Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Chương 70: Về lăng sanh (2)

Ngay đêm hôm đó, Lăng Diệp và Úc Hàn Yên đột nhập vào Nhan gia. Hai người căn cứ theo vị trí đã tra được, nhanh chóng đến gần chỗ Lăng Sanh ở.

 

Phòng thủ của Nhan gia không phải là không nghiêm, khắp nơi nơi đều có cả một đội quân thường xuyên đi qua đi lại.

 

Nhưng đối với Lăng Diệp và Úc Hàn Yên mà nói, cách phòng thủ này cũng chỉ có mà như không. Dưới sự yểm trợ của bóng đêm, hai người vượt qua tất cả mọi người mà không gây ra một tiếng động nào, thành công đi tới nơi Nhan Hạo đang giam lỏng Lăng Sanh.

 

Đây là một tòa nhà ba tầng giống như nhà trọ, mỗi tầng đều có rất nhiều cửa. Hai người thấy thế cũng hơi cau mày, bộ dáng họ như vậy, không thể nghi ngờ là việc tìm ra vị trí của Lăng Sanh đã tăng thêm khó khăn.

 

"Chúng ta đi vào từng phòng kiểm tra." Lăng Diệp nói nhỏ vào bên tai Úc Hàn Yên.

 

Úc Hàn Yên không đồng tình lắm, tìm thế này thì bao giờ mới xong? Cô hạ thấp giọng, đề nghị:

 

"Chúng ta chia nhau ra hành động."

 

"Không được!" Lăng Diệp cự tuyệt không chút do dự, trong giọng nói không để chừa một chút nào có thể thương lượng.

 

Bất luận như thế nào, anh cũng không để cho em rời khỏi tầm mắt của anh.

 

Úc Hàn Yên cau mày nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo anh.

 

Hai người liếc mắt nhìn nhau, giống như hai con thằn lằn leo từ phía sau tòa nhà – nơi không có Camera giám sát lên tầng ba. Hai người nhảy vào ban công dễ như trở bàn tay, sau đó đi qua chiếc cửa sổ đang mở vào bên trong.

 

Hai người vừa vào bên trong, gian phòng tối om trong nháy mắt liền sáng trưng. Bọn họ cả kinh, vội vàng nấp vào phía sau chiếc rèm cửa sát đất, không nhịn được suy đoán: "Chẳng lẽ Nhan Hạo đã đoán được bọn họ sẽ đến nên đã cố tình chờ bọn họ ở đây?"

 

Tiếng bước chân nghe không giống như là của người đã trải qua huấn luyện, giống như tiếng bước chân của người bình thường…….

 

Lăng Diệp khẽ vén tấm rèm ra, qua khe hở nhìn về phía chủ nhân của tiếng bước chân, ngay lập tức trong mắt anh thoáng qua một tia vui mừng. Anh cảnh giác quan sát một lượt quanh căn phòng, sau khi phát hiện không có bóng dáng của những người khác, mới quay đầu nhìn Úc Hàn Yên một cái, sau đó đi ra trước.

 

Úc Hàn Yên gật đầu, từ phía sau rèm nhanh chóng di chuyển ra ngoài, trên tay phải cầm khẩu súng lúc trước Lăng Diệp đã đưa cho cô.

 

Hai người khom người, lần lượt đi theo góc chết của camera, chui vào trong gầm giường nơi Lăng Sanh ngủ.

 

Lăng Sanh uống nước xong, chậm rãi đi đến nằm xuống giường. Ông không tắt điện ngay, mà thở dài một cái, sâu kín nói:

 

"Tiểu Diệp, cháu ngàn vạn lần không được đổi Tiểu Yên để cứu ông nha. Không đáng đâu!"

 

Hốc mắt Lăng Diệp lại đỏ lên lần nữa. Úc Hàn Yên cũng cảm giác được chóp mũi mình cay cay, hốc mắt cô đã rưng rưng.

 

Lăng Sanh lại thở dài một cái nữa mới đưa tay tắt toàn bộ điện trong phòng đi.

 

"Ông nội." Lăng Diệp nhỏ giọng kêu.

