Tinh Ngự

Chương 539: Dạ Như Thủy

Thích Thiên Ách không thể đứng nhìn thêm được nữa, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, vị Lăng huynh đệ này đúng là ngồi trên bảo sơn mà không biết!
Hắn giải thích thêm một bước:
- Đây vẫn là chuyện nhỏ. Ngoài ra vẫn còn một bộ phận tu luyện giả vẫn còn bị cầm chân ở thánh vực cảnh giới, thậm chí có thể đột phá thành ngụy linh cấp dưới tác dụng của bồi nguyên chương!
Cuối cùng hít một hơi thật sâu, Thích Thiên Ách nói:
- Đối với những người không thể đột phá mà nói, thật đúng là cọng rơm cứu mạng! Nhất là những cường giả có thực lực cường kình càng nên tích trữ một ít bồi nguyên chương, đề phòng hậu bối trong nhà xuất hiện tu luyện bình cảnh, lúc đó có thể phát huy tác dụng then chốt.
Thích Thiên Ách vẫn chưa nói hết, từ thánh vực vào linh cấp còn có một cánh cửa lớn cần vượt qua đó là ngụy linh cấp! Chỉ cần thuận lợi trở thành ngụy linh cấp, mọi chuyện sau này sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Du Thiên Trì giận đến phát điên, lạnh lùng nói tiếp:
- Trước khi đến đây chúng tôi không biết chuyện Huyền Nguyên Tông tăng giá tinh chương ở Ly Hỏa Thành, nếu không tuyệt đối đưa ra cái giá thấp đến vậy! Nếu như bây giờ bán tăng nguyên chương ra, chúng ta có nâng giá lên năm lần cũng không quá đáng!
Hắn quay sang nhìn Lăng Phong, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ. Bản thân chí ít cũng là một ngụy linh cấp thuật luyện sư, trong Vô Tẫn Hoang Nguyên này tuyệt đối là của hiếm, sao lại có thể gặp phải một tông chủ vô tri như vậy? Hơn nữa lúc mới gặp hắn còn không tôn trọng mình nữa, chỉ cần mỗi điều ấy đã đủ chứng minh vị tông chủ này vô tri với tinh chương đến thế nào! Mà làm việc với một vị tông chủ vô tri như vậy thì không cần hỏi cũng biết chắc chắn rằng địa vị của hắn cũng bị giảm mạnh, ai bảo người ta không biết được "giá trị" của mình chứ.
Đã định mang "tăng nguyên chương" ra bán, chí ít cũng phải hiểu ít nhiều về nó chứ? Cái tên này, mọi người cứ nghĩ hắn hiểu rõ lắm, ai ngờ một chút cũng không hiểu!
Giờ phút này, nếu như không có người ngoài ở đây, lão thuật luyện sư đã nhảy vào bóp cổ Lăng Phong rồi. Thật là phí công có một vị sư tôn tốt. Du Thiên Trì cứ nghĩ đến vị thuật luyện sư thần bí của Lăng Phong lại không khỏi ngưỡng mộ.
Mặt Hải Tư Lam đầy vẻ hoài nghi: người này đúng là vị thuật luyện sư siêu cấp mà hắn quen chứ?
Đánh tráo, nhất là là đã bị đánh tráo!
Trước ánh mắt khiển trách của mọi người, Lăng Phong chỉ biết khổ tiếu, sở hữu tài nguyên mà tất cả thuật luyện sư đều mơ có được vậy mà còn tính toán sai, có lẽ thiên hạ này chỉ có một mình hắn.
Nhìn Lăng Phong bị lên án công khai, Yên Vân La không nhịn được cười, cứ nghĩ vị tông chủ Sáng Tông này khó tiếp cận, ai ngờ hắn cũng có mặt hài hước này. Nhìn vẻ mặt giống như một cậu bé làm sai đang bị mọi người "Dạy bảo" của Lăng Phong, Yên Vân La mới chợt nghĩ đến tuổi tác của hắn. Nghĩ như vậy nàng không khỏi thầm cười khổ.
