Lăng Phong hơi lộ ra chút kinh ngạc, rất rõ ràng quan điểm này giống như quái hạp ẩn chứa một nội thế giới. Bảo bối như thế này cũng mới chỉ nhìn thấy lần thứ hai, bất quá, nghĩ đến thân phận Yêu Tôn liền thoải mái.
Yêu tộc truyền thừa nhiều năm, trong đó xuất hiện không biết bao nhiêu cường giả, có một nội thế giới lưu lại cũng là chuyện bình thường.
Quang mang màu trắng bỗng chấn động, chiếu sáng một phương thời không, trong quang mang mềm mại màu trắng bao phủ, chỉ thấy Vưu Lựu từng bước xuất hiện.
Hắn đầu tiên khom người hành lễ với Yêu Tôn, ngay sau đó nhìn thấy Lăng Phong liền kinh hỉ nói:
- Lăng tông chủ, ngươi thoát khốn?
Hai bên tuy là tương giao không lâu, nhưng bao nhiêu đó cũng coi như bằng hữu chung hoạn nạn, lúc này thấy liền thể hiện vẻ vui mừng chân thành, Lăng Phong mỉm cười đáp lễ.
Đồng thời, vẻ bình thản hiện lên trong đôi mắt Lăng Phong. Từ lời nói của Vưu Lực, tự nhiên hắn không biết mọi chuyện xảy ra bên ngoài, nói cách khác nội thế giới kia không bằng quái hạp của bản thân.
Tuy không rõ ràng lắm điều này đại biểu cho cái gì, thế nhưng cũng khiến Lăng Phong có nhiều hơn một tầng chờ mong.
Chờ mong đối với năng lực chân chính của quái hạp!
- San nhi thế nào?
Yêu Tôn mở miệng nói, khuôn mặt vẫn có chút cứng ngắc không khỏi toát ra thần sắc lo lắng.
- Vưu Lượng một mực trông chừng thiếu chủ, thế nhưng...
Vưu Lực nhịn không được ảm đạm lắc đầu, chợt hắn chờ mong vô hạn nhìn về phía Lăng Phong.
- Lăng tông chủ, làm ơn tận lực!
- Vưu tôn sứ yên tâm, nếu Lăng mỗ đã đáp ứng, tất nhiên tận tâm tận lực!
Lăng Phong cảm giác được bản thân nói lời này có chút nguy hiểm bại lộ thân phận, vội vã bổ xung nói:
- Hải sư huynh cũng nhất định không chút buông lỏng!
Đạt được hứa hẹn của Lăng Phong, Yêu Tôn thầm thở ra một hơi.
- Cẩn thận một chút, đưa Sang nhi ra!
Lời vừa nói xong, đằng sau Vưu Lực, Vưu Lượng cẩn thận từng chút bước ra khỏi nội thế giới. Hai tay hắn chăm chú ôm một chiếc giường nhỏ bằng dây đan bao phủ vải gấm, bên trên là một thân ảnh nho nhỏ, cam đoan này không bị phong hàn xâm hại.
Trên thực tế, bọn họ không cần phải cẩn thận như vậy, chỉ cần bọn họ dùng nguyên lực bản thân hình thành vòng bảo hộ xung quanh là được, phong hàn bên ngoài nếu có thể xâm nhập được vào trong mới là chuyện lạ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Nhưng nếu bọn họ đã làm như vậy, biểu tình hoàn toàn là cẩn thận từng chút một, phảng phất như trong tay là đồ quý dễ vỡ hiếm thấy nhất thế gian.
- Lăng tông chủ, đây là...
Không đợi Yêu Tôn nói xong, Lăng Phong và Kiều Kiều không khỏi nhất đề chấn động, hai người cơ hồ đồng thời kinh hô:
- San san!
Lăng Phong phản ứng nhanh hơn, thân hình nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Vưu Lượng, thật sâu dừng lại trước thân ảnh trên chiếc giường nhỏ.
