Hạ Khải Thành ở bên cạnh Quý Đồng đến khi cô ngủ thiếp đi. Sau đó, anh trở lại phòng sách gọi một cuộc điện thoại, số điện thoại này trước giờ anh chưa từng lưu, nhưng anh không hề trốn tránh, nhiều năm trôi qua cũng đã trở nên quen thuộc. Anh bấm số gọi cho Lục Giản Nhu.
Vẫn như trước đây, hai người họ chẳng có gì để nói với nhau, vì thế cuộc đối thoại rất đơn giản, anh hỏi thẳng Lục Giản Nhu đang ở đâu.
Lục Giản Nhu cũng không vòng vo: “Còn nhớ nhà hàng năm đó chứ? Đường Bách Niên”.
Đây chính là nơi hai người ký kết hợp đồng hôn nhân, số bảy, đường Bách Niên.
Câu lạc bộ tư nhân này do một kiều bào từ nước ngoài trở về mở ra để kinh doanh. Ở đây vốn dĩ không tiếp khách ban ngày, nhưng Lục Giản Nhu là khách quen nên được ưu tiên đặt lịch trước.
Lúc Hạ Khải Thành đến nơi, cả câu lạc bộ không có lấy một bóng người. Anh vào bàn trước rồi gọi điện cho Lục Giản Nhu. Giọng điệu của Lục Giản Nhu hết sức bình thản, không để lộ một chút tâm tình nào: “Chờ lát, em đang trang điểm”.
Hạ Khải Thành không thúc giục, vẫn kiên nhẫn ngồi đợi.
Lục Giản Nhu xuất hiện với dáng vẻ như ngày thường, dẫu có trang điểm cũng chẳng khiến cô ta tăng thêm chút sức sống nào. Cô ta ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, nhìn xung quanh rồi mỉm cười, nói: “Nhà hàng này vẫn vậy, lúc nào cũng vắng khách. Tự dưng hôm nay em bỗng nhớ tới nên ghé qua, đúng lúc anh gọi điện”, rồi cúi đầu ngập ngừng, “Chẳng mấy khi anh chủ động tìm em, đừng nói những chuyện không vui, ngồi với em một lát nhé?”.
Không có hứng thú ôn chuyện cũ, Hạ Khải Thành nói thẳng “Cố Kim Đông và Ngụy Thư là do Bí thư Lục bảo cô mua chuộc hay là chủ ý của chính cô?”.
Vết thương trên mặt Lục Giản Nhu chưa mờ hẳn, tuy đã trang điểm nhưng dường như cô ta không có ý định che phủ nó. Cô ta vẫn vậy, là một tiểu thư xinh đẹp, thanh tao, và giỏi ngụy trang. Cho dù xảy ra chuyện gì, cô ta cũng không muốn tỏ ra mềm yếu trước mặt người khác.
Lục Giản Nhu dựa vào sô pha suy nghĩ một lát mới trả lời: “Bố con em chẳng qua có chung suy nghĩ mà thôi. Quý Đồng và bố cô ta đều không thể buông tha”.
Trong nhà hàng không có nhân viên phục vụ, Lục Giản Nhu tự mình đi rót một tách cà phê, trở lại mới nói tiếp: “Tên Cố Kim Đông đó quá ngu xuẩn, em bảo anh ta tiếp cận Quý Đồng, vậy mà anh ta lại yêu Quý Đồng thật. Không sao, như vậy càng tốt, em nhanh chóng tìm được Mộ Phủ như thế đều là nhờ anh ta”.
Hạ Khải Thành đột nhiên tóm chặt lấy tay Lục Giản Nhu, buộc cô ta phải đặt tách cà phê xuống mà nghiêm túc nhìn anh, gằn giọng: “Lục Giản Nhu, tôi từng nói, nhất định phải bảo đảm sự an toàn của Quý Như Trạch, để Ngụy Thư ra tay là cô đã làm trái thỏa thuận trước”.
Lục Giản Nhu nhất thời kích động: “Nhưng anh cũng từng nói muốn tố giác nhà họ Lục! Anh hao tâm tổn trí bao nhiêu năm qua là để lật đổ bố tôi. Làm sao bố tôi có thể ngồi chờ chết được chứ?”. Lục Giản Nhu càng nói càng mất kiềm chế, “Tôi và anh kết hôn ngần ấy năm, nhưng lúc nào anh cũng chỉ suy nghĩ cho Quý Đồng! Cô ta phải trả giá là đáng đời, không cứu được Quý Như Trạch là đáng đời! Đúng thế, tôi cố tình làm vậy đấy! Ngay cả bố tôi cũng không ngờ tôi lại hành động nhanh đến thế. Chính tôi đã chỉ định cho Ngụy Thư ra tay. Trừ khi tôi chết, bằng không tôi sẽ không để Quý Đồng vui vẻ đâu!”.
Lục Giản Nhu cắn chặt răng, mỗi lần đứng trước mặt Hạ Khải Thành,vẻ kiêu ngạo mà cô ta cố tình ngụy trang đều không duy trì được lâu. Cô ta càng căm phẫn, càng không màng giữ hình tượng gì nữa, la khóc om sòm: “Tất cả mọi người đều biết Quý Đồng đã làm những việc xấu xa gì. Quý Như Trạch đã chết rồi… Cô ta còn sống làm gì nữa! Cả nhà bọn họ đều là tai họa, chết kẻ nào hay kẻ đó!”.
