Hai mắt Vi Tiếu mở trừng cực đại, bên trong tràn ngập vẻ khó tin. Lúc trước tại sau giao dịch đại hội, đoán dược Lăng Phong có thể ở trong Kiền Thiên Giới ngắm bắn yêu nguyệt lung tiểu tiểu cửu tinh, hắn cũng đã bị thiên phú yêu nghiệt của Lăng Phong dọa cho khiếp sợ.
Hôm nay thấy, Lăng Phong biến mất hơn một tháng, thực lực một lần nữa từ Linh Tôn nhị dung thăng tiến lên tới thần cấp!
Việc này quả thực khiến cho hắn không thể cảm thụ nổi, chỉ có thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, hơn nữa còn là khiếp sợ cực độ! Đề thăng lên tới Linh Tôn, mỗi một tầng đều có trở lực gian nan chưa từng có, Lăng Phong lại một đường điên cuồng, dường như không hề có một chút khái niệm bình cảnh, có địch nhân như vậy, hắn làm sao dám không sợ? tại
Kiếm cương tới, vừa gặp đám người Bức Tông liền lập tức bùng nổ.
Năng lượng sắc bén như những gai nhọn trên mình con nhím cuồng loạn phóng ra, "hưu hưu hưu hưu". Một vòng xoắn ốc gợn sóng xuất hiện kéo theo lực sát thương vô cùng.
A!
Vài tên đệ tử Bức Tông đứng gần lớn tiếng kêu thảm. Dưới cơn đau nhức điên cuồng hướng bốn phía chạy trốn, thân ảnh hỗn loạn khắp nơi tao thành một trường đại loạn.
Nguyên trận mà Bức Tông nhiều ngày chuẩn bị căn bản chưa kịp phát huy tác dụng liền bị phá hư, những đệ tử được sắp xếp bày trận này vốn là dựa vào phối hợp ăn ý để tạo thành trận hình có lực sát thương cường đại, có thể so sánh với cường giả đại viên mãn.
Một khi nguyên trận bị phá, bằng thực lực mỗi người quả thực không đáng nhắc tới!
- Dừng tay!
Đột nhiên một tiếng hét lớn truyền đến, ngay sau đó một vị lão giả với con mắt thứ ba ngay giữa mi tâm xuất hiện trước mắt mọi người.
Sắc mặt hắn phẫn nộ, gào ầm lên:
- Lăng tiểu nhi, đả thương người Sáng Tông các ngươi chính là lão phu, ngươi hà tất liên lụy người vô tội? Ngươi muốn giết lão phu, vây lão phu cho ngươi toại nguyện là được!
Nhìn lại thật sâu trước vẻ phẫn nộ của Dạ Côn Ngô, Lăng Phong thản nhiên nói:
- Chậm, ta đã cho Bức tông các ngươi cơ hội!
- Ngươi...
Dạ Côn Ngô nghẹn lời, biểu tình tuôn ra vẻ không cam lòng cường liệt:
- Lẽ nào ngươi vì cừu hận bản thân muốn tạo thành sát nghiệt vô biên?
- Cừu hận bản thân?
Nghe được lời chỉ trích đầy vẻ chính khí, trong lòng Lăng Phong liền cảm thấy một điều vô lý rất mạnh trong lòng, nhịn không được cười ha hả:
- Ha ha ha, Dạ Côn Ngô ngươi vì muốn thu được ngọc bích Long Tộc có thể dùng Cự Linh phân thân lẻn vào Áo La, khiến cho một đại gia tộc tan cửa nát nhà! Khi đó gươi thế nào lại không tự hỏi lòng mình một phen? Vì tư lợi bản thân đả thương vô số người có hay không đáng giá? Hắc! Cừu hận bản thân! Loại chuyện hoang đường này dùng ở trên người ngươi mới là đúng hơn đó.
Dạ Côn Ngô bị ngôn từ sắc bén của hắn làm cho á khẩu không trả lời được. Nguyên bản vẻ mặt được chuẩn bị chu đáo cũng biến mất không còn.