 

Anh không dám lên tiếng lúc đèn còn đang sáng, sợ phản ứng của ông nội quá mạnh, sẽ gây ra sự nghi ngờ cho nhóm người trong phòng giám sát.

 

Trong mắt Lăng Sanh thoáng qua tia kinh hãi, nhưng ngay sau đó ông cười cười lắc đầu. Nhất định là ảo giác, bệnh của ông càng ngày càng nghiêm trọng rồi, thế mà đã xuất hiện tình trạng nghe lầm.

 

"Ông nội, cháu là Tiểu Diệp." Lăng Diệp lại nói nhỏ lần nữa.

 

Hai mắt Lăng Sanh trợn trừng, lặp lại khó tin:

 

"Tiểu Diệp?"

 

"Vâng, cháu và Tiểu yên tới đón ông về nhà." Lăng Diệp gõ một cái vào ván giường, nhỏ giọng nói.

 

Lần này Lăng Sanh đã chắc chắn mình không nghe nhầm rồi. Ông kinh ngạc không thôi, lẩm bẩm:

 

"Tại sao các cháu lại ở đây?"

 

Lúc ban ngày từ trên ban công nhìn xuống khung cảnh bên dưới, ông thấy có từng đoàn từng đoàn người đi tuần, hơn nữa những người đó trông cũng giống như những người bảo vệ bình thường.

 

"Ông nội, cháu sẽ giải thích với ông sau, bây giờ ông mặc quần áo của ông vào đã." Ban đêm hơi lạnh, để ông nội bị cảm sẽ không tốt.

 

Úc Hàn Yên nhỏ giọng nhắc nhở:

 

"Đừng bật điện."

 

Lăng Sanh không cử động, có chút lo lắng khuyên nhủ:

 

"Các cháu mau đi đi, đừng để ý đến ông già này. Ông tính ra cũng chẳng sống được bao lâu nữa, nhưng các cháu sẽ vì ông mà dễ bị phát hiện đó."

 

Chân mày Lăng Diệp nhíu lại dữ tợn, khóe miệng anh mím chặt lại:

 

"Ông nội, ba người chúng ta sẽ bình an vô sự rời khỏi đây. Bây giờ ông mặc quần áo vào nhanh lên."

 

"Ông nội sẽ trở thành gánh nặng cho các cháu." Lăng Sanh vẫn không có động tác gì, nói cố chấp.

 

Ông là người sắp chết, không cần thiết phải vì ông mà làm gia tăng sự khó khăn cho bọn anh tẩu thoát.

 

Lăng Diệp tức giận thật. Anh chui ra khỏi gầm giường, tung chăn Lăng Sanh đang đắp ra, dùng ga trải giường cố định ông ở sau lưng mình, lạnh lùng nói:

 

"Bất luận như thế nào cháu cũng phải đưa ông đi."

 

Động tác của anh cực nhanh, chờ đến khi Lăng Sanh phản ứng kịp thì đã bị Lăng Diệp cõng ở trên lưng rồi.

 

Úc Hàn Yên cũng chui ra khỏi gầm giường. Cô nhìn Lăng Diệp gật đầu một cái, nhanh chóng đến gần ban công, súng ở tay phải đã được đổi thành dao găm. Cô cắt thần tốc chiếc rèm cửa ra thành những mảnh vải dài, rồi buộc thắt nút chúng lại với nhau. Sau khi chuẩn bị xong, cô bò lổm ngổm đến ban công, buộc một đầu dây vải vào trên lan can thép. Chuẩn bị xong xuôi, cô quan sát phía dưới, sau khi phát hiện không có ai liền ném một đầu vải khác xuống, ngay sau đó một tay cô giữ chặt vào lan can, lật người, theo sợi dây vải tuột thần tốc xuống dưới.

 

Tiếp được đất, cô nép người vào vách tường chỗ tối đề cao cảnh giác, sau khi xác định trong thời gian ngắn sẽ không có người tuần tra qua đây mới đi ra chỗ có thể nhìn thấy được Lăng Diệp, quơ quơ hai tay.

 

Lăng Diệp thấy vậy, lao qua hàng rào, theo sợi dây vải nhanh chóng trượt xuống đất.

