Tác giả: Dự Sinh || Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chương 24: Câu chuyện chừa cơm
Khai giảng rơi vào ngày mùng 1 tháng 9, trời không mưa mà nắng to. Ngày đó Triệu Ý dậy trễ, cậu nghe tiếng Thạch Đầu gọi to ở ngoài cửa, trả lời vài câu xong thì người bên ngoài lốc cốc chạy đi mất.
Lần nào gọi cậu ăn cơm cũng là Thạch Đầu.
Ở cái nơi như thế này, người duy nhất chịu gọi cậu ăn cơm e là chỉ có mỗi cậu chó đất ngốc nghếch này.
Triệu Ý mơ màng nghĩ, hẳn là cậu nên đối xử tốt với nó thêm chút nữa.
Thói quen sống của Triệu Ý cũng không tốt đẹp gì, tùy tiện hai mươi năm hơn đã quen, cậu không có khái niệm cụ thể về việc đi ngủ rồi dậy và cơm ngày ba bữa. Bình thường cứ đói thì ăn, buồn ngủ thì ngủ, không ai quản cậu, cứ tự do như thế.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Lão Lý nói với cậu, nhập học rồi thì bảy giờ ăn cơm, ngày làm tám tiếng, mười hai giờ rưỡi nghỉ trưa, tối bảy rưỡi là nghỉ, bây giờ là cứ như vậy. Ăn cơm không chờ người, phải tự tính thời gian, qua giờ cơm thì không còn gì ăn nữa.
Ăn cơm mà còn phải tính, hơn hai mươi năm nay Triệu Ý chưa hề sống như vậy, chưa hề chịu thiệt thòi đến thế.
Không biết vì sao, mà có thể là vì Kỷ Sơn Thanh, ngủ không sâu, không cam tâm, cũng có thể vì người nơi này luôn đuổi cậu đi, cậu không muốn như những kẻ khác, cũng có thể... vì một nguyên nhân nữa.
Tóm lại, điều kiện ở đây không có cái nào như ý cậu, trừ Kỷ Sơn Thanh ra thì chả có ai vừa mắt cậu.
Mà cũng quái lạ, đi đâu tránh nạn cũng không chịu, cứ phải chạy đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, Triệu Ý thấy chắc mình mắc bệnh đến nơi rồi cũng nên.
Triệu Ý thở dài xuống giường, mặc xong ba lớp quần áo rồi mới bưng chậu nhỏ mở cửa đi rửa mặt.
Thường thì giờ này tất cả mọi người cũng đã rửa mặt xong, nhưng hôm nay nhập học nên ai cũng xong từ sớm, thế là không có ai trong phòng tắm cả. Nhưng mà không biết vì nghiệt duyên gì, Triệu Ý vừa vào nhà tắm thì đụng phải Trần Diệu đang rửa tay.
Lúc Trần Diệu mới nhìn qua, cả hai người đều giật mình, sau đó tự dời mắt sang chỗ khác, tự rửa tay tiếp.
Thế nhưng Triệu Ý lại không như vậy, chỉ cần không chọc cậu thì cậu cũng lười so đo với người khác, chỉ lẳng lặng đánh răng, trong đầu còn đang bận nghĩ những chuyện linh tinh khác.
Trần Diệu rửa tay ban phút, lâu lâu còn liếc mắt sang cậu rồi cúi đầu rửa tay, rồi lại nhìn cậu.
Triệu Ý xúc miệng, cầm bàn chải tự động đánh răng, nghiêng người nhìn Trần Diệu: "Cậu rửa tay hay xoa tay đấy?"
"Liên quan gì đến cậu." Trần Diệu trừng mắt nhìn cậu, tay kia chốt mạnh vòi nước.
Triệu Ý nhíu mày: "Đúng là cậu xoa tay không liên quan gì đến tôi thật, nhưng cậu nhìn tôi từ nãy đến giờ, làm gì đấy? Nhìn một hai lần thì không nói làm gì, mắt có bệnh thì đi nhanh đi chữa đi, cứ để như thế có ngày người ta đánh cho đấy."
