Hô hô!
Thạch trụ kết hợp với lực lượng lôi đình, thanh quang lấp lánh gào thét đánh tới, mỗi một cây đánh tới cực nhanh tạo thành những sóng không gian tán loạn khí thế kinh người.
- Hừ! Tiểu nhi âm hiểm, xem những thứ này của ngươi làm gì được lão phu?
Hỏa Lão gầm lên, một thương lại một thương tầng tầng lớp lớp điểm ra, mỗi một mũi thương đâm ra phảng phất còn có một đoàn kim quang bạo nổ, lực lượng cường đại không ngừng đánh vỡ tan những cây thạch trụ.
Chính là, mỗi một cây thạch trụ sau khi bị đánh vỡ lại có một cây thạch trụ khác đánh tới. Liên tiếp không ngửng, phảng phất như không có hồi kết.
- Sư tôn, chúng ta trước tiên hãy lui đi?
Duẫn Thường đầu tiên là bị Lăng Phong làm nhục, ngay sau đó lại bị Bàng Phiên Vân dọa cho hoảng, nội tâm từ lâu đã giống chim sợ cành công, bây giờ vừa thấy dị trạng lập tức hoảng loạn nói!
- Nói bậy!
Hỏa Lão đại nộ nói:
- Lão phu đường đương là Linh Tôn, lẽ nào lại phải lùi bước trước thủ đoạn bất nhập lưu này? Thực sự là buồn cười!
Dứt lời, chỉ một thoáng không đề phòng, một cây thạch trụ liền vượt qua vòng phòng ngự của Đô Thiên Thương, ầm ầm đánh tới.
Thạch trụ nện vào mặt ngoài vực Linh Tôn truyền tới lực ba động khiến thân thể Hỏa Lão bỗng chấn động, sắc mặt trắng nhợt! Hắn hừ lạnh một tiếng, mũi thương liền quay lại đánh thạch trụ nát bấy.
Đánh. Kích nát, oanh!
Quá trình này lặp lại không ngừng, cảm thụ được vẻ không hài lòng của Hỏa Lão, Duẫn Thường cũng không dám nhắc lại chuyện lui về phía sau, nhưng bản tâm hắn đã bị dọa cho khiếp đảm, hành động càng thêm cẩn trọng nên mỗi lúc hành động dần trở nên bất kham. Nhiều lần, không phải Hỏa Lão phòng ngự đúng lúc, hắn thiếu chút nữa cũng bị thạch trụ đập phải rồi.
Cảm giác được loại tràng cảnh bất đắc dĩ này, Hỏa Lão càng tức đến chảy nước mắt, lại thấy một cây thạch trụ thiếu chút nữa bắn trúng Duẫn Thường, hắn đành hung hăng nhún chân, nói:
- Chúng ta trước thối lui, sau đó trở lại tìm tông phái này tính sổ!
Hắn vung thương một đường vòng quanh thân, hô:
- Bát phương phong vũ!
Một điểm lại một điểm hỏa quang bạo khai. Mỗi chút đều nổ tung thành một đóa đàm hoa, mấy ngàn đóa đàm hoa bằng hỏa nguyên lực đồng thở nổ tung. Âm hưởng vang lên không ngừng, rốt cục vừa vặn đánh nổ tan những thạch trụ xung quanh, đả thông suốt một khe hở ngắn phía sau.
Hỏa Lão vung tay áo, đưa Duẫn Thường che chắn lại, miệng quát lớn:
- Theo ta đi!
Đầu tay lại đánh ra một thương nhằm không trung phía trước đâm tới. Tinh mang vờn quanh, phá không một đoạn dài.
Chư Thiên Tinh Hà!
Trước sau sử dụng hai đại tinh kỹ, Hỏa Lão hạ quyết tâm phải ly khia. Chính là thông đạo bị mở rộng trên bầu trời lại âm thầm dần khép kín, mặc cho Tinh Hà xuyên thứ, mày sương hồng cũng chỉ bị phá vỡ một chút rồi lập tức khép kín trở lại.
- Chết tiệt!
Hỏa Lão rốt cuộc bắt đầu có chút hoảng hốt. Một luồng tinh quang hiện ra, hắn nhất thời minh bạch vì sao chính mình lại có thể dễ dàng thâm nhập vào trong nguyên trận, đây cũng không phải là do nguyên trận kém cỏi mà là kết cục mà đối phương bố trí sẵn! Chính theo lời Lăng Phong nói, bản thân mình đã hoàn toàn "nhập úng".
Có phát hiện này, Hỏa Lão liền mạnh mẽ bức bách bản thân bình tĩnh trở lại. Niệm thức cuồng chuyển, phải tìm cho được một lối ra.
Lúc này, thanh âm Lăng Phong lần nữa vang lên:
- Hỏa Lão, nguyên trận của ta thế nào?
- Hừ, tiểu nhi vô sỉ! Dựa vào ngoại vật không tính là bản lĩnh! Có giỏi ngươi đi ra cùng với lão phu đơn độc đọ sức!
Hỏa Lão cười lạnh nói.
Lăng Phong thản nhiên cười, ngay cả trả lời một tiếng cũng lười làm, chẳng qua phân phó nói:
- Tiếp tục điều khiển nguyên trận tấn công!
Một tiếng thanh âm thiếu nữ dường như bất mãn lập tức vang lên:
- Ngươi là đang chỉ huy ta sao?
