Lục Kiều nằm dài trên ghế, đôi mắt lười nhác chiếu lên người cô, thoải mái mà thích ý. Chậm rãi duỗi lưng một cái, ngửa cằm lên, híp đôi mắt đẹp, hỏi :" Cứ như vậy sao?"
Uông Thủy Mạt rót một chén trà sữa, thản nhiên bật cười :" Cậu nghĩ anh ấy sẽ thế nào?". Ngày đó khi bước vào nhà cô và sau đoạn đối thoại đó, hai người đều rơi vào im lặng. Anh không nói gì thêm, cô cũng ngồi suốt một buổi tối trong phòng khách, anh bước ra ngoài hút rất nhiều thuốc.
Cô cũng chẳng thể nào chợp mắt được. Nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, cô hồi tưởng lại rất nhiều chuyện cũ, bất quá mọi chuyện đã muốn tan thành mây khói. Bình tĩnh mà xem xét, Sầm Lạc Ly xinh đẹp lại hào phóng, gia thế lại cực tốt, đứng cùng một chỗ với anh quả thực thật xứng đôi vừa lứa. Dĩ vãng chuyện tình qua đy, mọi chuyện đã sớm không còn ý nghĩa, giờ đây chẳng còn là ai đúng ai sai nữa rồi. Cái gọi là một cây làm chẳng nên non, khi ấy cô thực ngây thơ nghĩ rằng một mình mình có thể làm được mọi chuyện. Giờ đây nhìn lại, cô chưa từng đứng ở vị trí của anh mà xem xét mọi chuyện, nhưng sai thì cũng đã sai rồi, tất cả cũng đã qua.
Không hiểu sao nghĩ vậy nhưng nước mắt vẫn vô tình mà chảy ướt gối. Đáy lòng cô dường như đã bị 1 chiếc bàn là là đy là lại, là đến quên cả cảm giác đau đớn. Đã vài năm như vậy, hai người chẳng thể nào mà quay về trước kia được nữa rồi. Anh sẽ không bao giờ còn ôm cô vào lòng, dỗ dành cô, đem áo ra cho cô chùi nước mắt lẫn nước mũi nữa rồi. Thời gian đã cuốn đy rất nhiều thứ, trong đó có phần tình cảm của cô.
Trằn trọc ở trong phòng đến tận khi mặt trời lên cao, cô cũng không có nghe thấy âm thanh anh rời đy. Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, cũng không biết chột dạ cái gì mà cả người dường như cứ như trộm vậy.
Cửa sổ phòng khách mở toang, gió thổi khiến tấm rèm bay phấp phới. Trong không khí thoáng mùi thuốc lá, nhưng vì cửa sổ đã được mở ra nên hương vị cũng đã tan đy nhiều phần. Anh tựa mình vào sô-pha, áo khoác đặt trên ghế, ánh mắt hơi nhắm, tựa hồ đang ngủ. Cô cứ đứng yên lặng như vậy nhìn anh, không có cách nào để bước đy tiếp.
Gạt tàn trên bàn khách đã sớm chất đầy đầu mẩu thuốc, rồi tàn thuốc, phỏng chừng anh đã hút không dưới chục điếu; dường như anh càng hút thì càng thêm hăng. Trước kia bởi vì cô không thích ngửi thấy mùi thuốc, không lúc nào ngừng kêu anh bỏ thuốc, chính vì như thế mà mỗi ngày anh đều cảm thấy bị làm phiền đến phát sợ, rồi dần dần cũng rút xuống, hút ít hơn. Bẵng đy vài năm xem ra ngày càng lợi hại hơn rồi.
Đôi mắt anh đã xuất hiện quầng thâm. Trong trí nhớ của cô thì anh là người luôn dư thừa tinh lực nên hiếm khi thấy những quầng thâm như vậy. Cho dù là suốt đêm thức viết báo cáo thì ngày hôm sau tinh thần cũng tuyệt đối tỉnh táo. Điều này hoàn toàn trái ngược lại với cô, mỗi ngày đều ngủ đến mức muốn bất tỉnh luôn, buổi sáng thích nhất là chơi trò nằm lỳ trên giường. Nếu không ngủ đủ 10 tiếng/ngày thì cô sẽ lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng, cho dù là đã xuống giường thì cũng sẽ bước đy như người say.
Tóc tai lộn xộn, quần áo cũng nhàu nhĩ hết cả, nhưng gương mặt của anh vẫn đẹp trai như vậy. Người phương đông hiếm có người nào có hình dáng xuất sắc như anh, làm cho người đối diện luôn thấy được sự nhu hòa ẩn chứa, cũng có lúc phụng phịu nhưng tuyệt đối vẫn cảm nhận được sự uy nghiêm. Tin tưởng rằng anh nếu có đứng trước mặt bảo bối mà trừng mắt thì cũng hiệu quả hơn cô khi giả bộ muốn đánh đòn.
Khóe miệng cô không tự giác mà kéo dài thành một đường cong. Anh dường như đã tỉnh, lông mi hơi giật giật. Cô không muốn tiếp tục đứng đây để bị phát hiện, xoay mình hướng về phía phòng bếp.
