Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Chương 98: Nhan Hạo hôn mê

"Cốc cốc."

 

Tần Yến nhăn mày, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, sao giờ này rồi vẫn còn có người đến?

 

Cô ta hắng giọng một cái, nói: "Vào đi."

 

Cửa được mở ra từ bên ngoài, hai nữ giúp việc mặc đồng phục đi vào, trên tay một người trong số đó cầm một bộ quần áo.

 

Tần Yến nhíu mày, kể từ lúc bị nhốt ở đây, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy trang phục nữ. Chẳng lẽ lương tâm Nhan Hạo trỗi dậy, đưa quần áo cho cô ta mặc?

 

Nữ giúp việc đang không cầm gì đóng cửa lại, khom người xuống 45 độ về phía Tần Yến, lễ phép nói: "Tần tiểu thư, đương gia bảo chúng tôi mặc quần áo cho cô."

 

Trong đôi mắt to của Tần Yến thoáng qua tia nghi ngờ khiến cho người ta phải chú ý, Nhan Hạo muốn gì đây?

 

Cô nhếch nhếch môi, đưa tay cởi khăn tắm trên người ra, để mặc cho bọn họ phục vụ.

 

Mười lăm phút sau, một Tần Yến được trang điểm nhẹ nhàng, trên người là bộ jumpsuit màu xanh dương nhạt xuất hiện.

 

Một nữ giúp việc trong đó mở cửa, chỉ ra bên ngoài: "Mời đi theo tôi."

 

Tần Yến hết sức phối hợp đi theo phía sau, hai mắt quan sát khung cảnh xung quanh không để lại dấu vết. Sau khi cô ta bị Nhan Hạo đưa đến chỗ này, đây là lần đầu tiên được ra khỏi phòng. . . . . .

 

Phía sau cô ta, một nữ giúp việc khác đang quan sát từng động tác thật nhỏ của cô ta.

 

Sau nhiều lần vòng vèo, nữ giúp việc dẫn đường dừng lại trước chiếc xe Rolls-Royce phiên bản dài màu đen. Cô ta cung kính kéo cửa sau ra, khom người xuống 90 độ với người ở bên trong, chào: "Đương gia, đã đưa người tới."

 

Nữ giúp việc vẫn đứng phía sau Tần Yến đi tới bên cạnh cô ta, chỉ vào chỗ cửa xe vừa được mở, nói: "Mời Tần tiểu thư vào."

 

Trong mắt Tần Yến thoáng qua tia kinh ngạc thật nhanh, đây là Nhan Hạo muốn đưa mình ra ngoài? Cô ta lên xe, ngồi cạnh Nhan Hạo, hưng phấn nói: "Cám ơn anh đã giơ cao đánh khẽ."

 

Nhan Hạo lười biếng dựa lưng vào ghế, sau khi nghe thấy câu này, mày nhíu lại, dùng giọng tà mị hỏi: "Nói gì?"

 

"Chẳng lẽ không phải anh muốn thả tôi đi?" Tần Yến dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, hỏi ngược lại.

 

Khóe miệng Nhan Hạo giật giật, một tay lên chống đầu, cảm thấy hứng thú hỏi: "Em nhìn từ đâu ra mà cho là tôi định thả em đi?"

 

"Nếu không phải, vậy anh định đưa tôi đi đâu?" Tần Yến nhíu nhíu mày, hỏi.

 

Có vẻ như tâm trạng của Nhan Hạo không tệ, cứ hỏi là đáp: "Dẫn em đi xem phòng cưới của tôi."

 

Trông Tần Yến thật sự kinh ngạc, giọng nói bất giác nâng cao: "Anh sẽ kết hôn?"

 

"Sao hả? Không nỡ?" Khóe môi Nhan Hạo tà tà nâng lên, hỏi bằng giọng khêu gợi.

 

Tần Yến hừ nhẹ một tiếng, lành lạnh nói: "Chỉ là rất bất ngờ thôi, một người đàn ông sắp kết hôn lại vẫn ngày ngày làm chuyện đó với tôi."

 

Cô ta dừng một lúc, giễu cợt: "Tôi nghĩ sau khi vợ anh biết được, sắc mặt nhất định sẽ rất đặc sắc."

 

"Cô ấy sẽ không biết được. Một ngày trước khi cô ấy đến, em sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này." Nhan Hạo nói xa xôi.