- Nói một cách nghiêm túc, chúng tôi cũng đã hưởng ké một chút lợi ích từ
Mộc tông chủ đấy chứ.
Yên Vân La lắc lắc đầu, cảm thán nói:
- Ngày thường tinh chương mà Huyền Nguyên Tông bán ra đã có giá gấp đôi Sáng Tông, nếu bây giờ được mua với giá gấp đôi đã là mắc nợ Mộc tông chủ rồi.
Nghe vậy, Hàn Nguyệt Dạ cũng tỏ ý tán đồng. Nếu như thiếu đi ý nguyên chương, họ hoàn toàn có thể mua được từ nơi khác, chỉ là hiệu dụng ít hơn một chút. Nhưng bồi nguyên chương thì hoàn toàn không giống vậy, trừ Huyền Nguyên Tông ra, không còn nơi nào bán hết!
Nếu như đổi thành giá hiện tại, chỉ cần mua tinh chương cho một mình Băng Tiêu dùng thôi, Sát Tình Tông trên dưới sẽ phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.
Để có được đủ số bồi nguyên chương trữ bị, vị đại tông chủ này thiếu chút nữa đã bị buộc phải đi cướp của rồi.
Không cần nghĩ cũng biết, lúc nhìn thấy hiệu dụng vượt trội của tăng nguyên chương cùng với cái giá rẻ mạt của nó, Hàn Nguyệt Dạ kích động đến thế nào.
- Chuyện này tạm thời không nên bàn nữa.
Lăng Phong mỉm cười lắc lắc tay, trên thực tế hắn đã có một lượng nguyên liệu bàng đại do Tào Kế Suất cung cấp, Sáng Tông căn bản không thiếu nguyên liệu, cũng không cần lấy tinh chương ra bán. Hắn lựa chọn bán tăng nguyên chương cũng là vì muốn kết nối quan hệ với các đại tông phái. Không có phương thức kết nối nào tốt hơn cách này!
Bàn đến chính sự, thái độ Lăng Phong lập tức trở nên nghiêm túc, ngay cả bọn Du Thiên Trì sau lưng cũng lộ ra thần sắc tôn kình thuận tòng.
Sự biến hóa bất ngờ này đường nhiên khiến hai người Yên Vân La hơi bất ngờ, ngẫm lại, đây mới chính là phương thức ứng xử trên dưới mà một tông môn cần có!
- Ta có chuyện này muốn phiền hai vị.
- Mộc tông chủ xin cứ nói.
- Người kính ta một thước, ta trả người một trượng.
Lăng Phong đã đưa ra một cái giá vô cùng ưu đãi với tăng nguyên chương, hai người họ đương nhiên cũng muốn hồi báo. Nghe Lăng Phong nói vậy không khỏi duy trì thái độ khiếm tốn hòa nhã.
- Hai vị chắc cũng biết việc Huyền Nguyên Tông đến Sáng Tông khiêu chiến.
Lăng Phong nói đến đây, biểu tình hai người Hàn Nguyệt Dạ lập tức nhất ngưng!
Thấy vậy, Lăng Phong cười nói:
- Hai vị không cần phải lo lắng, Mộc mỗ tuyệt đối không dám cuồng vọng đến chuyện nhờ hai vị giúp đối phó với Huyền Nguyên Tông.
Nghe vậy, hai người thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hàn Nguyệt Dạ không khỏi lộ ra một tia bối rối:
- Để Mộc tông chủ phải cười chê rồi, thật lòng mà nói nếu như Mộc tông chủ muốn đối phó với Huyền Nguyên Tông, chúng tôi nhất định sẽ tán thành một trăm phần trăm. Nhưng ngài cũng biết Huyền Nguyên là linh cấp thuật luyện sư duy nhất ở Vô Tẫn Hoang Nguyên, tông môn khó tránh khỏi có lúc cần đến sự giúp đỡ của hắn.