Mùi hương thơm phức bốc ra từ phòng bếp đã muốn kéo anh khỏi giấc ngủ của mình, bởi mấy ngày nay cứ chạy tới chạy lui nên căn bản chưa từng ăn một bữa nào đàng hoàng cả. Tinh thần đang phiêu diêu ở nơi xa xôi nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy được mùi thức ăn thoang thoảng. Anh chậm rãi mở mắt, bởi vì ánh sáng buổi sớm quá chói chang nên đôi mắt có điểm không thích ứng kịp. Đôi mắt lại khép lại một lần nữa, sau đó mới nhẹ nhàng mở ra, sau khi quen với ánh sáng, anh mới phát hiện mình đang nằm tựa trên sô-pha, trên người có một tấm chăn mỏng vắt qua mang theo một mùi hương hoa thơm mát.
Anh không cần cố gắng sử dụng đến khứu giác của mình cũng nhận ra đó là mùi hương Tulip của cô, hương thơm luôn thuần khiết và thanh nhã như vậy. Tâm tình bỗng dưng mà tốt lên rất nhiều, anh chậm rãi đứng lên, nhìn quanh bốn phía. Trước mặt anh chiếc gạt tàn đã được rửa sạch, không còn đọng lại chút nào dấu vết của đêm qua. Cô vẫn chán ghét việc anh hút thuốc, anh biết. Tuy vậy nhưng đêm qua tâm tình anh thực sự buồn phiền.
Cô cầm hộp sữa, lẳng lặng đứng ở cửa phòng ăn cho đến khi 4 mắt đụng phải nhau. Tựa hồ có chút hỗn loạn, một hồi lâu sau cô mới nói :" Ra ăn bữa sáng đi".
Anh bất giác muốn cười, nhẹ nhàng bước gần cầm hộp sữa trong tay cô, động tác thuần thục giống như mỗi ngày đều trải qua như vậy. Cô không nói gì, chỉ quay lưng ra sắp xếp bàn ăn, bày đũa bát ra. Không khí trở nên tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng bát đũa chạm vào nhau phát ra những tiếng thanh thúy.
Bữa sáng có cháo, do đã nấu kỹ nên khi vừa đưa vào miệng là đã tan ra. Đồ ăn cũng thực đơn giản, dưa muối, cá cùng với trứng ốp lếp. Tay anh chậm rãi bỏ xuống. Trong trí nhớ của mình, cô không có khả năng nấu ăn cho lắm, rán trứng thì ra hình dáng rất cổ quái, đôi khi còn làm nó cháy đến khét lẹt, thế nhưng hôm nay mọi thứ đều khác. Trứng cô rán thực sự rất được, lòng trắng trong suốt bao quanh lấy lòng đào vàng ruộm, cả hình dáng lẫn hương vị đều vừa miệng.
Trước kia khi nói đến chuyện kết hôn, anh đã chẳng kiêng nể gì mà cười đùa với cô nói :" Chờ đến khi em làm được món trứng ốp lếp hoàn hảo thì anh sẽ cưới em". Phản ứng của cô khi đó chỉ biết trừng mắt nhìn anh, thuận tay ném chiếc gối ôm về phía anh cho bõ tức.
Chỉ vài năm không gặp, anh thế nhưng không ngờ được khả năng nấu ăn của cô đã tiến bộ rõ rệt, trứng rán quả nhiên đã hoàn hảo, so với trình độ nấu ăn của anh thì cũng không khác nhau là bao. Có lẽ anh đã bỏ lỡ mất nhiều điều. Chăm chú nhìn vào gương mặt kín bưng của cô, hàng lông mi nhẹ nhàng rủ xuống, không nhìn ra biểu hiện gì khác cả.
Lâu Lục Kiều cười haha thực vui vẻ, nhắm mắt rồi trong bụng thầm mắng : Ngôn Bách Nghiêu quả nhiên là không chịu thua kém mà! Vốn tưởng rằng chính mình muốn đánh hắn mấy cái, nhưng giờ thầm nghĩ, có khi nào anh ta vẫn còn tình cảm với Uông Thủy Mạt sao? Không! Tuyệt đối là không có khả năng này! Nếu còn để ý đến cô thì biểu hiện phải khác chứ, còn vị hôn thê của anh nữa, nếu thực sự còn tình cảm thì ít nhiều cũng phải 1 lần liên lạc với Thủy Mạt chứ?
Một hồi lâu Lục Kiều mới nói :" Có khi nào anh ta sẽ lập tức từ bỏ hôn ước với Sầm tiểu thư không?". Uông Thủy Mạt chậm rãi thả người xuống ghế, ảm đạm nói :" Không có khả năng này đâu nên không cần nói nữa". Lục Kiều mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, nói :" Làm sao mà cậu biết là không thể?".
