Không đợi cho Yêu Nguyệt Lung hỏi hắn liền giận dữ nói tiếp:
- Thanh Long Tộc mãng phu và ngươi thi triển tàng linh linh kĩ, gửi phân thân đến Càn Thiên Giới, người đó không trực tiếp ra tay hoặc có thể chỉ biết ẩn thân mà không thể hành động! Ta đoán, có lẽ hắn có quan hệ với Long Tộc!
Càng nói Dạ Côn Ngô càng cảm thấy suy đoán của mình thật chính xác:
- Nếu không phải như vậy, sao tên tiểu tử đó lại vừa hay xuất hiện ở phụ cận dong tộc tổng bộ đồng thời nhúng tay can thiệp? Năm đó những người biết chuyện Long Tộc ngọc bích thất lạc không nhiều, người biết âm mưu càng ít. Ta không tin một tên có linh khí vô chủ lại vừa hay xuất hiện trong đó! Hừ hừ, những lời này nói ra chỉ có kẻ ngốc mới tin!
- Vậy đại trưởng lão, ý của người là hắn vốn dĩ là đệ tử Long Tộc?
- Không sai!
Dạ Côn Ngô cười hắc hắc liên thanh, lộ ra vẻ oán độc:
- Long Tộc không phải kẻ ngốc, bảo bối nhà mình mất đi bao nhiêu năm như vậy sao lại không biết tìm cách lấy về? Có lẽ chúng phải mất nhiều tâm cơ lắm mới tìm được đến đó!
Yêu Nguyệt Lung sau khi suy nghĩ cẩn thận lộ ra một tia phẫn nộ:
- Ngao Thanh Phong được lắm, vậy mà trước mặt ta hắn còn giả như vô tội! Thì ra thứ tốt đều bị Long Tộc hắn cướp mất rồi!
Cô ta nghiến răng ken két, thể hiện rõ nỗi bất bình trong lòng.
Dạ Côn Ngô nhãn thần ngưng súc đến cực điểm, đột nhiên năm đầu ngón tay huyền không nhắm vào tường xuy xuy xuy huy xạ, chớp mắt đã thấy một bức họa tiết sống động hiện ra.
Chính là Lăng Phong!
Chầm chậm thu tay lại, sắc mặt Dạ Côn Ngô lóe lên một tia sát cơ:
- Ta đoán sau khi lấy được Long Tộc ngọc bích, tên tiểu tử đó sẽ quay về Vô Tẫn Hoang Nguyên trả lại cho Long Tộc! Ngươi mau truyền một tên họa sĩ đến, in bức họa này ra, giao cho tất cả đệ tử chấp sự của tông môn sắp đặt thiên la địa võng tra xét cẩn thận từng người! Có tin tức thì lập tức báo lại!
- Được, vậy ta đi làm luôn.
Áo La Thương Hội tổng bộ.
Mạnh Viễn Sơn xoa xoa mũi, nhìn Lăng Phong với nhãn thần của một vị nhạc phụ đang quan sát hiền tế, càng nhìn càng thấy thích. Sau khi giới thiệu sơ qua thân phận của hắn với Cổ Thương, trên thực tế Mạnh Viễn Sơn cũng không hiểu về Lăng Phong nhiều lắm nhưng cũng đủ để Cổ Thương hiểu đây không phải kẻ thù.
Đôi lông mày trắng của Cổ Thương không ngừng rung rinh một cách khôi hài, ngượng ngùng nói:
- Vị tiên sinh này thực sự là người của Áo La Thương Hội chúng ta?
Lão gia hỏa quả là có tiềm chất của người đứng đầu một phương thế lực, mời vừa nghe qua về mối quan hệ giữa Lăng Phong và Mộ Dung Yên lập tức kéo ngay đối phương vào trận doanh của mình.
- Không.
