Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Chương 75: Phong thái nữ vương

"Diệp, cậu đi tắm đi, tôi ở đây trông chừng chị dâu." Đợi Lăng Diệp ăn điểm tâm xong, Tề Ngôn vừa dọn dẹp đồ ăn còn thừa trên bàn vừa nói.

 

Lăng Diệp đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên giường nhìn Úc Hàn Yên vẫn nhắm chặt hai mắt, đáp:

 

"Không đi."

 

Hình như Dany đoán ra điều gì đó, cô nói:

 

"Tôi cũng sẽ ở lại đây trông chừng cô ấy."

 

Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn cô một cái, đứng dậy cầm túi quần áo, nói câu “Tôi sẽ trở lại ngay”, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

 

Vẻ mặt Tề Ngôn khó hiểu, anh nhìn Dany đang loay hoay với bó hoa bên cạnh giường, có chút buồn bực hỏi:

 

"Tại sao cậu ấy nghe em nói cũng ở lại đây thì liền thay đổi ý định?"

 

Dany ngồi xuống bên mép giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Úc Hàn Yên, cười đáp:

 

"Bởi vì anh là đàn ông, anh ta sẽ không để Úc Hàn Yên ở riêng với đàn ông."

 

". . . . . ." Anh nhớ trước đây Diệp cũng đâu có khoa trương như vậy, sao giờ lại biến thành như thế?

 

Tề Ngôn thu dọn đồ ăn còn sót lại trên bàn xong, cũng không đem đồ thừa ném đi mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn dài, luôn luôn để ý đến từng dấu hiện của Úc Hàn Yên.

 

Trước lúc Diệp trở lại, anh không thể rời khỏi đây một bước được.

 

Tám phút sau, Lăng Diệp đã xuất hiện bên ngoài phòng bệnh của Úc Hàn Yên. Anh thấy có một đống người cầm quà cáp đứng vây quanh phòng bệnh, khuôn mặt lập tức đen như đáy nồi. Anh đang định lên tiếng thì thấy điện thoại trong túi quần chấn động.

 

Khuôn mặt anh thoáng qua tia không kiên nhẫn, lấy điện thoại di động ra, nhìn số hiển thị trên màn hình, ấn nút nghe, lạnh lùng nói:

 

"Có chuyện gì nói mau."

 

Có người nghe thấy giọng nói truyền tới từ phía sau, bất giác quay đầu lại, thấy đối phương là Lăng Diệp, ngay tức khắc khuôn mặt liền hớn hở, vây quanh anh.

 

"Cuộc phẫu thuật của cô ấy thuận lợi chứ? Hiện tại cô ấy thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?"

 

Khắp nơi trong mắt Lăng Diệp đều đã đóng băng lạnh lẽo. Anh dùng giọng không có chút nhiệt độ nào hỏi:

 

"Anh có được thông tin này từ đâu?"

 

"Trên báo và internet đều có."

 

Lăng Diệp lập tức cúp điện thoại, đưa điện thoại ra trước mắt đang định gọi thì đột nhiên động tác của anh ngừng lại. Anh ngước mắt lên, dùng ánh mắt lạnh lẽo như vùng Seberia quét qua mấy người đang nhìn chằm chằm mình, đôi môi mỏng khẽ mở:

 

"Nếu như không muốn lưu lạc tới tầng lớp dưới đáy của xã hội, ngay lập tức cút đi cho tôi."

 

"Tổng giám đốc Lăng, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn đến thăm vợ chưa cưới của ngài thôi." Một người đàn ông tai to béo tốt trong đó cười lấy lòng nói.

 

"Đừng để tôi phải lặp lại." Con ngươi Lăng Diệp sâu không thấy đáy, như muốn hút người ta vào.

 

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng tôi đi luôn bây giờ." Mấy người không hẹn mà đều cúi người chào, cầm quà cáp bỏ chạy nhanh hơn cả thỏ.

 

Mấy người đang vây quanh phòng bệnh nghe thấy động tĩnh phía sau cũng nhao nhao quay đầu lại, thấy Lăng Diệp nhìn bọn họ giống như người chết, bất giác sắc mặt bọn họ đều trắng bệch lên, mồ hôi trán chảy ra, vội vàng cầm quà của mình biến khỏi tầm mắt của anh.