- Côn Ngô! Trở về!
Lúc này, Vi Tiếu mở miệng, hắn đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt khiếp sợ lúc trước đã được thay thế bằng sự trấn định vô cùng:
- Xem ra Sáng Tông các ngươi thật muốn ép Bức Tông ta không còn. Đã như vậy cứ coi như chuyện sinh tử tồn vong, cầu tới trưởng lão đang bế quan ra xuất thủ hẳn cũng không tính là vi phạm quy củ tông môn!
Lăng Phong vung tay lên, Dư Mặc lập tức gào thét một tiếng, toàn bộ chủng tộc phụ thuộc như nhận được lệnh, nhanh chóng phi lại phía sau người Lăng Phong.
Nhìn đệ tử Bức Tông bị đả thương nằm ngổn ngang trên mặt đất, dù có đứng dậy lại được cũng không còn có khả năng uy hiếp gì nữa.
Hiện tại Lăng Phong tự nhiên rõ ràng, Bức Tông cũng như Long Tộc đều có một ít cường giả đang bế quan. Những người này mới chân chính là con bài chưa lật của tông môn.
Một chút vừa rồi vô luận là đánh đấm náo nhiệt tới cỡ nào, đơn giản đều là nháo sự nhỏ mà thôi, chân chính đánh tới sinh tử thì phải tới lúc này mới bắt đầu.
- Vậy liền để Lăng mỗ xem xem Bức Tông ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu cường giả thần cấp đang bế quan!
Trên mặt Lăng Phong không chút biểu hiện, nhìn không ra bất luận thay đổi nào:
- Nếu đã phát ngôn muốn diệt Bức Tông ngươi, thế nào cũng phải làm triệt để một chút mới phải!
Nghe được Lăng Phong dưới tình huống nghe được bên mình vẫn còn con bài chưa lật vẫn chẳng hề có bộ dáng quan tâm, sắc mặt Vi Tiếu đang cười cười không nhịn được biến đổi. Chợt hắn âm lãnh cất giọng:
- Cuồng đồ vô tri! Ngươi đã muốn chết, vậy Vi mỗ thành toàn cho ngươi!
Bành!
Lòng bàn tay Vi Tiếu mở ra một quả ngọc đồng, ngọc đồng bị hắn rất nhanh bóp nát, chỉ thấy một tia lưu quang nhắm về bốn phía, tựa như gốc rễ đại thụ đâm mạnh vào hư không, mang theo một loại hàm ý hung tợn.
Phi thường quỷ dị, hư không lại như biến thành mảnh thổ nhưỡng thực chất, mặc cho rễ cây đâm vào, đồng thời cố định lại hình thành một bộ hình ảnh cổ quái kỳ dị.
Lăng Phong híp mắt suy nghĩ, trong ánh mắt cũng không nhịn được xuất hiện một vẻ ngưng trọng, hắn sở dĩ không ngăn cản Vi Tiếu là vì nghĩ đến loại tông môn như này dù thế nào cũng có biện pháp triệu hoán, dù có ra tay ngăn trở cũng là vô dụng.
Thứ hai, hắn cũng muốn Bức Tông dẫn ra toàn bộ con bài ẩn, bằng không mà nói ngày sau sẽ lưu lại hậu hoạn rất lớn!
Đợi đến lúc rễ cây kéo dài hơn mười trượng thì đột nhiên ngưng lại, dường như chạm tới đầu cùng của hư không, ngay sau đó, mấy trăm mạch gốc rễ thoáng cái run mạnh lên.
Đứng ở ngoài nhìn lại dường như mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên nổi trận trận sóng cuộn, chấn động vô cùng khiến người ta nhìn thần mà giật mình!
Ầm ầm ầm...
Những tiếng oanh minh cực lớn vang lên, chỉ thấy hư không lấy đỉnh những nhánh rễ làm trung tâm đồng loạt ầm ầm sụp đổ, ba đạo thân ảnh một kim một ngân một lam thẫm nhanh như chớp lao ra ngoài.
