Vô Tẫn Hoang Nguyên địa hình phức tạp, dưới sự dẫn dắt của Tuyết Niệm, Lăng Phong đi tới một cái bí đạo.
Bí đạo trùng điệp, cửa vào là một gốc cây cổ thụ bị vô số cây cối lớn xung quanh che giấu. Từ cửa vào đi xuống phía dưới chừng hơn mười trượng, trước mắt liền xuất hiện vài thông đạo. Cứ mỗi lần tiến vào một cái thông đạo chừng trăm mét lại có một cái tiếp tục, nếu không để ý sẽ rất dễ bị mất phương hướng.
Càng khiến người ta giật mình chính là có một số thông đạo nằm rất sâu dưới lòng đất, nếu bị lạc đường mà muốn dùng tự thân tu vi ngạnh sinh từ đỉnh đầu phá lên là chuyện tuyệt đối không thể! Bởi vì khi chấn nổ một ít nham thạch rất có thể dẫn phát dung nham nóng chảy loạn xuống. Đến lúc đó không chỉ là đường chết mà còn bị thiêu chết!
- Chậm đã!
Sau khi tiến vào mấy cái thông đạo, Lăng Phong quát bảo mọi người ngưng lại, mắt thấy mọi người toát ra biểu tình vô cùng kinh ngạc, hắn cũng không giải thích nhiều, niệm thức sẽ động triệu hồi Nguyên Thận ra. Mới vừa rồi dọc theo đường đi hắn đã ngầm dùng linh hồn niệm thức kiểm tra qua tự thân, trên người không bất kỳ dấu hiệu gì, như vậy duy nhất chính là do Nguyên Thận!
- Ngươi đứng im đó.
Lăng Phong ra lệnh một tiếng, niệm thức nhất động tựa như nước chảy qua, dòng nước vô cùng ôn nhuận sau khi tiếp xúc với thân thể Nguyên Thận, biến thành vô số sợi tơ nhỏ, chúng như những con mắt đem tình hình trong thân thể Nguyên Thận phản ánh vô cùng rõ ràng trong ý thức hải.
Ý thức hải tựa như một mặt kính, phản chiếu vô cùng rõ ràng thứ này. Dần dần, Lăng Phong rốt cục phát hiện một tia dị dạng, hắn bỗng dưng mở hai tròng mắt ra. Ánh mắt ngưng lại trên chân Nguyên Thận, một đao ngân quang lập tức phóng ra!
Xuy!
Ngân quang ba động không ngừng đem bàn chân của Nguyên Thận nhuộm thành ngân sắc xán lạn. Trong đó lại có hôi sắc quang đoàn đang không ngừng di động tựa như vật sống.
Nguyên Thận bị dị trạng này làm giật mình. Hắn vô ý thức nhảy dựng lên, kết quả bị Lăng Phong quyết đoán ngăn lại.
Chỉ thấy ngón tay Lăng Phong bắn ra một đạo kiếm cương, tít, một trận âm thanh kịch liệt vang lên, nhưng là đoàn hôi vụ vẫn không hề có phản ứng gì!
Không được? Lăng Phong nhịn không được nhíu mày. Truyện được copy tại
- Lăng huynh đệ, như vậy là không thể.
Thích Thiên Ách nhắc nhở:
- Nếu muốn đem linh hồn ấn ký tiêu trừ, biện pháp tốt nhất chính là tìm được nguyên chủ nhân, bắt hắn thu hồi. Mặt khác còn một phương pháp chính là tìm được ấn ký luân bàn, lợi dụng linh hồn ấn ký trong đó tiến hành dẫn dắt đem tiêu ký linh hồn tiêu trừ.
- Như vậy sao?
Lăng Phong trầm ngâm nói:
- Lần trước chúng ta tới Bối Diệp Tông, tuy rằng trong thời gian ngắn có thể bỏ qua kẻ truy tung, nhưng chung quy không phải kế lâu dài.
Niệm thức trong ý thức hải của Lăng Phong cuồng chuyển, nhưng bất kể thế nào hắn cũng không nghĩ ra mình bị linh hồn ý thức tiêu ký từ lúc nào, càng không thể nhớ nổi ai đã hạ thủ với mình.
