Điều này giúp Lăng Phong phát hiện một khuyết điểm, cường giả bên cạnh mình vẫn còn quá ít.
Chỉ một Linh Sĩ đã khiến chính mình đau đầu nửa này, nếu như đổi thành hai người, ba người, thậm chí là Linh Tôn thì sao đây? Lăng Phong không hề quên rằng, bản thân thu lưu Tào Kế Suất chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, hắn hiện tại mang tới chỗ tốt, nhưng cũng đồng thời mang tới vô tận trả thù từ Huyền Nguyên Tông.
Tự nhiên, Lăng Phong sẽ không làm rồi hối hận, dù sao hắn biết rõ con bài chưa lật lớn nhất của chính mình là tri thức luyện chương, nếu như muốn nhờ vào kỹ năng này đứng vững gót chân tại Vô Tận Hoang Nguyên mà nói, vậy chuyện đắc tội Huyền Nguyên Tông cơ hồ tất nhiên, trốn cũng không có khả năng thoát được.
Duy nhất phiền phức chính là, rất sợ tranh chấp chính diện sẽ tới rất nhanh, chỉ cần đối phương xuất động một Linh Tôn, hậu quả không thể lường trước được.
Vẫn là bản thân quá yếu, Lăng Phong rơi vào trầm tư, viên hạch tinh trong tay không ngừng xoay tròn, một viên lấy được từ Bối Diệp, còn một viên khác chính là Mạc Tà Quân.
Bối Diệp tạm thời không đề cập tới, thoạt nhìn phi thường tương tự so với hạch tinh Thánh Vực bình thường, chẳng qua quang mang càng thêm chói sáng hơn một chút. Thế nhưng hạch tinh của Mạc Tà Quân lại có chút quái dị, bên trong dĩ nhiên uốn lượn hai dòng tinh hệ, một dòng cùng loại với con mắt, một dòng còn lại là hình dạng sa tráo.
Có chút suy nghĩ, Lăng Phong cũng hiểu rõ đây có thể chính là hai đại tinh kỹ thu nhỏ. Nghĩ cảnh Mạc Tà Quân thi triển Tinh kỹ, Lăng Phong cũng có chút quen mắt. Hắn hơi trầm ngâm một chút, nếu như có thể có luyện phương thích hợp, bản thân liền luyện chế hai chiếc Tinh chương Tinh kỹ, đến lúc đó Thích Thiên Ách đại ca có thể tu luyện thành tán linh, phía bản thân chẳng khác nào có một cường giả Linh Tôn tọa trấn, không sợ người khác tùy ý sờ nắn.
Nếu như có thể nhất cử luyện chế Tinh chương tinh kỹ Linh Sĩ, như vậy cao thủ lại càng tăng thêm!
Lăng Phong từ từ theo đuổi ý nghĩ của mình, xem ra bước tiếp theo chủ yếu là phương diện tăng cường thực lực. Đáng tiếc không thể chủ động liên hệ với Sang Sư, nếu không hẳn là nhận được càng nhiều chỉ điểm từ chỗ hắn. Nghĩ tới đây, Lăng Phong lại có chút tiếc nuối.
Dọc theo đường đi, lúc nghỉ lúc lên đường, rốt cuộc Lăng Phong cũng đã tới trú địa của Tà Quân Tông. Trông thấy tràng cảnh trước mắt, niệm thức nơi mi tâm hắn khẽ nhúc nhích, quang mang lóe lên, Đằng Thú, Tào Kế Suất, Hằng Trùng, thân ảnh từng người lóe lên rồi hiện ra, đoàn người chỉnh tề xếp phía sau Lăng Phong, khí thế ngưng trọng như núi.
Tà Quân Tông có ba ngọn núi vờn quanh, phân biệt là Tà Quân Phong, Thủy Hành Phong, Hỏa Hành Phong, "tam phong" này tự nhiên là lấy tên của ba đại cường giả Linh Cấp. Tam phong vờn quanh, chính giữa là sơn cốc một mặt rất rộng, trong cốc các loại kỳ hoa dị thảo làm đẹp không gian.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần có chút xấp xỉ so với thương hội Áo La, bất quá nơi này dư thừa nguyên lực, nếu dùng niệm thức quan sát, cách xa hơn mười trượng liền có thể thấy trên bầu trời có quang mang nguyên lực bốn màu đen, vàng, trắng, xanh quán thẳng xuống, giống như dòng thác chảy xiết.