 

Sao cứ cảm thấy Nhan Hạo muốn cướp người về kết hôn vậy? Tần Yến nhớ đến chỉ thị của bang chủ —— "Bất luận như thế nào, trong ngày cưới của tôi, cũng phải giữ được chân Nhan Hạo", không lẽ Nhan Hạo mơ tưởng đến phu nhân của Bang chủ? Về phu nhân, cô ta biết cũng không nhiều, chỉ nghe thấy người trong bang đã từng nói, phu nhân rất đẹp, bản lĩnh rất cao.

 

"Vậy làm phiền anh nói cho tôi biết, ngày chết của tôi là ngày nào, để tôi còn chuẩn bị tâm lý." Cô ta lạnh lùng nói.

 

Đôi môi mỏng của Nhan Hạo khẽ mở, tuyệt tình phun ra hai chữ: "Hôm nay."

 

Tần Yến cụp mắt xuống, đại não vận hành nhanh chóng. Hôm nay? Vậy ngày mai chính là ngày Nhan Hạo định ra tay cướp người? Ngày mai, vừa khớp cũng chính là ngày cưới của Bang chủ. . . . . . Mình làm thế nào để thông báo thông tin này cho Bang chủ biết đây?

 

Xem ra hôm nay mình phải ra tay rồi, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Tính qua tính lại, lại không tính đến tầm quan trọng của phu nhân ở trong lòng Nhan Hạo, vốn định lấy được sự tin tưởng của Nhan Hạo mới xuống tay, bây giờ chỉ có thể mạnh tay một lần thôi.

 

Nhan Hạo thấy cô ta im lặng, cho rằng cô ta sợ, liền đưa tay nắm cằm cô ta, để cô ta nhìn mình, nói: "Nể tình em đã cho tôi mấy trận hoan ái vui vẻ, tôi sẽ để em được chết không đau đớn. Cho nên em không cần phải sợ, sẽ không đau."

 

"Việc em cần làm bây giờ, chính là quý trọng thời gian còn lại của mình." Hắn điềm nhiên nói.

 

Nhan Hạo nhìn đồng hồ đeo tay, tốt bụng nhắc nhở: "Em còn sống được 14 tiếng nữa."

 

Tần Yến nhìn hắn căm hận, thấp giọng mắng: "Biến thái. . . . . ."

 

Nhan Hạo nhìn thấy rõ lớp trang điểm trên mặt cô ta, mày nhíu lại thành chữ "Sông", lập tức buông cằm cô ta, rút một chiếc khăn tay trắng tinh từ trong túi áo ra, lau chùi cẩn thận tay mình, nói khinh bỉ: "Thật bẩn."

 

Tần Yến nhíu mày không để lại dấu vết, xem ra hắn thực sự thích sạch đến mức không còn thuốc chữa nữa rồi. Mỗi lần trước khi hoan ái, hắn nhất định phải ném cô ta đến dưới vòi hoa sen tắm lại một lần không nói làm gì, đến ngay cả việc chạm vào mặt cô ta một chút cũng không chịu nổi.

 

Cô ta nói chua cay: "Thật khó cho anh rồi, làm cùng người bẩn như tôi đây."

 

Nhan Hạo không để ý đến cô ta, cầm chiếc điện thoại di động màu đen lên, bấm một dãy số, áp vào bên tai.

 

"Đương gia, có gì dạy bảo ạ?"

 

Nhan Hạo kéo kính xe xuống, ném khăn tay ra ngoài, rồi đóng cửa sổ xe lại, bảo: "Ném hai nữ giúp việc vừa trang điểm cho Tần Yến vào trong động rắn."

 

Tần Yến một hồi lạnh đến buồn nôn, hắn ta nuôi cả rắn?

 

Nhan Hạo cúp điện thoại, nhìn về phía Tần Yến, nói xa xôi: "Ném một người đang sống vào trong động rắn, không tới một canh giờ, cũng chỉ còn lại có xương thôi. Nhưng mà, nếu như vận số của em không được tốt lắm, cùng lúc bị hai con mãng xà nuốt trọn, vậy thì ngay cả xương cũng không còn rồi."

 

Tóc gáy Tần Yến dựng đứng, thảo nào cô ta cứ có cảm giác mắt hắn ớn lạnh như rắn vậy. . . . . .

 

Nhan Hạo nhếch miệng đểu cáng, chậm rãi nói: "Có phải em muốn thử một chút không? Hẳn là rất kích thích đó, bởi vì những người bị ném xuống, đều hưng phấn đến nỗi thét chói tai."

