Biên tập: Vân Tình Cung
Chỉnh sửa: June
==========
Mọi âm thanh đều quay về với yên lặng(*), hai đường nhìn cứ thế lướt qua nhau giữa khoảng không bắn về phía còn lại. Thật ra sẽ chẳng ai thấy được ánh mắt của ai, nhưng mỗi người đều tự biết rằng, người ở đối diện kia đang nhìn mình.
(*)Vạn lại câu tĩnh: 万籁俱静 một thành ngữ tiếng Trung, mô tả cảnh vật xung quanh rất yên tĩnh, không có một âm thanh nào cả.
Kỷ Sơn Thanh có thể nghe được âm thanh tích tắc tích tắc chuyển động của chiếc đồng hồ trên tay và mãi đến khi kim giây nhích lên được 67 lần thì cuộc đấu mắt này mới đi vào kết thúc.
Lúc này, bóng đen mảnh khảnh vốn đứng bên khung cửa sổ đã phủ đầy sương đêm lạnh kia đã rời khỏi.
Nhưng Kỷ Sơn Thanh lại không dời mắt đi nơi khác, dù điếu thuốc trong tay đã cháy hết, đốt đến tận tay rồi mà hắn vẫn không buông ra, mặc cho tàn thuốc cháy giữa hai ngón tay đến cuối cùng rồi tự tàn.
Khung cửa sổ kia đã tối om.
Kỷ Sơn Thanh đưa mắt sang nhìn chằm chằm vào cửa nhà nghỉ. Trước cửa để một cái bảng hiệu nhấp nháy mấy bóng đèn neon xanh xanh hồng hồng, nhưng chút ánh sáng yếu ớt này gần như bị màn đêm vô tận nuốt chửng. Nhìn qua cách cửa đang khép hờ, bên trong tối như bưng, không nhìn ra đang chứa vật sống hay vật chết gì.
Bỗng nhiên, cánh cửa kia chuyển động, mở ra lối vào tối om, từ bên trong có một người cao gầy chạy ra. Ánh đèn neon xanh xanh hồng hồng trước cửa khi chiếu vào người cậu đột nhiên lại sáng lạ thường, gần như đủ xua tan hết thảy màn đêm.
Cậu con trai vừa đi ra từ nơi thiếu sáng lại lao vào ánh đèn mờ nhạt của đèn đường, hơn nữa là ở khoảng cách không gần không xa như thế, Kỷ Sơn Thanh vốn chỉ có thể thấy được bóng dáng của cậu, nhưng kì lạ thay hắn lại có thể thấy rõ được ánh đèn vàng ấm áp kia đang rọi lên gương mặt cậu, chạm đến từng lông tơ nhỏ xinh bên trên. Và hình như, chính hắn còn thấy được gió đêm dìu dịu đang lướt nhẹ trên mái tóc cậu, rủ theo vài sợi tóc mềm theo nó phất phơ.
Nhưng những tưởng tượng tốt đẹp này đều bị phá tan khi cậu con trai đó đứng trước mặt hắn.
"Kỷ Sơn Thanh."
Triệu Ý đứng yên trước mặt hắn, chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn. Đó là một ánh mắt lộ rõ gai góc. Cậu không hề mềm mại, mà thậm chí còn bén nhọn. Tuy Kỷ Sơn Thanh nhận lấy sự khiêu chiến của cậu một cách bị động, nhưng trong mắt hắn lại không có lấy nửa tia lảng tránh.
"Anh về đi."
Triệu Ý lia mắt nhìn sang nơi khác. Cậu hiểu rất rõ, có một số người đứng trước ánh nhìn soi xét của cậu sẽ tự thấy tự ti xấu hổ (*), sau đó để lộ ra một số thứ, nhưng có một số người thì không. Người đàn ông đứng ở trước mặt cậu lúc này thuộc vào loại người phía sau.
(*)Tự tàm hình phế: tự thẹn kém người; xấu hổ hết sức; tự thẹn mình nhơ bẩn.
Kỷ Sơn Thanh vân vê tàn thuốc đã tắt còn kẹp trong tay, từ giọng nói không nghe ra vui giận: "Cậu kêu tôi đi đón cậu, bây giờ tôi đến, cậu lại kêu tôi về."
"Đúng vậy."
"Triệu Ý, tôi tới đây để đón cậu."
