- Làm sao có thể?
Âu Mẫu Long hoảng sợ ngưng mắt nhìn lên huyền bào thân ảnh, thế nào cũng không thể tin vào mắt chính mình:
- Hỗn nguyên đại linh trận cư nhiên không thể giết được ngươi?
Không hề nghi ngờ, thân ảnh huyền bào mà bọn hắn vẫn nghĩ phải chết chính là Lăng Phong!
Trường bào Lăng Phong tung bay, phát ra những tiếng "phần phật" liên hồi, thần tình trên mặt so với lúc trước càng thêm thong dong bình tĩnh, mỗi một chữ từ trong miệng hắn phun ra vô cùng rõ ràng, nhưng chỉ một lời lại giống như lợi kiếm đâm thẳng vào trong tâm phế, khiến người ta kinh hồn táng đảm:
- Lăng mỗ cũng muốn cảm tạ Âu tộc trưởng, nếu như không có Âu tộc trưởng, Lăng mỗ thế nào có thể chữa trị thần khí trong tay tới trọn vẹn?
Trong đầu hắn hồi tưởng lại khoảnh khắc lúc mới rồi, trong lòng cũng không nhịn được mà sợ: Đợi đến khi hỗn nguyên đại linh trận khai mở hoàn toàn, hắn cũng cảm thụ được áp lực cực lớn, bởi vậy mới quyết định làm ra dự định liều mạng.
Nhưng là rất nhanh, sau khi mọi người bên trong quái hạp thôi động tứ linh nguyên trận lại phát sinh một sự tình kỳ quái, chỉ thấy hỗn nguyên đại linh trận đúng là không có nửa phần tạo thành thương tổn với Lăng Phong, trái lại còn hóa thành hàng ngàn vạn tinh vũ lấp lanh rót vào bên trong.
Đợi đến khi tinh vũ dung nhập, trong lòng Lăng Phong đột nhiên hiểu ra, hắn chân chính nhận thấy được quái hạp là đang thiếu hụt dạng nguyên trận gì! Nguyên bản dùng tứ linh nguyên trận làm khu động đã có thể phát huy uy lực quái hạp cực lớn, nhưng cho dù là vậy, Lăng Phong vẫn cảm giác có điểm gì đó không đủ.
Hiện tại có đạo nguyên trận này dung nhập khiến cho Lăng Phong minh bạch, tứ linh nguyên trận với lực lượng chủ hệ là bốn hệ địa, thủy, phong, hỏa nên vẫn còn thiếu khuyết một đạo linh hồn lực, hôm nay lại vừa vặn có đủ toàn bộ!
"Bành!"
Đợi đến khi Lăng Phong đi ra, Đoạt Thiên đột nhiên giãy dụa trốn thoát, nhưng dường như trong hư không còn có những đoạn dây thừng bằng cương thiết vẵng vàng trói hắn lại, khiến một phen giãy dụa này làm cho thân thể bị xé rách thành từng vệt máu dài, nhìn qua thảm thiết vô cùng.
Một khi thoát thân, hắn đúng là bất chấp tất cả, thân hóa thành lưu quang, lấy tốc độ nhanh nhất cấp tốc bỏ chạy.
- Ngươi vẫn còn đi được sao?
Lăng Phong lạnh lùng cười, nguyên trận vừa hấp nạp nên hắn còn chưa thể phát huy hoàn toàn bản nguyên công năng mới tạo điều kiện cho đối phương giãy thoát. Nhưng nếu đã triệt để lĩnh ngộ được huyền bí ẩn hàm bên trong nguyên trận mà nói, còn để cho Đoạt Thiên chạy thoát, đây mới thực sự là chuyện đáng cười.
Bởi vậy, Lăng Phong chụp tay thành trảo!
Bằng mắt thường có thể rõ ràng thấy được, một cái chưởng ảnh cực lớn đột nhiên xuất hiện phía sau Đoạt Thiên. Chưởng ảnh cùng với hư không pháp ấn trước đó Lăng Phong thi triển hoàn toàn khác biệt, không có chỉ là nhìn qua huyết nhục phong mãn dị thường, mặt người còn một ít chưởng văn rất rõ nét, nếu có người tu vi cao thâm quan sát sẽ càng là thất kinh...