 

"Biến thái. . . . . ." Ngoài từ này ra, Tần Yến không tìm được từ nào khác để hình dung về hắn. Gì mà hưng phấn thét chói tai? Làm sao có thể hưng phấn được? Hoảng sợ cùng đau đớn còn chưa đủ nhiều sao.

 

Nhan Hạo lơ đễnh nói: "Tôi tưởng rằng, em đã biết rõ sự thật ‘tôi là kẻ biến thái’ từ lâu rồi."

 

Hắn ngừng hai giây, lại nói: "Không có bất ngờ gì xảy ra, tôi sẽ để cho em chết không đau. Dĩ nhiên, nếu như em chủ động đề xuất đến động rắn, thì tôi cũng không ngăn cản."

 

"Bất ngờ là ám chỉ điều gì?" Tần Yến tò mò hỏi. Chẳng lẽ hắn đã biết được bối cảnh của mình?!

 

Nhan Hạo chậm rãi nói: "Ví dụ như em ra tay với tôi, hoặc như em lại truyền tin ra ngoài, vân vân."

 

Tần Yến cố gắng khống chế biểu cảm trên khuôn mặt mình, không để cho đối phương nhìn ra chút sơ hở nào. Cô ta khẽ cười một tiếng, nói: "Anh cũng đánh giá tôi quá cao đấy chứ? Nếu tôi có cái năng lực này, lại vẫn còn có thể an phận ngồi ở đây sao? Lại còn để cho chính mình bị nhốt suốt mấy ngày? Còn để cho anh cường bạo?"

 

Nhan Hạo đút hai tay vào trong túi quần, nhắm mắt lại, dùng giọng đầy truyền cảm nói: "Ai biết được. . . . . . Lúc nào cũng có một số người như vậy, không biết trời cao đất rộng."

 

Tần Yến cúi đầu nhìn mười ngón tay có móng không dài không ngắn của mình, không nói thêm gì nữa.

 

Một lúc sau, xe dừng lại, cửa xe được người bên ngoài mở ra.

 

Tần Yến đi xuống xe, nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, ngay lập tức bừng tỉnh, giống như mình đã lạc vào một thế giới cổ tích, chỉ thấy một lâu đài tinh xảo được vây kín trong một biển hoa………

 

Nhan Hạo nhìn thấy phản ứng của cô ta, liền biết mình đã chọn đúng địa điểm cưới.

 

Hắn vừa đi về phía cửa chính của lâu đài, vừa bảo: "Qua đây."

 

Tần Yến không dám chần chờ, nhanh chóng đuổi theo, đồng thời hỏi: "Tôi có thể biết, lí do anh đưa tôi tới đây được không?"

 

Nhan Hạo nói chuyện rất dễ, đúng là cứ hỏi thì đáp: "Tôi muốn biết phản ứng của em khi nhìn thấy phòng cưới này."

 

"Tại sao?" Tần Yến nhíu nhíu mày, hỏi.

 

"Rất đơn giản, bởi vì trong mắt của tôi, đôi mắt em tiếp cận được gần nhất với cô ấy." Nhan Hạo lên tiếng.

 

"Anh muốn thông qua phản ứng của tôi, để xác định cô ấy thích hay ghét nơi này?" Tần Yến hỏi có chút không lên lời.

 

"Đương gia." Hơn mười người đứng ở hai bên cửa chính nhìn thấy Nhan Hạo, cùng cúi người chào.

 

Nhan Hạo gật đầu một cái, đi vào phía giữa bọn họ.

 

Tần Yến theo sát phía sau, mà đi theo sau cô ta là hơn chục người.

 

"Hãy biểu hiện chân thật thích ghét của mình, nếu cô ấy thích nơi này, tôi sẽ mang thi thể em trả về cho đất nước em." Nhan Hạo đứng ở giữa phòng khách, lạnh lùng nói.

 

Hắn luôn luôn tin rằng, mắt của hai người giống nhau, thì những thứ thích cũng không khác lắm.

 

Tần Yến cười lơ đễnh, hỏi: "Có thể đổi lại phần thưởng được không?"

 

Nhan Hạo nhíu mày, quay đầu nhìn cô ta, khạc ra một chữ: "Nói."