Vẫn như trước là mái tóc vàng thoáng xoăn, mặt ngọc hiện tại không còn hồng nhuận như trước, nhìn qua có chút ảm đạm, so sánh với lần trước nhìn thấy giống như một con gấu túi béo tròn, hiện tại đã gầy đi không ít.
Chính là Đông Phương San!
Nghĩ đến lần trước ly biệt, hiện tại đã trôi qua mấy năm, tuy rằng không biết vì sao tiểu nha đầu lại trở thành đồ đệ Yêu Tôn, trong lòng Lăng Phong không khỏi dâng lên môt tia đau đớn.
Bên tai vẫn còn vang lên thanh âm tiểu nha đầu tíu tít bên cạnh gọi "Đại ca ca", lại nhìn thân hình bất tỉnh nhân sự trước mặt, trái tim của hắn chợt đau đớn khó chịu.
Vưu Lượng cả kinh, từ khi nhìn thấy Lăng Phong tới lúc hắn tới trước mặt, hắn phát hiện chính mình hoàn toàn không có cơ hội phản ứng! Nói cách khác, động tác của đối phương đã hoàn toàn vượt qua tốc độ của chính mình.
Hoàn hảo đối phương không có ác ý, nếu là có nửa điểm ác ý, bản thân phải chống đối như thế nào?
Nghĩ tới đây, toàn thân hắn đang lên một trận lạnh lẽo, lạnh lẽo thấu xương. Theo lạnh lẽo là khiếp sợ thật sâu. Lần trước gặp mặt vị Lăng tông chủ này bất quá mới chỉ là Linh tôn nhị dung, lúc này mới trôi qua bao lâu, thực lực của hắn dĩ nhiên đã trở nên cường đại tới như vậy?
Lăng Phong cẩn thận vuốt ve khuôn mặt Đông Phương San, đôi lông mày nhăn lại thật sâu, một luồng niệm thức ôn hòa theo ý thứ hải chảy vào cánh tay, cuối cùng tụ lại đầu ngón tay.
Ngón tay giống như bạch tuộc, chợt nhẹ nhàng lướt qua mỗi một tấc quanh thân thể tiểu nha đầu, thu lại tin tức hoàn chỉnh chính mình cần tìm kiếm.
Vưu Lượng nghi ngờ nhìn về phía Yêu Tôn, đợi tới khi Yêu Tôn gật đầu ra hiệu mới yên lòng để Lăng Phong thoải mái dò xét.
Sau một lúc lâu, Lăng Phong ngẩng đầu, từ trên người hắn bỗng dưng bộc phát sát khí cường liệt, sát khi cuồn cuộn bốc lên thẳng bức Yêu Tôn.
Lăng Phong từ trầm mặc ngưng thần tới lúc bạo khởi gây khó dễ, trung gian hoàn toàn không tỏ bất cứ thái độ nào, quyết đoán tới mức lòng người trầm xuống. Càng đáng sợ hơn nữa chính là, mục tiêu sát khí của Lăng Phong lại chính là Yêu Tôn.
- Tiểu Phong!
Hoa Vi Hà kinh hãi muốn khuyên can, thế nhưng nhìn hai tròng mắt huyết hồng tràn ngập sát khí của Lăng Phong lại ngẩn ra, mạnh mẽ kìm chế lại. Từ nhỏ sống chung nhiều năm, nàng rất rõ ràng tính tình của Lăng Phong, nếu như người khác nhằm vào bản thân Lăng Phong hắn, hắn cũng không nổi giận quá mức.
Thế nhưng nếu nhằm vào người bên cạnh hắn, loại phẫn nộ này, từ khi còn là tiểu hài đồng, Lăng Phong liền dùng hành động điên cuồng cực kỳ đáng sợ công kích lại.
Nàng biết, Lăng Phong lúc này, tốt nhất không nên làm khó hắn.
Yêu Tôn không hổ là cường giả đỉnh phong Vô Tẫn Hoang Nguyên, khí độ càng bất phàm. Đối mặt với sát khí của Lăng Phong, hắn không một chút hoảng hốt, phảng phất như vị cường giả điên cuồng kia không thể mang tới bất cứ tổn hại nào cho chính mình, hắn chỉ bình tĩnh hỏi thăm:
- Lăng tông chủ, đây là ý tứ gì?