Cự linh là căn cơ tu luyện, trong lúc chiến đấu kịch liệt nếu như bị tổn thương khó tu phục đến lúc đó phải nhờ đến thuật luyện sư giúp đỡ. Hơn nữa giả như thương thế vô cùng nghiêm trọng, thuật luyện sư bình thường không thể giúp được gì.
Bởi vì thân là linh cấp thuật luyện sư nên giá trị của Huyền Nguyên thế nào không cần nghĩ cũng biết. Muốn được hắn giúp đỡ, ngoài giá cả đắt đỏ và tình cảm tích lũy ra, đương nhiên chưa từng trở mặt hay đối lập với Huyền Nguyên Tông cũng là một điều kiện quan trọng, trừ phi có đủ bạo lực ép Huyền Nguyên Tông cúi đầu, nếu không trừ mãnh nhân như Bàng Phiên Vân ra e răng rất ít người dám dùng phương thức uy hiếp ép Huyền Nguyên ra tay chữa trị. Nên phản ứng này của hai người không hề khiến Lăng Phong cảm thấy ngạc nhiên.
Sau khi loại bỏ lo lắng cho hai người, hắn trầm ngâm nói:
- Ta chỉ cầu xin một điều, hai vị hãy giúp ta đẩu mạnh danh tiếng của tăng nguyên chương. Nếu như có người nghi ngờ tăng nguyên chương của bổn tông, hi vọng hai vị có thể đứng ra chứng minh giúp.
Lần này đến đại hội, thời gian chuẩn bị quá gấp cộng thêm liên tục phát sinh chuyện khiêu khích của Tịch Tùng Tử nên chỉ chuẩn bị được hai mươi miếng tăng nguyên chương. Số tinh chương này đương nhiên không thể bán. Nếu như ai muốn mua, Lăng Phong cũng chỉ sắp xếp cho họ đặt hàng, không thể để họ kiểm nghiệm hiệu quả từng miếng được nên mới đưa ra thỉnh cầu này.
Hai người Hàn Nguyệt Dạ quay sang nhìn nhau cười, đồng thanh nói:
- Chuyện này không khó, đương nhiên chúng tôi phải làm thế rồi. Có hai chúng tôi giúp tuyên truyền, Huyền Nguyên cũng không thể làm được gì. Ai bảo tinh chương của hắn không bằng của nhà người khác chứ. Biết đâu nhân cơ hội này lại bức vấn được chút bí mật gì của Huyền Nguyên Tông thì sao.
- Vậy đa tạ hai vị.
Lăng Phong cũng thấy yên tâm, Sáng Tông mới được thành lập chưa được bao lâu nên vẫn chưa được nhiều người tín nhiệm, nếu như có hai người Hàn Nguyệt Dạ đảm bảo, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn việc tự mình tuyên truyền rất nhiều lần.
Tiếp sau đó, các bên cùng thường thảo thêm một vài chi tiết nữa, ước định sau này Sáng Tông sẽ cung cấp bao nhiêu tăng nguyên chương cho hai bên cũng như họ sẽ phải trả bao nhiêu nguyên liệu.
Cuối cùng Hàn Nguyệt Dạ là người đầu tiên lên tiếng cáo từ:
- Mộc tông chủ, nếu như không ngại đường xa, chúng tôi cùng ở Ly Hỏa Thành, sau này phải đi đi lại lại nhiều rồi.
- Đương nhiên, có thời gian rảnh ta nhất định sẽ đi thăm hai vị tông chủ.
Lăng Phong khách khí đưa ông ra cửa.
- Yên tông chủ không đi cùng sao?
