Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June
=====
Triệu Ý buông đũa xuống, còn dư đến nửa bát thì nghe Kỷ Sơn Thanh nói như vậy nên cảm thấy có ăn cũng chẳng ngon lành gì nữa.
"Nghe nội quy được rồi, còn phải chọn người cơ à?" Kỷ Sơn Thanh nghiêng đầu nhìn, rũ mắt xuống đối diện với đôi mắt của cậu.
Triệu Ý ngửa đầu cười: "Thì chọn thôi, thấy anh cũng ngon, anh nói nội quy cho tôi thì tôi sẽ tuân theo."
Nếu mà nói về thứ thuận buồm xuôi gió nhất hai mươi năm qua của Triệu Ý, thì đó chính là làm cho người khác không thể thoải mái chút nào. Cái dạng như Kỷ Sơn Thanh đây, cậu cảm thấy hắn không nên có kiểu như vậy. Triệu Ý thấy hắn là thanh đao thì phải giống như đao, là một tên giặc cỏ thì phải nên có phong thái của một tên giặc vốn có. Thế nhưng Kỷ Sơn Thanh bây giờ lại như Tề Thiên Đại Thánh thành phật, cậu nhìn cứ không thấy thoải mái, không thích.
Mà thật ra, từ khi Triệu Ý biết đến Kỷ Sơn Thanh thì cũng tầm có bốn ngày. Cậu không dám nói Kỷ Sơn Thanh là người thế nào, nhưng mà cậu có cảm giác rằng tên Kỷ Sơn Thanh đây là kiểu người trốn quá sâu. Mà cậu lại muốn chạy tới đó để dời sông lấp bể, với cả...
Triệu Ý liếm liếm môi dưới.
Nghe được tiếng cười khẽ của Kỷ Sơn Thanh, là kiểu cười nhàn nhạt thế là lại khiến tai của Triệu Ý hơi ngứa ngáy một chút.
"Nếu tôi không nói cho cậu thì?"
Triệu Ý nghe vậy lại càng cảm thấy không có gì lạ, nhìn mặt hắn trong chốc lát rồi mỉm cười: "Cũng được."
Kỷ Sơn Thanh quay đầu rồi đi khỏi, bước chân sải rất dài.
Cậu nghe thấy tiếng cười khẩy của Kỷ Sơn Thanh, là kiểu khẽ cười xì làm cho tai Triệu Ý hơi ngứa một chút. Triệu Ý cười lên trông rất đẹp, sau lớp băng mỏng kia là một đôi mắt nhỏ gợn nước, hơi lăn tăn nhè nhẹ vừa đủ.
Bình thường Triệu Ý rất ít khi cười, đại đa số sẽ không thể hiện gì nhiều nên không có thứ gì lọt vào mắt, kiêu ngạo không tả được, chả ai vào được trong mắt cậu. Một đôi mắt sinh ra đã đẹp đẽ nhưng thật sự bị phủ bởi một lớp băng dày, lạnh lẽo vắng vẻ, cực kỳ không thích sống chung. Có đôi khi đôi mắt ấy sẽ xuất hiện những loại bực bội, ủ rũ u ám, khi đó, đôi mắt xinh đẹp như có chút sóng gió đang giao động, như miếng thủy tinh nằm trong mắt, lạnh đến mức người ta cảm thấy như sắp đâm vào mình. Nhưng khi cậu cười thì lại không như vậy, cho dù nụ cười đó không phải thật lòng nhưng cũng vô cùng đẹp, như hồ băng được thổi vào cơn gió mát, tan đi đám sương mù mông lung.
Một người như vậy cười với mình, Kỷ Sơn Thanh cảm thấy nếu như nhìn thêm chút nữa thì Triệu Ý nói cái gì hắn cũng sẽ nghe theo.
Hừm, đẹp cũng khó lường thật.
Ai mà không thích đùa giỡn với những thứ xinh đẹp chứ, với cả Triệu Ý còn đẹp đến như vậy mà.
Cơm nước xong thì lão Lý dời hai cái ghế đẩu đi rồi hô gọi Triệu Ý ra phía ngoài.