Hạ Khải Thành đột ngột siết chặt tay, Lục Giản Nhu đau đớn giãy giụa,vô tình làm đổ cốc cà phê lên người.
Ghế sô pha màu nâu sẫm, kiểu cách xổ xưa và xa xỉ càng làm lộ dáng vẻ chật vật của Lục Giản Nhu. Chưa bao giờ cô ta khốn cùng như thế, nhưng Hạ Khải Thành vẫn thờ ơ nhìn người đối diện mà chẳng nói tiếng nào.
Lục Giản Nhu căm hận vẻ mặt hờ hững này của anh, dường như từ xưa tới nay, trong mắt anh không hề có cô ta.
Bầu không khí trong nhà hàng này buồn tẻ và thê lương như xưa. Năm đó, Hạ Khải Thành cũng ngồi ở vị trí này, anh không chọn bàn gần cửa sổ mà chọn buồng riêng trong cùng. Anh dửng dưng nói rõ điều kiện giao dịch của cả hai bên, trong khi Lục Giản Nhu cất giấu một tấm chân tình.
Lục Giản Nhu bị nhấn chìm vào hồi ức. Trong một thoáng nào đó, cô ta chợt nghĩ, nếu như được quay trở lại, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng dường như cô ta đã quên mất, ngay từ cuộc gặp gỡ đầu tiên, trong mắt Hạ Khải Thành vốn đã không có mình.
Cũng giống như việc cô ta tốn công sức đến đâu cũng không thể may được một chiếc váy đen giống chiếc váy của Quý Đồng.
Hạ Khải Thành buông tay, mục đích hôm nay anh đến tìm Lục Giản Nhu rất rõ ràng, thấy đối phương đã tự lột bỏ mặt nạ, anh bèn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ta: “Ngày mai luật sư sẽ gửi đơn ly hôn đến chỗ cô”. Dứt lời, anh đứng dậy bỏ đi, không muốn nán lại thêm một phút nào nữa.
Nghe thấy hai tiếng ly hôn, Lục Giản Nhu kích động đứng phắt dậy, trong tình thế cấp bách, không kịp suy nghĩ, xông lên ôm chặt lấy Hạ Khải Thành. Rốt cuộc thì cô ta đã ý thức được hôm nay anh đến không phải để chất vấn, mà chỉ đơn giản là thông báo kết quả. Mối liên hệ duy nhất giữa họ là cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này, bây giờ đã bị anh cắt đứt.
Lục Giản Nhu luống cuống, chưa bao giờ cô ta đủ can đảm để nghĩ về chuyện này, thế nên khi anh đột nhiên nói ra, đầu óc cô ta hoàn toàn rối loạn.
Hạ Khải Thành dừng chân, nghe thấy Lục Giản Nhu khóc nấc lên: “Không được, em không đồng ý!”.
Anh ngán ngẩm nói: “Lục Giản Nhu, đừng ép tôi ra tay với phụ nữ, buông ra!”.
Anh đẩy ra, Lục Giản Nhu loạng choạng hồi lâu mới đứng vững. Cô ta ngẩng đầu gằn từng tiếng: “Anh muốn cưới Quý Đồng?”.
Hạ Khải Thành chỉ cảm thấy nực cười: “Hợp đồng của tôi và cô đã nói rõ, nếu không thực hiện được thì nhất định phải chấm dứt quan hệ. Lục Giản Nhu, cô nhập vai quá rồi, đừng trách tôi không nhắc nhở cô”.
Nói cho cùng, Lục Giản Nhu và Cố Kim Đông chẳng có gì khác nhau, trò chơi giữa người với người có muôn vàn kiểu, sợ nhất là đem tình cảm ra để giao dịch, đây là một ván cờ khó chơi, một khi không giữ vững lý trí thì sẽ tự chuốc họa vào thân thôi.
“Em không đồng ý ly hôn”, Lục Giản Nhu vớt vát chút tự tôn cuối cùng, nhắc đi nhắc lại điều này.
Hạ Khải Thành không hề tức giận: “Tùy cô thôi, nhưng ngay từ đầu cô tung tin đồn, tôi đã nghĩ kĩ rồi, rốt cuộc là ai phá hoại tình cảm người khác? Hơn nữa, cô nên biết bố cô đã bị bắt giữ, giải quyết xong việc của ông ta thì sẽ đến lượt cô”.
Nói xong, anh bước thẳng ra ngoài.
Lục Giản Nhu níu vào bình phong gỗ, bước chân lảo đảo không vững, cuối cùng run rẩy tựa vào tường, ngồi sụp xuống. Cô ta dường như đã trở thành người phụ nữ mà bản thân mình khinh bỉ nhất, thảm hại đến nỗi không thuốc nào cứu được. Vừa nãy cô ta cố tình trốn trong WC, rõ ràng biết Hạ Khải Thành đã đến nhưng không dám ra. Cô ta đâu có trang điểm gì chẳng qua bất ngờ phải đối mặt với Hạ Khải Thành nên bối rối thôi.
Lục Giản Nhu cảm thấy bản thân thực sự đã nhập vai quá sâu, cô ta đã yêu vở diễn này, coi nhân vật chính trên sân khấu là mình. Nhưng một câu nói của Hạ Khải Thành đã xé nát lớp ngụy trang mà cô ta dày công tạo ra. Sự thật không thể chối bỏ: Cô ta mới là kẻ thứ ba.
