Tinh Ngự

Chương 53: Độ Khống Chế Nguyên Lực - Tuyệt Hảo!

Tang Phi lạnh lùng thốt:

 

- Cảnh Vân sư đệ, thiên phú của người này ta đã khảo nghiệm qua, người này chẳng những cách yêu cầu của sư tôn khá xa, thậm chí ngay cả tiêu chuẩn của Nguyên Tố Thiên Hành Giả bình thường cũng không đạt được!

 

Cảnh Vân lộ ra một tia dị sắc:

 

- Ta nhớ Tứ sư huynh tựa hồ cũng không am hiểu khảo thí a?

 

- Hừ, chẳng lẽ ngay cả trắc định thiên phú cơ bản nhất mà ta cũng phạm sai lầm sao?

 

- Ta đương nhiên không phải là có ý này!

 

Cảnh Vân không chút hoang mang nói:

 

- Ta biết rõ thiên phú của tứ sư huynh trong công quốc là vô cùng hiếm thấy, nhưng người này đã đến, vì cái gì không để cho hắn một cơ hội thử khảo thí một phen?

 

- Lão ngũ, ngươi muốn hồ đồ thì tùy ngươi đi!

 

Tang Phi phẩy tay áo chuẩn bị ly khai.

 

- Có chuyện gì mà cãi nhau?

 

Một thanh âm già nua hùng hậu vang lên ở lầu ba, thanh âm này vừa xuất hiện, Lăng Phong lập tức cảm giác được nguyên tố hỏa hệ chung quanh thân thể đột nhiên điên cuồng bắt đầu khởi động, giống như tranh nhau hoan nghênh người tới.

 

Trong lòng Lăng Phong hoảng hốt, là ai? Tại sao lại có thể ảnh hưởng đến nguyên lực hỏa hệ trong nguyên lực tháp thoải mái như thế?

 

Vừa nghe thấy thanh âm này, Cảnh Vân cùng Tang Phi cũng không cãi nhau nữa, bọn họ cung kính cúi đầu:

 

- Sư tôn! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

 

Một đám hồng quang nhỏ xuất hiện ở giữa không trung, ngay sau đó những hồng quang này nhanh chóng ngưng tụ lại thành một cánh cổng màu đỏ, hai thân ảnh từ trong cánh cổng đó bước ra. Người đi trước là một người đầu đầy tóc bạc, nhưng mà trên mặt không có một chút nếp nhăn nào, trong ánh mặt lộ ra một tia thế sự xoay vần thành thục. Đi theo sau lưng hắn là một mỹ phụ trung niên, nữ tử này cỡ chừng ba mươi, một thân trường bào màu tuyết trắng, trên trường bao thêu một ít trang sức màu đỏ, cả người hết sức thanh nhã.

 

Gia Liệt Áo cùng Tang Phi vừa thấy hai người xuất hiện, cuống quít hành lẽ:

 

- Mạch Kha đại sư, Tô Lam đại sư.

 

Tô Lam? Lăng Phong nghĩ tới Tiết Vân trong tay mình.

 

Nhẹ nhàng khoát tay, Mạch Kha nhìn Tang Phi cùng Cảnh Vân:

 

- Hai sư huynh đệ các ngươi lại tranh cãi cái gì vậy?

 

Ngữ khí của hắn phi thường nghiêm khắc, rõ ràng vô cùng không hài lòng việc môn hạ xuất hiện nội chiến.

 

Hai người bị dọa đổ đầy mồ hôi lạnh, vẫn là Cảnh Vân cơ trí một chút, hắn tiến lên phía trước nói:

 

- Sư tôn, là người này! Gia Liệt Áo công tử dẫn một người tới, nói rằng người nọ là người mà sư tôn muốn tìm, tứ sư huynh vừa mới khảo nghiệm thiên phú của hắn.

 

- Hử?

 

Mạch Kha nhìn Gia Liệt Áo, rồi lại nhìn Lăng Phong:

 

- Người này thật sự phù hợp điều kiện?

 

- Lăng huynh đệ đã trải qua khảo thí "Hậu Thổ Phù", hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của đại sư ngài!

 

Gia Liệt Áo kiềm chế sắc mặt vui mừng nói.

 

- Hả?

 

Mạch Kha lại nhìn về phía Lăng Phong lần nữa, lần này trong ánh mắt có nhiều hơn vài phần nóng bỏng. Tang Phi do dự một chút, cuối cùng vẫn tiến lên phía trước nói:

 

- Sư tôn, đồ nhi vừa mới khảo nghiệm, người này có độ hòa thân cùng với nguyên lực hỏa hệ là không, căn bản không có khả năng trở thành Nguyên Tố Thiên Hành Giả!