Hàn Nguyệt Dạ quay sang nhìn Yên Vân La đang đứng sau lưng Lăng Phong. Yên Vân La không nói gì chỉ lườm cho ông ta một cái:
- Ta phải báo cáo hành tung của mình với Hàn tông chủ sao?
Hàn Nguyệt Dạ cười cười, ông cũng thầm đoán ra lúc nãy Yên Vân La đứng ra nói giúp cho Lăng Phong, thậm chí không ngại trở mặt với Thanh Mộc Tông nhất định phải có ẩn tình khác. Biết tò mò việc của người khác là một chuyện vô cùng cấm kị nên ông cũng không nói nhiều, chắp chắp tay cáo từ rồi rời đi.
Băng Tiêu nhìn Lăng Phong, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài bỏ đi. Trong lòng hắn cảm thấy rất hụt hẫng, mỗi lần gặp mặt Lăng Phong lại thấy khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một lớn.
Thậm chí hắn phát hiện mình một chút tự tin đuổi kịp Lăng Phong cũng không có!
Nhìn theo cho đến khi bọn Hàn Nguyệt Dạ đi khuất, Lăng Phong mới quay lại chỗ Yên Vân La. Đối phương có vẻ muốn nói gì rồi lại thôi, biểu tình không còn tự nhiên như lúc nãy nữa.
- Yên tông chủ vẫn còn việc gì sao?
Yên Vân La không nói, Lăng Phong chỉ còn biết chủ động hỏi.
Do dự một lúc, Yên Vân La mỉm cười cúi đầu, biểu tình có chút né tránh:
- Mộc tông chủ, ngài có thể nói chuyện riêng với ta một chút được không?
- Ừm?
Lăng Phong cũng lấy làm lạ tại sao Yên Vân La lại chịu lên tiếng giúp mình, nhưng lúc nãy có Hàn Nguyệt Dạ ở đấy hắn không tiện hỏi, bây giờ thấy biểu tình của bà ta như vậy, trong lòng có chút ngạc nhiên.
- Là chuyện có liên quan đến u quang bộ.
Những lời này như tiếng sét nổ vang trong thức hải Lăng Phong, hắn lập tức bừng tỉnh, thầm mắng mình quá hồ đồ. Lần trước Bàng Phiên Vân cũng tìm đến hắn hỏi mấy câu kì quặc, đáng lẽ hắn phải đoán ra giữa Ôn Đình với Yên Vân La có một mối quan hệ cổ quái mới đúng. Thân là tông chủ một tông phái, nếu như muốn hỏi chuyện có liên quan đến tình cảm cá nhân, sao có thể hỏi ngay trước mặt bao nhiêu người được.
Vì vậy, Lăng Phong ra hiệu cho bọn Thích Thiên Ách rời đi.
Mặc dù lòng đầy thắc mắc nhưng mọi người vẫn ngoãn ngoãn rời đi. Tào Kế Suất là người tò mò nhất, vừa đi vừa ngoái lại nhìn Lăng Phong, cố đoán ra bí mật bên trong.
Mọi người đã rời đi rồi nhưng Yên Vân La thì vẫn trầm ngâm, tay lúc nắm lúc buông, lặp đi lặp lại có vẻ như trong lòng vẫn còn chút do dự.
Trong không gian tĩnh lặng của căn phòng, những tiếng thở ngập ngừng không khỏi khiến người ta cảm thấy bí bách. Một lúc lâu sau Yên Vân La mới ngẩng lên nhìn Lăng Phong, ngữ khí có chút run rẩy:
- Ông ta vẫn ổn chứ?
Biết bà ta định hỏi về ai, hình ảnh một Ôn Đình với dáng vẻ hào sảng lại hiện lên trong não hải Lăng Phong, hắn mỉm cười nói:
- Tốt lắm, mặc dù bị nhốt bao nhiêu năm nhưng mới được giải thoát rồi. Bây giờ có lẽ đang ở Tinh Lam Thành ăn no ngủ kĩ.