Thành phố Tịnh dường như qua một đêm đã thay da đổi thịt. Lục Diệc Minh bị người tố giác, những hành vi sai trái suốt mười năm qua đều được điều tra sáng tỏ, hiện tại ông ta vẫn bị giam giữ để đợi phán quyết cuối cùng.
Đang trong thời kì dầu sôi lửa bỏng, nhà họ Lục tan đàn xẻ nghé, sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn, không một ai sẵn lòng ra mặt giúp đỡ họ.
Sau nhiều lần kiểm tra, bệnh viện Phục Hưng cũng bị sờ gáy. Ngụy Thư chịu trách nhiệm trong sự cố điều trị, tạm thời bị đình chỉ công việc, đương nhiên khó thoát khỏi cảnh ngồi tù.
Tin tức trong thành phố mỗi lúc một hỗn tạp. Ban đầu, Hạ Khải Thành cách vài ngày còn quay lại Hòa Chân Viên một lần, dần dần anh không trở về nữa. Cuối tuần, chỉ có Vi Lâm đến báo với Quý Đồng mọi chuyện bình an để cô yên tâm.
Cô nhớ kĩ lời dặn của Hạ Khải Thành. Giờ đang là thời điểm nhạy cảm, bên ngoài mọi việc rất phức tạp, cô không cần biết và cũng không nên hỏi nhiều. Vì thế, cô chỉ căn dặn Vi Lâm nhất định phải cẩn thận.
Tâm trạng Quý Đồng hoàn toàn ổn định nên y tá điều dưỡng đã rời khỏi biệt thự, chỉ còn một mình cô sống ở đây. Tuy nhiên, cuộc sống keo kiệt đến nỗi không cho con người ta một khoảng trống để xoa dịu cõi lòng thương tổn. Phía bệnh viện vẫn đang đợi cô tới làm thủ tục lo hậu sự cho Quý Như Trạch.
Tình hình của cô đã tốt trở lại, việc này không thể kéo dài hơn nữa. Sau khi làm xong thủ tục, thi thể của bố cô sẽ được hỏa táng, như vậy cô mới có thể đem tro cốt của ông về an táng ở Mộ Phủ.
Tối đó, cô mơ thấy bố, chính là lần gặp cuối cùng vào hồi tháng Tám giữa hè, thời tiết oi bức ngột ngạt. Khi đó, bố bảo cô gầy, căn dặn cô phải ăn nhiều, cô cười xòa nói: “Bố cứ chăm sóc bản thân mình cho tốt đi đã”.
Quý Đồng tưởng bố sẽ nói gì đó trong mơ, nhưng trước sau đều không có, chỉ nhắc nhở cô đừng bỏ bữa. Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô thấy lòng nặng trĩu. Cô mặc thêm áo khoác, đi dạo một vòng trong vườn. Không khí trong lành và gió nhẹ giúp đầu óc cô thư giãn hơn.
Lúc này cô mới hiểu được nỗi lòng của bậc sinh thành. Bất kể có bao kỳ vọng với con cái, nhưng điều họ mong mỏi nhất vẫn là thấy con cái được bình an khỏe mạnh.
Quý Đồng cả đời này đã cạn tình thân lẫn tình yêu, nhưng cô còn sống, nên không được phép hối hận.
Hai tuần nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã gần đến Giáng sinh. Tuyết lại rơi khắp nẻo đường thành phố, không khí vùng ngoại ô cũng bừng lên rạng rỡ.
Sáng sớm, có người gõ cửa, mang đến một số đồ trang trí giáng sinh và hỏi Quý Đồng có cần bày biện luôn không. Quý Đồng rảnh rỗi nên đã tự mình làm lấy. Cherry quả thực chẳng biết ưu phiền là gì, nó đã hoàn toàn quen với cuộc sống ở Hòa Chân Viên, được người giúp việc chăm sóc rất chu đáo. Quý Đồng đang chỉnh sửa những băng vải sặc sỡ trên cây thông, Cherry cũng muốn góp vui, cứ rượt đuổi theo những dải băng, cuối cùng, nó dừng lại, cố vươn hai chân trước lên với hy vọng tóm được. Nó cuộn tròn người lại quay vài vòng, ánh mắt thích thú giống hệt trẻ con.
Quý Đồng ngồi xổm xuống tấm đệm dưới sàn, ôm con mèo vào lòng. Cũng may mà còn có Cherry ở đây, giúp cô vơi bớt cảm giác buồn tẻ.
Phải mất khá lâu, Quý Đồng mới trang trí xong cây thông, cô di chuyển nó đến cạnh cửa sổ, hài lòng với thành quả của mình.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Thấy trên màn hình hiện tên Cố Kim Đông, cô liền tắt máy. Gần đây, Cố Kim Đông cứ thỉnh thoảng lại gọi điện cho cô nhưng cô đều không nghe. Cô đã đồng ý với Hạ Khải Thành sẽ tự bảo vệ bản thân, đây cũng là điều duy nhất cô có thể làm cho anh. Cô không thể gây thêm phiền phức cho anh nữa.
Màn đêm buông xuống, cây thông bên cửa sổ đẹp lung linh. Gần đến Giáng sinh rồi, không biết Hạ Khải Thành có trở về cùng cô đón Giáng sinh không?