Lăng Phong phảng phất như bị đình trệ một chút, sau bất đắc dĩ nói:
- Xem như là ta xin ngươi hỗ trợ đi. "Ách", xem như là giữ vườn nhà ngươi vậy, phiền toái rồi…
Thiếu nữ lúc này mới hài lòng, nói:
- Như vậy còn không sai biệt lắm, bất quá ta xuất thủ vậy gia hỏa này cũng thuộc về ta!
Không hề nghi ngờ, hai người đối đáp tự nhiên là Lăng Phong cùng với Bảo Lan.
Lăng Phong kinh ngạc nhìn lại Bảo Lan một cái, chợt minh bạch, dùng thiên phú bản năng Song Dực Oa Hoàng đúng là có thể không chế thân thể cường giả Linh Tôn! Như vậy nói, Lăng Phong tự nhiên chẳng có gì cần dị nghị:
- Được, chỉ cần thu thập được hắn, lúc đó tùy ngươi xử trí!
- Vậy một lời đã định!
Bảo Lan mừng rỡ nói.
Lăng Phong bật cười, tất cả Linh Tôn đều là hạng người có sinh mệnh lực cực kỳ cường hãn, như vậy sợ rằng muốn dùng phệ linh thiên hỏa không ngừng đốt cháy thân thể cũng khó luyện hóa bọn họ, nếu như Bảo Lan có thể hàng phục được hắn thì ngược lại đã giúp một đại ân, bản thân thế nào lại ngăn cản?
Một tiếng quát thanh minh, hai cánh của Bảo Lan mạnh mẽ dang rộng, cánh dài chừng mười trượng nhọn hoắt giống như một cây lợi kiếm cắt xuyên không trung. Mỗi một cánh tại mặt ngoài phía trước lấp lóe quang hoa u ám, quang hoa phát ra thứ ánh sáng kỳ dị từng đợt tạo thành những làn sóng rung động trôi dần về phía mặt sau cánh rồi biến thành một dải quang mang.
Ngân quang nồng đậm hầu như đã ngưng kết thành dịch thể, trở mình cuồn cuộn sinh ra những đợt khiếu âm tạo thành sóng triều lan tỏa. Âm ba phảng phất như có thể lay động đến tận linh hồn sâu thẳm con người, khiến người nghe không nhịn được phải choáng váng đầu óc.
- Thiên Quân Hỏa Lôi!
Hỏa Lão cảm thụ được áp lực cường đại ập đến, cả người đột nhiên chấn động, sức ép khiến máu huyết trong người suýt chút muốn phun ra ngoài, Đô Thiên Thương trong tay hai điên cuồng phát ra trận trận những tiếng "ô ô thê minh". Một điểm lại một điểm hỏa mang từ mũi thương bắn ra, những đạo hỏa mang vừa bắn ra ngoài phảng phất như tồn tại một loại dẫn lực cường đại liền cấp tốc tụ hợp lại thành một viên hỏa cầu cực lớn.
Hỏa cầu lớn cỡ một người, xung quanh tản mát ra thanh sắc quang mang, bên trong là một đoạn thiểm điện dài chưng một tấc không ngừng đánh về phía trước bộc phát ra quang mang vô cùng chói mắt, người nhìn phải nếu không nhanh tránh đi cơ hồ rất dễ bị chói mù. Đô Thiên Thương hung hăng đâm ra, hỏa cầu theo thế bay tới, đánh thẳng vào một chỗ không gian tạo thành những tiếng vỡ vụn không ngừng truyền ra ngoài.
"Oanh!"
Hỏa cầu nổ tung, vô vàn hỏa hệ nguyên lực hội tụ lại khiến thanh quang lôi điện đột nhiên lớn thêm mấy chục lần, hóa thành một thanh lợi kiếm thẳng tắp bắn ra. Lợi kiếm giống như trảm thiên phách địa, đơn giản liền chém nát bấy toàn bộ mọi thứ phía trước.
Mắt thấy một chiêu này gần như dùng toàn bộ sức lực của Hỏa Lão, trong lúc bất chợt, từ đoạn cánh chim ngân quang bị chém rụng lại một lần nữa mọc dài ra, chỉ thấy diện tích công kích của cánh chim ngân quang trong nháy mắt tăng lớn hơn gấp đôi. Thế tới như phô thiên cái địa, che đậy toàn bộ các góc nhìn.
- Không tốt! Ngươi cũng là Linh Tôn?
Hỏa Lão khó có thể tin được sợ hãi rống lên một tiếng, song phương nếu cùng cấp độ tu vi, như vậy căn cứ vào công pháp hai bên tu luyện cùng một vài con bài chưa lật sẽ đưa mỗi bên vào những tình thế bất đồng, còn nếu là tu vi hoàn toàn không đúng, vậy tuyệt không có khả năng vượt cấp khiêu chiến được!
Quy tắc này tồn tại rất rõ ràng trong Linh Cấp, lúc này Bảo Lan có thể dễ dàng đánh ra công kích cấp Linh Tôn. Đồng thời phản kích mạnh mẽ, Hỏa Lão thế nào còn đoán không ra tu vi chuẩn xác của đối phương?
Lui!
Hồng sắc hỏa mang bạo phát. Thân hình Hỏa Lão dưới sự bao bọc của quang mang nhanh như lưu quang liền lui lại. Chính là không đợi hắn thối lui được mấy trượng, lực lượng nguyên trận phía sau lần nữa liền bạo phát, gắt gao ngăn trở đường lui.
Lần này đã không còn đường lui nữa!
- Sư tôn!
Duẫn Thường kinh hô, hung hăng đánh ngược ra một quyền hướng phía ngân quang đầy trời.