Đây đâu phải là chưởng văn gì, rõ ràng đó là một loại bí văn huyền ảo nhất!
Như nắm lấy gà con, chưởng ảnh dễ dàng bắt được Đoạt Thiên, tiện đà còn hung hăng nện xuống phía dưới. Dưới cự lực hung hãn, "phốc" một tiếng, Đoạt Thiên phun ra một ngụm tiên huyết, điên cuồng hét lên nói:
- Không, bản tọa không phục! Bản tọa không thể dễ dàng thất bại như vậy được!
Trong tiếng gào thét, một con thôn thiên thú bay ra, cố gắng nhắm phía chưởng ảnh hút đi, ý đồ đem nó hoàn toàn hấp nạp.
- Châu chấu đá xe!
Lăng Phong thản nhiên lắc đầu, chưởng ảnh chỉ đơn giản búng ra một cái, từng đạo khí lãng đánh ra đã hoàn toàn tiêu diệt con thôn thiên thú này.
Trên mặt Đoạt Thiên lộ vẻ thất vọng triệt để, chán nản, tru lên như một con thú đang hấp hối, nói:
- Bản tọa liều mạng với ngươi!
Thân thể của hắn rất nhanh bành trướng, vốn thân thể bị chưởng ảnh nắm chặt đã không thể nhúc nhích, lúc này chỉ có phần đầu cùng chân bành trướng ra, nhìn qua đặc biệt kỳ quái.
- Còn muốn tự bạo?
Mi tâm Lăng Phong chợt lóe ngân quang, chưởng ảnh một lần nữa lớn lên gấp ba bốn lần, chỉ thấy được trong lòng bàn tay bốc lên một trận khói xanh, đợi đến khi chưởng ảnh tan ra, cũng không còn thấy thân ảnh Đoạt Thiên đâu nữa.
Đường đường là một cường giả thần cấp, cư nhiên dưới một chưởng của Lăng Phong phải hôi phi yên diệt!
Một chiêu giết địch, nhãn thần Lăng Phong chợt chuyển:
- Âu tộc trưởng chạy đi đâu? Còn thỉnh lưu lại một chút đi!
- Tộc trưởng, ngươi chạy mau! Nơi này do ba người lão phu chống đỡ!
Một trong ba gã cường giả Long Tộc hét lớn.
Trong nhãn thần Âu Mẫu Long xẹt qua một vẻ vô cùng đau đớn cùng xấu hổ, hắn vạn lần không ngờ được, tiểu tử từng bị bản thân cầm cố chỉ ngắn ngủi trong vòng mấy năm lại tự có được thực lực như vậy. Không chỉ khiến bản thân bị tổn thất hàng vạn Long Tộc đích hệ, hiện tại còn bị bức cho chật vật chạy trốn!
Trận chiến này không chỉ không trừ được đại địch, còn càng liên lụy khiến thực lực trong tộc hao tổn lớn.
Sự thực tàn nhẫn này đã đánh trúng nát bấy toàn bộ niềm kiêu hãnh của hắn, tôn nghiêm trong lòng càng như khói vân tiêu tán đi mất.
- Ba vị trưởng lão bảo trọng!
Cố nén nội tâm phẫn nộ, Âu Mẫu Long thi triển ra thần quang độn, hướng một phương phía trước rất nhanh bỏ chạy.
Trốn!
Điên cuồng chạy trối chết!
- Tiểu nhi Sáng Tông, ngươi giết nhiều ngươi như vậy, không sợ cấp họa cho con cháu đời sau sao?
Ba lão giả điên cuồng chuyển đầu nhìn Lăng Phong, khí lãng nhất thời cuồn cuộn dậy sóng.
Lăng Phong thản nhiên cười:
- Các ngươi tập trung cả vạn môn hạ đệ tử đến giết Lăng mỗ, hiện tại âm mưu không thành ngược lại còn oán giận Lăng mỗ sát tính quá nặng!
Một luồng tàn khốc bỗng dưng hiện lên trên mặt hắn:
- Các ngươi thực sự khi Lăng mỗ là kẻ dễ bắt nạt? Cấm!