- Chủ nhân, ta có thể tạm thời rời khỏi.
Nguyên Thận yếu ớt nói, vừa thấy Lăng Phong kinh ngạc nhìn lại, lập tức biện bạch:
- Không, không phải ta muốn rời khỏi chủ nhân. Chẳng qua ta muốn...
Lăng Phong cười lắc đầu:
- Ngươi có muốn rời khỏi, ta cũng sẽ không thả ngươi đi. Ngươi đi mất ta sẽ mất đi một Linh Cấp đại bang thủ.
Nói đùa một câu trấn an hắn, trong mắt Lăng Phong hiện lên một tia quang mang:
- Có thể, chúng ta có thể bố trí, để những kẻ truy sát ít nhiều ăn chút đắng.
- A?
Thích Thiên Ách nói:
- Lăng huynh đệ, ngươi có tính toán gì vậy?
- Chuyện này cần nhờ Tuyết Niệm hỗ trợ.
Lăng Phong nói vậy khiến Tuyết Niệm ngẩn ra, sau khi nghe kế hoạch của Lăng Phong, trong ánh mắt toát ra một tia hưng phấn:
- Được! Đùa giỡn một chút cũng được, coi như đòi Long tộc chút lợi tức.
Trong một khu rừng rậm rạp, Âm Ly đang truy tung chợt dừng bước, thân hình Giáo Thanh Phong cũng ngừng theo, quát hỏi:
- Sao vậy?
- Không rõ ràng lắm, tựa hồ đã tiêu thất.
Âm Ly nghi hoặc lắc đầu.
Trong mắt Giáo Thanh Phong chợt hiện quang mang, nói:
- Âm trưởng lão, không phải ngươi muốn đuổi ta đi chứ! Nói vậy, ngọc bích Long tộc chính là bảo bối của chúng ta, ngoại nhân sẽ không thể có được.
- Được được.
Không đợi hắn nói xong, Âm Ly đã không kiên nhẫn được nữa quát lên:
- Giáo Thanh Phong, ngươi cũng chớ bức người quá đáng! Bằng không ta liền buông bỏ cơ hội tiến nhập một năm, thì sao chứ? Ngược lại Thanh Long bộ tộc là các ngươi đã rất lâu rồi không có Linh Tôn xuất hiện đi? Ngươi cứ tự mà xem xét một phen có muốn chịu tổn thất này không!
Biểu tình Giáo Thanh Phong bị kiềm hãm, tức giận hừ một tiếng, vẻ kiêu ngạo trên mặt thoáng thu liễm vài phần. Lời nói của Âm Ly tuy rằng tuy khó nghe nhưng lại là sự thực, hiện tại tin tức ngọc bích Long Tộc bị lộ ra, Bức Tông rất rõ ràng cho dù đạt được ngọc bích Long Tộc cũng tuyệt đối không thể giữ được! Nhiều lắm là thu được hứa hẹn của mình.
Nếu bức hắn gấp lên, hắn mà buông tay mặc kệ phá hủy ấn ký luân bàn, đến lúc đó mình chỉ có thể trơ mắt mất đi tin tức của ngọc bích. Với Bức Tông mà nói cho dù thất bại nhiều lắm chỉ là lãng phí một chút tin tức mà thôi, tổn thất căn bản không lớn, chính là với bộ tộc Thanh Long mà nói, lại là lần thứ hai đánh mất cơ hội quật khởi!
Thực lực Long Tộc tuy mạnh, nhưng nội bộ không hề bền chắc, trừ phi đối mặt với kẻ thù bên ngoài mới có thể nhất trí đối ngoại, thời gian còn lại hai bên cũng là không ngừng tranh đoạt.
Hiện tại tộc Thanh Long bởi vì tổn thất ngọc bích Long Tộc nên đã rất lâu rồi không xuất hiện thêm một vị Linh Tôn cường giả nào. Mà không có Linh Tôn tọa trấn không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng xấu hổ. Trong các cuộc tranh đoạt đều bị rơi vào hạ phong.