 

Lúc này Lăng Sanh cũng không dám nói câu gì, im lặng ở trên lưng Lăng Diệp, hai tay ôm lấy cổ anh để anh dễ dàng hành động.

 

"Hai người chờ một chút." Úc Hàn Yên nói nhỏ, theo sợi dây vải leo trở lại ban công phòng của Lăng Sanh, động tác còn nhanh hơn cả khỉ. Cô cởi sợi dây đang cột ở hàng rào ra, thu toàn bộ dây vải lại, sau đó ném qua cửa sổ vào trong phòng.

 

Lăng Sanh thấy vậy, không khỏi lo lắng hỏi:

 

"Tiểu Yên phải làm sao đây?"

 

"Cô ấy sẽ xuống đây ngay." Lăng Diệp núp người vào trong tối, nhỏ giọng đáp.

 

Lăng Sanh đang định hỏi Lăng Diệp cô sẽ xuống bằng cách nào, thì đã nhìn thấy cô nhảy từ tầng ba xuống, trái tim ông vọt lên đến tận cổ.

 

Sau khi tiếp đất, Úc Hàn Yên thu hồi sợi dây cường lực của mình lại, nhanh chóng đi tới bên cạnh Lăng Diệp.

 

Lăng Sanh thấy Úc Hàn Yên xuống đất bình yên vô sự, lòng cũng buông lỏng trở lại. Ông lắc đầu cười cười, bản lĩnh của hai người bọn họ đã vượt xa sự tưởng tượng của ông.

 

Bởi vì Lăng Diệp cõng Lăng Sanh cho nên Úc Hàn Yên phụ trách việc dẫn đường.

 

Theo con đường phía trước, nếu Úc Hàn Yên dẫn bọn họ tới vị trí tường rào của Nhan gia an toàn, thì chỉ cần ra khỏi bức tường rào cao năm mét kia, xác suất bị phát hiện của bọn họ sẽ giảm xuống còn 1%.

 

Vấn đề chính là bức tường này. . . . . .

 

Lúc bọn họ tới đây, hai người phóng qua bức tường rào nhẹ như chim yến, nhưng mà bây giờ Lăng Diệp cõng Lăng Sanh, muốn phóng thẳng qua tường là điều không thể. Điều tất yếu là phải có người ở trên kéo anh lên, hoặc phải đưa Lăng Sanh vượt qua khỏi tường trước, đã khiến cho tỉ lệ bị bại lộ của bọn họ tăng cao gấp mấy lần.

 

Úc Hàn Yên và Lăng Diệp ở trong góc khuất tối tăm, im lặng chờ một tốp người đang tiến gần về phía mình.

 

Mặc dù Lăng Sanh không nghe thấy có động tĩnh gì ở xung quanh, nhưng cũng không dám thở mạnh.

 

Đến khi ông thấy có hơn chục người mặc tây trang màu đen đi qua bên người bọn họ, rút cuộc cũng biết hai người này đang chờ gì.

 

Đợi bọn người áo đen đi xa, Úc Hàn Yên chạy nước kiệu về phía tường rào, mượn lực quán tính giẫm ở trên mặt tường, bật người lên không ngồi lên trên tường.

 

Cô cố định được tốt cho mình, liền đưa tay ấn vào chiếc vòng trên cổ tay phải của mình, trong nháy mắt đầu sợi dây cường lực có giác hút đã bắn về phía Lăng Diệp. Hai tay cô nắm thật chặt sợi dây cường lực, gật đầu một cái với Lăng Diệp.

 

Lăng Diệp đặt giác hút vào tay Lăng Sanh, vừa cấp tốc cởi tấm ga trải giường trên người Lăng Sanh ra vừa nói:

 

"Ông nội, Tiểu Yên sẽ kéo ông lên."

 

Anh xoay người, hai tay thon dành mạnh mẽ giữ chặt eo Lăng Sang, nâng cả người ông lên.

 

Lăng Sanh cũng không chậm trễ, hai tay giữ chặt giác hút, hai châm giẫm trên mặt tường, dựa vào lực của Úc Hàn Yên, run rẩy trèo lên trên tường.

