi, từng vết nứt nẻ khổng lồ xuất hiện trên mặt đất, đem từng căn phòng ốc trong thành nuốt gọn vào bên trong nó!
Tường đổ, nhà sập tràn ngập khắp nơi!
Toàn bộ Thâm Thủy thành rơi vào một tình cảnh hỗn loạn chưa từng có!
- Phong ấn vì sao lại nới lỏng sớm như vậy? Dựa theo lời đồn ở trong tộc chẳng phải là mười ngày sau mới xảy ra sao?
Tiêu Vũ thì thào lẩm bẩm, bất chợt chuyển hướng về phía Lăng Phong:
- Lăng tiên sinh, chúng ta trước tiên cứ chạy tới phía đó xem thế nào? Nếu như Càn Thiên Giới xuất hiện, toàn bộ các đội ngũ tham gia hội chiến cũng sẽ mau chóng tìm đến, ngươi tốt nhất cũng nên chuẩn bị an bài sớm một chút!
Lăng Phong gật đầu. Lô Sâm ở bên kia cũng đã cấp tốc hạ lệnh:
- Huyết Sát Vệ tập hợp!
Tiêu Vũ cùng với Lăng Phong liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lao vút về phương hướng của Càn Thiên Giới, nhóm người Hoàng Phủ Vân cũng không chút do dự theo sau tiến tới.
Dọc đường đi, Lăng Phong thấy Thâm Thủy thành tuy rằng đã trở thành một mảnh hỗn loạn, những lại có hàng loạt những đội ngũ nhân mã đi tụ tập người dân lại. Trang phục của những đội ngũ này vô cùng tương tự với Minh Huyết Thập Tam Ưng lúc trước. Tuy rằng trên người bọn họ còn thiếu một phần khí thế bá đạo hung sát, nhưng hẳn cũng là thế lực thuộc về Minh gia.
Nguyên lai Minh gia cũng không chỉ ngồi thu những khoản lợi ích khổng lồ, mà họ còn phải phụ trách giữ gìn trật tự và sơ tán dân cư ở nơi đây. Lăng Phong lúc này cũng đã minh bạch một tác dụng khác của Minh gia khi tọa trấn tại Thâm Thủy thành. Tâm tư xoay chuyển vô cùng nhanh, dưới chân Lăng Phong cũng không hề ngừng lại một chút nào. Từng luồng thanh quang không ngừng lóe lên, thúc đẩy thân thể hắn như sao băng phá không nhanh chóng lao về phía trước.
Nhìn sang Tiêu Vũ ở bên cạnh, thân hình nàng phiêu dật, tùy ý phất tay áo, xung quanh thân thể có từng tia từng tia ám ảnh hiện lên, dưới sự thúc đẩy nhè nhẹ của những luồng ám ảnh đó, tốc độ của nàng so với Lăng Phong cũng không hề kém hơn một chút nào. Trong lúc chạy nhanh trên đường, nàng khẽ cau mày nói:
- Không biết tên gọi thân pháp này của Lăng tiên sinh là gì?
- Bộ pháp này là do ta học được từ Tinh Lam thành, tên của nó là "Thác Bộ", có chuyện gì sao?
Nghi hoặc lắc lắc đầu, Tiêu Vũ có chút buồn bực đáp:
- dị trạng khi thi triển thân pháp này tựa hồ ta đã được nghe qua ở nơi nào đó, dường như là một môn thân pháp thất truyền trong Thú Nhân tộc ta. Bất quá thời gian trôi qua đã lâu, nhất thời cũng chưa nhớ ra được đó là gì.
Hai người đều là hạng người thoải mái, nếu như đã không có kết quá liền cũng không quan tâm tới nữa. Một chút nhạc đệm nho nhỏ đó qua đi, bọn họ đã tới được địa điểm của phong ấn Càn Thiên Giới. Nơi này là một mảnh sơn lĩnh liên miên, tuy rằng không phải toàn bộ là núi cao, nhưng cũng có khe sâu hẻm núi khắp nơi. Chỗ nào cũng đều là cây cối to lớn rậm rạp, một người nếu như lọt vào trong đó rất dễ sẽ không tìm thấy bóng dáng đâu nữa.
Vết nứt trên bầu trời vẫn đang không ngừng phun ra quang mang tựa như những đốm lửa, quang mang va đập trong không khí sinh ra từng vòng từng vòng sóng gợn rung động, tựa như một cái ô hoa khổng lồ che phủ khắp bốn phương sơn lĩnh, những nhân ảnh khi xuyên qua bên rìa chiếc ô hoa này sẽ tạo ra những rung động tựa như gợn nước.
Khi Lăng Phong đến nơi liền phát hiện Đồ Long cùng với Vân Tường đã có mặt tại chỗ này. Vừa nhìn thấy Lăng Phong, Đồ Long vội vàng đi tới:
- Lăng lão đại, ngươi cũng tới sao? xem tại
Đồ Long vẫn luôn đĩnh đạc bây giờ trên mặt cũng lộ ra vài tia ngưng trọng.