Nhìn thấy một màn này, Lăng Phong âm thầm líu lưỡi. Có thể hình thành dị tượng như vậy thì cần phải có nguyên lực nồng đậm cỡ nào? Mà nếu may mắn tu luyện ở đây hiệu quả sao có thể không tốt?
Bối Diệp
Lăng Phong cũng nhìn ra, bảo địa như vậy tuyệt đối là do thiên địa tự nhiên hình thành linh cư, không phải là nhân lực hậu thiên có thể chế tạo thành. Trong lòng âm thầm suy tính, xem ra không không phải Áo La đế quốc cự tuyệt Vô Tận Hoang Nguyên ngoài cửa, trên thực tế, rất có khả năng chính là Vô Tận Hoang Nguyên cự tuyệt Áo La.
Rất khó tưởng tượng, Vô Tận Hoang Nguyên được hưởng điều kiện tự nhiên tuyệt vời như vậy còn ham muốn gì nơi "nghèo rớt" như Áo La đế quốc đây?
Trong lòng chuyển động đủ loại ý niệm, Lăng Phong từ từ tiếp cận nơi hạch tâm Tà Quân Tông, hắn đang do dự nên tuyên bố quyền làm chủ của bản thân đối với nơi này như thế nào, chợt…
- Người nào? Dám can đảm xông vào Tà Quân Tông ta?
Phía trước truyền tới tiếng gầm lên, ngay sau đó vút vút xuất hiện hơn mười thân ảnh, huyền binh trong tay chỉ thẳng đám người Lăng Phong.
Lăng Phong ngạc nhiên, thực sự là lão thiên gia chiếu cố bản thân, trong lúc bản thân buồn ngủ lại có tri kỷ đưa tới gối đầu, hắn nhìn về gã đầu lĩnh mặt thẹo:
- Các ngươi là người Tà Quân Tông? Tới đúng lúc lắm, nơi này từ hôm nay ta tiếp nhận, ngươi nhanh chóng gọi người phụ trách ra đây!
Ngữ khí của hắn trực tiếp mà bình thản, phảng phất như đang trình bày một sự thực vô cùng đơn giản. Gã đầu lĩnh mặt thẹo nghe vậy có chút ngẩn ra, chợt ha ha cười lớn:
- Thằng điên ở đâu tới chọc cười gia gia, thực sự là thứ không biết sống chết! Các huynh đệ, lên, làm thịt bọn chúng, nhìn xem da mềm thịt non của bọn chúng như thế nào, có thể khiến chúng ta vui vẻ hơn!
Trong mắt Lăng Phong bỗng nhiên hiện lên một luồng hàn quang, sát khí vô hình bao phủ quanh thân, phong duệ như đao.
Đằng Thú nặng nề hừ một tiếng, từ nhỏ lớn lên trong đàn ma thú đã hình thành cho hắn thói quen quan sát cực kỳ nhạy cảm, từ sắc mặt của tên đầu lĩnh mặt thẹo có thể ngửi thấy mùi dâm loạn nồng đậm. Lần trước Lăng Phong hai lần cứu tính mạng của hắn, trong lòng hắn đã sớm sùng kính Lăng Phong như thần minh, sao có thể để người khác vũ nhục? Lập tức hắn nội giận gầm lên một tiếng, nguyên khí địa hệ kịch liệt chuyển vào lòng bàn tay, hung hăng tát mạnh về phía tên đầu lĩnh mặt thẹo.
Tên đầu lĩnh mặt theo chưa kịp phản ứng mảy may, chỉ cảm thấy bàn tay to màu vàng càng lúc càng tiếp cận, sợ hãi kịch liệt khiến toàn bộ thể xác lẫn tinh thần của hắn đều đông cứng lại, hắn bỗng dưng điên cuồng hét lớn một tiếng:
- Địch tập! Địch tập!
Bùng…
Máu tươi bắn tóe, vật màu trắng đổ đầy đất.
Đằng Thú thẳng thắn lưu loát xuất thủ một chiêu triệt để làm đám còn lại thức tỉnh, bọn họ cơ hồ muốn kinh ngạc ngây người, lúc này phát ra thanh âm như phá phổi:
- Có địch nhân! Nhanh, người đâu mau tới!
- Đằng thú, trở về!