Cô chỉ đáp nhẹ nhàng :" Chuyện của mình với anh ấy đã là chuyện quá khứ, còn với Sầm tiểu thư là hiện hại. Anh ấy cũng đã phải suy nghĩ đắn đo mới quyết định kết hôn cùng với Sầm tiểu thư, là muốn sống với cô ấy cả đời. Cho dù giờ có biết mình đã có một đứa con trai 4 tuổi thì sao chứ? Mình nghĩ anh ấy chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, tức mình đã không sớm nói cho anh ấy biết. Chuyện này cũng chẳng thể ảnh hưởng đến hôn sự của hai người đó".
Lâu Lục Kiều dùng ánh mắt mờ mịt hỏi :" Phải thế không?". Cô vẫn có cảm giác chuyện giữa Uông Thủy Mạt với Ngôn Bách Nghiêu năm ấy giờ vẫn chưa thể kết thúc dễ dàng được. " Nhỡ đâu anh ta muốn giành quyền nuôi còn thì cậu tính sao?".
Uông Thủy Mạt chỉ một mặt lắc đầu, chuyện này chính cô cũng không xác định được. Mấy ngày hôm nay anh vẫn chưa có hành động gì cả. Cô thở dài một hơi rồi hỏi :" Vậy còn cậu?".
Lâu Lục Kiều đáp :" Đừng nói với mình gì cả. Mình từ lâu đã không muốn nghe đến tên hắn rồi, đừng có phả hỏng tâm trạng của mình". Thủy Mạt chỉ cười cười :" Vài năm qua có lẽ anh ấy đã sám hối đủ rồi". Đáp lại chỉ là nụ cười lạnh lùng, Lục Kiều thốt ra :" Sớm biết có ngày hôm nay thì làm gì có lúc trước".
Thủy Mạt uống một ngụm trà sữa, nhớ tới ngày hôm qua có gặp Tần Mộ Thiên. Bên cạnh người đó là một cô gái cao gầy thực xinh đẹp, hai người bên nhau đúng là một cặp kim đồng ngọc nữ, thu hút biết bao ánh mắt của người khác. Hắn đã nhìn thấy cô, dừng một chút rồi tiến đến trước mặt chào hỏi :" Đã lâu không gặp, Thủy Mạt". Mới chỉ thời gian ngắn không gặp thế nào mà khí chất của người này ngày càng hiên ngang. Anh ta cố ý không giới thiệu người con gái bên cạnh, hoặc là cô ta không quan trọng hoặc là không muốn cô biết. Mặc kệ là người trước hay người sau, chuyện này đối với Uông Thủy Mạt cũng không quan trọng. Nhưng cô chỉ là muốn cho Lục Kiều yên tâm, hẳn là anh ta sẽ phải có lời giới thiệu đôi chút giữa hai bên chứ, dù sao thì anh cũng biết cô là bạn thân của Lục Kiều mà. Cuối cùng thì sao? Không có gì cả, không có lời giới thiệu nào cả!
Tình yêu là chuyện chỉ của hai người, cho dù bạn bè thân thiết thì cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc mà thôi. Đương nhiên định luật này không bao gồm bên thứ ba. Cô chỉ có thể vì Lục Kiều mà lo lắng, tựa như lúc Lục Kiều im lặng bên cạnh cô vậy.
Vừa bước ra ngoài không nghĩ là sẽ đụng phải Vu Bách Thiên, xe của anh ta đỗ ở ngoài, cả người lười nhác tựa vào xe. Khoảng cách xa như vậy nhưng anh vừa nhìn liền nhận ra cô, vẫy tay vô cùng vui vẻ, nụ cười sáng lạn đến mức ngay cả mặt trời cũng khó sánh kịp.
Anh ta gọi một ly trà Lam Sơn, ngẩng đầu chờ cô gọi tiếp. Cô cười đáp :" Cho tôi một ly hồng trà".
Vu Bách Thiên tựa hồ có chuyện muốn hỏi nàng, cứ định nói nhưng rồi lại thôi. Cô ngồi lẳng lặng đối diện, một hồi lâu sau mở miệng :" Anh có chuyện gì muốn tìm tôi?".
Vu Bách Thiên nở một nụ cười hòa nhã :" Đúng là không thể gạt được cô". Hồi lâu sau anh ta mới nói :" Thủy Mạt, anh của tôi tìm cô là có chuyện gì thế?". Nghe đến vậy cô có điểm giật mình, đầu cúi xuống rồi ngẩng lên, chần chừ nói :" Đúng là thế".
Vu Bách Thiên sốt ruột hỏi tiếp :" Là chuyện gì?". Thủy Mạt cũng đáp lại rất thản nhiên :" Không có chuyện gì quan trọng cả". Bách Thiên vẫn bán tin bán nghi, nói :" Anh tôi hôm đó dường như có chuyện gì đó rất gấp".