Lăng Phong lập tức thể hiện rõ thái độ, vừa nhìn thấy biểu hiện ỉu xìu của Mộ Dung Yên liền dịu ngay xuống, chuyển chủ đề:
- Nơi này động tĩnh quá lớn, hay là chúng ta tìm chỗ nào kín đáo hơn nói chuyện đi?
- Cũng được, tiên sinh đợi một chút.
Dù biết Lăng Phong có quan hệ với người nhà mình nhưng Cổ Thương vẫn giữ ngữ khí tôn kính và khách khí. Dù sao lúc nãy Lăng Phong nhất chiêu diệt sát phân thân của Dạ Côn Ngô ông cũng đã chứng kiến toàn bộ, có thể miểu sát một linh giả, thực lực đó đáng để ông tôn kính, dù sao cũng phải biết bản thân ông chỉ là một linh giả!
Thấy nhóm Lăng Phong có vẻ nghi hoặc, Cổ Thương cũng không giấu giếm nhiều, nhẹ nhàng bay đến đến trước long thi giơ tay tóm chặt phía trước. Thấy nghe thấy một tiếng tách, năng lượng cấm chế còn lại khiến hai tay ông run lên, hai mắt gồ cao nhưng ông vẫn cố chấp ấn sâu tay vào từng tấc một.
Chưởng pháp như đánh vào một vũng lầy, tiến vào được nửa phân đã vô cùng khó khăn, cuối cùng, tay Cổ Thương cũng chạm tới Long Tộc ngọc bích, thanh quang từ ngọc bích tạc khai, cứa mạnh vào viền bàn tay ông.
Cổ Thương vẫn nắm chặt lấy ngọc bích, tâm tình mặc dù trầm úc nhưng lúc này cũng không khỏi lộ ra biểu tình hoan hỉ. Bao nhiêu năm khô thủ cuối cùng cũng lấy được vật này! Liền sau đó ông lại bổ mạnh một chưởng vào trán long thi, thanh quang bạo xuất, trán long thi tạc liệt và một miếng tinh chương rơi xuống lòng bàn tay ông!
- Được rồi.
Cổ Thương hắng giọng, ra đi tới chỗ mọi người
- Vốn dĩ phải mời…
- Điện chủ chi bằng chúng ta tới Mạnh gia trú địa.
Mạnh Viễn Sơn vội vàng nêu ý kiến. Sau khi được nhận được sự đồng ý của Cổ Thương, ông nhìn lại một lượt gia tộc hỗn loạn, không khỏi lộ ra thần sắc bi thảm, quay đầu nói với Khâu Minh:
- Lão Khâu, ngươi đưa điện chủ và mọi người về trước, ta ở lại xử lý nốt chút việc vặt.
- Vậy được, long thi này là thuần túy năng lượng sở hóa, ngươi tổ chức vài người bảo tồn nó lại.
- Vâng
Mạnh Viễn Sơn cung kính gật đầu, trong thập nhị gia tộc tộc trưởng ông là người được lòng mọi người nhất. Có ông ở lại ổn định nhân tâm đương nhiên là lựa chọn hợp lý nhất. Người trong Áo La Thương Hội lúc này đang rất bàng hoàng, nếu như không thu xếp cẩn thận để chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ kéo theo bao nhiêu phiền phức.
May mà những người này đều sinh ra và lớn lên ở đây, lòng trung thành rất lớn, vừa được báo cho biết lập tức lại hồi phục lại cuộc sống yên bình thường ngày, nhìn nhau không giấu nổi vẻ vui mừng.
- Thì ra là thế!
Bên trong Mạnh gia đại sảnh, Cổ Thương sau khi Lăng Phong nói về mục đích đến thương hội tổng bộ lần này của mình đột nhiên đứng dậy khom người trước Lăng Phong:
- Cổ Thương ta xin thay mặt trên dưới thương hội, đa tạ Lăng tiên sinh!
- Cổ lão không cần khách khí.