- Ừm, đây chính là Càn Thiên Giới?
Nhìn vết nứt ở giữa không trung, Lăng Phong hiếu kỳ hỏi. Hai ngày này Đồ Long cùng với Vân Tường suốt ngày không thấy bóng dáng đâu, Lăng Phong suy đoán hẳn là việc đó có liên quan tới Càn Thiên Giới này.
Đồ Long sửng sốt rồi lập tức nói:
- Không sai, bất quá đây chỉ là cửa vào Càn Thiên Giới mà thôi, mấy ngày nay chúng ta vẫn canh giữ ở nơi này, dựa theo ghi chép trước đây phong ấn cửa vào này tính ra cần phải hơn mười ngày nữa mới có thể buông lỏng, không ngờ rằng lần này lại tới sớm như vậy.
Vân Tường cũng tiến lại, nói:
- Lăng đại ca, đội ngũ Tinh Lam của huynh có tới đây không? Nếu như phong ấn đã buông lỏng rồi, có lẽ không tới mấy ngày nữa sẽ cần phải tranh đoạt Mệnh Bài rồi.
Mệnh Bài?
Lăng Phong sửng sốt, đang định lên tiếng hỏi, bỗng nhiên trong thức hải chấn động, hắn bỗng nhiên quay đầu lại!
Ở ngoài xa cách trăm trượng. Một luồng ánh mắt ẩn chứa tình cảm phức tạp không gì sánh được đang nhìn thẳng về phía hắn, thấy Lăng Phong quay lại, chủ nhân của ánh mắt đó kinh hoảng cúi đầu.
Chính là Mộc Vũ Sương!
Mặc dù đối với nhóm người Lô Sâm hắn vô cùng tin tưởng, thế nhưng Lăng Phong vẫn cho rằng trong việc này còn tồn tại hiểu lầm nào đó, Mộc Vũ Sương tuyệt đối không thể tuyệt tình đến vậy được. Thế nhưng lần này gặp lại, rõ ràng nàng vẫn ra sức lảng tránh mình, trong đó đến tột cùng là tồn tại chuyện gì khó xử?
Ánh mắt Tần Chính hơi đổi, thu hết phản ứng của hai người Lăng Phong vào trong mắt, không khỏi lộ ra một nụ cười tàn khốc!
Nhóm người Tác Luân, Nam Hoài Ỷ sau đó cũng xuất hiện, bọn họ đồng thời chú ý tới Lăng Phong, mấy luồng ánh mắt đối nhau, tựa như có kinh điện va chạm, khiến trong hư không nổ tung nhũng đạo khí mang vô hình.
Trong ánh mắt Tác Luân hiện lên một tia cay độc, năm ngón tay đột nhiên xiết lại!
Từng chi đội ngũ ngay sau đó cũng đã tìm tới, vị trí mà nhóm người Lăng Phong chọn đối diện với vết nứt trên không trung, phương viên vài dặm quanh vị trí này ngoại trừ đội ngũ hai phe tham gia hội chiến cũng không còn ai khác.
Thế nhưng sát biên giới sơn lĩnh bị gợn sóng quang mang trên không trung bao phủ lại có một khoảng trống khá lớn, kỳ dư các đội ngũ còn lại đều đứng tại nơi này, không dám tiến lên tranh đoạt tiên cơ cùng với các đội ngũ của Áo La đế quốc.
Không bao lâu sau, vài luồng ánh sáng rực rỡ từ đằng xa bắn nhanh tới!
Người dẫn đầu tản mát ra những luồng quang thải cho dù ở trong đêm đen tối như mực cũng sáng đến lóa mắt, trên mái tóc dài kim sắc của hắn lóe lên từng dải lưu quang, khuôn mặt vuông vắn mạnh mẽ, mũi sư tử, miệng rộng, tràn ngập phong phạm của vương giả. Không cần người khác phải giới thiệu nhiều, Lăng Phong cũng lập tức minh bạch thân phận của người này!
Người thừa kế Lôi Áo Sư tộc - Tân Ba.
Chỉ có người này mới có thể có được loại khí chất ngạo thị lục hợp bễ nghễ tứ phương như vậy! Hắn phảng phất như trời sinh là để thống lĩnh vạn, chỉ luận riêng về khí thế nếu như so với Tần Chính cũng đã hơn không biết bao nhiêu lần.
Tân Ba đứng yên, phong khí phần phật thổi bay một thân trường bào hoàng kim sắc của hắn, thân thể to lớn mạnh mẽ dưới những luồng gió đêm lạnh lẽo phảng phất tựa như cự nham sơn thạch bất động từ thời viễn cổ. Hắn chú ý tới nhóm người Lăng Phong, đôi mày kiếm trợn lên, thanh âm vang dội vang lên:
- Tiêu cô nương, bảy đại chủng tộc của Thú Thần thị tộc ta đã tề tựu rồi, chỉ còn thiếu mỗi một mình Hồ tộc các ngươi mà thôi! Ngươi cùng với nhân loại kia đứng cùng một chỗ làm gì?