"Tôi không cần anh đón."
"Là cậu kêu tôi tới đón cậu. Đây là nhiệm vụ cậu đưa ra cho tôi."
"Vậy bây giờ tôi kêu anh đi về."
"Chưa làm xong nhiệm vụ, tôi sẽ không về."
Triệu Ý nhìn hắn, nhưng mặt hắn vẫn không chút thái độ khác thường nào, cả ánh mắt khi nhìn cậu cũng lộ ra bất kì cảm xúc gì, nhưng nó vẫn khiến cậu khó chịu cực kỳ. Bởi thật ra ánh mắt đó rất có thâm ý, giống như đang muốn nói "Cậu thử không nghe lời xem".
Triệu Ý nhìn hắn chằm chằm, cố gắng làm rõ ẩn ý đang khiến cậu khó chịu nhưng đã không nhìn ra được gì từ mặt người kia. Ánh nhìn đó chỉ đơn giản là hắn đang nhìn cậu, không có ý gì khác.
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau hết mấy phút, không có ai là gấp gáp.
Chẳng người nào chịu nói với nhau một lời, cứ như ai mà mở miệng trước thì người đó sẽ thua vậy.
Cuối cùng, Triệu Ý rũ mắt nhìn xuống, đung đưa chiếc vali trong tay.
"Tôi để vali này ở đâu đây?"
"Cột phía sau xe."
"Sẽ rơi mất." Triệu Ý nhìn lướt qua phía sau, nơi dự định sẽ ràng vali của cậu vào, chân mày vẫn luôn nhíu giờ lại càng nhăn thêm.
"Không đâu."
"Đồ đạt trong vali của tôi rất quan trọng." Cậu nhìn Kỷ Sơn Thanh rồi nói.
"Trừ việc vali của cậu sẽ hơi bị trầy xướt ra thì tôi đảm bảo đồ vật bên trong chắc chắn vẫn nguyên vẹn không hư hao một chút gì."
Triệu Ý im lặng, đưa chiếc vali trong tay cho hắn. Thực tế thì ngoài cách buộc này ra cũng chẳng có cách nào khác. Anh nhìn Kỷ Sơn Thanh dùng một sợi dây thừng quấn từng vòng từng vòng quanh chiếc vali của mình, chân mày càng nhíu sâu hơn. Chờ đến lúc Kỷ Sơn Thanh cột xong, giữa hai đầu lông mày của anh đã xuất hiện hai ngọn núi nhỏ chồng chéo lên nhau.
"Lỡ hư đồ thì làm sao." Triệu Ý nhìn chiếc vali đã bị trói gô, lại quay sang nhìn Kỷ Sơn Thanh. Thật lòng là cậu vẫn chưa thể yên tâm được.
"Tôi đã nói không sao là không sao." Kỷ Sơn Thanh duổi chân dài leo lên xe mô tô, sau đó hất cằm nhìn cậu: "Lên xe, đừng nói nhảm nữa."
Từ lúc mà Kỷ Sơn Thanh nhấc chân thì sự chú ý của Triệu Ý đã không còn nằm ở chiếc vali nữa, mà thay vào đó cậu đang bận ngắm chân của hắn sau đó tự đánh giá trong đầu.
Chậc, dài phết đấy.
Kỷ Sơn Thanh dậy thì khá là thành công, ngũ quan đều đẹp, góc cạnh cuốn hút, từng đường nét trên gương mặt đều rất rõ ràng. Vốn dĩ người có bề ngoài như vậy thì hẳn là sẽ tự toát ra vẻ sắc bén, dòm một phát là biết không dễ trêu chọc. Nhưng nhuệ khí trên mặt Kỷ Sơn Thanh giấu rất sâu. Khi ai đó nhìn thẳng vào hắn, hắn cũng sẽ nhìn thẳng lại người đó. Có điều khi người ta nhìn hắn thì họ sẽ nghĩ mình đang nhìn một con người nhưng khi hắn nhìn họ thì hắn lại xem mình đang nhìn một con chó.
Nhuệ khí: Vẻ mạnh mẻ toát ra bên ngoài.
Khi đã xem đối phương là con chó rồi thì làm gì sinh ra được có cảm xúc.
Thì làm gì phải suy nghĩ.
Hắn đã không đếm xỉa gì đến họ thì đương nhiên họ sẽ không cảm nhận được nhuệ khí của hắn.