Lăng Phong nhàn nhạt hô, hắn theo sau những tiểu nhân vật điên cuồng gào thét, vừa lúc mượn cơ hội hấp dẫn tất cả đệ tử Tà Quân Tông, đỡ phải tốn tâm tư lần lượt tìm kiếm. Hắn cũng không phải luôn tuân thủ nghiêm ngặt cái quan niệm cũ rích gọi là hiệp nghĩ chi sĩ. Lúc đầu Bối Diệp không quá mức xâm phạm chính mình, vì vậy Lăng Phong đối với việc đoạt cơ nghiệp của hắn có vài phần chướng ngại tâm lý, vẫn chưa tiếp nhận đề nghị của nhóm người Thích Thiên Ách.
Cho đến vừa rồi, hành động liên tiếp của Bối Diệp đã triệt để cởi bỏ chướng ngại cho Lăng Phong, hắn lập tức thi triển thủ đoạn sấm sét.
Mà Mạc Tà Quân cũng đã cung cấp đầy đủ lý do cho Lăng Phong động thủ, trong mắt của hắn thì Tà Quân Tông mất đi cường giả Linh Sĩ bảo hộ chính là miếng thịt thơm nức mũi, không chiếm lấy quả thực xin lỗi lương tâm thiên địa!
Rất nhanh, từng thanh âm giống như tên rời dây cung truyền tới, liên tiếp xuất hiện các thân ảnh hoặc xẹt qua không khí, hoặc là tự một gốc cây nào đó ngay phụ cận, hoặc là từ dưới mặt đất hiện lên, đông đảo bao phủ đoàn người Lăng Phong bên trong.
May mà lúc đến đây đã có chuẩn bị tâm lý, lúc Lăng Phong vây khốn bản thân có tới mười tên cường giả Ngụy Linh Cấp, gần trăm trên Thánh vực, quả thực không nhịn được cả kinh, hắn âm thầm lắc đầu cười khổ. Vô Tận Hoang Nguyên này quả nhiên là "Thánh vực nhiều như cẩu, Linh cấp thành địa cẩu a"!
Bất quá ngẫm lại cũng bình thường, dù sao có mấy loại tinh chương như Bồi Nguyên Chương, Ý Nguyên Chương, lại có thiên địa linh cư bồi dưỡng, chỉ cần người hơi có chút thiên tư, bằng vào tâm tính cứng cỏi là đạt được tư cách Thánh vực. Chỉ là người đông thế mạnh như thế này vẫn khiến Lăng Phong không nhịn được giật mình. Hắn nghĩ tới chuyên Thanh Thần đi khắp thiên hạ, không biết nội tình Vũ Thần Phong triệt để bạo phát có thể đạt tới mức Vô Tận Hoang Nguyên hay không?
Trông thấy chúng cường giả nhìn chằm chằm trước mặt, khóe miệng Lăng Phong nhịn không được nở nụ cười. Hắn biết rõ, đừng xem nơi này có rất nhiều cường giả từ Thánh vực trở lên, nhưng nếu thực sự thả tay thả chân tới xuất thủ đánh giết mà nói, bọn họ tuyệt đối không thể ngăn cản được chính mình. xem tại
Lúc thực lực đạt tới một trình độ nhất định, khác biệt mỗi một cấp độ chính là chênh lệnh thiên địa. Một Linh giả triển khai Linh vực, đủ để thoải mái tàn sát trên trăm Thánh vực! Đây là sự chênh lệch trần trụi. Lại càng không cần nói tới Linh sĩ. Vì vậy cái gọi là cường giả tầng dưới chót, giá trị lớn nhất của bọn họ chính là cung cấp một loại khả năng tấn cấp, tiến vào cấp bậc càng cao hơn.
Thế nhưng nếu muốn trở thành cường giả Linh cấp, cần phải tiêu hao Tinh chương các loại, không phải môn phái tầm thường có thể gánh vác được.
Bỗng dưng, trong lòng Lăng Phong khẽ động, nhãn thần như điện bắt về phía giữa không trung! Nơi đây đang có một đoan thủy quang mông lung mờ ảo không ngừng lưu chuyển, không phải có sự nhận biết linh hồn nhạy cảm tới cực đoan, Lăng Phong cũng hầu như không phát hiện ra được.
- Các vị rốt cuộc là có ý đồ gì? Nếu như nghĩ muốn tống tiền Tà Quân Tông chúng ta, sợ rằng các vị đã đánh chủ ý sai lầm rồi!
Giống như biết Lăng Phong đã phát hiện, thủy quang giữa không trung đột nhiên vặn vẹo, ngay sau đó xuất hiện một thiếu niên vóc dáng cao to, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt xanh thẳm tựa như biển rộng.