Triệu Ý khá là không thích người ở đây, duy chỉ có sứ giả hòa bình là lão Lý đây mới cho cậu được chút mặt mũi.
Lão ngồi bên đấy móc bao thuốc chỉ còn một nửa từ trong túi ra, thuốc lá này cậu đã thấy ở ngoài tiệm tạp hóa nhỏ.
Lão Lý rút ra một cây rồi đưa nửa bao thuốc ra cho Triệu Ý, cười ha ha nói: "Cũng không phải loại thuốc tốt gì, muốn một điếu không?"
Đôi mắt Triệu Ý rơi xuống bao thuốc một chốc, vỏ đã bị nhăn nheo, bao bì màu đỏ trên đó còn viết chữ "Hồng Hà", cậu đưa tay nhận lấy, rút ra một cây rồi lại trả bao thuốc về.
"Cảm ơn."
Đêm tối mờ mịt, không biết Kỷ Sơn Thanh có hút cái loại này không, mà chắc là không, ngày đó cậu thấy mùi thuốc của hắn cũng không tệ, chỉ là cái bật lửa hơi thảm một chút.
Lão Lý đốt thuốc rồi đưa bật lửa cho cậu, đánh lửa lên rồi còn cười ha ha nói: "Không cần phải cảm ơn đây, chúng tôi ở đây, chỗ nhỏ bé tẹo nên chả cần phải để ý nhiều vậy làm gì."
Triệu Ý cụp mắt xuống, 'xẹt' một tiếng rồi đốt điếu thuốc lên rồi trả lại bật lửa, cậu ngậm điếu thuốc rồi rít một hơi rồi buông xuống, nhìn đốm lửa trên tàn thuốc chớp tắt rồi hạ giọng nói: "Quen rồi, không đổi được."
Lão Lý híp mắt lại rít một hơi: "Cậu đừng để bụng, mấy cái đứa thanh niên đấy quen không có nề nếp rồi, ở đây thì nhỏ nên nhìn người cũng không rộng, lòng người cũng nhỏ đi một chút, chỉ có làm việc thôi, mà có gì là nói đó chứ không thuộc dạng gian ác. Mấy ngày nay thiệt thòi cho cậu rồi, tôi thay mặt mấy đứa ranh con đấy xin lỗi cậu."
"Ông đừng xin lỗi thay cho ai cả, sao mà thay được. Mấy chuyện này vặt vãnh mà, tôi đâu có thèm chấp." Giọng Triệu Ý cứ nhàn nhạt nhưng lại rất rõ ràng, giống như khách sáo nhưng thật ra là không. Cậu không thèm chấp thật, cũng không muốn nghe lời xin lỗi gì sất.
Huống hồ, xin lỗi thì có thể khác được sao?
"Được rồi, cậu không để bụng là được." Lão Lý hào sảng nói: "Sau này mấy chuyện sinh hoạt hay cái gì không giải quyết được, cứ nói cho Sơn Thanh, cậu ta sẽ sắp xếp cho cậu."
"Kỷ Sơn Thanh làm giáo viên ở đây luôn à? Người của thị trấn Thạch Đầu sao?" Triệu Ý dừng một chút: "Tôi thấy ai cũng tin anh ta cả."
Dường như không ngờ là Triệu Ý sẽ hỏi về Kỷ Sơn Thanh một cách đột ngột như vậy, ông cười một cái rồi, nụ cười đó lại khiến Triệu Ý hơi không khó hiểu: "Sơn Thanh không phải người ở đây, chỗ này không nuôi ra một con người như vậy đâu."
Rốt cuộc Triệu Ý đưa tay ra, đem điếu thuốc còn đang kẹp trên tay đưa lên miệng, rít một hơi, mùi vị cũng không ngon lắm, cơn sặc như muốn đâm vào cuống họng
Cậu đẩy khói ra ngoài rồi nói: "Là người như thế nào?"
"Sơn Thanh là một người tốt." Lão Lý thở dài một hơi: "Tiếc rằng cứ ở một nơi như thế này mãi."
Người tốt sao?
Người mà còn phân rõ là tốt hay xấu à? Cậu nhìn kiểu gì cũng không thấy Kỷ Sơn Thanh giống một người tốt.