Cho nên nếu chỉ nhìn thì Kỷ Sơn Thanh không hề khó để kết thân, nhưng khi đến gần hắn rồi mới cảm nhận được hắn là một thanh đao biết đâm người hàng thật giá thật.
Triệu Ý không giống vậy, lần đầu tiên cậu thấy Kỷ Sơn Thanh thì đã biết đây là một thanh đao. Chẳng qua là một thanh đao còn nằm trong vỏ.
Thật ra không phải do mắt Triệu Ý tinh, mà do khi Kỷ Sơn Thanh quan sát cậu, hắn thật sự đang nhìn vào chính cậu.
Là một tên đầu gai không ưa nổi.
Phiền phức. Mà khi cảm thấy phiền phức thì đương nhiên sẽ lộ ra thái độ.
Nhưng Triệu Ý vẫn sẵn lòng dung túng Kỷ Sơn Thanh một chút. Dù Kỷ Sơn Thanh có phải đao hay không, có đâm người hay không có đâm người cậu đều không quan tâm, cậu chỉ muốn nói Kỷ Sơn Thanh lớn lên quá đẹp mắt.
Mặt ngon, vóc dáng cũng ngon, cậu liếc xuống nhìn thêm một cái, đến cả chân và mông cũng ngon không kém.
Lúc còn ở thành phố Triệu Ý cũng có chơi moto, chỉ là từ trước đến nay anh đều là người lái, chưa từng ngồi sau người nào cả. Mông anh hơi nhích ra sau, tạo khoảng cách với Kỷ Sơn Thanh, cố gắng không để hai người vào đụng nhau.
Kỷ Sơn Thanh đi không nhanh lắm. Lúc Triệu Ý phóng xe với tốc độ cao có thể chạy nhanh gấp ba lần tốc độ hiện tại của Kỷ Sơn Thanh.
Gió đêm lành lạnh, thổi vào người rất dễ chịu. Không khí nơi này trong lành, có mùi cây cỏ ẩm ướt ngòn ngọt. Triệu Ý khá thích mùi vị này, tâm trạng không vui của mấy ngày nay cũng bị thổi bay.
Triệu Ý thở phào đầy nhẹ nhõm, híp mắt đánh giá người ngồi phía trước.
Hắn đang điều khiển moto, hông hơi cúi xuống, vai rộng eo thon, quần áo bị gió thổi tung, khiến cơ bắp ẩn bên trong thỉnh thoảng lại lộ ra chút đường nét. Triệu Ý nhìn một lúc, lén cười nhẹ, mấp máy khóe môi nói lời khiêu khích.
"Tốc độ của anh chỉ được có chừng này?" Giọng của Triệu Ý nói ra khá nhẹ nhàng, nhưng rất dễ nhận thấy trong chất giọng trung tính kia còn mang theo ý giễu cợt.
"Nhanh hơn nữa cậu sẽ không chịu nổi." Âm giọng khi nói của Kỷ Sơn Thanh nghe như giọng khói(*), nhưng lại không giống hoàn toàn. Cách hắn nói câu này nghe khác với lần đầu tiên khi nghe điện thoại, không còn là loại giọng điệu bình tĩnh, mà dường như có ý cảnh cáo.
(*) Giọng khói: (Tiếng Trung: 烟嗓; Tiếng Anh: smoking voice / husky voice) vốn là một kỹ thuật thanh nhạc rất cao, thông qua sự rung động của dây thanh âm khi phát âm và sau đó được khuếch đại bởi khoang cộng hưởng. Một cách hiểu khác đơn giản hơn thì giọng khói là giọng trầm khàn, nghe rất gợi cảm.
Triệu Ý không biết xấu hổ là gì, cậu thậm chí còn cảm thấy trong giọng nói đó có pha vào chút trêu đùa.
Giọng điệu kiểu này, hơi bị chọc người ta ngứa đấy.
"Vậy anh nhanh lên nha." Triệu Ý đột nhiên dán người lên, môi kề sát lỗ tai của Kỷ Thanh Sơn, cố ý thổi khí trên vành tai của hắn: "Nhanh làm tôi chịu không nổi."
Kỷ Sơn Thanh không tránh, nhưng trong khoảnh khắc đó Triệu Ý đã thấy được hắn hơi nhếch môi lên, siết chặt lấy tay lái.