 

Tần Yến nhìn một nhóm người đứng phía sau, nói: "Trước tiên, có thể để cho bọn họ đi ra ngoài được không?"

 

Chân mày Nhan Hạo hơi cau lại, phất phất tay với đám người của hắn.

 

Ngay sau đó, bên trong phòng khách chỉ còn lại hai người Nhan Hạo và Tần Yến.

 

Nhan Hạo nhìn Tần Yến đầy áp bức, chờ đợi câu nói phía sau của cô ta.

 

Tần Yến cười có chút ngượng ngùng, nói: "Mặc dù tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng làm chuyện đó cùng anh, đúng là một chuyện vô cùng tuyệt vời."

 

Nhan Hạo không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

 

"Cho nên, có thể trước khi tôi chết, lại cho tôi hưởng thụ một lần được không?" Tần Yến nói ra những lời này xong, khuôn mặt đã đỏ bừng giống như con tôm luộc.

 

Nhan Hạo nhìn cô ta một lát, khóe môi nâng lên tà mị, nói: "Người đẹp mời gọi, sao có lý do cự tuyệt đây?"

 

"Cám ơn, tôi muốn đến lúc đó, tôi có thể mỉm cười rời khỏi thế gian." Trên mặt Tần Yến đầy tư vị hạnh phúc.

 

Nhan Hạo không nói một từ nào.

 

Sau đó, Tần Yến thật sự không hề giấu giếm bất kỳ biểu đạt thích ghét nào của mình đối với mỗi một đồ vật, cùng với vị trí bày biện của chúng.

 

Nhan Hạo biết phản ứng của cô ta là chân thật, không giả dối, lập tức liền tin luôn cô ta thật sự muốn làm chuyện đó với mình.

 

Đàn ông mà, ai chẳng thích được người phụ nữ của mình khen mình về năng lực trong chuyện ấy.

 

Vì vậy, sau khi Tần Yến đã đi thăm hết từng ngóc ngách của lâu đài, hắn liền nói với cô ta: "Xuống phòng tắm tầng một."

 

Tần Yến mở to hai mắt, tò mò hỏi: "Tại sao phải xuống tầng một?"

 

Sắc mặt Nhan Hạo chìm xuống, lạnh lùng hỏi: "Không lẽ em muốn để lại dấu vết trong phòng của tôi và vợ tôi?"

 

"Oh, thật xin lỗi, tôi đã không ý thức được vấn đề này." Tần Yến lập tức xin lỗi.

 

Nhất định không thể để cho Nhan Hạo trở mặt nuốt lời được, chỉ có lúc làm chuyện đó, mình mới có thể chạm vào được hắn. Lúc hắn đang cao trào, trong chốc lát sẽ bị mất hồn, đó là thời điểm mình ra tay tốt nhất………..

 

Nhan Hạo khoát khoát tay, ý bảo cô ta đi đi.

 

Sau khi Tần Yến rời đi, hắn ra hiệu cho tùy tùng lui khỏi, một mình mình đi vào phòng ngủ hắn đã chuẩn bị cho hắn và Úc Hàn Yên.

 

Hắn đi tới đứng trước chiếc giường khổng lồ, nhìn giường, tưởng tượng cô nằm cạnh mình, dùng đôi mắt hạnh sáng hơn sao nhìn chằm chằm mình.

 

Chỉ mới nghĩ một chút thôi, đã khiến cho nhiệt huyết của hắn sôi trào.

 

Hắn nhận ra sự biến hóa trong cơ thể, cười cười bất đắc dĩ, đúng là đối với cô, hắn không có nửa điểm chống đỡ. . . . . .

 

Nhan Hạo xoay người, ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng một mở cửa phòng dành cho khách, đóng lại.

 

Tần Yến nằm trên bồn tắm, đối mặt với cửa phòng tắm, cơ thể duyên dáng bị một lớp bọt dày bao phủ.

 

Nhan Hạo đi vào phòng tắm, nhìn thấy cảnh này, ngoắc ngoắc khóe môi, cởi quần áo của mình ra, cũng ngồi vào trong bồn tắm.

 

Hắn dựa vào phía bên kia bồn tắm, nhìn người đối diện, dùng giọng có chút khàn khàn, lờ mờ nói: "Tự đến đi."

 

Tần Yến cười thản nhiên, từ từ đến gần hắn.

 

. . . . . .

 

Tần Yến cố nén khó chịu trong lòng lại, cười khéo léo xinh đẹp.