Thanh âm mạnh như thác đổ đột nhiên vang lên, từng đạo ngũ sắc quang lưu rộng chừng mấy trượng từ bốn phía nhanh chóng phóng mạnh về ba gã trưởng lão Long Tộc, nháy mắt liền vây khốn bọn họ vào bên trong.
Lăng Phong biết với sự trung thành của bọn họ với Long Tộc, tất nhiên sẽ không chịu nguyện ý hàng phục, thế nên hắn cũng chẳng muốn lòng dạ đàn bà làm cái việc thả hổ về rừng. Bởi vậy, hắn trở tay vỗ xuống, một đạo chưởng ảnh hạ xuống như thái sơn áp đỉnh, một tiếng nổ lớn vang lên đánh cho ba gã lão giả thành nát bấy.
Nhìn bóng dáng Âu Mẫu Long bỏ chạy phía xa, Lăng Phong nhíu mày, bàn tay hơi vung lên. Đúng lúc này, từ hướng trên Vũ Thần Phong phía xa truyền đến một tiếng hét lớn, mang theo vài phần điên cuồng:
- Dừng tay!
Theo tiếng nhìn lại, trong lòng Lăng Phong nhất thời bừng lên lửa giận, nhãn thần hắn ngưng lại thật chặt, đầy tức giận:
- Ngươi dám!
Thần Thiểu một tay không chế Mộc Vũ Sương, trong mắt chợt hiện nét điên cuồng:
- Ngươi nếu là dám ra tay, bản thiếu chủ liền giết nàng lập tức!
- Thần Thiểu!
Vũ Thần kinh hô kêu lên, hắn hiển nhiên cũng thật không ngờ Thần Thiểu dưới tình huống nghĩ rằng bản thân vĩnh viễn không có được Mộc Vũ Sương lại làm ra cử động điên cuồng đến vậy.
Song sinh Cự Linh Thiên Hành Giả đó a!
Người có thiên phú như vậy, thiên hạ được mấy người?
- Hắc, hắc!
Cười nhạt hai tiếng, sắc mặt Thần Thiểu hơi đỏ lên một cách bất thường:
- Ta biết ngươi hiện tại đã đạt tới cảnh giới nguyên trận nội uẩn, thế nhưng...
- Ngươi không nên vọng tưởng xuất thủ với ta! Bằng không mà nói, ngươi liền mở tận mắt chứng kiến nữ nhân mình thương yêu chết trước mặt đi!
Sắc mặt Lăng Phong như băng lạnh nhưng theo như lời Thần Thiểu nói, hắn đúng thật không dám tùy ý xuất thủ, dùng tu vi hắn hiện tại, dù là hơn một trăm gã Thần Thiểu, muốn giết hết bất quá cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Thế nhưng, quái hạp vừa thành, hắn vẫn còn chưa vững vàng khống chế được lực lượng, nếu là thi triển tuyệt sát, khó tránh khỏi ngộ thương tới Mộc Vũ Sương. Mà như vậy thì dù kết quả có ra sao hắn cũng không thể nào tiếp thu được!
Biểu tình Mộc Vũ Sương bình tĩnh, cũng không vì tính mệnh bản thân bị người khác nắm trong tay lấy làm ưu phiền, chẳng qua trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Phong tràn ngập vẻ an bình hỉ lạc, phảng phất thấy được đối phương giống như tìm lại được thế giới của chính mình.
Về phần các loại uy hiếp, có cần gì phải bận tâm?
Nàng càng không có cái gì là nhi nữ thường tình, trong thời khắc nguy nan chỉ đơn giản hô to " không cần lo cho ta", bởi vì nàng hiểu được rất rõ, Lăng Phong cũng không phải dạng người có thể làm chuyện tuyệt tình.
- Ngươi muốn thế nào?
Lăng Phong thật sâu nhìn lên Thần Thiểu, hơi trầm mặc một chút rồi nói:
- Ta có thể đáp ứng thả ngươi đi! Điều kiện tiên quyết là ngươi không được đả thương Vũ Sương mảy may!
- Vũ Sương? Thật đúng là thân mật a!
Trên mặt Thần Thiểu thoáng hiện lên vẻ đố kị điên cuồng, quát to nói:
- Sao có thể tiện nghi cho ngươi vậy! Ta muốn ngươi tự phế thần khí, bằng không đừng mơ tưởng muốn đổi nữ nhân này về!