Chỉnh sửa: June
==========
Mọi âm thanh đều quay về với yên lặng(*), hai đường nhìn cứ thế lướt qua nhau giữa khoảng không bắn về phía còn lại. Thật ra sẽ chẳng ai thấy được ánh mắt của ai, nhưng mỗi người đều tự biết rằng, người ở đối diện kia đang nhìn mình.
(*)Vạn lại câu tĩnh: 万籁俱静 một thành ngữ tiếng Trung, mô tả cảnh vật xung quanh rất yên tĩnh, không có một âm thanh nào cả.
Kỷ Sơn Thanh có thể nghe được âm thanh tích tắc tích tắc chuyển động của chiếc đồng hồ trên tay và mãi đến khi kim giây nhích lên được 67 lần thì cuộc đấu mắt này mới đi vào kết thúc.
Lúc này, bóng đen mảnh khảnh vốn đứng bên khung cửa sổ đã phủ đầy sương đêm lạnh kia đã rời khỏi.
Nhưng Kỷ Sơn Thanh lại không dời mắt đi nơi khác, dù điếu thuốc trong tay đã cháy hết, đốt đến tận tay rồi mà hắn vẫn không buông ra, mặc cho tàn thuốc cháy giữa hai ngón tay đến cuối cùng rồi tự tàn.
Khung cửa sổ kia đã tối om.
Kỷ Sơn Thanh đưa mắt sang nhìn chằm chằm vào cửa nhà nghỉ. Trước cửa để một cái bảng hiệu nhấp nháy mấy bóng đèn neon xanh xanh hồng hồng, nhưng chút ánh sáng yếu ớt này gần như bị màn đêm vô tận nuốt chửng. Nhìn qua cách cửa đang khép hờ, bên trong tối như bưng, không nhìn ra đang chứa vật sống hay vật chết gì.
Bỗng nhiên, cánh cửa kia chuyển động, mở ra lối vào tối om, từ bên trong có một người cao gầy chạy ra. Ánh đèn neon xanh xanh hồng hồng trước cửa khi chiếu vào người cậu đột nhiên lại sáng lạ thường, gần như đủ xua tan hết thảy màn đêm.
Cậu con trai vừa đi ra từ nơi thiếu sáng lại lao vào ánh đèn mờ nhạt của đèn đường, hơn nữa là ở khoảng cách không gần không xa như thế, Kỷ Sơn Thanh vốn chỉ có thể thấy được bóng dáng của cậu, nhưng kì lạ thay hắn lại có thể thấy rõ được ánh đèn vàng ấm áp kia đang rọi lên gương mặt cậu, chạm đến từng lông tơ nhỏ xinh bên trên. Và hình như, chính hắn còn thấy được gió đêm dìu dịu đang lướt nhẹ trên mái tóc cậu, rủ theo vài sợi tóc mềm theo nó phất phơ.
Nhưng những tưởng tượng tốt đẹp này đều bị phá tan khi cậu con trai đó đứng trước mặt hắn.
"Kỷ Sơn Thanh."
Triệu Ý đứng yên trước mặt hắn, chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn. Đó là một ánh mắt lộ rõ gai góc. Cậu không hề mềm mại, mà thậm chí còn bén nhọn. Tuy Kỷ Sơn Thanh nhận lấy sự khiêu chiến của cậu một cách bị động, nhưng trong mắt hắn lại không có lấy nửa tia lảng tránh.
"Anh về đi."
Triệu Ý lia mắt nhìn sang nơi khác. Cậu hiểu rất rõ, có một số người đứng trước ánh nhìn soi xét của cậu sẽ tự thấy tự ti xấu hổ (*), sau đó để lộ ra một số thứ, nhưng có một số người thì không. Người đàn ông đứng ở trước mặt cậu lúc này thuộc vào loại người phía sau.
(*)Tự tàm hình phế: tự thẹn kém người; xấu hổ hết sức; tự thẹn mình nhơ bẩn.
Kỷ Sơn Thanh vân vê tàn thuốc đã tắt còn kẹp trong tay, từ giọng nói không nghe ra vui giận: "Cậu kêu tôi đi đón cậu, bây giờ tôi đến, cậu lại kêu tôi về."
"Đúng vậy."
"Triệu Ý, tôi tới đây để đón cậu."
"Tôi không cần anh đón."