- Ý gì?
Lăng Phong lạnh lùng cười, khóe miệng tràn đầy sát ý lạnh thấu xương.
- Ta không nghĩ Yêu Tộc lại thiên tâm, càng đối với một đệ tử nhân tộc "ban ơn", nguyên tồn tại tâm tư xấu xa như vậy! Quả thực khiến người khác khinh thường!
- Lớn mật!
Thiếu niên đứng đằng sau Yêu Tôn nhịn không được, giận dữ quát lớn một tiếng xông thẳng về phía Lăng Phong, hắn quyết không cho phép bất cứ kẻ nào nhục mạ thần tượng trong cảm nhận của hắn.
Lăng Phong khẽ quát một tiếng:
- Ngươi còn không xứng xuất thủ với Lăng mỗ!
Trong tiếng quát, Lăng Phong vẻn vẹn vung ống tay áo lên, liền xuất hiện sóng khí cường hãn bộc phát.
Tên thiếu niên kia hoảng hốt, hắn coi như cường giả đứng đầu, bản thân đã có thực lực cấp bậc Linh tôn, ở tại Yêu tộc vẫn được coi như thiên tài. Nhưng hiện tại hắn đột nhiên phát hiện, trước mặt người thanh niên so với chính mình còn ít tuổi hơn, bản thân dĩ nhiên yếu đuối tới mức không kham nổi một kích.
Lẽ nào, chênh lệnh thực sự lớn tới như vậy sao?
Cảm nhận được một cỗ lực lượng khiến người khác hít thở không thông kéo tới, hắn nhịn không được toát ra biểu tình thất thần. Đúng lúc này, phía sau có một cỗ lực lượng cường đại nắm lấy hắn, ngay sau đó cưỡi mây đạp gió bay lên cao.
Ầm ầm...
Thủ ấn của Yêu Tôn vừa lúc đánh lên Xích luyện cương khí của Lăng Phong, vang lên tiếng chấn động kịch liệt, song phương đều tự thối lui hơn ba bước!
Yêu tộc truyền thừa nhiều năm, trong đó xuất hiện không biết bao nhiêu cường giả, có một nội thế giới lưu lại cũng là chuyện bình thường.
Quang mang màu trắng bỗng chấn động, chiếu sáng một phương thời không, trong quang mang mềm mại màu trắng bao phủ, chỉ thấy Vưu Lựu từng bước xuất hiện.
Hắn đầu tiên khom người hành lễ với Yêu Tôn, ngay sau đó nhìn thấy Lăng Phong liền kinh hỉ nói:
- Lăng tông chủ, ngươi thoát khốn?
Hai bên tuy là tương giao không lâu, nhưng bao nhiêu đó cũng coi như bằng hữu chung hoạn nạn, lúc này thấy liền thể hiện vẻ vui mừng chân thành, Lăng Phong mỉm cười đáp lễ.
Đồng thời, vẻ bình thản hiện lên trong đôi mắt Lăng Phong. Từ lời nói của Vưu Lực, tự nhiên hắn không biết mọi chuyện xảy ra bên ngoài, nói cách khác nội thế giới kia không bằng quái hạp của bản thân.
Tuy không rõ ràng lắm điều này đại biểu cho cái gì, thế nhưng cũng khiến Lăng Phong có nhiều hơn một tầng chờ mong.
Chờ mong đối với năng lực chân chính của quái hạp!
- San nhi thế nào?
Yêu Tôn mở miệng nói, khuôn mặt vẫn có chút cứng ngắc không khỏi toát ra thần sắc lo lắng.
- Vưu Lượng một mực trông chừng thiếu chủ, thế nhưng...
Vưu Lực nhịn không được ảm đạm lắc đầu, chợt hắn chờ mong vô hạn nhìn về phía Lăng Phong.
- Lăng tông chủ, làm ơn tận lực!