Âu Mẫu Long hoảng sợ ngưng mắt nhìn lên huyền bào thân ảnh, thế nào cũng không thể tin vào mắt chính mình:
- Hỗn nguyên đại linh trận cư nhiên không thể giết được ngươi?
Không hề nghi ngờ, thân ảnh huyền bào mà bọn hắn vẫn nghĩ phải chết chính là Lăng Phong!
Trường bào Lăng Phong tung bay, phát ra những tiếng "phần phật" liên hồi, thần tình trên mặt so với lúc trước càng thêm thong dong bình tĩnh, mỗi một chữ từ trong miệng hắn phun ra vô cùng rõ ràng, nhưng chỉ một lời lại giống như lợi kiếm đâm thẳng vào trong tâm phế, khiến người ta kinh hồn táng đảm:
- Lăng mỗ cũng muốn cảm tạ Âu tộc trưởng, nếu như không có Âu tộc trưởng, Lăng mỗ thế nào có thể chữa trị thần khí trong tay tới trọn vẹn?
Trong đầu hắn hồi tưởng lại khoảnh khắc lúc mới rồi, trong lòng cũng không nhịn được mà sợ: Đợi đến khi hỗn nguyên đại linh trận khai mở hoàn toàn, hắn cũng cảm thụ được áp lực cực lớn, bởi vậy mới quyết định làm ra dự định liều mạng.
Nhưng là rất nhanh, sau khi mọi người bên trong quái hạp thôi động tứ linh nguyên trận lại phát sinh một sự tình kỳ quái, chỉ thấy hỗn nguyên đại linh trận đúng là không có nửa phần tạo thành thương tổn với Lăng Phong, trái lại còn hóa thành hàng ngàn vạn tinh vũ lấp lanh rót vào bên trong.
Đợi đến khi tinh vũ dung nhập, trong lòng Lăng Phong đột nhiên hiểu ra, hắn chân chính nhận thấy được quái hạp là đang thiếu hụt dạng nguyên trận gì! Nguyên bản dùng tứ linh nguyên trận làm khu động đã có thể phát huy uy lực quái hạp cực lớn, nhưng cho dù là vậy, Lăng Phong vẫn cảm giác có điểm gì đó không đủ.
Hiện tại có đạo nguyên trận này dung nhập khiến cho Lăng Phong minh bạch, tứ linh nguyên trận với lực lượng chủ hệ là bốn hệ địa, thủy, phong, hỏa nên vẫn còn thiếu khuyết một đạo linh hồn lực, hôm nay lại vừa vặn có đủ toàn bộ!
"Bành!"
Đợi đến khi Lăng Phong đi ra, Đoạt Thiên đột nhiên giãy dụa trốn thoát, nhưng dường như trong hư không còn có những đoạn dây thừng bằng cương thiết vẵng vàng trói hắn lại, khiến một phen giãy dụa này làm cho thân thể bị xé rách thành từng vệt máu dài, nhìn qua thảm thiết vô cùng.
Một khi thoát thân, hắn đúng là bất chấp tất cả, thân hóa thành lưu quang, lấy tốc độ nhanh nhất cấp tốc bỏ chạy.
- Ngươi vẫn còn đi được sao?
Lăng Phong lạnh lùng cười, nguyên trận vừa hấp nạp nên hắn còn chưa thể phát huy hoàn toàn bản nguyên công năng mới tạo điều kiện cho đối phương giãy thoát. Nhưng nếu đã triệt để lĩnh ngộ được huyền bí ẩn hàm bên trong nguyên trận mà nói, còn để cho Đoạt Thiên chạy thoát, đây mới thực sự là chuyện đáng cười.
Bởi vậy, Lăng Phong chụp tay thành trảo!
Bằng mắt thường có thể rõ ràng thấy được, một cái chưởng ảnh cực lớn đột nhiên xuất hiện phía sau Đoạt Thiên. Chưởng ảnh cùng với hư không pháp ấn trước đó Lăng Phong thi triển hoàn toàn khác biệt, không có chỉ là nhìn qua huyết nhục phong mãn dị thường, mặt người còn một ít chưởng văn rất rõ nét, nếu có người tu vi cao thâm quan sát sẽ càng là thất kinh...