Vì vậy, dù Âm Ly xé rách vẻ hòa thuận hợp tác giữa hai bên, Giáo Thanh Phong cũng không dám ra lầy gì nữa, đành cố gắng kiềm chế, nội tâm hắn ảo não: Hừ hừ, cứ cho ngươi kiêu ngạo chốc lát đi. Nhất định có một ngày ta sẽ đòi lại sỉ nhục ngày hôm nay.
- A, lại xuất hiện!
Thương Ngưng Nhi bỗng dưng kinh hô một tiếng.
Âm Ly cả kinh, chỉ thấy mặt trên ấn ký la bàn hiện ra một hôi sắc quang điểm, quang điểm không ngừng ong ong rung động, trên mặt hắn lộ ra một tia hỉ sắc:
- Xem cự ly mục tiêu cũng không xa. Mọi người phân ra tìm! Khi phát hiện hành tung của địch nhân, lập tức hô lên làm hiệu!
- Ngưng Nhi, ngươi dẫn mấy người đi bên trái, còn lại theo ta đi bên phải.
Trên mặt Âm Ly lộ ra một tia hung ác:
- Ta muốn tự mình nhìn xem đến tột cùng là thần thánh phương nào có thể đem chúng ta đảo loạn như thế!
- Vâng!
Thương Ngưng Nhi quát to.
Giáo Thanh Phong rất sợ bị Bức Tông chiếm trước tiên cơ, lớn tiếng chỉ huy:
- Giáo Bạch, ngươi lĩnh mười người phân ra tìm. Phàm có chuyện bất thường lập tức giết không cần lưu tình! Còn lại theo ta đi bên phải.
- Nhiều!
Sắc mặt Âm Ly khó coi, sở dĩ hắn muốn đội ngũ phân ra tìm kiếm, kỳ thực chưa chắc không có tâm tư muốn đục nước béo cò, thế nhưng Giáo Thanh Phong lại coi chặt như vậy khiến toàn bộ tính toán trong lòng bắn toàn bộ hỏng cả.
- Bắt đầu hành động!
Từng đạo thân ảnh cực nhanh phá không mà đi.
Bí đạo trùng điệp, cửa vào là một gốc cây cổ thụ bị vô số cây cối lớn xung quanh che giấu. Từ cửa vào đi xuống phía dưới chừng hơn mười trượng, trước mắt liền xuất hiện vài thông đạo. Cứ mỗi lần tiến vào một cái thông đạo chừng trăm mét lại có một cái tiếp tục, nếu không để ý sẽ rất dễ bị mất phương hướng.
Càng khiến người ta giật mình chính là có một số thông đạo nằm rất sâu dưới lòng đất, nếu bị lạc đường mà muốn dùng tự thân tu vi ngạnh sinh từ đỉnh đầu phá lên là chuyện tuyệt đối không thể! Bởi vì khi chấn nổ một ít nham thạch rất có thể dẫn phát dung nham nóng chảy loạn xuống. Đến lúc đó không chỉ là đường chết mà còn bị thiêu chết!
- Chậm đã!
Sau khi tiến vào mấy cái thông đạo, Lăng Phong quát bảo mọi người ngưng lại, mắt thấy mọi người toát ra biểu tình vô cùng kinh ngạc, hắn cũng không giải thích nhiều, niệm thức sẽ động triệu hồi Nguyên Thận ra. Mới vừa rồi dọc theo đường đi hắn đã ngầm dùng linh hồn niệm thức kiểm tra qua tự thân, trên người không bất kỳ dấu hiệu gì, như vậy duy nhất chính là do Nguyên Thận!
- Ngươi đứng im đó.
Lăng Phong ra lệnh một tiếng, niệm thức nhất động tựa như nước chảy qua, dòng nước vô cùng ôn nhuận sau khi tiếp xúc với thân thể Nguyên Thận, biến thành vô số sợi tơ nhỏ, chúng như những con mắt đem tình hình trong thân thể Nguyên Thận phản ánh vô cùng rõ ràng trong ý thức hải.