Vi Lâm đã sắp xếp hai người giúp việc đến Hòa Chân Viên, nhưng họ đều rất có phép tắc, giờ cơm không chịu ngồi cùng bàn với Quý Đồng mà chỉ đứng bên cạnh nhìn khiến cô cảm thấy mất tự nhiên. Cuối cùng, cô đành để hai người họ về. Quý Đồng biết, Hạ Khải Thành lo cô ở đây một mình lại suy nghĩ lung tung. Tuy giờ đây đã mất hết người thân, nhưng trong lòng cô lại kiên cường hơn bao giờ hết.
Kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ vậy thôi, dẫu sao cô vẫn nên cảm ơn cuộc sống vì đã để cô trải qua giày vò và đau khổ ngay từ lúc còn nhỏ, để bây giờ khi chỉ còn một mình, cô mới có thể bình thản đến vậy.
Cùng lúc này, trong thành phố lại không được bình yên như thế.
Hạ Khải Thành liên tiếp mấy ngày không trở lại nhà họ Hạ, tạm thời sống ở biệt thự Đông Hồ. Nhưng chiều nay nhận được tin báo tình trạng của ông nội không tốt lắm, lại nổi cáu muốn gặp anh, vì thế anh phải về nhà ăn cơm tối.
Vừa thấy Hạ Khải Thành trở về, người trên kẻ dưới đều lập tức im bặt, không ai dám hé răng nửa lời.
Cây cổ thụ giữa sân xòe tán rộng sum sê, như một biểu tượng cho sự thịnh suy của cả gia tộc, đi ngang qua nó, tâm trạng không khỏi nặng trĩu.
Hạ Khải Thành căn dặn Vi Lâm: “Gọi dì Tống đến đây”.
Dì Tống là người phụ nữ biết cân nhắc lợi hại, sớm biết chuyện hôm nay không thể giấu được, nên vừa thấy Hạ Khải Thành đi tới Vinh lầu, bà liền thành thực kể lại sự tình: “Sợ rằng lão gia… sáng sớm ông đã nôn một lần, tình hình không khả quan lắm, bác sĩ nói khối u đã chuyển biến xấu. Chúng tôi vội vàng gọi điện cho cậu, nào ngờ… lão gia đột nhiên tỉnh lại, biết cậu đuổi phu nhân đi, nổi giận cả một ngày”.
Hạ Khải Thành nghe vậy liền đi thẳng vào phòng thăm ông. Khối u trong não ông đã tồn tại rất lâu, dù tuân thủ trị liệu cũng không mấy hiệu quả, ông đã ngoài tám mươi nên không thể làm phẫu thuật. Nói thẳng ra, tất cả mọi người trong nhà đều biết những ngày nơm nớp lo âu này rồi sẽ sớm chấm dứt.
Gian phòng rất ấm áp, bên cửa sổ đặt một chậu hoa lan nhưng do thời tiết không tốt nên chẳng có gì tốt đẹp để ngắm.
Lão gia đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạ Khải Thành ngồi xuống cạnh giường, cất tiếng gọi ông, không ngờ ông lại giận dữ hỏi: “Giản Nhu đâu?”.
Hạ Khải Thành không thể nói rõ sự tinh với ông, lúc này, cơ thể ông chỉ còn da bọc xương, anh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Lục Giản Nhu về thăm nhà thôi, không có chuyện gì đâu, ông đừng nghe người ngoài nói nhảm”.
“Vớ vẩn! Đã mấy ngày rồi… anh đừng tưởng tôi hồ đồ. Nếu nó trở về thì đã đến thăm tôi rồi!”.
Nói xong, ông gượng ngồi dậy, nhưng cánh tay run rẩy không thể nào chống đỡ. Hạ Khải Thành bước đến đỡ ông, lại càng khiến ông giận dữ: “Giản Nhu không ở đây, anh cũng đừng quay về làm gì nữa, tối ngày chẳng thèm ngó ngàng gì đến cái nhà này, không biết anh thù hằn gì ở đây”.
Lục Giản Nhu ở nhà họ Hạ đã lâu, lại biết cách chiều lòng người già khiến lão gia hết mực vừa lòng, thế nên bây giờ sự việc mới khó giải quyết.
Hạ Khải Thành khuyên nhủ vài câu nhưng ông vốn không thể tâm. Ông trở mình, đột ngột nôn thốc nôn tháo không thể khống chế.
Hạ Khải Thành lập tức gọi người vào, Vi Lâm thấy vậy liền gọi bác sĩ đến. Vinh lầu bỗng chốc nhốn nháo cả lên, toàn thân lão gia co giật nhưng miệng vẫn nhắc tên cháu dâu.
Đúng lúc này có người từ bên ngoài đi vào. Vẻ mặt dì Tống cứng ngắc nhưng giọng nói vẫn thoáng sự mừng rỡ: “Phu nhân đã về, hôm nay chắc chắn lão gia sẽ bình tĩnh hơn được chút”.
Lục Giản Nhu bước đi vội vàng, người giúp việc đứng ngoài sân đều tò mò nhìn theo. Cô ta có phần hấp tấp, vẻ mặt không giấu được nỗi lo lắng, vừa vào cửa đã gọi ông, thậm chí chẳng buồn cởi áo khoác, rồi đứng bên cạnh trong lúc bác sĩ lắp bình thở cho lão gia.