 

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt Nhan Hạo, không bỏ qua cả một cái chớp mắt.

 

Nhan Hạo chậm rãi nói: "Em nhìn tôi như vậy, tôi sẽ cho là em yêu tôi đó."

 

Tần Yến cười cười, miễn cho ý kiến, nhưng vẫn nhìn hắn chằm chằm.

 

Đối với đôi mắt ấm áp, sáng ngời của cô ta, Nhan Hạo vốn đã không có sức chống cự, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, xoay người đè cô ta dưới thân.

 

Hai tay Tần Yến vắt sau cổ Nhan Hạo, móng tay như có như không chà sát vào da hắn.

 

Có lẽ, đối với nguy hiểm, khứu giác Nhan Hạo quá nhạy cảm, hắn nhíu nhíu mày, một tay cầm hai tay Tần Yến cố định trên đỉnh đầu cô ta.

 

Chỗ cổ tay truyền tới một lực khiến cho Tần Yến một lần nữa thấy được sức mạnh kinh khủng của đối phương, đây tuyệt đối là một sức lực áp đảo.

 

Cô ta không dám liều lĩnh cử động cổ tay mình, để mặc hắn giữ chặt, chờ đời cơ hội tốt nhất.

 

Rất lâu sau, Tần Yến cảm thấy đối phương gia tăng tốc độ, liền bắt đầu tập trung sức lực, sẵn sàng phát động.

 

Đột nhiên, cô ta nhìn thấy đôi mắt Nhan Hạo khép hờ, ánh mắt mê man trong chốc lát, biết rõ thời cơ đã đến!

 

Tần Yến thừa lúc sức lực của đối phương đã yếu đi một chút, hai tay khôn lanh lách ra khỏi sự khống chế của hắn, tiếp theo bấu víu vào cổ hắn, ngoại trừ ngón cái ra, các ngón tay khác chia nhau đứng xếp hàng ở hai bên động mạch cổ trái và phải của hắn, móng tay ra sức khảm sâu vào.

 

Toàn bộ quá trình này đều diễn ra trong tích tắc.

 

Trên cổ đau nhói khiến Nhan Hạo ngay lập tức bừng tỉnh. Trong mắt hắn tràn đầy hung ác, hai tay chia nhau tóm lấy cánh tay phải và trái của đối phương xoay tròn ra phía ngoài, kết cục hai tay của cô ta đã bị bẻ gãy.

 

Tiếng kêu đau đớn cuối cùng cũng tan biến mất trong cổ họng của Tần Yến. Bởi vì sau khi Nhan Hạo bẻ gãy hai tay cô ta xong, lại dùng tay phải bóp chặt cổ cô ta, với sực lực vô cùng mạnh, cướp đi tính mạng của cô ta.

 

Nhan Hạo hung hãn nhìn cô ta, nhanh chóng bước ra khỏi bồn tắm, đứng dưới vòi hoa sen, mở nước, cọ rửa cơ thể mình.

 

Hắn biết rõ, đối phương đã trải qua đợt huấn luyện sát thủ chuyên nghiệp. Lúc cô ta thoát khỏi sự khống chế của hắn, điều này đã lộ rõ, chuyện này nhất định không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.

 

Sau khi xé rách mặt nạ giả dối, ánh mắt cô ta nhìn hắn chỉ còn là sự hung ác, thù hận, hận không thể ăn được thịt hắn, uống máu của hắn.

 

Có thâm thù với hắn lớn như vậy. . . . . .

 

Cô ta là ai? Hắn cũng không nhận ra khuôn mặt này, chẳng lẽ cô ta mang mặt nạ da người?

 

Nghĩ vậy, chân mày Nhan Hạo nhăn tít lại, hắn đi tới bên bồn tắm, cúi người muốn kiểm tra khuôn mặt của Tần Yến. Nhưng, đầu hắn lại truyền đến cơn choáng váng, suýt nữa ngã sấp xuống đất.

 

Đôi mắt hắn đỏ rực, nhất định phải xem rõ ngọn ngành, một tay hắn vịn vào bên thành bồn tắm, một tay kéo da mặt của cô ta ra.

 

Một phút sau, mặt cô ta vẫn ở đó, nhưng Nhan Hạo lại cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm.

 

Hắn cố sức quơ quơ đầu, làm cho chính mình tỉnh táo một chút, vịn tường từ từ đi ra ngoài.