Lăng Phong vội vàng đỡ ông dậy:
- Ta vẫn còn chuyện muốn cầu xin Cổ lão đây.
- Haizz
Hít một hơi thật sâu, Cổ Thương nói:
- Đây cũng là điều khiến lão phu cảm thấy hổ thẹn! Phượng hoàng chân tủy bên trong Chấp Pháp Điện đúng là có tồn trữ một ít nhưng…
- Điện chủ đại nhận, đã xảy ra biến cố gì?
Mộ Dung Yên hồi hộp hỏi.
- Phượng hoàng chân tủy phải là tinh túy ngưng luyện bên trong cơ thể phượng hoàng trưởng thành. Vì Phượng Tộc đều tinh tu hỏa hệ nên mới có lời đồn phượng hoàng chân tủy giúp hỏa hệ thiên hành giả tăng nguyên lực thân hòa độ, thậm chí còn có hiệu dụng trùng nghịch chân nguyên lực chi nguyên. Đáng tiếc phượng hoàng chân tủy cất giữ trong Chấp Pháp Điện đã bị ta đưa cho hỏa vệ để tên phản đồ đó đề thăng thực lực rồi!
Lăng Phong giật bắn người, kinh vấn nói:
- Một chút cũng không còn?
Cổ Thương xấu hổ không thốt nên lời, người ta giúp mình giải quyết nguy cơ diệt tộc mà mình một chút yêu cầu cũng không giúp được, sao có thể nói được gì.
Mộ Dung Yên nhìn Lăng Phong, hai hàm răng nghiến chặt:
- Ta, ta cũng không biết lại xảy ra chuyện này.
Từ nhỏ đã được tôi luyện, Mộ Dung Yên sớm đã có một trái tim không dễ bị ngoại vật kinh động tâm linh. Nhưng không biết vì sao khi phải đối mặt với Lăng Phong, trái tim cứng cỏi đó hoàn toàn biến mất. Cô sợ Lăng Phong hiểu lầm mình cố ý lừa hắn đến đây, giúp gia tộc trành đoạt quyền lợi, trong lòng không khỏi áy náy.
Lặng lẽ nhắm mắt suy nghĩ một lúc, Lăng Phong không thể che giấu được nỗi thất vọng trong lòng nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:
- Thần xui quỷ khiến, việc này không thể trách ai được. Chuyến đi này của ta không phải không có thu hoạch, chí ít ta cũng biết phượng hoàng chân tủy không phải vọng truyền!
Nhìn Cổ Thương, Lăng Phong lễ phép nói:
- Phiền Cổ lão nói cho tại hạ biết những thông tin liên quan đến phượng hoàng chân tủy, tại hạ cảm kích vô cùng!
- Không dám! Không dám!
Cổ Thương vội vàng xua tay:
- Đây là chuyện đương nhiên, nhưng tộc ra đã chuyển đến Áo la cảnh nội hàng vạn năm nay, mấy năm gần đây rất ít liên lạc với Vô Tận Hoang Nguyên nên cũng không biết nhiều. Chỉ biết Vô Tận Hoang Nguyên có Long Phụng Yêu tam tộc là đứng trên đỉnh kim tự tháp. Trong tam tộc đó linh giả mới chỉ là khởi bộ. Người có quyền phát ngôn nhất định phải là linh tôn! Trong tam tộc Long Tộc tối ngạo, Phượng Tộc thần bí khó lường, Yêu Tộc hành sự quỷ bí.
- Trong tam tộc nhân số của Phượng Tộc ít nhất, mỗi một Phượng Tộc hình như chỉ đảm đương một phương diện sức mạnh, cường đại đến kinh nhân! Long Phượng nhị tộc từ xưa đến nay luôn tồn tại quan hệ cạnh tranh, tiên tổ có được phượng hoàng chân tủy cũng là do Long Tộc ban cho. Còn chuyện Long Tộc có được đương nhiên không phải thông qua cách bình thường mà phải trải qua một trận tư sát mới lấy được.