 

Lăng Diệp đi tới đứng trước cửa phòng bệnh, qua tấm kính thủy tinh nhìn vào bên trong. Anh bấm một số điện thoại, không đợi đối phương lên tiếng, anh hỏi:

 

"Là ai đã tiết lộ thông tin ra ngoài?"

 

"Diệp, không ngờ cậu vẫn biết được. Sáng sớm hôm qua lúc cậu đưa chị dâu đến bệnh viện đã bị một ký giả nhìn thấy. Hắn ta đã cắm ở bệnh viện đến mười giờ, đợi bác sĩ phẫu thuật cho chị dâu xong đi ra, liền phỏng vấn ba người trong số đó."

 

"Ba người kia đều đã nói hết sự thật ra?" Lăng Diệp lạnh lùng hỏi.

 

"Không, chỉ có một người nói, còn hai người kia không nói gì."

 

Trong mắt Lăng Diệp thoáng qua tia rét lạnh, phân phó:

 

"Nhốt tên ký giả và bác sĩ kia vào nhà tra tấn, mỗi ngày đánh đập ba lần, về phần người nhà của bọn họ, để cho đi ăn xin hết. Còn nữa, tòa soạn của tên phóng viên kia, không cần phải tồn tại nữa đâu."

 

"Được."

 

Lăng Diệp lại hỏi:

 

"Hiện tại tin tức đã được phong tỏa chưa?"

 

"Đã phong tỏa.”

 

Lăng Diệp đáp lại một tiếng xong cúp máy.

 

Anh nhét điện thoại vào trong túi quần, định đẩy cửa đi vào lại phát hiện ra cửa đã bị khóa trái.

 

Anh nhíu nhíu mày gõ cửa.

 

Tề Ngôn nhìn qua tấm kính thủy tinh trên cửa thấy Lăng Diệp, vội vàng đứng dậy đi đến mở cửa cho anh.

 

Lăng Diệp đi vào phòng bệnh với hai tay trống trơn, thấy người trên giường vẫn chưa mở mắt, liền ngồi xuống mép giường, sắp xếp một cách hợp tình hợp lý:

 

"Phái người bảo vệ các hướng đến phòng bệnh của Tiểu Yên, trừ bác sĩ, y tá và người nhà của mình ra, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần."

 

Dany đứng ở bên cửa sổ, thấy anh đi tay không vào không khỏi nhếch miệng lên cười, quả nhiên là anh đã vứt luôn quần áo mặc ngày hôm qua đi.

 

Tề Ngôn gật đầu một cái, giải thích:

 

"Chẳng hiểu tại sao đột nhiên bên ngoài phòng bệnh có một nhóm người, chúng tôi liền kéo rèm cửa sổ và khóa trái cửa lại."

 

"Có người tiết lộ thông tin Tiểu Yên nằm viện." Sắc mặt Lăng Diệp xanh mét, anh thấp giọng nói.

 

Sắc mặt Tề Ngôn cũng rất khó coi. Anh đi đến bên chiếc bàn dài, cầm đồ đỏ đi, vừa đi về phía cửa phòng bệnh vừa nói:

 

"Tôi về chọn người."

 

Không thể để cho người khác quấy rầy đến chị dâu được.

 

Lăng Diệp liếc mắt nhìn Dany, sắp xếp hợp lý nói:

 

"Mang Dany cùng đi đi."

 

Dany buồn bực một hồi, lời này nghe sao lạ vậy? Cô cũng đâu phải là gì của Tề Ngôn, tại sao lại bảo Tề Ngôn mang cô đi.

 

Tề Ngôn nhìn về phía Dany với con mắt sâu như biển, nói:

 

"Đi thôi."

 

Dany hục hặc trong lòng một hồi, nhưng vẫn đi theo Tề Ngôn ra khỏi phòng.

 

Thật ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là Úc Hàn Yên chưa tỉnh, nếu Tề Ngôn rời đi thì cô cũng không biết ở cùng với Lăng Diệp như thế nào.

 

Sau khi hai người rời đi, hai tay Lăng Diệp cầm lấy tay phải của Úc Hàn Yên, đưa lên môi tỉ mỉ hôn lên từng đầu ngón tay mượt mà của cô, nhìn khuôn mặt cô với ánh mắt tràn đầy nhu tình.

 

Dưới con mắt nhiệt tình như lửa của anh, Úc Hàn Yên từ từ mở mắt ra.