Cô trầm ngâm một chút rồi mới lên tiếng :" Là chuyện công ty chúng tôi muốn vay tiền ngân hàng anh ấy, anh cũng biết mà, công ty cha tôi có quan hệ với chi nhánh ngân hàng ở Thượng Hải. Ngày đó là có chút chuyện gấp liên quan đến chuyện đó". Vẫn là không thể nói ra chuyện ngày xưa cô với anh có quan hệ với nhau. Lúc ấy anh vì không muốn cô cùng Bách Thiên có chút quan hệ gì với nhau nên đã đưa ra điều kiện ấy thì mới đáp ứng việc vay tiền của cha cô. Thế nhưng cô đã 2 lần không thực hiện lời hiệp ước giữa hai người, một lần là vào ngày đính hôn của anh, lần còn lại là hôm nay.
Vu Bách Thiên lúc này mới cảm thấy thoải mái, tay vuốt tóc, nói :" Tôi còn tưởng rằng --- nghĩ đến---", nói mãi nhưng vẫn chẳng thành câu đầy đủ, gương mặt thực đáng yêu.
Uông Thủy Mạt cười nhợt nhạt : " Anh cho là vì cái gì? Tôi còn có chuyện nên phải về sớm". Vu Bách Thiên vội đứng lên :" Tôi đưa cô về". Cô thản nhiên cự tuyệt :" Không cần, nơi đấy rất gần, tôi muốn đy bộ đến". Bách Thiên vẫn không vì cự tuyệt mà buông, vẫn kiên trì nói :" Tôi đưa cô đy, dù sao cũng tiện đường mà". Cô cũng không kém, cũng kiên trì đáp lại :" Thật sự không cần".
Chậm rãi rảo bước trên đường phố nhộn nhịp, hôm nay là thứ Sáu, là ngày mà người ta ra đường thật đông. Ở phía xa xa có một tiệm thời trang trang trí thật bắt mắt, bên trong tủ kính có những tượng ma-nơ-canh diện những bộ trang phục thật xinh đẹp, trong đó có một bộ váy trắng tinh khiết, thực giống như bộ váy ở California năm đó. Bất tri bất giác cô dừng lại trước đó, ngắm chiếc váy thật lâu nhưng sẽ không mua nó đâu
Mua lại được bộ váy giống năm đó thì sao chứ? cũng sẽ chỉ là uổng phí công sức mà thôi. Cô xoay người tiếp tục đy tiếp. Trên đường có biết bao đôi tình nhân đang ôm nhau, cười nói ngọt ngào thật đáng yêu, trong mắt chứa biết bao hạnh phúc.
Giống như anh và cô năm đó vậy.
Đang đy tựa hồ có tiếng còi bấm bên cạnh mình, cô bất giác lui vào trong. Tiếng còi bấm ngày càng dồn dập, thật khiến cho người đy đường phẫn nộ mà. Cô chỉ là tùy ý quay đầu lại, phát hiện ra phía sau mình một chiếc xe hơi đắt tiền, mà bên trong rõ ràng là Ngôn Bách Nghiêu. Mất vài giây cô trở nên ngơ ngẩn. Anh xịu mặt xuống, chậm rãi dừng xe. Chỗ này không thể dừng xe lâu được không sẽ khiến giao thông ách tắc hết, ý thức được thế cô vội vàng mở cửa xe rồi leo lên, nói với anh :" Mau lái xe đy".
Anh vừa xuống máy bay liền tới chỗ cô, bấm chuông nửa ngày cũng không có ai mở cửa. Vừa muốn đy ra thì ngay ở cửa nhìn thấy cô bước lên xe Bách Thiên. Đối với cô mà nói thì anh vĩnh viễn không thể nào duy trì nổi bình tĩnh. Theo dõi từ xa anh phát hiện hai người bước vào một tiệm cà phê, anh vẫn cứ ngồi trong xe chờ đợi. Ước chừng hút hết một điếu thuốc mới thấy cô đy ra, trong lòng anh đã sớm bị cơn tức giận xâm chiếm. Rõ ràng đã đáp ứng với anh là không gặp mặt Bách Thiên nữa, thế nào mà lại để anh nhìn thấy ngay trước mặt cảnh gặp gỡ kia?
Uông Thủy Mạt chăm chú nhìn phía trước nói :" Như thế nào mà lại trùng hợp vậy?". Anh vẫn giữ im lặng. Khéo cái gì mà khéo, anh chính là mất công mất sức đến tìm cô đấy chứ.
Tâm tình anh có vẻ không tốt, dựa vào kinh nghiệm mấy năm của cô thì sẽ biết được dễ dàng. Trong xe đến cả chút âm nhạc mà cũng không muốn mở.
Một hồi lâu sau thấy cô không thèm hỏi gì, Ngôn Bách Nghiêu mới nói :" Tháng sau anh sẽ chuyển công tác đến Thượng Hải". Cô tựa hồ nghe không rõ, quay phắt đầu lại hỏi :" Sao cơ?". Lửa giận lại muốn bốc lên, anh nóng giận trả lời :" Anh nói là, tháng sau sẽ chuyển công tác đến Thượng Hải". Cô đáp lại chỉ bằng một tiếng "Uh" khẽ khàng rồi lại quay đầu đy.