Khuôn mặt Tiêu Vũ lạnh đi, không để cho hắn một chút mặt mũi nào, nói:
- Tân Ba, bản thân ta, có liên quan gì đến ngươi?
- Đầu nhi, Tiêu cô nương người ta cũng không nuốt trôi được bộ dáng của ngươi đâu, nàng đã ở trong thế giới loài người một thời gian không ngắn. Suy nghĩ trong đầu đến tột cùng là hướng về phía ai nhiều hơn vẫn còn khó nói lắm!
Theo sát bên cạnh Tân Ba chính là một nữ tử tóc đỏ rối loạn, trên thân khoác một chiếc áo giáp da bó sát người. Cổ áo của chiếc giáp da kéo xuống rất thấp, để lộ ra những mảng da của bộ ngực cao vút, làm tôn thêm vẻ đẹp của làn da màu đen, đôi môi khá dày nhưng đầy yêu diễm, có một loại gợi cảm dã tính như muốn mạnh mẽ thôn phệ người khác.
Nữ tử vừa nói vừa lộ ra những ngón tay mềm mại đáng yêu không gì sánh được khe khẽ vuốt ve trên cánh tay Tân Ba, trong ánh mắt thoáng hiện qua một tia ác độc:
- Ta cho rằng, nhất định là hoài bão được trở về với Thú Thần của Tiêu cô nương không lớn, tâm tư vẫn còn chưa chân chính ổn định lại. Nếu như Thú Tôn Giả đại nhân cũng đã đem quyền thủ lĩnh của hội chiến lần này giao lại cho đầu nhi ngươi. Ta thấy không bằng nên dạy cho nàng một bài học nho nhỏ, nếu không như vậy nàng ta sẽ không thực sự quy phục đâu!
Tân Ba lạnh lùng hừ một tiếng, từng khối cơ bắp trên cánh tay đột nhiên gồ cao lên, chân lực mạnh mẽ bắn ra, nhất thời khiến cho nữ tử này kinh hô một tiếng, trên móng tay đã xuất hiện mấy vết nứt ứa máu! Nhìn sang nữ tử, Tân Ba không kiên nhẫn nói:
- Hành sự thé nào ta tự có quyết định, A Ny Tháp, không tới lượt ngươi xen lời vào! Nếu còn âm mưu quấy rối, ta liền đoạt tư cách tham chiến của ngươi, cho ngươi quay về Ngang Đặc Nghĩ tộc!
Nữ tử A Ny Tháp lộ ra một tia xấu hổ buồn bực mờ mịt, rồi bất chợt cười lên khanh khách, tựa như hồn nhiên không thèm để ý, nàng khẽ vén sợi tóc vương trên mi mắt:
- Nếu đầu nhi đã không muốn ta nhiều lời, ta liền không nói nữa là được, hà tất phải hung hăng hù dọa người ta như thế?
Nàng hơi vỗ nhẹ lên vỗ ngực cao vút đang ưỡn lên, bộ dáng rất là yếu đuối đáng thương.
Văn Lai Tư, Băng Tiêu, Khắc Lỗ Ni.
Nhãn thần của Lăng Phong lướt qua trên mặt mấy người quen đứng bên trong đội ngũ của thú nhân, trong đầu hiện lên lời giới thiệu của Tiêu Vũ về thủ lĩnh của các đại Thú Thần thị tộc đến đây tham gia hội chiến: Người lên tiếng nói vừa rồi chính là A Ny Tháp của Ngang Đặc Nghĩ tộc, đứng ở sát bên cạnh là một nam tử vóc người to lớn đến kỳ lạ, cho dù hùng tráng như Tân Ba đứng trước mặt hắn cũng tựa như một đứa trẻ con, đây chính là Khố Tháp của Nga Lặc Phân Tượng tộc, tên còn lại trên trán hai bên phân biệt nhô ra hai chiếc sừng mà xanh, chắc hẳn chính là Nạp Đa của Ngưu Đầu tộc, còn có một tên cuối cùng đứng rúc vào trong đoàn người, ánh mắt láo liên bất định, vẻ mặt láu cá hẳn chính là Kiệt Bang của Đạo Cách tộc.
Đối chiếu rõ ràng từng người trước mắt cùng với những hiểu biết của mình, lại cộng thêm cả Tiêu Vũ mà bản thân đã sớm quen biết, xem như là Lăng Phong đã triệt để hiểu về những nhân vật lĩnh đội mà bát đại Thú Thần thị tộc phái ra lần này. Tâm tư khẽ chuyển, Lăng Phong hướng về bên cạnh nói:
- Tiêu tiểu thư, nói nhiều sẽ khiến tâm lý bị hỗn loạn, trước khi hội chiến diễn ra, không bằng ta và cô quay về trận doanh của mỗi người đi?