Mặc dù không được tận mắt chứng kiến cuộc sống của Ôn Đình ở Tinh Lam Thành nhưng với tu vi hiện tại của ông ta có lẽ sẽ được đối đãi như một hoàng phủ vương quốc cường giả và khẳng định sẽ được ở trên tầng sáu, đỉnh cao nhất của tòa tháp.
- Bị nhốt?
Yên Vân La giật mình, hai mắt như lóe điện!
Khoảnh khắc ấy người ta không cảm thấy nhân vật trước mặt mình là một phụ nữ dịu dàng nữa mà là một vị tông chủ chấp chưởng một tông phái!
Nộ khí cường liệt làm cho thân thể Yên Vân La khẽ run lên, bà ta lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ:
- Là ai làm?
Bị chiếu bởi ánh mắt hung tợn của Yên Vân La, Lăng Phong nhất thời không biết nói gì, nếu như để cho người ngoài nhìn thấy e rằng họ sẽ tưởng hai bên đang có thâm thù đại hận gì đó. Đồng thời hắn cũng cảm nhận được tình cảm Yên Vân La dành cho Ôn Đình như thế nào.
Theo như những gì Ôn Đình từng nói có thể đoán ra hai người họ đã không gặp nhau một trăm năm rồi. Phần lớn khoảng thời gian quen biết nhau hầu như đều đang bị truy sát nên gần nhau cũng không được bao nhiêu.
Nhưng chữ tình trên thế gian này thực sự quá vi diệu, trái tim cuồng dại của Bàng Phiên Vân không được Yên Vân La đáp lại m ônà chỉ có Ôn Đình - kẻ mới chỉ lướt qua cuộc đời bà ta như sao băng giữa đêm hè là khiến bà ta nhớ mãi.
Lăng Phong lắc đầu thở dài, đột nhiên trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Mộc Vũ Sương, một cô gái thanh nhã thoát tục nhưng cũng có lúc cố chấp đến đáng yêu.
Hình ảnh cô lúc vung kiếm ngăn cản Thang Thần khiến trái tim Lăng Phong không khỏi chao đảo!
- Mộc tông chủ?
Thấy Lăng Phong thất thần, Yên Vân La vội vàng gọi.
- Á?
Lăng Phong bừng tỉnh từ trong hồi ức, đối diện với câu hỏi của Yên Vân La, hắn lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, lúc gặp ta thì ông ấy đang ở trong Luyện Linh Tuyệt Vực.
Nói đoạn Lăng Phong kể lại tóm tắt một lượt quá trình kết bạn giữa hai người cho Yên Vân La nghe.
Yên Vân La lắng nghe một cách tỉ mỉ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, chỗ nào không hiểu bà ta thậm chí còn hỏi đi hỏi lại mãi. Cuối cùng nhắm mắt trầm ngâm một lúc, Yên Vân La mới khẳng định nói:
- Là thú tôn giả! tại
- Cái gì?
Lăng Phong hỏi lại một cách vô thức. Hỏi xong rồi hắn lại tự mình hiểu ra luôn:
- Bà nói là thú tôn giả?
- Ừm.
Yên Vân La nặng nề gật đầu, nhãn thần lộ ra một tia hận ý:
- Theo như những gì ngài nói, lúc được ngài cứu ra tu vi của ông ấy là ngụy linh tôn, mà trong Luyện Linh Tuyệt Vực căn bản không thể tu luyện nâng cao tu vi. Cũng có thể nói, trước khi bị nhốt ông ấy đã là linh tôn rồi!
- Với công pháp sáng xuất của ông ấy, cộng thêm tu vi cường đại, kẻ có thể khiến ông ấy ngay cả bỏ chạy cũng không làm được e rằng chỉ có những cường giả thuộc tầng lớp thú thần giả và võ thần thôi! Mà ngài nói Luyện Linh Tuyệt Vực nằm trong Bách Phong Uyên, đó là địa phận kiểm soát của Thú Nhân Tộc nên chắc chắn là thú tôn giả rồi!