Bỗng nhiên, cô nhìn anh nói :" Em đói bụng". Sắc trời dần trở nên âm u hơn, thì ra đã đến lúc cho bữa tối rồi.
Uông Thủy Mạt rót một chén trà sữa, thản nhiên bật cười :" Cậu nghĩ anh ấy sẽ thế nào?". Ngày đó khi bước vào nhà cô và sau đoạn đối thoại đó, hai người đều rơi vào im lặng. Anh không nói gì thêm, cô cũng ngồi suốt một buổi tối trong phòng khách, anh bước ra ngoài hút rất nhiều thuốc.
Cô cũng chẳng thể nào chợp mắt được. Nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, cô hồi tưởng lại rất nhiều chuyện cũ, bất quá mọi chuyện đã muốn tan thành mây khói. Bình tĩnh mà xem xét, Sầm Lạc Ly xinh đẹp lại hào phóng, gia thế lại cực tốt, đứng cùng một chỗ với anh quả thực thật xứng đôi vừa lứa. Dĩ vãng chuyện tình qua đy, mọi chuyện đã sớm không còn ý nghĩa, giờ đây chẳng còn là ai đúng ai sai nữa rồi. Cái gọi là một cây làm chẳng nên non, khi ấy cô thực ngây thơ nghĩ rằng một mình mình có thể làm được mọi chuyện. Giờ đây nhìn lại, cô chưa từng đứng ở vị trí của anh mà xem xét mọi chuyện, nhưng sai thì cũng đã sai rồi, tất cả cũng đã qua.
Không hiểu sao nghĩ vậy nhưng nước mắt vẫn vô tình mà chảy ướt gối. Đáy lòng cô dường như đã bị 1 chiếc bàn là là đy là lại, là đến quên cả cảm giác đau đớn. Đã vài năm như vậy, hai người chẳng thể nào mà quay về trước kia được nữa rồi. Anh sẽ không bao giờ còn ôm cô vào lòng, dỗ dành cô, đem áo ra cho cô chùi nước mắt lẫn nước mũi nữa rồi. Thời gian đã cuốn đy rất nhiều thứ, trong đó có phần tình cảm của cô.
Trằn trọc ở trong phòng đến tận khi mặt trời lên cao, cô cũng không có nghe thấy âm thanh anh rời đy. Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, cũng không biết chột dạ cái gì mà cả người dường như cứ như trộm vậy.
Cửa sổ phòng khách mở toang, gió thổi khiến tấm rèm bay phấp phới. Trong không khí thoáng mùi thuốc lá, nhưng vì cửa sổ đã được mở ra nên hương vị cũng đã tan đy nhiều phần. Anh tựa mình vào sô-pha, áo khoác đặt trên ghế, ánh mắt hơi nhắm, tựa hồ đang ngủ. Cô cứ đứng yên lặng như vậy nhìn anh, không có cách nào để bước đy tiếp.
Gạt tàn trên bàn khách đã sớm chất đầy đầu mẩu thuốc, rồi tàn thuốc, phỏng chừng anh đã hút không dưới chục điếu; dường như anh càng hút thì càng thêm hăng. Trước kia bởi vì cô không thích ngửi thấy mùi thuốc, không lúc nào ngừng kêu anh bỏ thuốc, chính vì như thế mà mỗi ngày anh đều cảm thấy bị làm phiền đến phát sợ, rồi dần dần cũng rút xuống, hút ít hơn. Bẵng đy vài năm xem ra ngày càng lợi hại hơn rồi.
Đôi mắt anh đã xuất hiện quầng thâm. Trong trí nhớ của cô thì anh là người luôn dư thừa tinh lực nên hiếm khi thấy những quầng thâm như vậy. Cho dù là suốt đêm thức viết báo cáo thì ngày hôm sau tinh thần cũng tuyệt đối tỉnh táo. Điều này hoàn toàn trái ngược lại với cô, mỗi ngày đều ngủ đến mức muốn bất tỉnh luôn, buổi sáng thích nhất là chơi trò nằm lỳ trên giường. Nếu không ngủ đủ 10 tiếng/ngày thì cô sẽ lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng, cho dù là đã xuống giường thì cũng sẽ bước đy như người say.
Tóc tai lộn xộn, quần áo cũng nhàu nhĩ hết cả, nhưng gương mặt của anh vẫn đẹp trai như vậy. Người phương đông hiếm có người nào có hình dáng xuất sắc như anh, làm cho người đối diện luôn thấy được sự nhu hòa ẩn chứa, cũng có lúc phụng phịu nhưng tuyệt đối vẫn cảm nhận được sự uy nghiêm. Tin tưởng rằng anh nếu có đứng trước mặt bảo bối mà trừng mắt thì cũng hiệu quả hơn cô khi giả bộ muốn đánh đòn.
Khóe miệng cô không tự giác mà kéo dài thành một đường cong. Anh dường như đã tỉnh, lông mi hơi giật giật. Cô không muốn tiếp tục đứng đây để bị phát hiện, xoay mình hướng về phía phòng bếp.
