Đối mặt với con người hiển hách uy danh này, Công Tôn Hoằng là linh giả mới tấn cấp đương nhiên phải thấy run sợ rồi. Nhưng dù như vậy, tự tôn cường giả vẫn buộc hắn phải oánh xuất tối cường của mình một cách không hề do dự.
Lưỡng đại linh kĩ vừa chạm vào nhau, vô biên vô tế khí bạo minh thanh như tồn tại từ thời đại viễn cổ đì đùng không ngớt, khiến người ta cảm thấy màng nhĩ mình như sắp rách ra. Trong trung tâm của trận giao phong, ma la cự thần chưởng che kín bầu trời bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt. Dường như có thể nhìn rõ huyết dịch đang lưu động bên trong. Tất cả có vẻ vô cùng chân thực như nó không phải là một bàn tay được ngưng tụ từ năng lượng mà là bàn tay của một cự nhân khổng lồ thật.
Cự thần chưởng vỡ ra thành từng mảng lớn, mỗi một mảng tán khai lại khiến không khí chấn động. Những âm thanh vù vù phát ra không dứt, mỗi một khối bạo khai lại hình thành nên ba động vô hình nặng nề đụng vào vũ trọng sơn. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Loáng một cái rồi lại loáng một cái.
Cự thần chưởng hoàn toàn bị vỡ tan thành bụi, vũ trọng sơn trừ quang mang bên ngoài nhạt đi đôi chút thì có vẻ không hề có chút tổn hại. Nhưng dù như vậy Công Tôn Hoằng không hề mừng rỡ mà lại ngồi phịch xuống mệt mỏi.
Dị biến phát sinh, đột nhiên vũ trọng sơn phát ra những tiếng rắc rắc như tiếng nứt vỡ của gốm sứ bị phơi trăm ngàn năm nay. Vũ trọng sơn lúc nãy còn nguyên vẹn bất ngờ vỡ thành bốn năm mảnh.
Công Tôn Hoằng thân thể run rẩy hoảng sợ, một đường huyết tuyến từ trán thấu xuất ra ngoài. Huyết tuyến ẩn hiện như chưa từng xuất hiện.
Nếu như là người hiểu rõ sự huyền bí của linh cấp cường giả thì có thể dễ dàng đoán ra nó đại diện cho việc linh hồn đã bị thương tổn và linh vực tổn thương liên đới dường như cũng làm ảnh hưởng đến linh giả bản nguyên.
Dạ Côn Ngô hắc hắc cười, tay chắp sau lưng, hắc vụ nồng liệt huyễn hóa thành đủ loại huyễn tượng hung dữ:
- Vì ngươi có thể đỡ được nhất chiêu của bổn tọa nên bổn tọa không tính toán với ngươi nữa. Cút!
Vì hai bên giao chiến kịch liệt nên Lăng Phong nhất thời bị quên mất, nghe thấy câu này hắn âm thầm cầu khẩn: Sao lại không tính toán nữa chứ? Nhìn thấy Ô Tô nãy giờ vẫn ngây ra hắn tự nhủ không biết có nên gọi thêm một tiếng Ô huynh để hai bên thêm phần thắm thiết không.
Công Tôn Hoằng không để cho lăng Phong thất vọng. Lúc Dạ Côn Ngô hét lên, hắn nhẹ nhàng xòe tu vân phiến trong tay ra, mỉm cười ôn nhã nói:
- Nếu như không phải Dạ trưởng lão nói ra câu này có lẽ ta sẽ quay người bỏ đi ngay hơn nữa còn mừng thầm vì đã giữ được mạng sống. Nhưng là ngươi thì… Ha ha ha ha…
- Ngươi nói gì? Dám làm càn trước mặt bổn tọa.
Dạ Côn Ngô rống lên giận dữ, hắc vụ quanh người một lần nữa lại rít gào.
- Hừ, chỉ là phân thân thôi mà cũng dám kiêu ngạo đến vậy.