 

- Có chuyện này sao?

 

Mạch Kha chứng kiến bộ dáng bất bình của Gia Liệt Áo, muốn nói rồi lại thôi, sau khi trầm ngâm một lúc rồi nói:

 

- Khảo thí lại lần nữa!

 

Có Mạch Kha ở trước mặt, Tang Phi không còn làm như không nhịn được, hắn cẩn thận chuẩn bị, rất sợ ở trước mặt sư tôn xảy ra sự cố. Đến lúc này, Lăng Phong cũng triệt để phóng tay mà làm, hắn ngược lại muốn nhìn xem kiểm tra này đến tột cùng là cái trò gì!

 

Tang Phi lập lại khảo thí vừa rồi, kết quả vẫn như cũ không đổi!

 

Lần này sắc mặt Mạch Kha biến đổi, hắn lạnh như băng nhìn Gia Liệt Áo:

 

- Ngươi là người thừa kế của Nạp Đa gia tộc phải không?

 

- Cho dù là gia chủ Nạp Đa gia tộc cũng không dám trêu chọc lão phu!

 

Mạch Kha tức giận nói:

 

- Ngươi lại đem theo một tên có độ hòa thân cùng nguyên lực là không, một kẻ căn bản chưa từng thức tỉnh Nguyên Tố Cự Linh đến nguyên lực tháp, chẳng lẽ thực cho rằng ta già mờ mắt rồi sao?

 

Độ hòa thân là không, chẳng lẽ ... Vừa rồi Tang Phi không có nói sai?

 

Gia Liệt Áo không có cơ hội nghĩ tiếp, Mạch Kha tức giận, từng đạo hồng quang trong ngón tay quấn lấy hắn, giơ lên giữa không trung, những hồng quang này không ngừng co rút lại, dường như muốn thắt cổ hắn.

 

Tuy rằng đều là lão đối thủ tranh đấu nhiều năm, nhưng khi thấy Gia Liệt Áo ở trước mặt Mạch Kha đại sư không hề có lực chống cự, Tang Khắc Tư vẫn nhịn không được nổi lên một tia bi ai. Bọn họ thân đều là người thừa kế, người ngoài nhìn vào thì thấy phong quang vô cùng, kỳ thật ở trong mắt chút ít cường giả chân chính kia, thân phận của họ căn bản không đủ để nhìn!

 

Những thứ khác không nói, hắn dám khẳng định cho dù Mạch Kha kia giết chết Gia Liệt Áo ở nguyên lực tháp, Nạp Đa gia tộc cũng không thể vì Gia Liệt Áo mà xuất đầu, thậm chí vì để dẹp loạn lửa giận của Mạch Kha, bọn họ ngược lại sẽ mang trọng lễ để bồi tội!

 

Đây là chức nghiệp, thực lực sai biệt tạo thành địa vị xa cách!

 

Lăng Phong chau mày, hắn mặc kệ Mạch Kha có thân phận tôn quý cở nào, hắn chỉ biết Gia Liệt Áo đã giúp đỡ mình ở Băng Phong thành, nhận người một giọt nước ân huệ tương báo bằng cả dòng suối! Cho nên, Lăng Phong xuất thủ!

 

Tinh Thiết Kiếm nhấp nhoáng một đạo u quang, chém về phía hồng quang trên không!

 

Mạch Luân ... Ngũ Thốn Kích bộc phát!

 

Tiếng nước sôi bùng bùng, một kiếm ngang trời, chặt đứt trói buộc tơ hồng!

 

Gia Liệt Áo rơi xuống mặt đất, hai tay gắt gao chống đỡ mặt đất, lớn tiếng ho không ngừng. Hắn không chút nghi ngờ rằng vừa rồi nếu như Lăng Phong ra tay hơi chậm một chút, thì mình giờ khắc này đã bị xoắn thành hai nửa rồi!

 

Việc ra tay bất ngờ này, ai cũng đều không kịp phản ứng, thẳng cho đến khi hồng quang tiêu tán, Gia Liệt Áo rơi xuống mặt đất, mọi người mới sực tỉnh lại! Bọn họ nhất thời đều ngây ngốc nhìn về phía Lăng Phong, một câu cũng không nói nên lời. Mời vừa rồi mình không nhìn lầm chứ? Tên này...... hắn dám chủ động ra tay khiêu khích Mạch Kha đại sư?

 

Kẻ điên! Đây là điều duy nhất mọi người suy nghĩ. Cho dù là Gia Liệt Áo cũng thật không ngờ rằng Lăng Phong sẽ ra tay cứu mình, nhất thời trong lòng không khỏi có nhiều hơn vài phần cảm giác quái dị.