Mùi hương thơm phức bốc ra từ phòng bếp đã muốn kéo anh khỏi giấc ngủ của mình, bởi mấy ngày nay cứ chạy tới chạy lui nên căn bản chưa từng ăn một bữa nào đàng hoàng cả. Tinh thần đang phiêu diêu ở nơi xa xôi nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy được mùi thức ăn thoang thoảng. Anh chậm rãi mở mắt, bởi vì ánh sáng buổi sớm quá chói chang nên đôi mắt có điểm không thích ứng kịp. Đôi mắt lại khép lại một lần nữa, sau đó mới nhẹ nhàng mở ra, sau khi quen với ánh sáng, anh mới phát hiện mình đang nằm tựa trên sô-pha, trên người có một tấm chăn mỏng vắt qua mang theo một mùi hương hoa thơm mát.
Anh không cần cố gắng sử dụng đến khứu giác của mình cũng nhận ra đó là mùi hương Tulip của cô, hương thơm luôn thuần khiết và thanh nhã như vậy. Tâm tình bỗng dưng mà tốt lên rất nhiều, anh chậm rãi đứng lên, nhìn quanh bốn phía. Trước mặt anh chiếc gạt tàn đã được rửa sạch, không còn đọng lại chút nào dấu vết của đêm qua. Cô vẫn chán ghét việc anh hút thuốc, anh biết. Tuy vậy nhưng đêm qua tâm tình anh thực sự buồn phiền.
Cô cầm hộp sữa, lẳng lặng đứng ở cửa phòng ăn cho đến khi 4 mắt đụng phải nhau. Tựa hồ có chút hỗn loạn, một hồi lâu sau cô mới nói :" Ra ăn bữa sáng đi".
Anh bất giác muốn cười, nhẹ nhàng bước gần cầm hộp sữa trong tay cô, động tác thuần thục giống như mỗi ngày đều trải qua như vậy. Cô không nói gì, chỉ quay lưng ra sắp xếp bàn ăn, bày đũa bát ra. Không khí trở nên tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng bát đũa chạm vào nhau phát ra những tiếng thanh thúy.
Bữa sáng có cháo, do đã nấu kỹ nên khi vừa đưa vào miệng là đã tan ra. Đồ ăn cũng thực đơn giản, dưa muối, cá cùng với trứng ốp lếp. Tay anh chậm rãi bỏ xuống. Trong trí nhớ của mình, cô không có khả năng nấu ăn cho lắm, rán trứng thì ra hình dáng rất cổ quái, đôi khi còn làm nó cháy đến khét lẹt, thế nhưng hôm nay mọi thứ đều khác. Trứng cô rán thực sự rất được, lòng trắng trong suốt bao quanh lấy lòng đào vàng ruộm, cả hình dáng lẫn hương vị đều vừa miệng.
Trước kia khi nói đến chuyện kết hôn, anh đã chẳng kiêng nể gì mà cười đùa với cô nói :" Chờ đến khi em làm được món trứng ốp lếp hoàn hảo thì anh sẽ cưới em". Phản ứng của cô khi đó chỉ biết trừng mắt nhìn anh, thuận tay ném chiếc gối ôm về phía anh cho bõ tức.
Chỉ vài năm không gặp, anh thế nhưng không ngờ được khả năng nấu ăn của cô đã tiến bộ rõ rệt, trứng rán quả nhiên đã hoàn hảo, so với trình độ nấu ăn của anh thì cũng không khác nhau là bao. Có lẽ anh đã bỏ lỡ mất nhiều điều. Chăm chú nhìn vào gương mặt kín bưng của cô, hàng lông mi nhẹ nhàng rủ xuống, không nhìn ra biểu hiện gì khác cả.
Lâu Lục Kiều cười haha thực vui vẻ, nhắm mắt rồi trong bụng thầm mắng : Ngôn Bách Nghiêu quả nhiên là không chịu thua kém mà! Vốn tưởng rằng chính mình muốn đánh hắn mấy cái, nhưng giờ thầm nghĩ, có khi nào anh ta vẫn còn tình cảm với Uông Thủy Mạt sao? Không! Tuyệt đối là không có khả năng này! Nếu còn để ý đến cô thì biểu hiện phải khác chứ, còn vị hôn thê của anh nữa, nếu thực sự còn tình cảm thì ít nhiều cũng phải 1 lần liên lạc với Thủy Mạt chứ?
Một hồi lâu Lục Kiều mới nói :" Có khi nào anh ta sẽ lập tức từ bỏ hôn ước với Sầm tiểu thư không?". Uông Thủy Mạt chậm rãi thả người xuống ghế, ảm đạm nói :" Không có khả năng này đâu nên không cần nói nữa". Lục Kiều mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, nói :" Làm sao mà cậu biết là không thể?".