Công Tôn Hoàng thần tình đột biến chăm chú nhìn Dạ Côn Ngô nói:
- Ngươi suýt chút nữa lừa được ta rồi đấy. Nếu như là Dạ Côn Ngô thực sự thì với tính cách nóng nảy của hắn sớm đã không để ta chạy thoát rồi. Nếu như ta đoán không lầm thì ngươi chỉ sử dụng tàng linh tinh chương tiềm phục một phần sức mạnh cự linh đến đây mà thôi. Sức mạnh đó có lẽ ngay cả linh giả cũng không bằng, có tư cách gì đuổi ta đi.
Dạ Côn Ngô căng thẳng đôi chút rồi lại lập tức cười lạnh:
- Không sai. Lão phu đúng là dùng tàng linh tinh chương đưa phân thân đến đây. Nhưng để đối phó với một linh giả như ngươi thì vẫn đủ sức.
Khí thế đốn cường một lần nữa lại xuất hiện:
- Thật là làm khó cho ngươi. Từ nay đến vạn năm đại động loạn không còn xa nữa không lẽ ngươi nghĩ Bức Tông linh cấp cường giả ta đẳng cấp chỉ đến vậy thôi sao. Ngươi quá ngây thơ rồi đấy.
- Ha ha ha ha, những lời này của Dạ trưởng lão thật quá buồn cười.
Dạ Côn Ngô càng uy hiếp, Công Tôn Hoằng càng thêm thần nhàn khí định, hắn có thể nhận ra người này tuyệt đối không muốn liều mạng đến cùng với mình nên cười lạnh nói:
- Vì Long Tộc ngọc bích, dù có phải mạo hiểm thế nào cũng xứng. Huống hồ mười năm nữa mới đến đại động loạn. Có Long Tộc vương bích trong tay có thể lúc đó ta đã là viên mãn linh tôn còn cần gì phải sợ một Bức Tông nữa.
- Ngươi thật to gan.
Dạ Côn Ngô biết uy hiếp không thành, niệm thức nhất thời bạo chuyển, một tia tiêm lợi nhanh chóng sạ khởi.
- Dạ trưởng lão, vậy chúng ta thương lượng ngài thấy thế nào?
Trong lúc tình thế trở nên vô cùng căng thẳng, Công Tôn Hoằng ngữ khí nhất thời mềm mỏng hơn nói:
- Chỉ cần cho ta mượn Long Tộc ngọc bích mười năm, mười năm sau ra sẽ tự nguyện hai tay dâng trả. Như vậy không ảnh hưởng đến hòa khí mà cả hai chúng ta cùng có lợi.
- Thật là một kẻ cuồng vọng, đừng mong cùng bổn tọa trao đổi điều kiện, bổn tọa có chết cũng không cho ngươi được toại nguyện đâu.
Một đường trục năng lượng tinh khí xông thẳng lên trời rẽ tan mây mù, khí thế khôi hoành hạo nhiên. Trong lúc Công Tôn Hoằng nghiêm chỉnh chờ đợi thì thân thể của hắn đột nhiên nhất chuyển, quay người chạy thẳng vào bên trong sảnh nghị sự.
Công Tôn Hoằng ngây người. Mặc dù đến đây khổng phải là bản tôn Dạ Côn Ngô nhưng từ nhất kích lúc nãy có thể thấy thực lực của hắn không hề yếu đến mức phải bỏ chạy. Với ngạo khí của hắn sao lại có thể làm ra hành động này.
Lăng Phong linh quang nhất thiểm, hiểu Dạ Côn Ngộ định làm gì, nhắc nhở:
- Đừng để hắn vào trong sảnh nghị sự, nếu không sức mạnh của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Trong thời khắc quan trọng, Công Tôn Hoằng can bản không còn thời gian suy nghĩ về thân phận của Lăng Phong. Lời nhắc nhở này khiến hắn càng thêm cảnh giác, nhất chiêu tụ vân phiến chấn thẳng vào nghị sự sảnh.