Về sau lại biết được thân phận chân thực của Tiêu Vũ, cũng khiến người khác không thể không lo lắng cho tương lai của nàng. Cho dù có được sự bảo hộ của phụ thân, nhưng nàng, một nữ tử yếu đuối nhân từ làm sao có thể chống đối lại được một số những thế lực thâm căn cố đế của Hồ tộc? Nếu không có được xuất thân vẻ vang làm sao có thể đạt được sự chào đón của kẻ khác? Tuy nói rằng người thừa kế được xác định ban đầu là Tắc Thụy bị trọng thương, thế nhưng gia tộc nguyên thuộc về hắn há lại có thể dễ dàng bằng lòng buông tay?
Một loạt vấn đề này chỉ cần hơi suy nghĩ xâu xa một chút đều đã khiến kẻ khác cảm thấy đau đầu không gì sánh được, thế nhưng Tiêu Vũ đều nhất nhất giải quyết toàn bộ!
Từ trên người nàng trong mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức cường giả, cùng với trước đây quả thực hơn kém như trời với đất, Lăng Phong biết nàng tất nhiên đã phải trải qua những đau khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, Tiêu Vũ mỉm cười nói:
- Đừng nói là ta, cho dù ngay cả cảnh nội của Thú Thần đế quốc, đại danh Lăng tiên sinh cũng đã thanh chấn khắp nơi. Nhất là tin tức truyền đến trước đó vài ngày, sự việc tên thiếu chủ vô dụng của Thi Phân tộc gia chẳng những khiêu khích không thành, trái lại còn ăn một vố xây xẩm mặt mày, càng khiến cho không ít người coi Lăng Phong tiên sinh trở thành đối thủ lớn nhất cho cuộc hội chiến lần này!
Lăng Phong sửng sốt, chợt hiểu ra kẻ nàng vừa nhắc tới chính là Khắc Lỗ Ni, vì thế không khỏi bật cười. Từ đầu tới cuối hắn cũng chưa từng đem vị thiếu chủ tự cao tự đại của Thi Phân tộc kia để ở trong lòng.
Tựa như nhìn rõ được suy nghĩ trong lòng hắn, Tiêu Vũ cười nói:
- Khắc Lỗ Ni mặc dù ở trong Thi Phân tộc cũng không tính là thứ gì, lần này hắn tham dự Thương Khung Hội Chiến bất quá cũng chỉ là mạ thêm một lớp vàng mà thôi, người thủ lĩnh chân chính cũng không phải là hắn. Lăng tiên sinh lần này đã khiến cho Thi Phân tộc bị vô cùng mất thể diện, cần phải cẩn thận với người lĩnh đội của bọn họ!
- A?
- Thi Phân tộc những năm gần đây mới xuất hiện một thiên tài, nếu tính về huyết thống mà nói tuy rằng bất quá chỉ là tộc nhân chi thứ, thế nhưng thiên phú có được lại cực kỳ kinh người! Dĩ nhiên lại có thể thức tỉnh cự linh Tứ Dực Hoàng Kim Thi Phân cực kỳ hiếm thấy trong Thi Phân tộc. Tuổi mới hai mươi, nhưng từ lâu đã bước vào cửu tinh đỉnh phong! Thậm chí có người còn suy đoán, nếu như không phải vì phù hợp yêu cầu để tham gia Thương Khung Hội Chiến, nàng thậm chí đã có thể vấn đỉnh Thánh Vực!
Lăng Phong trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, mới chỉ có hai mươi tuổi mà đã tiếp cận đến Thánh Vực, thiên phú như vậy thực sự là đáng sợ! Cho dù là Long tộc trong truyền thuyết cũng không thái quá đến mức đấy chứ? Thực sự là môt tồn tại cấp bậc yêu nghiệt. Lăng Phong hầu như quên mất, nếu như bàn về thiên tài mà nói, chính hắn mới đúng là yêu nghiệt không hơn không kém! Người khác bất quá mới chỉ gần đạt tới Thánh Vực, còn hắn thì rõ ràng đã diệt được một cường giả Thánh Vực rồi!
Tiếp tục đàm luận thêm một lúc, Tiêu Vũ dứt khoát đem thủ lĩnh của bát đại Thú Thần thị tộc tham gia hội chiến lần này nhất nhất báo lại cho Lăng Phong. Lăng Phong âm thầm gật đầu ghi nhớ hết lại, nếu như đã tham gia Thương Khung Hội Chiến thì nhất định đều sẽ gặp phải những người này, hiểu biết về họ nhiều thêm một phần cũng không phải là chuyện xấu.
- Hơn nữa, trong hội chiến lần này có xuất hiện vài kẻ lai lịch thần bí, bát đại Thú Thần thị tộc chúng ta trong lúc chuẩn bị trước khi xuất phát, đã có người âm thầm tìm đến cửa. Thực lực của bọn họ...
Tiêu Vũ bỗng nhiên trở nên trầm mặc, trong biểu tình có một chút thất thần.