Đây đâu phải là chưởng văn gì, rõ ràng đó là một loại bí văn huyền ảo nhất!
Như nắm lấy gà con, chưởng ảnh dễ dàng bắt được Đoạt Thiên, tiện đà còn hung hăng nện xuống phía dưới. Dưới cự lực hung hãn, "phốc" một tiếng, Đoạt Thiên phun ra một ngụm tiên huyết, điên cuồng hét lên nói:
- Không, bản tọa không phục! Bản tọa không thể dễ dàng thất bại như vậy được!
Trong tiếng gào thét, một con thôn thiên thú bay ra, cố gắng nhắm phía chưởng ảnh hút đi, ý đồ đem nó hoàn toàn hấp nạp.
- Châu chấu đá xe!
Lăng Phong thản nhiên lắc đầu, chưởng ảnh chỉ đơn giản búng ra một cái, từng đạo khí lãng đánh ra đã hoàn toàn tiêu diệt con thôn thiên thú này.
Trên mặt Đoạt Thiên lộ vẻ thất vọng triệt để, chán nản, tru lên như một con thú đang hấp hối, nói:
- Bản tọa liều mạng với ngươi!
Thân thể của hắn rất nhanh bành trướng, vốn thân thể bị chưởng ảnh nắm chặt đã không thể nhúc nhích, lúc này chỉ có phần đầu cùng chân bành trướng ra, nhìn qua đặc biệt kỳ quái.
- Còn muốn tự bạo?
Mi tâm Lăng Phong chợt lóe ngân quang, chưởng ảnh một lần nữa lớn lên gấp ba bốn lần, chỉ thấy được trong lòng bàn tay bốc lên một trận khói xanh, đợi đến khi chưởng ảnh tan ra, cũng không còn thấy thân ảnh Đoạt Thiên đâu nữa.
Đường đường là một cường giả thần cấp, cư nhiên dưới một chưởng của Lăng Phong phải hôi phi yên diệt!
Một chiêu giết địch, nhãn thần Lăng Phong chợt chuyển:
- Âu tộc trưởng chạy đi đâu? Còn thỉnh lưu lại một chút đi!
- Tộc trưởng, ngươi chạy mau! Nơi này do ba người lão phu chống đỡ!
Một trong ba gã cường giả Long Tộc hét lớn.
Trong nhãn thần Âu Mẫu Long xẹt qua một vẻ vô cùng đau đớn cùng xấu hổ, hắn vạn lần không ngờ được, tiểu tử từng bị bản thân cầm cố chỉ ngắn ngủi trong vòng mấy năm lại tự có được thực lực như vậy. Không chỉ khiến bản thân bị tổn thất hàng vạn Long Tộc đích hệ, hiện tại còn bị bức cho chật vật chạy trốn!
Trận chiến này không chỉ không trừ được đại địch, còn càng liên lụy khiến thực lực trong tộc hao tổn lớn.
Sự thực tàn nhẫn này đã đánh trúng nát bấy toàn bộ niềm kiêu hãnh của hắn, tôn nghiêm trong lòng càng như khói vân tiêu tán đi mất.
- Ba vị trưởng lão bảo trọng!
Cố nén nội tâm phẫn nộ, Âu Mẫu Long thi triển ra thần quang độn, hướng một phương phía trước rất nhanh bỏ chạy.
Trốn!
Điên cuồng chạy trối chết!
- Tiểu nhi Sáng Tông, ngươi giết nhiều ngươi như vậy, không sợ cấp họa cho con cháu đời sau sao?
Ba lão giả điên cuồng chuyển đầu nhìn Lăng Phong, khí lãng nhất thời cuồn cuộn dậy sóng.
Lăng Phong thản nhiên cười:
- Các ngươi tập trung cả vạn môn hạ đệ tử đến giết Lăng mỗ, hiện tại âm mưu không thành ngược lại còn oán giận Lăng mỗ sát tính quá nặng!
Một luồng tàn khốc bỗng dưng hiện lên trên mặt hắn:
- Các ngươi thực sự khi Lăng mỗ là kẻ dễ bắt nạt? Cấm!