Chỉ một Linh Sĩ đã khiến chính mình đau đầu nửa này, nếu như đổi thành hai người, ba người, thậm chí là Linh Tôn thì sao đây? Lăng Phong không hề quên rằng, bản thân thu lưu Tào Kế Suất chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, hắn hiện tại mang tới chỗ tốt, nhưng cũng đồng thời mang tới vô tận trả thù từ Huyền Nguyên Tông.
Tự nhiên, Lăng Phong sẽ không làm rồi hối hận, dù sao hắn biết rõ con bài chưa lật lớn nhất của chính mình là tri thức luyện chương, nếu như muốn nhờ vào kỹ năng này đứng vững gót chân tại Vô Tận Hoang Nguyên mà nói, vậy chuyện đắc tội Huyền Nguyên Tông cơ hồ tất nhiên, trốn cũng không có khả năng thoát được.
Duy nhất phiền phức chính là, rất sợ tranh chấp chính diện sẽ tới rất nhanh, chỉ cần đối phương xuất động một Linh Tôn, hậu quả không thể lường trước được.
Vẫn là bản thân quá yếu, Lăng Phong rơi vào trầm tư, viên hạch tinh trong tay không ngừng xoay tròn, một viên lấy được từ Bối Diệp, còn một viên khác chính là Mạc Tà Quân.
Bối Diệp tạm thời không đề cập tới, thoạt nhìn phi thường tương tự so với hạch tinh Thánh Vực bình thường, chẳng qua quang mang càng thêm chói sáng hơn một chút. Thế nhưng hạch tinh của Mạc Tà Quân lại có chút quái dị, bên trong dĩ nhiên uốn lượn hai dòng tinh hệ, một dòng cùng loại với con mắt, một dòng còn lại là hình dạng sa tráo.
Có chút suy nghĩ, Lăng Phong cũng hiểu rõ đây có thể chính là hai đại tinh kỹ thu nhỏ. Nghĩ cảnh Mạc Tà Quân thi triển Tinh kỹ, Lăng Phong cũng có chút quen mắt. Hắn hơi trầm ngâm một chút, nếu như có thể có luyện phương thích hợp, bản thân liền luyện chế hai chiếc Tinh chương Tinh kỹ, đến lúc đó Thích Thiên Ách đại ca có thể tu luyện thành tán linh, phía bản thân chẳng khác nào có một cường giả Linh Tôn tọa trấn, không sợ người khác tùy ý sờ nắn.
Nếu như có thể nhất cử luyện chế Tinh chương tinh kỹ Linh Sĩ, như vậy cao thủ lại càng tăng thêm!
Lăng Phong từ từ theo đuổi ý nghĩ của mình, xem ra bước tiếp theo chủ yếu là phương diện tăng cường thực lực. Đáng tiếc không thể chủ động liên hệ với Sang Sư, nếu không hẳn là nhận được càng nhiều chỉ điểm từ chỗ hắn. Nghĩ tới đây, Lăng Phong lại có chút tiếc nuối.
Dọc theo đường đi, lúc nghỉ lúc lên đường, rốt cuộc Lăng Phong cũng đã tới trú địa của Tà Quân Tông. Trông thấy tràng cảnh trước mắt, niệm thức nơi mi tâm hắn khẽ nhúc nhích, quang mang lóe lên, Đằng Thú, Tào Kế Suất, Hằng Trùng, thân ảnh từng người lóe lên rồi hiện ra, đoàn người chỉnh tề xếp phía sau Lăng Phong, khí thế ngưng trọng như núi.
Tà Quân Tông có ba ngọn núi vờn quanh, phân biệt là Tà Quân Phong, Thủy Hành Phong, Hỏa Hành Phong, "tam phong" này tự nhiên là lấy tên của ba đại cường giả Linh Cấp. Tam phong vờn quanh, chính giữa là sơn cốc một mặt rất rộng, trong cốc các loại kỳ hoa dị thảo làm đẹp không gian.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần có chút xấp xỉ so với thương hội Áo La, bất quá nơi này dư thừa nguyên lực, nếu dùng niệm thức quan sát, cách xa hơn mười trượng liền có thể thấy trên bầu trời có quang mang nguyên lực bốn màu đen, vàng, trắng, xanh quán thẳng xuống, giống như dòng thác chảy xiết.