Hạ Khải Thành hờ hững nhìn Lục Giản Nhu, cô ta đã nhận được đơn ly hôn rồi nhưng chưa hề có bất kỳ hồi âm nào.
Thấy bệnh tình lão gia trở nên tồi tệ, chẳng ai dám nói lời nào không hay.
Lúc trời tối mịt, bác sĩ đề nghị chuyển lão gia vào bệnh viện.
“Khối u ác tính có chiều hướng phát triển rất nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi việc rất khó nói, tốt nhất là mau chóng chuẩn bị sớm!”.
Hạ Khải Thành lệnh cho Vi Lâm liên hệ với bệnh viện, Lục Giản Nhu cũng ra ngoài. Vi Lâm bèn dẫn theo người làm rời đi trước, lúc này trước cửa vinh lầu chỉ còn lại hai người.
Thần sắc lúc này lộ rõ vẻ mệt mỏi, Lục Giản Nhu tránh lối ra vào, đứng cạnh gốc cây đào nói: “Như anh mong muốn, bố tôi đã gặp rắc rối rồi, toàn bộ tài sản đều bị niêm phong, ngay cả nhà tôi cũng không thể về, vậy mà lúc này tôi còn nhớ đến ông nội anh… Hạ Khải Thành, cuộc hôn nhân giữa tôi và anh chỉ là giao dịch, nhưng ít nhất tôi cũng hết tình hết nghĩa với mối quan hệ này”.
Hạ Khải Thành không hề cảm động, thậm chí giọng điệu còn toát lên vẻ giễu cợt: “Lúc cô để Ngụy Thư giở trò, cô có tự hỏi lương tâm mình không? Lục Giản Nhu, hôm nay cô quay lại không chỉ đơn thuần như vậy, có gì nói thẳng đi”.
Cuộc sống của Lục Giản Nhu gần đây quả thực rất tệ, cô ta nắm chặt tay, nói: “Anh cũng thấy đấy, ông nội rất quý tôi. Cho dù tôi đồng ý ly hôn, sau này anh cũng không thể tiếp tục làm đứa cháu trai hiếu thảo được. Thà rằng, anh tha cho bố tôi, tôi sẽ cùng anh chăm sóc ông lúc cuối đời, đợi đến sau khi lo chuyện của ông đâu vào đấy, tôi sẽ kí tên vào đơn ly hôn”.
Hạ Khải Thành đứng nguyên tại chỗ quan sát rồi bỗng nhiên bước tới gần Lục Giản Nhu. Lục Giản Nhu chột dạ lùi về phía sau, đến khi lưng đụng phải thân cây. Cô ta vẫn giả bộ điềm tĩnh, nhưng thực ra trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Hạ Khải Thành đứng dưới tán cây, cả người chìm trong bóng tối: “Cô nhầm rồi. Những việc làm của Lục Diệc Minh mấy năm qua mà lật lại thì chỉ có ngồi tù mọt gông. Cho nên sau này, ông ta chết hay sống còn phải xem tôi công khai bao nhiêu bằng chứng”.
Lục Giản Nhu phải dựa hẳn vào thân cây mới có thể đứng vững. Rõ ràng không thể nhìn rõ nét mặt Hạ Khải Thành, nhưng cô ta lại bị lời nói của anh làm cho đổ mồ hôi lạnh.
“Hạ Khải Thành!”.
“Chỉ khi cô có biểu hiện tốt thì mới giữ được mạng cho bố mình!” Hạ Khải Thành mặc áo khoác màu lam sẫm, chặn toàn bộ nguồn sáng yếu ớt từ ánh trăng. Hai người đứng rất gần nhau, vì thế giọng điệu của anh càng gia tăng cảm giác uy hiếp: “Không vội, cô vẫn còn thời gian, cứ thử không kí tên xem sẽ có hậu quả gì”.
Dứt lời, Hạ Khải Thành quay lưng đi, bỏ lại Lục Giản Nhu đứng một mình mà lòng nặng trĩu.
Sợ người khác nghe thấy, Lục Giản Nhu vô thức nhìn xung quanh. Vinh lầu rất yên tĩnh, nhưng ô cửa sổ khắc hoa lan toát ra tia sáng yếu ớt, tựa như ánh mắt đang ẩn núp đâu đây.
Mỗi người một tâm tư, dòng đời luôn biến chuyển… Luôn có người mong chờ được thấy kết cục của Lục Giản Nhu.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma, Lục Giản Nhu nhất thời hoảng hốt.
Đã một tháng trôi qua từ lần cuối cùng Hạ Khải Thành đến Hòa Chân Viên. Quý Đồng khó tránh khỏi lo lắng, nhưng cô đã nói sẽ tin tưởng anh nên không gọi điện, cũng không vào thành phố tìm anh. Cô nhờ người giúp việc mua về một bộ xếp hình, hằng ngày, cô đọc sách, xếp hình, và chơi cùng Cherry.
Sáng thứ năm, Vi Lâm bỗng nhiên tới đón cô. Gần đây, anh ta chỉ ghé qua thăm cô vào cuối tuần, nên lúc này Quý Đồng mới cảm thấy kỳ lạ.
Vi Lâm đứng ngoài cửa, sắc mặt đông cứng: “Lão gia khó qua khỏi lần này, anh Hạ bảo tôi lập tức đón cô về”.
