Sau khi rời khỏi Bối Diệp Tông, bởi vì tính tình đùa giỡn của Huyền Thái, hai người tốn nửa tháng mời trở lại tông môn. Ngay trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi này, người thanh niên kia đã hoàn toàn tiêu diệt một tông phái nhị lưu, đồng thời nhất cử dung hợp hai tông phái! Đây là hạng quyết đoán và dũng lực như thế nào?
Nhỡ lại trước đó, tại Bối Diệp Phong, bản thân còn muốn cùng với huynh đệ Mộ thị đồng thời xuất thủ, Bùi Khôn không tự chủ toát mồ hôi lạnh toàn thân. Nếu như quá mức bức hắn, chỉ sợ hắn liều mạng phản kháng, khả năng bản thân có thể bảo toàn tính mạnh trở về chắc hẳn cực nhỏ!
Tất cả suy nghĩ xẹt qua giống như điện quang, Bùi Khôn vội vàng kể rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối quá trình nhóm người bản thân giao tiếp với Mộc Phong, cuối cùng bổ xung nói:
- Đại khái là như thế, bất quá tiểu nhân cũng rất rõ ràng, Ngọc Lan Tông xác thực có chuyện! Lúc đó, khi đến Bối Diệp Phong, biểu hiện của huynh đệ Mộ thị phi thường kỳ quái, dường như có quen biết từ lâu đối với Mộc Phong này, lại liên tưởng tới cử động vừa rồi của Ngọc Lan Tông, tiểu nhân thực sự lo lắng bọn họ có cấu kết gì đó bên trong!
- Chưa hẳn đã là cấu kết!
Hỏa Lão hữu khí vô lực nói:
- Lên tới cấp độ thất đại môn phái, mỗi một cử động nhỏ đều có thâm ý, nếu Ngọc Lan Tông không có lợi ích to lớn nào đó chắc hẳn không làm vậy, bọn họ xưa nay không vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với Huyền Nguyên Tông, dù sao cũng chỉ là một điểm nguyên liệu mà thôi, còn chưa tới mức để bọn họ chống đối chúng ta, phỏng chừng chỉ là người quen biết cũ mà thôi!
- Hỏa Lão dạy phải.
Bùi Khôn vội vã biểu thị tán thành, hắn biết được chênh lệnh giữa mình và Hỏa Lão, hắn nói chuyện bản thân căn bản không có phần phản bác.
- Hắc, không phải là một chút điểm nguyên liệu a!
Huyền Nguyên lãnh đạm nói:
- Nguyên liệu cực phẩm! Đây là nguyên liệu cực phẩm trong thất tông phái! Huyền Nguyên Tông chúng ta tốn hao trăm năm mới có thể tích lũy được số nguyên liệu này, mà lại đơn giản…
Nghĩ tới Tào Kế Suất trộm đi nguyên liệu, hắn liền thịt đau tới giật giật cơ mặt.
- Không biết Mộc Phong rốt cuộc là trong lúc vô tình cứu đi Tào Kế Suất hay là có ý định gì đó, nếu như có ý định gì đó thì vũng nước này có chút sâu!
Hỏa Lão trầm ngâm, một lát sau nở nụ cười:
- Thật là người trẻ tuổi có ý tứ, xem ra ta không tự mình đi một chuyến là không được! Text được lấy tại
- Hỏa lão, ý ngài là?
Huyền Nguyên lộ vẻ vui mừng.
Hỏa Lão cười ha hả:
- Đã lâu không động chân động tay, bộ xương lão đầu ta sắp rỉ rồi, hiện tại ra ngoài hoạt động một chút, hy vọng có thể tìm về tổn thất cho tông chủ!
- Đa tạ Hỏa Lão!
- Tông chủ hà tất khách khí, không có tông chủ hỗ trợ luyện chế Tinh Chương, nếu như lão phu muốn trở thành Linh Tôn còn không biết đến ngày tháng năm nào. Hiện tại tông môn có việc, tự nhiên cần phải lấy ra chút lực mới được.
Hỏa Lão tiếp tục cười nói:
- Cũng không biết tấm thân già nua này có thể đảm đương trách nhiệm hay không!
Ha ha cười, Huyền Nguyên đáp lại:
- Có Hỏa Lão xuất mã, ta tin tưởng nhất định có thể bắt phản tặc trở về dễ như trở bản tay! Cho dù cường thịnh hơn nữa, chẳng lẽ chạy thoát được Linh Tôn suốt đời hay sao?