Cô chỉ đáp nhẹ nhàng :" Chuyện của mình với anh ấy đã là chuyện quá khứ, còn với Sầm tiểu thư là hiện hại. Anh ấy cũng đã phải suy nghĩ đắn đo mới quyết định kết hôn cùng với Sầm tiểu thư, là muốn sống với cô ấy cả đời. Cho dù giờ có biết mình đã có một đứa con trai 4 tuổi thì sao chứ? Mình nghĩ anh ấy chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, tức mình đã không sớm nói cho anh ấy biết. Chuyện này cũng chẳng thể ảnh hưởng đến hôn sự của hai người đó".
Lâu Lục Kiều dùng ánh mắt mờ mịt hỏi :" Phải thế không?". Cô vẫn có cảm giác chuyện giữa Uông Thủy Mạt với Ngôn Bách Nghiêu năm ấy giờ vẫn chưa thể kết thúc dễ dàng được. " Nhỡ đâu anh ta muốn giành quyền nuôi còn thì cậu tính sao?".
Uông Thủy Mạt chỉ một mặt lắc đầu, chuyện này chính cô cũng không xác định được. Mấy ngày hôm nay anh vẫn chưa có hành động gì cả. Cô thở dài một hơi rồi hỏi :" Vậy còn cậu?".
Lâu Lục Kiều đáp :" Đừng nói với mình gì cả. Mình từ lâu đã không muốn nghe đến tên hắn rồi, đừng có phả hỏng tâm trạng của mình". Thủy Mạt chỉ cười cười :" Vài năm qua có lẽ anh ấy đã sám hối đủ rồi". Đáp lại chỉ là nụ cười lạnh lùng, Lục Kiều thốt ra :" Sớm biết có ngày hôm nay thì làm gì có lúc trước".
Thủy Mạt uống một ngụm trà sữa, nhớ tới ngày hôm qua có gặp Tần Mộ Thiên. Bên cạnh người đó là một cô gái cao gầy thực xinh đẹp, hai người bên nhau đúng là một cặp kim đồng ngọc nữ, thu hút biết bao ánh mắt của người khác. Hắn đã nhìn thấy cô, dừng một chút rồi tiến đến trước mặt chào hỏi :" Đã lâu không gặp, Thủy Mạt". Mới chỉ thời gian ngắn không gặp thế nào mà khí chất của người này ngày càng hiên ngang. Anh ta cố ý không giới thiệu người con gái bên cạnh, hoặc là cô ta không quan trọng hoặc là không muốn cô biết. Mặc kệ là người trước hay người sau, chuyện này đối với Uông Thủy Mạt cũng không quan trọng. Nhưng cô chỉ là muốn cho Lục Kiều yên tâm, hẳn là anh ta sẽ phải có lời giới thiệu đôi chút giữa hai bên chứ, dù sao thì anh cũng biết cô là bạn thân của Lục Kiều mà. Cuối cùng thì sao? Không có gì cả, không có lời giới thiệu nào cả!
Tình yêu là chuyện chỉ của hai người, cho dù bạn bè thân thiết thì cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc mà thôi. Đương nhiên định luật này không bao gồm bên thứ ba. Cô chỉ có thể vì Lục Kiều mà lo lắng, tựa như lúc Lục Kiều im lặng bên cạnh cô vậy.
Vừa bước ra ngoài không nghĩ là sẽ đụng phải Vu Bách Thiên, xe của anh ta đỗ ở ngoài, cả người lười nhác tựa vào xe. Khoảng cách xa như vậy nhưng anh vừa nhìn liền nhận ra cô, vẫy tay vô cùng vui vẻ, nụ cười sáng lạn đến mức ngay cả mặt trời cũng khó sánh kịp.
Anh ta gọi một ly trà Lam Sơn, ngẩng đầu chờ cô gọi tiếp. Cô cười đáp :" Cho tôi một ly hồng trà".
Vu Bách Thiên tựa hồ có chuyện muốn hỏi nàng, cứ định nói nhưng rồi lại thôi. Cô ngồi lẳng lặng đối diện, một hồi lâu sau mở miệng :" Anh có chuyện gì muốn tìm tôi?".
Vu Bách Thiên nở một nụ cười hòa nhã :" Đúng là không thể gạt được cô". Hồi lâu sau anh ta mới nói :" Thủy Mạt, anh của tôi tìm cô là có chuyện gì thế?". Nghe đến vậy cô có điểm giật mình, đầu cúi xuống rồi ngẩng lên, chần chừ nói :" Đúng là thế".
Vu Bách Thiên sốt ruột hỏi tiếp :" Là chuyện gì?". Thủy Mạt cũng đáp lại rất thản nhiên :" Không có chuyện gì quan trọng cả". Bách Thiên vẫn bán tin bán nghi, nói :" Anh tôi hôm đó dường như có chuyện gì đó rất gấp".
Cô trầm ngâm một chút rồi mới lên tiếng :" Là chuyện công ty chúng tôi muốn vay tiền ngân hàng anh ấy, anh cũng biết mà, công ty cha tôi có quan hệ với chi nhánh ngân hàng ở Thượng Hải. Ngày đó là có chút chuyện gấp liên quan đến chuyện đó". Vẫn là không thể nói ra chuyện ngày xưa cô với anh có quan hệ với nhau. Lúc ấy anh vì không muốn cô cùng Bách Thiên có chút quan hệ gì với nhau nên đã đưa ra điều kiện ấy thì mới đáp ứng việc vay tiền của cha cô. Thế nhưng cô đã 2 lần không thực hiện lời hiệp ước giữa hai người, một lần là vào ngày đính hôn của anh, lần còn lại là hôm nay.