 

Lăng Diệp thấy vậy, khóe môi không tự chủ được nâng lên. Anh khẽ đứng dậy, đặt một nụ hôn lên trán Úc Hàn Yên, dịu dàng nói:

 

"Buổi sáng tốt lành, Tiểu Yên của anh."

 

Úc Hàn Yên mỉm cười hạnh phúc, đáp lại:

 

"Buổi sáng tốt lành, Diệp."

 

Cô dừng một lúc, chậm rãi hỏi:

 

"Anh ăn sáng chưa?"

 

Lăng Diệp gật đầu một cái, dịu dàng nói:

 

"Ăn rồi, yên tâm đi."

 

Hình như Úc Hàn Yên không tin tưởng lời anh lắm, hỏi vặn:

 

"Anh tự ra ngoài mua bữa sáng?"

 

"Không! Ngôn mang tới."

 

Lăng Diệp chỉ vào bình hoa tươi trên bàn, lại nói:

 

"Hoa này là Dany mang tới."

 

Theo ngón tay anh chỉ, Úc Hàn Yên nhìn thấy bình hoa cẩm chướng mềm mại, cô thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lăng Diệp, hỏi hiếu kỳ:

 

"Bọn họ đến cùng nhau?"

 

Lăng Diệp thấy mắt cô sáng lên, không khỏi buồn cười trong bụng. Anh nhẹ nhàng lên tiếng:

 

"Uhm, cùng đi đến."

 

"Bọn họ ở cùng một chỗ với nhau?" Mắt Úc Hàn Yên sáng lên, tò mò hỏi.

 

Lăng Diệp thành thật lắc lắc đầu, nói:

 

"Không rõ lắm, nhưng anh cảm thấy không giống như vậy."

 

Con mắt Úc Hàn Yên ảm đạm, vẻ mặt thất vọng.

 

"Tại sao Tiểu Yên lại muốn hai người bọn họ ở cùng một chỗ?" Lăng Diệp không muốn thấy cô thất vọng, chậm rãi hỏi.

 

Úc Hàn Yên nhìn về phía Lăng Diệp, chậm rãi nói:

 

"Dany yêu quá mệt mỏi. Em hy vọng có một người đàn ông mạnh mẽ có thể xóa đi hình bóng Bạch Triết Hiên trong lòng cô ấy, mang đến hạnh phúc cho cô ấy. Người ấy cũng không phải nhất định là Tề Ngôn, nhưng mà em cảm thấy bọn họ cũng rất xứng đối."

 

Lăng Diệp nhếch miệng tạo nên một đường cong đẹp mắt, nói:

 

"Em muốn bọn họ ở cùng một chỗ, vậy bọn họ sẽ ở cùng một chỗ."

 

Một câu nói đã quyết định luôn tương lai của Tề Ngôn và Dany.

 

Úc Hàn Yên trừng mắt, coi như không nghe thấy lời anh vừa nói.

 

Lăng Diệp cười cười, không nói gì nữa.

 

Chỉ cần em muốn, anh sẽ giúp em đạt được hết. . . . . .

 

Kể từ đó, mỗi ngày ít nhất Dany sẽ nhận được ba cuộc điện thoại của Tề Ngôn, nội dung cuộc trò chuyện cũng không khác nhau lắm, hỏi cô có muốn đến bệnh viện thăm Úc Hàn Yên không. Nếu như cô muốn đi, anh sẽ đưa cô đi đến đó.

 

Thường xuyên qua lại, thời gian hai người ở cùng nhau nhiều hơn, quan hệ cũng đã dung hòa không ít.

 

Úc Hàn Yên đã chuyển sang phòng bệnh VIP từ sớm, ngày ngày cô thấy bọn họ sánh đôi đi vào, không khỏi nghĩ thầm, hy vọng.

 

Giữa trưa hôm nay, hai người lại đi cùng nhau mang bữa trưa đến cho Lăng Diệp và Úc Hàn Yên.

 

Úc Hàn Yên nhiền quét qua Lăng Diệp và Tề Ngôn một vòng, nói:

 

"Hai người các anh ra phòng khách trước đi, em muốn nói chuyện với Dany một lúc."

 

Lăng Diệp nhíu nhíu mày, không tán thành:

 

"Ăn trưa xong rồi nói, ăn sau sẽ nguội mất."

 

"Em muốn nói bây giờ." Giống như Úc Hàn Yên muốn khiêu chiến với Lăng Diệp, cô lườm anh một cái, bĩu môi nói.