Hắn hoàn toàn có niềm tin bên phía Lăng Phong không có Linh Tôn, bởi vì một cường giả Linh Tôn có ý nghĩa chỗ dựa vững chắc của môn phái, nếu như có cường giả như vậy, căn bản không cần phải sợ đầu sợ đuôi.
Cho dù thân là Thuật luyện sư Linh Tôn cấp, thé nhưng nếu để Huyền Nguyên đi luyện chế Tinh kỹ Linh Tôn cũng không phải là chuyện dễ dàng, nguyên nhân trong đó chính là vì hạch tinh cấp độ Linh Tôn quá mức khó được! Người có thể bước vào cảnh giới Linh Tôn hầu như có sinh mệnh lực vô cùng vô hạn, sao có thể ngã xuống đơn giản?
Long Tộc phong ấn được Thích Thiên Ách, sau đó tốn hao nhiều tinh lực như vậy cũng không khiến hắn ngã xuống, độ khó có thể nghĩ.
Trông thấy Hỏa Lão đi ra khỏi đại điện, trong con ngươi Huyền Nguyên hiện lên vẻ tính toán:
- Nguyên liệu lần này cho dù tìm về được cũng sẽ bị thất thoát không ít, xem ra phải từ trên người tông phái bỏ thêm cống sức!
Hơi suy nghĩ, Huyền Nguyên chủ ý vài ngày tiếp theo triệu tập tông môn giao dịch đại hội!
Sóng nhẹ vờn quanh, trên mặt nước lóe lên con sóng bạc tinh khôi, khi thì có chim bói cá xẹt qua, làm sóng gợn thêm lăn tăng. Chính giữa làn nước xanh có một hòn đảo nhỏ, trên hòn đảo có không ít kỳ hoa dị thảo, theo làn gió nhẹ thổi qua, từng đợi hương thơm xông vào mũi, thấm đẫm ruột gan.
Lúc này, chính giữa hòn đảo nhỏ có một thiếu nữ, tay cầm ấm trà, chậm rãi rót trà thơm nức mũi vào trong chiếc chén nhỏ xinh.
Bích thủy lam thiên, gió mát phơ phất, mỹ nhân bóng trắng, tất cả phảng phất như cảnh trong mơ. Ngồi trước mặt nữ tử chính là một nam tử trung niên trang phục cực kỳ đơn giản, thanh xam giày vải, mái tóc đen huyền tùy ý dùng dây cỏ buộc đằng sau, dáng người có vẻ tiêu sái phi phàm.
Hắn si ngốc nhìn theo từng cử động nhỏ nhất của mỹ nhân, biểu tình tuy rằng si mê nhưng không hề hèn mọn, tràn ngập ý cảnh tự tại.
Đợi đến khi rót đầy chén trà, hắn mới thở dài một hơi nói:
- Xem Vân La nàng ngâm nước trà quả thực là hưởng thụ lớn lao, kẻ khác ngay cả hô hấp cũng luyến tiếc!
- Ngươi cũng không phải là lần đầu tiên thấy tha ngâm trà, nào có nhiều cảm thán tới như vậy!
Nữ tử hé miệng cười, trong nụ cười toát nên vẻ dịu dàng nói không nên lời.
- Chính là mỗi lần ta gặp đều như lần đầu tiên!
Tay nữ tử run lên, giờ vờ chưa phát giác, tiếp tục rót trà sang chén khác, nam tử đối diện thấy vậy thở dài một hơi thật sâu, đột nhiên hỏi:
- Có phải có tin tức của hắn hay không?
- Ngươi làm sao biết?
Nữ tử đột nhiên cả kinh, ấm trà trong tay hơi lắc lư.
- Trước đó vài ngày thấy đồ đệ bảo bối Chiêm Như Âm của nàng bồi báo tin tức, trong ngôn ngữ có chút không thực, sau đó ta xem nàng với Như Âm nói chuyện hồi lâu, khi trở về biểu tình có chút hoảng hốt.
Nam tử cười khổ, trong nụ cười rất có ý cảnh thương tình.
- Ta với nàng quen biết nhiều năm như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của nàng!
Trầm mặc một lát, nữ tử cúi đầu thật sâu:
- Xin lỗi!
- Không!
Nam tử nhoẻn miệng cười, vẻ cụt hứng trong nụ cười tiêu tan sạch sẽ:
- Ta đã sớm nói với nàng, bất luận nàng lựa chọn như thế nào cũng không cần phải nói lời xin lỗi với ta! Chẳng qua, nàng chung quy nên cho ta một cơ hội tỉ thí công bình, ta muốn xem mình rốt cuộc có chỗ nào không bằng người đó!
- Bàng huynh!