"Là cậu kêu tôi tới đón cậu. Đây là nhiệm vụ cậu đưa ra cho tôi."
"Vậy bây giờ tôi kêu anh đi về."
"Chưa làm xong nhiệm vụ, tôi sẽ không về."
Triệu Ý nhìn hắn, nhưng mặt hắn vẫn không chút thái độ khác thường nào, cả ánh mắt khi nhìn cậu cũng lộ ra bất kì cảm xúc gì, nhưng nó vẫn khiến cậu khó chịu cực kỳ. Bởi thật ra ánh mắt đó rất có thâm ý, giống như đang muốn nói "Cậu thử không nghe lời xem".
Triệu Ý nhìn hắn chằm chằm, cố gắng làm rõ ẩn ý đang khiến cậu khó chịu nhưng đã không nhìn ra được gì từ mặt người kia. Ánh nhìn đó chỉ đơn giản là hắn đang nhìn cậu, không có ý gì khác.
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau hết mấy phút, không có ai là gấp gáp.
Chẳng người nào chịu nói với nhau một lời, cứ như ai mà mở miệng trước thì người đó sẽ thua vậy.
Cuối cùng, Triệu Ý rũ mắt nhìn xuống, đung đưa chiếc vali trong tay.
"Tôi để vali này ở đâu đây?"
"Cột phía sau xe."
"Sẽ rơi mất." Triệu Ý nhìn lướt qua phía sau, nơi dự định sẽ ràng vali của cậu vào, chân mày vẫn luôn nhíu giờ lại càng nhăn thêm.
"Không đâu."
"Đồ đạt trong vali của tôi rất quan trọng." Cậu nhìn Kỷ Sơn Thanh rồi nói.
"Trừ việc vali của cậu sẽ hơi bị trầy xướt ra thì tôi đảm bảo đồ vật bên trong chắc chắn vẫn nguyên vẹn không hư hao một chút gì."
Triệu Ý im lặng, đưa chiếc vali trong tay cho hắn. Thực tế thì ngoài cách buộc này ra cũng chẳng có cách nào khác. Anh nhìn Kỷ Sơn Thanh dùng một sợi dây thừng quấn từng vòng từng vòng quanh chiếc vali của mình, chân mày càng nhíu sâu hơn. Chờ đến lúc Kỷ Sơn Thanh cột xong, giữa hai đầu lông mày của anh đã xuất hiện hai ngọn núi nhỏ chồng chéo lên nhau.
"Lỡ hư đồ thì làm sao." Triệu Ý nhìn chiếc vali đã bị trói gô, lại quay sang nhìn Kỷ Sơn Thanh. Thật lòng là cậu vẫn chưa thể yên tâm được.
"Tôi đã nói không sao là không sao." Kỷ Sơn Thanh duổi chân dài leo lên xe mô tô, sau đó hất cằm nhìn cậu: "Lên xe, đừng nói nhảm nữa."
Từ lúc mà Kỷ Sơn Thanh nhấc chân thì sự chú ý của Triệu Ý đã không còn nằm ở chiếc vali nữa, mà thay vào đó cậu đang bận ngắm chân của hắn sau đó tự đánh giá trong đầu.
Chậc, dài phết đấy.
Kỷ Sơn Thanh dậy thì khá là thành công, ngũ quan đều đẹp, góc cạnh cuốn hút, từng đường nét trên gương mặt đều rất rõ ràng. Vốn dĩ người có bề ngoài như vậy thì hẳn là sẽ tự toát ra vẻ sắc bén, dòm một phát là biết không dễ trêu chọc. Nhưng nhuệ khí trên mặt Kỷ Sơn Thanh giấu rất sâu. Khi ai đó nhìn thẳng vào hắn, hắn cũng sẽ nhìn thẳng lại người đó. Có điều khi người ta nhìn hắn thì họ sẽ nghĩ mình đang nhìn một con người nhưng khi hắn nhìn họ thì hắn lại xem mình đang nhìn một con chó.
Nhuệ khí: Vẻ mạnh mẻ toát ra bên ngoài.
Khi đã xem đối phương là con chó rồi thì làm gì sinh ra được có cảm xúc.
Thì làm gì phải suy nghĩ.
Hắn đã không đếm xỉa gì đến họ thì đương nhiên họ sẽ không cảm nhận được nhuệ khí của hắn.