- Thanh Long Tộc mãng phu và ngươi thi triển tàng linh linh kĩ, gửi phân thân đến Càn Thiên Giới, người đó không trực tiếp ra tay hoặc có thể chỉ biết ẩn thân mà không thể hành động! Ta đoán, có lẽ hắn có quan hệ với Long Tộc!
Càng nói Dạ Côn Ngô càng cảm thấy suy đoán của mình thật chính xác:
- Nếu không phải như vậy, sao tên tiểu tử đó lại vừa hay xuất hiện ở phụ cận dong tộc tổng bộ đồng thời nhúng tay can thiệp? Năm đó những người biết chuyện Long Tộc ngọc bích thất lạc không nhiều, người biết âm mưu càng ít. Ta không tin một tên có linh khí vô chủ lại vừa hay xuất hiện trong đó! Hừ hừ, những lời này nói ra chỉ có kẻ ngốc mới tin!
- Vậy đại trưởng lão, ý của người là hắn vốn dĩ là đệ tử Long Tộc?
- Không sai!
Dạ Côn Ngô cười hắc hắc liên thanh, lộ ra vẻ oán độc:
- Long Tộc không phải kẻ ngốc, bảo bối nhà mình mất đi bao nhiêu năm như vậy sao lại không biết tìm cách lấy về? Có lẽ chúng phải mất nhiều tâm cơ lắm mới tìm được đến đó!
Yêu Nguyệt Lung sau khi suy nghĩ cẩn thận lộ ra một tia phẫn nộ:
- Ngao Thanh Phong được lắm, vậy mà trước mặt ta hắn còn giả như vô tội! Thì ra thứ tốt đều bị Long Tộc hắn cướp mất rồi!
Cô ta nghiến răng ken két, thể hiện rõ nỗi bất bình trong lòng.
Dạ Côn Ngô nhãn thần ngưng súc đến cực điểm, đột nhiên năm đầu ngón tay huyền không nhắm vào tường xuy xuy xuy huy xạ, chớp mắt đã thấy một bức họa tiết sống động hiện ra.
Chính là Lăng Phong!
Chầm chậm thu tay lại, sắc mặt Dạ Côn Ngô lóe lên một tia sát cơ:
- Ta đoán sau khi lấy được Long Tộc ngọc bích, tên tiểu tử đó sẽ quay về Vô Tẫn Hoang Nguyên trả lại cho Long Tộc! Ngươi mau truyền một tên họa sĩ đến, in bức họa này ra, giao cho tất cả đệ tử chấp sự của tông môn sắp đặt thiên la địa võng tra xét cẩn thận từng người! Có tin tức thì lập tức báo lại!
- Được, vậy ta đi làm luôn.
Áo La Thương Hội tổng bộ.
Mạnh Viễn Sơn xoa xoa mũi, nhìn Lăng Phong với nhãn thần của một vị nhạc phụ đang quan sát hiền tế, càng nhìn càng thấy thích. Sau khi giới thiệu sơ qua thân phận của hắn với Cổ Thương, trên thực tế Mạnh Viễn Sơn cũng không hiểu về Lăng Phong nhiều lắm nhưng cũng đủ để Cổ Thương hiểu đây không phải kẻ thù.
Đôi lông mày trắng của Cổ Thương không ngừng rung rinh một cách khôi hài, ngượng ngùng nói:
- Vị tiên sinh này thực sự là người của Áo La Thương Hội chúng ta?
Lão gia hỏa quả là có tiềm chất của người đứng đầu một phương thế lực, mời vừa nghe qua về mối quan hệ giữa Lăng Phong và Mộ Dung Yên lập tức kéo ngay đối phương vào trận doanh của mình.
- Không.