Khoát tay ngăn cản Yên Vân La tiếp tục nói, nam tử cười:
- Bàng Phiên Vân ta ngang dọc suốt đời, không ngoài trận đánh trên Vũ Thần Phong bại thê thảm! Thế nhưng…
Thật sâu dừng lại trên người Yên Vân La.
- Trước mặt nàng, ta cũng thất bại thảm hại!
Đôi lông my của Yên Vân La rũ xuống, môi hơi hơi rung động:
- Bàng huynh, đừng ép ta!
Trông thấy trong con mắt của nàng có biểu tình tranh đấu, Bàng Phiên Vân yêu thương nói:
- Ta sao có thể bức nàng!
Không có lời nói thương hải tang điền, nhưng lại ẩn chứa thâm tình sâu sắc. Một lời nói ra, khiến cả hai người rơi vào trầm tư thật lâu.
Cuối cùng Yên Vân La nhẹ nhàng cắn môi nói:
- Không phải hắn trở về, chẳng qua huynh đệ Mộ thị nhìn thấy một người trẻ tuổi sử dụng công pháp ngày xưa của hắn.
Yên Vân La cũng không giấu diếm, đơn giản nói ra tin tức Chiêm Như Âm trở về báo tin cho nàng, thậm chí cả một ít tin tức thu được mấy ngày trước đây cũng nói ra hết.
- A, nói như vậy người trẻ tuổi kia sợ rằng không thoát được quan hệ với hắn!
Bàng Phiên Vân nhìn thẳng Yên Vân La.
- Nàng đang lo lắng!
- Uhm!
Yên Vân La biết mình không thể gạt được Bàng Phiên Vân, trên thực tế mấy ngày nay nàng một mực quấn quýt, cho dù thực sự có được tin tức của hắn thì như thế nào? Năm đó hắn không chút do dự rời bỏ bản thân, liệu phải chăng trong lòng căn bản không hề có nàng? Vậy bản thân phải chờ đợi đau khổ nhiều năm qua có ý nghĩa gì?
- Ha ha ha ha, vậy ta giúp nàng đi hỏi rõ ràng!
Lời vừa nói xong, thân ảnh Bàng Phiên Vân đã xuất hiện giữa không trung, chỉ hơi lóe lên liền biến mất nơi chân trời.
- Đến lúc đó ta trở về, cần chính Vân La nàng có quyết định.
Yên Vân La biết rõ tính tình của Bàng Phiên Vân, thấy hắn làm như vậy không hề có chút kỳ quái nào, chỉ là nụ cười khổ tràn bên khóe môi, thật lâu không dứt.
Nhỡ lại trước đó, tại Bối Diệp Phong, bản thân còn muốn cùng với huynh đệ Mộ thị đồng thời xuất thủ, Bùi Khôn không tự chủ toát mồ hôi lạnh toàn thân. Nếu như quá mức bức hắn, chỉ sợ hắn liều mạng phản kháng, khả năng bản thân có thể bảo toàn tính mạnh trở về chắc hẳn cực nhỏ!
Tất cả suy nghĩ xẹt qua giống như điện quang, Bùi Khôn vội vàng kể rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối quá trình nhóm người bản thân giao tiếp với Mộc Phong, cuối cùng bổ xung nói:
- Đại khái là như thế, bất quá tiểu nhân cũng rất rõ ràng, Ngọc Lan Tông xác thực có chuyện! Lúc đó, khi đến Bối Diệp Phong, biểu hiện của huynh đệ Mộ thị phi thường kỳ quái, dường như có quen biết từ lâu đối với Mộc Phong này, lại liên tưởng tới cử động vừa rồi của Ngọc Lan Tông, tiểu nhân thực sự lo lắng bọn họ có cấu kết gì đó bên trong!
- Chưa hẳn đã là cấu kết!
Hỏa Lão hữu khí vô lực nói:
- Lên tới cấp độ thất đại môn phái, mỗi một cử động nhỏ đều có thâm ý, nếu Ngọc Lan Tông không có lợi ích to lớn nào đó chắc hẳn không làm vậy, bọn họ xưa nay không vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với Huyền Nguyên Tông, dù sao cũng chỉ là một điểm nguyên liệu mà thôi, còn chưa tới mức để bọn họ chống đối chúng ta, phỏng chừng chỉ là người quen biết cũ mà thôi!
- Hỏa Lão dạy phải.
Bùi Khôn vội vã biểu thị tán thành, hắn biết được chênh lệnh giữa mình và Hỏa Lão, hắn nói chuyện bản thân căn bản không có phần phản bác.
- Hắc, không phải là một chút điểm nguyên liệu a!