Chỉnh sửa: June
=====
Triệu Ý buông đũa xuống, còn dư đến nửa bát thì nghe Kỷ Sơn Thanh nói như vậy nên cảm thấy có ăn cũng chẳng ngon lành gì nữa.
"Nghe nội quy được rồi, còn phải chọn người cơ à?" Kỷ Sơn Thanh nghiêng đầu nhìn, rũ mắt xuống đối diện với đôi mắt của cậu.
Triệu Ý ngửa đầu cười: "Thì chọn thôi, thấy anh cũng ngon, anh nói nội quy cho tôi thì tôi sẽ tuân theo."
Nếu mà nói về thứ thuận buồm xuôi gió nhất hai mươi năm qua của Triệu Ý, thì đó chính là làm cho người khác không thể thoải mái chút nào. Cái dạng như Kỷ Sơn Thanh đây, cậu cảm thấy hắn không nên có kiểu như vậy. Triệu Ý thấy hắn là thanh đao thì phải giống như đao, là một tên giặc cỏ thì phải nên có phong thái của một tên giặc vốn có. Thế nhưng Kỷ Sơn Thanh bây giờ lại như Tề Thiên Đại Thánh thành phật, cậu nhìn cứ không thấy thoải mái, không thích.
Mà thật ra, từ khi Triệu Ý biết đến Kỷ Sơn Thanh thì cũng tầm có bốn ngày. Cậu không dám nói Kỷ Sơn Thanh là người thế nào, nhưng mà cậu có cảm giác rằng tên Kỷ Sơn Thanh đây là kiểu người trốn quá sâu. Mà cậu lại muốn chạy tới đó để dời sông lấp bể, với cả...
Triệu Ý liếm liếm môi dưới.
Nghe được tiếng cười khẽ của Kỷ Sơn Thanh, là kiểu cười nhàn nhạt thế là lại khiến tai của Triệu Ý hơi ngứa ngáy một chút.
"Nếu tôi không nói cho cậu thì?"
Triệu Ý nghe vậy lại càng cảm thấy không có gì lạ, nhìn mặt hắn trong chốc lát rồi mỉm cười: "Cũng được."
Kỷ Sơn Thanh quay đầu rồi đi khỏi, bước chân sải rất dài.
Cậu nghe thấy tiếng cười khẩy của Kỷ Sơn Thanh, là kiểu khẽ cười xì làm cho tai Triệu Ý hơi ngứa một chút. Triệu Ý cười lên trông rất đẹp, sau lớp băng mỏng kia là một đôi mắt nhỏ gợn nước, hơi lăn tăn nhè nhẹ vừa đủ.
Bình thường Triệu Ý rất ít khi cười, đại đa số sẽ không thể hiện gì nhiều nên không có thứ gì lọt vào mắt, kiêu ngạo không tả được, chả ai vào được trong mắt cậu. Một đôi mắt sinh ra đã đẹp đẽ nhưng thật sự bị phủ bởi một lớp băng dày, lạnh lẽo vắng vẻ, cực kỳ không thích sống chung. Có đôi khi đôi mắt ấy sẽ xuất hiện những loại bực bội, ủ rũ u ám, khi đó, đôi mắt xinh đẹp như có chút sóng gió đang giao động, như miếng thủy tinh nằm trong mắt, lạnh đến mức người ta cảm thấy như sắp đâm vào mình. Nhưng khi cậu cười thì lại không như vậy, cho dù nụ cười đó không phải thật lòng nhưng cũng vô cùng đẹp, như hồ băng được thổi vào cơn gió mát, tan đi đám sương mù mông lung.
Một người như vậy cười với mình, Kỷ Sơn Thanh cảm thấy nếu như nhìn thêm chút nữa thì Triệu Ý nói cái gì hắn cũng sẽ nghe theo.
Hừm, đẹp cũng khó lường thật.
Ai mà không thích đùa giỡn với những thứ xinh đẹp chứ, với cả Triệu Ý còn đẹp đến như vậy mà.
Cơm nước xong thì lão Lý dời hai cái ghế đẩu đi rồi hô gọi Triệu Ý ra phía ngoài.