- Ha ha ha ha, ngươi hãy phụng hiến cho bổn tọa đi.
Từ trong nghị sự sảnh truyền ra giọng cười điên cuồng của Dạ Côn Ngô, tiếp sau đó là một tiếng rống sợ hãi của Hàn Thụ Phong rồi không gian lại chìm vào im lặng. Một vòng kinh hồng quang mang bừng sáng trong nghị sự sảnh, nghiền nát nghị sự sảnh thành tro bụi. Một bàn tay lớn lại bay ra, đập thẳng vào tu vân phiến của Công Tôn Hoằng.
Công Tôn Hoằng cảm nhận rõ một luồng sức mạnh không thể chống đỡ lao thẳng vào ngực mình, mọi thứ trước mắt tối sầm lại như bị trọng thạch đè xuống. Hắn rống lên một tiếng kinh nhân bay trở lại không trung.
- Chết chết chết.
Dạ Côn Ngô rống liền mấy tiếng, bây giờ trong đám thánh vực cường giả khôi lỗi của hắn đã có thêm một Hàn Thụ Phong. Vị chấp sự trưởng này bây giờ cũng hai mắt đờ đẫn, cùng những người khác vây quanh Dạ Côn Ngô như một đường tinh hoàn.
Cường liệt thiên địa ngột lực bị rung động, cự lượng năng lượng chảy ngược vào trong cơ thể Dạ Côn Ngô như trường giang đại hà khiến thân thể hắn không ngừng phát ra những tiếng rền rĩ như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Mặc dù Hàn Thụ Phong, chủ nhân cuả cơ thể này không thể bằng được Dạ Côn Ngô nhưng bị luồng năng lượng cường đại này quán nhập mà vẫn có thể đứng vững thì cũng coi như không tệ.
Đối với Công Tôn Hoằng, giết chết Dạ Côn Ngô, giành được Long Tộc ngọc bích mới là đại sự hàng đầu. Những thứ còn lại hắn không quan tâm.
Lưỡng đại linh kĩ vừa chạm vào nhau, vô biên vô tế khí bạo minh thanh như tồn tại từ thời đại viễn cổ đì đùng không ngớt, khiến người ta cảm thấy màng nhĩ mình như sắp rách ra. Trong trung tâm của trận giao phong, ma la cự thần chưởng che kín bầu trời bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt. Dường như có thể nhìn rõ huyết dịch đang lưu động bên trong. Tất cả có vẻ vô cùng chân thực như nó không phải là một bàn tay được ngưng tụ từ năng lượng mà là bàn tay của một cự nhân khổng lồ thật.
Cự thần chưởng vỡ ra thành từng mảng lớn, mỗi một mảng tán khai lại khiến không khí chấn động. Những âm thanh vù vù phát ra không dứt, mỗi một khối bạo khai lại hình thành nên ba động vô hình nặng nề đụng vào vũ trọng sơn. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Loáng một cái rồi lại loáng một cái.
Cự thần chưởng hoàn toàn bị vỡ tan thành bụi, vũ trọng sơn trừ quang mang bên ngoài nhạt đi đôi chút thì có vẻ không hề có chút tổn hại. Nhưng dù như vậy Công Tôn Hoằng không hề mừng rỡ mà lại ngồi phịch xuống mệt mỏi.
Dị biến phát sinh, đột nhiên vũ trọng sơn phát ra những tiếng rắc rắc như tiếng nứt vỡ của gốm sứ bị phơi trăm ngàn năm nay. Vũ trọng sơn lúc nãy còn nguyên vẹn bất ngờ vỡ thành bốn năm mảnh.
Công Tôn Hoằng thân thể run rẩy hoảng sợ, một đường huyết tuyến từ trán thấu xuất ra ngoài. Huyết tuyến ẩn hiện như chưa từng xuất hiện.