Thân ảnh kim sắc là một hán tử mặt đầy râu, vừa mới xuất hiện đã cất tiếng cực lớn quát hỏi:
- Kỳ hạn vạn năm còn chưa tới? Lần này người chủ sự Bức Tông là ai? Ta là Bức Tông thập nhị đại trưởng lão, Yến Hưng Thành!
- Ta, Bức Tông thập tam đại trưởng lão, Mặc Nhất Kiêu!
Tiếp đó là ngân sắc thân ảnh!
- Ta, Thủy Xích Hành!
Ba người vừa xuất hiện mang theo năng lượng khí lưu hung hãn cuồn cuộn như thác đổ hướng ra bốn phương, trong sát na bọn họ xuất hiện, bên hông ào ào một trận, một điểm ngân quang nhất thời nổ tung, dọc theo lỗ chân lông trên da thịt chui vào bên trong.
Ngân quang này Lăng Phong đã phi thường quen thuộc, phân minh đó là thần thạch bạo khai tỏa ra.
Lăng Phong chú ý tới một ít hiện tượng kỳ quái, đó chính là lúc khi bọn họ xuất hiện, hư không xung quanh mơ hồ như chấn động, loại chấn động này tuyệt không giống như bị năng lượng bọn họ dẫn dắt làm ba động, càng giống hơn là hư không phát hiện một món mỹ thực nào đó nên mới nóng lòng mở cái miệng rộng đem món ăn đó thôn phệ!
Mà loại cảm giác này tại lúc bọn họ hấp thu thần thạch liền biến mất rõ rệt.
Nghĩ lại, Lăng Phong liền minh bạch, nghe đồn cường giả thần cấp mỗi chút thời gian ở bên ngoài đều sẽ khiến thiên địa tự nhiên đối với bọn họ tiêu hao bớt sinh mệnh lực, hôm nay chứng kiến, loại tiêu hao này phải nói là "thôn phệ" lại càng thỏa đáng hơn!
Lẽ nào...
Thiên địa này cũng không phải vật chết?
Ý niệm vừa thoáng qua đầu Lăng Phong khiến hắn tránh không được có chút sợ hãi!
Hôm nay thấy, Lăng Phong biến mất hơn một tháng, thực lực một lần nữa từ Linh Tôn nhị dung thăng tiến lên tới thần cấp!
Việc này quả thực khiến cho hắn không thể cảm thụ nổi, chỉ có thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, hơn nữa còn là khiếp sợ cực độ! Đề thăng lên tới Linh Tôn, mỗi một tầng đều có trở lực gian nan chưa từng có, Lăng Phong lại một đường điên cuồng, dường như không hề có một chút khái niệm bình cảnh, có địch nhân như vậy, hắn làm sao dám không sợ? tại
Kiếm cương tới, vừa gặp đám người Bức Tông liền lập tức bùng nổ.
Năng lượng sắc bén như những gai nhọn trên mình con nhím cuồng loạn phóng ra, "hưu hưu hưu hưu". Một vòng xoắn ốc gợn sóng xuất hiện kéo theo lực sát thương vô cùng.
A!
Vài tên đệ tử Bức Tông đứng gần lớn tiếng kêu thảm. Dưới cơn đau nhức điên cuồng hướng bốn phía chạy trốn, thân ảnh hỗn loạn khắp nơi tao thành một trường đại loạn.
Nguyên trận mà Bức Tông nhiều ngày chuẩn bị căn bản chưa kịp phát huy tác dụng liền bị phá hư, những đệ tử được sắp xếp bày trận này vốn là dựa vào phối hợp ăn ý để tạo thành trận hình có lực sát thương cường đại, có thể so sánh với cường giả đại viên mãn.
Một khi nguyên trận bị phá, bằng thực lực mỗi người quả thực không đáng nhắc tới!
- Dừng tay!