Trong lòng Lăng Phong khẽ động, bỗng dưng nhớ tới nam tử họ Băng xuất hiện cùng lúc với Văn Lai Tư, hắn bèn lên tiếng thăm dò:
- Cũng bao gồm cả Băng Tiêu sao?
Thấy Lăng Phong hỏi tới, Tiêu Vũ cũng không che giấu nhiều, chẳng qua chỉ cười khổ nói:
- Không sai, lúc đó khi Tiêu đại ca xuất hiện, ta hầu như tưởng rằng bản thân mình đã nhìn lầm, không làm sao dám tin huynh ấy mất đi tin tức hoàn toàn nhiều năm như vậy mà hiện tại lại đột ngột xuất hiện bên trong cảnh nội Thú Thần đế quốc. Nhưng đến khi ta kinh hỉ chạy tới để nhận mặt huynh ấy, lại chỉ gặp phải sự né tránh lạnh lùng!
Yếu ớt thở dài một hơi, Tiêu Vũ lại nói tiếp:
- Mặc dù khí chất của huynh ấy phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, thế nhưng làm sao có thể giấu diếm được ta? Ta sao có thể không nhận ra được huynh ấy chứ? Thế nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, huynh ấy vẫn luôn lảng tránh ta. Như vừa rồi ngươi cũng có thể thấy, chỉ cần ta vừa xuất hiện, huynh ấy nhất định sẽ lập tức né tránh ra thật xa!
Người nam tử họ Băng khi nãy sau khi bị mình dùng một quyền mạnh mẽ đánh rơi xuống đất, lúc đó Lăng Phong cũng đã âm thầm hoài nghi, bởi vì khi nam tử họ Băng thi triển công pháp dị tượng huyết quản nổi gồ lên thật sự quá mức giống với tình huống khi thi triển Thốn Kích Quyết! Nhất là một câu nói cổ quái kia của hắn: "Hiện tại ta đã tin tưởng ngươi chắc chắn sẽ không làm nhục thanh danh mà ta đã từng lập nên!" càng làm cho nội tâm Lăng Phong thêm nghi ngờ.
Bây giờ coi như gián tiếp nhận được sự chứng thực từ lời kể của Tiêu Vũ, Lăng Phong nhịn không được cảm thấy kinh ngạc: biến mất nhiều năm như vậy, hóa ra Băng Tiêu tiến vào Vô Tận Hoang Nguyên, hơn nữa còn đạt được tới tu vi bậc này! Thế nhưng không hiểu vì sao hắn mãi vẫn không chịu trở về Băng Phong thành, thậm chí đối với Tiêu Vũ luôn si tình không thôi cũng đối đãi lạnh lùng như vậy?
Hơn nữa theo như lời kể của Tiêu Vũ mặt khác còn có người từ Vô Tận Hoang Nguyên đi tới Thú Thần bình nguyên, điểm này cũng khiến cho Lăng Phong cảm thấy vô cùng lo lắng. Nếu như những người tới kia đều có tu vi như Băng Tiêu hôm nay, như vậy thực sự có thể dâng lên một hồi phong ba bão táp vô cùng lớn!
Lăng Phong đang định lên tiếng hỏi cho rõ ràng, đột nhiên phích lịch nổ vang tựa như sấm sét mãnh liệt, âm ba chấn động, từng tầng từng tầng sóng âm tựa như những cơn lốc khổng lồ thi nhau điên cuồng quét qua, trong không trung dâng lên từng đợt gào thét thê lương!
- Phong ấn Càn Thiên Giới nới lỏng sao?
Tiêu Vũ bỗng dưng đứng bật dậy, kinh hô lên một tiếng.
Càn Thiên Giới?
Một tia linh quang thoáng hiện, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một màn Vân Tường tranh chấp cùng với Đồ Long lần trước.
Lăng Phong chợt phất tay áo, dưới chân sinh ra từng luồng thanh quang, chỉ hơi nhoáng lên một cái liền đã xuất hiện ở ngoài phòng. Mọi người ở trong phòng lúc này cũng lần lượt chạy ra.
Trong tầm mắt của mọi người, hướng đông nam ở giữa không trung một vết nứt nhỏ hẹp, vết nứt hiện lên có hình dáng mảnh dài, sát hai bên rìa còn nhô ra những cạnh như răng cưa sắc bén, Từng đạo lôi điện hỏa vân không ngừng nổ vang ở xung quanh vết nứt, mỗi một tia năng lượng bắn ra đều khiến cho hư không chấn động từng trận điên cuồng, những làn sóng khí đỏ rực trùng trùng điệp điệp lan về bốn phương tám hướng, dường như những tấm thẹp nặng vạn tấn ép tới, khiến cho trong không khí ầm ầm những tiếng rít gào không dứt!
Từng tiếng kinh hô vang lên khắp nơi, vô số đạo thân ảnh ở trong thành đồng thời nhanh chóng lao bổ về hướng đó!