Nếu như là người hiểu rõ sự huyền bí của linh cấp cường giả thì có thể dễ dàng đoán ra nó đại diện cho việc linh hồn đã bị thương tổn và linh vực tổn thương liên đới dường như cũng làm ảnh hưởng đến linh giả bản nguyên.
Dạ Côn Ngô hắc hắc cười, tay chắp sau lưng, hắc vụ nồng liệt huyễn hóa thành đủ loại huyễn tượng hung dữ:
- Vì ngươi có thể đỡ được nhất chiêu của bổn tọa nên bổn tọa không tính toán với ngươi nữa. Cút!
Vì hai bên giao chiến kịch liệt nên Lăng Phong nhất thời bị quên mất, nghe thấy câu này hắn âm thầm cầu khẩn: Sao lại không tính toán nữa chứ? Nhìn thấy Ô Tô nãy giờ vẫn ngây ra hắn tự nhủ không biết có nên gọi thêm một tiếng Ô huynh để hai bên thêm phần thắm thiết không.
Công Tôn Hoằng không để cho lăng Phong thất vọng. Lúc Dạ Côn Ngô hét lên, hắn nhẹ nhàng xòe tu vân phiến trong tay ra, mỉm cười ôn nhã nói:
- Nếu như không phải Dạ trưởng lão nói ra câu này có lẽ ta sẽ quay người bỏ đi ngay hơn nữa còn mừng thầm vì đã giữ được mạng sống. Nhưng là ngươi thì… Ha ha ha ha…
- Ngươi nói gì? Dám làm càn trước mặt bổn tọa.
Dạ Côn Ngô rống lên giận dữ, hắc vụ quanh người một lần nữa lại rít gào.
- Hừ, chỉ là phân thân thôi mà cũng dám kiêu ngạo đến vậy.
Công Tôn Hoàng thần tình đột biến chăm chú nhìn Dạ Côn Ngô nói:
- Ngươi suýt chút nữa lừa được ta rồi đấy. Nếu như là Dạ Côn Ngô thực sự thì với tính cách nóng nảy của hắn sớm đã không để ta chạy thoát rồi. Nếu như ta đoán không lầm thì ngươi chỉ sử dụng tàng linh tinh chương tiềm phục một phần sức mạnh cự linh đến đây mà thôi. Sức mạnh đó có lẽ ngay cả linh giả cũng không bằng, có tư cách gì đuổi ta đi.
Dạ Côn Ngô căng thẳng đôi chút rồi lại lập tức cười lạnh:
- Không sai. Lão phu đúng là dùng tàng linh tinh chương đưa phân thân đến đây. Nhưng để đối phó với một linh giả như ngươi thì vẫn đủ sức.
Khí thế đốn cường một lần nữa lại xuất hiện:
- Thật là làm khó cho ngươi. Từ nay đến vạn năm đại động loạn không còn xa nữa không lẽ ngươi nghĩ Bức Tông linh cấp cường giả ta đẳng cấp chỉ đến vậy thôi sao. Ngươi quá ngây thơ rồi đấy.
- Ha ha ha ha, những lời này của Dạ trưởng lão thật quá buồn cười.
Dạ Côn Ngô càng uy hiếp, Công Tôn Hoằng càng thêm thần nhàn khí định, hắn có thể nhận ra người này tuyệt đối không muốn liều mạng đến cùng với mình nên cười lạnh nói:
- Vì Long Tộc ngọc bích, dù có phải mạo hiểm thế nào cũng xứng. Huống hồ mười năm nữa mới đến đại động loạn. Có Long Tộc vương bích trong tay có thể lúc đó ta đã là viên mãn linh tôn còn cần gì phải sợ một Bức Tông nữa.
- Ngươi thật to gan.
Dạ Côn Ngô biết uy hiếp không thành, niệm thức nhất thời bạo chuyển, một tia tiêm lợi nhanh chóng sạ khởi.