Yên Vân La vạch lá tìm sâu, phân tích manh mối rõ ràng đâu ra đấy, cuối cùng đưa ra kết luận.
Nghe bà ta suy luận, Lăng Phong cũng gật gật đầu, trên thực tế hắn sớm đã nghi ngờ vậy, chỉ có điều chuyện không liên quan nhiều đến mình nên hắn cũng không nghiên cứu sâu.
- Hừ, vì có quy định nên ta không thể vào cảnh nội Áo La được, hiện tại không thể tìm thú thần tôn giả tính sổ! Nhưng...
Ánh mắt Yên Vân La ánh lên một tia hàn quang:
- Chỉ cần cuộc chiến vạn năm bạo phát, ít nhiều cũng có thể đòi lại món nợ này!
Lăng Phong thoáng giật mình, cuộc chiến vạn năm? Hắn đương nhiên hiểu Yên Vân La đang nói đến cuộc đại chiến bạo phát mỗi vạn năm một lần, nhưng nghe khẩu khí của Yên Vân La thì có vẻ như đến lúc đó cường giả Vô Tẫn Hoang Nguyên mới được vào cảnh nội Áo La!
Rốt cục là chuyện gì?
Lăng Phong trực tiếp nói ra những nghi hoặc trong lòng mình.
Đối diện với câu hỏi của hắn, Yên Vân La lộ ra vài phần khó xử, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ cười cười:
- Chuyện này chỉ có thủ lĩnh của những thế lực cũ mới được biết, vì ước định ta cũng không thể nói cho Mộc tông chủ nghe, mong ngài bỏ quá cho.
Mặc dù nói nghe có vẻ khách khí nhưng ngữ khí của Yên Vân La lại vô cùng kiên định, không hề có ý muốn thay đổi. So với thái độ lúc thể hiện không thể giúp đỡ đối phó với Huyền Nguyên Tông kiên định hơn rất nhiều!
Lăng Phong có chút ngạc nhiên, là bí mật gì khiến bà ta kiên trì đến vậy, nhưng hắn cũng không muốn cố ý làm khó người khác, chỉ gật gật đầu và tạm thời không nhắc đến nữa.
Yên Vân La thì ngược lại, thấy Lăng Phong giúp mình bao nhiêu việc mà mình lại chẳng báo đáp được gì, áy náy nói:
- Trong khoảng thời gian này, Mộc tông chủ chỉ cần nỗ lực cao tu vi của mình, tu vi càng mạnh khả năng giành được lợi thế trong đại chiến càng lớn!
Trầm ngâm một lúc bà nói tiếp:
- Nếu như có thể trở thành đại viên mãn linh tôn, thì lợi thế e rằng khó có thể tưởng tượng!
Dù biết đại viên mãn cường giả sẽ giành được rất nhiều lợi thế nhưng đối với người khác Yên Vân La không bao giờ trực tiếp nói ra điều này bởi vì bà biết làm vậy cũng chẳng có ích gì. Nếu không đạt được họ thậm chí càng cảm thấy thất vọng hơn.
Nhưng với Lăng Phong, bà hoàn toàn không phải lo lắng điều đó, bởi vì chưa bao giờ bà nghi ngờ khả năng trở thành đại viên mãn cấp cường giả của Lăng Phong!
- Đa tạ Yên tông chủ đã chỉ dạy.
Mặc dù trong lời nhắc nhở của đối phương có rất nhiều điểm mập mờ nhưng từ thần tình của bà, Lăng Phong vẫn nhìn ra được những chỉ điểm trong đó, chính vì vậy mới thần khẩn cảm ơn.
Do dự một lúc, Yên Vân La nói thêm một câu nữa:
- Mộc tông chủ, ta có một thỉnh cầu này.
- Yên tông chủ cứ nói.