 

". . . . . ." Tề Ngôn thấy chị dâu giận dỗi như đứa trẻ, không khỏi buồn cười một hồi.

 

Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, bất đắc dĩ nói:

 

"Được được được, vậy nói bây giờ." Anh nhìn Tề Ngôn, xoay người đi ra phòng khách.

 

Tề Ngôn không khỏi cảm thán, Diệp càng ngày càng không có địa vị rồi… Anh cười lặng lẽ, ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

 

Dany đang cúi người bày biện bữa trưa ra cho Úc Hàn Yên và Lăng Diệp, cười trêu chọc:

 

"Hàn Yên càng ngày càng có phong thái nữ vương nha."

 

Úc Hàn Yên mỉm cười hạnh phúc, nói:

 

"Bất luận tôi có như thế nào, trước sau anh ấy cũng đều cưng chiều tôi."

 

Dany bày biện bữa trưa xong, đứng dậy dựa người vào giường của Úc Hàn Yên, nhìn cô xấu xa hỏi:

 

"Cô chắc chứ?"

 

"Ách. . . . . . Ánh mắt của cô là như thế nào?" Úc Hàn Yên trừng mắt nhìn Dany, hỏi.

 

Dany cười cười, từ từ nói:

 

"Nếu cô không chống lại việc tôi động chạm cô……… thì người đàn ông của cô sẽ như thế nào?"

 

Khuôn mặt Úc Hàn Yên hơi đỏ lên, yếu ớt nói:

 

"Được rồi, chỉ cần trong lòng tôi không có người khác, cũng không để cho người khác chạm vào mình thì anh ấy sẽ cưng chiều tôi."

 

Dany cười càng sáng lạn hơn, đang lúc Úc Hàn Yên định xù lông lên, cô hắng giọng một cái hỏi:

 

"Cô định nói gì với tôi?"

 

Lúc này Úc Hàn Yên mới nhớ ra ý định ban đầu mình bảo Lăng Diệp và Tề Ngôn đi. Cô nhìn vào mắt Dany, nghiêm túc hỏi:

 

"Cô cảm thấy Tề Ngôn thế nào?"

 

Dany sững sờ, hình như không ngờ đây chính là chuyện cô muốn nói riêng với mình. Cô suy nghĩ một lúc, đáp:

 

"Rất tốt nha! Anh ta đẹp trai, dịu dàng, còn biết chăm sóc người khác."

 

"Tôi cũng cảm thấy anh ấy rất tốt." Úc Hàn Yên gật đầu ra sức tàn đồng.

 

Dany liếc cô một cái, nhắc nhở:

 

"Nếu để người đàn ông của cô nghe thấy những lời này, cô sẽ xong đời đó."

 

"Đây là tôi bình luận khách quan." Úc Hàn Yên gân cổ lên cãi.

 

"Cô cho rằng anh ta sẽ nghe lọt tai sao?" Dany sâu kín hỏi.

 

Mấy ngày nay chung đụng, Dany đã có thể hiểu biết sâu sắc về Lăng Diệp. Anh là một người đàn ông yêu vợ như mạng, cưng chiều vợ như mạng, nhưng lại cũng rất dễ ghen tuông.

 

Úc Hàn Yên nghĩ đến vẻ mặt âm trầm của Lăng Diệp, trong nội tâm dấy lên cảm giác vô lực sâu sắc. Cô quay lại chủ đề về Tề Ngôn:

 

"Tôi nói cho cô biết, nụ hôn đầu của Tề Ngôn đã bị Mạc Vũ cướp đi mấy tháng trước."

 

Ngay lập tức đôi mắt đẹp của Dany trợn trừng lên. Cô không thể tin, lẩm bẩm:

 

"Không phải Mạc Vũ cùng với Thiên Nhất sao?"

 

Bởi vì đến thăm Úc Hàn Yên quá thường xuyên, nên cô cũng hay nhìn thấy hai người kia, đến bây giờ với bọn họ cũng coi như là có quan hệ bạn bè.

 

Úc Hàn Yên trợn mắt, nói:

 

"Trọng điểm không phải là điều này. Trọng điểm chính là nụ hôn đầu của anh ấy mới bị người khác cướp đi vào mấy tháng trước, hơn nữa lại bị chính người anh em của mình cướp đi ngoài ý muốn."