 

Không còn sự gò bó của Lăng Sanh, Lăng Diệp chạy mau hai bước, mượn lực quán tính và lực phản tác dụng bật lên không trung, sau đó một chân giẫm trên vách tường, bật người cao quá tường, tay phải vịn vào tường nhảy xuống vách tường bên kia, đứng vững vàng.

 

Anh giang hai cánh tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Sanh, ý bảo ông nhảy xuống.

 

Úc Hàn Yên cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh. Cô định đợi sau khi Lăng Sanh nhảy xuống thì mình sẽ nhảy xuống theo.

 

Lăng Sanh đang định nhảy xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng súng cách đó không xa, ông không kịp suy nghĩ nhiều liền nhào về phía Úc Hàn Yên, dùng thân mình che chắn cho cô.

 

Nghe thấy tiếng kêu rêu, Úc Hàn Yên không dám tin nhìn Lăng Sanh. Tại sao ông lại nhào tới? Viên đạn này căn bản sẽ không thể đánh trúng cô!

 

Bởi vì động tác của Lăng Sanh mà hai người từ trên tường rơi xuống. Lăng Diệp đưa tay ra đón, nhưng vì hai người quá nặng nên ngã về phía sau trên đất.

 

Tiếng chuông báo động của Nhan gia vang lên, bên trong liền nháo nhác.

 

Úc Hàn Yên phản ứng kịp, không dám nghĩ nhiều nhanh chóng đứng dậy, dìu Lăng Lanh đi về chiếc xe phía trước.

 

Lăng Diệp đứng dậy, chạy thần tốc đến bên cạnh chiếc xe, mở cánh cửa chỗ tay lái ra đi vào ngồi xuống. Trong nháy mắt chiếc xe hơi màu đen đã chìm vào trong bóng đêm.

 

Tiếng súng kia anh nghe thấy. Anh cũng nhìn thấy động tác của ông nội, nhưng anh không dám hỏi ông bị thương có sao không, bởi anh sợ nghe thấy đáp án không tốt.

 

Úc Hàn Yên nhìn vị trí máu chảy ra phía sau lưng Lăng Sanh, chỗ này là vị trí của trái tim. . . . . .

 

Đột nhiên tay chân cô trở nên lạnh toát, cô thử dò xét gọi:

 

"Ông nội?"

 

Không có tiếng trả lời.

 

Cô đặt Lăng Sanh dựa vào ghế ngồi, nhìn thấy cặp mắt đang khép chặt của ông, giọng có chút run rẩy gọi:

 

"Ông nội?"

 

Vẫn không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.

 

Hai tay Lăng Diệp đang đặt trên tay lái nổi gân xanh, hai mắt anh phiếm đỏ, vành tai cũng đỏ giống như chiếc bông tai đang đong đưa phát ra ánh sáng diêm dúa lẳng lơ.

 

Úc Hàn Yên buông Lăng Sanh ra, ngồi ngơ ngác trên ghế, im lặng đến đáng sợ.

 

Xe chạy tới bên cạnh máy bay, Lăng Diệp ôm Lăng Sanh đi về phía bậc thang.

 

Úc Hàn Yên không xuống xe mà nhảy vào chỗ tài xế, lái xe nghênh ngang rời đi.

 

Lăng Diệp nghe thấy tiếng động, lại nhìn xuống ông nội trong lòng đang có dấu hiệu dần mất đi sinh mạng, cuối cùng vẫn không đuổi theo ngay. Anh đặt ông nội lên chiếc ghế sofa trong buồng máy bay, lấy điện thoại ra bấm số của Úc Hàn Yên.

 

Úc Hàn Yên nhìn thấy cuộc gọi đến hiện trên điện thoại, ngay lúc đó cô định để mặc kệ, nhưng do dự một chút cô vẫn ấn nút trả lời.

 

"Không phải em đã nói sẽ không rời khỏi anh sao?"

 

Úc Hàn Yên nghe thấy giọng người kia bình tĩnh như vậy, trái tim cũng ngừng đập. Cô chợt quay đầu lái xe quay trở lại.

back top