Triệu Ý khá là không thích người ở đây, duy chỉ có sứ giả hòa bình là lão Lý đây mới cho cậu được chút mặt mũi.
Lão ngồi bên đấy móc bao thuốc chỉ còn một nửa từ trong túi ra, thuốc lá này cậu đã thấy ở ngoài tiệm tạp hóa nhỏ.
Lão Lý rút ra một cây rồi đưa nửa bao thuốc ra cho Triệu Ý, cười ha ha nói: "Cũng không phải loại thuốc tốt gì, muốn một điếu không?"
Đôi mắt Triệu Ý rơi xuống bao thuốc một chốc, vỏ đã bị nhăn nheo, bao bì màu đỏ trên đó còn viết chữ "Hồng Hà", cậu đưa tay nhận lấy, rút ra một cây rồi lại trả bao thuốc về.
"Cảm ơn."
Đêm tối mờ mịt, không biết Kỷ Sơn Thanh có hút cái loại này không, mà chắc là không, ngày đó cậu thấy mùi thuốc của hắn cũng không tệ, chỉ là cái bật lửa hơi thảm một chút.
Lão Lý đốt thuốc rồi đưa bật lửa cho cậu, đánh lửa lên rồi còn cười ha ha nói: "Không cần phải cảm ơn đây, chúng tôi ở đây, chỗ nhỏ bé tẹo nên chả cần phải để ý nhiều vậy làm gì."
Triệu Ý cụp mắt xuống, 'xẹt' một tiếng rồi đốt điếu thuốc lên rồi trả lại bật lửa, cậu ngậm điếu thuốc rồi rít một hơi rồi buông xuống, nhìn đốm lửa trên tàn thuốc chớp tắt rồi hạ giọng nói: "Quen rồi, không đổi được."
Lão Lý híp mắt lại rít một hơi: "Cậu đừng để bụng, mấy cái đứa thanh niên đấy quen không có nề nếp rồi, ở đây thì nhỏ nên nhìn người cũng không rộng, lòng người cũng nhỏ đi một chút, chỉ có làm việc thôi, mà có gì là nói đó chứ không thuộc dạng gian ác. Mấy ngày nay thiệt thòi cho cậu rồi, tôi thay mặt mấy đứa ranh con đấy xin lỗi cậu."
"Ông đừng xin lỗi thay cho ai cả, sao mà thay được. Mấy chuyện này vặt vãnh mà, tôi đâu có thèm chấp." Giọng Triệu Ý cứ nhàn nhạt nhưng lại rất rõ ràng, giống như khách sáo nhưng thật ra là không. Cậu không thèm chấp thật, cũng không muốn nghe lời xin lỗi gì sất.
Huống hồ, xin lỗi thì có thể khác được sao?
"Được rồi, cậu không để bụng là được." Lão Lý hào sảng nói: "Sau này mấy chuyện sinh hoạt hay cái gì không giải quyết được, cứ nói cho Sơn Thanh, cậu ta sẽ sắp xếp cho cậu."
"Kỷ Sơn Thanh làm giáo viên ở đây luôn à? Người của thị trấn Thạch Đầu sao?" Triệu Ý dừng một chút: "Tôi thấy ai cũng tin anh ta cả."
Dường như không ngờ là Triệu Ý sẽ hỏi về Kỷ Sơn Thanh một cách đột ngột như vậy, ông cười một cái rồi, nụ cười đó lại khiến Triệu Ý hơi không khó hiểu: "Sơn Thanh không phải người ở đây, chỗ này không nuôi ra một con người như vậy đâu."
Rốt cuộc Triệu Ý đưa tay ra, đem điếu thuốc còn đang kẹp trên tay đưa lên miệng, rít một hơi, mùi vị cũng không ngon lắm, cơn sặc như muốn đâm vào cuống họng
Cậu đẩy khói ra ngoài rồi nói: "Là người như thế nào?"
"Sơn Thanh là một người tốt." Lão Lý thở dài một hơi: "Tiếc rằng cứ ở một nơi như thế này mãi."
Người tốt sao?
Người mà còn phân rõ là tốt hay xấu à? Cậu nhìn kiểu gì cũng không thấy Kỷ Sơn Thanh giống một người tốt.