Sắc mặt có chút ngập ngừng, cuối cùng Yên Vân La nói:
- Có thể phiền Mộc tông chủ thi triển thanh điện u quanh bộ thêm một lần nữa không? Ta biết chuyện này có thể làm khó ngài, nhưng...
Với thân phận và địa vị hiện tại của Lăng Phong, đương nhiên không thể tùy tiện "biểu diễn" cho người khác xem được rồi. Trong Vô Tẫn Hoang Nguyên này, dù có là Long Phượng Yêu tam tộc cũng không có tư cách bắt hắn biểu diễn!
Chính vì lý do này, Yên Vân La mới nói chuyện ngập ngừng như vậy, thậm chí còn có chút cầu khẩn!
Chữ "tình" đúng là biết hại người thật. Lăng Phong thầm cảm thán, nghĩ đến Bàng Phiên Vân không khỏi cảm thấy nuối tiếc. Xem ra dù ông ta có nỗ lực thế nào thì cũng không thể giành chiến thắng trong trận chiến tình cảm này.
Mang theo tia cảm khái này trong lòng, bàn chân Lăng Phong khẽ chuyển, từng tia điện quang phi vũ dần dần tụ thành những vòng tròn ánh sáng xung quanh người hắn, lộng lẫy vô cùng.
Mỹ cảnh một duy trì một lúc lâu rồi mới biến mất, từng điểm quang mang nổ tung, trong những tiếng lách tách không ngừng, quang mang chầm chậm tan biến.
Nhãn thần Yên Vân La cũng trở nên trầm lặng theo sự tan biến của vòng quang mang, cuối cùng bà ta hít một hơi thật sâu, cúi người nói với Lăng Phong:
- Đa tạ Mộc tông chủ đã cho ta biết chuyện. Thời gian không còn sớm nữa, xin được cáo từ. Nếu Mộc tông chủ còn nhu cầu gì có thể nói với Trương chấp sự bất cứ lúc nào, bổn tông sẽ hết lòng giúp đỡ.
- Cảm phiền tông chủ.
Lăng Phong quay người tiễn bà rời đi.
Cả hai người đều là cường giả trên đỉnh nhân sinh, hành tẩu nhẹ nhàng như mây như gió, không bao giờ để mất thời gian hay làm bộ quyến luyến không rời như người phàm tục.
Trời đã về đêm. Nguyệt hoa như nước, một luồng khí lạnh nhè nhẹ bốc lên từ mặt đất, phủ lên tầng nguyệt quang tạo thành một lớp màn bạc phủ lên cả khoảng sân.
Đến cảnh giới này của Lăng Phong, giấc ngủ chỉ còn là một thói quen chứ không hề có một chút tác dụng gì với thân thể. Trên thực tế, sau khi hóa linh kiếp thối thể, tất cả tạp chất trong cơ thể linh cấp giả đã bị bài trừ hết, lục phủ ngũ tạng quay trở lại trạng thái viên mãn ban đầu.
Nếu như được nạp đủ thức ăn tinh tế, hoàn toàn có thể dùng tu luyện thay cho giấc ngủ!
Chỉ có điều, rất nhiều người vẫn lựa chọn ngủ vào ban đêm theo thói quen, mặc dù không có lợi gì cho cơ thể nhưng cũng có thể coi như một phương thức thư giãn. Có lẽ trong tim mỗi cường giả đều có một giấc mơ mà họ muốn hướng đến.
Lúc này Lăng Phong đang không thể nào ngủ được. Tình cảm bị Yên Vân La chạm phải, một bóng dáng mờ ảo cứ thế phù hiện trong não hải hắn, làm hắn trằn trọc.
Hít, thở!