Đột nhiên một tiếng hét lớn truyền đến, ngay sau đó một vị lão giả với con mắt thứ ba ngay giữa mi tâm xuất hiện trước mắt mọi người.
Sắc mặt hắn phẫn nộ, gào ầm lên:
- Lăng tiểu nhi, đả thương người Sáng Tông các ngươi chính là lão phu, ngươi hà tất liên lụy người vô tội? Ngươi muốn giết lão phu, vây lão phu cho ngươi toại nguyện là được!
Nhìn lại thật sâu trước vẻ phẫn nộ của Dạ Côn Ngô, Lăng Phong thản nhiên nói:
- Chậm, ta đã cho Bức tông các ngươi cơ hội!
- Ngươi...
Dạ Côn Ngô nghẹn lời, biểu tình tuôn ra vẻ không cam lòng cường liệt:
- Lẽ nào ngươi vì cừu hận bản thân muốn tạo thành sát nghiệt vô biên?
- Cừu hận bản thân?
Nghe được lời chỉ trích đầy vẻ chính khí, trong lòng Lăng Phong liền cảm thấy một điều vô lý rất mạnh trong lòng, nhịn không được cười ha hả:
- Ha ha ha, Dạ Côn Ngô ngươi vì muốn thu được ngọc bích Long Tộc có thể dùng Cự Linh phân thân lẻn vào Áo La, khiến cho một đại gia tộc tan cửa nát nhà! Khi đó gươi thế nào lại không tự hỏi lòng mình một phen? Vì tư lợi bản thân đả thương vô số người có hay không đáng giá? Hắc! Cừu hận bản thân! Loại chuyện hoang đường này dùng ở trên người ngươi mới là đúng hơn đó.
Dạ Côn Ngô bị ngôn từ sắc bén của hắn làm cho á khẩu không trả lời được. Nguyên bản vẻ mặt được chuẩn bị chu đáo cũng biến mất không còn.
- Côn Ngô! Trở về!
Lúc này, Vi Tiếu mở miệng, hắn đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt khiếp sợ lúc trước đã được thay thế bằng sự trấn định vô cùng:
- Xem ra Sáng Tông các ngươi thật muốn ép Bức Tông ta không còn. Đã như vậy cứ coi như chuyện sinh tử tồn vong, cầu tới trưởng lão đang bế quan ra xuất thủ hẳn cũng không tính là vi phạm quy củ tông môn!
Lăng Phong vung tay lên, Dư Mặc lập tức gào thét một tiếng, toàn bộ chủng tộc phụ thuộc như nhận được lệnh, nhanh chóng phi lại phía sau người Lăng Phong.
Nhìn đệ tử Bức Tông bị đả thương nằm ngổn ngang trên mặt đất, dù có đứng dậy lại được cũng không còn có khả năng uy hiếp gì nữa.
Hiện tại Lăng Phong tự nhiên rõ ràng, Bức Tông cũng như Long Tộc đều có một ít cường giả đang bế quan. Những người này mới chân chính là con bài chưa lật của tông môn.
Một chút vừa rồi vô luận là đánh đấm náo nhiệt tới cỡ nào, đơn giản đều là nháo sự nhỏ mà thôi, chân chính đánh tới sinh tử thì phải tới lúc này mới bắt đầu.
- Vậy liền để Lăng mỗ xem xem Bức Tông ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu cường giả thần cấp đang bế quan!
Trên mặt Lăng Phong không chút biểu hiện, nhìn không ra bất luận thay đổi nào:
- Nếu đã phát ngôn muốn diệt Bức Tông ngươi, thế nào cũng phải làm triệt để một chút mới phải!
Nghe được Lăng Phong dưới tình huống nghe được bên mình vẫn còn con bài chưa lật vẫn chẳng hề có bộ dáng quan tâm, sắc mặt Vi Tiếu đang cười cười không nhịn được biến đổi. Chợt hắn âm lãnh cất giọng:
- Cuồng đồ vô tri! Ngươi đã muốn chết, vậy Vi mỗ thành toàn cho ngươi!
Bành!