Lăng Phong lập tức thể hiện rõ thái độ, vừa nhìn thấy biểu hiện ỉu xìu của Mộ Dung Yên liền dịu ngay xuống, chuyển chủ đề:
- Nơi này động tĩnh quá lớn, hay là chúng ta tìm chỗ nào kín đáo hơn nói chuyện đi?
- Cũng được, tiên sinh đợi một chút.
Dù biết Lăng Phong có quan hệ với người nhà mình nhưng Cổ Thương vẫn giữ ngữ khí tôn kính và khách khí. Dù sao lúc nãy Lăng Phong nhất chiêu diệt sát phân thân của Dạ Côn Ngô ông cũng đã chứng kiến toàn bộ, có thể miểu sát một linh giả, thực lực đó đáng để ông tôn kính, dù sao cũng phải biết bản thân ông chỉ là một linh giả!
Thấy nhóm Lăng Phong có vẻ nghi hoặc, Cổ Thương cũng không giấu giếm nhiều, nhẹ nhàng bay đến đến trước long thi giơ tay tóm chặt phía trước. Thấy nghe thấy một tiếng tách, năng lượng cấm chế còn lại khiến hai tay ông run lên, hai mắt gồ cao nhưng ông vẫn cố chấp ấn sâu tay vào từng tấc một.
Chưởng pháp như đánh vào một vũng lầy, tiến vào được nửa phân đã vô cùng khó khăn, cuối cùng, tay Cổ Thương cũng chạm tới Long Tộc ngọc bích, thanh quang từ ngọc bích tạc khai, cứa mạnh vào viền bàn tay ông.
Cổ Thương vẫn nắm chặt lấy ngọc bích, tâm tình mặc dù trầm úc nhưng lúc này cũng không khỏi lộ ra biểu tình hoan hỉ. Bao nhiêu năm khô thủ cuối cùng cũng lấy được vật này! Liền sau đó ông lại bổ mạnh một chưởng vào trán long thi, thanh quang bạo xuất, trán long thi tạc liệt và một miếng tinh chương rơi xuống lòng bàn tay ông!
- Được rồi.
Cổ Thương hắng giọng, ra đi tới chỗ mọi người
- Vốn dĩ phải mời…
- Điện chủ chi bằng chúng ta tới Mạnh gia trú địa.
Mạnh Viễn Sơn vội vàng nêu ý kiến. Sau khi được nhận được sự đồng ý của Cổ Thương, ông nhìn lại một lượt gia tộc hỗn loạn, không khỏi lộ ra thần sắc bi thảm, quay đầu nói với Khâu Minh:
- Lão Khâu, ngươi đưa điện chủ và mọi người về trước, ta ở lại xử lý nốt chút việc vặt.
- Vậy được, long thi này là thuần túy năng lượng sở hóa, ngươi tổ chức vài người bảo tồn nó lại.
- Vâng
Mạnh Viễn Sơn cung kính gật đầu, trong thập nhị gia tộc tộc trưởng ông là người được lòng mọi người nhất. Có ông ở lại ổn định nhân tâm đương nhiên là lựa chọn hợp lý nhất. Người trong Áo La Thương Hội lúc này đang rất bàng hoàng, nếu như không thu xếp cẩn thận để chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ kéo theo bao nhiêu phiền phức.
May mà những người này đều sinh ra và lớn lên ở đây, lòng trung thành rất lớn, vừa được báo cho biết lập tức lại hồi phục lại cuộc sống yên bình thường ngày, nhìn nhau không giấu nổi vẻ vui mừng.
- Thì ra là thế!
Bên trong Mạnh gia đại sảnh, Cổ Thương sau khi Lăng Phong nói về mục đích đến thương hội tổng bộ lần này của mình đột nhiên đứng dậy khom người trước Lăng Phong:
- Cổ Thương ta xin thay mặt trên dưới thương hội, đa tạ Lăng tiên sinh!
- Cổ lão không cần khách khí.
Lăng Phong vội vàng đỡ ông dậy:
- Ta vẫn còn chuyện muốn cầu xin Cổ lão đây.