Ý thức hải tựa như một mặt kính, phản chiếu vô cùng rõ ràng thứ này. Dần dần, Lăng Phong rốt cục phát hiện một tia dị dạng, hắn bỗng dưng mở hai tròng mắt ra. Ánh mắt ngưng lại trên chân Nguyên Thận, một đao ngân quang lập tức phóng ra!
Xuy!
Ngân quang ba động không ngừng đem bàn chân của Nguyên Thận nhuộm thành ngân sắc xán lạn. Trong đó lại có hôi sắc quang đoàn đang không ngừng di động tựa như vật sống.
Nguyên Thận bị dị trạng này làm giật mình. Hắn vô ý thức nhảy dựng lên, kết quả bị Lăng Phong quyết đoán ngăn lại.
Chỉ thấy ngón tay Lăng Phong bắn ra một đạo kiếm cương, tít, một trận âm thanh kịch liệt vang lên, nhưng là đoàn hôi vụ vẫn không hề có phản ứng gì!
Không được? Lăng Phong nhịn không được nhíu mày. Truyện được copy tại
- Lăng huynh đệ, như vậy là không thể.
Thích Thiên Ách nhắc nhở:
- Nếu muốn đem linh hồn ấn ký tiêu trừ, biện pháp tốt nhất chính là tìm được nguyên chủ nhân, bắt hắn thu hồi. Mặt khác còn một phương pháp chính là tìm được ấn ký luân bàn, lợi dụng linh hồn ấn ký trong đó tiến hành dẫn dắt đem tiêu ký linh hồn tiêu trừ.
- Như vậy sao?
Lăng Phong trầm ngâm nói:
- Lần trước chúng ta tới Bối Diệp Tông, tuy rằng trong thời gian ngắn có thể bỏ qua kẻ truy tung, nhưng chung quy không phải kế lâu dài.
Niệm thức trong ý thức hải của Lăng Phong cuồng chuyển, nhưng bất kể thế nào hắn cũng không nghĩ ra mình bị linh hồn ý thức tiêu ký từ lúc nào, càng không thể nhớ nổi ai đã hạ thủ với mình.
- Chủ nhân, ta có thể tạm thời rời khỏi.
Nguyên Thận yếu ớt nói, vừa thấy Lăng Phong kinh ngạc nhìn lại, lập tức biện bạch:
- Không, không phải ta muốn rời khỏi chủ nhân. Chẳng qua ta muốn...
Lăng Phong cười lắc đầu:
- Ngươi có muốn rời khỏi, ta cũng sẽ không thả ngươi đi. Ngươi đi mất ta sẽ mất đi một Linh Cấp đại bang thủ.
Nói đùa một câu trấn an hắn, trong mắt Lăng Phong hiện lên một tia quang mang:
- Có thể, chúng ta có thể bố trí, để những kẻ truy sát ít nhiều ăn chút đắng.
- A?
Thích Thiên Ách nói:
- Lăng huynh đệ, ngươi có tính toán gì vậy?
- Chuyện này cần nhờ Tuyết Niệm hỗ trợ.
Lăng Phong nói vậy khiến Tuyết Niệm ngẩn ra, sau khi nghe kế hoạch của Lăng Phong, trong ánh mắt toát ra một tia hưng phấn:
- Được! Đùa giỡn một chút cũng được, coi như đòi Long tộc chút lợi tức.
Trong một khu rừng rậm rạp, Âm Ly đang truy tung chợt dừng bước, thân hình Giáo Thanh Phong cũng ngừng theo, quát hỏi:
- Sao vậy?
- Không rõ ràng lắm, tựa hồ đã tiêu thất.
Âm Ly nghi hoặc lắc đầu.
Trong mắt Giáo Thanh Phong chợt hiện quang mang, nói:
- Âm trưởng lão, không phải ngươi muốn đuổi ta đi chứ! Nói vậy, ngọc bích Long tộc chính là bảo bối của chúng ta, ngoại nhân sẽ không thể có được.
- Được được.