- Hắc hắc, phần ngươi cứ để ta tới chiếu cố đi!
Tào Kế Suất cười quái dị một tiếng, như một con đại điểu xà về phía Duẫn Thường, lệ mang trong mắt chợt lóe:
- Lão tử nhưng thật vẫn không quên ngày trước ngươi ở Huyền Nguyên Tông chặn đường với thái độ kiêu ngạo cỡ nào đi!
Hồi tưởng lại bản thân khi chạy ra Huyền Nguyên Tông, lại gặp phải tình cảnh Duẫn Thường chặn đường. Nội tâm của hắn giận dữ xuất thủ càng không lưu tình chút nào!
- Kẻ phản bội vô sỉ! Ngày hôm nay ta liền tiện thể bắt ngươi lại!
Duẫn Thường bị Tào Kế Suất ngăn lại, không khỏi nổi giận, điên cuồng triển khai công kích.
Lăng Phong nhíu mày, hắn biết thương thế trên người Tào Kế Suất vẫn còn chưa khỏi hẳn, hiện còn muốn nghĩ đùa giỡn đối phó với đối thủ cùng cấp khó tránh khỏi phải lao lực, vì vậy lền khoát khoát tay, Nguyên Thận cùng với Hằng Trùng đứng sau lập tức xem thời cơ đánh ra một cỗ phong khí lạnh thấu xương.
Nói thì chậm, khi đó thì rất nhanh! xem tại
Một chiêu Mạt Pháp Dực của Bảo Lan đã triệt để tới gần, Hỏa Lão chỉ kịp triển khai Linh Tôn Vực thoáng chống đỡ một chút liền bị nện trúng ngay giữa ngực. Xuy xuy xuy xuy, một luồng lực lượng mạnh mẽ bạo khai, khiến huyết nhục trên ngực bị xé toác thành một đường thẳng tắp tới mức máu thịt không rõ, mơ hồ còn lộ ra phiến xương ngực ánh kim quang.
Phía đối diện, Bảo Lan cũng không phải không việc gì, bởi vì toàn lực xuất thủ, nàng cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi lôi điện trong Thiên Quân Hỏa Lôi đánh ra. Trong chớp mắt thời gian, khoảng cách lại cực gần khiến không gian cũng như bị áp súc, một cỗ áp lực kinh người bức đến, ép cho nàng thực khó thở.
Phốc! Bảo Lan phun ra một ngụm máu huyết màu vàng tím, nét mặt thoáng phần uể oải. Rất nhanh, nàng liền vận chuyển năng lượng trong thức hải mạnh mẽ đè nén thương thế, đầu tay lại oanh xuất ra một chiêu Mạt Pháp Dực tiếp tục.
- Thất kiếm thất thải, Vạn Vật Sát!
Lăng Phong nhắm đúng thời cơ điểm một cái, bảy thanh kiếm ảnh lúc này lại hiện lên, giống như một vòng cấm lao bao vây Hỏa Lão vào trong. Từng đạo lực như những lưỡi đao hung hăng cắt lên người thân thể hắn giống như cắt kim loại, những tiếng "tư tư" vang lên liên hồi không dứt!
- Mộc tiểu nhi súc sinh, ngươi dám âm thầm ám hại lão phu! Lão phu diệt bản mệnh linh khí của ngươi!
Hỏa Lão điên cuồng hét lên. Hắn hiểu lầm kiếm ảnh của Lăng Phong chính là linh khí, chỉ cần có thể đánh tan toàn bộ tự nhiên có thể tổn thương được Lăng Phong. Vì vậy hắn nhấc Đô Thiên Thương, từng chiêu đâm ra khắp bốn phong tám hướng như mưa gió oanh kích tới.
- Còn dám càn rỡ?
Bảo Lan quát lên, khắp trời đầy vũ dực ngân quang bay lả tả xuống dưới, tuy rằng thế rơi rõ ràng rất chậm rãi nhưng lại cảm giác có tránh né thế nào cũng không được. Rất nhanh, không tới vài chục lần hô hấp đã áp chế công kích của Hỏa Lão xuống, vô số hỏa mang nhanh chóng co rút lại quay về, kiểm ảnh của Lăng Phong càng được thể tấn công lại gần.
Vù! Xoẹt!
Mỗi một thanh kiếm ảnh hạ xuống đều cắt một đường huyết nhục bay lên, ban đầu Hỏa Lão còn có thể bằng vào sinh mệnh lực tràn đầy của Linh Tôn rất nhanh chữa trị thương thế, chính là tốc độ công kích tạo thành thương tổn của Lăng Phong lại nhanh hơn tốc độ hắn chữa trị, bởi vậy từng đạo máu huyết cũng dần không thể khống chế được phun ra ngoài.
Hỏa Lão điên cuồng hét lên liên tục, gân xanh trên trán cũng nổi đầy lên. Hắn minh bạch nếu mình không thể trốn qua một kiếp này, ngày hôm này sẽ có một kết quả là ngã xuống! Chết tiệt, tông môn này thế nào lại mọc ra một Linh Tôn? Đã có Linh Tôn tọa trấn, bọn họ vì sao lại hành sự lặng lẽ như vậy?
Trong lúc nguy cấp, Hỏa Lão cũng không có thời gian suy nghĩ miên man, không thể làm gì khác hơn là liều mạng liên tục thi triển tinh kỹ, ý đồ phá vỡ áp chế của Bảo Lan.
- Nhanh lên một chút! Lực công kích của ngươi thế nào lại yếu vậy?