 

Dany chớp chớp mắt, hỏi:

 

"Sau đó thì sao? Cô định nói gì?"

 

"Anh ấy rất trong sáng a." Úc Hàn Yên trợn mắt lên lần nữa, nói.

 

Dany nhún nhún vai, lơ đễnh nói:

 

"Tôi không có nói anh ta không trong sáng."

 

". . . . . ." Nhìn phản ứng này, hẳn là chưa thích rồi. Trong lòng Úc Hàn Yên thầm mắt Tề Ngôn một hồi, hành động chậm như vậy.

 

Cô cầm cái muỗng lên, đưa một ngụm canh vào trong miệng, nói:

 

"Bảo bọn họ vào đi."

 

Hình như Dany không thể tin vào điều mình vừa nghe thấy, cô hỏi không chắc chắn:

 

"Đây chính là ‘chuyện riêng’ cô muốn nói với tôi?"

 

Úc Hàn Yên lại cho một ngụm canh nữa vào trong miệng, gật đầu:

 

"Đúng vậy, đây chính là điều tôi muốn nói."

 

Lần này đến lượt Dany trợn trừng mắt lên, cô nói chậm rãi:

 

"Tôi biết cô muốn tôi và Tề Ngôn ở chung một chỗ, nhưng tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chủ động nữa."

 

"Vậy nếu anh ấy theo đuổi cô thì thế nào hả?" Hai mắt Úc Hàn Yên sáng lên, hỏi.

 

Dany xoay người mở cửa ra, nói thản nhiên.

 

"Vậy thì cờ anh a theo đuổi tôi hãy nói."

 

Cô nhìn về phía hai người trong phòng khách:

 

"Được rồi."

 

Lăng Diệp đứng phắt dậy, sải bước đi vào phòng của Úc Hàn Yên, trong lúc đó còn liếc Dany một cái

 

Dany sờ sờ mũi vô tội, giống như cô đã bị người ta liệt kê vào hàng ngũ không muốn thấy mặt vậy.

 

Tề Ngôn rất thức thời không đi vào bên trong quấy rầy lăng Diệp và Úc Hàn Yên ăn. Anh dựa vào ghế sofa, nhìn về phía Dany đứng ở bên cửa, cười nói:

 

"Qua đây ngồi một lát đi."

 

Dany gật đầu một cái, đi tới một chiếc ghế sofa bên cạnh Tề Ngôn ngồi xuông. Đột nhiên cô nghĩ ra cái gì đó bật cười.

 

Tề Ngôn nhíu mày, tò mò hỏi:

 

"Cười cái gì?"

 

Dany đưa tầm mắt khóa chặt trên môi anh, cười hỏi:

 

"Nụ hôn đầu của anh thật sự đã bị Mạc Vũ cướp đi sao?"

 

Sắc mặt của Tề Ngôn lập tức đen lại. Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi:

 

"Chị dâu đã nói với em?"

 

Đây chính là chuyện riêng chị dâu nói?!

 

Dany nhìn thấy phản ứng của anh cũng biết là thật, nói có chút hả hê:

 

"Nụ hôn đầu mình đã giữ hai mươi mấy năm, lại bị chính người anh em của mình cướp đi ngoài ý muốn, sẽ có cảm giác gì a?"

 

Vẻ mặt Tề Ngôn lạnh lùng, đáp:

 

"Cảm giác muốn giết người."

 

"Phốc...." Dany biết mình thật sự không nên cười, nhưng vẫn không nhịn được.

 

Tề Ngôn đứng vụt dậy, trong nháy mắt đã đứng trước mặt Dany, cúi người xuống chống hai tay lên thành ghế sofa, hôn lên môi Dany.

 

Dany không dám tin trợn trừng hai mắt, quên cả phản ứng.

 

Tề Ngôn nhanh chóng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô, nói:

 

"Đây là trừng phạt dành cho em."

 

Dany phản ứng kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên. Cô bất ngờ đứng dậy, nhìn chằm chằm Tề Ngôn, quát:

 

"Đây chính là nụ hôn đầu của bà cô ta!"

 

Tề Ngôn nhiu mày, nhắc nhở:

 

"Nụ hôn đầu của em đã sớm không còn rồi."

 

"Của anh mới không còn!" Dany lại quát

 

Tề Ngôn gật đầu, thành thật nói: "Tôi quả thật không còn."

 

"Mẹ kiếp!" Dany khẽ nguyền rủa một tiếng.