Huyền Nguyên lãnh đạm nói:
- Nguyên liệu cực phẩm! Đây là nguyên liệu cực phẩm trong thất tông phái! Huyền Nguyên Tông chúng ta tốn hao trăm năm mới có thể tích lũy được số nguyên liệu này, mà lại đơn giản…
Nghĩ tới Tào Kế Suất trộm đi nguyên liệu, hắn liền thịt đau tới giật giật cơ mặt.
- Không biết Mộc Phong rốt cuộc là trong lúc vô tình cứu đi Tào Kế Suất hay là có ý định gì đó, nếu như có ý định gì đó thì vũng nước này có chút sâu!
Hỏa Lão trầm ngâm, một lát sau nở nụ cười:
- Thật là người trẻ tuổi có ý tứ, xem ra ta không tự mình đi một chuyến là không được! Text được lấy tại
- Hỏa lão, ý ngài là?
Huyền Nguyên lộ vẻ vui mừng.
Hỏa Lão cười ha hả:
- Đã lâu không động chân động tay, bộ xương lão đầu ta sắp rỉ rồi, hiện tại ra ngoài hoạt động một chút, hy vọng có thể tìm về tổn thất cho tông chủ!
- Đa tạ Hỏa Lão!
- Tông chủ hà tất khách khí, không có tông chủ hỗ trợ luyện chế Tinh Chương, nếu như lão phu muốn trở thành Linh Tôn còn không biết đến ngày tháng năm nào. Hiện tại tông môn có việc, tự nhiên cần phải lấy ra chút lực mới được.
Hỏa Lão tiếp tục cười nói:
- Cũng không biết tấm thân già nua này có thể đảm đương trách nhiệm hay không!
Ha ha cười, Huyền Nguyên đáp lại:
- Có Hỏa Lão xuất mã, ta tin tưởng nhất định có thể bắt phản tặc trở về dễ như trở bản tay! Cho dù cường thịnh hơn nữa, chẳng lẽ chạy thoát được Linh Tôn suốt đời hay sao?
Hắn hoàn toàn có niềm tin bên phía Lăng Phong không có Linh Tôn, bởi vì một cường giả Linh Tôn có ý nghĩa chỗ dựa vững chắc của môn phái, nếu như có cường giả như vậy, căn bản không cần phải sợ đầu sợ đuôi.
Cho dù thân là Thuật luyện sư Linh Tôn cấp, thé nhưng nếu để Huyền Nguyên đi luyện chế Tinh kỹ Linh Tôn cũng không phải là chuyện dễ dàng, nguyên nhân trong đó chính là vì hạch tinh cấp độ Linh Tôn quá mức khó được! Người có thể bước vào cảnh giới Linh Tôn hầu như có sinh mệnh lực vô cùng vô hạn, sao có thể ngã xuống đơn giản?
Long Tộc phong ấn được Thích Thiên Ách, sau đó tốn hao nhiều tinh lực như vậy cũng không khiến hắn ngã xuống, độ khó có thể nghĩ.
Trông thấy Hỏa Lão đi ra khỏi đại điện, trong con ngươi Huyền Nguyên hiện lên vẻ tính toán:
- Nguyên liệu lần này cho dù tìm về được cũng sẽ bị thất thoát không ít, xem ra phải từ trên người tông phái bỏ thêm cống sức!
Hơi suy nghĩ, Huyền Nguyên chủ ý vài ngày tiếp theo triệu tập tông môn giao dịch đại hội!
Sóng nhẹ vờn quanh, trên mặt nước lóe lên con sóng bạc tinh khôi, khi thì có chim bói cá xẹt qua, làm sóng gợn thêm lăn tăng. Chính giữa làn nước xanh có một hòn đảo nhỏ, trên hòn đảo có không ít kỳ hoa dị thảo, theo làn gió nhẹ thổi qua, từng đợi hương thơm xông vào mũi, thấm đẫm ruột gan.
Lúc này, chính giữa hòn đảo nhỏ có một thiếu nữ, tay cầm ấm trà, chậm rãi rót trà thơm nức mũi vào trong chiếc chén nhỏ xinh.
Bích thủy lam thiên, gió mát phơ phất, mỹ nhân bóng trắng, tất cả phảng phất như cảnh trong mơ. Ngồi trước mặt nữ tử chính là một nam tử trung niên trang phục cực kỳ đơn giản, thanh xam giày vải, mái tóc đen huyền tùy ý dùng dây cỏ buộc đằng sau, dáng người có vẻ tiêu sái phi phàm.
Hắn si ngốc nhìn theo từng cử động nhỏ nhất của mỹ nhân, biểu tình tuy rằng si mê nhưng không hề hèn mọn, tràn ngập ý cảnh tự tại.