Thanh âm mạnh như thác đổ đột nhiên vang lên, từng đạo ngũ sắc quang lưu rộng chừng mấy trượng từ bốn phía nhanh chóng phóng mạnh về ba gã trưởng lão Long Tộc, nháy mắt liền vây khốn bọn họ vào bên trong.
Lăng Phong biết với sự trung thành của bọn họ với Long Tộc, tất nhiên sẽ không chịu nguyện ý hàng phục, thế nên hắn cũng chẳng muốn lòng dạ đàn bà làm cái việc thả hổ về rừng. Bởi vậy, hắn trở tay vỗ xuống, một đạo chưởng ảnh hạ xuống như thái sơn áp đỉnh, một tiếng nổ lớn vang lên đánh cho ba gã lão giả thành nát bấy.
Nhìn bóng dáng Âu Mẫu Long bỏ chạy phía xa, Lăng Phong nhíu mày, bàn tay hơi vung lên. Đúng lúc này, từ hướng trên Vũ Thần Phong phía xa truyền đến một tiếng hét lớn, mang theo vài phần điên cuồng:
- Dừng tay!
Theo tiếng nhìn lại, trong lòng Lăng Phong nhất thời bừng lên lửa giận, nhãn thần hắn ngưng lại thật chặt, đầy tức giận:
- Ngươi dám!
Thần Thiểu một tay không chế Mộc Vũ Sương, trong mắt chợt hiện nét điên cuồng:
- Ngươi nếu là dám ra tay, bản thiếu chủ liền giết nàng lập tức!
- Thần Thiểu!
Vũ Thần kinh hô kêu lên, hắn hiển nhiên cũng thật không ngờ Thần Thiểu dưới tình huống nghĩ rằng bản thân vĩnh viễn không có được Mộc Vũ Sương lại làm ra cử động điên cuồng đến vậy.
Song sinh Cự Linh Thiên Hành Giả đó a!
Người có thiên phú như vậy, thiên hạ được mấy người?
- Hắc, hắc!
Cười nhạt hai tiếng, sắc mặt Thần Thiểu hơi đỏ lên một cách bất thường:
- Ta biết ngươi hiện tại đã đạt tới cảnh giới nguyên trận nội uẩn, thế nhưng...
- Ngươi không nên vọng tưởng xuất thủ với ta! Bằng không mà nói, ngươi liền mở tận mắt chứng kiến nữ nhân mình thương yêu chết trước mặt đi!
Sắc mặt Lăng Phong như băng lạnh nhưng theo như lời Thần Thiểu nói, hắn đúng thật không dám tùy ý xuất thủ, dùng tu vi hắn hiện tại, dù là hơn một trăm gã Thần Thiểu, muốn giết hết bất quá cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Thế nhưng, quái hạp vừa thành, hắn vẫn còn chưa vững vàng khống chế được lực lượng, nếu là thi triển tuyệt sát, khó tránh khỏi ngộ thương tới Mộc Vũ Sương. Mà như vậy thì dù kết quả có ra sao hắn cũng không thể nào tiếp thu được!
Biểu tình Mộc Vũ Sương bình tĩnh, cũng không vì tính mệnh bản thân bị người khác nắm trong tay lấy làm ưu phiền, chẳng qua trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Phong tràn ngập vẻ an bình hỉ lạc, phảng phất thấy được đối phương giống như tìm lại được thế giới của chính mình.
Về phần các loại uy hiếp, có cần gì phải bận tâm?
Nàng càng không có cái gì là nhi nữ thường tình, trong thời khắc nguy nan chỉ đơn giản hô to " không cần lo cho ta", bởi vì nàng hiểu được rất rõ, Lăng Phong cũng không phải dạng người có thể làm chuyện tuyệt tình.
- Ngươi muốn thế nào?
Lăng Phong thật sâu nhìn lên Thần Thiểu, hơi trầm mặc một chút rồi nói:
- Ta có thể đáp ứng thả ngươi đi! Điều kiện tiên quyết là ngươi không được đả thương Vũ Sương mảy may!
- Vũ Sương? Thật đúng là thân mật a!
Trên mặt Thần Thiểu thoáng hiện lên vẻ đố kị điên cuồng, quát to nói:
- Sao có thể tiện nghi cho ngươi vậy! Ta muốn ngươi tự phế thần khí, bằng không đừng mơ tưởng muốn đổi nữ nhân này về!