Mặt đất điên cuồng rung động, thanh âm uỳnh uỳnh không dứt, tựa như có hàng nghìn vạn con voi khổng lồ đang chạy loạn khắp nơi, từng vết nứt nẻ khổng lồ xuất hiện trên mặt đất, đem từng căn phòng ốc trong thành nuốt gọn vào bên trong nó!
Tường đổ, nhà sập tràn ngập khắp nơi!
Toàn bộ Thâm Thủy thành rơi vào một tình cảnh hỗn loạn chưa từng có!
- Phong ấn vì sao lại nới lỏng sớm như vậy? Dựa theo lời đồn ở trong tộc chẳng phải là mười ngày sau mới xảy ra sao?
Tiêu Vũ thì thào lẩm bẩm, bất chợt chuyển hướng về phía Lăng Phong:
- Lăng tiên sinh, chúng ta trước tiên cứ chạy tới phía đó xem thế nào? Nếu như Càn Thiên Giới xuất hiện, toàn bộ các đội ngũ tham gia hội chiến cũng sẽ mau chóng tìm đến, ngươi tốt nhất cũng nên chuẩn bị an bài sớm một chút!
Lăng Phong gật đầu. Lô Sâm ở bên kia cũng đã cấp tốc hạ lệnh:
- Huyết Sát Vệ tập hợp!
Tiêu Vũ cùng với Lăng Phong liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lao vút về phương hướng của Càn Thiên Giới, nhóm người Hoàng Phủ Vân cũng không chút do dự theo sau tiến tới.
Dọc đường đi, Lăng Phong thấy Thâm Thủy thành tuy rằng đã trở thành một mảnh hỗn loạn, những lại có hàng loạt những đội ngũ nhân mã đi tụ tập người dân lại. Trang phục của những đội ngũ này vô cùng tương tự với Minh Huyết Thập Tam Ưng lúc trước. Tuy rằng trên người bọn họ còn thiếu một phần khí thế bá đạo hung sát, nhưng hẳn cũng là thế lực thuộc về Minh gia.
Nguyên lai Minh gia cũng không chỉ ngồi thu những khoản lợi ích khổng lồ, mà họ còn phải phụ trách giữ gìn trật tự và sơ tán dân cư ở nơi đây. Lăng Phong lúc này cũng đã minh bạch một tác dụng khác của Minh gia khi tọa trấn tại Thâm Thủy thành. Tâm tư xoay chuyển vô cùng nhanh, dưới chân Lăng Phong cũng không hề ngừng lại một chút nào. Từng luồng thanh quang không ngừng lóe lên, thúc đẩy thân thể hắn như sao băng phá không nhanh chóng lao về phía trước.
Nhìn sang Tiêu Vũ ở bên cạnh, thân hình nàng phiêu dật, tùy ý phất tay áo, xung quanh thân thể có từng tia từng tia ám ảnh hiện lên, dưới sự thúc đẩy nhè nhẹ của những luồng ám ảnh đó, tốc độ của nàng so với Lăng Phong cũng không hề kém hơn một chút nào. Trong lúc chạy nhanh trên đường, nàng khẽ cau mày nói:
- Không biết tên gọi thân pháp này của Lăng tiên sinh là gì?
- Bộ pháp này là do ta học được từ Tinh Lam thành, tên của nó là "Thác Bộ", có chuyện gì sao?
Nghi hoặc lắc lắc đầu, Tiêu Vũ có chút buồn bực đáp:
- dị trạng khi thi triển thân pháp này tựa hồ ta đã được nghe qua ở nơi nào đó, dường như là một môn thân pháp thất truyền trong Thú Nhân tộc ta. Bất quá thời gian trôi qua đã lâu, nhất thời cũng chưa nhớ ra được đó là gì.
Hai người đều là hạng người thoải mái, nếu như đã không có kết quá liền cũng không quan tâm tới nữa. Một chút nhạc đệm nho nhỏ đó qua đi, bọn họ đã tới được địa điểm của phong ấn Càn Thiên Giới. Nơi này là một mảnh sơn lĩnh liên miên, tuy rằng không phải toàn bộ là núi cao, nhưng cũng có khe sâu hẻm núi khắp nơi. Chỗ nào cũng đều là cây cối to lớn rậm rạp, một người nếu như lọt vào trong đó rất dễ sẽ không tìm thấy bóng dáng đâu nữa.
Vết nứt trên bầu trời vẫn đang không ngừng phun ra quang mang tựa như những đốm lửa, quang mang va đập trong không khí sinh ra từng vòng từng vòng sóng gợn rung động, tựa như một cái ô hoa khổng lồ che phủ khắp bốn phương sơn lĩnh, những nhân ảnh khi xuyên qua bên rìa chiếc ô hoa này sẽ tạo ra những rung động tựa như gợn nước.
Khi Lăng Phong đến nơi liền phát hiện Đồ Long cùng với Vân Tường đã có mặt tại chỗ này. Vừa nhìn thấy Lăng Phong, Đồ Long vội vàng đi tới:
- Lăng lão đại, ngươi cũng tới sao? xem tại
Đồ Long vẫn luôn đĩnh đạc bây giờ trên mặt cũng lộ ra vài tia ngưng trọng.