Đợi đến khi rót đầy chén trà, hắn mới thở dài một hơi nói:
- Xem Vân La nàng ngâm nước trà quả thực là hưởng thụ lớn lao, kẻ khác ngay cả hô hấp cũng luyến tiếc!
- Ngươi cũng không phải là lần đầu tiên thấy tha ngâm trà, nào có nhiều cảm thán tới như vậy!
Nữ tử hé miệng cười, trong nụ cười toát nên vẻ dịu dàng nói không nên lời.
- Chính là mỗi lần ta gặp đều như lần đầu tiên!
Tay nữ tử run lên, giờ vờ chưa phát giác, tiếp tục rót trà sang chén khác, nam tử đối diện thấy vậy thở dài một hơi thật sâu, đột nhiên hỏi:
- Có phải có tin tức của hắn hay không?
- Ngươi làm sao biết?
Nữ tử đột nhiên cả kinh, ấm trà trong tay hơi lắc lư.
- Trước đó vài ngày thấy đồ đệ bảo bối Chiêm Như Âm của nàng bồi báo tin tức, trong ngôn ngữ có chút không thực, sau đó ta xem nàng với Như Âm nói chuyện hồi lâu, khi trở về biểu tình có chút hoảng hốt.
Nam tử cười khổ, trong nụ cười rất có ý cảnh thương tình.
- Ta với nàng quen biết nhiều năm như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của nàng!
Trầm mặc một lát, nữ tử cúi đầu thật sâu:
- Xin lỗi!
- Không!
Nam tử nhoẻn miệng cười, vẻ cụt hứng trong nụ cười tiêu tan sạch sẽ:
- Ta đã sớm nói với nàng, bất luận nàng lựa chọn như thế nào cũng không cần phải nói lời xin lỗi với ta! Chẳng qua, nàng chung quy nên cho ta một cơ hội tỉ thí công bình, ta muốn xem mình rốt cuộc có chỗ nào không bằng người đó!
- Bàng huynh!
Khoát tay ngăn cản Yên Vân La tiếp tục nói, nam tử cười:
- Bàng Phiên Vân ta ngang dọc suốt đời, không ngoài trận đánh trên Vũ Thần Phong bại thê thảm! Thế nhưng…
Thật sâu dừng lại trên người Yên Vân La.
- Trước mặt nàng, ta cũng thất bại thảm hại!
Đôi lông my của Yên Vân La rũ xuống, môi hơi hơi rung động:
- Bàng huynh, đừng ép ta!
Trông thấy trong con mắt của nàng có biểu tình tranh đấu, Bàng Phiên Vân yêu thương nói:
- Ta sao có thể bức nàng!
Không có lời nói thương hải tang điền, nhưng lại ẩn chứa thâm tình sâu sắc. Một lời nói ra, khiến cả hai người rơi vào trầm tư thật lâu.
Cuối cùng Yên Vân La nhẹ nhàng cắn môi nói:
- Không phải hắn trở về, chẳng qua huynh đệ Mộ thị nhìn thấy một người trẻ tuổi sử dụng công pháp ngày xưa của hắn.
Yên Vân La cũng không giấu diếm, đơn giản nói ra tin tức Chiêm Như Âm trở về báo tin cho nàng, thậm chí cả một ít tin tức thu được mấy ngày trước đây cũng nói ra hết.
- A, nói như vậy người trẻ tuổi kia sợ rằng không thoát được quan hệ với hắn!
Bàng Phiên Vân nhìn thẳng Yên Vân La.
- Nàng đang lo lắng!
- Uhm!
Yên Vân La biết mình không thể gạt được Bàng Phiên Vân, trên thực tế mấy ngày nay nàng một mực quấn quýt, cho dù thực sự có được tin tức của hắn thì như thế nào? Năm đó hắn không chút do dự rời bỏ bản thân, liệu phải chăng trong lòng căn bản không hề có nàng? Vậy bản thân phải chờ đợi đau khổ nhiều năm qua có ý nghĩa gì?
- Ha ha ha ha, vậy ta giúp nàng đi hỏi rõ ràng!
Lời vừa nói xong, thân ảnh Bàng Phiên Vân đã xuất hiện giữa không trung, chỉ hơi lóe lên liền biến mất nơi chân trời.
- Đến lúc đó ta trở về, cần chính Vân La nàng có quyết định.
Yên Vân La biết rõ tính tình của Bàng Phiên Vân, thấy hắn làm như vậy không hề có chút kỳ quái nào, chỉ là nụ cười khổ tràn bên khóe môi, thật lâu không dứt.