Nhìn thấy một màn này, Lăng Phong âm thầm líu lưỡi. Có thể hình thành dị tượng như vậy thì cần phải có nguyên lực nồng đậm cỡ nào? Mà nếu may mắn tu luyện ở đây hiệu quả sao có thể không tốt?
Bối Diệp
Lăng Phong cũng nhìn ra, bảo địa như vậy tuyệt đối là do thiên địa tự nhiên hình thành linh cư, không phải là nhân lực hậu thiên có thể chế tạo thành. Trong lòng âm thầm suy tính, xem ra không không phải Áo La đế quốc cự tuyệt Vô Tận Hoang Nguyên ngoài cửa, trên thực tế, rất có khả năng chính là Vô Tận Hoang Nguyên cự tuyệt Áo La.
Rất khó tưởng tượng, Vô Tận Hoang Nguyên được hưởng điều kiện tự nhiên tuyệt vời như vậy còn ham muốn gì nơi "nghèo rớt" như Áo La đế quốc đây?
Trong lòng chuyển động đủ loại ý niệm, Lăng Phong từ từ tiếp cận nơi hạch tâm Tà Quân Tông, hắn đang do dự nên tuyên bố quyền làm chủ của bản thân đối với nơi này như thế nào, chợt…
- Người nào? Dám can đảm xông vào Tà Quân Tông ta?
Phía trước truyền tới tiếng gầm lên, ngay sau đó vút vút xuất hiện hơn mười thân ảnh, huyền binh trong tay chỉ thẳng đám người Lăng Phong.
Lăng Phong ngạc nhiên, thực sự là lão thiên gia chiếu cố bản thân, trong lúc bản thân buồn ngủ lại có tri kỷ đưa tới gối đầu, hắn nhìn về gã đầu lĩnh mặt thẹo:
- Các ngươi là người Tà Quân Tông? Tới đúng lúc lắm, nơi này từ hôm nay ta tiếp nhận, ngươi nhanh chóng gọi người phụ trách ra đây!
Ngữ khí của hắn trực tiếp mà bình thản, phảng phất như đang trình bày một sự thực vô cùng đơn giản. Gã đầu lĩnh mặt thẹo nghe vậy có chút ngẩn ra, chợt ha ha cười lớn:
- Thằng điên ở đâu tới chọc cười gia gia, thực sự là thứ không biết sống chết! Các huynh đệ, lên, làm thịt bọn chúng, nhìn xem da mềm thịt non của bọn chúng như thế nào, có thể khiến chúng ta vui vẻ hơn!
Trong mắt Lăng Phong bỗng nhiên hiện lên một luồng hàn quang, sát khí vô hình bao phủ quanh thân, phong duệ như đao.
Đằng Thú nặng nề hừ một tiếng, từ nhỏ lớn lên trong đàn ma thú đã hình thành cho hắn thói quen quan sát cực kỳ nhạy cảm, từ sắc mặt của tên đầu lĩnh mặt thẹo có thể ngửi thấy mùi dâm loạn nồng đậm. Lần trước Lăng Phong hai lần cứu tính mạng của hắn, trong lòng hắn đã sớm sùng kính Lăng Phong như thần minh, sao có thể để người khác vũ nhục? Lập tức hắn nội giận gầm lên một tiếng, nguyên khí địa hệ kịch liệt chuyển vào lòng bàn tay, hung hăng tát mạnh về phía tên đầu lĩnh mặt thẹo.
Tên đầu lĩnh mặt theo chưa kịp phản ứng mảy may, chỉ cảm thấy bàn tay to màu vàng càng lúc càng tiếp cận, sợ hãi kịch liệt khiến toàn bộ thể xác lẫn tinh thần của hắn đều đông cứng lại, hắn bỗng dưng điên cuồng hét lớn một tiếng:
- Địch tập! Địch tập!
Bùng…
Máu tươi bắn tóe, vật màu trắng đổ đầy đất.
Đằng Thú thẳng thắn lưu loát xuất thủ một chiêu triệt để làm đám còn lại thức tỉnh, bọn họ cơ hồ muốn kinh ngạc ngây người, lúc này phát ra thanh âm như phá phổi:
- Có địch nhân! Nhanh, người đâu mau tới!
- Đằng thú, trở về!