Quý Đồng không kịp thay quần áo, khoác tạm chiếc áo lông bên ngoài bộ đồ ngủ rồi vội vàng theo Vi Lâm đến bệnh viện.
Dọc đường, cô hỏi qua tình hình mới biết, ông nội đã nhập viện được một thời gian, tốc độ phát triển của khối u quá nhanh, hôm nay ông đã rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh. Mặc dù mọi người trong nhà họ Hạ đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng vẫn không tránh khỏi cú sốc.
Trong ngoài bệnh viện đều được bảo vệ chặt chẽ, Vi Lâm dẫn Quý Đồng lên phòng bệnh cao nhất, trong lòng cô giờ chỉ nghĩ đến bệnh tình của ông, tâm trạng rối bời, mãi khi đứng trong thang máy mới có thể bình tĩnh lại đôi chút.
Cô nhìn mình trong tấm kính, vén tóc ra sau tai. Lúc này, cô mới nhớ ra đã rất lâu rồi không vào nội thành… Hôm nay, rốt cuộc cô đã được gặp anh rồi.
Quý Đồng quay sang hỏi Vi Lâm: “Anh ấy đến chưa?”.
Ra khỏi thang máy, Quý Đồng đã trông thấy người nhà họ Hạ đứng hết cả ngoài hành lang. Cô đi tới phòng bệnh của lão gia dưới cái nhìn dò xét của mọi người. Bước vào cửa phòng bệnh, cô mới hiểu vừa nãy vì sao Vi Lâm lại chần chừ buông ngỏ câu nói.
Đúng là Hạ Khải Thành luôn túc trực bên giường ông, nhưng không chỉ có mình anh. Lục Giản Nhu đang tựa người vào sô pha cạnh cửa sổ nghỉ ngơi. Cô ta khoác tấm chăn mỏng, vẻ mặt uể oải thấy rõ, chắc hẳn cũng đã ở trong này khá lâu.
Ban đầu, Quý Đồng vốn dĩ rất lo lắng, nhưng lúc này, tâm trạng cô đã được thả lỏng phần nào. Căn phòng tĩnh lặng chỉ có âm thanh của máy tâm đồ. Quý Đồng lại phạm phải sai lầm lúc bé, hèn nhát núp vào một góc tối, không dám cử động sợ bị người ta nhìn thấy.
Rõ ràng chỉ cách người đàn ông mà cô nhung nhớ vài bước chân nhưng cô lại chẳng biết phải nói gì, chỉ vô thức trốn tránh. Ông nội, Hạ Khải Thành và Lục Giản Nhu, trong phòng bệnh này thật sự không còn chỗ của cô. Cô không danh không phận, may nhờ sự khoan dung của người trong nhà, cô mới được phép tới nhìn ông lần cuối.
Quý Đồng thầm giễu chính mình. Hẳn là do cô ở Hòa Chân Viên quá lâu khiến cho đầu óc ngu muội rồi! Vì sao trên đường tới đây lại không nghĩ chuyện Lục Giản Nhu cũng có mặt chứ.
Quý Đồng cứ đấu tranh nội tâm trước cửa phòng hồi lâu, mãi đến khi Hạ Khải Thành cảm thấy có người đến, rồi quay đầu lại. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Đáy mắt Hạ Khải Thành ngập tràn yêu thương. Nhiều ngày không gặp, cô lại gầy đi. Chỉ cần liếc qua, anh cũng biết cô ra ngoài gấp, không kịp mặc cho cẩn thận.
Cố gắng thả lỏng bản thân, Quý Đồng hiểu rõ vở kịch còn chưa kết thúc, cô nhất định phải giữ vững tinh thần.
“Em đến thăm ông”.
Hạ Khải Thành đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Tiếng động khiến Lục Giản Nhu tỉnh giấc. Cô ta lật tấm chăn ra, mí mắt còn hơi sưng, bộ dạng mệt mỏi. Trông thấy Quý Đồng, cô ta mỉm cười xem như chào hỏi.
Phòng bệnh duy trì sự yên tĩnh, ba người họ không nói gì nhiều.
Lục Giản Nhu vẫn tỏ ra dịu dàng hệt như trước kia, còn ra ngoài sai người đi lấy nước ấm mang đến cho Quý Đồng.
Quý Đồng cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ, trong lòng vô cùng nể phục khả năng ngụy trang của Lục Giản Nhu. Một cô gái hiền lành, mực thước như cô ta làm sao có thể gây ra chuyện quái ác ở Mộ Phủ kia chứ?
Gạt hết những ân oán sang một bên , Quý Đồng ngồi cạnh giường canh chừng ông ngủ. Cô còn nhớ lần đầu tiên được gặp ông, bản thân cũng sợ hãi không dám nói gì. Ông là người bộc trực, thẳng thắn. Cô cứ tưởng ông rất khó gần, nhưng sau này mới biết, trong một gia đình lớn thường có những quy tắc cực đoan, ông nội không hề hung dữ như vẻ bề ngoài, chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Nhà họ Hạ tuy đông người, nhưng chỉ có lão gia là người thương Quý Đồng nhất. Cô luôn ghi lòng tạc dạ ơn nghĩa của ông. Vậy mà hôm nay, người ông đáng kính ấy lại nằm yên bất động trên giường bệnh, nửa người không ngừng run rẩy vì dây thần kinh bị chèn ép. cô thật sự không có cách nào đối mặt.