Cho nên nếu chỉ nhìn thì Kỷ Sơn Thanh không hề khó để kết thân, nhưng khi đến gần hắn rồi mới cảm nhận được hắn là một thanh đao biết đâm người hàng thật giá thật.
Triệu Ý không giống vậy, lần đầu tiên cậu thấy Kỷ Sơn Thanh thì đã biết đây là một thanh đao. Chẳng qua là một thanh đao còn nằm trong vỏ.
Thật ra không phải do mắt Triệu Ý tinh, mà do khi Kỷ Sơn Thanh quan sát cậu, hắn thật sự đang nhìn vào chính cậu.
Là một tên đầu gai không ưa nổi.
Phiền phức. Mà khi cảm thấy phiền phức thì đương nhiên sẽ lộ ra thái độ.
Nhưng Triệu Ý vẫn sẵn lòng dung túng Kỷ Sơn Thanh một chút. Dù Kỷ Sơn Thanh có phải đao hay không, có đâm người hay không có đâm người cậu đều không quan tâm, cậu chỉ muốn nói Kỷ Sơn Thanh lớn lên quá đẹp mắt.
Mặt ngon, vóc dáng cũng ngon, cậu liếc xuống nhìn thêm một cái, đến cả chân và mông cũng ngon không kém.
Lúc còn ở thành phố Triệu Ý cũng có chơi moto, chỉ là từ trước đến nay anh đều là người lái, chưa từng ngồi sau người nào cả. Mông anh hơi nhích ra sau, tạo khoảng cách với Kỷ Sơn Thanh, cố gắng không để hai người vào đụng nhau.
Kỷ Sơn Thanh đi không nhanh lắm. Lúc Triệu Ý phóng xe với tốc độ cao có thể chạy nhanh gấp ba lần tốc độ hiện tại của Kỷ Sơn Thanh.
Gió đêm lành lạnh, thổi vào người rất dễ chịu. Không khí nơi này trong lành, có mùi cây cỏ ẩm ướt ngòn ngọt. Triệu Ý khá thích mùi vị này, tâm trạng không vui của mấy ngày nay cũng bị thổi bay.
Triệu Ý thở phào đầy nhẹ nhõm, híp mắt đánh giá người ngồi phía trước.
Hắn đang điều khiển moto, hông hơi cúi xuống, vai rộng eo thon, quần áo bị gió thổi tung, khiến cơ bắp ẩn bên trong thỉnh thoảng lại lộ ra chút đường nét. Triệu Ý nhìn một lúc, lén cười nhẹ, mấp máy khóe môi nói lời khiêu khích.
"Tốc độ của anh chỉ được có chừng này?" Giọng của Triệu Ý nói ra khá nhẹ nhàng, nhưng rất dễ nhận thấy trong chất giọng trung tính kia còn mang theo ý giễu cợt.
"Nhanh hơn nữa cậu sẽ không chịu nổi." Âm giọng khi nói của Kỷ Sơn Thanh nghe như giọng khói(*), nhưng lại không giống hoàn toàn. Cách hắn nói câu này nghe khác với lần đầu tiên khi nghe điện thoại, không còn là loại giọng điệu bình tĩnh, mà dường như có ý cảnh cáo.
(*) Giọng khói: (Tiếng Trung: 烟嗓; Tiếng Anh: smoking voice / husky voice) vốn là một kỹ thuật thanh nhạc rất cao, thông qua sự rung động của dây thanh âm khi phát âm và sau đó được khuếch đại bởi khoang cộng hưởng. Một cách hiểu khác đơn giản hơn thì giọng khói là giọng trầm khàn, nghe rất gợi cảm.
Triệu Ý không biết xấu hổ là gì, cậu thậm chí còn cảm thấy trong giọng nói đó có pha vào chút trêu đùa.
Giọng điệu kiểu này, hơi bị chọc người ta ngứa đấy.
"Vậy anh nhanh lên nha." Triệu Ý đột nhiên dán người lên, môi kề sát lỗ tai của Kỷ Thanh Sơn, cố ý thổi khí trên vành tai của hắn: "Nhanh làm tôi chịu không nổi."
Kỷ Sơn Thanh không tránh, nhưng trong khoảnh khắc đó Triệu Ý đã thấy được hắn hơi nhếch môi lên, siết chặt lấy tay lái.