Trên trán Bảo Lan đang không ngừng tích mồ hôi lạnh, tuy rằng nàng chiếm được tiện nghi ở phía nguyên trận nhưng chính bây giờ nàng cũng không thể trực tiếp công kích. Phải biết nàng hiện tại đang phải phân tâm nhị dụng, ép chế năng lượng lôi hỏa công kích bản thân, không thể làm gì khác hơn là quát lên:
- Ta không thể kiên trì được quá dài, ngươi cố gắng phá tan ý thức kháng cự của hắn, nhớ kỹ không được làm hỏng thân thể của hắn, ta muốn giữ lại!
Lăng Phong cắn răng một cái, đầu mạnh mẽ vận niệm thức chuyển ngược tinh vân, một luồng niệm thức như tơ cõng phát tán ra theo một loại quy luận vô cùng kỳ dị, giống như những làn sóng nổi lên. "Ông, ông", niệm thức lướt qua. Hư không rơi vào trong một khoảng lặng quỷ dị. Hết lần này tới lần khác, người bên trong phiến không gian này nhìn lại trong mắt là những mảng hồng mang bạo khai, ngân tiên lập lòe, thế nhưng bên ngoài ngoại giới lại vẫn vận chuyển bình thường.
Động cùng tĩnh là hai chiều mâu thuẫn vô cùng quỷ dị. Một loại sợ hãi cường liệt từ sâu trong nội tâm Hỏa Lão nổi lên, bắt đầu quán ngụ trong ý thức. May thân là một Linh Tôn, Vực Năng cường hãn vô cùng, chính là tại lúc này một nửa tu vi đã bị Bảo Lan áp chế, Hỏa Lão căn bản không thể kháng cự loại công kích quỷ dị này. Hắn sợ hãi rống lên, nói:
- Đây là tinh kỹ gì?
Lăng Phong lộ ra một tia cười nhạt. Sợ hãi giống như một thường nhân? Thật ra nếu không tính thực lực, cái gọi là Linh Tôn cũng không gì hơn cái này! Hắn tự nhiên sẽ không đi đáp lời mà là thôi động niệm thức mạnh nhất khiến Sát Lục Chi Nhận triệt để bạo phát.
Hô!
Dường như cơn gió thoảng qua. Cảm giác của Hỏa Lão lúc này chỉ còn là một biển sóng triều tuôn ra. Đầu đau như muốn nứt vỡ! "A!" Hắn đau đớn kêu thảm lên một tiếng, năng lượng trong một thoáng mất đi khả năng không chế, lần này có muốn cũng không thể tiếp tục duy trì lực cắn xé của "Vạn Vật Sát"!
Đau nhức kéo tới càng khiến niệm thức trong ý thức hải trở nên hỗn loạn. Hỏa Lão run run tay điều khiển Đô Thiên Thương, cuối cùng không thể giữ chắc, rơi xuống mặt đất.
- Đến lượt ta!
Bảo Lan vừa nhìn thấy nhãn thần Hỏa Lão tán loạn nhất thời mừng rỡ, trên trán điểm một cái, một đóa ngân quang bay ra đâm thẳng vào trong ý thức hải Hỏa Lão.
- Ngươi, ngươi là Song Dực Oa Hoàng luyện thành nhân thân?
Khi ngân quang tiến nhập trong ý thức hải, Hỏa Lão lập tức minh bạch được rất nhiều điều, với kiến thức tu vi của hắn tự nhiên đoán ra được cụ thể lai lịch thiếu nữ trước mặt, vừa biết được liền không khỏi kinh khủng vạn phần! So sánh với cảm giác không có đường lui lúc trước càng thêm sợ hãi.
Chu dù mất đi đường lui, bất quá cũng chỉ là ngã xuống thôi. Chính là nếu bị Song Dực
Oa Hoàng khống chế, như vậy đồng nghĩa với đánh mất toàn bộ tôn nghiêm, bản thân sẽ trở thành một thân xác không hồn bị người ta khống chế.
- Đừng! Đừng! Cho ta chết một cách thống khoái! Chết tiệt a, các người là những đồ vô sỉ!
Hỏa Lão liên tục rống giận, tiếng rống giận dần dần lại biến thành gào thét. Đợi đến khi phát hiện cầu xin vô ích lại biến thành chửi bới, phối hợp với tiếng thanh âm cuồng nhiên của một cường giả Linh Tôn rơi vào tuyệt cảnh càng bạo phát ra khí tức đặc biệt kinh người.
Bảo Lan ngã ngồi trên mặt đất. Chăm chú đóng chặt hai tròng mắt, thân thể run lên từng hồi. Mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng quần áo. Hỏa Lão bên kia cũng dần dần an tĩnh lại, phảng phất như chấp nhận số mệnh. Trong mắt thường nhân, Hỏa Lão lúc này đã không còn bất luận khả năng phản kháng, hoàn toàn là một cỗ thi thể. Chính là Lăng Phong vẫn linh mẫn phát hiện, năng lượng niệm thức trên người hắn đang giống như phong bạo điên cuồng lao ra, hiển nhiên là đang muốn cùng Bảo Lan đối kháng sinh tử.
Trán Lăng Phong lại điểm, thu hồi bảy thanh kiếm ảnh. Mới vừa rồi hắn công kích bất quá là nhằm làm tan rã ý chí phản kháng của Hỏa Lão, giúp cho Bảo Lan càng thêm dễ dàng điều khiển khôi lỗi, lúc này đã có thành quả, hắn tự nhiên sẽ không tiếp tục phá hư thân thể Hỏa Lão.