- Ừm, đây chính là Càn Thiên Giới?
Nhìn vết nứt ở giữa không trung, Lăng Phong hiếu kỳ hỏi. Hai ngày này Đồ Long cùng với Vân Tường suốt ngày không thấy bóng dáng đâu, Lăng Phong suy đoán hẳn là việc đó có liên quan tới Càn Thiên Giới này.
Đồ Long sửng sốt rồi lập tức nói:
- Không sai, bất quá đây chỉ là cửa vào Càn Thiên Giới mà thôi, mấy ngày nay chúng ta vẫn canh giữ ở nơi này, dựa theo ghi chép trước đây phong ấn cửa vào này tính ra cần phải hơn mười ngày nữa mới có thể buông lỏng, không ngờ rằng lần này lại tới sớm như vậy.
Vân Tường cũng tiến lại, nói:
- Lăng đại ca, đội ngũ Tinh Lam của huynh có tới đây không? Nếu như phong ấn đã buông lỏng rồi, có lẽ không tới mấy ngày nữa sẽ cần phải tranh đoạt Mệnh Bài rồi.
Mệnh Bài?
Lăng Phong sửng sốt, đang định lên tiếng hỏi, bỗng nhiên trong thức hải chấn động, hắn bỗng nhiên quay đầu lại!
Ở ngoài xa cách trăm trượng. Một luồng ánh mắt ẩn chứa tình cảm phức tạp không gì sánh được đang nhìn thẳng về phía hắn, thấy Lăng Phong quay lại, chủ nhân của ánh mắt đó kinh hoảng cúi đầu.
Chính là Mộc Vũ Sương!
Mặc dù đối với nhóm người Lô Sâm hắn vô cùng tin tưởng, thế nhưng Lăng Phong vẫn cho rằng trong việc này còn tồn tại hiểu lầm nào đó, Mộc Vũ Sương tuyệt đối không thể tuyệt tình đến vậy được. Thế nhưng lần này gặp lại, rõ ràng nàng vẫn ra sức lảng tránh mình, trong đó đến tột cùng là tồn tại chuyện gì khó xử?
Ánh mắt Tần Chính hơi đổi, thu hết phản ứng của hai người Lăng Phong vào trong mắt, không khỏi lộ ra một nụ cười tàn khốc!
Nhóm người Tác Luân, Nam Hoài Ỷ sau đó cũng xuất hiện, bọn họ đồng thời chú ý tới Lăng Phong, mấy luồng ánh mắt đối nhau, tựa như có kinh điện va chạm, khiến trong hư không nổ tung nhũng đạo khí mang vô hình.
Trong ánh mắt Tác Luân hiện lên một tia cay độc, năm ngón tay đột nhiên xiết lại!
Từng chi đội ngũ ngay sau đó cũng đã tìm tới, vị trí mà nhóm người Lăng Phong chọn đối diện với vết nứt trên không trung, phương viên vài dặm quanh vị trí này ngoại trừ đội ngũ hai phe tham gia hội chiến cũng không còn ai khác.
Thế nhưng sát biên giới sơn lĩnh bị gợn sóng quang mang trên không trung bao phủ lại có một khoảng trống khá lớn, kỳ dư các đội ngũ còn lại đều đứng tại nơi này, không dám tiến lên tranh đoạt tiên cơ cùng với các đội ngũ của Áo La đế quốc.
Không bao lâu sau, vài luồng ánh sáng rực rỡ từ đằng xa bắn nhanh tới!
Người dẫn đầu tản mát ra những luồng quang thải cho dù ở trong đêm đen tối như mực cũng sáng đến lóa mắt, trên mái tóc dài kim sắc của hắn lóe lên từng dải lưu quang, khuôn mặt vuông vắn mạnh mẽ, mũi sư tử, miệng rộng, tràn ngập phong phạm của vương giả. Không cần người khác phải giới thiệu nhiều, Lăng Phong cũng lập tức minh bạch thân phận của người này!
Người thừa kế Lôi Áo Sư tộc - Tân Ba.
Chỉ có người này mới có thể có được loại khí chất ngạo thị lục hợp bễ nghễ tứ phương như vậy! Hắn phảng phất như trời sinh là để thống lĩnh vạn, chỉ luận riêng về khí thế nếu như so với Tần Chính cũng đã hơn không biết bao nhiêu lần.
Tân Ba đứng yên, phong khí phần phật thổi bay một thân trường bào hoàng kim sắc của hắn, thân thể to lớn mạnh mẽ dưới những luồng gió đêm lạnh lẽo phảng phất tựa như cự nham sơn thạch bất động từ thời viễn cổ. Hắn chú ý tới nhóm người Lăng Phong, đôi mày kiếm trợn lên, thanh âm vang dội vang lên:
- Tiêu cô nương, bảy đại chủng tộc của Thú Thần thị tộc ta đã tề tựu rồi, chỉ còn thiếu mỗi một mình Hồ tộc các ngươi mà thôi! Ngươi cùng với nhân loại kia đứng cùng một chỗ làm gì?