Lăng Phong nhàn nhạt hô, hắn theo sau những tiểu nhân vật điên cuồng gào thét, vừa lúc mượn cơ hội hấp dẫn tất cả đệ tử Tà Quân Tông, đỡ phải tốn tâm tư lần lượt tìm kiếm. Hắn cũng không phải luôn tuân thủ nghiêm ngặt cái quan niệm cũ rích gọi là hiệp nghĩ chi sĩ. Lúc đầu Bối Diệp không quá mức xâm phạm chính mình, vì vậy Lăng Phong đối với việc đoạt cơ nghiệp của hắn có vài phần chướng ngại tâm lý, vẫn chưa tiếp nhận đề nghị của nhóm người Thích Thiên Ách.
Cho đến vừa rồi, hành động liên tiếp của Bối Diệp đã triệt để cởi bỏ chướng ngại cho Lăng Phong, hắn lập tức thi triển thủ đoạn sấm sét.
Mà Mạc Tà Quân cũng đã cung cấp đầy đủ lý do cho Lăng Phong động thủ, trong mắt của hắn thì Tà Quân Tông mất đi cường giả Linh Sĩ bảo hộ chính là miếng thịt thơm nức mũi, không chiếm lấy quả thực xin lỗi lương tâm thiên địa!
Rất nhanh, từng thanh âm giống như tên rời dây cung truyền tới, liên tiếp xuất hiện các thân ảnh hoặc xẹt qua không khí, hoặc là tự một gốc cây nào đó ngay phụ cận, hoặc là từ dưới mặt đất hiện lên, đông đảo bao phủ đoàn người Lăng Phong bên trong.
May mà lúc đến đây đã có chuẩn bị tâm lý, lúc Lăng Phong vây khốn bản thân có tới mười tên cường giả Ngụy Linh Cấp, gần trăm trên Thánh vực, quả thực không nhịn được cả kinh, hắn âm thầm lắc đầu cười khổ. Vô Tận Hoang Nguyên này quả nhiên là "Thánh vực nhiều như cẩu, Linh cấp thành địa cẩu a"!
Bất quá ngẫm lại cũng bình thường, dù sao có mấy loại tinh chương như Bồi Nguyên Chương, Ý Nguyên Chương, lại có thiên địa linh cư bồi dưỡng, chỉ cần người hơi có chút thiên tư, bằng vào tâm tính cứng cỏi là đạt được tư cách Thánh vực. Chỉ là người đông thế mạnh như thế này vẫn khiến Lăng Phong không nhịn được giật mình. Hắn nghĩ tới chuyên Thanh Thần đi khắp thiên hạ, không biết nội tình Vũ Thần Phong triệt để bạo phát có thể đạt tới mức Vô Tận Hoang Nguyên hay không?
Trông thấy chúng cường giả nhìn chằm chằm trước mặt, khóe miệng Lăng Phong nhịn không được nở nụ cười. Hắn biết rõ, đừng xem nơi này có rất nhiều cường giả từ Thánh vực trở lên, nhưng nếu thực sự thả tay thả chân tới xuất thủ đánh giết mà nói, bọn họ tuyệt đối không thể ngăn cản được chính mình. xem tại
Lúc thực lực đạt tới một trình độ nhất định, khác biệt mỗi một cấp độ chính là chênh lệnh thiên địa. Một Linh giả triển khai Linh vực, đủ để thoải mái tàn sát trên trăm Thánh vực! Đây là sự chênh lệch trần trụi. Lại càng không cần nói tới Linh sĩ. Vì vậy cái gọi là cường giả tầng dưới chót, giá trị lớn nhất của bọn họ chính là cung cấp một loại khả năng tấn cấp, tiến vào cấp bậc càng cao hơn.
Thế nhưng nếu muốn trở thành cường giả Linh cấp, cần phải tiêu hao Tinh chương các loại, không phải môn phái tầm thường có thể gánh vác được.
Bỗng dưng, trong lòng Lăng Phong khẽ động, nhãn thần như điện bắt về phía giữa không trung! Nơi đây đang có một đoan thủy quang mông lung mờ ảo không ngừng lưu chuyển, không phải có sự nhận biết linh hồn nhạy cảm tới cực đoan, Lăng Phong cũng hầu như không phát hiện ra được.
- Các vị rốt cuộc là có ý đồ gì? Nếu như nghĩ muốn tống tiền Tà Quân Tông chúng ta, sợ rằng các vị đã đánh chủ ý sai lầm rồi!
Giống như biết Lăng Phong đã phát hiện, thủy quang giữa không trung đột nhiên vặn vẹo, ngay sau đó xuất hiện một thiếu niên vóc dáng cao to, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt xanh thẳm tựa như biển rộng.