Thạch trụ kết hợp với lực lượng lôi đình, thanh quang lấp lánh gào thét đánh tới, mỗi một cây đánh tới cực nhanh tạo thành những sóng không gian tán loạn khí thế kinh người.
- Hừ! Tiểu nhi âm hiểm, xem những thứ này của ngươi làm gì được lão phu?
Hỏa Lão gầm lên, một thương lại một thương tầng tầng lớp lớp điểm ra, mỗi một mũi thương đâm ra phảng phất còn có một đoàn kim quang bạo nổ, lực lượng cường đại không ngừng đánh vỡ tan những cây thạch trụ.
Chính là, mỗi một cây thạch trụ sau khi bị đánh vỡ lại có một cây thạch trụ khác đánh tới. Liên tiếp không ngửng, phảng phất như không có hồi kết.
- Sư tôn, chúng ta trước tiên hãy lui đi?
Duẫn Thường đầu tiên là bị Lăng Phong làm nhục, ngay sau đó lại bị Bàng Phiên Vân dọa cho hoảng, nội tâm từ lâu đã giống chim sợ cành công, bây giờ vừa thấy dị trạng lập tức hoảng loạn nói!
- Nói bậy!
Hỏa Lão đại nộ nói:
- Lão phu đường đương là Linh Tôn, lẽ nào lại phải lùi bước trước thủ đoạn bất nhập lưu này? Thực sự là buồn cười!
Dứt lời, chỉ một thoáng không đề phòng, một cây thạch trụ liền vượt qua vòng phòng ngự của Đô Thiên Thương, ầm ầm đánh tới.
Thạch trụ nện vào mặt ngoài vực Linh Tôn truyền tới lực ba động khiến thân thể Hỏa Lão bỗng chấn động, sắc mặt trắng nhợt! Hắn hừ lạnh một tiếng, mũi thương liền quay lại đánh thạch trụ nát bấy.
Đánh. Kích nát, oanh!
Quá trình này lặp lại không ngừng, cảm thụ được vẻ không hài lòng của Hỏa Lão, Duẫn Thường cũng không dám nhắc lại chuyện lui về phía sau, nhưng bản tâm hắn đã bị dọa cho khiếp đảm, hành động càng thêm cẩn trọng nên mỗi lúc hành động dần trở nên bất kham. Nhiều lần, không phải Hỏa Lão phòng ngự đúng lúc, hắn thiếu chút nữa cũng bị thạch trụ đập phải rồi.
Cảm giác được loại tràng cảnh bất đắc dĩ này, Hỏa Lão càng tức đến chảy nước mắt, lại thấy một cây thạch trụ thiếu chút nữa bắn trúng Duẫn Thường, hắn đành hung hăng nhún chân, nói:
- Chúng ta trước thối lui, sau đó trở lại tìm tông phái này tính sổ!
Hắn vung thương một đường vòng quanh thân, hô:
- Bát phương phong vũ!
Một điểm lại một điểm hỏa quang bạo khai. Mỗi chút đều nổ tung thành một đóa đàm hoa, mấy ngàn đóa đàm hoa bằng hỏa nguyên lực đồng thở nổ tung. Âm hưởng vang lên không ngừng, rốt cục vừa vặn đánh nổ tan những thạch trụ xung quanh, đả thông suốt một khe hở ngắn phía sau.
Hỏa Lão vung tay áo, đưa Duẫn Thường che chắn lại, miệng quát lớn:
- Theo ta đi!
Đầu tay lại đánh ra một thương nhằm không trung phía trước đâm tới. Tinh mang vờn quanh, phá không một đoạn dài.
Chư Thiên Tinh Hà!
Trước sau sử dụng hai đại tinh kỹ, Hỏa Lão hạ quyết tâm phải ly khia. Chính là thông đạo bị mở rộng trên bầu trời lại âm thầm dần khép kín, mặc cho Tinh Hà xuyên thứ, mày sương hồng cũng chỉ bị phá vỡ một chút rồi lập tức khép kín trở lại.
- Chết tiệt!
Hỏa Lão rốt cuộc bắt đầu có chút hoảng hốt. Một luồng tinh quang hiện ra, hắn nhất thời minh bạch vì sao chính mình lại có thể dễ dàng thâm nhập vào trong nguyên trận, đây cũng không phải là do nguyên trận kém cỏi mà là kết cục mà đối phương bố trí sẵn! Chính theo lời Lăng Phong nói, bản thân mình đã hoàn toàn "nhập úng".
Có phát hiện này, Hỏa Lão liền mạnh mẽ bức bách bản thân bình tĩnh trở lại. Niệm thức cuồng chuyển, phải tìm cho được một lối ra.
Lúc này, thanh âm Lăng Phong lần nữa vang lên:
- Hỏa Lão, nguyên trận của ta thế nào?
- Hừ, tiểu nhi vô sỉ! Dựa vào ngoại vật không tính là bản lĩnh! Có giỏi ngươi đi ra cùng với lão phu đơn độc đọ sức!
Hỏa Lão cười lạnh nói.
Lăng Phong thản nhiên cười, ngay cả trả lời một tiếng cũng lười làm, chẳng qua phân phó nói:
- Tiếp tục điều khiển nguyên trận tấn công!
Một tiếng thanh âm thiếu nữ dường như bất mãn lập tức vang lên:
- Ngươi là đang chỉ huy ta sao?