Cứ mỗi một lần hít thở, cánh tay Lăng Phong lại giơ lên. Những khối hỏa cầu được ngưng tụ chỉ còn lớn bằng ngón tay út bay ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Lăng Phong nổi hứng nghịch ngợm, điều khiến chúng tạo thành những đồ án biến huyễn, giống như những quả bóng khí lớn nhỏ, vô cùng lấp lánh được tạo bởi bộ đồ chơi luyện kim của một thiếu niên quý tộc trong thành nào đó mà hồi nhỏ hắn vẫn thầm ngưỡng mộ. Đó đã từng là ước mơ lớn nhất trong lòng Lăng Phong.
Hỏa cầu không ngừng biến huyễn, cảnh tượng ngọt ngào như trong một giấc mơ. Chúng dung hòa một cách hoàn mỹ vào cảnh đêm, vào ánh trăng, vào tiếng côn trùng kêu rả rích, không hề cảm thấy nổi bật hay khác biệt, cảm giác như chính chúng cũng được sinh ra từ dạ sắc.
Chỉ có những con côn trùng nhỏ bị hỏa quang thu hút, giang cánh lao vào, hỏa mang lóe lên và con côn trùng ra sức ngụp lặn trong đó như một con cá nhỏ tự do tự tại giữa lòng đại dương.
Trong lòng Lăng Phong không vui cũng không buồn, chỉ quan sát cảnh tượng trước mắt với thái độ hiếu kì nguyên thủy nhất.
Nếu như đổi thành Thích Thiên Ách, chỉ e rằng hắn sẽ kinh ngạc đến không thốt nổi nên lời.
Bởi vì năng lượng trong một khối hỏa cầu đều hết sức kinh nhẫn, đừng nói một con côn trùng nhỏ, đến một linh cấp cường giả có lao người vào đó cũng tuyệt đối không có chuyện nhục thân không hề hấn gì. Vậy mà cảnh tượng quỷ dị ấy lại đang diễn ra ngay trước mắt hắn!
Phải khống chế hỏa hệ nguyên lực tinh diệu đến thế nào mới có thể làm được điều này?
Nói một cách hình tượng, bên trong khối hỏa cầu này có một triệu đơn vị hỏa hệ nguyên lực. Người thường muốn ngưng tụ và dùng chúng để công kích đã là chuyện vô cùng khó khắn. Vậy mà Lăng Phong có thể khiến mỗi một đơn vị nguyên lực đều có một cánh tay, một cánh tay mà hắn hoàn toàn có thể khống chế được!
Dễ sai khiến, vận chuyển như ý muốn!
Đột nhiên, một luồng sát ý cực nhẹ bắn tới, phá vỡ tấm gương niệm thức trước mặt Lăng Phong. Hình như có một viên đá vừa được ném vào góc tối bức tường. Từng tầng hư không nổi lên, ập về phía Lăng Phong với một tốc độ chóng mặt. Chiu, hai mắt Lăng Phong lóe lên hai luồng tinh mang, hướng thẳng về phía sát ý!
Vù!
Gió nổi đao bay.
Một đường hắc sắc quang mang chém thẳng xuống đỉnh đầu Lăng Phong. Quang mang âm u nội liễm như tất cả tinh hoa đều đang được ẩn giấu bên trong, chỉ cần tiếp cận được Lăng Phong là sẽ lập tức bạo khai lôi đình!
Bị quấy nhiễu, những khối hỏa cầu trên tay Lăng Phong khẽ run rẩy, con côn trùng đang vui vẻ bay lượn trong đó xòe một tiếng hoàn toàn bị thiêu thành khí hóa.
Đáng chết!
Trong lòng Lăng Phong ánh lên một tia phẫn nộ, bây giờ ngẫm lại kiểu tham ngộ lúc nãy hiếm khi có được, nếu như tiếp tục duy trì thậm chí rất có khả năng sáng tạo ra sồ hình của đại tinh kĩ hỏa hệ thứ hai.
Nhưng, kiểu tham ngộ hiếm có đó đã bị người ta phá mất!
Sát tâm nhất thời nổi lên!

back top