Không đợi hắn nói xong, Âm Ly đã không kiên nhẫn được nữa quát lên:
- Giáo Thanh Phong, ngươi cũng chớ bức người quá đáng! Bằng không ta liền buông bỏ cơ hội tiến nhập một năm, thì sao chứ? Ngược lại Thanh Long bộ tộc là các ngươi đã rất lâu rồi không có Linh Tôn xuất hiện đi? Ngươi cứ tự mà xem xét một phen có muốn chịu tổn thất này không!
Biểu tình Giáo Thanh Phong bị kiềm hãm, tức giận hừ một tiếng, vẻ kiêu ngạo trên mặt thoáng thu liễm vài phần. Lời nói của Âm Ly tuy rằng tuy khó nghe nhưng lại là sự thực, hiện tại tin tức ngọc bích Long Tộc bị lộ ra, Bức Tông rất rõ ràng cho dù đạt được ngọc bích Long Tộc cũng tuyệt đối không thể giữ được! Nhiều lắm là thu được hứa hẹn của mình.
Nếu bức hắn gấp lên, hắn mà buông tay mặc kệ phá hủy ấn ký luân bàn, đến lúc đó mình chỉ có thể trơ mắt mất đi tin tức của ngọc bích. Với Bức Tông mà nói cho dù thất bại nhiều lắm chỉ là lãng phí một chút tin tức mà thôi, tổn thất căn bản không lớn, chính là với bộ tộc Thanh Long mà nói, lại là lần thứ hai đánh mất cơ hội quật khởi!
Thực lực Long Tộc tuy mạnh, nhưng nội bộ không hề bền chắc, trừ phi đối mặt với kẻ thù bên ngoài mới có thể nhất trí đối ngoại, thời gian còn lại hai bên cũng là không ngừng tranh đoạt.
Hiện tại tộc Thanh Long bởi vì tổn thất ngọc bích Long Tộc nên đã rất lâu rồi không xuất hiện thêm một vị Linh Tôn cường giả nào. Mà không có Linh Tôn tọa trấn không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng xấu hổ. Trong các cuộc tranh đoạt đều bị rơi vào hạ phong.
Vì vậy, dù Âm Ly xé rách vẻ hòa thuận hợp tác giữa hai bên, Giáo Thanh Phong cũng không dám ra lầy gì nữa, đành cố gắng kiềm chế, nội tâm hắn ảo não: Hừ hừ, cứ cho ngươi kiêu ngạo chốc lát đi. Nhất định có một ngày ta sẽ đòi lại sỉ nhục ngày hôm nay.
- A, lại xuất hiện!
Thương Ngưng Nhi bỗng dưng kinh hô một tiếng.
Âm Ly cả kinh, chỉ thấy mặt trên ấn ký la bàn hiện ra một hôi sắc quang điểm, quang điểm không ngừng ong ong rung động, trên mặt hắn lộ ra một tia hỉ sắc:
- Xem cự ly mục tiêu cũng không xa. Mọi người phân ra tìm! Khi phát hiện hành tung của địch nhân, lập tức hô lên làm hiệu!
- Ngưng Nhi, ngươi dẫn mấy người đi bên trái, còn lại theo ta đi bên phải.
Trên mặt Âm Ly lộ ra một tia hung ác:
- Ta muốn tự mình nhìn xem đến tột cùng là thần thánh phương nào có thể đem chúng ta đảo loạn như thế!
- Vâng!
Thương Ngưng Nhi quát to.
Giáo Thanh Phong rất sợ bị Bức Tông chiếm trước tiên cơ, lớn tiếng chỉ huy:
- Giáo Bạch, ngươi lĩnh mười người phân ra tìm. Phàm có chuyện bất thường lập tức giết không cần lưu tình! Còn lại theo ta đi bên phải.
- Nhiều!
Sắc mặt Âm Ly khó coi, sở dĩ hắn muốn đội ngũ phân ra tìm kiếm, kỳ thực chưa chắc không có tâm tư muốn đục nước béo cò, thế nhưng Giáo Thanh Phong lại coi chặt như vậy khiến toàn bộ tính toán trong lòng bắn toàn bộ hỏng cả.
- Bắt đầu hành động!
Từng đạo thân ảnh cực nhanh phá không mà đi.