Lăng Phong phảng phất như bị đình trệ một chút, sau bất đắc dĩ nói:
- Xem như là ta xin ngươi hỗ trợ đi. "Ách", xem như là giữ vườn nhà ngươi vậy, phiền toái rồi…
Thiếu nữ lúc này mới hài lòng, nói:
- Như vậy còn không sai biệt lắm, bất quá ta xuất thủ vậy gia hỏa này cũng thuộc về ta!
Không hề nghi ngờ, hai người đối đáp tự nhiên là Lăng Phong cùng với Bảo Lan.
Lăng Phong kinh ngạc nhìn lại Bảo Lan một cái, chợt minh bạch, dùng thiên phú bản năng Song Dực Oa Hoàng đúng là có thể không chế thân thể cường giả Linh Tôn! Như vậy nói, Lăng Phong tự nhiên chẳng có gì cần dị nghị:
- Được, chỉ cần thu thập được hắn, lúc đó tùy ngươi xử trí!
- Vậy một lời đã định!
Bảo Lan mừng rỡ nói.
Lăng Phong bật cười, tất cả Linh Tôn đều là hạng người có sinh mệnh lực cực kỳ cường hãn, như vậy sợ rằng muốn dùng phệ linh thiên hỏa không ngừng đốt cháy thân thể cũng khó luyện hóa bọn họ, nếu như Bảo Lan có thể hàng phục được hắn thì ngược lại đã giúp một đại ân, bản thân thế nào lại ngăn cản?
Một tiếng quát thanh minh, hai cánh của Bảo Lan mạnh mẽ dang rộng, cánh dài chừng mười trượng nhọn hoắt giống như một cây lợi kiếm cắt xuyên không trung. Mỗi một cánh tại mặt ngoài phía trước lấp lóe quang hoa u ám, quang hoa phát ra thứ ánh sáng kỳ dị từng đợt tạo thành những làn sóng rung động trôi dần về phía mặt sau cánh rồi biến thành một dải quang mang.
Ngân quang nồng đậm hầu như đã ngưng kết thành dịch thể, trở mình cuồn cuộn sinh ra những đợt khiếu âm tạo thành sóng triều lan tỏa. Âm ba phảng phất như có thể lay động đến tận linh hồn sâu thẳm con người, khiến người nghe không nhịn được phải choáng váng đầu óc.
- Thiên Quân Hỏa Lôi!
Hỏa Lão cảm thụ được áp lực cường đại ập đến, cả người đột nhiên chấn động, sức ép khiến máu huyết trong người suýt chút muốn phun ra ngoài, Đô Thiên Thương trong tay hai điên cuồng phát ra trận trận những tiếng "ô ô thê minh". Một điểm lại một điểm hỏa mang từ mũi thương bắn ra, những đạo hỏa mang vừa bắn ra ngoài phảng phất như tồn tại một loại dẫn lực cường đại liền cấp tốc tụ hợp lại thành một viên hỏa cầu cực lớn.
Hỏa cầu lớn cỡ một người, xung quanh tản mát ra thanh sắc quang mang, bên trong là một đoạn thiểm điện dài chưng một tấc không ngừng đánh về phía trước bộc phát ra quang mang vô cùng chói mắt, người nhìn phải nếu không nhanh tránh đi cơ hồ rất dễ bị chói mù. Đô Thiên Thương hung hăng đâm ra, hỏa cầu theo thế bay tới, đánh thẳng vào một chỗ không gian tạo thành những tiếng vỡ vụn không ngừng truyền ra ngoài.
"Oanh!"
Hỏa cầu nổ tung, vô vàn hỏa hệ nguyên lực hội tụ lại khiến thanh quang lôi điện đột nhiên lớn thêm mấy chục lần, hóa thành một thanh lợi kiếm thẳng tắp bắn ra. Lợi kiếm giống như trảm thiên phách địa, đơn giản liền chém nát bấy toàn bộ mọi thứ phía trước.
Mắt thấy một chiêu này gần như dùng toàn bộ sức lực của Hỏa Lão, trong lúc bất chợt, từ đoạn cánh chim ngân quang bị chém rụng lại một lần nữa mọc dài ra, chỉ thấy diện tích công kích của cánh chim ngân quang trong nháy mắt tăng lớn hơn gấp đôi. Thế tới như phô thiên cái địa, che đậy toàn bộ các góc nhìn.
- Không tốt! Ngươi cũng là Linh Tôn?
Hỏa Lão khó có thể tin được sợ hãi rống lên một tiếng, song phương nếu cùng cấp độ tu vi, như vậy căn cứ vào công pháp hai bên tu luyện cùng một vài con bài chưa lật sẽ đưa mỗi bên vào những tình thế bất đồng, còn nếu là tu vi hoàn toàn không đúng, vậy tuyệt không có khả năng vượt cấp khiêu chiến được!
Quy tắc này tồn tại rất rõ ràng trong Linh Cấp, lúc này Bảo Lan có thể dễ dàng đánh ra công kích cấp Linh Tôn. Đồng thời phản kích mạnh mẽ, Hỏa Lão thế nào còn đoán không ra tu vi chuẩn xác của đối phương?
Lui!
Hồng sắc hỏa mang bạo phát. Thân hình Hỏa Lão dưới sự bao bọc của quang mang nhanh như lưu quang liền lui lại. Chính là không đợi hắn thối lui được mấy trượng, lực lượng nguyên trận phía sau lần nữa liền bạo phát, gắt gao ngăn trở đường lui.
Lần này đã không còn đường lui nữa!
- Sư tôn!
Duẫn Thường kinh hô, hung hăng đánh ngược ra một quyền hướng phía ngân quang đầy trời.