Lòng bàn tay Vi Tiếu mở ra một quả ngọc đồng, ngọc đồng bị hắn rất nhanh bóp nát, chỉ thấy một tia lưu quang nhắm về bốn phía, tựa như gốc rễ đại thụ đâm mạnh vào hư không, mang theo một loại hàm ý hung tợn.
Phi thường quỷ dị, hư không lại như biến thành mảnh thổ nhưỡng thực chất, mặc cho rễ cây đâm vào, đồng thời cố định lại hình thành một bộ hình ảnh cổ quái kỳ dị.
Lăng Phong híp mắt suy nghĩ, trong ánh mắt cũng không nhịn được xuất hiện một vẻ ngưng trọng, hắn sở dĩ không ngăn cản Vi Tiếu là vì nghĩ đến loại tông môn như này dù thế nào cũng có biện pháp triệu hoán, dù có ra tay ngăn trở cũng là vô dụng.
Thứ hai, hắn cũng muốn Bức Tông dẫn ra toàn bộ con bài ẩn, bằng không mà nói ngày sau sẽ lưu lại hậu hoạn rất lớn!
Đợi đến lúc rễ cây kéo dài hơn mười trượng thì đột nhiên ngưng lại, dường như chạm tới đầu cùng của hư không, ngay sau đó, mấy trăm mạch gốc rễ thoáng cái run mạnh lên.
Đứng ở ngoài nhìn lại dường như mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên nổi trận trận sóng cuộn, chấn động vô cùng khiến người ta nhìn thần mà giật mình!
Ầm ầm ầm...
Những tiếng oanh minh cực lớn vang lên, chỉ thấy hư không lấy đỉnh những nhánh rễ làm trung tâm đồng loạt ầm ầm sụp đổ, ba đạo thân ảnh một kim một ngân một lam thẫm nhanh như chớp lao ra ngoài.
Thân ảnh kim sắc là một hán tử mặt đầy râu, vừa mới xuất hiện đã cất tiếng cực lớn quát hỏi:
- Kỳ hạn vạn năm còn chưa tới? Lần này người chủ sự Bức Tông là ai? Ta là Bức Tông thập nhị đại trưởng lão, Yến Hưng Thành!
- Ta, Bức Tông thập tam đại trưởng lão, Mặc Nhất Kiêu!
Tiếp đó là ngân sắc thân ảnh!
- Ta, Thủy Xích Hành!
Ba người vừa xuất hiện mang theo năng lượng khí lưu hung hãn cuồn cuộn như thác đổ hướng ra bốn phương, trong sát na bọn họ xuất hiện, bên hông ào ào một trận, một điểm ngân quang nhất thời nổ tung, dọc theo lỗ chân lông trên da thịt chui vào bên trong.
Ngân quang này Lăng Phong đã phi thường quen thuộc, phân minh đó là thần thạch bạo khai tỏa ra.
Lăng Phong chú ý tới một ít hiện tượng kỳ quái, đó chính là lúc khi bọn họ xuất hiện, hư không xung quanh mơ hồ như chấn động, loại chấn động này tuyệt không giống như bị năng lượng bọn họ dẫn dắt làm ba động, càng giống hơn là hư không phát hiện một món mỹ thực nào đó nên mới nóng lòng mở cái miệng rộng đem món ăn đó thôn phệ!
Mà loại cảm giác này tại lúc bọn họ hấp thu thần thạch liền biến mất rõ rệt.
Nghĩ lại, Lăng Phong liền minh bạch, nghe đồn cường giả thần cấp mỗi chút thời gian ở bên ngoài đều sẽ khiến thiên địa tự nhiên đối với bọn họ tiêu hao bớt sinh mệnh lực, hôm nay chứng kiến, loại tiêu hao này phải nói là "thôn phệ" lại càng thỏa đáng hơn!
Lẽ nào...
Thiên địa này cũng không phải vật chết?
Ý niệm vừa thoáng qua đầu Lăng Phong khiến hắn tránh không được có chút sợ hãi!