"** mẹ cần cậu nhìn hả?" Trần Diệu phát điên lên, cái miệng của Triệu Ý đúng là không tha ai thật. Trần Diệu không mồm miệng được như cậu, bị nói thế không cãi lại được nên càng tức hơn: "Vì sao tôi nhìn cậu cậu còn không biết sao? Lão Lý đã nói giờ cơm với cậu rồi, lần nào cậu cũng đến muộn, lần trước cơm sáng cũng không tới, anh Sơn phải cầm bát chia đồ ăn cho cậu, giờ cậu lại tiếp tục, có phải cậu thấy anh Sơn giúp cậu nhiều quá rồi hay không hả? Đợt đó chừa cơm cho cậu ai ai cũng ý kiến, sống chung với nhau, mắc mớ gì cậu được đặc cách như vậy?"
Trần Diệu bô bô nói xong, Triệu Ý có hơi lơ mơ, ánh mắt nhìn cậu ta rất lạ: "Kỷ Sơn Thanh chừa cơm cho tôi lúc nào." Từ khi nào lại... giúp cậu thế.
"Rõ ràng cậu giả ngu, đây không phải như cái chỗ ngày xưa cậu sống đâu, cậu ở đây thì phải theo luật ở đây, nếu chịu không nổi thì đi sớm đi!"
Trần Diệu trừng mắt, thở hồng hộc, tức phì ra như con cá nóc, Triệu Ý nhìn cậu ta một hồi, cảm thấy hay ho ghê, rõ ràng người này đang mắng cậu nhưng cậu lại không tức, mà kẻ mắng lại tức đỏ bừng cả mặt.
Triệu Ý thấy mình không nói được gì, nên im lặng quay người, im lặng rửa mặt.
Nghĩ đến lời Trần Diệu vừa nói, Kỷ Sơn Thanh chừa đồ ăn cho cậu? Kỷ Sơn Thanh đang giúp cậu sao?
Đột nhiên, cậu nhớ hình như cũng có một lần thế thật, là ngày đầu cậu đi tắm rửa xong, lúc trở về có đụng Kỷ Sơn Thanh ở hành lang, hắn nói là có chừa đồ ăn cho mình. Lúc đó không ai nói với cậu về quy củ nơi đây, cậu chỉ nghĩ việc hắn chừa cơm là chuyện bình thường, khi đó cậu không muốn ăn nên qua loa đi qua. Lúc đó Kỷ Sơn Thanh tức lắm mà cậu chỉ thấy quái lạ, chẳng phải chỉ là chuyện một bữa ăn thôi sao, mắc gì giận dỗi cậu, còn thấy tên Kỷ Sơn Thanh này chắc mắc bệnh trong người.
Bây giờ Trần Diệu nhắc đến chuyện này với cậu. Quy củ nơi này, cậu vốn không nhận được sự chào đói của một người mới, vừa đến đã không kịp giờ cơm, theo đạo là không được chừa cơm lại cho cậu rồi. Kỷ Sơn Thanh nói để cơm lại cho cậu, cũng là tự mở cho mình một tiền lệ, chứ không nói là mình đang giúp cậu gì cả, nói không chừng còn mất lòng ai đó. Kết quả là cậu không nhận được cái tình của người ta, còn thấy dây thần kinh của người ta không ổn.
Chả trách Trần Diệu nói như vậy.
Là sự tức giận, mà sự tức giận đó không nên phát ra từ Trần Diệu. Người phải mắng cậu phải là Kỷ Sơn Thanh mới đúng.
Lúc Triệu Ý rửa mặt xong, bên cạnh cậu đã không còn ai nữa, cậu không biết Trần Diệu đi từ khi nào, phòng tắm chỉ còn nước chảy tách tách và mùi không khí mốc meo.
Cậu đưa tay nhìn đồng hồ một cái, bảy giờ mười lăm rồi.