- Hắc hắc, phần ngươi cứ để ta tới chiếu cố đi!
Tào Kế Suất cười quái dị một tiếng, như một con đại điểu xà về phía Duẫn Thường, lệ mang trong mắt chợt lóe:
- Lão tử nhưng thật vẫn không quên ngày trước ngươi ở Huyền Nguyên Tông chặn đường với thái độ kiêu ngạo cỡ nào đi!
Hồi tưởng lại bản thân khi chạy ra Huyền Nguyên Tông, lại gặp phải tình cảnh Duẫn Thường chặn đường. Nội tâm của hắn giận dữ xuất thủ càng không lưu tình chút nào!
- Kẻ phản bội vô sỉ! Ngày hôm nay ta liền tiện thể bắt ngươi lại!
Duẫn Thường bị Tào Kế Suất ngăn lại, không khỏi nổi giận, điên cuồng triển khai công kích.
Lăng Phong nhíu mày, hắn biết thương thế trên người Tào Kế Suất vẫn còn chưa khỏi hẳn, hiện còn muốn nghĩ đùa giỡn đối phó với đối thủ cùng cấp khó tránh khỏi phải lao lực, vì vậy lền khoát khoát tay, Nguyên Thận cùng với Hằng Trùng đứng sau lập tức xem thời cơ đánh ra một cỗ phong khí lạnh thấu xương.
Nói thì chậm, khi đó thì rất nhanh! xem tại
Một chiêu Mạt Pháp Dực của Bảo Lan đã triệt để tới gần, Hỏa Lão chỉ kịp triển khai Linh Tôn Vực thoáng chống đỡ một chút liền bị nện trúng ngay giữa ngực. Xuy xuy xuy xuy, một luồng lực lượng mạnh mẽ bạo khai, khiến huyết nhục trên ngực bị xé toác thành một đường thẳng tắp tới mức máu thịt không rõ, mơ hồ còn lộ ra phiến xương ngực ánh kim quang.
Phía đối diện, Bảo Lan cũng không phải không việc gì, bởi vì toàn lực xuất thủ, nàng cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi lôi điện trong Thiên Quân Hỏa Lôi đánh ra. Trong chớp mắt thời gian, khoảng cách lại cực gần khiến không gian cũng như bị áp súc, một cỗ áp lực kinh người bức đến, ép cho nàng thực khó thở.
Phốc! Bảo Lan phun ra một ngụm máu huyết màu vàng tím, nét mặt thoáng phần uể oải. Rất nhanh, nàng liền vận chuyển năng lượng trong thức hải mạnh mẽ đè nén thương thế, đầu tay lại oanh xuất ra một chiêu Mạt Pháp Dực tiếp tục.
- Thất kiếm thất thải, Vạn Vật Sát!
Lăng Phong nhắm đúng thời cơ điểm một cái, bảy thanh kiếm ảnh lúc này lại hiện lên, giống như một vòng cấm lao bao vây Hỏa Lão vào trong. Từng đạo lực như những lưỡi đao hung hăng cắt lên người thân thể hắn giống như cắt kim loại, những tiếng "tư tư" vang lên liên hồi không dứt!
- Mộc tiểu nhi súc sinh, ngươi dám âm thầm ám hại lão phu! Lão phu diệt bản mệnh linh khí của ngươi!
Hỏa Lão điên cuồng hét lên. Hắn hiểu lầm kiếm ảnh của Lăng Phong chính là linh khí, chỉ cần có thể đánh tan toàn bộ tự nhiên có thể tổn thương được Lăng Phong. Vì vậy hắn nhấc Đô Thiên Thương, từng chiêu đâm ra khắp bốn phong tám hướng như mưa gió oanh kích tới.
- Còn dám càn rỡ?
Bảo Lan quát lên, khắp trời đầy vũ dực ngân quang bay lả tả xuống dưới, tuy rằng thế rơi rõ ràng rất chậm rãi nhưng lại cảm giác có tránh né thế nào cũng không được. Rất nhanh, không tới vài chục lần hô hấp đã áp chế công kích của Hỏa Lão xuống, vô số hỏa mang nhanh chóng co rút lại quay về, kiểm ảnh của Lăng Phong càng được thể tấn công lại gần.
Vù! Xoẹt!
Mỗi một thanh kiếm ảnh hạ xuống đều cắt một đường huyết nhục bay lên, ban đầu Hỏa Lão còn có thể bằng vào sinh mệnh lực tràn đầy của Linh Tôn rất nhanh chữa trị thương thế, chính là tốc độ công kích tạo thành thương tổn của Lăng Phong lại nhanh hơn tốc độ hắn chữa trị, bởi vậy từng đạo máu huyết cũng dần không thể khống chế được phun ra ngoài.
Hỏa Lão điên cuồng hét lên liên tục, gân xanh trên trán cũng nổi đầy lên. Hắn minh bạch nếu mình không thể trốn qua một kiếp này, ngày hôm này sẽ có một kết quả là ngã xuống! Chết tiệt, tông môn này thế nào lại mọc ra một Linh Tôn? Đã có Linh Tôn tọa trấn, bọn họ vì sao lại hành sự lặng lẽ như vậy?
Trong lúc nguy cấp, Hỏa Lão cũng không có thời gian suy nghĩ miên man, không thể làm gì khác hơn là liều mạng liên tục thi triển tinh kỹ, ý đồ phá vỡ áp chế của Bảo Lan.
- Nhanh lên một chút! Lực công kích của ngươi thế nào lại yếu vậy?