 

Đáy mắt Tề Ngôn tràn đầy ý cười. Anh chậm rãi nhắc nhở.

 

Lúc chơi bóng chuyền bãi biển ở Đỉnh Vô Danh, khi tôi không cẩn thận ngã xuống đã hôn em. Tiếp đó, sau khi tôi đứng dậy, em lại cưỡng hôn tôi."

 

"..........." Hình như là có chuyện này. Dany bưc bội "Hừ" mộ tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm để ý đến anh.

 

"Tiểu Yên! Tiểu Yên! Em sao vậy? Bác sĩ!"

 

Giọng nói cực kỳ hốt hoảng của Lăng Diệp vang lên, hai người trong phòng khách nghe được không hẹn mà đều đứng dậy đi vào trong.

 

"bác sĩ!"

 

Hai người đi tới cửa, chỉ thấy một tay Lăng Diệp đang đỡ trên vai Úc Hàn Yên, tay kia đặt trên lưng cô, quay về phía điện thoại quát, còn Úc Hàn Yên thì giống như đang nôn mửa.

 

Tề Ngôn vội vàng đi đến nắm vào chiếc bàn trên giường, trong lòng ảo não vì mình không mang theo ống nghe bệnh.

 

Rất nhanh, một đám bác sĩ y tá đi vào, một người bác sĩ trong đó nhìn về phía Lăng Diệp và mọi người nói:

 

"Người nhà ra ngoài trước đi."

 

Tề Ngôn kéo Lăng Diệp đang không chịu xê dịch đi ra phòng khách.

 

Lăng Diệp hoàn toàn không để ý đến việc cả người vừa bị nôn vào. Anh đứng sững người nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, hai mắt đỏ au.

 

Tề Ngôn nhíu mày, chẳng lẽ là di chứng sau cuộc phẫu thuật mổ sọ?

 

Dany cũng căng thẳng nhìn về phía cửa phòng. Những món ăn kia đều là những món ăn bình thường Hàn Yên vẫn ăn, tại sao lại có thể như vậy?

 

Năm phút sau, cửa phòng mở ra.

 

Lăng Diệp vội vàng đi đến, căng thẳng hỏi:

 

"Cô ấy sao rồi"

 

Bác sĩ chậm rãi đáp

 

"Tổng giám đốc, xin đừng lo lắng, phu nhân không có gì đáng ngại."

 

Lông mày Lăng Diệp cau lại, không đợi đối phương nói tiếp câu sau, anh đã quát lên:

 

"Ói thành ra cái dạng kia, ông còn dám nói không có gì đáng ngại!"

 

Tề Ngôn đi tới bên cạnh anh, nói:

 

"Diệp, trước tiên cậu hãy để ông ta nói xem thế nào đã."

 

Bác sĩ đứng đầu nhìn Tề Ngôn cảm kích, trầm giọng nói:

 

"Hình như phu nhân nôn nghén."

 

Nôn nghén? Lăng Diệp nhớ lại, hình như hai tháng nay chưa thấy cô có kinh.

 

Tề Ngôn nhìn về phía bác sĩ, lạnh lùng nói: "Đừng nói với chúng tôi cái từ 'hình như', chúng tôi cần một chuẩn đoán chính xác!"

 

Bác sĩ gật đầu đáp:

 

"Đây là điều đương nhiên. Chúng tôi đã lấy máu của phu nhân, rất nhanh sẽ có được kết quả."

 

Ông ta nói mấy vấn đề cần chú ý, sau đó cùng đám người rời khỏi phòng bệnh của Úc Hàn Yên.

 

Lăng Diệp lao vội đến bên cạnh Úc Hàn Yên, cúi người đặt một nụ hôn lên trán cô nói:

 

"Tiểu Yên, em chịu khổ rồi."

 

Úc Hàn Yên cười cười, vuốt bụng của mình, dùng giọng không dám tin nói:

 

"Diệp, chỗ này của em có thể đã có cục cưng của chúng ta."

 

Lăng Diệp rất không muốn nhìn liếc bụng cô một cái, lạnh mặt nói:

 

"Tuyệt đối không tha thứ!"

 

Úc Hàn Yên sững sờ một lúc, ngẩng đầu nhìn anh hỏi:

 

"Không tha thứ gì?"

 

Giọng Lăng Diệp kiên quyết:

 

"Không tha thứ nó đã làm tội em!"

back top