Chương 24: Câu chuyện chừa cơm
Khai giảng rơi vào ngày mùng 1 tháng 9, trời không mưa mà nắng to. Ngày đó Triệu Ý dậy trễ, cậu nghe tiếng Thạch Đầu gọi to ở ngoài cửa, trả lời vài câu xong thì người bên ngoài lốc cốc chạy đi mất.
Lần nào gọi cậu ăn cơm cũng là Thạch Đầu.
Ở cái nơi như thế này, người duy nhất chịu gọi cậu ăn cơm e là chỉ có mỗi cậu chó đất ngốc nghếch này.
Triệu Ý mơ màng nghĩ, hẳn là cậu nên đối xử tốt với nó thêm chút nữa.
Thói quen sống của Triệu Ý cũng không tốt đẹp gì, tùy tiện hai mươi năm hơn đã quen, cậu không có khái niệm cụ thể về việc đi ngủ rồi dậy và cơm ngày ba bữa. Bình thường cứ đói thì ăn, buồn ngủ thì ngủ, không ai quản cậu, cứ tự do như thế.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Lão Lý nói với cậu, nhập học rồi thì bảy giờ ăn cơm, ngày làm tám tiếng, mười hai giờ rưỡi nghỉ trưa, tối bảy rưỡi là nghỉ, bây giờ là cứ như vậy. Ăn cơm không chờ người, phải tự tính thời gian, qua giờ cơm thì không còn gì ăn nữa.
Ăn cơm mà còn phải tính, hơn hai mươi năm nay Triệu Ý chưa hề sống như vậy, chưa hề chịu thiệt thòi đến thế.
Không biết vì sao, mà có thể là vì Kỷ Sơn Thanh, ngủ không sâu, không cam tâm, cũng có thể vì người nơi này luôn đuổi cậu đi, cậu không muốn như những kẻ khác, cũng có thể... vì một nguyên nhân nữa.
Tóm lại, điều kiện ở đây không có cái nào như ý cậu, trừ Kỷ Sơn Thanh ra thì chả có ai vừa mắt cậu.
Mà cũng quái lạ, đi đâu tránh nạn cũng không chịu, cứ phải chạy đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, Triệu Ý thấy chắc mình mắc bệnh đến nơi rồi cũng nên.
Triệu Ý thở dài xuống giường, mặc xong ba lớp quần áo rồi mới bưng chậu nhỏ mở cửa đi rửa mặt.
Thường thì giờ này tất cả mọi người cũng đã rửa mặt xong, nhưng hôm nay nhập học nên ai cũng xong từ sớm, thế là không có ai trong phòng tắm cả. Nhưng mà không biết vì nghiệt duyên gì, Triệu Ý vừa vào nhà tắm thì đụng phải Trần Diệu đang rửa tay.
Lúc Trần Diệu mới nhìn qua, cả hai người đều giật mình, sau đó tự dời mắt sang chỗ khác, tự rửa tay tiếp.
Thế nhưng Triệu Ý lại không như vậy, chỉ cần không chọc cậu thì cậu cũng lười so đo với người khác, chỉ lẳng lặng đánh răng, trong đầu còn đang bận nghĩ những chuyện linh tinh khác.
Trần Diệu rửa tay ban phút, lâu lâu còn liếc mắt sang cậu rồi cúi đầu rửa tay, rồi lại nhìn cậu.
Triệu Ý xúc miệng, cầm bàn chải tự động đánh răng, nghiêng người nhìn Trần Diệu: "Cậu rửa tay hay xoa tay đấy?"
"Liên quan gì đến cậu." Trần Diệu trừng mắt nhìn cậu, tay kia chốt mạnh vòi nước.
Triệu Ý nhíu mày: "Đúng là cậu xoa tay không liên quan gì đến tôi thật, nhưng cậu nhìn tôi từ nãy đến giờ, làm gì đấy? Nhìn một hai lần thì không nói làm gì, mắt có bệnh thì đi nhanh đi chữa đi, cứ để như thế có ngày người ta đánh cho đấy."