Trên trán Bảo Lan đang không ngừng tích mồ hôi lạnh, tuy rằng nàng chiếm được tiện nghi ở phía nguyên trận nhưng chính bây giờ nàng cũng không thể trực tiếp công kích. Phải biết nàng hiện tại đang phải phân tâm nhị dụng, ép chế năng lượng lôi hỏa công kích bản thân, không thể làm gì khác hơn là quát lên:
- Ta không thể kiên trì được quá dài, ngươi cố gắng phá tan ý thức kháng cự của hắn, nhớ kỹ không được làm hỏng thân thể của hắn, ta muốn giữ lại!
Lăng Phong cắn răng một cái, đầu mạnh mẽ vận niệm thức chuyển ngược tinh vân, một luồng niệm thức như tơ cõng phát tán ra theo một loại quy luận vô cùng kỳ dị, giống như những làn sóng nổi lên. "Ông, ông", niệm thức lướt qua. Hư không rơi vào trong một khoảng lặng quỷ dị. Hết lần này tới lần khác, người bên trong phiến không gian này nhìn lại trong mắt là những mảng hồng mang bạo khai, ngân tiên lập lòe, thế nhưng bên ngoài ngoại giới lại vẫn vận chuyển bình thường.
Động cùng tĩnh là hai chiều mâu thuẫn vô cùng quỷ dị. Một loại sợ hãi cường liệt từ sâu trong nội tâm Hỏa Lão nổi lên, bắt đầu quán ngụ trong ý thức. May thân là một Linh Tôn, Vực Năng cường hãn vô cùng, chính là tại lúc này một nửa tu vi đã bị Bảo Lan áp chế, Hỏa Lão căn bản không thể kháng cự loại công kích quỷ dị này. Hắn sợ hãi rống lên, nói:
- Đây là tinh kỹ gì?
Lăng Phong lộ ra một tia cười nhạt. Sợ hãi giống như một thường nhân? Thật ra nếu không tính thực lực, cái gọi là Linh Tôn cũng không gì hơn cái này! Hắn tự nhiên sẽ không đi đáp lời mà là thôi động niệm thức mạnh nhất khiến Sát Lục Chi Nhận triệt để bạo phát.
Hô!
Dường như cơn gió thoảng qua. Cảm giác của Hỏa Lão lúc này chỉ còn là một biển sóng triều tuôn ra. Đầu đau như muốn nứt vỡ! "A!" Hắn đau đớn kêu thảm lên một tiếng, năng lượng trong một thoáng mất đi khả năng không chế, lần này có muốn cũng không thể tiếp tục duy trì lực cắn xé của "Vạn Vật Sát"!
Đau nhức kéo tới càng khiến niệm thức trong ý thức hải trở nên hỗn loạn. Hỏa Lão run run tay điều khiển Đô Thiên Thương, cuối cùng không thể giữ chắc, rơi xuống mặt đất.
- Đến lượt ta!
Bảo Lan vừa nhìn thấy nhãn thần Hỏa Lão tán loạn nhất thời mừng rỡ, trên trán điểm một cái, một đóa ngân quang bay ra đâm thẳng vào trong ý thức hải Hỏa Lão.
- Ngươi, ngươi là Song Dực Oa Hoàng luyện thành nhân thân?
Khi ngân quang tiến nhập trong ý thức hải, Hỏa Lão lập tức minh bạch được rất nhiều điều, với kiến thức tu vi của hắn tự nhiên đoán ra được cụ thể lai lịch thiếu nữ trước mặt, vừa biết được liền không khỏi kinh khủng vạn phần! So sánh với cảm giác không có đường lui lúc trước càng thêm sợ hãi.
Chu dù mất đi đường lui, bất quá cũng chỉ là ngã xuống thôi. Chính là nếu bị Song Dực
Oa Hoàng khống chế, như vậy đồng nghĩa với đánh mất toàn bộ tôn nghiêm, bản thân sẽ trở thành một thân xác không hồn bị người ta khống chế.
- Đừng! Đừng! Cho ta chết một cách thống khoái! Chết tiệt a, các người là những đồ vô sỉ!
Hỏa Lão liên tục rống giận, tiếng rống giận dần dần lại biến thành gào thét. Đợi đến khi phát hiện cầu xin vô ích lại biến thành chửi bới, phối hợp với tiếng thanh âm cuồng nhiên của một cường giả Linh Tôn rơi vào tuyệt cảnh càng bạo phát ra khí tức đặc biệt kinh người.
Bảo Lan ngã ngồi trên mặt đất. Chăm chú đóng chặt hai tròng mắt, thân thể run lên từng hồi. Mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng quần áo. Hỏa Lão bên kia cũng dần dần an tĩnh lại, phảng phất như chấp nhận số mệnh. Trong mắt thường nhân, Hỏa Lão lúc này đã không còn bất luận khả năng phản kháng, hoàn toàn là một cỗ thi thể. Chính là Lăng Phong vẫn linh mẫn phát hiện, năng lượng niệm thức trên người hắn đang giống như phong bạo điên cuồng lao ra, hiển nhiên là đang muốn cùng Bảo Lan đối kháng sinh tử.
Trán Lăng Phong lại điểm, thu hồi bảy thanh kiếm ảnh. Mới vừa rồi hắn công kích bất quá là nhằm làm tan rã ý chí phản kháng của Hỏa Lão, giúp cho Bảo Lan càng thêm dễ dàng điều khiển khôi lỗi, lúc này đã có thành quả, hắn tự nhiên sẽ không tiếp tục phá hư thân thể Hỏa Lão.