Bệnh viện luôn là nơi mà con người ta phải đối diện với sự chết chóc. Tuy tàn nhẫn nhưng đời người là hữu hạn, không thể cưỡng cầu. Quý Đồng nghiêng mặt kìm lại giọt nước mắt, khẽ nắm lấy bàn tay ông: “Ông ơi, cháu đến thăm ông đây”.
Lão gia nằm đó trong trạng thái vô tri vô giác, nước miếng liên tục chảy ra từ khóe miệng. Quý Đồng cầm khăn cẩn thận lau cho ông. Vừa chạm vào gương mặt gầy gò đó, nước mắt chực trào ra, nhưng cô không dám khóc, đành quay đầu đi.
Cô vốn muốn nói rất nhiều điều giúp ông khuây khỏa nhưng lại chẳng thể nào mở miệng. Cuối cùng, cô nghẹn ngào lẩm bẩm với chính mình: “Bố cháu đi rồi, ông nội đừng rời bỏ cháu…”.
Câu nói của Quý Đồng khiến Hạ Khải Thành không đành lòng. Tâm trạng anh hôm nay cũng rất suy sụp, anh vỗ nhẹ lưng cô: “con người ai rồi cũng đến lúc này, em hãy nghĩ thoáng lên, ông không muốn thấy em khóc đâu”.
Lục Giản Nhu trở lại đúng lúc thấy bàn tay Hạ Khải Thành vừa buông xuống. Cô ta nhìn chằm chằm hai người, thản nhiên đặt cốc nước xuống rồi đắp lại chăn cho lão gia, sau đó đứng bên cạnh Hạ Khải Thành. Hạ Khải Thành liếc nhìn cô ta. Lục Giản Nhu lại nhìn Quý Đồng, uể oải nói: “Ông vẫn nghe được mọi người nói chuyện đấy, trong lòng ông sẽ hiểu thôi”. Nguồn: diễn đàn Lê Quý Đôn.
Ba người trước mặt, ai là anh em, ai là vợ chồng, không thể nhập nhằng được. Lục Giản Nhu cố tình nói như vậy là để nhắc nhở hai người họ.
Hạ Khải Thành không lên tiếng. Quý Đồng ngồi xổm xuống sô pha, cô muốn ngồi cạnh ông nội thêm chút nữa, thế nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bọn họ.
Lục Giản Nhu vẫn bám lấy tay Hạ Khải Thành, hỏi anh xem có cần bảo y tá tới kiểm tra tốc độ truyền dịch không.
Đầu óc Quý Đồng vô cùng rối loạn, cô đã tự nhủ bản thân không được suy nghĩ lung tung, nhưng vẫn bị cử chỉ của vợ chồng họ kích động. Chỉ vài lời nói đơn giản nhưng lại giống như chiếc kim đâm vào trái tim cô đau nhói. Có phải vì ở trong nhà quá lâu, nên bây giờ bước chân ra ngoài, một chút sóng gió cô cũng không chịu nổi?
Cô đứng dậy nói với Hạ Khải Thành: “Lát nữa em quay lại”.
Không đợi anh trả lời, cô đã rời khỏi phòng bệnh.
Quý Đồng chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, nhưng ngoài này có quá nhiều người canh gác, ai ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. Cô cảm thấy không thoải mái, bèn đi một mạch về phía cuối hành lang, tìm một gian phòng yên tĩnh ngồi nghỉ. Mấy phút sau thì có người đẩy cửa bước vào. Căn phòng quá chật hẹp, cô muốn né tránh cũng khó.
Vừa thấy Lục Giản Nhu, Quý Đồng liền quay người về hướng cửa sổ. Cô đã biết bộ mặt giả dối và lòng dạ độc ác của Lục Giản Nhu, nhưng lúc này cô thật sự không còn sức lực đâu để đôi có cùng cô ta.
Cô cất giọng khản đặc: “Hôm nay tôi đến thăm ông, có chuyện gì cũng đừng ồn ào trước mặt ông”.
Lục Giản Nhu cười: “Cô căng thẳng quá nhỉ! Ở đây bao nhiêu người như vậy, tôi có thể làm gì được cô chứ?”.
Nói rồi, cô ta đóng cửa lại, đi mấy bước vào trong, không có ý ngồi xuống nói chuyện đường hoàng: “Xem như mạng cô lớn, nhưng cô cũng thấy đấy, một ngày gia đình này còn thì chúng tôi vẫn là vợ chồng. Bất kể Hạ Khải Thành đã hứa hẹn gì với cô, sự thật anh ấy vẫn là chồng tôi”.
Quý Đồng quay lại, cô thật sự đã mệt mỏi rã rời. Lục Giản Nhu cũng chẳng khá hơn là bao, cô ta không trang điểm, vết sẹo trên mặt lộ ra rõ mồn một.
“Nếu chị đã tự tin như thế thì sao cứ phải bám riết lấy tôi không chịu buông tha?”.
Lục Giản Nhu mặt không đổi sắc: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ giữ lại cho bản thân một chút tự tôn. Quý Đồng, cả nhà này già trẻ lớn bé đều đang nhìn cô đấy. Nếu cô thật sự muốn báp đáp công ơn nuôi dưỡng, hãy để ông nội được thanh thản lúc cuối đời”.