- Vưu tôn sứ yên tâm, nếu Lăng mỗ đã đáp ứng, tất nhiên tận tâm tận lực!
Lăng Phong cảm giác được bản thân nói lời này có chút nguy hiểm bại lộ thân phận, vội vã bổ xung nói:
- Hải sư huynh cũng nhất định không chút buông lỏng!
Đạt được hứa hẹn của Lăng Phong, Yêu Tôn thầm thở ra một hơi.
- Cẩn thận một chút, đưa Sang nhi ra!
Lời vừa nói xong, đằng sau Vưu Lực, Vưu Lượng cẩn thận từng chút bước ra khỏi nội thế giới. Hai tay hắn chăm chú ôm một chiếc giường nhỏ bằng dây đan bao phủ vải gấm, bên trên là một thân ảnh nho nhỏ, cam đoan này không bị phong hàn xâm hại.
Trên thực tế, bọn họ không cần phải cẩn thận như vậy, chỉ cần bọn họ dùng nguyên lực bản thân hình thành vòng bảo hộ xung quanh là được, phong hàn bên ngoài nếu có thể xâm nhập được vào trong mới là chuyện lạ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Nhưng nếu bọn họ đã làm như vậy, biểu tình hoàn toàn là cẩn thận từng chút một, phảng phất như trong tay là đồ quý dễ vỡ hiếm thấy nhất thế gian.
- Lăng tông chủ, đây là...
Không đợi Yêu Tôn nói xong, Lăng Phong và Kiều Kiều không khỏi nhất đề chấn động, hai người cơ hồ đồng thời kinh hô:
- San san!
Lăng Phong phản ứng nhanh hơn, thân hình nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Vưu Lượng, thật sâu dừng lại trước thân ảnh trên chiếc giường nhỏ.
Vẫn như trước là mái tóc vàng thoáng xoăn, mặt ngọc hiện tại không còn hồng nhuận như trước, nhìn qua có chút ảm đạm, so sánh với lần trước nhìn thấy giống như một con gấu túi béo tròn, hiện tại đã gầy đi không ít.
Chính là Đông Phương San!
Nghĩ đến lần trước ly biệt, hiện tại đã trôi qua mấy năm, tuy rằng không biết vì sao tiểu nha đầu lại trở thành đồ đệ Yêu Tôn, trong lòng Lăng Phong không khỏi dâng lên môt tia đau đớn.
Bên tai vẫn còn vang lên thanh âm tiểu nha đầu tíu tít bên cạnh gọi "Đại ca ca", lại nhìn thân hình bất tỉnh nhân sự trước mặt, trái tim của hắn chợt đau đớn khó chịu.
Vưu Lượng cả kinh, từ khi nhìn thấy Lăng Phong tới lúc hắn tới trước mặt, hắn phát hiện chính mình hoàn toàn không có cơ hội phản ứng! Nói cách khác, động tác của đối phương đã hoàn toàn vượt qua tốc độ của chính mình.
Hoàn hảo đối phương không có ác ý, nếu là có nửa điểm ác ý, bản thân phải chống đối như thế nào?
Nghĩ tới đây, toàn thân hắn đang lên một trận lạnh lẽo, lạnh lẽo thấu xương. Theo lạnh lẽo là khiếp sợ thật sâu. Lần trước gặp mặt vị Lăng tông chủ này bất quá mới chỉ là Linh tôn nhị dung, lúc này mới trôi qua bao lâu, thực lực của hắn dĩ nhiên đã trở nên cường đại tới như vậy?
Lăng Phong cẩn thận vuốt ve khuôn mặt Đông Phương San, đôi lông mày nhăn lại thật sâu, một luồng niệm thức ôn hòa theo ý thứ hải chảy vào cánh tay, cuối cùng tụ lại đầu ngón tay.
Ngón tay giống như bạch tuộc, chợt nhẹ nhàng lướt qua mỗi một tấc quanh thân thể tiểu nha đầu, thu lại tin tức hoàn chỉnh chính mình cần tìm kiếm.