Khuôn mặt Tiêu Vũ lạnh đi, không để cho hắn một chút mặt mũi nào, nói:
- Tân Ba, bản thân ta, có liên quan gì đến ngươi?
- Đầu nhi, Tiêu cô nương người ta cũng không nuốt trôi được bộ dáng của ngươi đâu, nàng đã ở trong thế giới loài người một thời gian không ngắn. Suy nghĩ trong đầu đến tột cùng là hướng về phía ai nhiều hơn vẫn còn khó nói lắm!
Theo sát bên cạnh Tân Ba chính là một nữ tử tóc đỏ rối loạn, trên thân khoác một chiếc áo giáp da bó sát người. Cổ áo của chiếc giáp da kéo xuống rất thấp, để lộ ra những mảng da của bộ ngực cao vút, làm tôn thêm vẻ đẹp của làn da màu đen, đôi môi khá dày nhưng đầy yêu diễm, có một loại gợi cảm dã tính như muốn mạnh mẽ thôn phệ người khác.
Nữ tử vừa nói vừa lộ ra những ngón tay mềm mại đáng yêu không gì sánh được khe khẽ vuốt ve trên cánh tay Tân Ba, trong ánh mắt thoáng hiện qua một tia ác độc:
- Ta cho rằng, nhất định là hoài bão được trở về với Thú Thần của Tiêu cô nương không lớn, tâm tư vẫn còn chưa chân chính ổn định lại. Nếu như Thú Tôn Giả đại nhân cũng đã đem quyền thủ lĩnh của hội chiến lần này giao lại cho đầu nhi ngươi. Ta thấy không bằng nên dạy cho nàng một bài học nho nhỏ, nếu không như vậy nàng ta sẽ không thực sự quy phục đâu!
Tân Ba lạnh lùng hừ một tiếng, từng khối cơ bắp trên cánh tay đột nhiên gồ cao lên, chân lực mạnh mẽ bắn ra, nhất thời khiến cho nữ tử này kinh hô một tiếng, trên móng tay đã xuất hiện mấy vết nứt ứa máu! Nhìn sang nữ tử, Tân Ba không kiên nhẫn nói:
- Hành sự thé nào ta tự có quyết định, A Ny Tháp, không tới lượt ngươi xen lời vào! Nếu còn âm mưu quấy rối, ta liền đoạt tư cách tham chiến của ngươi, cho ngươi quay về Ngang Đặc Nghĩ tộc!
Nữ tử A Ny Tháp lộ ra một tia xấu hổ buồn bực mờ mịt, rồi bất chợt cười lên khanh khách, tựa như hồn nhiên không thèm để ý, nàng khẽ vén sợi tóc vương trên mi mắt:
- Nếu đầu nhi đã không muốn ta nhiều lời, ta liền không nói nữa là được, hà tất phải hung hăng hù dọa người ta như thế?
Nàng hơi vỗ nhẹ lên vỗ ngực cao vút đang ưỡn lên, bộ dáng rất là yếu đuối đáng thương.
Văn Lai Tư, Băng Tiêu, Khắc Lỗ Ni.
Nhãn thần của Lăng Phong lướt qua trên mặt mấy người quen đứng bên trong đội ngũ của thú nhân, trong đầu hiện lên lời giới thiệu của Tiêu Vũ về thủ lĩnh của các đại Thú Thần thị tộc đến đây tham gia hội chiến: Người lên tiếng nói vừa rồi chính là A Ny Tháp của Ngang Đặc Nghĩ tộc, đứng ở sát bên cạnh là một nam tử vóc người to lớn đến kỳ lạ, cho dù hùng tráng như Tân Ba đứng trước mặt hắn cũng tựa như một đứa trẻ con, đây chính là Khố Tháp của Nga Lặc Phân Tượng tộc, tên còn lại trên trán hai bên phân biệt nhô ra hai chiếc sừng mà xanh, chắc hẳn chính là Nạp Đa của Ngưu Đầu tộc, còn có một tên cuối cùng đứng rúc vào trong đoàn người, ánh mắt láo liên bất định, vẻ mặt láu cá hẳn chính là Kiệt Bang của Đạo Cách tộc.
Đối chiếu rõ ràng từng người trước mắt cùng với những hiểu biết của mình, lại cộng thêm cả Tiêu Vũ mà bản thân đã sớm quen biết, xem như là Lăng Phong đã triệt để hiểu về những nhân vật lĩnh đội mà bát đại Thú Thần thị tộc phái ra lần này. Tâm tư khẽ chuyển, Lăng Phong hướng về bên cạnh nói:
- Tiêu tiểu thư, nói nhiều sẽ khiến tâm lý bị hỗn loạn, trước khi hội chiến diễn ra, không bằng ta và cô quay về trận doanh của mỗi người đi?