Vừa nghe nhắc đến ông nội, Quý Đồng khẽ giật mình, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Lục Giản Nhu lại nói tiếp: “Ông nội không còn nhiều thời gian nữa, hiện tại ông đã nằm bất động trên giường, ngay cả truyền dịch cũng không hấp thụ được, cô còn có mặt mũi đến bệnh viện khiến ông thêm giận dữ sao?”.
Không nghe nổi nữa, Quý Đồng hít sâu một hơi, cố nén nước mắt mà bỏ chạy
Lục Giản Nhu quay trở lại phòng bệnh của lão gia, thản nhiên kêu y tá vào kiểm tra chai truyền dịch. Vi Lâm đứng ngoài cửa lẳng lặng quan sát, đợi Lục Giản Nhu vào phòng, anh ta liền đi tới phòng nghỉ, quả nhiên không một bóng người. Sau đó, anh ta lại đi xuống cầu thang tìm, thì trông thấy Quý Đồng đang sững sờ bên đường.
Giờ vẫn còn sớm, ánh mặt trời không quá gắt nhưng Quý Đồng lại cảm thấy đầu óc choáng váng. Gần đây cơn đau đầu dường như phát tác nhiều hơn. Cô kéo Vi Lâm lại, không muốn anh ta nhiều lời với Hạ Khải Thành: “Đưa tôi trở về đi”.
Hòa Chân Viên vẫn chỉ có một mình cô.
Đêm đó, tuyết lại bao phủ thành phố Tịnh, những bông tuyết nặng trĩu không ngừng rơi khiến khu vường ngoại ô càng thêm tráng lệ. Mùa đông năm nay vô cùng giá lạnh, Quý Đồng phải liên tục chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên, như vậy mới giữ cho cơ thể không còn run rẩy.
Nửa đêm, cơn đau đầu hành hạ khiến cô mất ngủ. Cô muốn ngủ sớm một chút nhưng lòng cứ thấp thỏm không yên.
Điện thoại bỗng đổ chuông.
Ngay khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, Quý Đồng đã ngồi phắt dậy, nhanh chóng xuống giường. Đây không phải lần đầu tiên cô nhận được một cuộc điện thoại bất thình lình lúc nửa đêm.
Ông nội đã qua đời.
Cô sớm có linh cảm không hay. Màn tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ hệt như tâm trạng nặng trĩu của cô, không ngừng rơi xuống.
Lần này, Quý Đồng rất bình tĩnh, đầu dây bên kia là Hạ Khải Thành. Cô cố gắng kìm nén nước mắt, hỏi anh: “Ông đi có khó chịu không?”.
“Không, khối u đè lên làm vỡ mạch máu, quá trình rất nhanh”, giọng anh run rẩy, mỗi từ thốt lên dường như đều phải gắng sức, “Em đừng quá đau lòng. Ông được cả phúc cả thọ, ở tuổi này có thể bình thản ra đi đã là chuyện đáng mừng rồi”.
Anh khuyên nhủ cô như vậy, nhưng đối mặt với việc người thân qua đời, sao có thể không đau lòng chứ. Cũng may là mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên lúc này mới có thể kìm nén được đau thương. Hạ Khải Thành ngừng một lát lại nói: “Quý Đồng, tạm thời anh không thể trở về”.
Quý Đồng siết chặt điện thoại: “Em biết”.
Hạ Khải Thành dường như đang hút thuốc, anh chậm rãi thở ra một hơi dài: “Có thể là hai tuần, hoặc hai tháng”.
Cô lẳng lặng nghe, không nói gì, nhất thời chỉ còn lại tiếng thở của hai người. Cô đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía xa, nơi có những ngọn đèn đường chưa tắt ở thành phố Tịnh.
Ông nội đã qua đời, không còn gì ngăn cản hành động của anh được nữa.
Cách một khung cửa dổ, trước mắt Quý Đồng là một khoảng không phủ trắng tuyết, trăm mối tơ vò đã hình thành nút thắt, nếu không thể tháo gỡ toàn bộ, vậy thì cứ cắt đứt từng chút một đi.
Duyên phận dẫu mong manh, nhưng kiếp này đã gặp gỡ, dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa, họ vẫn sẽ nỗ lực để đến bên nhau.
Quý Đồng tựa người vào ô cửa kính lạnh buốt, nghe tiếng hít thở đều đều của Hạ Khải Thành ở đầu dây bên kia, cô thấy lòng bình yên hơn. Giọng nói của anh vẫn còn chất chứa một nỗi mệt mỏi, hình như anh đang đi ra ngoài, hành lang bệnh viện loáng thoáng có tiếng người. Anh chọn một nơi yên tĩnh, dịu dàng căn dặn cô: “Em ngủ đi, muộn rồi, anh ở bên em”.
Quý Đồng trở lại giường, để điện thoại bên gối. Hạ Khải Thành chưa cúp máy ngay, cô vừa nghe tiếng anh vừa an tâm nhắm mắt lại. Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn tiếp tục rơi, nhưng cô chẳng còn sợ bất kỳ điều gì nữa.
Trời đất bao la, cho dù không ở bên cạnh nhau nhưng trong trái tim họ luôn có nhau.
Đêm đông giá lạnh bi thương, cuối cùng cô cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.