- Dạ trưởng lão, vậy chúng ta thương lượng ngài thấy thế nào?
Trong lúc tình thế trở nên vô cùng căng thẳng, Công Tôn Hoằng ngữ khí nhất thời mềm mỏng hơn nói:
- Chỉ cần cho ta mượn Long Tộc ngọc bích mười năm, mười năm sau ra sẽ tự nguyện hai tay dâng trả. Như vậy không ảnh hưởng đến hòa khí mà cả hai chúng ta cùng có lợi.
- Thật là một kẻ cuồng vọng, đừng mong cùng bổn tọa trao đổi điều kiện, bổn tọa có chết cũng không cho ngươi được toại nguyện đâu.
Một đường trục năng lượng tinh khí xông thẳng lên trời rẽ tan mây mù, khí thế khôi hoành hạo nhiên. Trong lúc Công Tôn Hoằng nghiêm chỉnh chờ đợi thì thân thể của hắn đột nhiên nhất chuyển, quay người chạy thẳng vào bên trong sảnh nghị sự.
Công Tôn Hoằng ngây người. Mặc dù đến đây khổng phải là bản tôn Dạ Côn Ngô nhưng từ nhất kích lúc nãy có thể thấy thực lực của hắn không hề yếu đến mức phải bỏ chạy. Với ngạo khí của hắn sao lại có thể làm ra hành động này.
Lăng Phong linh quang nhất thiểm, hiểu Dạ Côn Ngộ định làm gì, nhắc nhở:
- Đừng để hắn vào trong sảnh nghị sự, nếu không sức mạnh của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Trong thời khắc quan trọng, Công Tôn Hoằng can bản không còn thời gian suy nghĩ về thân phận của Lăng Phong. Lời nhắc nhở này khiến hắn càng thêm cảnh giác, nhất chiêu tụ vân phiến chấn thẳng vào nghị sự sảnh.
- Ha ha ha ha, ngươi hãy phụng hiến cho bổn tọa đi.
Từ trong nghị sự sảnh truyền ra giọng cười điên cuồng của Dạ Côn Ngô, tiếp sau đó là một tiếng rống sợ hãi của Hàn Thụ Phong rồi không gian lại chìm vào im lặng. Một vòng kinh hồng quang mang bừng sáng trong nghị sự sảnh, nghiền nát nghị sự sảnh thành tro bụi. Một bàn tay lớn lại bay ra, đập thẳng vào tu vân phiến của Công Tôn Hoằng.
Công Tôn Hoằng cảm nhận rõ một luồng sức mạnh không thể chống đỡ lao thẳng vào ngực mình, mọi thứ trước mắt tối sầm lại như bị trọng thạch đè xuống. Hắn rống lên một tiếng kinh nhân bay trở lại không trung.
- Chết chết chết.
Dạ Côn Ngô rống liền mấy tiếng, bây giờ trong đám thánh vực cường giả khôi lỗi của hắn đã có thêm một Hàn Thụ Phong. Vị chấp sự trưởng này bây giờ cũng hai mắt đờ đẫn, cùng những người khác vây quanh Dạ Côn Ngô như một đường tinh hoàn.
Cường liệt thiên địa ngột lực bị rung động, cự lượng năng lượng chảy ngược vào trong cơ thể Dạ Côn Ngô như trường giang đại hà khiến thân thể hắn không ngừng phát ra những tiếng rền rĩ như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Mặc dù Hàn Thụ Phong, chủ nhân cuả cơ thể này không thể bằng được Dạ Côn Ngô nhưng bị luồng năng lượng cường đại này quán nhập mà vẫn có thể đứng vững thì cũng coi như không tệ.
Đối với Công Tôn Hoằng, giết chết Dạ Côn Ngô, giành được Long Tộc ngọc bích mới là đại sự hàng đầu. Những thứ còn lại hắn không quan tâm.