Tinh Ngự

Chương 646: Lăng Phong trở về

Chỉ thấy ngón tay đứa bé hơi xoay, thiểm điện xung quanh không ngừng xoắn thành đủ loại hình dạng, càng giống như trò chơi biến ảo bất định trong hư không.
- Cho dù là Thần cấp, lão phu cũng muốn đánh ngươi rớt trở lại nguyên hình!
Bỗng nhiên, lão giả râu hồng không nhịn được nữa, phát ra tiếng kêu to, gấp gáp đánh về phía trước, Long linh to lớn mạnh mẽ quẫy đuôi, trực tiếp quật vào thân ảnh giữa không trung.
- Tiểu Phong cẩn thận!
- Mộc đầu!
Dường như nghe được hai tiếng nhắc nhở, thân ảnh giữa không trung mở hai tròng mắt.
Trong sát na này, tinh không đồ chuyển, vạn vật câu tịch.
Thân ảnh càng giống như biến thành cường giả Thần cấp "Chúc Long" trong truyền thuyết.
Hai mắt nếu tĩnh, thiên địa quang minh, nếu hai mắt hợp lại, thiên địa hôn ám.
Hắn thật sâu hít vào một hơi, lôi vân phạm vi ngàn dặm hóa thành một dòng xoáy lớn ào ào chảy vào trong miệng hắn, theo đó, cơ thể hắn truyền ra âm thanh bạo hưởng, thân thể biến thành trạng thái nửa trong suốt, hầu như có thể để người khác thấy rõ huyết mạch xương cốt bên trong, rõ ràng không giống nhân loại.
Nhìn lão giả râu hồng khống chế long linh oanh kích tới, hắn không hề lo lắng, vẫn còn tiếp tục tiến thành bước thần kiếp thối thể cuối cùng.
Ngay trong lúc Kiều Kiều và Hoa Vi Hà kinh hô, một bàn tay năng lượng ngưng hóa thực chất nhìn qua có chút rộng lớn, mang theo màu sắc trắng bệch không bình thường không biết từ chỗ nào đột ngột xuất hiện, chộp thẳng vào long linh.
Người phương nào, cư nhiên dùng thân thể đối kháng công kích cường đại như vậy?
Trái lại lão giả râu hồng lại dựng thẳng lông mày, càng giống như nhìn thấy việc gì đó vô cùng kinh khủng, đôi môi nhịn không được run run.
- Quấy rầy người khác tiến hành độ Hóa thần kiếp không phải là thói quen tốt đẹp gì nha, lẽ nào các ngươi tự cho dòng chính Long tộc lại chỉ có một chút tiền đồ như vậy thôi sao?
Theo cánh tay xuất hiện, một thân ảnh màu áo bào màu tro dần dần rõ ràng, trên mặt hắn lộ tiếu ý nhàn nhạt, trong tiếu ý lại tràn ngập u uất và phẫn nộ áp lực.
- Cút!
Một tiếng nổ vang, Long linh điên cuồng gào thét, thân thể tho to càng giống như cự mãng bị nắm chặt bảy tấc, không ngừng giãy dụa trong tay thân ảnh mặc áo bào tro.
Cuối cùng là từ chỗ đuôi dài bị lực lượng mạnh mẽ chặt đứt, năng lượng cường đại rót vào thân thể nó, tức khắc liền bị nổ tung nát bấy.
Lão giả râu hồng nhịn không được toàn thân run lên, trên mặt hiện vẻ hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch. Thanh âm sợ hãi không gì sánh được truyền ra:
- Ngươi, ngươi là phản nghịch bị trấn áp, Dư Đào?
- Phản nghịch?
Thân ảnh mặc áo bào tro chính là Dư Đào, hắn châm chọc cười:
- Các ngươi vẫn nhất quán có thói quen chiếm điểm đạo đức cao cao tại thượng này a, hai chữ phản nghịch nói ra thực thuận buồm xuôi gió!
Lão giả râu hồng và bảy trưởng lão đều thối lui mấy bước, bọn họ biết lấy thực lực mà người đó triển lộ năm đó, tám người bọn họ vĩnh viên không phải đối thủ! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Chết tiệt, người này không phải bị trấn áp tại tầng cấm địa cuối cùng hay sao? Sao sao...
Đang trong lúc bọn họ vận chuyển tâm tư, thân ảnh trong không trung đã hoàn toàn thu nạp lôi vân, làn da của hắn chậm rãi hiện ra từng đợt bí văn, khiến thân thể hắn nhìn qua giống như dung nạp chấm nhỏ thần bí khắp thiên địa, mỗi một chỗ đều hiển lộ vô cùng vô tận huyền ảo.
Cuối cùng, một đạo thanh âm khẽ ngâm từ trong miệng hắn truyền ra:
- Một khi độ Hóa thần kiếp, bản thân được tự tại, thống khoái, thống khoái!
Thân ảnh dẫm chân hư không hạ xuống, từng bước từng bước một, mỗi một bước tỏa kim quang chói lọi, càng khiến hắn toát lên vẻ phi phàm, giống như thiên thần hàng lâm.
- Chúc mừng Lăng tông chủ, Hóa thần công thành!
Bàng Phiên Vân mỉm cười, hơi ôm quyền nói.
- Chúc mừng tông chủ, Hóa Thần công thành!