Vưu Lượng nghi ngờ nhìn về phía Yêu Tôn, đợi tới khi Yêu Tôn gật đầu ra hiệu mới yên lòng để Lăng Phong thoải mái dò xét.
Sau một lúc lâu, Lăng Phong ngẩng đầu, từ trên người hắn bỗng dưng bộc phát sát khí cường liệt, sát khi cuồn cuộn bốc lên thẳng bức Yêu Tôn.
Lăng Phong từ trầm mặc ngưng thần tới lúc bạo khởi gây khó dễ, trung gian hoàn toàn không tỏ bất cứ thái độ nào, quyết đoán tới mức lòng người trầm xuống. Càng đáng sợ hơn nữa chính là, mục tiêu sát khí của Lăng Phong lại chính là Yêu Tôn.
- Tiểu Phong!
Hoa Vi Hà kinh hãi muốn khuyên can, thế nhưng nhìn hai tròng mắt huyết hồng tràn ngập sát khí của Lăng Phong lại ngẩn ra, mạnh mẽ kìm chế lại. Từ nhỏ sống chung nhiều năm, nàng rất rõ ràng tính tình của Lăng Phong, nếu như người khác nhằm vào bản thân Lăng Phong hắn, hắn cũng không nổi giận quá mức.
Thế nhưng nếu nhằm vào người bên cạnh hắn, loại phẫn nộ này, từ khi còn là tiểu hài đồng, Lăng Phong liền dùng hành động điên cuồng cực kỳ đáng sợ công kích lại.
Nàng biết, Lăng Phong lúc này, tốt nhất không nên làm khó hắn.
Yêu Tôn không hổ là cường giả đỉnh phong Vô Tẫn Hoang Nguyên, khí độ càng bất phàm. Đối mặt với sát khí của Lăng Phong, hắn không một chút hoảng hốt, phảng phất như vị cường giả điên cuồng kia không thể mang tới bất cứ tổn hại nào cho chính mình, hắn chỉ bình tĩnh hỏi thăm:
- Lăng tông chủ, đây là ý tứ gì?
- Ý gì?
Lăng Phong lạnh lùng cười, khóe miệng tràn đầy sát ý lạnh thấu xương.
- Ta không nghĩ Yêu Tộc lại thiên tâm, càng đối với một đệ tử nhân tộc "ban ơn", nguyên tồn tại tâm tư xấu xa như vậy! Quả thực khiến người khác khinh thường!
- Lớn mật!
Thiếu niên đứng đằng sau Yêu Tôn nhịn không được, giận dữ quát lớn một tiếng xông thẳng về phía Lăng Phong, hắn quyết không cho phép bất cứ kẻ nào nhục mạ thần tượng trong cảm nhận của hắn.
Lăng Phong khẽ quát một tiếng:
- Ngươi còn không xứng xuất thủ với Lăng mỗ!
Trong tiếng quát, Lăng Phong vẻn vẹn vung ống tay áo lên, liền xuất hiện sóng khí cường hãn bộc phát.
Tên thiếu niên kia hoảng hốt, hắn coi như cường giả đứng đầu, bản thân đã có thực lực cấp bậc Linh tôn, ở tại Yêu tộc vẫn được coi như thiên tài. Nhưng hiện tại hắn đột nhiên phát hiện, trước mặt người thanh niên so với chính mình còn ít tuổi hơn, bản thân dĩ nhiên yếu đuối tới mức không kham nổi một kích.
Lẽ nào, chênh lệnh thực sự lớn tới như vậy sao?
Cảm nhận được một cỗ lực lượng khiến người khác hít thở không thông kéo tới, hắn nhịn không được toát ra biểu tình thất thần. Đúng lúc này, phía sau có một cỗ lực lượng cường đại nắm lấy hắn, ngay sau đó cưỡi mây đạp gió bay lên cao.
Ầm ầm...
Thủ ấn của Yêu Tôn vừa lúc đánh lên Xích luyện cương khí của Lăng Phong, vang lên tiếng chấn động kịch liệt, song phương đều tự thối lui hơn ba bước!