 

- Thật to gan!

 

Mạch Kha sững sờ, tiện đà hét lớn, chung quanh hắn từng đạo hỏa diễm lập lòe, ngược lại những hỏa diễm này không mảy may tổn hao trường bào của hắn chút nào cả, tràng diện quái dị không nói nên lời được.

 

Lăng Phong nắm chặt Tinh Thiết Kiếm, hắn mặc kệ người trước mắt có thân phận gì, trong mắt hắn đã thành địch nhân, chỉ có khác nhau là đáng giá để xuất kiếm hay không thôi! Đối mặt với Mạch Kha mang theo hỏa diễm vờn quanh, Lăng Phong không nhịn được nheo mắt lại: Thật mạnh! So với Băng Thần Tử, Mạch Kha mạnh hơn không biết bao nhiêu lần! Mà mình phải hao hết tâm cơ mới tiếp được ba chiêu của Băng Thần Tử, đã vậy còn là sau khi phục dụng Huyết Xích, tu vi đạt tới thất tinh! Mà bây giờ, đối mặt với Mạch Kha trước mắt, bản thân căn bản không có lực phản kháng!

 

Không khí bị đè nén khiến người ta thở không ra hơi!

 

- Mạch Kha đại sư, Lăng Phong có được Nguyên Tố Khí Linh, hơn nữa thông qua khảo thí hậu thổ phù, ta tuyệt không có nửa câu nói dối!

 

Gia Liệt Áo cố gắng giãy dụa khỏi khí thế trói buộc, khàn giọng hô,

 

- Sư tôn.

 

Tô Lam đằng sau Mạch Kha mở miệng:

 

- Nếu Gia Liệt Áo công tử đã nói như vậy, không bằng để cho người này thử nghiệm Hậu Thổ Phù lần nữa xem, đợi nghiệm chứng rồi định đoạt tội lừa gạt được không?

 

Mạch Kha rõ ràng rất coi trọng ý kiến của Tô Lam, gật đầu nói:

 

- Như thế cũng tốt.

 

- Đa tạ Tô Lam đại sư.

 

Gia Liệt Áo cảm kích nói.

 

Hỏa diễm xung quanh thân thể Mạch Kha tán đi, Lăng Phong cảm giác được áp lực khiến mình hít thở không thông rốt cuộc biến mất, trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ: vốn tưởng rằng thực lực của mình đã đủ để đi khắp nơi lưu lạc rồi, không nghĩ tới so sánh cùng với cường giả chân chính vẫn kém rất xa a! Hắn nắm chặt Tinh Thiết Kiếm trong tay, hàm răng cơ hồ cắn nát môi ... Loại sinh tử khống chế trong tay người khác này, ta không bao giờ muốn nếm thụ nữa

 

Tô Lam móc một quả thủy tinh cầu màu vàng ra, cũng giống như quả cầu lần trước Lăng Phong khảo thí ở chỗ Đế Nhã. Tô Lam dịu dàng nói:

 

- Ngươi đã từng khảo nghiệm? Chắc hẳn biết rõ nên làm như thế nào a?

 

Lăng Phong gật gật đầu, tình thế người ta mạnh hơn, tình huống trước mắt căn bản không cho phép mình cự tuyệt! Hắn nhắm hai mắt lại, không giống như lần trước tò mò phân cao thấp với Hậu Thổ Phù, lần khảo thí này quan hệ đến tính mạng của Gia Liệt Áo, Lăng Phong quyết định thận trọng mà đối đãi!

 

Niệm thức trong đầu hệt như sông nước Trường Giang rót vào Hậu Thổ Phù, theo thời gian trôi qua, tốc độ tiêu tán hoàng quang ở giữa Hậu Thổ Phù càng lúc càng nhanh, dần dần chỉ còn lại một tầng hơi mỏng bên ngoài! Đến cực hạn, Lăng Phong cảm giác được bất luận mình tiếp tục như thế nào thì cũng không thể đưa niệm thức vào Hậu Thổ Phù được nữa, những đám sương màu vàng kia cũng không tiếp tục tiêu tán!

 

Vì vậy, Lăng Phong thu hồi niệm thức.

 

Ở trước mặt, vẻ mặt Mạch Kha khiếp sợ, Tô Lam cũng ngơ ngác nhìn Lăng Phong không nói ra lời. Hồi lâu sau, Mạch Kha mới thốt ra một từ hết sức tối nghĩa:

 

- Độ khống chế nguyên lực ... Tuyệt hảo!

back top