Dư Đào càng khom người thật sâu, bật thốt.
Phía sau bọn họ, một mảnh kinh sợ, giống như trời long đất lở, tinh không tịch diệt...
- Nội liễm không phải biến mất, mà càng trở nên trầm ngưng, phong mang tuy rằng buộc chặt, nhưng càng thêm sắc bén!
Nếu như nhìn thân ảnh này thời gian dài, người khác đều cảm thấy đôi mắt đau đớn thật sâu.
- Mộc đầu!
Kiều Kiều vui mừng hô lớn, bay tới.
Hoa Vi Hà cũng bay tới gần, nội tâm nàng vui mừng giống như muốn bạo phát, không biết làm cách nào để biểu đạt tâm tình vui mừng hiện tại, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lăng Phong, nước mắt không nhịn được dâng tràn.
Từ khi nghe được tin tức Lăng Phong bị Long tộc giam cầm, bao nhiêu lo lắng bị mạnh mẽ kìm nén, tiềm tàng thật sâu trong tâm linh. Đối mặt với mọi người gần như không khống chế được tâm tình, nàng chỉ có thể cố nén, không dám biểu lộ mảy may, còn mạnh mẽ tỏ vẻ trấn định lên kế hoạch an bài mọi việc. Hiện tại, khi nhìn thấy Lăng Phong, rốt cuộc toàn bộ bạo phát, giống như một khối đá lớn rơi xuống mặt nước,
Đôi môi Lăng Phong lên, không cần nhiều lời, từ biểu tình của hai người Hoa Vi Hà hắn có thể thấy được rất nhiều điều. Một trận xung động nảy lên trong lòng, hắn nhẹ nhàng ôm lấy hai người, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng chỉ thốt được một câu:
- Khiến mọi người lo lắng!
Thân thể mềm mại Hoa Vi Hà khẽ run, cho tới hiện tại tấm thân kiên cường của nàng rốt cuộc hoàn toàn tan rã, tựa vào lòng Lăng Phong cảm thấy an tâm chưa từng có. Giống như trước kia, cho dù Lăng Phong gầy yếu vô lựa hơn chính mình rất nhiều, nhưng dù đối mặt với tình cảnh gì đi nữa hắn cũng chắn trước mặt mình.
Không cần lời nói, tình cảm trong tim.
Kiều Kiều cũng mím chặt môi, khóc tới nước mắt tuôn rơi, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt liên tục đấm vào lồng ngực Lăng Phong, nhưng càng lúc lại càng nhẹ nhàng, trong miệng không ngừng thốt khẽ:
- Mộc đầu, mộc đầu, mộc đầu!
Lăng Bảo Nhi ở chính giữa bọn họ, trừng lớn đôi con mắt đen lúng liếng thỉnh thoảng nhìn ba người, ngón tay ngậm trong miệng cười duyên không ngớt.
Không khí ấm áp chảy xuôi không một tiếng động, trong lúc nhất thời, cho dù là Long tộc nhất phương cũng không có người nào can đảm tới quấy nhiễu bọn họ. Lăng Phong trước mặt tuy rằng lộ rõ ôn nhu, thế nhưng bọn họ hắn cảm giác giống như ngọn núi lửa âm ỉ, chỉ cần có người mạo phạm thần uy, tất gặp phải nộ kích bạo phát dữ dội.
Một lúc lâu sau, Lăng Phong nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trong thấy sắc mặt hai người Hoa Vi Hà vô cùng tiều tụy, rõ ràng thụ thương trong người, hàn quang trong mắt hắn chợt hiện, ôn nhu nói:
- Tỷ tỷ, Kiều Kiều, hai người nghỉ ngơi một chút, còn lại, giao cho ta là được!
- Uhm!
Hoa Vi Hà gật đầu, lên tiếng trả lời, nhu thuận dẫn theo Kiều Kiều, ôm Bảo nhi thối lui qua một bên. Đối với Bảo nhi nàng có rất nhiều điều hiếu kỳ, nhưng cũng biết hiện tại chưa phải lúc để nói chuyện.
Một bên khác, Thang Thần Vũ Thần Phong cũng không thể nói ra lời nào, trong lòng hầu như khiếp sợ tới chết lặng. Tiểu nhi này chính là người cách đây không lâu bản thân ép buộc không thể đặt chân tại Áo La đế quốc sao?
Hắn thế nào cũng không thể tin tưởng được con mắt của chính mình. Bàng Phiên Vân đã quá đủ khiến hắn chấn động, thực sự rất không ngờ Lăng Phong cũng...
Đến khi Lăng Phong vừa rồi từ lúc xuất hiện vẫn không thèm nhìn qua chính mình, nội tâm Thang Thần xuất hiện cảm giác thất bại và nổi giận chưa từng có.
Một tên bại tướng phải chật vật chạy trốn dưới tay chính mình, hiện tại lại có tư cách không thèm nhìn bản thân!
Lăng Phong nhẹ nhàng phe phẩy huyền bào, nhãn thần rơi vào Âu Mẫu Long, nhẹ giọng nói:
- Lúc đầu đánh một trận với Âu tộc trưởng, có nhiều chỗ chưa tận hứng, hôm nay gặp lại, không biết Âu tộc trưởng có thể tiếp tục chỉ giáo?

back top