Vu Bách Thiên lúc này mới cảm thấy thoải mái, tay vuốt tóc, nói :" Tôi còn tưởng rằng --- nghĩ đến---", nói mãi nhưng vẫn chẳng thành câu đầy đủ, gương mặt thực đáng yêu.
Uông Thủy Mạt cười nhợt nhạt : " Anh cho là vì cái gì? Tôi còn có chuyện nên phải về sớm". Vu Bách Thiên vội đứng lên :" Tôi đưa cô về". Cô thản nhiên cự tuyệt :" Không cần, nơi đấy rất gần, tôi muốn đy bộ đến". Bách Thiên vẫn không vì cự tuyệt mà buông, vẫn kiên trì nói :" Tôi đưa cô đy, dù sao cũng tiện đường mà". Cô cũng không kém, cũng kiên trì đáp lại :" Thật sự không cần".
Chậm rãi rảo bước trên đường phố nhộn nhịp, hôm nay là thứ Sáu, là ngày mà người ta ra đường thật đông. Ở phía xa xa có một tiệm thời trang trang trí thật bắt mắt, bên trong tủ kính có những tượng ma-nơ-canh diện những bộ trang phục thật xinh đẹp, trong đó có một bộ váy trắng tinh khiết, thực giống như bộ váy ở California năm đó. Bất tri bất giác cô dừng lại trước đó, ngắm chiếc váy thật lâu nhưng sẽ không mua nó đâu
Mua lại được bộ váy giống năm đó thì sao chứ? cũng sẽ chỉ là uổng phí công sức mà thôi. Cô xoay người tiếp tục đy tiếp. Trên đường có biết bao đôi tình nhân đang ôm nhau, cười nói ngọt ngào thật đáng yêu, trong mắt chứa biết bao hạnh phúc.
Giống như anh và cô năm đó vậy.
Đang đy tựa hồ có tiếng còi bấm bên cạnh mình, cô bất giác lui vào trong. Tiếng còi bấm ngày càng dồn dập, thật khiến cho người đy đường phẫn nộ mà. Cô chỉ là tùy ý quay đầu lại, phát hiện ra phía sau mình một chiếc xe hơi đắt tiền, mà bên trong rõ ràng là Ngôn Bách Nghiêu. Mất vài giây cô trở nên ngơ ngẩn. Anh xịu mặt xuống, chậm rãi dừng xe. Chỗ này không thể dừng xe lâu được không sẽ khiến giao thông ách tắc hết, ý thức được thế cô vội vàng mở cửa xe rồi leo lên, nói với anh :" Mau lái xe đy".
Anh vừa xuống máy bay liền tới chỗ cô, bấm chuông nửa ngày cũng không có ai mở cửa. Vừa muốn đy ra thì ngay ở cửa nhìn thấy cô bước lên xe Bách Thiên. Đối với cô mà nói thì anh vĩnh viễn không thể nào duy trì nổi bình tĩnh. Theo dõi từ xa anh phát hiện hai người bước vào một tiệm cà phê, anh vẫn cứ ngồi trong xe chờ đợi. Ước chừng hút hết một điếu thuốc mới thấy cô đy ra, trong lòng anh đã sớm bị cơn tức giận xâm chiếm. Rõ ràng đã đáp ứng với anh là không gặp mặt Bách Thiên nữa, thế nào mà lại để anh nhìn thấy ngay trước mặt cảnh gặp gỡ kia?
Uông Thủy Mạt chăm chú nhìn phía trước nói :" Như thế nào mà lại trùng hợp vậy?". Anh vẫn giữ im lặng. Khéo cái gì mà khéo, anh chính là mất công mất sức đến tìm cô đấy chứ.
Tâm tình anh có vẻ không tốt, dựa vào kinh nghiệm mấy năm của cô thì sẽ biết được dễ dàng. Trong xe đến cả chút âm nhạc mà cũng không muốn mở.
Một hồi lâu sau thấy cô không thèm hỏi gì, Ngôn Bách Nghiêu mới nói :" Tháng sau anh sẽ chuyển công tác đến Thượng Hải". Cô tựa hồ nghe không rõ, quay phắt đầu lại hỏi :" Sao cơ?". Lửa giận lại muốn bốc lên, anh nóng giận trả lời :" Anh nói là, tháng sau sẽ chuyển công tác đến Thượng Hải". Cô đáp lại chỉ bằng một tiếng "Uh" khẽ khàng rồi lại quay đầu đy.
Bỗng nhiên, cô nhìn anh nói :" Em đói bụng". Sắc trời dần trở nên âm u hơn, thì ra đã đến lúc cho bữa tối rồi.