"** mẹ cần cậu nhìn hả?" Trần Diệu phát điên lên, cái miệng của Triệu Ý đúng là không tha ai thật. Trần Diệu không mồm miệng được như cậu, bị nói thế không cãi lại được nên càng tức hơn: "Vì sao tôi nhìn cậu cậu còn không biết sao? Lão Lý đã nói giờ cơm với cậu rồi, lần nào cậu cũng đến muộn, lần trước cơm sáng cũng không tới, anh Sơn phải cầm bát chia đồ ăn cho cậu, giờ cậu lại tiếp tục, có phải cậu thấy anh Sơn giúp cậu nhiều quá rồi hay không hả? Đợt đó chừa cơm cho cậu ai ai cũng ý kiến, sống chung với nhau, mắc mớ gì cậu được đặc cách như vậy?"
Trần Diệu bô bô nói xong, Triệu Ý có hơi lơ mơ, ánh mắt nhìn cậu ta rất lạ: "Kỷ Sơn Thanh chừa cơm cho tôi lúc nào." Từ khi nào lại... giúp cậu thế.
"Rõ ràng cậu giả ngu, đây không phải như cái chỗ ngày xưa cậu sống đâu, cậu ở đây thì phải theo luật ở đây, nếu chịu không nổi thì đi sớm đi!"
Trần Diệu trừng mắt, thở hồng hộc, tức phì ra như con cá nóc, Triệu Ý nhìn cậu ta một hồi, cảm thấy hay ho ghê, rõ ràng người này đang mắng cậu nhưng cậu lại không tức, mà kẻ mắng lại tức đỏ bừng cả mặt.
Triệu Ý thấy mình không nói được gì, nên im lặng quay người, im lặng rửa mặt.
Nghĩ đến lời Trần Diệu vừa nói, Kỷ Sơn Thanh chừa đồ ăn cho cậu? Kỷ Sơn Thanh đang giúp cậu sao?
Đột nhiên, cậu nhớ hình như cũng có một lần thế thật, là ngày đầu cậu đi tắm rửa xong, lúc trở về có đụng Kỷ Sơn Thanh ở hành lang, hắn nói là có chừa đồ ăn cho mình. Lúc đó không ai nói với cậu về quy củ nơi đây, cậu chỉ nghĩ việc hắn chừa cơm là chuyện bình thường, khi đó cậu không muốn ăn nên qua loa đi qua. Lúc đó Kỷ Sơn Thanh tức lắm mà cậu chỉ thấy quái lạ, chẳng phải chỉ là chuyện một bữa ăn thôi sao, mắc gì giận dỗi cậu, còn thấy tên Kỷ Sơn Thanh này chắc mắc bệnh trong người.
Bây giờ Trần Diệu nhắc đến chuyện này với cậu. Quy củ nơi này, cậu vốn không nhận được sự chào đói của một người mới, vừa đến đã không kịp giờ cơm, theo đạo là không được chừa cơm lại cho cậu rồi. Kỷ Sơn Thanh nói để cơm lại cho cậu, cũng là tự mở cho mình một tiền lệ, chứ không nói là mình đang giúp cậu gì cả, nói không chừng còn mất lòng ai đó. Kết quả là cậu không nhận được cái tình của người ta, còn thấy dây thần kinh của người ta không ổn.
Chả trách Trần Diệu nói như vậy.
Là sự tức giận, mà sự tức giận đó không nên phát ra từ Trần Diệu. Người phải mắng cậu phải là Kỷ Sơn Thanh mới đúng.
Lúc Triệu Ý rửa mặt xong, bên cạnh cậu đã không còn ai nữa, cậu không biết Trần Diệu đi từ khi nào, phòng tắm chỉ còn nước chảy tách tách và mùi không khí mốc meo.
Cậu đưa tay nhìn đồng hồ một cái, bảy giờ mười lăm rồi.