 

Sau khi kéo được cánh cửa phòng dành cho khách ra, rốt cuộc hắn không chịu nổi nữa, ngã lăn xuống đất.

 

Hai người canh giữ cách đó không xa thấy thế, sắc mặt biến đổi vô cùng kinh sợ, vội vã chạy đến bên cạnh Nhan Hạo, một người trong số đó nâng hắn dậy, rút bộ đàm ra truyền đạt mệnh lệnh, người kia rút súng ra, đi vào tìm kiếm bóng dáng của Tần Yến.

 

Sau khi nhìn thấy thi thể cô ta trong phòng tắm, người nọ mới nhét súng trở về vị trí cũ, lấy một cái khăn lông sạch sẽ, đi đến bên cạnh Nhan Hạo.

 

Hai người hợp sức đỡ Nhan Hạo lên trên giường, cầm khăn lông lau tóc cho hắn, một người khác đắp chăn lên cho hắn, tiếp đó gọi điện cho bác sĩ, miêu tả tình trạng của hắn, sau đó dựa theo lời dặn dò của đối phương, thực hiện những biện pháp sơ cứu.

 

Trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô Newyork, tại phòng ngủ.

 

"Thật muốn cứ mãi như thế này." Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt hướng về Bạch Triết Hiên đang nằm bên cạnh, một cái chân gác lên hai chân hắn, một tay vẽ vòng vòng trên bờ ngực rắn chắc của hắn, nói cảm thán.

 

Bạch Triết Hiên ngoắc ngoắc khóe môi, nắm bàn tay cô ta đang làm loạn trên ngực mình, đưa lên môi, hôn từng cái một lên từng ngón tay của cô ta, sau đó dùng giọng đầy truyền cảm nói: "Như thế không được nha."

 

"Hứ?" Người phụ nữ nhíu mày, âm cuối giương cao lên.

 

"Em cứ ở mãi trên giường, thì lấy gì nuôi anh hả?" Bạch Triết Hiên nghiền ngẫm hỏi.

 

Người phụ nữ sững người một lúc, cười ha ha nói: "Có lý, có lý."

 

"Ngày mai em sẽ đi tham dự lễ cưới của Lăng Diệp chứ?" Bạch Triết Hiên hỏi sâu kín.

 

Người phụ nữ lên tiếng ngay sau đó: "Dĩ nhiên, đây chính là cơ hội tuyệt vời để kết giao với anh ta. Hơn nữa, hôn lễ của anh ta sẽ hội tụ đủ những người đứng đầu giới thượng lưu, không thể nghi ngờ đây chính là một cơ hội tốt để mở rộng quan hệ cá nhân. Lùi một bước mà nói, cho dù em không kết giao được với người khác, cũng không thể không nể mặt anh ta, anh ta gửi thiệp mời cho em, sao em có thể không đi được?"

 

"Vậy em đã chọn xong bạn trai chưa?" Bạch Triết Hiên hỏi.

 

"Anh ta gửi thiệp mời là chuyện của mấy ngày trước đó, lúc ấy anh cũng chưa gặp phải tai họa bất ngờ này, vậy cũng phải nhận được mới đúng nha." Người phụ nữ nghĩ sơ sơ, cũng biết được ngụ ý của hắn, cau mày hỏi.

 

Bạch Triết Hiên thở dài một cái, nói: "Quả thật là có nhận được. Nhưng em cũng biết, từ lúc anh ra khỏi nhà có bao nhiêu thảm hại, sao có thể nhớ ra thiệp mời."

 

Trong mắt người phụ nữ thoáng qua tia sáng, chỉ nghe thấy cô ta hỏi: "Này, anh định đi gây rối?"

 

"Ha ha, sao có thể được, anh còn chưa muốn chết nha. Anh chỉ muốn lấy thân phận là bạn trai em đứng bên cạnh em mà thôi." Bạch Triết Hiên nghiêng đầu nhìn cô ta, thâm tình nói.

 

"Ừ, câu này nghe rất dễ chịu. Vậy mai sẽ cho anh đi." Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, nói vẻ bố thí.

 

Khóe môi Bạch Triết Hiên cong lên, ngay lập tức quay đầu nhìn lên trần nhà, trong mắt hắn phủ đầy sự tàn độc. Lúc này hắn thấy vô cùng may mắn, vì trước đó đã không ném thẳng cái chai kia vào thùng rác.

back top