- Haizz
Hít một hơi thật sâu, Cổ Thương nói:
- Đây cũng là điều khiến lão phu cảm thấy hổ thẹn! Phượng hoàng chân tủy bên trong Chấp Pháp Điện đúng là có tồn trữ một ít nhưng…
- Điện chủ đại nhận, đã xảy ra biến cố gì?
Mộ Dung Yên hồi hộp hỏi.
- Phượng hoàng chân tủy phải là tinh túy ngưng luyện bên trong cơ thể phượng hoàng trưởng thành. Vì Phượng Tộc đều tinh tu hỏa hệ nên mới có lời đồn phượng hoàng chân tủy giúp hỏa hệ thiên hành giả tăng nguyên lực thân hòa độ, thậm chí còn có hiệu dụng trùng nghịch chân nguyên lực chi nguyên. Đáng tiếc phượng hoàng chân tủy cất giữ trong Chấp Pháp Điện đã bị ta đưa cho hỏa vệ để tên phản đồ đó đề thăng thực lực rồi!
Lăng Phong giật bắn người, kinh vấn nói:
- Một chút cũng không còn?
Cổ Thương xấu hổ không thốt nên lời, người ta giúp mình giải quyết nguy cơ diệt tộc mà mình một chút yêu cầu cũng không giúp được, sao có thể nói được gì.
Mộ Dung Yên nhìn Lăng Phong, hai hàm răng nghiến chặt:
- Ta, ta cũng không biết lại xảy ra chuyện này.
Từ nhỏ đã được tôi luyện, Mộ Dung Yên sớm đã có một trái tim không dễ bị ngoại vật kinh động tâm linh. Nhưng không biết vì sao khi phải đối mặt với Lăng Phong, trái tim cứng cỏi đó hoàn toàn biến mất. Cô sợ Lăng Phong hiểu lầm mình cố ý lừa hắn đến đây, giúp gia tộc trành đoạt quyền lợi, trong lòng không khỏi áy náy.
Lặng lẽ nhắm mắt suy nghĩ một lúc, Lăng Phong không thể che giấu được nỗi thất vọng trong lòng nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:
- Thần xui quỷ khiến, việc này không thể trách ai được. Chuyến đi này của ta không phải không có thu hoạch, chí ít ta cũng biết phượng hoàng chân tủy không phải vọng truyền!
Nhìn Cổ Thương, Lăng Phong lễ phép nói:
- Phiền Cổ lão nói cho tại hạ biết những thông tin liên quan đến phượng hoàng chân tủy, tại hạ cảm kích vô cùng!
- Không dám! Không dám!
Cổ Thương vội vàng xua tay:
- Đây là chuyện đương nhiên, nhưng tộc ra đã chuyển đến Áo la cảnh nội hàng vạn năm nay, mấy năm gần đây rất ít liên lạc với Vô Tận Hoang Nguyên nên cũng không biết nhiều. Chỉ biết Vô Tận Hoang Nguyên có Long Phụng Yêu tam tộc là đứng trên đỉnh kim tự tháp. Trong tam tộc đó linh giả mới chỉ là khởi bộ. Người có quyền phát ngôn nhất định phải là linh tôn! Trong tam tộc Long Tộc tối ngạo, Phượng Tộc thần bí khó lường, Yêu Tộc hành sự quỷ bí.
- Trong tam tộc nhân số của Phượng Tộc ít nhất, mỗi một Phượng Tộc hình như chỉ đảm đương một phương diện sức mạnh, cường đại đến kinh nhân! Long Phượng nhị tộc từ xưa đến nay luôn tồn tại quan hệ cạnh tranh, tiên tổ có được phượng hoàng chân tủy cũng là do Long Tộc ban cho. Còn chuyện Long Tộc có được đương nhiên không phải thông qua cách bình thường mà phải trải qua một trận tư sát mới lấy được.